Chương 105: Ghen hay chỉ muốn chiếm hữu
Phi Nguyệt Phi Dạ
25/11/2016
Editor: Lôi
Tiếng nói rét lạnh như trời vào đông hay đúng hơn như những viên mưa đá to lớn mang theo sức mạnh cùng không khí buốt giá, kéo Trầm Phi Yên trong cơn mơ hồ lập tức tỉnh lại. Cô cuống quít đẩy người đàn ông đang hôn mình ra, kinh hãi nhìn Hiên Viên Hoàng bước tới, cơ thể sừng sững kia lạnh băng hệt như mũi tên nhọn đâm vào trái tim cô, trong nháy mắt khiến nó hoàn toàn tê dại.
"Việc này, việc này..." lắp bắp hồi lâu, Trầm Phi Yên cũng không cách nào nói ra lý do xảy đến tình huống trên. Tình hình thực tế là, cô bị tỏ tình, vừa bị cưỡng hôn, thậm chí còn có chút chóng mặt, mà có đôi chút thoải mái, nhưng lại không hề có cảm giác rung động. Giờ đây trong lòng cô dâng lên sự áy náy, cảm giác giống như bản thân bị chồng bắt gian trên giường. Chỉ trong thời gian ngắn mà những cảm xúc hỗn độn trái ngược nhau ngập tràn trong cô.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên giống như tiếng sấm rền, tỏ rõ sự phẫn nộ của hắn. Toàn thân hắn phả ra từng đợt khí lạnh, rét buốt như ma quỷ tử địa Địa Ngục đến.
Trầm Phi Yên cảm thấy cánh tay của mình hơi đau, chưa đầy một giây sau toàn thân cô toát mồ hôi lạnh.
"Người em muốn tìm hợp tác là bạn tốt của tôi sao?" Hơi thở mang theo gió lạnh thấu xương, thái độ điềm tĩnh không tìm ra nửa điểm tức giận, nhưng dáng vẻ Hiên Viên Hoàng như vậy càng làm Trầm Phi Yên kinh hoảng.
"Không phải, tôi chỉ vô tình gặp Man Thiên, anh ấy vừa giúp tôi." Lời giải thích cực kỳ mâu thuẫn, nếu là hai người không xảy ra chuyện gì thì câu trả lời này vô cùng hoàn hảo, nhưng vấn đề ở chỗ, hắn đã nhìn thấy cô cùng Lôi Man Thiên ôm hôn thân mật, thật giống như hai kẻ vụng trộm sợ bị người khác bắt gặp.
"Câm miệng, tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào hết." Lạnh lùng quát lớn cắt ngang lời Trầm Phi Yên, con ngươi hắn băng lãnh nhìn chằm chằm vào Lôi Man Thiên.
Nhìn khoảng không trước ngực, tim Lôi Man Thiên khẽ nhói lên, cảm giác trống rỗng đi một nửa. Gã nhìn Hiên Viên Hoàng, khóe môi khẽ cong cong.
"Đúng như cậu vừa chứng kiến, chúng tôi đang hôn nhau, bởi vì tôi thực sự yêu người phụ nữ của anh em mình." Không một chút che dấu, Lôi Man Thiên dễ dàng nói ra, chưa từng thấy thoải mái như lúc này. Vốn dĩ, gã che giấu tâm tư mình rất tốt, cho đến mười năm trước, khi gã rời khỏi Hiên Viên gia, và cho dù cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, gã cũng cảm thấy đáng giá. Cả đời này, Lôi Man Thiên có thể vì Hiên Viên gia làm bất cứ chuyện gì, nhưng không thể đem cuộc sống của mình vì Hiên Viên gia mà bị hủy hoại.
"Bốp!" Một cú đấm hung hăng đánh vào mặt Lôi Man Thiên, cơ bắp Hiên Viên Hoàng căng lên, nội lực to lớn ẩn giấu sau lớp trang phục, hắn xuống tay rất mạnh chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.
