Chương 104: Tỏ tình sau khi cưỡng hôn
Phi Nguyệt Phi Dạ
25/11/2016
Editor: Lôi
Đường nét trên khuôn mặt cũng không phải là quá đẹp, nhưng lại làm người khác chẳng thể dời mắt, giống như trong muôn vàn đóa hoa sắc màu rực rỡ vẫn nổi bật lên một màu trắng thuần khiết, một vẻ đẹp tươi mát lại không mất đi sắc thái mị lực chết người.
Càng đi sâu vào trong đại sảnh, gương mặt Hiên Viên Hoàng lại càng sa sầm, tất cả mọi người rối rít né tránh, cho dù bọn họ có mong chờ Hoàng đế tham gia bữa tiệc này, nhưng không một ai dám bén mảng lại gần. Người đàn ông này rõ ràng mang theo luồng khí hắc ám thổi bay hết ruột gan của mọi người nơi đây, bọn họ sợ đến mức không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Giật nhẹ ống tay áo Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên có chút không vui. Hôm nay cô vất vả lắm mới xin được thiệp mời, lại bị hắn thẳng tay vứt bỏ. Đành không thể làm gì khác hơn ngoài năn nỉ hắn dẫn cô đi theo.
"Đây đâu phải địa ngục, anh muốn hù chết người hả!" Gương mặt bất mãn của hắn cho tới bây giờ trông vẫn rất kinh khủng mặt, cô cũng bị dọa đến nỗi nụ cười trên môi cứng ngắc.
Khẽ dời tầm mắt nhìn Trầm Phi Yên một cái "Tôi vẫn luôn như vậy!"
Hiên Viên Hoàng hiện tại chỉ muốn khoét hết tất cả các cặp mắt đang nhìn loạn kia cho rồi, người phụ nữ của Hoàng đế mà cũng dám đưa ánh mắt thấp hèn đến nhìn, thật là không muốn sống.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay hắn hơi buồn bực, vì một tấm thiệp mà khiến cô vui sướng đến thế, hắn còn không thể ngờ để tham gia bữa tiệc nhàm chán này cô lại không tiếc lời nịnh nọt hắn.
Không buồn nghĩ ngợi, hắn trực tiếp ném thiệp mời của cô vào trong lò lửa, hậu quả làm cô hờn dỗi cả một ngày, ngay cả cơm cũng không ăn. Không còn cách nào khác, cuối cùng lần đâu tiên trong đời hắn phải nhượng bộ, đồng ý dẫn cô tới tham gia yến tiệc.
"Anh không thấy là mọi người nhìn thấy chúng ta đều tránh né sao? Giống như là gặp phải ác ma vậy, như thế làm sao tôi cùng người ta bàn luận công việc được!!" Bất mãn trợn mắt nhìn Hiên Viên Hoàng một cái, Trầm Phi Yên thật không muốn đi cùng hắn một chút nào. Nếu là người khác thì không sao, nhưng hắn thật không giống như lúc trước, tính cách hoàn toàn thay đổi. Người đàn ông này quá độc đoán, quá mạnh mẽ, quá hung hăng lại có tính chiếm hữu cao.
"Có trách thì trách bọn họ không có bản lĩnh, chứ không thể trách người khác khí thế hơn người." Hời hợt đáp trả, ánh mắt Hiên Viên Hoàng đảo đảo rồi dừng trên nền đất, bất giác khiến tất cả mọi người đều ngó theo ánh nhìn của hắn làm như trên mặt đất có vàng vậy.
"Đúng là không thể nói chuyện đàng hoàng với anh, để tôi lo việc của tôi, còn anh đi chào hỏi bạn bè của mình đi!" Từ xa Trầm Phi Yên đã phát hiện có hai người đang nhìn về nơi đây, vẫy tay về phía Hiên Viên Hoàng. Dáng vẻ không một chút sợ sệt, chứng tỏ rằng bọn họ nhất định biết Hiên Viên Hoàng, thậm chí có phần thân thiết.
Hiên Viên Hoàng ngẩng đầu nhìn, không chờ đến sự đồng ý của Trầm Phi Yên, liền trực tiếp kéo cô đến trước mặt hai người đó.
"Người bận rộn, đã lâu không gặp! Cậu hiện tại đổi khẩu vị, thích mỹ nữ trong sáng sao?" Đoàn Trảm Phong nháy mắt với Trầm Phi Yên một cách ranh mãnh, nhìn hắn ta có vẻ phong lưu phóng khoáng, nhưng cũng không phải là người dễ bị coi thường.
"Quản cho tốt con mắt của cậu, bằng không, tôi sẵn sàng xử lí cậu gọn gàng sạch sẽ." Hiên Viên Hoàng mặt mày lạnh băng có chút không vui, người phụ nữ này muốn tới đây để trêu hoa ghẹo nguyệt hay sao?
