Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Chương 93: Thành viên bình thường

Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

19/05/2024

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Từ hùng hổ cho đến hùng hổ hơn, Hạ Cô Hàn bị hôn đến thở không nổi mà ngẩng đầu lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, cổ họng cũng tràn ra đạo thanh âm rên rĩ mê người.

Hầu kết bị Cố Tấn Niên cắn nhẹ rồi mút khiến cả người y run lên vài cái. Vươn tay bắt lấy mái tóc Cố Tấn Niên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nhíu lại đuôi mắt nhiễm một tầng đỏ ửng.

Cố Tấn Niên vươn tay nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo tây trang, sau đó lại nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi bên trong, lồng ngực trắng nõn với những dấu vết đỏ ửng hôm qua hắn để lại khiến cơ thể Hạ Cô Hàn càng thêm quyến rũ liêu nhân.

Củi khô bốc lửa, lúc này đây chỉ còn đợi cả hai lao vào nhau mà làm bùng ngọn lửa thiêng. Nhưng nào ngờ đâu... Một chuỗi tiếng bước chân từ cầu thang truyền xuống, giọng nói vui vẻ kèm theo tiếng cười đánh vỡ không khí hương diễm dưới lầu,cũng đánh vỡ luôn khả năng chịu đựng của Cố Tấn Niên.

Trong tiếng ồn ào có giọng của Năm 1 cùng Năm 2 đồng thanh với nhau.

“ Ông chủ nhỏ! Ông chủ nhỏ! Anh về rồi!”

Kèm theo đó là tiếng Năm 3 bi bô đang tập nói:“ on tủ...tủ nhỏ...dìa.”

Nếu là trước đây, Năm 1-2-3 nào dám quấy rầy thế giới màu hồng của lão quỷ, nhưng hôm nay khác rồi, chúng nó không sợ nữa.

Cố Tấn Niên bên này dồn dập thở để nín nhịn, còn Hạ Cô Hàn lại phì cười mà vươn tay xoa loạn mái tóc của hắn, sau lại chu mỏ mổ chùn chụt lên môi của Cố Tấn Niên trấn an. Nhìn ông chồng quỷ đã bình tĩnh trở lại y mới ngồi dậy cài lại nút áo cho đàng hoàng.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Lộ đi trước mà theo sau bé là Năm 1-2-3 nối đuôi bước đều.

Quần áo đã chỉnh sửa lại riêng đôi môi đỏ ửng có chút sưng cùng với vết đỏ trên cổ thì Hạ Cô Hàn... vô cùng bình thường!

Cố Tấn Niên đứng bên cạnh Hạ Cô Hàn biểu tình nhìn lãnh khốc nhưng thật ra cảm xúc trong lòng đã như sóng dâng ghềnh đá, hai tay khoanh trước ngực nhìn bốn đứa nhỏ trước mặt.

Tiểu Lộ nhìn không thấy Cố Tấn Niên cũng khẽ rụt cổ, bé cảm thấy hình như có hơi lạnh thì phải. Còn Năm 1-2-3 thì trực tiếp run bần bật co cụm lại thành một nhúm, chúng nó nhận ra giờ phút này lão quỷ bật chế độ đồ sát cmnr, có khi nào lão mớm hành cho từng đứa luôn không?!

Hạ Cô Hàn thấy biểu hiện của tụi nhỏ mà cố nín cười, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve bàn tay ông chồng quỷ, rồi mới xoay sang hỏi Tiểu Lộ.

“ Con tìm thúc có việc gì sao?”

“ Thúc ơi, thúc coi nè! Cái này là con hoạ hết đó.” Tiểu Lộ cầm xấp bùa vàng bằng hai tay giơ lên cao như hiến vật quý cho Hạ Cô Hàn.

Chỉ đơn giản là Thanh khiết phù, nhưng mấy ngày nay Tiểu Lộ vẫn không ngừng luyện tập.

Những lá bùa trên tay chính là thành phẩm bé ưng ý nhất. Những lá bùa lần trước bé hoạ đường nét còn đứt quãng, trải qua bao ngày tập luyện, quả thật đường cong trên lá bùa mềm mại uyển chuyển hơn rất nhiều.

