Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 40: Nụ Hôn Trái Cổ
Tiểu Hoa Miêu
13/05/2024
“Tỉnh rồi à?”
“Ừm.”
Hạ Chi Nam đứng bên cạnh anh, tầm mắt đảo qua cái cằm lún phún râu xanh, mới quá một đêm đã tốt như vậy rồi.
Cũng không biết tối qua xảy ra chuyện gì, đáy mắt anh giăng đầy tơ máu, sơ mi nhăn nhúm.
Nhưng cho dù rơi vào trạng thái lôi thôi mất tinh thần, gương mặt kia vẫn đẹp đáng chết.
“Sao tôi lại ở đây?”
Người đàn ông bâng quơ đáp: “Cô ngủ, sau đó tôi khiêng về xe.”
“Khiêng...”
Hạ Chi Nam căm giận trừng anh, biết người này cử chỉ thô bạo, hoàn toàn không hiểu bốn chữ “Thương hoa tiếc ngọc” viết như thế nào.
“Vậy sao quần áo anh lại thế này?”
Ngụy Đông hé mắt nhìn cô, cười như có như không, “Mèo cào.”
Cô nghe vậy sửng sốt, nhìn xung quanh, “Trong núi có mèo sao?”
“Có.”
Anh nghiêng người đối diện với cô, cởi hai cúc trên, cố ý để cô thấy mấy vết cào trước ngực.
“Móng vuốt còn sắc lắm.”
Nói tới đây, Ngụy Đông híp mắt, anh cũng không nghĩ tới nhìn người phụ nữ thoạt nhìn mềm mại dịu dàng, sau khi ngủ còn biết giương nanh múa vuốt, rất có tính công kích.
Anh vừa tới gần, người ngủ say liền vươn tay cào một cái, nếu không phải anh trốn kịp, trên mặt ít cũng có đến ba vết xước, bất đắc dĩ cho lồng ngực xui xẻo bị cào mấy vết như mèo cào.
Người đàn ông cười đầy ẩn ý nhìn chằm chằm nhúm tóc chổng ngược trên đỉnh đầu cô, còn Hạ Chi Nam thì rũ mắt trộm ngắm móng tay của mình, hình cung sắc nhọn, quả thật rất có tiềm năng làm vũ khí.
“Anh đừng quên tiêm vắc-xin phòng bệnh dại.”
Ký ức trong cô tối hôm qua nát bét, đừng hy vọng cô sẽ thừa nhận hành vi phạm tội.
Người đàn ông mím môi cười, “Được thôi.”
Anh quay đầu nhìn về phía chân trời nhanh chóng bừng lên ánh sáng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Chân trời u ám dần chuyển sang màu xanh trắng, bình minh chậm rãi ló dạng, ráng màu khuếch tán ra bốn phía, không trung dần bị nhuộm đủ loại màu sặc sỡ.
Mặt trời chui ra khỏi đám mây, năng sớm chiếu lên mặt cỏ, cây cối, mang theo ấm áp bao phủ bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Hạ Chi Nam ngắm mặt trời mọc.
Cô chính mắt nhìn thấy ánh sáng phá tan bóng tối, chiếu sáng toàn bộ thế gian.
“Chưa xem bao giờ à?” Ngụy Đông nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ bị sắc vàng chiếu rọi, thất thần mất một lúc.
“Ừ, lần đầu.”
Anh nghĩ một hồi, nhỏ giọng hứa hẹn: “Muốn ngắm mặt trời mọc, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể dẫn em đi.”
Hạ Chi Nam chớp mắt, một câu thuận miệng, thành công trêu chọc thần kinh căng thẳng của cô.
Rung động trong nháy mắt tràn lan, nhịp tim bắt đầu mất không chế, cô từ từ xoay người, đón ánh sáng lộng lẫy, chăm chú nhìn vào hai mắt anh.
“Sao vậy?” Người đàn ông hơi nhíu mày.
Hạ Chi Nam không nói lời nào mà vươn tay kéo cánh tay thô to buông thõng bên người của anh.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của người đàn ông, cô bẻ ngón tay anh che lên mắt mình.
Tầm nhìn bị chặn, chỉ có thể thông qua kẽ tay, mơ hồ thấy khuôn mặt đẹp trai bị ánh mặt trời bao phủ.
Làn gió dịu nhẹ trong mộng hóa thành một chiếc chìa khóa vô hình, cởi bỏ ổ khóa rỉ sét trong ngực cô.
“Đôi tay kia, là anh sao?” Giọng cô run rẩy.
“Cái gì?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi, Ngụy Đông khó hiểu, đang định hỏi lại, cô đột nhiên lùi về sau một bước, bàn tay che mắt cô cũng chậm rãi thu về.
Hạ Chi Nam phức tạp nhìn anh, thật lâu sau, cô hé môi, phun ra mấy chữ.
“Tôi cần xác định một chuyện.”
Ngụy Đông nghe xong càng thêm không hiểu , hoàn toàn không theo kịp tư duy của cô, vừa mới há miệng muốn hỏi, cô bước nhanh đến trước người, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định lại mềm mại.
“Tôi...”
Âm thanh tiếp theo bị nuốt lại, thời gian cũng dừng ở giây này.
Hai tay Hạ Chi Nam nắm cổ áo sơ mi người đàn ông, cô kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu anh.
Hơi thở nóng ấm gia tăng nhiệt độ của nụ hôn, xúc cảm thật mềm, tựa như lông chim mơn trớn, ngưa ngứa, khiến lồng ngực anh tê dại.
Người đàn ông nín thở, nuốt nước bọt.
Ngọn lửa âm ỉ trong cơ thể từ tối hôm qua đến giờ như được tiếp thêm sức mạnh, phá tan rào chắn lung lay sắp đổ.