Trầm Phi Yên ngước nhìn hai người trước mắt, một người vừa nhìn, cô đã nhận ra ngay, hắn ta là Đoàn Trảm Phong, bạn cũ của Hiên Viên Hoàng. Còn một người khác, cô cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhớ rõ là đã gặp nhau ở đâu.
Vóc dáng Trầm Phi Yên tương đối cao ráo, nhưng so với người phụ nữ đối diện, cô ta còn cao hơn cô những năm centimét. Cô ta mặc bộ váy đỏ rực rỡ, nóng bỏng lóa mắt người đối diện, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ với ba gam màu xanh tương phản với màu của trang phục nhưng đem lại hiệu quả đáng ngạc nhiên, tôn lên những đường nét tinh xảo trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Với trực giác nhạy cảm của phụ nữ, Trầm Phi Yên nhận thấy ánh mắt của cô ta nhìn mình dường như có chút thù địch. Cô nghĩ thầm, không biết mình đã đắc tội với cô gái đẹp này khi nào nữa.
"Giới thiệu một chút đi, người đẹp này tên họ là gì, nhà ở đâu, và quen biết được mấy tháng?" Điềm nhiên bỏ lơ lời cảnh cáo của Hiên Viên Hoàng, Đoàn Trảm Phong tạo ra bộ dáng phong tình hôn lên tay cô.
Bị đàn ông hôn tay, trước đây không phải là chưa gặp qua, nhưng ở chỗ này khiến cô có đôi chút kinh ngạc.
"Tôi tên Vivian, mới từ nước ngoài về, sau này mong anh chỉ giáo thêm, Đoàn Tổng!" Thói quen hình thành từ mười năm làm việc, Trầm Phi Yên một khi bước chân vào chốn hội tiệc liền bộc lộ thái độ nghiêm túc và chuyên nghiệp của mình.
Nhìn Trầm Phi Yên một hồi, Đoàn Trảm Phong có chút nghi hoặc nhìn Hiên Viên Hoàng hỏi "Sao tôi thấy người đẹp này nhìn quen quen?"
Câu hỏi vừa thốt ra, Trầm Phi Yên cũng không giấu diếm "Tên tiếng Hoa của tôi là Trầm Phi Yên, mười năm trước chúng ta đã gặp nhau vài lần."
Đoàn Trảm Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, chuyển ánh nhìn thâm thúy sang Hiên Viên Hoàng. Bây giờ hắn ta đã hiểu được tại sao Hiên Viên Hoàng cảnh cáo mình không nên nói lung tung rồi. Hắn ta nhớ đến có một khoảng thời gian, cũng đã rất lâu, Hiên Viên Hoàng quả thực giống như kẻ điên, suốt ngày tìm người đánh nhau, rồi nghe nói cô gái bên cạnh hắn bị chết. Nhưng chẳng phải người vẫn còn sống hay sao, nhìn Trầm Phi Yên đang ở bên cạnh Hiên Viên Hoàng, hắn ta rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng cố nén xuống.
Trình Hi Ương đứng bên cạnh sắc mặt xanh mét đầycăng thẳng, thậm chí không kiểm soát được mà dấy lên tia mất mát.
"Thì ra là người quen." Đoàn Trảm Phong vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Hoàng, hắn ta cười đùa bên tai Hiên Viên Hoàng mà hỏi: "Có phải cảm giác đặc biệt vui vẻ hay không?"
Hiên Viên Hoàng tức giận nhìn thoáng qua Đoàn Trảm Phong, nhưng gương mặt nguội lạnh có phần mềm mỏng đi rất nhiều, người sáng suốt vừa nhìn cũng nhận ra hắn đang rất vui. Cũng đúng thôi, món bảo bối bị mất giờ tìm lại được, tất nhiên là mừng rỡ bội phần.
"Hoàng, em giúp anh lấy loại rượu nho của Pháp mà anh thích nhất nè." Trình Hi Ương xem Trầm Phi Yên như không khí, cô ta đưa ly rượu đỏ cho Hiên Viên Hoàng, trên mặt toát ra nụ cười quyến rũ.
Lúc này Trầm Phi Yên hiểu rõ tại sao cô gái này coi mình như kẻ địch, quá rõ ràng, cô ta thích Hiên Viên Hoàng.
Đúng là người đẹp chu đáo, ngay cả rượu ngon bản thân mình cũng không uống, sẵn sàng nhường lại cho Hiên Viên Hoàng.
Một lúc sau, Trầm Phi Yên cảm thấy lúng túng. Mười năm nay cô không ở cạnh hắn, giờ phút này nghe ba người họ nói chuyện, cô hoàn toàn không xen vào được. Cuối cùng cô quyết định rút lui, tranh thủ đi tìm đối tác của mình. Hiên Viên Hoàng chẳng nói một tiếng, hắn cũng chỉ nhìn cô rồi gật đầu một cái.
Giờ phút này tâm trạng cô rất khó chịu, cảm giác lạc lõng giống như đứa bé bị bỏ rơi. Nhìn ba người nói chuyện tâm đầu ý hợp, Trầm Phi Yên rầu rĩ tìm kiếm bóng dáng người ngoại quốc trong hội trường.