Hơn nữa linh khí trong bùa dao động vô cùng mãnh liệt, một lá Thanh Khiết phù có thể dọn sạch khoảng hai mét vuông.

Không ai dạy Tiểu Lộ hoạ phù, mà đó là do chính bé tự học, tuy còn nhỏ nhưng vẽ được như vậy đủ để nói rõ Tiểu Lộ thiên phú kinh người.

Hạ Cô Hàn vươn tay sử dụng một lá bùa, sau đó không tiếc lời mà khích lệ:“ giỏi lắm, hoạ rất khá.”

Tiểu Lộ nghe liền nhoẻn miệng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Năm 1-2-3 đứng bên cạnh nhanh chóng vỗ tay rần rần ủng hộ.

Một lúc sau, lại thấy Năm 1 vươn bàn tay giấy nhẹ nhàng đẩy đẩy Tiểu Lộ.

Tiểu Lộ có chút do dự, trong mắt cũng lộ ra chút lo lắng.

Năm 1:“ nhanh lên! Cố lên!”



Năm 2:“ Tiểu Lộ cố lên.”

Năm 3: “ lên...lên.”

Đám nhóc đang nhốn nháo nhận ra ánh mắt Hạ Cô Hàn đang nhìn thì lập tức an tĩnh, nhanh chóng đứng gọn vào với nhau. Kỳ thật, Hạ Cô Hàn biết Tiểu Lộ muốn nói gì, nhưng y cũng không thúc giục bé, mà chỉ yên lặng đứng bên cạnh chờ bé chủ động nói.

Hồi lâu, Tiểu Lộ mới quyết tâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Cô Hàn, thật cẩn thận mà nói.

“ Thúc ơi, con... Con sẽ cố gắng học hành cùng vẽ phù, sẽ cố gắng làm thật nhiều, thúc đừng đuổi con được không?”

Giờ phút này đây, bé rốt cuộc cũng không giấu được sợ hãi cùng khẩn trương của chính mình, bé không muốn rời khỏi nơi này, bé không muốn trở về nhà để gặp ba ba. Bé sợ lắm!!

Tiểu Lộ nói xong thì liền cúi đầu, bé sợ phải nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Hạ Cô Hàn. Đôi mắt từ linh khí hoá thành nên không thể rơi nước mắt, nếu không nước mắt của bé đã ầm ầm đổ xuống.

Một bàn tay mềm mại đặt lên đầu Tiểu Lộ, nhẹ nhàng mà xoa xoa vỗ vỗ. Ngay sau đó bé nghe được Hạ Cô Hàn lên tiếng.

“ Thúc không đưa con về bên cạnh ba ba con, nhưng thúc cũng không thể giữ con bên người.”

Nửa câu đầu khiến đôi mắt Tiểu Lộ sáng rỡ nhưng khi nghe hết câu sau thì cả người liền luống cuống. Vội vàng ôm chặt hai chân Hạ Cô Hàn, khuôn mặt nhỏ đáng thương ngẩng lên nhìn y:“ thúc, thúc đừng đuổi con đi mà.”

Hạ Cô Hàn ngồi xuống đối diện bé, nhẹ giọng dỗ dành:“ thúc không đuổi con, chỉ là con không thích hợp để sinh hoạt chỗ này mà thôi, sau khi thúc tìm về đôi mắt cho con. Sẽ đưa con đi.”

Tiểu Lộ không phải hồn thể giống Năm 1-2-3, bé là con người, một người dương sống sờ sờ. Tuy ăn uống sinh hoạt không đáng bao nhiêu, nhưng bé còn tương lai phía trước.

Mà Hạ Cô Hàn cũng nhận ra bản thân y không gánh nổi việc nuôi dưỡng một đứa nhỏ. Quan trọng nhất chính là tình cảnh hiện tại của y cũng không an toàn, y cũng không đoán được sau này sẽ phát sinh chuyện gì, y không thể để đứa nhỏ vì y mà gặp chuyện không may.

hạ Cô Hàn biết Tiểu Lộ khi nghe sẽ buồn nhưng y cũng không muốn giấu bé, bé có quyền được biết rõ ràng mọi chuyện.

