Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 41: Ngọt Ngào Nho Nhỏ
Tiểu Hoa Miêu
13/05/2024
Trên đường về nhà, trong xe yên tĩnh quỷ dị.
Người phụ nữ rúc vào áo khoác co mình trên ghế phụ, lười biếng dựa vào lưng ghế, thân mình hướng ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, từ lúc lên xe đến giờ vẫn không rên một tiếng.
Chiếc xe Pickup lướt qua chợ sáng trấn bên, 100 mét phía trước đều là hàng hóa cùng mỹ thực rực rỡ muôn màu.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, cư dân họp chợ trấn nhỏ gặm chiếc màn thầu mới ra lò, hương bánh thơm phức tràn vào cửa sổ, hại con sâu tham ăn trong bụng bắt đầu rục rịch.
“Em có đói bụng không?” Xe đỗ ở ven đường, anh quay đầu hỏi cô, “Tôi đi mua chút đồ ăn?”
Hạ Chi Nam duy trì tư thế bất động vốn có, không nhìn được vẻ mặt cô, chỉ có thể thấy vành tai thập thò qua lọn tóc hồng thấu.
“Không đói.”
Ngụy Đông rũ mắt cười một tiếng, không vạch trần người phụ nữ vẫn đang liều mạng che giấu ngượng ngùng.
“Chờ ở trong xe, đừng chạy loạn.”
Nói xong lời này Ngụy Đông xoay người xuống xe, Hạ Chi Nam quay đầu nheo mắt, thấy anh đi đến quán bánh rán cách đó không xa, cô thở hắt một hơi, hai tay che gương mặt nóng ran, nhiệt độ vẫn đang tiếp tục tăng cao.
Chỉ cần hồi tưởng lại cảnh tượng trên đỉnh núi kia, cô liền muốn kéo dây thần kinh không an phận trong cơ thể ra, cắt phăng nó đi.
Lưu nó lại, hậu hoạn khôn cùng.
Đang lúc Hạ Chi Nam buồn bực ảo não, lại nghe thấy chủ quán bánh hỏi: “Có muốn ớt cay không?”
Ngụy Đông theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, cô nhanh chóng chuyển mắt, coi như không có việc gì mà nhìn ngoài cửa sổ.
“Không cần.”
Hạ Chi Nam nghe thấy anh trả lời, trong lòng thầm nghĩ tối hôm qua đống đồ nướng BBQ rải đầy bột ớt kia khiến cô cay muốn phun lửa mà anh có thể mặt không đổi sắc ăn như bình thường.
Rất nhanh, người đàn ông đã quay về trên xe, trong tay là mấy chiếc bánh bột ngô, còn có hai ly sữa đậu nành nóng hầm hập.
Anh đóng cửa xe, tiện tay đưa đến một chiếc bánh rán hương thơm tỏa ra bốn phía, “Nếm thử đi, bên này bánh ngon lắm.”
Hạ Chi Nam cúi đầu nhìn bánh, do dự nửa ngày, không nhận.
Cô đã lâu không ăn qua bữa sáng bình thường, một ly cà phê đen mỗi ngày là đủ sống qua mấy năm.
“Không bỏ ớt cay.” Hiển nhiên anh hiểu nhầm ý cô.
Hạ Chi Nam chớp mắt, dây thần kinh không chịu khống chế kia lại rung động dữ dội, ma xui quỷ khiến giơ tay nhận bánh.
Người đàn ông nhét cái bánh vào trong miệng cắn một miếng to, hương thịt xộc vào xoang mũi, ngoài ý muốn không ngửi được mùi ớt cay.
“Anh cũng không thêm ớt sao?”
“Ừ.”
“Vì sao?” Cô nghi hoặc hỏi: “Không phải anh thích ăn cay sao?”
Người đàn ông gác cánh tay thô to trên thành cửa, lớp vải áo sơ mi bó sát vào cơ bắp, cảm tưởng như có thể nứt ra bất cứ lúc nào, anh nghiêng đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm vài giây sau đó chậm rì rì chuyển mắt về phía trước.
“Em không ngửi được vị ớt.”
Trong lòng Hạ Chi Nam chợt có một dòng nước ấm chảy qua, một chút ngọt ngào nho nhỏ lan tỏa khắp đáy lòng.
Tối hôm qua cô không chịu được mùi ớt gay mũi, vài lần đều ho đến tê tâm liệt phế, thì ra anh đều nhớ hết.
Hạ Chi Nam lại nhìn chiếc bánh trong tay, đưa đến bên miệng, cắn một miếng nhỏ.
“Thế nào?”
Cô chậm rãi nhấm nuốt, đưa ra đánh giá, “Rất ngon.”
Ngụy Đông cong môi cười, cắm ống hút vào ly sữa đậu nành đưa cho cô.
“Ăn từ từ thôi, hết còn nữa.”
Lúc xe đi ngang qua chợ trấn Đồng Diêu, Hạ Chi Nam nhìn thấy cửa hàng mặt tiền nào đó vội kêu anh đỗ xe ở ven đường.
“Muốn mua gì?”
“Gà nướng.” Hạ Chi Nam cởi dây an toàn, hưng phấn mở cửa xuống xe, “Đồng Thời thích nhất.”
Người đàn ông còn muốn nói gì đó, cô đã nhảy xuống xe, bộ đồ trắng dưới ánh mặt trời chói mắt, hiếm khi thấy cô vui vẻ, nhảy nhót như vậy.