Không được suy nghĩ lung tung! Dùng sức vỗ vỗ gương mặt của mình, Trầm Phi Yên tự nhủ với bản thân nhiệm vụ quan trọng lúc này chính là phải tìm cho ra đối tượng hợp tác. Người nước ngoài ở Hồng Kông không phải hiếm, Trầm Phi Yên cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác để đi tìm người.
Nhón tay lấy ly rượu vang từ người bồi bàn, Trầm Phi Yên đảo mắt xung quanh đại sảnh bắt đầu tìm kiếm. Trong bóng tối tựa hồ có một đôi mắt theo dõi cô, làm lưng cô có cảm giác lạnh buốt. Cảm giác bị nhìn trộm này thật khó chịu, nhưng không cần nghĩ cô cũng đoán ra được phần nào, đi cùng Hoàng đế đến dự tiệc nhất định sẽ nhận được nhiều cái nhìn oán hận từ các cô gái ở đây, ví dụ như người đẹp Trinh Hi Ương lúc nãy.
"Tiểu thư, thoạt nhìn rất giống một người bạn cũ của tôi, không biết là..." Một kẻ tự ình là đẹp trai phong lưu bước đến chặn ngang cơ thể Trầm Phi Yên, vẻ mặt xấu xa lại không hề che đậy sự thèm muốn trong mắt gã.
Trong hoàn cảnh như thế này cho dù gặp những gã khiến người khác cảm thấy ghê tởm thì cũng phải giữ một chút lễ nghi giao tiếp. Trầm Phi Yên cười nhạt cự tuyệt "Khuôn mặt của tôi có lẽ quá phổ biến, tôi có việc gấp, lần sau lại tán ngẫu!"
Nói xong, Trầm Phi Yên đi vòng qua bên hông gã. Nhưng có người cảm thấy với địa vị hiện tại của gã, bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy thật mất mặt.
Nhanh nhẹn túm chặt cánh tay Trầm Phi Yên, gã đàn ông toát ra vẻ khinh miệt "Tìm người, tôi cùng tìm với em, nếu không tìm được cũng không sao, tôi có thể cho em cái khác thích hơn."Lời nói lõa lồ trắng trợn, hàm ý ám chỉ hai người có thể đi kiếm chỗ nào làm chuyện mờ ám.
Bữa tiệc này, là nơi tụ họp của giới quý tộc cùng giới thương nhân cao cấp, vậy mà hạng rác rưởi này cũng lọt được vào đây. Điển hình chính là gã đàn ông trước mắt, vẻ mặt thèm thuồng cùng vô liêm sỉ, không cần biết người khác có đồng tình hay không, gã đã muốn lôi cô rời đi.
Trầm Phi Yên hơi tức giận, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất, lạnh lùng châm chọc "Trước khi tìm được thứ khác thích hơn, bản thân tôi đã nhìn thấy thứ làm người khác buồn nôn rồi. Nếu có thể... tôi nghĩ anh nên bỏ tay ra, ở chỗ này nếu tôi nói cái gì nói đó, có lẽ sẽ khiến anh mất mặt đấy."
Chưa từng thấy người đàn ông nào mặt dày như vậy, Trầm Phi Yên ám chỉ, nếu gã không chịu buông tay, nhất định cô sẽ khiến gã mất thể diện.
Gã đàn ông thẹn quá thành giận, đàn bà ở những chỗ như thế này, đa phần nếu không phải là tình nhân thì cũng là gái gọi. Gã cũng chưa từng gặp qua cô, cho nên gã cho rằng cô là người mới trong giới kỹ nữ. Gã hoàn toàn không nghĩ đến người phụ nữ này lại cả gan từ chối gã, trên mặt vốn đang ra vẻ khách sáo lập tức trở nên dữ tợn "Cô tưởng mình là ai, chẳng qua cũng chỉ là một ả gái điếm cho cả ngàn người đàn ông cưỡi lên, lại còn giả bộ trong sáng thuần khiết, tưởng mình là Thánh mẫu Maria chắc?"
Chẳng những không buông tay, gã còn kéo mạnh cánh tay Trầm Phi Yên, dứt khoát lôi cô đi. Giờ phút này ánh đèn trong đại sảnh rất tối, như thêm tiếp tay cho hành động ngang ngược của gã.
Trầm Phi Yên âm thầm kêu rên, không nghĩ sẽ chạm trán một gã lưu manh ngông cuồng trong bữa tiệc sang trọng như thế này. Đang lúc bối rối, cô cầm ly rượu trong tay hất thẳng về phía trước, lập tức gương mặt gã đàn ông ướt đẫm chất lỏng màu đỏ, trông bộ dạng chật vật thảm thương.
"Tiện nhân!" Gã giơ tay lên hướng đến mặtTrầm Phi Yên đánh, cô sợ đến mức cuống quít nhắm mắt lại. Cái tát này chắc chắn là không tránh khỏi, chỉ có thể tính sổ với gã sau.