Cơ thể Lôi Man Thiên lảo đảo, đứng không vững liền ngã xuống đất, mặt gã lập tức trở nên tím bầm, máu mũi chảy ra. Lôi Man Thiên từ trên mặt đất thong dong đứng lên, môi nhếch lên cười "Cú đấm của cậu so với những gì tôi đối với cậu, quả thực chẳng thấm vào đâu."
Trong tình huống này, nếu là người thông minh, không ai dám nói những lời như vậy, Lôi Man Thiên rõ ràng muốn ăn thêm đòn. Hiên Viên Hoàng nhanh chóng hành động, cánh tay vung lên muốn giáng thêm một quyền vào mặt tên đàn ông phía trước.
Cánh tay đột nhiên bị một đôi tay thon dài giữ chặt, Trầm Phi Yên dùng hết sức lực kéo cánh tay Hiên Viên Hoàng nhăm ngăn đòn tấn công của hắn.
"Đừng đánh, đừng đánh nữa!"
"Buông ra!" Hiên Viên Hoàng sẵng giọng ra lệnh.
"Không buông!" Trầm Phi Yên kiên quyết dị thường, đánh nhau cũng không thể giải quyết vấn đề. Lần trước ở sân bay cô đã chứng kiến bản lĩnh giết chóc của Hiên Viên Hoàng, cô thật sự sợ Hiên Viên Hoàng đánh chết Lôi Man Thiên ngay tại đây.
"Em lại bắt đầu vì người mình yêu mà cầu xin sao?"
Lời nói lạnh lẽo giống như khối thủy tinh trong suốt nhưng lạnh lùng, lại ẩn chứa kín đáo sự đau thương không nói nên lời. Trầm Phi Yên kiên quyết giữ chặt cánh tay Hiên Viên Hoàng không buông, cô không muốn nhìn thấy người nào bị thương nữa.
Ánh mắt kiên định cho thấy lòng quyết tâm của cô, cánh tay Hiên Viên Hoàng vung mạnh lên, Trầm Phi Yên lập tức lảo đảo té lăn trên đất.
Bề mặt sỏi đá cào xước cánh tay và chân cô, khiến cô ngã xuống đất hồi lâu cũng không đứng dậy nổi vì đau đớn.
Không nghĩ tới vừa dùng chút sức đã khiến Trầm Phi Yên té nặng đến như vậy, rất lâu cũng chưa thể đứng lên. Trong lòng Hiên Viên Hoàng vừa tức vừa đau, hắn đang định đi đến nâng cô dậy, nhưng lại có người nào đó hành động nhanh hơn hắn một bước.
"Có chỗ nào bị thương không?" Đỡ Trầm Phi Yên đứng lên, Lôi Man Thiên sờ soạng kiểm tra khắp người cô, bộ dạng giống hệt như người bạn trai ân cần chu đáo.
"Không sao, không gì nghiêm trọng, tại tôi đứng không vững nên té thôi." Trầm Phi Yên muốn tạo khoảng cách với Lôi Man Thiên, nhưng sức lực không có, chỉ có thể mặc cho Lôi Man Thiên giữ chặt thân hình mình. Vết thương ở chân khiến cô không dám la đau, nhưng cũng may đã được quần áo che phủ nên khi té không trầy nhiều lắm. Chỉ có hai cánh tay là đau nhói, không có chảy máu, nhưng có lẽ bị bầm tím hết cả rồi.
Nghe nói như thế, Hiên Viên Hoàng càng thêm khẩn trương, rõ ràng chính hắn đã đẩy cô ngã, nhưng cô nói là mình tự té. Nếu cứ tiếp tục ở lại đó, hắn nhất định sẽ không khống chế được bản thân mà thương tổn cô thêm lần nữa.
Lúc này đây hai người họ mới giống tình nhân thật sự, Hiên Viên Hoàng nhận ra sự tự chủ của mình ngày càng kém, sau khi gặp cô gái này thì không thể tiên đoán được bất cứ việc gì. Vì hắn không muốn tổn thương cô, nên trầm mặc xoay người bỏ đi.