............
Người phụ nữ rúc vào áo khoác co mình trên ghế phụ, lười biếng dựa vào lưng ghế, thân mình hướng ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, từ lúc lên xe đến giờ vẫn không rên một tiếng.
Chiếc xe Pickup lướt qua chợ sáng trấn bên, 100 mét phía trước đều là hàng hóa cùng mỹ thực rực rỡ muôn màu.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, cư dân họp chợ trấn nhỏ gặm chiếc màn thầu mới ra lò, hương bánh thơm phức tràn vào cửa sổ, hại con sâu tham ăn trong bụng bắt đầu rục rịch.
“Em có đói bụng không?” Xe đỗ ở ven đường, anh quay đầu hỏi cô, “Tôi đi mua chút đồ ăn?”
Hạ Chi Nam duy trì tư thế bất động vốn có, không nhìn được vẻ mặt cô, chỉ có thể thấy vành tai thập thò qua lọn tóc hồng thấu.
“Không đói.”
Ngụy Đông rũ mắt cười một tiếng, không vạch trần người phụ nữ vẫn đang liều mạng che giấu ngượng ngùng.
“Chờ ở trong xe, đừng chạy loạn.”
Nói xong lời này Ngụy Đông xoay người xuống xe, Hạ Chi Nam quay đầu nheo mắt, thấy anh đi đến quán bánh rán cách đó không xa, cô thở hắt một hơi, hai tay che gương mặt nóng ran, nhiệt độ vẫn đang tiếp tục tăng cao.
Chỉ cần hồi tưởng lại cảnh tượng trên đỉnh núi kia, cô liền muốn kéo dây thần kinh không an phận trong cơ thể ra, cắt phăng nó đi.
Lưu nó lại, hậu hoạn khôn cùng.
Đang lúc Hạ Chi Nam buồn bực ảo não, lại nghe thấy chủ quán bánh hỏi: “Có muốn ớt cay không?”
Ngụy Đông theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, cô nhanh chóng chuyển mắt, coi như không có việc gì mà nhìn ngoài cửa sổ.
“Không cần.”
Hạ Chi Nam nghe thấy anh trả lời, trong lòng thầm nghĩ tối hôm qua đống đồ nướng BBQ rải đầy bột ớt kia khiến cô cay muốn phun lửa mà anh có thể mặt không đổi sắc ăn như bình thường.
Rất nhanh, người đàn ông đã quay về trên xe, trong tay là mấy chiếc bánh bột ngô, còn có hai ly sữa đậu nành nóng hầm hập.
Anh đóng cửa xe, tiện tay đưa đến một chiếc bánh rán hương thơm tỏa ra bốn phía, “Nếm thử đi, bên này bánh ngon lắm.”
Hạ Chi Nam cúi đầu nhìn bánh, do dự nửa ngày, không nhận.
Cô đã lâu không ăn qua bữa sáng bình thường, một ly cà phê đen mỗi ngày là đủ sống qua mấy năm.
“Không bỏ ớt cay.” Hiển nhiên anh hiểu nhầm ý cô.
Hạ Chi Nam chớp mắt, dây thần kinh không chịu khống chế kia lại rung động dữ dội, ma xui quỷ khiến giơ tay nhận bánh.
Người đàn ông nhét cái bánh vào trong miệng cắn một miếng to, hương thịt xộc vào xoang mũi, ngoài ý muốn không ngửi được mùi ớt cay.
“Anh cũng không thêm ớt sao?”
“Ừ.”
“Vì sao?” Cô nghi hoặc hỏi: “Không phải anh thích ăn cay sao?”
Người đàn ông gác cánh tay thô to trên thành cửa, lớp vải áo sơ mi bó sát vào cơ bắp, cảm tưởng như có thể nứt ra bất cứ lúc nào, anh nghiêng đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm vài giây sau đó chậm rì rì chuyển mắt về phía trước.
“Em không ngửi được vị ớt.”
Trong lòng Hạ Chi Nam chợt có một dòng nước ấm chảy qua, một chút ngọt ngào nho nhỏ lan tỏa khắp đáy lòng.
Tối hôm qua cô không chịu được mùi ớt gay mũi, vài lần đều ho đến tê tâm liệt phế, thì ra anh đều nhớ hết.
Hạ Chi Nam lại nhìn chiếc bánh trong tay, đưa đến bên miệng, cắn một miếng nhỏ.
“Thế nào?”
Cô chậm rãi nhấm nuốt, đưa ra đánh giá, “Rất ngon.”
Ngụy Đông cong môi cười, cắm ống hút vào ly sữa đậu nành đưa cho cô.
“Ăn từ từ thôi, hết còn nữa.”
Lúc xe đi ngang qua chợ trấn Đồng Diêu, Hạ Chi Nam nhìn thấy cửa hàng mặt tiền nào đó vội kêu anh đỗ xe ở ven đường.
“Muốn mua gì?”
“Gà nướng.” Hạ Chi Nam cởi dây an toàn, hưng phấn mở cửa xuống xe, “Đồng Thời thích nhất.”
Người đàn ông còn muốn nói gì đó, cô đã nhảy xuống xe, bộ đồ trắng dưới ánh mặt trời chói mắt, hiếm khi thấy cô vui vẻ, nhảy nhót như vậy.
............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.