Không thấy cơn đau ập tới, cùng lúc đó cô nghe tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông vang lên.
Ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt cô không phải Hiên Viên Hoàng, mà là Lôi Man Thiên.
"Rắc!" Xương cánh tay của gã vỡ vụn, gã đau tới nỗi hôn mê bất tỉnh.
Lôi Man Thiên lấy tay ra hiệu, lập tức có người đến khiêng “đống rác rưởi” ra ngoài. Mọi người trong đại sảnh lại tưởng gã uống say đến bất tỉnh nhân sự nên không mấy quan tâm, ai nấy đều lo việc của mình.
Vỗ vỗ ngực để trấn tĩnh, Trầm Phi Yên không dám nhìn thẳng Lôi Man Thiên. Cũng tại vì lần trước cô bỏ đi mà không nói với hắn tiếng nào, hiện tại đột nhiên gặp mặt, cô lúng túng, ấp a ấp úng thật lâu cũng không biết nói gì.
Ánh mắt sắc nhọn, lạnh lùng bắn thẳng đến Trầm Phi Yên, cho dù không nhìn, cô cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.
"Thật xin lỗi." Cúi thấp đầu, Trầm Phi Yên lúng túng nói lời xin lỗi.
Lôi Man Thiên kéo Trầm Phi Yên bước đi, không có cho cô bất kỳ cơ hội nào mở miệng. Từ ngày cô bỏ đi không báo trước, hắn đã tìm cô rất lâu, nhưng vẫn không tìm được, khiến tâm trí hắn gần như phát điên.
Trong lòng Trầm Phi Yên có phần áy náy, cô không dám nói chuyện, tùy ý để Lôi Man Thiên kéo mình đi. Hai người từ đải sảnh đi ra ngoài, đến giữa vườn hoa, Lôi Man Thiên mới buông Trầm Phi Yên ra.
Trong bóng tối, màn đêm bao trùm tất cả, che giấu hai cơ thể của hai con người nơi đây, có chút ánh sáng yếu ớt khẽ hắt trên gương mặt cương nghị Lôi Man Thiên, trông hắn càng thêm phần lạnh lùng u ám. Sau khi lấy lại hô hấp vững vàng, Trầm Phi Yên mới lẩm bẩm nói: "Tình thế lần trước tương đối cấp bách, Phi Dạ đột nhiên đưa cho tôi vé máy bay do Lưu Lam cấp, anh ấy muốn tôi đi Bắc Kinh, cho nên tôi liền vội vã rời đi, không kịp nói cho anh biết."
Lúc ấy thật sự bỏ đi vô cùng gấp gáp, hơn nữa cô không hi vọng mình gặp lại Lôi Man Thiên. Nói ra thì hơi ích kỷ, chỉ vì cô muốn đoạn tuyệt với tất cả những người có liên quan đến Hiên Viên Hoàng, nhưng sau khi bị bắt lại lần nữa, cô không muốn gây thêm phiền toái cho Lôi Man Thiên, nên chẳng dám liên hệ với hắn.
Lôi Man Thiên nhất định đã nhìn thấy tiền thưởng một trăm triệu Đô la cùng lệnh truy nã cô, nhưng hắn không báo cho Hiên Viên Hoàng. Nếu để cho Hiên Viên Hoàng biết cô trốn ở nhà Lôi Man Thiên, như vậy bọn họ sẽ phát sinh mâu thuẫn. Tính cách hai người ngang ngạnh cứng rắn giống nhau, giữa họ không cho phép đối phương phản bội mình, huống chi đối với Lôi Man Thiên và Hiên Viên Hoàng, họ lại là bạn bè thân thiết cùng nhau lớn lên từ tấm bé.
"Em rất ghét tôi, thế nên em không muốn nói cho tôi biết em đi đâu, đúng không?" Ngay lúc hắn đang tức giận, cũng không thể nào trách cứ cô, chẳng qua Lôi Man Thiên không hiểu, tại sao cô lại một lần nữa tránh né hắn.
Mạnh mẽ ngẩng đầu, Trầm Phi Yên có chút nôn nóng "Không phải, tôi không ghét anh, tôi làm sao có thể có ghét anh được chứ. Nếu không nhờ anh cứu tôi, bây giờ tôi đã không được như thế này." Hôm đó nếu không phải là hắn cứu cô, thì cô sớm đã bị Hiên Viên Long chiếm đoạt, thậm chí không biết bây giờ kết quả ra sao. Từ tận đáy lòng, Trầm Phi Yên rất cảm kích Lôi Man Thiên.
"Vậy tại sao em lại có mặt ở đây, nếu là đi Bắc Kinh, tại sao đi chung với Hiên Viên Hoàng?" Không dễ bị người khác lừa gạt, Lôi Man Thiên khóe mắt sắc bén liếc nhìn Trầm Phi Yên, hắn tới đây trước rồi nhìn thấy cô cùng Hiên Viên Hoàng xuất hiện. Từng cử chỉ đến nét mặt của bọn họ đều rất hòa hợp, mang đến cảm giác hai người rất yêu thương nhau. Điều này đối với hắn là một sự đả kích lớn, những năm gần đây, hắn vẫn luôn là người thô cứng, chẳng lẽ cô không động lòng một chút nào sao?
