Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 34: Lưu Manh
Tiểu Hoa Miêu
12/05/2024
Hạ Chi Nam không biết mấy ngày nay anh đã trải qua những gì, nhưng nỗi bi thương mất mát và mờ mịt trong mắt anh dễ dàng đánh đổ phòng tuyến nội tâm của cô.
Cuối cùng, cô vẫn ngồi xuống.
Mười phút sau, đồ nướng BBQ bị càn quét sạch sẽ.
Hạ Chi Nam gian nan nuốt miếng dưa chuột, người đàn ông thấy cô cay đến độ mặt mày đỏ bừng, anh cướp luôn miếng dưa tiêu diệt sạch sẽ, uống thêm hai ngụm Coca rồi đứng dậy dọn dẹp.
Chờ tất cả đã quay về vị trí vốn có, Ngụy Đông với lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, lúc đến trước cửa tạm dừng vài giây, xoay người nhìn cô.
“Đi ngủ đi.”
“Đã muộn thế này, anh còn muốn ra ngoài sao?” Cô không nhịn được lắm miệng hỏi một câu.
“Tôi ra ngoài tìm xem có cửa hàng nào mở không.”
Trong đầu cô nhảy ra một ý nghĩ vô cùng dở hơi, “Vụn lac-tic?”
“Ờ.”
Anh thành thật đáp: “Trước kia rượu là thuốc ngủ, hiện tại đã thay đổi, không ăn thứ kia không ngủ được.”
“Vậy anh... lái xe cẩn thận.”
Hạ Chi Nam nói xong thì đi nhanh đến cầu thang, vừa định nhấc chân, người đàn ông trước cửa gọi cô lại.
“Này.”
“Cái gì?” Cô đáp trong một giây.
Ngụy Đông lười biếng dựa lưng vào khung cửa, ánh đèn màu vàng ấm chiếu sáng khuôn mặt đẹp trai bức người, đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh.
“Dù sao cô cũng mất ngủ, không bằng đi cùng tôi đi?”
Anh nghĩ đi nghĩ lại còn bổ sung thêm một câu, “Đêm nay ánh trăng rất đẹp, tôi dẫn cô đến hồ nước trong câu cá.”
Người đàn ông thuận miệng nói một câu, lại nhấc lên ngàn tầng sóng trong lòng cô.
Không bàn đến việc làm sao anh biết cô mất ngủ, cuối thu nửa đêm ra ngoài câu cá, đây là lời mời kỳ quái gì vậy?
Người đàn ông lẳng lặng đứng chờ trước cửa thấy cô không lên tiếng, cũng không ép buộc, anh lắc chìa khóa xe ở đầu ngón tay.
“Thôi được rồi, đi ngủ sớm đi.”
Đoạn nói, Ngụy Đông thuận tay khép cửa, đi đến chỗ đỗ con xe Pickup rỉ sét loang lổ, lúc mua về nó là một chiếc xe second-hand, lái mấy năm, hiện tại càng ngày càng tàn tạ.
Hai ánh đèn pha chói mắt sáng lên, anh khởi động động cơ, vừa rút được điếu thuốc trong túi thì cửa ghế phụ đột nhiên bị người ta kéo mở.
Người phụ nữ nhanh chóng lên xe, vào vị trí, động tác liền mạch lưu loát.
Cô ngước mắt nhìn phía trước, cách một tầng bóng tối thâm sâu có thể mơ hồ nhìn thấy thùy tai phiếm đỏ.
“Dù sao cũng không ngủ được, đi xem cũng tốt.”
Người đàn ông chỉ cười không nói, ánh mắt nhìn thoáng qua sườn mặt xinh đẹp, thiếu đi sườn xám và giày cao gót, mỹ nhân mềm mại nhanh chóng biến thành cô bé nhà bên, cũng không đến nỗi kiêu ngạo khó gần như trong tưởng tượng.
Anh cất điếu thuốc còn chưa đốt, thình lình ghé hơn nửa người đến, Hạ Chi Nam vốn đã hoảng sợ vì tầm mắt bị bóng tối như con quái vật khổng lồ che đậy, giờ càng thêm kinh hãi khi thấy anh gục xuống.
Cánh tay thô to cứng ngắc như cục đá, có đẩy thế nào cũng bất động.
“Làm gì vậy?”
“Anh muốn làm gì?” Câu chất vấn nhưng giọng điệu mềm nhũn.
Tư thế này cách nhau quá gần, hơi thở cực nóng của người đàn ông phả vào da thịt, tựa như đốm lửa bắn lên thân gỗ khô, Hạ Chi Nam nín thở, tim vọt tới cổ họng.
Ngụy Đông nhìn cặp mắt hạnh trong veo lấp lánh ở cự ly gần, phải nói còn đẹp hơn trăng sao đêm nay
“Cạch.”
Tiếng dây an toàn được thắt.
Lúc nhổm dậy rút lui, anh cũng không biết mình nghĩ gì, vào lúc người phụ nữ thả lỏng cảnh giác đột nhiên ghé sát đến.
Cô theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt.
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông lập tức vang lên bên tai.
Hai giây sau, đoàn nhiệt nóng bao phủ lấy cô tản đi, cô kìm chế trái tim sắp nổ mạnh, chậm rãi mở mắt, người đàn ông đã trở lại chỗ cũ, khuỷu tay chống thành cửa sổ, đáy mắt là ý cười không rõ khiến người ta thấy mà phiền lòng.
“Lưu manh.” Cô tức quá, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đừng nóng.”
Anh chuyển mắt, đầu ngón tay gõ nhịp trên tay lái, “Còn sớm mà, từ từ sẽ tới.”
Hạ Chi Nam cắn môi dưới, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô nghe không hiểu một chữ nào.
