Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 33: Khác Thường
Tiểu Hoa Miêu
12/05/2024
Trong phòng khách rất yên tĩnh.
Trên bàn cơm là suất nướng BBQ mới ra lò, đồ ăn được dùng giấy bạc bọc ba tầng trong ba tầng ngoài để giữ độ ấm, trấn bên cạnh có tiệm đồ nướng nổi tiếng xa gần, chủ tiệm từng là đồng đội của Ngụy Đông.
Chiếc đèn trần trong phòng đã cũ, ánh sáng không được rõ rắm, đổi lại sắc màu ấm, rất thoải mái.
Hạ Chi Nam quy củ ngồi trước bàn ăn, hé miệng nhỏ uống nước, ngoan ngoãn chờ người đàn ông trong phòng bếp lấy đĩa ra từ kệ thủy tinh, rửa sạch, lau khô, đựng đầy xiên nướng đi ra.
“Ăn đi.”
Ngụy Đông xoay người đến tủ lạnh lấy bia, đang định bật nắp nghĩ ngợi một hồi anh lại buông xuống, kéo ngăn đông lạnh nhìn xuống tầng cuối cùng, hay lắm, trống trơn.
Trước khi đi nhét đầy tủ lạnh, lúc trở về một miếng cũng không chừa.
Rất giỏi.
Trước bàn, Hạ Chi Nam nhìn chằm chằm miếng thịt bò ngẩn người, hồn nhiên không phát hiện vẻ mặt nghiêm trọng của người đàn ông.
Cô không ăn bữa khuya đã rất nhiều năm rồi, do dự không biết nên xuống tay từ đâu, tay cầm miếng dưa chuột mang tính tượng trưng, hai bên lát cắt vẩy đầy thì là ớt cay, khiến người sợ cay như cô không khỏi run bần bật.
Đang lúc rối lắm, người đàn ông ngồi đối diện bình tĩnh nhập tòa, không ăn gì mà nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
“Sao vậy?”
Ánh mắt nóng rực như lửa đốt, muốn xem nhẹ cũng khó.
Người đàn ông thoáng nhíu mày, “Sao cô lại... không chừa cho tôi miếng nào?”
“Cái gì?”
“Vụn lac-tic.”
“?”
“Vụn lac-tic.” Anh nheo mắt, meo meo lặp lại một câu.
Hạ Chi Nam càng nghe càng mơ hồ, hết nhìn anh lại nhìn tủ lạnh, trước ngẫm sau nghĩ, cuối cùng cũng xâu chuỗi ra vấn đề.
“Anh cho rằng tôi ăn?”
Ngụy Đông nhìn quanh bốn phía, nhướng mày hỏi: “Trong nhà này còn người thứ hai sao?”
“Không phải tôi.”
Hạ Chi Nam buồn bực, gằn từng chữ: “Hai ngày qua Đồng Thời tan học đều tới, dẫn theo cả đám bạn.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông liền hiểu, khóe môi cong cong, “Vật nhỏ, không đào rỗng không chịu bỏ qua.”
“Anh ăn một mình đi, tôi no rồi.”
Cô buông miếng dưa chuột, rầu rĩ xoay người, người đàn ông tay lanh mắt lẹ tóm được tay cô.
“Giận à?”
“Không.”
Hạ Chi Nam không phải người dễ giận, trước kia Ni Na không dưới một lần cằn nhằn tính tình cô quá hiền, sau này dễ bị người ta bắt nạt, có dễ bắt nạt hay không cô không biết, cô chỉ biết hiện tại bị người đàn ông nào đó trông thì thành thục, trên thực tế lại rất ấu trĩ chọc cho tức no rồi.
Mà lúc này, trong mắt người nọ còn đong đầy ý cười, bàn tay dày rộng nóng rực, thoáng dùng sức, vết chai sần cọ vào da thịt mịn màng như nước của cô.
“Cô đùa tôi đến nghiện, tôi đâu có so đo với cô.”
Hạ Chi Nam không lên tiếng, mặt ngoài bình tĩnh đứng đó, nhưng trong lòng đã loạn như ma.
Nói là chột dạ cũng được, không dám đối mặt cũng thế, một đêm trước khi anh rời đi, cô một lần nữa bị hành động quấy rầy mơ hồ của anh làm cho mất khống chế, cảnh tượng quá đẹp đẽ, đến giờ cô vẫn không dám hồi tưởng.
Chính vì nguyên nhân này nên sáng sớm ngày đó cô mới có thể thần chí không rõ mà giao di động cho anh, bị mấy lời của anh trêu ghẹo.
“Tôi đã không chợp mắt hai ngày, còn lái xe mấy tiếng trở về.”
Giọng anh đè thấp, mang theo chút mệt mỏi, “Cô ngồi cùng tôi một lát đi, yêu cầu này không quá đáng chứ.”
Anh tự dưng đổi giọng nói chuyện, từng câu từng chữ đều hết sức chân thành tha thiết, thật khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Đêm nay, hình như anh không giống ngày thường.
...............
Trên bàn cơm là suất nướng BBQ mới ra lò, đồ ăn được dùng giấy bạc bọc ba tầng trong ba tầng ngoài để giữ độ ấm, trấn bên cạnh có tiệm đồ nướng nổi tiếng xa gần, chủ tiệm từng là đồng đội của Ngụy Đông.
Chiếc đèn trần trong phòng đã cũ, ánh sáng không được rõ rắm, đổi lại sắc màu ấm, rất thoải mái.
Hạ Chi Nam quy củ ngồi trước bàn ăn, hé miệng nhỏ uống nước, ngoan ngoãn chờ người đàn ông trong phòng bếp lấy đĩa ra từ kệ thủy tinh, rửa sạch, lau khô, đựng đầy xiên nướng đi ra.
“Ăn đi.”
Ngụy Đông xoay người đến tủ lạnh lấy bia, đang định bật nắp nghĩ ngợi một hồi anh lại buông xuống, kéo ngăn đông lạnh nhìn xuống tầng cuối cùng, hay lắm, trống trơn.
Trước khi đi nhét đầy tủ lạnh, lúc trở về một miếng cũng không chừa.
Rất giỏi.
Trước bàn, Hạ Chi Nam nhìn chằm chằm miếng thịt bò ngẩn người, hồn nhiên không phát hiện vẻ mặt nghiêm trọng của người đàn ông.
Cô không ăn bữa khuya đã rất nhiều năm rồi, do dự không biết nên xuống tay từ đâu, tay cầm miếng dưa chuột mang tính tượng trưng, hai bên lát cắt vẩy đầy thì là ớt cay, khiến người sợ cay như cô không khỏi run bần bật.
Đang lúc rối lắm, người đàn ông ngồi đối diện bình tĩnh nhập tòa, không ăn gì mà nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
“Sao vậy?”
Ánh mắt nóng rực như lửa đốt, muốn xem nhẹ cũng khó.
Người đàn ông thoáng nhíu mày, “Sao cô lại... không chừa cho tôi miếng nào?”
“Cái gì?”
“Vụn lac-tic.”
“?”
“Vụn lac-tic.” Anh nheo mắt, meo meo lặp lại một câu.
Hạ Chi Nam càng nghe càng mơ hồ, hết nhìn anh lại nhìn tủ lạnh, trước ngẫm sau nghĩ, cuối cùng cũng xâu chuỗi ra vấn đề.
“Anh cho rằng tôi ăn?”
Ngụy Đông nhìn quanh bốn phía, nhướng mày hỏi: “Trong nhà này còn người thứ hai sao?”
“Không phải tôi.”
Hạ Chi Nam buồn bực, gằn từng chữ: “Hai ngày qua Đồng Thời tan học đều tới, dẫn theo cả đám bạn.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông liền hiểu, khóe môi cong cong, “Vật nhỏ, không đào rỗng không chịu bỏ qua.”
“Anh ăn một mình đi, tôi no rồi.”
Cô buông miếng dưa chuột, rầu rĩ xoay người, người đàn ông tay lanh mắt lẹ tóm được tay cô.
“Giận à?”
“Không.”
Hạ Chi Nam không phải người dễ giận, trước kia Ni Na không dưới một lần cằn nhằn tính tình cô quá hiền, sau này dễ bị người ta bắt nạt, có dễ bắt nạt hay không cô không biết, cô chỉ biết hiện tại bị người đàn ông nào đó trông thì thành thục, trên thực tế lại rất ấu trĩ chọc cho tức no rồi.
Mà lúc này, trong mắt người nọ còn đong đầy ý cười, bàn tay dày rộng nóng rực, thoáng dùng sức, vết chai sần cọ vào da thịt mịn màng như nước của cô.
“Cô đùa tôi đến nghiện, tôi đâu có so đo với cô.”
Hạ Chi Nam không lên tiếng, mặt ngoài bình tĩnh đứng đó, nhưng trong lòng đã loạn như ma.
Nói là chột dạ cũng được, không dám đối mặt cũng thế, một đêm trước khi anh rời đi, cô một lần nữa bị hành động quấy rầy mơ hồ của anh làm cho mất khống chế, cảnh tượng quá đẹp đẽ, đến giờ cô vẫn không dám hồi tưởng.
Chính vì nguyên nhân này nên sáng sớm ngày đó cô mới có thể thần chí không rõ mà giao di động cho anh, bị mấy lời của anh trêu ghẹo.
“Tôi đã không chợp mắt hai ngày, còn lái xe mấy tiếng trở về.”
Giọng anh đè thấp, mang theo chút mệt mỏi, “Cô ngồi cùng tôi một lát đi, yêu cầu này không quá đáng chứ.”
Anh tự dưng đổi giọng nói chuyện, từng câu từng chữ đều hết sức chân thành tha thiết, thật khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Đêm nay, hình như anh không giống ngày thường.
...............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.