Gió đêm mang theo hơi lạnh, có phần như muốn đóng băng không khí ngột ngạt tại đây. Trầm Phi Yên thật không muốn nói đến vấn đề này, bản thân cô cũng không biết chính xác mối quan hệ của mình và Hiên Viên Hoàng là như thế nào.
Là người yêu sao? Cô và hắn gắn ước với nhau chỉ bằng lời thề độc đoán, hắn giam cầm cô, trừ phi hắn chết đi.
Là tình nhân? Cô và hắn không giống cặp tình nhân đến với nhau bằng giao dịch, mà thực sự cả hai đều bị đối phương hấp dẫn.
Là bạn bè? Không đúng, cô đã có con với hắn, thậm chí từ mười năm trước đã thầm yêu hắn. Nhưng khi đó thân phận cô giống như đống bùn lầy trên mặt đất, cũng đã từng cố gắng ép bản thân mình hưởng vui vẻ hạnh phúc, nhưng không cách nào với tới một người cao cao tại thượng như Hiên Viên Hoàng.
"Tại sao không nói, chẳng lẽ khoảng thời gian một tháng em ở cùng tôi cũng là lừa gạt thôi sao? Em và cậu ấy giống như tình nhân chơi trò cút bắt trốn tìm, dùng tiền thưởng một trăm ngàn Đô La cũng là để gạt người, em ở trước mặt tôi biểu hiện yếu ớt cùng khó chịu cũng vì đang giận dỗi người yêu, đúng không? Em trả lời tôi đi, Phi Yên!" Yêu thương làm người ta mất đi lý trí, Lôi Man Thiên biết rằng một tháng đó cô không hề vui vẻ, nhưng ít ra hắn có thể nhìn cô mỗi ngày. Mỗi khi cô cô buồn, tim của hắn rất đau, nhưng là vì sợ cô càng thêm khó chịu, cho nên hắn không nói gì, chỉ yên lặng dõi theo cô.
"Không phải, không phải là như anh nghĩ. Tôi với anh ấy không phải là người yêu, cũng không phải là cặp tình nhân đang giận dỗi, càng không phải là chơi trò chơi trốn tìm..." Hai tay cuộn chặt thành đấm, móng tay sắc bén như muốn đâm rách lòng bàn tay cô. Lôi Man Thiên nói chính xác những gì trái tim cô đang sợ hãi, rốt cuộc cô cùng Hiên Viên Hoàng là quan hệ như thế nào. Từ lúc bắt đầu đã không công bằng, chỉ là một trò chơi săn đuổi do Hiên Viên Hoàng bày ra, nhưng hiện tại cô đã kẹt cứng vào cái bẫy đó, thậm chí có đau đớn, nhưng bây giờ cô chẳng thể buông tay!
Trong khóe mắt quật cường khẽ ứa ra vài giọt nước, không tràn ra ngoài chỉ ẩn nhẫn ở trong đáy mắt, nhìn cô như vậy thật yếu ớt và bất lực.
Cô run rẩy nhìn vào mắt hắn, bất kể bao nhiêu lần cũng làm hắn đau lòng, lúc cô bất lực, hay lúc cô bối rối đều khiến hắn không thể nhẫn tâm. Lôi Man Thiên dùng sức ôm Trầm Phi Yên vào trong ngực, hắn thật sự không muốn tổn thương cô.
Trong lòng Trầm Phi Yên mờ mịt như khu vườn bị sương giăng kín không thấy lối đi, vô tình bị Lôi Man Thiên kéo ra, phơi bày trước ánh sáng, làm những suy tư có phần né tránh trước đây bắt đầu lay động dữ dội.Cô thật sự không cố ý, chẳng qua cô không biết phải làm sao cho đúng.
Vòng tay này thật ấm áp, không có bá đạo cưỡng ép, càng không có hung hãn chiếm đoạt, làm lòng cô dịu xuống, bình yên vô cùng. Sự thống khổ cuộn trào trong thân thể mệt mỏi, biến thành một hàng nước mắt chảy dài từ trong đáy mắt chảy xuống, ướt đẫm trang phục của Lôi Man Thiên.
"Đừng khóc, tôi không cố ý tổn thương em. Em biết không, lúc em bỏ đi, tôi như muốn điên lên, hệt như con ruồi mất đầu bay khắp thế giới để tìm em, tôi sợ em lại giống như mười năm trước biến mất không tin tức." Ôm thân thể mềm mại trong ngực, hương hoa nhàn nhạt từ trên người Trầm Phi Yên toát ra, tinh tế mà nhẹ nhàng. Hương thơm này là mùi hương tự nhiên của cơ thể cô, nhàn nhạt như có như không nhưng làm tan biết mọi phiền não và sưởi ấm trái tim lạnh giá của hắn.