Anh tới cực hạn rồi.
…………….
“Ừm.”
Hạ Chi Nam đứng bên cạnh anh, tầm mắt đảo qua cái cằm lún phún râu xanh, mới quá một đêm đã tốt như vậy rồi.
Cũng không biết tối qua xảy ra chuyện gì, đáy mắt anh giăng đầy tơ máu, sơ mi nhăn nhúm.
Nhưng cho dù rơi vào trạng thái lôi thôi mất tinh thần, gương mặt kia vẫn đẹp đáng chết.
“Sao tôi lại ở đây?”
Người đàn ông bâng quơ đáp: “Cô ngủ, sau đó tôi khiêng về xe.”
“Khiêng...”
Hạ Chi Nam căm giận trừng anh, biết người này cử chỉ thô bạo, hoàn toàn không hiểu bốn chữ “Thương hoa tiếc ngọc” viết như thế nào.
“Vậy sao quần áo anh lại thế này?”
Ngụy Đông hé mắt nhìn cô, cười như có như không, “Mèo cào.”
Cô nghe vậy sửng sốt, nhìn xung quanh, “Trong núi có mèo sao?”
“Có.”
Anh nghiêng người đối diện với cô, cởi hai cúc trên, cố ý để cô thấy mấy vết cào trước ngực.
“Móng vuốt còn sắc lắm.”
Nói tới đây, Ngụy Đông híp mắt, anh cũng không nghĩ tới nhìn người phụ nữ thoạt nhìn mềm mại dịu dàng, sau khi ngủ còn biết giương nanh múa vuốt, rất có tính công kích.
Anh vừa tới gần, người ngủ say liền vươn tay cào một cái, nếu không phải anh trốn kịp, trên mặt ít cũng có đến ba vết xước, bất đắc dĩ cho lồng ngực xui xẻo bị cào mấy vết như mèo cào.
Người đàn ông cười đầy ẩn ý nhìn chằm chằm nhúm tóc chổng ngược trên đỉnh đầu cô, còn Hạ Chi Nam thì rũ mắt trộm ngắm móng tay của mình, hình cung sắc nhọn, quả thật rất có tiềm năng làm vũ khí.
“Anh đừng quên tiêm vắc-xin phòng bệnh dại.”
Ký ức trong cô tối hôm qua nát bét, đừng hy vọng cô sẽ thừa nhận hành vi phạm tội.
Người đàn ông mím môi cười, “Được thôi.”
Anh quay đầu nhìn về phía chân trời nhanh chóng bừng lên ánh sáng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Chân trời u ám dần chuyển sang màu xanh trắng, bình minh chậm rãi ló dạng, ráng màu khuếch tán ra bốn phía, không trung dần bị nhuộm đủ loại màu sặc sỡ.
Mặt trời chui ra khỏi đám mây, năng sớm chiếu lên mặt cỏ, cây cối, mang theo ấm áp bao phủ bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Hạ Chi Nam ngắm mặt trời mọc.
Cô chính mắt nhìn thấy ánh sáng phá tan bóng tối, chiếu sáng toàn bộ thế gian.
“Chưa xem bao giờ à?” Ngụy Đông nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ bị sắc vàng chiếu rọi, thất thần mất một lúc.
“Ừ, lần đầu.”
Anh nghĩ một hồi, nhỏ giọng hứa hẹn: “Muốn ngắm mặt trời mọc, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể dẫn em đi.”
Hạ Chi Nam chớp mắt, một câu thuận miệng, thành công trêu chọc thần kinh căng thẳng của cô.
Rung động trong nháy mắt tràn lan, nhịp tim bắt đầu mất không chế, cô từ từ xoay người, đón ánh sáng lộng lẫy, chăm chú nhìn vào hai mắt anh.
“Sao vậy?” Người đàn ông hơi nhíu mày.
Hạ Chi Nam không nói lời nào mà vươn tay kéo cánh tay thô to buông thõng bên người của anh.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của người đàn ông, cô bẻ ngón tay anh che lên mắt mình.
Tầm nhìn bị chặn, chỉ có thể thông qua kẽ tay, mơ hồ thấy khuôn mặt đẹp trai bị ánh mặt trời bao phủ.
Làn gió dịu nhẹ trong mộng hóa thành một chiếc chìa khóa vô hình, cởi bỏ ổ khóa rỉ sét trong ngực cô.
“Đôi tay kia, là anh sao?” Giọng cô run rẩy.
“Cái gì?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi, Ngụy Đông khó hiểu, đang định hỏi lại, cô đột nhiên lùi về sau một bước, bàn tay che mắt cô cũng chậm rãi thu về.
Hạ Chi Nam phức tạp nhìn anh, thật lâu sau, cô hé môi, phun ra mấy chữ.
“Tôi cần xác định một chuyện.”
Ngụy Đông nghe xong càng thêm không hiểu , hoàn toàn không theo kịp tư duy của cô, vừa mới há miệng muốn hỏi, cô bước nhanh đến trước người, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định lại mềm mại.
“Tôi...”
Âm thanh tiếp theo bị nuốt lại, thời gian cũng dừng ở giây này.
Hai tay Hạ Chi Nam nắm cổ áo sơ mi người đàn ông, cô kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu anh.
Hơi thở nóng ấm gia tăng nhiệt độ của nụ hôn, xúc cảm thật mềm, tựa như lông chim mơn trớn, ngưa ngứa, khiến lồng ngực anh tê dại.
Người đàn ông nín thở, nuốt nước bọt.
Ngọn lửa âm ỉ trong cơ thể từ tối hôm qua đến giờ như được tiếp thêm sức mạnh, phá tan rào chắn lung lay sắp đổ.
Anh tới cực hạn rồi.
…………….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.