Trầm Phi Yên nhìn bóng lưng rời đi, trong lòng có chút lo lắng, cô thật sự không cố ý muốn cùng Lôi Man Thiên xảy ra tình huống hôn môi thân mật.
"Thật xin lỗi!" Vội vàng nói xin lỗi với Lôi Man Thiên, Trầm Phi Yên chân bước khập khễnh đuổi theo. Không biết vì sao, tự trong đáy lòng, cô không muốn bị hắn hiểu lầm, càng không muốn để hắn đi.
Lôi Man Thiên nhìn bàn tay trống trải không níu giữ được cô, lại nhìn bóng dáng chật vật của người con gái ấy phía xa xa, trái tim gã tựa hồ đã bị cô mang đi mất.
Tại sao không phải là gã, tại sao cô không bao giờ quay đầu lại nhìn, gã vẫn luôn ở ngay phía sau của họ. Vẫn luôn hi vọng cô có thể nhìn gã, một người đàn ông có tính cách phóng khoáng hào sảng như gã nhưng trong lòng sớm phát sinh ra rất nhiều nỗi đau, rất nhiều khúc mắc muốn nói ra, nhưng hình ảnh hai người phía trước nhanh chóng biến mất trong bóng đêm u tĩnh.
Gã vẫn một mình cô độc như cũ, chỉ là người lẩn khuất trong bóng tối mịt mùng.
... ... ... ... ... Ngôn Tình là Thiên Đường... ... ... ... ... ...
Tốc độ Hiên Viên Hoàng cực nhanh khiến Trầm Phi Yên chẳng bao lâu mất dấu hắn. Tình trạng cô lúc này vô cùng thảm hại: bộ lễ phục do bị ngã nên rất bẩn và nhếch nhác, hơn nữa phía trước còn dính máu, tóc tai lộn xộn, hoàn toàn không có một chút hình tượng. Cứ như vậy đi ra ngoài mà bị nhìn thấy, chỉ càng thêm khó coi mà thôi.
Cô thầm nghĩ, nếu đuổi không kịp, đến lúc về nhà sẽ tìm Hiên Viên Hoàng nói chuyện sau vậy!
Trong lòng trào dâng một chút tư vị ngọt ngào cùng chua xót. Là hắn ghen tị, rõ hắn cũng quan tâm cô? Hay chỉ là vì lòng tự ái kiêu ngạo của hắn, tham muốn chiếm hữu trỗi dậy? Điều này cô cũng không chắc lắm. Hắn vốn là một người đàn lạnh lùng tàn khốc, chưa bao giờ nói hay biểu hiện ra bên ngoài ý muốn của hắn, vì thế làm cô bối rối không biết đâu mới là sự thật.
Nhìn dáng vẻ chật vật của mình, cô muốn tìm chỗ xử lý một chút. Trầm Phi Yên đảo mắt nhìn xung quanh, dọc hành lang cô đang đi có rất nhiều phòng ốc, những căn phòng trống này chắc là dành cho khách nghỉ ngơi sau bữa tiệc.
Trầm Phi Yên nhìn đến chỗ ngã rẽ mờ tối, hình như nơi đó có một căn phòng, cô vội bước tời, không suy nghĩ nhiều liền đẩy cửa tiến vào.
Đây là phòng dành cho nữ, cho dù có người khác đến trước cũng rất dễ nói chuyện.
Đẩy cửa ra Trầm Phi Yên lập tức hối hận vì hành động lỗ mãng của mình, sao số cô lại xui đến như vậy chứ.
Bên trong căn phòng vọng ra thứ âm thanh sôi sục nhiệt huyết khiến người khác đỏ mặt tía tai, tiếng thở thô tục của người đàn ông mãnh liệt hòa quyện với âm thanh rên xiết của phụ nữ mặc dù giảm thấp xuống, nhưng vẫn không ngăn được tiếng thét sau khi bị kích thích cuồng dã.