"Xin lỗi…" Vẫn còn cảm giác buồn bực, từ trong ngực Lôi Man Thiên, Trầm Phi Yên thốt lên lời xin lỗi áy náy, cô không phải là cố ý. Nếu biết hắn sốt ruột như thế, cô nhất định sẽ nói cho hắn biết, bất kể Trầm Phi Dạ có vội vàng kéo cô đi, cô cũng sẽ để lại tờ giấy "Nếu có dịp gặp lại, tôi sẽ chào anh khi ra đi."
Lời hứa của cô làm Lôi Man Thiên khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Trầm Phi Yên, giống như là che chở vật quý báu trong ngực "Không có lần sau, tôi hi vọng em ở bên cạnh tôi vĩnh viễn."
Cúi đầu nhìn trong ngực người, Lôi Man Thiên không muốn băn khoăn thêm điều gì nữa, mỗi lần đắn đo chỉ làm cho cơ hội lần lượt chạy đi mất. Nếu là như vậy, hắn thà phá vỡ mọi thứ đang yên ổn này dù sau đó có thể nhận lấy cơn sóng dận dữ từ cô.
"Tôi thích em, từ mười năm trước đã rất thích em. Lúc nhìn thấy em vì tên nhóc Hiên Viên Hoàng đang bị thương liều lĩnh xông ra, tuy khí thế mạnh mẽ nhưng lại không có một chút kỹ năng đánh đấm, tôi liền suy nghĩ, cô bé này có phải muốn chết hay không đây." Nói tới đây, Lôi Man Thiên không nhịn được phì cười, hồi tưởng lại chuyện mười năm trước. Lúc đó, Hiên Viên Hoàng đánh nhau kịch liệt dẫn đến bị thương, là cô gái này liều lĩnh xông lên, nhặt mấy viên gạch trên mặt đất dùng làm vũ khí, thậm chí còn dùng cả cây đàn Nhị hồ trong tay, hùng hổ lao vào bọn con trai. Nếu không phải là hắn tới kịp, cô có lẽ sẽ bỏ cả cái mạng nhỏ cũng bởi vì sự lỗ mãng của mình. Từ đó về sau, hắn luôn chú ý đến cô.
Ánh mắt khoan dung, tóc tết hai bím, nói chuyện hơi chút là ấp úng, cả người trông cực kỳ điềm đạm và sạch sẽ. Học giỏi, hạnh kiểm tốt, là trưởng lớp, lại là hội trưởng hội học sinh của trường, khi đó cô làm cho người ta ấn tượng mạnh vì hình ảnh con mọt sách chính hiệu.
Một con mọt sách như thế mà đem theo đủ thứ băng gạc thuốc than bên người. Mỗi lần tan học việc đầu tiên chính là đi tìm bọn họ. Băng bó vết thương, mang đến nhiều thức ăn ngon, thậm chí còn liên tục càm ràm họ đến nhức hết cả đầu.
Những năm tháng trẻ con đó, cô giống như sợi tơ, gắn kết tất cả mọi điều trong cuộc sống trở nên tốt đẹp. Hắn có cảm giác luôn có người nào đó chờ đợi hắn, vì hắn sẵn sang làm hết tất cả mọi thứ.
Lôi Man Thiên biết, Hiên Viên Hoàng cũng có cảm giác như thế, nhưng tên nhóc đó luôn nói những lời lẽ cay nghiệt độc đoán, vậy mà mỗi ngày cũng đều mong ngóng cô đến.
Trong những ngày tháng tối tăm buồn phiền, cô giống như là ngọn đèn chiếu sáng trái tim phóng túng, bất kham và bi thương của họ.
"Em lúc nào cũng ở sau lưng chúng tôi, gần đến mức quay đầu lại là có thể thấy được em, với tôi, đó chính là khoảng thời gian đẹp nhất khi còn là học sinh. Tôi chợt phát hiện, trong mọi hoạt thường ngày đều không thể thiếu em, luôn chú ý đến em, dù chỉ là chút chuyện nhỏ cũng không muốn bỏ qua. Cho đến khi em đột nhiên biến mất, tôi mới phát hiện trái tim mình trống rỗng một nửa, tựa hồ đã bị em mang đi." Nói tới đây, Lôi Man Thiên vẫn cảm thấy sợ. Qua lại trong giới hắc đạo, không hiếm gặp cảnh chết chóc, nhưng hắn không tin cô có thể ra đi nhanh đến như vậy. Gắt gao ôm Trầm Phi Yên, trong lòng hắn cuộn lên đau đớn, khi đó hắn mới biết được thì ra cái chết đáng sợ như thế. Không phải là mình chết, nhưng cơ thể chẳng khác nào mất đi mọi nguồn gốc của sự sống.
