Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 30: Chụp Trộm
Tiểu Hoa Miêu
11/05/2024
Đồng Thời bị dỗi á khẩu không trả lời được, cu cậu run tay chọc màn thầu, mỗi lần cắn đều là một lần thế giới thêm bi thương.
Gần đến giờ học, nhóc mập lao vút đi như cưỡi Phong Hỏa Luân.
Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
Người đàn ông chỉ bằng mấy miếng đã ăn xong bữa sáng, thu dọn bát đĩa trên bàn rồi xoay người đi vào phòng bếp, kết quả là, Hạ Chi Nam ngồi nhâm nhi tách cà phê, thưởng thức bóng dáng cao lớn cường tráng của ai đó.
Bình thường anh chỉ mặc quần áo đơn giản, hôm nay phá lệ mặc sơ mi trắng quần đen, kiểu cách bộ đồ mặc trên người anh không hề thấy bất ổn, ngược lại còn mang vẻ đẹp cấm kỵ đầy dã tính.
Nghiêm khắc mà nói, Ngụy Đông vai rộng eo hẹp, mông vểnh, đường cong hoàn mỹ tựa như tác phẩm nghệ thuật được nghệ nhân tỉ mỉ điêu khắc.
Nói trắng ra thì là dáng mẫu nam tiêu chuẩn, ngay đến một người phụ nữ như cô cũng phải ganh ghét.
Ganh ghét nên không nhịn được nhìn thêm mấy lượt.
Người phụ nữ duy trì tư thế nâng ly như vậy thật lâu, mãi đến khi cánh tay tê mỏi mới nhận ra mình đã bất lịch sự nhìn chằm chằm người ta.
Cô nuốt ngụm cà phê trong miệng, tìm đến giao điện wechat với Ni Na.
Đầu óc còn đang suy nghĩ xem có nên hỏi hay không, đầu ngón tay đã không chịu khống chế gõ ra một chuỗi ký tự, click gửi đi.
【 Nếu có một người đàn ông đẹp trai, nhưng tính tình quái lạ, ngẫu nhiên sẽ chơi trò lưu manh xuất hiện, nên làm sao để sống chung hòa bình... Online chờ gấp. 】
Thời gian này, người bình thường nếu không ngủ thì cũng vừa mới tỉnh, chỉ có Ni Na đại đại đồng thời viết ba cuốn sách là vẫn đang cần mẫn gõ chữ trước máy tính.
Cô ấy uống một ngụm cà phê, buông cái ly, trả lời tin nhắn.
Ni Na: 【 Không ảnh không thể trả lời. 】
Ảnh sao?
Hạ Chi Nam nhìn chằm chằm bóng anh, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Chụp lén người ta sẽ có cảm giác phạm tội, đặc biệt là sinh viên tài cao tốt nghiệp đại học hàng hiệu như cô, từ nhỏ lớn lên trong đống thư tình của nam sinh, có bao giờ phải tự mình làm fan tư sinh đâu...
“—— Tách tách.”
Xong rồi, quên tắt tiếng.
Sắc mặt Hạ Chi Nam trắng bệch, trong nháy mắt đó quả thật có lòng muốn chết quách đi cho rồi.
Tiếng chụp hình có cảm giác tồn tại cực lớn, lớn đến nỗi thế giới trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, lớn đến nỗi người đàn ông đang bận rộn trước bàn bếp thản nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt kia, mang theo nghiền ngẫm nói không nên lời.
Hạ Chi Nam lấy lại tinh thần, ra vẻ trấn định cất di động.
Người đàn ông khẽ nhếch môi cười, thong thả lau khô tay, chậm rãi đi về phía cô.
Anh dừng trước mặt cô, cúi đầu nhìn hàng mi dài đang điên cuồng rung, cần cổ trắng nõn nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
“Đưa di động cho tôi.”
“Cái gì?” Hạ Chi Nam giả ngu, chột dạ không dám nhìn anh.
“Hoảng cái gì, tôi đâu có kiện cô.”
Người đàn ông đột nhiên khom lưng, một tay chống lưng ghế cô đang ngồi, tay còn lại ấn góc bàn, tư thế tới gần vô cùng thân mật, hoàn toàn là tư thế nửa giam cầm.
“Nói lại lần nữa, di động.”
Giọng anh trầm thấp hồn hậu từ tính như vò rượu ủ lâu năm, lọt vào trong tai khiến da đầu người ta tê dại.
Cuối mùa thu, sáng sớm gió khẽ thoảng qua bức rèm lụa mỏng kiểu cũ, mang theo hương hoa tiến vào xoang mũi, ngoài ra còn có mùi thuốc lá cực nhạt trên người anh.
Cô thử thăm dò hé mắt, đập vào mắt là vạt áo sơ mi trắng lồng ngực căng phồng, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, vô cùng nguy hiểm.
Tầm mắt lướt qua xương quai xanh, nhìn đến trái cổ lăn một vòng.
Tiếng nuốt nước bọt quá rõ ràng, làm cô cũng nuốt theo bản năng.
Hạ Chi Nam mở mắt, ngoan ngoãn dâng di động, động tác cứng đờ như con rối.