Tiếng nói rét lạnh như trời vào đông hay đúng hơn như những viên mưa đá to lớn mang theo sức mạnh cùng không khí buốt giá, kéo Trầm Phi Yên trong cơn mơ hồ lập tức tỉnh lại. Cô cuống quít đẩy người đàn ông đang hôn mình ra, kinh hãi nhìn Hiên Viên Hoàng bước tới, cơ thể sừng sững kia lạnh băng hệt như mũi tên nhọn đâm vào trái tim cô, trong nháy mắt khiến nó hoàn toàn tê dại.
"Việc này, việc này..." lắp bắp hồi lâu, Trầm Phi Yên cũng không cách nào nói ra lý do xảy đến tình huống trên. Tình hình thực tế là, cô bị tỏ tình, vừa bị cưỡng hôn, thậm chí còn có chút chóng mặt, mà có đôi chút thoải mái, nhưng lại không hề có cảm giác rung động. Giờ đây trong lòng cô dâng lên sự áy náy, cảm giác giống như bản thân bị chồng bắt gian trên giường. Chỉ trong thời gian ngắn mà những cảm xúc hỗn độn trái ngược nhau ngập tràn trong cô.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên giống như tiếng sấm rền, tỏ rõ sự phẫn nộ của hắn. Toàn thân hắn phả ra từng đợt khí lạnh, rét buốt như ma quỷ tử địa Địa Ngục đến.
Trầm Phi Yên cảm thấy cánh tay của mình hơi đau, chưa đầy một giây sau toàn thân cô toát mồ hôi lạnh.
"Người em muốn tìm hợp tác là bạn tốt của tôi sao?" Hơi thở mang theo gió lạnh thấu xương, thái độ điềm tĩnh không tìm ra nửa điểm tức giận, nhưng dáng vẻ Hiên Viên Hoàng như vậy càng làm Trầm Phi Yên kinh hoảng.
"Không phải, tôi chỉ vô tình gặp Man Thiên, anh ấy vừa giúp tôi." Lời giải thích cực kỳ mâu thuẫn, nếu là hai người không xảy ra chuyện gì thì câu trả lời này vô cùng hoàn hảo, nhưng vấn đề ở chỗ, hắn đã nhìn thấy cô cùng Lôi Man Thiên ôm hôn thân mật, thật giống như hai kẻ vụng trộm sợ bị người khác bắt gặp.
"Câm miệng, tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào hết." Lạnh lùng quát lớn cắt ngang lời Trầm Phi Yên, con ngươi hắn băng lãnh nhìn chằm chằm vào Lôi Man Thiên.
Nhìn khoảng không trước ngực, tim Lôi Man Thiên khẽ nhói lên, cảm giác trống rỗng đi một nửa. Gã nhìn Hiên Viên Hoàng, khóe môi khẽ cong cong.
"Đúng như cậu vừa chứng kiến, chúng tôi đang hôn nhau, bởi vì tôi thực sự yêu người phụ nữ của anh em mình." Không một chút che dấu, Lôi Man Thiên dễ dàng nói ra, chưa từng thấy thoải mái như lúc này. Vốn dĩ, gã che giấu tâm tư mình rất tốt, cho đến mười năm trước, khi gã rời khỏi Hiên Viên gia, và cho dù cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, gã cũng cảm thấy đáng giá. Cả đời này, Lôi Man Thiên có thể vì Hiên Viên gia làm bất cứ chuyện gì, nhưng không thể đem cuộc sống của mình vì Hiên Viên gia mà bị hủy hoại.
"Bốp!" Một cú đấm hung hăng đánh vào mặt Lôi Man Thiên, cơ bắp Hiên Viên Hoàng căng lên, nội lực to lớn ẩn giấu sau lớp trang phục, hắn xuống tay rất mạnh chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.
