Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 46: Hài Lòng Chưa?
Tiểu Hoa Miêu
14/05/2024
Người phụ nữ này ra cửa một kiểu, ở nhà một kiểu, dưới giường một kiểu, lên giường một kiểu, đến tận bây giờ anh vẫn chưa hiểu được cô.
“Làm sao?”
Ngụy Đông lắc đầu không nói gì, thành thật giải thích: “Ngày đó, tôi đến bệnh viện thăm hỏi mẹ của một đồng đội, buổi sáng bà ấy còn khỏe, buổi chiều đột nhiên bệnh tình chuyển biến xấu rồi qua đời, mấy ngày nay tôi hỗ trợ đồng đội làm tang lễ, quần áo là mua tạm ở trấn trên.”
Cô không lên tiếng, không chớp mắt nhìn anh.
“Hài lòng chưa?”
“Tạm vậy.”
Ngụy Đông một lần nữa chui vào trong chăn, mu bàn tay không cẩn thận chạm vào thân thể cô, đầu ngón tay khẽ run, ra vẻ trấn định đắp chăn đàng hoàng cho cô, động tác tự nhiên không giống là lần đầu.
“Có thể ngủ rồi chứ?”
Đáy mắt cô vẫn còn đong đầy ý cười, “Được rồi.”
Đêm đó, giữa hai hai người không xảy ra gì cả.
Cũng không phải Ngụy Đông chính nhân quân tử gì, chỉ là không đợi anh miên man suy nghĩ xong ai đó đã ôm cánh tay anh ngủ mất rồi.
Hai cánh tay thon dài như dây đằng quấn lấy anh, cô áp mặt lên cơ bắp săn chắc, vài lọn tóc dài trượt xuống che khuất đôi mắt, người đàn ông cúi đầu nhìn đôi môi giấu sau sợi tóc, mềm mại hồng hào, nhìn rất ngon miệng.
Đêm nay bị tra tấn quá mức, trước sau Ngụy Đông phải đi WC ba lần, sắc mặt càng ngày càng kém, nhưng người phụ nữ nào đó ngủ say còn không biết sống chết sán vào người anh, công khai rúc vào ngực anh.
Tới gần hừng đông, người đàn ông mất ngủ, tròng mắt giăng đầy tơ máu, không còn gì để nói.
Hạ Chi Nam đại khái thấy được mấy vạn mỹ thực trong mộng, thi thoảng lại nói mớ khi thì rõ ràng lúc lại mơ hồ, hại anh vừa mất ngủ vừa đói bụng.
Tờ mờ sáng ngày mới, Ngụy Đông nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường, lái xe ra ngoài mua bữa sáng.
Một giấc này Hạ Chi Nam ngủ cực sâu.
Trong mộng không có quái vật đáng sợ, đẹp đến nỗi cô không muốn tỉnh.
Cô mơ màng mở mắt, giơ tay sờ người bên cạnh, đệm lạnh rồi, trên giường chỉ có mình cô.
Không biết tấm rèm được kéo lại từ bao giờ, ánh nắng chói mắt ngoài phòng không tiến vào được, trong chăn lại ấm như lò sưởi, bọc cô kín mít, cô chớp mắt mấy cái, xoay người lại ngủ tiếp.
Chờ tỉnh táo hoàn toàn đã là 2 giờ chiều.
Cô ngủ ước chừng hơn 10 tiếng đồng hồ.
Sau khi ngủ đẫy giấc, toàn thân tràn trề tinh thần, người phụ nữ chọn một bộ sườn xám màu trăng non ra từ tủ quần áo, khí chất thanh thuần nho nhã, tóc đen vấn lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng mịn.
Phòng khách im ắng, nhóc mập đang ngồi trên sô pha xem TV.
“Chị Hạ, chị tỉnh rồi.”
Hạ Chi Nam nhìn khắp nơi một lượt, buột miệng thốt ra, “Chú Đông của em đâu?”
“Chị hỏi chú ấy làm gì?” Đồng Thời tỏ vẻ không vui, bĩu môi nói, “Chị không quan tâm đến em sao?”
Hạ Chi Nam bị chọc cười, sờ đầu trấn an cu cậu, “Vậy em ăn cơm chưa?”
“Cơm sáng cơm trưa đồ ăn vặt đều đã ăn cả rồi, em đang ngồi chờ bữa tối!”
Nói tới đây, cậu nhóc như giật mình nhớ tới sứ mệnh của bản thân, kéo tay cô đến trước bàn ăn, bên trên đặt đầy một bàn đồ ăn sáng.
Cô kinh ngạc nửa giây, tất cả đều là đồ ngọt tối hôm qua cô gặp trong mộng.
Nhưng trấn trên vốn không có những món này, anh chạy đi đâu để mua?
“Chú Đông nói, nhiệm vụ của em là nhìn chị ăn xong đống này.”
Hạ Chi Nam theo bản năng từ chối, “Chị...”
“Chú ấy còn nói, nếu chị không ăn, hoặc là đi uống cái thứ đắng chát gì đó, bảo em gọi điện thoại cho chú ấy, chú ấy sẽ trở về giám sát chị.”
Đồng Thời thấy cô không nói lời nào, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chị Hạ, đây là sáng sớm chú Đông lái xe sang trấn bên mua về, chạy qua chạy lại mất mấy tiếng đó, ít nhiều chị cũng ăn chút đi, đừng để chú Đông đi một chuyến tay không.”
Đã nói đến nước này, cô còn từ chối quả thật là không biết đối nhân xử thế.
“Được.”
Nhóc mập cười tít mắt ngồi xuống theo cô, thuận tiện trả lời vấn đề ban đầu cô hỏi.
“Sáng sớm chú Đông đến tiệm rồi, hôm nay trong tiệm nhiều khách, chắc phải muộn chút mới về.”
.........
“Làm sao?”
Ngụy Đông lắc đầu không nói gì, thành thật giải thích: “Ngày đó, tôi đến bệnh viện thăm hỏi mẹ của một đồng đội, buổi sáng bà ấy còn khỏe, buổi chiều đột nhiên bệnh tình chuyển biến xấu rồi qua đời, mấy ngày nay tôi hỗ trợ đồng đội làm tang lễ, quần áo là mua tạm ở trấn trên.”
Cô không lên tiếng, không chớp mắt nhìn anh.
“Hài lòng chưa?”
“Tạm vậy.”
Ngụy Đông một lần nữa chui vào trong chăn, mu bàn tay không cẩn thận chạm vào thân thể cô, đầu ngón tay khẽ run, ra vẻ trấn định đắp chăn đàng hoàng cho cô, động tác tự nhiên không giống là lần đầu.
“Có thể ngủ rồi chứ?”
Đáy mắt cô vẫn còn đong đầy ý cười, “Được rồi.”
Đêm đó, giữa hai hai người không xảy ra gì cả.
Cũng không phải Ngụy Đông chính nhân quân tử gì, chỉ là không đợi anh miên man suy nghĩ xong ai đó đã ôm cánh tay anh ngủ mất rồi.
Hai cánh tay thon dài như dây đằng quấn lấy anh, cô áp mặt lên cơ bắp săn chắc, vài lọn tóc dài trượt xuống che khuất đôi mắt, người đàn ông cúi đầu nhìn đôi môi giấu sau sợi tóc, mềm mại hồng hào, nhìn rất ngon miệng.
Đêm nay bị tra tấn quá mức, trước sau Ngụy Đông phải đi WC ba lần, sắc mặt càng ngày càng kém, nhưng người phụ nữ nào đó ngủ say còn không biết sống chết sán vào người anh, công khai rúc vào ngực anh.
Tới gần hừng đông, người đàn ông mất ngủ, tròng mắt giăng đầy tơ máu, không còn gì để nói.
Hạ Chi Nam đại khái thấy được mấy vạn mỹ thực trong mộng, thi thoảng lại nói mớ khi thì rõ ràng lúc lại mơ hồ, hại anh vừa mất ngủ vừa đói bụng.
Tờ mờ sáng ngày mới, Ngụy Đông nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường, lái xe ra ngoài mua bữa sáng.
Một giấc này Hạ Chi Nam ngủ cực sâu.
Trong mộng không có quái vật đáng sợ, đẹp đến nỗi cô không muốn tỉnh.
Cô mơ màng mở mắt, giơ tay sờ người bên cạnh, đệm lạnh rồi, trên giường chỉ có mình cô.
Không biết tấm rèm được kéo lại từ bao giờ, ánh nắng chói mắt ngoài phòng không tiến vào được, trong chăn lại ấm như lò sưởi, bọc cô kín mít, cô chớp mắt mấy cái, xoay người lại ngủ tiếp.
Chờ tỉnh táo hoàn toàn đã là 2 giờ chiều.
Cô ngủ ước chừng hơn 10 tiếng đồng hồ.
Sau khi ngủ đẫy giấc, toàn thân tràn trề tinh thần, người phụ nữ chọn một bộ sườn xám màu trăng non ra từ tủ quần áo, khí chất thanh thuần nho nhã, tóc đen vấn lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng mịn.
Phòng khách im ắng, nhóc mập đang ngồi trên sô pha xem TV.
“Chị Hạ, chị tỉnh rồi.”
Hạ Chi Nam nhìn khắp nơi một lượt, buột miệng thốt ra, “Chú Đông của em đâu?”
“Chị hỏi chú ấy làm gì?” Đồng Thời tỏ vẻ không vui, bĩu môi nói, “Chị không quan tâm đến em sao?”
Hạ Chi Nam bị chọc cười, sờ đầu trấn an cu cậu, “Vậy em ăn cơm chưa?”
“Cơm sáng cơm trưa đồ ăn vặt đều đã ăn cả rồi, em đang ngồi chờ bữa tối!”
Nói tới đây, cậu nhóc như giật mình nhớ tới sứ mệnh của bản thân, kéo tay cô đến trước bàn ăn, bên trên đặt đầy một bàn đồ ăn sáng.
Cô kinh ngạc nửa giây, tất cả đều là đồ ngọt tối hôm qua cô gặp trong mộng.
Nhưng trấn trên vốn không có những món này, anh chạy đi đâu để mua?
“Chú Đông nói, nhiệm vụ của em là nhìn chị ăn xong đống này.”
Hạ Chi Nam theo bản năng từ chối, “Chị...”
“Chú ấy còn nói, nếu chị không ăn, hoặc là đi uống cái thứ đắng chát gì đó, bảo em gọi điện thoại cho chú ấy, chú ấy sẽ trở về giám sát chị.”
Đồng Thời thấy cô không nói lời nào, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chị Hạ, đây là sáng sớm chú Đông lái xe sang trấn bên mua về, chạy qua chạy lại mất mấy tiếng đó, ít nhiều chị cũng ăn chút đi, đừng để chú Đông đi một chuyến tay không.”
Đã nói đến nước này, cô còn từ chối quả thật là không biết đối nhân xử thế.
“Được.”
Nhóc mập cười tít mắt ngồi xuống theo cô, thuận tiện trả lời vấn đề ban đầu cô hỏi.
“Sáng sớm chú Đông đến tiệm rồi, hôm nay trong tiệm nhiều khách, chắc phải muộn chút mới về.”
.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.