Thân hình Trầm Phi Yên phút chốc cứng đờ, hoàn toàn ngơ ngẩn, có chút mơ hồ. Hắn nói thích cô, thích, rất thích, điểm này làm cô cảm thấy bối rối. Nhưng trực giác của phụ nữ làm cho cô hiểu được, cảm giác thích này giống như là yêu.
"Có thể gặp lại em, tôi cảm ơn Thượng Đế đã nghe thấy được lời thỉnh cầu của mình. Một tháng qua, nhìn lòng em bị tổn thương, tôi rất đau khổ. Thấy em cô đơn, tôi cảm thấy cuộc sống của mình trở nên khó khăn. Khi Hiên Viên Hoàng tìm em, tôi thực sự rất vui mừng khi em không muốn gặp lại cậu ấy. Nhưng khi em lặng lẽ bỏ đi, tôi khó chịu muốn chết đi. Cuối cùng mới phát hiện, tôi yêu em, vô cùng yêu em, Phi Yên!"
Lời thổ lộ đột ngột của Lôi Man Thiên khiến Trầm Phi Yên như hóa đá. Từ trước đến giờ cô vẫn xem Lôi Man Thiên là bạn tốt, mặc dù đôi lúc cũng phát hiện ra tâm tư của hắn, nhưng cảm nhận đó không rõ ràng. Cho đến bây giờ, hắn thẳng thắn bày tỏ, căn bản không cho phép cô trốn tránh.
Lấy tay tạo ra khoảng cách giữa hai người, Lôi Man Thiên nhìn Trầm Phi Yên, mặt có chút ửng hồng nhẹ giọng hỏi: "Em bằng lòng chấp nhận anh không?"
Câu hỏi này nên trả lời thế nào, hiện tại đầu óc Trầm Phi Yên hỗn loạn vô cùng. Bây giờ cô sống chung cùng Hiên Viên Hoàng, huống chi bọn họ lại là bạn bè tốt!
Vẻ mặt do dự của Trầm Phi Yên làm trong lòng Lôi Man Thiên trào dâng cảm giác mất mác, giờ phút hắn buông khuôn mặt nhỏ nhắn đó xuống, sắc đỏ hồng của làn da mịn màng cộng thêm đôi mắt long lanh còn vương những giọt nước mắt, hắn ngẩn người.
Không đắn đo thêm một giây một phút nào nữa, Lôi Man Thiên buông thả bản thân, chỉ muốn làm theo những gì con tim mách bảo. Cúi đầu hôn lên cánh môi Trầm Phi Yên, chậm rãi đem lưỡi của mình tiến vào bên trong khoang miêng đang hé mở mời gọi này. Ngọt, ngọt lắm! Hắn không thể ngờ chỉ bằng một nụ hôn cũng có thể khiến lòng người say mê đến thế. Khoảnh khắc này hắn mới hiểu, trước kia hắn cũng từng “uống nước bọt” của rất nhiều người phụ nữ khác, nhưng cảm giác ngọt ngào cùng hạnh phúc này thì thật sự là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.
Nụ hôn ngày càng dây dưa mãnh liệt, nhưng Trầm Phi Yên hoàn toàn bất động, cô nhất thời không tỉnh táo, cảm giác toàn thân trống rỗng.
"Hai ngươi đang làm cái gì vậy?" giọng nói lạnh lùng, giống như Hải Thần Poseidon của thần thoại Hy Lạp, mạnh mẽ tung những cột sóng khổng lồ vỡ sự yên lặng của mặt biển.
Ánh mắt Hiên Viên Hoàng thoáng đông lạnh, lộ ra tia rét mướt như muốn giết người, tựa hồ mang theo cơn bão táp đánh úp không gian yên bình nơi đây.
Đường nét trên khuôn mặt cũng không phải là quá đẹp, nhưng lại làm người khác chẳng thể dời mắt, giống như trong muôn vàn đóa hoa sắc màu rực rỡ vẫn nổi bật lên một màu trắng thuần khiết, một vẻ đẹp tươi mát lại không mất đi sắc thái mị lực chết người.
Càng đi sâu vào trong đại sảnh, gương mặt Hiên Viên Hoàng lại càng sa sầm, tất cả mọi người rối rít né tránh, cho dù bọn họ có mong chờ Hoàng đế tham gia bữa tiệc này, nhưng không một ai dám bén mảng lại gần. Người đàn ông này rõ ràng mang theo luồng khí hắc ám thổi bay hết ruột gan của mọi người nơi đây, bọn họ sợ đến mức không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Giật nhẹ ống tay áo Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên có chút không vui. Hôm nay cô vất vả lắm mới xin được thiệp mời, lại bị hắn thẳng tay vứt bỏ. Đành không thể làm gì khác hơn ngoài năn nỉ hắn dẫn cô đi theo.
"Đây đâu phải địa ngục, anh muốn hù chết người hả!" Gương mặt bất mãn của hắn cho tới bây giờ trông vẫn rất kinh khủng mặt, cô cũng bị dọa đến nỗi nụ cười trên môi cứng ngắc.