Cho nên, nguyên nhân mặt đỏ hoàn toàn là do đồ nướng BBQ quá cay.
——————
Cuối cùng, cô vẫn ngồi xuống.
Mười phút sau, đồ nướng BBQ bị càn quét sạch sẽ.
Hạ Chi Nam gian nan nuốt miếng dưa chuột, người đàn ông thấy cô cay đến độ mặt mày đỏ bừng, anh cướp luôn miếng dưa tiêu diệt sạch sẽ, uống thêm hai ngụm Coca rồi đứng dậy dọn dẹp.
Chờ tất cả đã quay về vị trí vốn có, Ngụy Đông với lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, lúc đến trước cửa tạm dừng vài giây, xoay người nhìn cô.
“Đi ngủ đi.”
“Đã muộn thế này, anh còn muốn ra ngoài sao?” Cô không nhịn được lắm miệng hỏi một câu.
“Tôi ra ngoài tìm xem có cửa hàng nào mở không.”
Trong đầu cô nhảy ra một ý nghĩ vô cùng dở hơi, “Vụn lac-tic?”
“Ờ.”
Anh thành thật đáp: “Trước kia rượu là thuốc ngủ, hiện tại đã thay đổi, không ăn thứ kia không ngủ được.”
“Vậy anh... lái xe cẩn thận.”
Hạ Chi Nam nói xong thì đi nhanh đến cầu thang, vừa định nhấc chân, người đàn ông trước cửa gọi cô lại.
“Này.”
“Cái gì?” Cô đáp trong một giây.
Ngụy Đông lười biếng dựa lưng vào khung cửa, ánh đèn màu vàng ấm chiếu sáng khuôn mặt đẹp trai bức người, đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh.
“Dù sao cô cũng mất ngủ, không bằng đi cùng tôi đi?”
Anh nghĩ đi nghĩ lại còn bổ sung thêm một câu, “Đêm nay ánh trăng rất đẹp, tôi dẫn cô đến hồ nước trong câu cá.”
Người đàn ông thuận miệng nói một câu, lại nhấc lên ngàn tầng sóng trong lòng cô.
Không bàn đến việc làm sao anh biết cô mất ngủ, cuối thu nửa đêm ra ngoài câu cá, đây là lời mời kỳ quái gì vậy?
Người đàn ông lẳng lặng đứng chờ trước cửa thấy cô không lên tiếng, cũng không ép buộc, anh lắc chìa khóa xe ở đầu ngón tay.
“Thôi được rồi, đi ngủ sớm đi.”
Đoạn nói, Ngụy Đông thuận tay khép cửa, đi đến chỗ đỗ con xe Pickup rỉ sét loang lổ, lúc mua về nó là một chiếc xe second-hand, lái mấy năm, hiện tại càng ngày càng tàn tạ.
Hai ánh đèn pha chói mắt sáng lên, anh khởi động động cơ, vừa rút được điếu thuốc trong túi thì cửa ghế phụ đột nhiên bị người ta kéo mở.
Người phụ nữ nhanh chóng lên xe, vào vị trí, động tác liền mạch lưu loát.
Cô ngước mắt nhìn phía trước, cách một tầng bóng tối thâm sâu có thể mơ hồ nhìn thấy thùy tai phiếm đỏ.
“Dù sao cũng không ngủ được, đi xem cũng tốt.”
Người đàn ông chỉ cười không nói, ánh mắt nhìn thoáng qua sườn mặt xinh đẹp, thiếu đi sườn xám và giày cao gót, mỹ nhân mềm mại nhanh chóng biến thành cô bé nhà bên, cũng không đến nỗi kiêu ngạo khó gần như trong tưởng tượng.
Anh cất điếu thuốc còn chưa đốt, thình lình ghé hơn nửa người đến, Hạ Chi Nam vốn đã hoảng sợ vì tầm mắt bị bóng tối như con quái vật khổng lồ che đậy, giờ càng thêm kinh hãi khi thấy anh gục xuống.
Cánh tay thô to cứng ngắc như cục đá, có đẩy thế nào cũng bất động.
“Làm gì vậy?”
“Anh muốn làm gì?” Câu chất vấn nhưng giọng điệu mềm nhũn.
Tư thế này cách nhau quá gần, hơi thở cực nóng của người đàn ông phả vào da thịt, tựa như đốm lửa bắn lên thân gỗ khô, Hạ Chi Nam nín thở, tim vọt tới cổ họng.
Ngụy Đông nhìn cặp mắt hạnh trong veo lấp lánh ở cự ly gần, phải nói còn đẹp hơn trăng sao đêm nay
“Cạch.”
Tiếng dây an toàn được thắt.
Lúc nhổm dậy rút lui, anh cũng không biết mình nghĩ gì, vào lúc người phụ nữ thả lỏng cảnh giác đột nhiên ghé sát đến.
Cô theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt.
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông lập tức vang lên bên tai.
Hai giây sau, đoàn nhiệt nóng bao phủ lấy cô tản đi, cô kìm chế trái tim sắp nổ mạnh, chậm rãi mở mắt, người đàn ông đã trở lại chỗ cũ, khuỷu tay chống thành cửa sổ, đáy mắt là ý cười không rõ khiến người ta thấy mà phiền lòng.
“Lưu manh.” Cô tức quá, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đừng nóng.”
Anh chuyển mắt, đầu ngón tay gõ nhịp trên tay lái, “Còn sớm mà, từ từ sẽ tới.”
Hạ Chi Nam cắn môi dưới, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô nghe không hiểu một chữ nào.
Cho nên, nguyên nhân mặt đỏ hoàn toàn là do đồ nướng BBQ quá cay.
——————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.