Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 47: Anh Có Ăn Đâu?
Tiểu Hoa Miêu
14/05/2024
Tiệm xăm Đông Phong tuy mở ở trấn nhỏ xa xôi, nhưng việc kinh doanh cũng coi như không tệ, không thể nói là phát tài, song luận thu nhập đầu vào cao hơn không ít người bình thường.
Nhà mặt tiền là của thím Trương, tiền thuê rẻ gần như không đáng kể, lại nói đến tiền xăm, hình bé thì bốn trăm, hình lớn rẻ cũng một hai nghìn, đắt nhất lên đến mấy nghìn hay trên vạn tệ cũng có.
Kỹ thuật của Ngụy Đông cao siêu, làm việc nghiêm túc, bạn bè có mặt khắp nơi, chưa bao giờ thiếu khách VIP.
Nếu nhất định phải tìm ra khuyết điểm, thứ nhất là mệt, thứ hai là ngành này không được chào đón, ở nước ngoài đây là một loại theo đuổi tinh thần, mà đại đa số người Trung Quốc, xăm hình vẫn là một loại khiêu chiến thế tục.
Hai vị khách hôm nay đều do Mục Châu giới thiệu, một hình nhỏ, một hình xăm toàn lưng, anh bận rộn gần 10 tiếng đồng hồ, thu vào túi 6000 tệ.
Chờ đến lúc về nhà đã là 8 giờ tối.
Ngụy Đông tìm lầu trên lầu dưới một vòng cũng không thấy bóng dáng Hạ Chi Nam đâu bèn chạy sang nhà thím Trương.
Nhóc mập ăn uống no đủ ngồi trên sô pha ăn khoai lát, trước bàn ăn, thím Trương đang lôi kéo Hạ Chi Nam uống rượu.
“Ôi chao, Đông Tử về rồi à.”
Người phụ nữ theo tầm mắt bà chậm rãi quay đầu, tất cả sự vật trước mắt đều lắc lư lảo đảo, nhưng đầu óc cô hãy còn tỉnh táo, say thân không say tâm.
“Hi.” Hạ Chi Nam nhấc tay chào hỏi.
Ngụy Đông thấy hai má cô đỏ bừng, lại nhìn chai rượu hoa quế trên bàn, trong nháy mắt đã hiểu rõ.
Rượu hoa quế của thím Trương cũng có chút danh tiếng, ngay cả người có tửu lượng tốt như anh uống xong cũng phải mơ màng hai ngày, người phụ nữ này lại dám tiến lên khiêu chiến, lá gan cũng to lắm.
Thím Trương vội đưa mắt ra hiệu cho anh, nhỏ giọng nói: “Con bé vui vẻ nên uống hơi nhiều, nhanh đưa người về nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Ngụy Đông khom lưng tới gần, nhẹ giọng nói, “Về nhà nào.”
“Còn, còn một ly, chưa uống xong.” Hạ Chi Nam nói chuyện rất chậm, cũng rất nghiêm túc.
Ngụy Đông liếc mắt, cầm cái ly đến uống một hơi cạn sạch, sau đó nắm cánh tay cô nhấc lên, thím Trương nhìn thấy không khỏi mắng, “Nhẹ thôi nhẹ thôi, cái tay kia của cháu thô muốn chết, đợi lát nữa lại khiến người ta bị thương.”
Bà đã mở miệng, lực tay của anh rõ ràng nhẹ đi vài phần.
Hạ Chi Nam không say đến nỗi bất tỉnh nhân, cô lảo đi đi theo sau anh, Ngụy Đông không yên tâm, người giữ chặt cánh tay cô, đi tới đi lui, chậm rãi biến thành dắt tay.
Hai người mới vừa tiến vào tiểu viện, cô đột nhiên dừng bước.
Ngụy Đông dừng lại theo, anh đứng ở trước mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại, “Sao vậy?”
Hạ Chi Nam cúi đầu không nói, vào lúc anh ghé đến gần hỏi, cô thình lình vỗ bốp một cái lên ngực anh, bĩu môi hờn tủi.
“Anh nói không giữ lời.”
“Cái gì?”
Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu, rõ ràng là mỹ nhân sườn xám thanh tĩnh, nhưng câu từ lên án lại không hề đàng hoàng, “Anh nói, nếu em còn quyến rũ anh, anh sẽ ăn em, nhưng anh có ăn đâu!”
“...”
Khóe môi Ngụy Đông co rút, không nhịn được cười ra tiếng.
Dáng vẻ tủi thân này, mẹ nó quyến rũ chết người.
“Có phải em... em quyến rũ anh chưa đủ không...”
Hạ Chi Nam buồn bực, lắc lư tiến về phía trước một bước, hai tay nhéo vạt áo người đàn ông, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
“Như vầy thì sao?”
Cô chớp mắt, lại hôn lên xương quai xanh của anh, “Như vầy đã đủ chưa?”
Ngụy Đông không nói lời nào, tiếng thở dốc dồn dập càng lúc càng mãnh liệt, ánh mắt nhìn cô thâm trầm tưởng chừng như muốn ăn thịt người.