Sau khi trải qua chuyện bị chính ba ba ruột phản bội móc đi đôi mắt, so với bạn bè cùng lứa thì Tiểu Lộ thành thục hơn không ít. Dù mọi chuyện không được như ý, nhưng bé cũng không khóc quấy mè nheo, bộ dạng chỉ héo héo.

“ Dạ, con hiểu.”

Hạ Cô Hàn cũng không biết phải dỗ dành thế nào nữa, đành vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc rồi xoa xoa cái má mềm của bé, sau đó để Năm 1-2-3 đưa Tiểu Lộ lên lầu xem TV.

Năm 1--2-3 thấy Tiểu Lộ buồn liền xem Hạ Cô Hàn là kẻ thù mà đồng loạt nhìn y hừ một tiếng, sau đó nắm tay Tiểu Lộ đi lên phòng.

Khi lên đầu cầu thang, Tiểu Lộ còn khẽ xoay đầu lại nhìn Hạ Cô Hàn, thấy Hạ Cô Hàn vẫn đứng ở vị trí ban nãy còn nở một nụ cười ôn nhu với bé, Tiểu Lộ lúc này mới đi thẳng vào bên trong phòng.

Nghe tiếng bước chân dần xa, Hạ Cô Hàn mới thở dài một hơi.

“ Em thật không muốn để thằng bé ở lại sao?” Cố Tấn Niên khoác vai Hạ Cô Hàn cùng y đi đến ghế cùng ngồi, sau đó rất tự nhiên mà cầm tay Hạ Cô Hàn vuốt ve xoa nắn.

“ Không giữ lại, chỉ là...”

Hạ Cô Hàn khẽ lắc đầu, trầm ngâm chốc lát lại nói tiếp.

“ Có thể đưa Tiểu Lộ về Hạ gia, với thiên phú của thằng bé thì hẳn sẽ có người nguyện ý thu làm đệ tử.”

Hoàn cảnh ở Hạ gia sẽ thích hợp hơn với sự phát triển của đứa nhỏ.

Y biết Tiểu Lộ sợ hãi, nhưng y cũng không thể làm gì khác hơn. Chuyện mà y không chắc chắn y cũng sẽ không hứa hẹn, dù đối phương là trẻ nhỏ dễ quên cũng không được.

“ Mai em đến Bộ ngành đặc thù xem thử.” Hạ Cô Hàn không nói về Tiểu Lộ nữa:“ sẵn tiện đổi lại chức danh, xem có thể lên chức kiếm chút tiền được hay không?”



Cố Tấn Niên nghe thì đã hiểu vợ nhà muốn làm gì, hắn biết từ sau khi Mâu Hạnh nói ' Thần minh' mà đám Quỷ y kia thờ phụng là Hạ Phi Tinh thì nó đã thành cây gai đâm vào lòng Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn muốn chính thức gia nhập Bộ ngành đặc thù cũng là vì muốn tra xét và vạch mặt kẻ tự xưng là ' Thần minh' kia.

Cố Tấn không biết Hạ Cô Hàn muốn chứng minh điều gì.

Môi nhếch nụ cười nhẹ, hắn khẽ cúi đầu hôn lên khoé môi Hạ Cô Hàn, thanh âm ôn nhu mà nói:“ em muốn làm gì, anh đều bên cạnh em.”

Sáng sớm hôm sau, Hạ Cô Hàn liền lái xe một đường phóng thẳng đến Bộ ngành đặc thù.

Trụ sở Bộ ngành đặc thù đã thành lập mấy tháng nay, nhưng hôm nay Hạ Cô Hàn mới đặt chân đến lần đầu tiên.

Vị trí cũng không xa hẻm Ôm Nguyệt, cũng ở trong một cái ngõ nhỏ tên là Giếng cổ. Với lối kiến trúc cũ xưa, có thể nói tuổi đời còn có thể lâu hơn so với hẻm Ôm Nguyệt.

