Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 48: Khốn Nạn, Bộ Sườn Xám Này Đắt Lắm Đó
Tiểu Hoa Miêu
14/05/2024
Ngụy Đông vác người lên tầng, đá văng cửa phòng cô, cả quá trình đều kìm nén dục hỏa, người nào đó đang say đến mơ màng bị ném lên giường, anh đứng lặng ở đầu giường, lười phải cởi cúc áo, áo sơ mi từ cổ một đường kéo phăng, trực tiếp ném xuống đất, cúc áo lạch cạch vương vãi khắp xung quanh.
Thân hình cường tráng của người đàn ông đè xuống, thô bạo xé toạc làn váy sườn xám từ dưới lên trên, tơ lụa trong tay tựa như tờ giấy.
“—— Roẹt.”
Sườn xám bị xé đến tận eo, ánh trăng ngoài phòng trút xuống, vừa lúc chiếu sáng da thịt như bạch ngọc, cùng với đóa hoa nở rộ diễm lệ.
Người phụ nữ lấy lại chút tinh thần, xấu hổ buồn bực mắng: “Khốn nạn, bộ sườn xám này đắt lắm đó.”
“Anh đền.”
Ngụy Đông hôn lên thắt lưng cô, dịu dàng như nước, “Đền gấp đôi.”
Môi nóng tùy ý bật lửa dục vọng đang âm ỉ trong cơ thể cô.
Ngụy Đông cong eo, phía sau lưng nhô lên đường cơ bắp lưu sướng, vô cùng hoang dã.
Anh vươn lưỡi nhấm nháp cánh hoa đỏ bừng, thở dốc.
“Hiện tại nó là của anh, anh muốn xé thế nào thì xé.”
Ngoài cửa sổ ánh trăng bạc len lỏi qua khe cửa tiến vào.
Trên giường nhỏ, hai thân hình trắng đen đối lập rõ rệt dính sát vào nhau.
Râu xanh ở cằm anh cọ và da thịt ngưa ngứa, đôi môi nóng bỏng dán lên cẳng chân, di chuyển từng chút, tĩnh tâm cảm nhận từng cái rùng mình run rẩy của cô, tiếng rên rỉ rất nhỏ, yếu ớt, mang theo nức nở, nghe mà nghiện.
Ngụy Đông không chịu được tiếng kêu kia, đầu lưỡi ướt át dọc theo sườn đùi liếm đến bên hông, để lại một vệt nước ái muội, hai tay cũng không nhàn rỗi, thuận tiện xé nốt bộ sườn xám trăng non, biến nó thành miếng vải rách.
Hạ Chi Nam nghiêng người, cặp chân thon dài lõa lồ hơi uốn lượn, vòng eo mảnh khảnh trắng bóc hoàn toàn bại lộ, anh tìm đến đóa hoa vong tình hôn khẽ, đầu lưỡi dọc theo viền hoa miêu tả hình dáng của nó.
“Ưm~... ngứa...” Cô nắm chặt một góc gối đầu, tiếng kêu như mèo.
Ngụy Đông cười hôn lên, hai tay giam cầm hai bên tai cô, liếm vành tai đỏ bừng, “Đừng kêu như vậy...”
Ai đó say rượu không hề đề phòng, cách nói năng làm việc hoàn toàn dựa theo tâm ý, cô ngửa đầu nhìn anh, giọng nói mềm mại như nước, “Thật là... sao vậy...”
“Sao lại mềm như vậy?”
Người đàn ông híp mắt nhìn gương mặt hồng rực của cô, từ cần cổ đến mang tai hợp thành một mảnh xuân sắc, cái miệng nhỏ há mở phả ra mùi rượu, cặp mắt phủ một tầng sương bạc long lanh, hút hồn đoạt phách.
Ngụy Đông nhìn mà thèm, nhất thời không nhịn được, hôn lên khóe miệng cô, liếm hai cánh môi mềm mại.
“Về sau mỗi ngày đều đút em uống rượu được không?”
“Không được.”
“Vì sao?”
Người phụ nữ bĩu môi, nũng nịu lên án, “Mỗi ngày bị anh... Lăn lộn... em còn mạng để sống hay sao...”
Đôi mắt người đàn ông biến thành đỏ đậm, ngón tay thô ráp nắm cằm thon, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ kiều diễm ướt át, tim đập trong lồng ngực như muốn nổ tung.
“Nghĩ kỹ rồi hãy nói, hôn rồi sẽ không có đường rút lui nữa.”
Đây là chiếc chìa khóa, cửa vừa mở, anh cũng không chắc chắn kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Hạ Chi Nam chớp mắt, hừ hừ, “Cằn nhằn mãi.”
Người đàn ông ra vẻ đạo mạo này, đã xé váy cô làm hai nửa còn nói mấy lời đường hoàng vô nghĩa.