Cơ thể Lôi Man Thiên lảo đảo, đứng không vững liền ngã xuống đất, mặt gã lập tức trở nên tím bầm, máu mũi chảy ra. Lôi Man Thiên từ trên mặt đất thong dong đứng lên, môi nhếch lên cười "Cú đấm của cậu so với những gì tôi đối với cậu, quả thực chẳng thấm vào đâu."
Trong tình huống này, nếu là người thông minh, không ai dám nói những lời như vậy, Lôi Man Thiên rõ ràng muốn ăn thêm đòn. Hiên Viên Hoàng nhanh chóng hành động, cánh tay vung lên muốn giáng thêm một quyền vào mặt tên đàn ông phía trước.
Cánh tay đột nhiên bị một đôi tay thon dài giữ chặt, Trầm Phi Yên dùng hết sức lực kéo cánh tay Hiên Viên Hoàng nhăm ngăn đòn tấn công của hắn.
"Đừng đánh, đừng đánh nữa!"
"Buông ra!" Hiên Viên Hoàng sẵng giọng ra lệnh.
"Không buông!" Trầm Phi Yên kiên quyết dị thường, đánh nhau cũng không thể giải quyết vấn đề. Lần trước ở sân bay cô đã chứng kiến bản lĩnh giết chóc của Hiên Viên Hoàng, cô thật sự sợ Hiên Viên Hoàng đánh chết Lôi Man Thiên ngay tại đây.
"Em lại bắt đầu vì người mình yêu mà cầu xin sao?"
Lời nói lạnh lẽo giống như khối thủy tinh trong suốt nhưng lạnh lùng, lại ẩn chứa kín đáo sự đau thương không nói nên lời. Trầm Phi Yên kiên quyết giữ chặt cánh tay Hiên Viên Hoàng không buông, cô không muốn nhìn thấy người nào bị thương nữa.
Ánh mắt kiên định cho thấy lòng quyết tâm của cô, cánh tay Hiên Viên Hoàng vung mạnh lên, Trầm Phi Yên lập tức lảo đảo té lăn trên đất.
Bề mặt sỏi đá cào xước cánh tay và chân cô, khiến cô ngã xuống đất hồi lâu cũng không đứng dậy nổi vì đau đớn.
Không nghĩ tới vừa dùng chút sức đã khiến Trầm Phi Yên té nặng đến như vậy, rất lâu cũng chưa thể đứng lên. Trong lòng Hiên Viên Hoàng vừa tức vừa đau, hắn đang định đi đến nâng cô dậy, nhưng lại có người nào đó hành động nhanh hơn hắn một bước.
"Có chỗ nào bị thương không?" Đỡ Trầm Phi Yên đứng lên, Lôi Man Thiên sờ soạng kiểm tra khắp người cô, bộ dạng giống hệt như người bạn trai ân cần chu đáo.
"Không sao, không gì nghiêm trọng, tại tôi đứng không vững nên té thôi." Trầm Phi Yên muốn tạo khoảng cách với Lôi Man Thiên, nhưng sức lực không có, chỉ có thể mặc cho Lôi Man Thiên giữ chặt thân hình mình. Vết thương ở chân khiến cô không dám la đau, nhưng cũng may đã được quần áo che phủ nên khi té không trầy nhiều lắm. Chỉ có hai cánh tay là đau nhói, không có chảy máu, nhưng có lẽ bị bầm tím hết cả rồi.
Nghe nói như thế, Hiên Viên Hoàng càng thêm khẩn trương, rõ ràng chính hắn đã đẩy cô ngã, nhưng cô nói là mình tự té. Nếu cứ tiếp tục ở lại đó, hắn nhất định sẽ không khống chế được bản thân mà thương tổn cô thêm lần nữa.
Lúc này đây hai người họ mới giống tình nhân thật sự, Hiên Viên Hoàng nhận ra sự tự chủ của mình ngày càng kém, sau khi gặp cô gái này thì không thể tiên đoán được bất cứ việc gì. Vì hắn không muốn tổn thương cô, nên trầm mặc xoay người bỏ đi.