Anh đen mặt vòng qua cô đóng cổng viện, sau đó xoay mình vác người lên vai đi nhanh vào trong nhà.
.............
Nhà mặt tiền là của thím Trương, tiền thuê rẻ gần như không đáng kể, lại nói đến tiền xăm, hình bé thì bốn trăm, hình lớn rẻ cũng một hai nghìn, đắt nhất lên đến mấy nghìn hay trên vạn tệ cũng có.
Kỹ thuật của Ngụy Đông cao siêu, làm việc nghiêm túc, bạn bè có mặt khắp nơi, chưa bao giờ thiếu khách VIP.
Nếu nhất định phải tìm ra khuyết điểm, thứ nhất là mệt, thứ hai là ngành này không được chào đón, ở nước ngoài đây là một loại theo đuổi tinh thần, mà đại đa số người Trung Quốc, xăm hình vẫn là một loại khiêu chiến thế tục.
Hai vị khách hôm nay đều do Mục Châu giới thiệu, một hình nhỏ, một hình xăm toàn lưng, anh bận rộn gần 10 tiếng đồng hồ, thu vào túi 6000 tệ.
Chờ đến lúc về nhà đã là 8 giờ tối.
Ngụy Đông tìm lầu trên lầu dưới một vòng cũng không thấy bóng dáng Hạ Chi Nam đâu bèn chạy sang nhà thím Trương.
Nhóc mập ăn uống no đủ ngồi trên sô pha ăn khoai lát, trước bàn ăn, thím Trương đang lôi kéo Hạ Chi Nam uống rượu.
“Ôi chao, Đông Tử về rồi à.”
Người phụ nữ theo tầm mắt bà chậm rãi quay đầu, tất cả sự vật trước mắt đều lắc lư lảo đảo, nhưng đầu óc cô hãy còn tỉnh táo, say thân không say tâm.
“Hi.” Hạ Chi Nam nhấc tay chào hỏi.
Ngụy Đông thấy hai má cô đỏ bừng, lại nhìn chai rượu hoa quế trên bàn, trong nháy mắt đã hiểu rõ.
Rượu hoa quế của thím Trương cũng có chút danh tiếng, ngay cả người có tửu lượng tốt như anh uống xong cũng phải mơ màng hai ngày, người phụ nữ này lại dám tiến lên khiêu chiến, lá gan cũng to lắm.
Thím Trương vội đưa mắt ra hiệu cho anh, nhỏ giọng nói: “Con bé vui vẻ nên uống hơi nhiều, nhanh đưa người về nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Ngụy Đông khom lưng tới gần, nhẹ giọng nói, “Về nhà nào.”
“Còn, còn một ly, chưa uống xong.” Hạ Chi Nam nói chuyện rất chậm, cũng rất nghiêm túc.
Ngụy Đông liếc mắt, cầm cái ly đến uống một hơi cạn sạch, sau đó nắm cánh tay cô nhấc lên, thím Trương nhìn thấy không khỏi mắng, “Nhẹ thôi nhẹ thôi, cái tay kia của cháu thô muốn chết, đợi lát nữa lại khiến người ta bị thương.”
Bà đã mở miệng, lực tay của anh rõ ràng nhẹ đi vài phần.
Hạ Chi Nam không say đến nỗi bất tỉnh nhân, cô lảo đi đi theo sau anh, Ngụy Đông không yên tâm, người giữ chặt cánh tay cô, đi tới đi lui, chậm rãi biến thành dắt tay.
Hai người mới vừa tiến vào tiểu viện, cô đột nhiên dừng bước.
Ngụy Đông dừng lại theo, anh đứng ở trước mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại, “Sao vậy?”
Hạ Chi Nam cúi đầu không nói, vào lúc anh ghé đến gần hỏi, cô thình lình vỗ bốp một cái lên ngực anh, bĩu môi hờn tủi.
“Anh nói không giữ lời.”
“Cái gì?”
Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu, rõ ràng là mỹ nhân sườn xám thanh tĩnh, nhưng câu từ lên án lại không hề đàng hoàng, “Anh nói, nếu em còn quyến rũ anh, anh sẽ ăn em, nhưng anh có ăn đâu!”
“...”
Khóe môi Ngụy Đông co rút, không nhịn được cười ra tiếng.
Dáng vẻ tủi thân này, mẹ nó quyến rũ chết người.
“Có phải em... em quyến rũ anh chưa đủ không...”
Hạ Chi Nam buồn bực, lắc lư tiến về phía trước một bước, hai tay nhéo vạt áo người đàn ông, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
“Như vầy thì sao?”
Cô chớp mắt, lại hôn lên xương quai xanh của anh, “Như vầy đã đủ chưa?”
Ngụy Đông không nói lời nào, tiếng thở dốc dồn dập càng lúc càng mãnh liệt, ánh mắt nhìn cô thâm trầm tưởng chừng như muốn ăn thịt người.
Anh đen mặt vòng qua cô đóng cổng viện, sau đó xoay mình vác người lên vai đi nhanh vào trong nhà.
.............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.