Cô xoay người lại, hai tay dùng sức cuốn lấy cổ anh, nhắm mắt hôn lên, đôi môi uyển chuyển nhẹ nhàng va chạm, hai người đồng thời sửng sốt, cô không an phận há miệng cắn cánh môi no đủ, ra sức liếm mút.
Môi anh nóng rực, mềm mại, tuyệt diệu.
“Ưm~”
..........
Thân hình cường tráng của người đàn ông đè xuống, thô bạo xé toạc làn váy sườn xám từ dưới lên trên, tơ lụa trong tay tựa như tờ giấy.
“—— Roẹt.”
Sườn xám bị xé đến tận eo, ánh trăng ngoài phòng trút xuống, vừa lúc chiếu sáng da thịt như bạch ngọc, cùng với đóa hoa nở rộ diễm lệ.
Người phụ nữ lấy lại chút tinh thần, xấu hổ buồn bực mắng: “Khốn nạn, bộ sườn xám này đắt lắm đó.”
“Anh đền.”
Ngụy Đông hôn lên thắt lưng cô, dịu dàng như nước, “Đền gấp đôi.”
Môi nóng tùy ý bật lửa dục vọng đang âm ỉ trong cơ thể cô.
Ngụy Đông cong eo, phía sau lưng nhô lên đường cơ bắp lưu sướng, vô cùng hoang dã.
Anh vươn lưỡi nhấm nháp cánh hoa đỏ bừng, thở dốc.
“Hiện tại nó là của anh, anh muốn xé thế nào thì xé.”
Ngoài cửa sổ ánh trăng bạc len lỏi qua khe cửa tiến vào.
Trên giường nhỏ, hai thân hình trắng đen đối lập rõ rệt dính sát vào nhau.
Râu xanh ở cằm anh cọ và da thịt ngưa ngứa, đôi môi nóng bỏng dán lên cẳng chân, di chuyển từng chút, tĩnh tâm cảm nhận từng cái rùng mình run rẩy của cô, tiếng rên rỉ rất nhỏ, yếu ớt, mang theo nức nở, nghe mà nghiện.
Ngụy Đông không chịu được tiếng kêu kia, đầu lưỡi ướt át dọc theo sườn đùi liếm đến bên hông, để lại một vệt nước ái muội, hai tay cũng không nhàn rỗi, thuận tiện xé nốt bộ sườn xám trăng non, biến nó thành miếng vải rách.
Hạ Chi Nam nghiêng người, cặp chân thon dài lõa lồ hơi uốn lượn, vòng eo mảnh khảnh trắng bóc hoàn toàn bại lộ, anh tìm đến đóa hoa vong tình hôn khẽ, đầu lưỡi dọc theo viền hoa miêu tả hình dáng của nó.
“Ưm~... ngứa...” Cô nắm chặt một góc gối đầu, tiếng kêu như mèo.
Ngụy Đông cười hôn lên, hai tay giam cầm hai bên tai cô, liếm vành tai đỏ bừng, “Đừng kêu như vậy...”
Ai đó say rượu không hề đề phòng, cách nói năng làm việc hoàn toàn dựa theo tâm ý, cô ngửa đầu nhìn anh, giọng nói mềm mại như nước, “Thật là... sao vậy...”
“Sao lại mềm như vậy?”
Người đàn ông híp mắt nhìn gương mặt hồng rực của cô, từ cần cổ đến mang tai hợp thành một mảnh xuân sắc, cái miệng nhỏ há mở phả ra mùi rượu, cặp mắt phủ một tầng sương bạc long lanh, hút hồn đoạt phách.
Ngụy Đông nhìn mà thèm, nhất thời không nhịn được, hôn lên khóe miệng cô, liếm hai cánh môi mềm mại.
“Về sau mỗi ngày đều đút em uống rượu được không?”
“Không được.”
“Vì sao?”
Người phụ nữ bĩu môi, nũng nịu lên án, “Mỗi ngày bị anh... Lăn lộn... em còn mạng để sống hay sao...”
Đôi mắt người đàn ông biến thành đỏ đậm, ngón tay thô ráp nắm cằm thon, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ kiều diễm ướt át, tim đập trong lồng ngực như muốn nổ tung.
“Nghĩ kỹ rồi hãy nói, hôn rồi sẽ không có đường rút lui nữa.”
Đây là chiếc chìa khóa, cửa vừa mở, anh cũng không chắc chắn kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Hạ Chi Nam chớp mắt, hừ hừ, “Cằn nhằn mãi.”
Người đàn ông ra vẻ đạo mạo này, đã xé váy cô làm hai nửa còn nói mấy lời đường hoàng vô nghĩa.
Cô xoay người lại, hai tay dùng sức cuốn lấy cổ anh, nhắm mắt hôn lên, đôi môi uyển chuyển nhẹ nhàng va chạm, hai người đồng thời sửng sốt, cô không an phận há miệng cắn cánh môi no đủ, ra sức liếm mút.
Môi anh nóng rực, mềm mại, tuyệt diệu.
“Ưm~”
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.