Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 29: Nhất Định Sẽ Thành Đôi
Tiểu Hoa Miêu
11/05/2024
“Anh thật không biết, hay là không muốn cho tôi thuê?”
Ngụy Đông nghe vậy há miệng, yết hầu rung động.
“Tôi muốn nghe lời nói thật.” Hạ Chi Nam nóng nảy cắt ngang, trong giọng nói khó nén khẩn trương.
Người đàn ông im lặng vài giây, thốt ra hai chữ, “Tùy cô.”
Trên môi người phụ nữ xuất hiện ý cười khó phát hiện, vừa đi được hai bước lại giơ cao tán ô, rõ ràng trời sinh một gương mặt xinh đẹp dịu dàng nhưng từ ánh mắt kiên nghị có thể thấy rõ sự cố chấp tận trong xương tủy của cô.
“Hai ngày qua tôi đã hỏi thăm thím Trương, bình thường một tháng 500, tôi trả anh 800, được chứ?”
Ngụy Đông vốn không mấy quan tâm chuyện này, “Đều được.”
Lúc này, hai người bước ra khỏi hẻm nhỏ, đi về phía trước mấy chục mét là về đến nhà.
Thế mưa vẫn rất ồ ạt, tán ô nghiêng hẳn về phía cô, dù sao anh cũng ướt rồi, không để bụng chút mưa này.
“Tôi rất thích.”
Hạ Chi Nam nói một câu không đầu không đuôi, người đàn ông nghe mà sửng sốt.
“Hả?”
Ánh mắt người phụ nữ trở nên mềm mại, “Tôi rất thích nhà anh, cực kỳ sạch sẽ.”
Ngụy Đông hơi chau mày, không nói rõ quái dị ở chỗ nào, “Tóm lại cô chỉ coi trọng nhà tôi thôi đúng không?”
Hạ Chi Nam sửng sốt, vô thức hỏi lại: “Bằng không thì sao?”
“Không có gì.”
Ngụy Đông lạnh mặt đưa ô cho cô, sải bước dầm mưa đi phía trước.
Hạ Chi Nam thong thả theo sau trở về tiểu viện, người đàn ông đã vào nhà trước, cô kéo cổng sắt, mơ hồ nhận ra có một tầm mắt nóng bỏng không biết tên dừng trên người mình.
Cô theo bản năng xoay người nhìn lại, nhưng ngó nửa ngày cũng không phát hiện được gì.
Chờ cô vào nhà đóng cửa, thím Trương và nhóc mập vừa rồi lén nhìn trộm ở tầng hai nhà bên mới lần nữa thò đầu ra.
Thím Trương mỉm cười chiến thắng, Đồng Thời lắc cái đầu tròn vo, giống như linh hồn đã bị đào rỗng.
“Bà nói đúng chứ, lúc về nhất định sẽ thành đôi.”
Thím Trương giơ tay xoa cái đầu tròn, khoe khoang, “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tháng này cháu không có đùi gà đâu.”
Hai mắt cu cậu dại ra, ngửa đầu thống khổ kêu rên.
Xưa có anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Ngay cả chú Đông cũng không ngoại lệ.
Tháng mười, cuối thu mát mẻ, gió se se lạnh thấm vào người.
---------
7 giờ sáng, chân trời dần rút đi màu đen, thay vào đó là những tầng sương mỏng khói trắng.
Bên sông nhỏ, cành liễu đung đưa, trong không khí thoang thoảng hương hoa quế, người chèo thuyền đứng ở đầu thuyền hát điệu Giang Nam, tiếng hát vang vọng khắp con hẻm nhỏ.
Trên bàn ăn sáng.
Trương Đồng Thời dùng chiếc đũa chọc thủng bánh bao thịt, bánh bao chia năm xẻ bảy, cậu nhóc gặm nhân bánh thơm ngào ngạt, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm: “Sơn minh thủy tịnh dạ lai sương, sổ thụ thâm hồng xuất thiển hoàng...”
“Ăn không nói, ngủ không nói.” Ngụy Đông lia mắt nhìn nhóc mập, “Ăn uống cho đàng hoàng.”
“Vâng.” Nhóc mập yên lặng cúi đầu.
Dáng vẻ đáng thương như bị toàn thế giới vứt bỏ thành công khơi dậy tình thương của người phụ nữ, cô dịu dàng nói: “Em sao vậy, mới sáng sớm đã rầu rĩ không vui rồi?”
“Em...”
“Còn có thể vì sao nữa?” Không đợi cu cạu trổ tài diễn suất, người đàn ông không lưu tình chọc thủng, “Tám phần là tỉnh ngủ mới nhớ tới, sáng nay phải viết chính tả, nhất thời lại ôm tâm lý ăn may cầu Phật phù hộ không phải nộp bài.”
“Chú Đông.”
Nhóc mập ra vẻ run môi, đôi mắt ngập nước bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, dùng tới lời thoại kinh điển trong phim truyền hình tối hôm qua lên án, “Chú chú chú, không có lương tâm.”
Hạ Chi Nam bị chọc cho hé môi cười, ánh mắt nhìn qua thấy gương mặt người đàn ông vốn đã âm trầm nay càng thêm dọa người, anh vươn tay tịch thu chiếc bánh bao thịt, đổi thành màn thầu bình thường.
“Bánh bao của cháu...” Nhóc mập bi thương gào lên, thế giới trước mắt bỗng trở nên u ám.
Ngụy Đông giơ tay qua đầu, há miệng nhe răng cười, “Chú không có lương tâm, bánh bao cũng không có.”
“...”
Ngụy Đông nghe vậy há miệng, yết hầu rung động.
“Tôi muốn nghe lời nói thật.” Hạ Chi Nam nóng nảy cắt ngang, trong giọng nói khó nén khẩn trương.
Người đàn ông im lặng vài giây, thốt ra hai chữ, “Tùy cô.”
Trên môi người phụ nữ xuất hiện ý cười khó phát hiện, vừa đi được hai bước lại giơ cao tán ô, rõ ràng trời sinh một gương mặt xinh đẹp dịu dàng nhưng từ ánh mắt kiên nghị có thể thấy rõ sự cố chấp tận trong xương tủy của cô.
“Hai ngày qua tôi đã hỏi thăm thím Trương, bình thường một tháng 500, tôi trả anh 800, được chứ?”
Ngụy Đông vốn không mấy quan tâm chuyện này, “Đều được.”
Lúc này, hai người bước ra khỏi hẻm nhỏ, đi về phía trước mấy chục mét là về đến nhà.
Thế mưa vẫn rất ồ ạt, tán ô nghiêng hẳn về phía cô, dù sao anh cũng ướt rồi, không để bụng chút mưa này.
“Tôi rất thích.”
Hạ Chi Nam nói một câu không đầu không đuôi, người đàn ông nghe mà sửng sốt.
“Hả?”
Ánh mắt người phụ nữ trở nên mềm mại, “Tôi rất thích nhà anh, cực kỳ sạch sẽ.”
Ngụy Đông hơi chau mày, không nói rõ quái dị ở chỗ nào, “Tóm lại cô chỉ coi trọng nhà tôi thôi đúng không?”
Hạ Chi Nam sửng sốt, vô thức hỏi lại: “Bằng không thì sao?”
“Không có gì.”
Ngụy Đông lạnh mặt đưa ô cho cô, sải bước dầm mưa đi phía trước.
Hạ Chi Nam thong thả theo sau trở về tiểu viện, người đàn ông đã vào nhà trước, cô kéo cổng sắt, mơ hồ nhận ra có một tầm mắt nóng bỏng không biết tên dừng trên người mình.
Cô theo bản năng xoay người nhìn lại, nhưng ngó nửa ngày cũng không phát hiện được gì.
Chờ cô vào nhà đóng cửa, thím Trương và nhóc mập vừa rồi lén nhìn trộm ở tầng hai nhà bên mới lần nữa thò đầu ra.
Thím Trương mỉm cười chiến thắng, Đồng Thời lắc cái đầu tròn vo, giống như linh hồn đã bị đào rỗng.
“Bà nói đúng chứ, lúc về nhất định sẽ thành đôi.”
Thím Trương giơ tay xoa cái đầu tròn, khoe khoang, “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tháng này cháu không có đùi gà đâu.”
Hai mắt cu cậu dại ra, ngửa đầu thống khổ kêu rên.
Xưa có anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Ngay cả chú Đông cũng không ngoại lệ.
Tháng mười, cuối thu mát mẻ, gió se se lạnh thấm vào người.
---------
7 giờ sáng, chân trời dần rút đi màu đen, thay vào đó là những tầng sương mỏng khói trắng.
Bên sông nhỏ, cành liễu đung đưa, trong không khí thoang thoảng hương hoa quế, người chèo thuyền đứng ở đầu thuyền hát điệu Giang Nam, tiếng hát vang vọng khắp con hẻm nhỏ.
Trên bàn ăn sáng.
Trương Đồng Thời dùng chiếc đũa chọc thủng bánh bao thịt, bánh bao chia năm xẻ bảy, cậu nhóc gặm nhân bánh thơm ngào ngạt, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm: “Sơn minh thủy tịnh dạ lai sương, sổ thụ thâm hồng xuất thiển hoàng...”
“Ăn không nói, ngủ không nói.” Ngụy Đông lia mắt nhìn nhóc mập, “Ăn uống cho đàng hoàng.”
“Vâng.” Nhóc mập yên lặng cúi đầu.
Dáng vẻ đáng thương như bị toàn thế giới vứt bỏ thành công khơi dậy tình thương của người phụ nữ, cô dịu dàng nói: “Em sao vậy, mới sáng sớm đã rầu rĩ không vui rồi?”
“Em...”
“Còn có thể vì sao nữa?” Không đợi cu cạu trổ tài diễn suất, người đàn ông không lưu tình chọc thủng, “Tám phần là tỉnh ngủ mới nhớ tới, sáng nay phải viết chính tả, nhất thời lại ôm tâm lý ăn may cầu Phật phù hộ không phải nộp bài.”
“Chú Đông.”
Nhóc mập ra vẻ run môi, đôi mắt ngập nước bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, dùng tới lời thoại kinh điển trong phim truyền hình tối hôm qua lên án, “Chú chú chú, không có lương tâm.”
Hạ Chi Nam bị chọc cho hé môi cười, ánh mắt nhìn qua thấy gương mặt người đàn ông vốn đã âm trầm nay càng thêm dọa người, anh vươn tay tịch thu chiếc bánh bao thịt, đổi thành màn thầu bình thường.
“Bánh bao của cháu...” Nhóc mập bi thương gào lên, thế giới trước mắt bỗng trở nên u ám.
Ngụy Đông giơ tay qua đầu, há miệng nhe răng cười, “Chú không có lương tâm, bánh bao cũng không có.”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.