Người đàn ông cười khẽ, có loại cảm giác sung sướng khi thắng được một ván.
.............
Gần đến giờ học, nhóc mập lao vút đi như cưỡi Phong Hỏa Luân.
Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
Người đàn ông chỉ bằng mấy miếng đã ăn xong bữa sáng, thu dọn bát đĩa trên bàn rồi xoay người đi vào phòng bếp, kết quả là, Hạ Chi Nam ngồi nhâm nhi tách cà phê, thưởng thức bóng dáng cao lớn cường tráng của ai đó.
Bình thường anh chỉ mặc quần áo đơn giản, hôm nay phá lệ mặc sơ mi trắng quần đen, kiểu cách bộ đồ mặc trên người anh không hề thấy bất ổn, ngược lại còn mang vẻ đẹp cấm kỵ đầy dã tính.
Nghiêm khắc mà nói, Ngụy Đông vai rộng eo hẹp, mông vểnh, đường cong hoàn mỹ tựa như tác phẩm nghệ thuật được nghệ nhân tỉ mỉ điêu khắc.
Nói trắng ra thì là dáng mẫu nam tiêu chuẩn, ngay đến một người phụ nữ như cô cũng phải ganh ghét.
Ganh ghét nên không nhịn được nhìn thêm mấy lượt.
Người phụ nữ duy trì tư thế nâng ly như vậy thật lâu, mãi đến khi cánh tay tê mỏi mới nhận ra mình đã bất lịch sự nhìn chằm chằm người ta.
Cô nuốt ngụm cà phê trong miệng, tìm đến giao điện wechat với Ni Na.
Đầu óc còn đang suy nghĩ xem có nên hỏi hay không, đầu ngón tay đã không chịu khống chế gõ ra một chuỗi ký tự, click gửi đi.
【 Nếu có một người đàn ông đẹp trai, nhưng tính tình quái lạ, ngẫu nhiên sẽ chơi trò lưu manh xuất hiện, nên làm sao để sống chung hòa bình... Online chờ gấp. 】
Thời gian này, người bình thường nếu không ngủ thì cũng vừa mới tỉnh, chỉ có Ni Na đại đại đồng thời viết ba cuốn sách là vẫn đang cần mẫn gõ chữ trước máy tính.
Cô ấy uống một ngụm cà phê, buông cái ly, trả lời tin nhắn.
Ni Na: 【 Không ảnh không thể trả lời. 】
Ảnh sao?
Hạ Chi Nam nhìn chằm chằm bóng anh, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Chụp lén người ta sẽ có cảm giác phạm tội, đặc biệt là sinh viên tài cao tốt nghiệp đại học hàng hiệu như cô, từ nhỏ lớn lên trong đống thư tình của nam sinh, có bao giờ phải tự mình làm fan tư sinh đâu...
“—— Tách tách.”
Xong rồi, quên tắt tiếng.
Sắc mặt Hạ Chi Nam trắng bệch, trong nháy mắt đó quả thật có lòng muốn chết quách đi cho rồi.
Tiếng chụp hình có cảm giác tồn tại cực lớn, lớn đến nỗi thế giới trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, lớn đến nỗi người đàn ông đang bận rộn trước bàn bếp thản nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt kia, mang theo nghiền ngẫm nói không nên lời.
Hạ Chi Nam lấy lại tinh thần, ra vẻ trấn định cất di động.
Người đàn ông khẽ nhếch môi cười, thong thả lau khô tay, chậm rãi đi về phía cô.
Anh dừng trước mặt cô, cúi đầu nhìn hàng mi dài đang điên cuồng rung, cần cổ trắng nõn nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
“Đưa di động cho tôi.”
“Cái gì?” Hạ Chi Nam giả ngu, chột dạ không dám nhìn anh.
“Hoảng cái gì, tôi đâu có kiện cô.”
Người đàn ông đột nhiên khom lưng, một tay chống lưng ghế cô đang ngồi, tay còn lại ấn góc bàn, tư thế tới gần vô cùng thân mật, hoàn toàn là tư thế nửa giam cầm.
“Nói lại lần nữa, di động.”
Giọng anh trầm thấp hồn hậu từ tính như vò rượu ủ lâu năm, lọt vào trong tai khiến da đầu người ta tê dại.
Cuối mùa thu, sáng sớm gió khẽ thoảng qua bức rèm lụa mỏng kiểu cũ, mang theo hương hoa tiến vào xoang mũi, ngoài ra còn có mùi thuốc lá cực nhạt trên người anh.
Cô thử thăm dò hé mắt, đập vào mắt là vạt áo sơ mi trắng lồng ngực căng phồng, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, vô cùng nguy hiểm.
Tầm mắt lướt qua xương quai xanh, nhìn đến trái cổ lăn một vòng.
Tiếng nuốt nước bọt quá rõ ràng, làm cô cũng nuốt theo bản năng.
Hạ Chi Nam mở mắt, ngoan ngoãn dâng di động, động tác cứng đờ như con rối.
Người đàn ông cười khẽ, có loại cảm giác sung sướng khi thắng được một ván.
.............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.