Hạ Cô Hàn lười biếng mà đi vào Giếng cổ, lối vào được phủ đá xanh, khi bước lên thì nghe lạo xạo.

Còn đường quang năm không thấy được ánh mặt trời nên có phần lạnh lẽo, Hạ Cô Hàn kéo lại cái áo khoác mỏng trên người vừa đi vừa ngắm xung quanh, sau đó lại dừng trước một cây đa lớn.

Nghe nói cây đa có tuổi đời cũng không ít hơn cái hẻm Giếng cổ này bảo lâu, cây cao to, thân cây thô tráng phải 3-4 người trưởng thành mới vòng tay ôm hết. Cây lâu đời nên rất nhiều rễ đâm lên mặt đất, trên táng cây không ít những nhánh nhỏ rũ xuống khẽ đong đưa theo hơi gió lạnh của hẻm.

Trụ sở Bộ ngành đặc thù nằm sau cây đa già này.

Diện tích khá lớn, mặt trước mặt sau đều có hoa viên nhỏ.

Hạ Cô Hàn tuy là lần đầu tiên tới, nhưng thành viên trong Bộ ngành đều quen mặt y, vì ngày toạ đàm hôm đó, Hạ Cô Hàn xuất hiện với cái visual long lanh còn hơn nghệ sĩ. Ít nói ít làm nhưng mỗi khi làm gì đều bộc lộ mũi nhọn khiến người kinh ngạc.

Hạ Cô Hàn một đường đi thẳng vào bên trong. Sở Quân Hành bên này đã nghe y đến nên cũng nhanh chóng bước ra tiếp đón.

Khi Sở Quân Hành biết Hạ Cô Hàn muốn chuyển từ nhân viên ngoài biên chế thành nhân viên chính thức thì khá bất ngờ, nhưng cũng không hỏi han nhiều mà nhanh chóng đưa y đi làm thủ tục.

Thủ tục vô cùng nhanh chóng, chỉ vài phút Hạ Cô Hàn đã từ nhân viên part time chuyển thành nhân viên full time có hợp đồng lao động, được đóng bảo hiểm.

Trong quá trình xử lí thủ tục Sở Quân Hành còn hỏi y có muốn chức gì, Hạ Cô Hàn chỉ nhàn nhàn nhả ra 4 chữ

- - nhân viên bình thường.

Sở Quân Hành nghe xong cũng không quá bất ngờ, tính tình Hạ Cô Hàn lười như thế, khẳng định không muốn lãnh đạo giám sát người khác.

Là một nhân viên bình thường nhưng ai trong Bộ ngành cũng biết Hạ Cô Hàn không bình thường chút nào.

Xong xuôi, Hạ Cô Hàn mới hỏi Sở Quân Hành chi tiết về án trao đổi bộ phận.

“ Ông chủ Hạ, ngài đi theo tôi.”

Sở Quân Hành trực tiếp đưa Hạ Cô Hàn đến một phòng họp tại tầng 2. Cửa vừa mở Hạ Cô Hàn đã thấy bên trong có người ngồi, đều là những gương mặt quen thuộc. Hạ Cô Giang, Miêu Doanh Doanh, Tô Bỉ cùng Trần Mạt Lãng nhưng cũng có hai gương mặt mới mà ngày toạ đàm y có gặp qua một lần.

Sở Quân Hành vươn tay làm động tác mời Hạ Cô Hàn vào trước, sau đó đi vào liền nói:“ ông chủ Hạ, án kiện thay đổi bộ phận thân thể lần này Bộ trưởng có chỉ thị giao ngài toàn quyền, còn đây là những thành viên tham gia tổ điều tra dưới sự phụ trách của ngài. “

Ngụ ý chính là Mâu Hạnh chắc chắn hôm nay Hạ Cô Hàn sẽ đến Bộ ngành, còn biết y sẽ chuyển chính thức.

Hạ Cô Hàn: “......”

Y cảm thấy bản thân hình như bị mẹ ruột tính kế thì phải???!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook