Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 23: Có Khi Là Cả Đời
Tiểu Hoa Miêu
10/05/2024
Trên bàn bếp đặt một bát tô trắng đế sứ men xanh đựng nước dùng và mì thịt bò, cả phòng bếp tràn ngập hương thơm.
“Chị ơi, thật ra chú Đông nấu cả phần cho chị đó.”
Tiếng con nít quanh quẩn bên tai, Hạ Chi Nam đứng lặng hồi lâu mới bưng cái bát trở về nhà ăn, ngồi trước bàn gỗ đỏ đã có niên đại.
Mì sợi ngâm quá lâu trong nước dùng đã bị trương.
Cô gắp một đũa mì cho vào miệng, nhẹ nhàng nhấm nháp nhai nuốt, hương thịt bò thơm phức, sợi mì dai mỏng, thật đúng là sắc hương vị đều có đủ.
‘Rè rè’.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, là Ni Na gọi tới.
“Bà cô của tôi, cậu chơi đủ chưa, bao giờ về?”
Hạ Chi Nam thong thả nuốt một miếng mì, ngẩng đầu nhìn tiểu viện sạch sẽ bên ngoài cửa sổ, trên bàn trà bày lọ hoa hồng kiều diễm, đôi đũa kẹp miếng thịt bò dày mỏng vừa độ.
Đời người chưa từng có cái gọi là lựa chọn cố định.
Cho nên lỡ có tính sai, đó cũng là quyết định của cô, cô cam tâm tình nguyện nhận lấy.
“Ni Na, tớ muốn ở lại đây.”
“Bao lâu?”
“Một ngày, một tháng, có khi là cả đời.”
Đầu bên kia im lặng mất mấy giây, không dám tin nghẹn ra mấy chữ.
“Cậu điên à?”
“Ừ.”
Hạ Chi Nam nhếch môi cười, chậm rãi nói, “Nếu đã định không thể làm người bình thường, vậy tớ chọn làm một kẻ điên vui vẻ.”
---------
Viện nhà thím Trương không lớn, bên ngoài tường trồng một cây quýt sai quả, nặng trĩu cành khô.
Tháng mười, giữa thu, hoa quế nở, vạn dặm ngát hương.
Hạ Chi Nam vừa sang tiểu viện bên cạnh đã phải dừng bước, lẳng lặng cảm nhận gió mát quất vào mặt, mang theo hương hoa tươi mát có thể giúp con người ta tỉnh thần.
“Chi Nam, cháu mau đến xem mấy gốc phù dung thím trồng, nghe nói là hoa hai màu, đắt muốn chết, nhưng lúc hoa nở quả thật rất đẹp.”
Hạ Chi Nam nghe tiếng, thăm dò nhìn về phía bên cạnh gốc quýt, thím trương mặc váy hoa, màu sắc tươi sáng lại không lộ vẻ thô tục, bà đứng trong vườn hoa nho nhỏ của mình tỉ mỉ tỉa tót, trong bồn nở rộ muôn vàn loại hoa, tranh nhau khoe sắc.
Một gốc lan tao nhã như hạc trong bầy gà giữa một rừng kiều diễm sặc sỡ, tuy vị trí của nó nằm trong góc, nhưng đóa hoa trắng hồng duyên dáng xen kẽ giữa những tán lá xanh nhạt, cao quý thanh thoát, tản ra hương thơm thoang thoảng.
“Đẹp quá.” Hạ Chi Nam xem đến si mê, nhẹ giọng cảm khái.
“Thứ đẹp thường thích dày vò, hôm trước nửa đêm mưa to, Đông Tử còn phải chạy sang nâng chậu hoa này vào nhà cho thím đó, thằng bé hiếu thuận, biết thím coi nó như bảo bối.”
Hạ Chi Nam yên lặng nghe, không lên tiếng, không phải cô hoài nghi tính chân thực trong lời nói của bà, cô chỉ không hiểu người đàn ông này.
“Nếu cháu thích cũng có thể trồng trong viện bên nhà.” Thím Trương có lòng tốt đề nghị.
Hạ Chi Nam suy nghĩ một lát, nói: “Thật ra so với hoa, cháu càng muốn học cách trồng rau hơn.”
“Trồng rau?”
Thím Trương kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, cô gái có khí chất thanh nhã như cúc này, nói cô làm gì cũng thấy ổn, duy chỉ có trồng rau là không ổn, thật khó mà tưởng tượng.
Hạ Chi Nam cười xấu hổ đưa ra lý do, “Tự cấp tự túc, ăn cũng yên tâm hơn.”
“Cũng đúng, trở thành nhà nông vui vẻ thật sự là một thú vui tao nhã.”
“Nhưng mà...”
Cô muốn nói lại thôi, nhớ tới mình hiện tại còn đang ăn nhờ ở đậu, quan hệ với chủ nhà chưa tốt lên đã muốn vày vò tiểu viện nhà người ta, ý nghĩ này rất không thực tế.
“Thôi vậy.”
Thím Trương liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô, bà trấn an, “Cháu cứ nói với nó, nó dám nói một chữ ‘không’, thím ra mặt giải quyết cho.”
........
“Chị ơi, thật ra chú Đông nấu cả phần cho chị đó.”
Tiếng con nít quanh quẩn bên tai, Hạ Chi Nam đứng lặng hồi lâu mới bưng cái bát trở về nhà ăn, ngồi trước bàn gỗ đỏ đã có niên đại.
Mì sợi ngâm quá lâu trong nước dùng đã bị trương.
Cô gắp một đũa mì cho vào miệng, nhẹ nhàng nhấm nháp nhai nuốt, hương thịt bò thơm phức, sợi mì dai mỏng, thật đúng là sắc hương vị đều có đủ.
‘Rè rè’.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, là Ni Na gọi tới.
“Bà cô của tôi, cậu chơi đủ chưa, bao giờ về?”
Hạ Chi Nam thong thả nuốt một miếng mì, ngẩng đầu nhìn tiểu viện sạch sẽ bên ngoài cửa sổ, trên bàn trà bày lọ hoa hồng kiều diễm, đôi đũa kẹp miếng thịt bò dày mỏng vừa độ.
Đời người chưa từng có cái gọi là lựa chọn cố định.
Cho nên lỡ có tính sai, đó cũng là quyết định của cô, cô cam tâm tình nguyện nhận lấy.
“Ni Na, tớ muốn ở lại đây.”
“Bao lâu?”
“Một ngày, một tháng, có khi là cả đời.”
Đầu bên kia im lặng mất mấy giây, không dám tin nghẹn ra mấy chữ.
“Cậu điên à?”
“Ừ.”
Hạ Chi Nam nhếch môi cười, chậm rãi nói, “Nếu đã định không thể làm người bình thường, vậy tớ chọn làm một kẻ điên vui vẻ.”
---------
Viện nhà thím Trương không lớn, bên ngoài tường trồng một cây quýt sai quả, nặng trĩu cành khô.
Tháng mười, giữa thu, hoa quế nở, vạn dặm ngát hương.
Hạ Chi Nam vừa sang tiểu viện bên cạnh đã phải dừng bước, lẳng lặng cảm nhận gió mát quất vào mặt, mang theo hương hoa tươi mát có thể giúp con người ta tỉnh thần.
“Chi Nam, cháu mau đến xem mấy gốc phù dung thím trồng, nghe nói là hoa hai màu, đắt muốn chết, nhưng lúc hoa nở quả thật rất đẹp.”
Hạ Chi Nam nghe tiếng, thăm dò nhìn về phía bên cạnh gốc quýt, thím trương mặc váy hoa, màu sắc tươi sáng lại không lộ vẻ thô tục, bà đứng trong vườn hoa nho nhỏ của mình tỉ mỉ tỉa tót, trong bồn nở rộ muôn vàn loại hoa, tranh nhau khoe sắc.
Một gốc lan tao nhã như hạc trong bầy gà giữa một rừng kiều diễm sặc sỡ, tuy vị trí của nó nằm trong góc, nhưng đóa hoa trắng hồng duyên dáng xen kẽ giữa những tán lá xanh nhạt, cao quý thanh thoát, tản ra hương thơm thoang thoảng.
“Đẹp quá.” Hạ Chi Nam xem đến si mê, nhẹ giọng cảm khái.
“Thứ đẹp thường thích dày vò, hôm trước nửa đêm mưa to, Đông Tử còn phải chạy sang nâng chậu hoa này vào nhà cho thím đó, thằng bé hiếu thuận, biết thím coi nó như bảo bối.”
Hạ Chi Nam yên lặng nghe, không lên tiếng, không phải cô hoài nghi tính chân thực trong lời nói của bà, cô chỉ không hiểu người đàn ông này.
“Nếu cháu thích cũng có thể trồng trong viện bên nhà.” Thím Trương có lòng tốt đề nghị.
Hạ Chi Nam suy nghĩ một lát, nói: “Thật ra so với hoa, cháu càng muốn học cách trồng rau hơn.”
“Trồng rau?”
Thím Trương kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, cô gái có khí chất thanh nhã như cúc này, nói cô làm gì cũng thấy ổn, duy chỉ có trồng rau là không ổn, thật khó mà tưởng tượng.
Hạ Chi Nam cười xấu hổ đưa ra lý do, “Tự cấp tự túc, ăn cũng yên tâm hơn.”
“Cũng đúng, trở thành nhà nông vui vẻ thật sự là một thú vui tao nhã.”
“Nhưng mà...”
Cô muốn nói lại thôi, nhớ tới mình hiện tại còn đang ăn nhờ ở đậu, quan hệ với chủ nhà chưa tốt lên đã muốn vày vò tiểu viện nhà người ta, ý nghĩ này rất không thực tế.
“Thôi vậy.”
Thím Trương liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô, bà trấn an, “Cháu cứ nói với nó, nó dám nói một chữ ‘không’, thím ra mặt giải quyết cho.”
........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.