Trầm Phi Yên nhìn bóng lưng rời đi, trong lòng có chút lo lắng, cô thật sự không cố ý muốn cùng Lôi Man Thiên xảy ra tình huống hôn môi thân mật.
"Thật xin lỗi!" Vội vàng nói xin lỗi với Lôi Man Thiên, Trầm Phi Yên chân bước khập khễnh đuổi theo. Không biết vì sao, tự trong đáy lòng, cô không muốn bị hắn hiểu lầm, càng không muốn để hắn đi.
Lôi Man Thiên nhìn bàn tay trống trải không níu giữ được cô, lại nhìn bóng dáng chật vật của người con gái ấy phía xa xa, trái tim gã tựa hồ đã bị cô mang đi mất.
Tại sao không phải là gã, tại sao cô không bao giờ quay đầu lại nhìn, gã vẫn luôn ở ngay phía sau của họ. Vẫn luôn hi vọng cô có thể nhìn gã, một người đàn ông có tính cách phóng khoáng hào sảng như gã nhưng trong lòng sớm phát sinh ra rất nhiều nỗi đau, rất nhiều khúc mắc muốn nói ra, nhưng hình ảnh hai người phía trước nhanh chóng biến mất trong bóng đêm u tĩnh.
Gã vẫn một mình cô độc như cũ, chỉ là người lẩn khuất trong bóng tối mịt mùng.
... ... ... ... ... Ngôn Tình là Thiên Đường... ... ... ... ... ...
Tốc độ Hiên Viên Hoàng cực nhanh khiến Trầm Phi Yên chẳng bao lâu mất dấu hắn. Tình trạng cô lúc này vô cùng thảm hại: bộ lễ phục do bị ngã nên rất bẩn và nhếch nhác, hơn nữa phía trước còn dính máu, tóc tai lộn xộn, hoàn toàn không có một chút hình tượng. Cứ như vậy đi ra ngoài mà bị nhìn thấy, chỉ càng thêm khó coi mà thôi.
Cô thầm nghĩ, nếu đuổi không kịp, đến lúc về nhà sẽ tìm Hiên Viên Hoàng nói chuyện sau vậy!
Trong lòng trào dâng một chút tư vị ngọt ngào cùng chua xót. Là hắn ghen tị, rõ hắn cũng quan tâm cô? Hay chỉ là vì lòng tự ái kiêu ngạo của hắn, tham muốn chiếm hữu trỗi dậy? Điều này cô cũng không chắc lắm. Hắn vốn là một người đàn lạnh lùng tàn khốc, chưa bao giờ nói hay biểu hiện ra bên ngoài ý muốn của hắn, vì thế làm cô bối rối không biết đâu mới là sự thật.
Nhìn dáng vẻ chật vật của mình, cô muốn tìm chỗ xử lý một chút. Trầm Phi Yên đảo mắt nhìn xung quanh, dọc hành lang cô đang đi có rất nhiều phòng ốc, những căn phòng trống này chắc là dành cho khách nghỉ ngơi sau bữa tiệc.
Trầm Phi Yên nhìn đến chỗ ngã rẽ mờ tối, hình như nơi đó có một căn phòng, cô vội bước tời, không suy nghĩ nhiều liền đẩy cửa tiến vào.
Đây là phòng dành cho nữ, cho dù có người khác đến trước cũng rất dễ nói chuyện.
Đẩy cửa ra Trầm Phi Yên lập tức hối hận vì hành động lỗ mãng của mình, sao số cô lại xui đến như vậy chứ.
Bên trong căn phòng vọng ra thứ âm thanh sôi sục nhiệt huyết khiến người khác đỏ mặt tía tai, tiếng thở thô tục của người đàn ông mãnh liệt hòa quyện với âm thanh rên xiết của phụ nữ mặc dù giảm thấp xuống, nhưng vẫn không ngăn được tiếng thét sau khi bị kích thích cuồng dã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.