Khẽ dời tầm mắt nhìn Trầm Phi Yên một cái "Tôi vẫn luôn như vậy!"
Hiên Viên Hoàng hiện tại chỉ muốn khoét hết tất cả các cặp mắt đang nhìn loạn kia cho rồi, người phụ nữ của Hoàng đế mà cũng dám đưa ánh mắt thấp hèn đến nhìn, thật là không muốn sống.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay hắn hơi buồn bực, vì một tấm thiệp mà khiến cô vui sướng đến thế, hắn còn không thể ngờ để tham gia bữa tiệc nhàm chán này cô lại không tiếc lời nịnh nọt hắn.
Không buồn nghĩ ngợi, hắn trực tiếp ném thiệp mời của cô vào trong lò lửa, hậu quả làm cô hờn dỗi cả một ngày, ngay cả cơm cũng không ăn. Không còn cách nào khác, cuối cùng lần đâu tiên trong đời hắn phải nhượng bộ, đồng ý dẫn cô tới tham gia yến tiệc.
"Anh không thấy là mọi người nhìn thấy chúng ta đều tránh né sao? Giống như là gặp phải ác ma vậy, như thế làm sao tôi cùng người ta bàn luận công việc được!!" Bất mãn trợn mắt nhìn Hiên Viên Hoàng một cái, Trầm Phi Yên thật không muốn đi cùng hắn một chút nào. Nếu là người khác thì không sao, nhưng hắn thật không giống như lúc trước, tính cách hoàn toàn thay đổi. Người đàn ông này quá độc đoán, quá mạnh mẽ, quá hung hăng lại có tính chiếm hữu cao.
"Có trách thì trách bọn họ không có bản lĩnh, chứ không thể trách người khác khí thế hơn người." Hời hợt đáp trả, ánh mắt Hiên Viên Hoàng đảo đảo rồi dừng trên nền đất, bất giác khiến tất cả mọi người đều ngó theo ánh nhìn của hắn làm như trên mặt đất có vàng vậy.
"Đúng là không thể nói chuyện đàng hoàng với anh, để tôi lo việc của tôi, còn anh đi chào hỏi bạn bè của mình đi!" Từ xa Trầm Phi Yên đã phát hiện có hai người đang nhìn về nơi đây, vẫy tay về phía Hiên Viên Hoàng. Dáng vẻ không một chút sợ sệt, chứng tỏ rằng bọn họ nhất định biết Hiên Viên Hoàng, thậm chí có phần thân thiết.
Hiên Viên Hoàng ngẩng đầu nhìn, không chờ đến sự đồng ý của Trầm Phi Yên, liền trực tiếp kéo cô đến trước mặt hai người đó.
"Người bận rộn, đã lâu không gặp! Cậu hiện tại đổi khẩu vị, thích mỹ nữ trong sáng sao?" Đoàn Trảm Phong nháy mắt với Trầm Phi Yên một cách ranh mãnh, nhìn hắn ta có vẻ phong lưu phóng khoáng, nhưng cũng không phải là người dễ bị coi thường.
"Quản cho tốt con mắt của cậu, bằng không, tôi sẵn sàng xử lí cậu gọn gàng sạch sẽ." Hiên Viên Hoàng mặt mày lạnh băng có chút không vui, người phụ nữ này muốn tới đây để trêu hoa ghẹo nguyệt hay sao?
Trầm Phi Yên ngước nhìn hai người trước mắt, một người vừa nhìn, cô đã nhận ra ngay, hắn ta là Đoàn Trảm Phong, bạn cũ của Hiên Viên Hoàng. Còn một người khác, cô cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhớ rõ là đã gặp nhau ở đâu.
Vóc dáng Trầm Phi Yên tương đối cao ráo, nhưng so với người phụ nữ đối diện, cô ta còn cao hơn cô những năm centimét. Cô ta mặc bộ váy đỏ rực rỡ, nóng bỏng lóa mắt người đối diện, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ với ba gam màu xanh tương phản với màu của trang phục nhưng đem lại hiệu quả đáng ngạc nhiên, tôn lên những đường nét tinh xảo trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Với trực giác nhạy cảm của phụ nữ, Trầm Phi Yên nhận thấy ánh mắt của cô ta nhìn mình dường như có chút thù địch. Cô nghĩ thầm, không biết mình đã đắc tội với cô gái đẹp này khi nào nữa.
"Giới thiệu một chút đi, người đẹp này tên họ là gì, nhà ở đâu, và quen biết được mấy tháng?" Điềm nhiên bỏ lơ lời cảnh cáo của Hiên Viên Hoàng, Đoàn Trảm Phong tạo ra bộ dáng phong tình hôn lên tay cô.
Bị đàn ông hôn tay, trước đây không phải là chưa gặp qua, nhưng ở chỗ này khiến cô có đôi chút kinh ngạc.
"Tôi tên Vivian, mới từ nước ngoài về, sau này mong anh chỉ giáo thêm, Đoàn Tổng!" Thói quen hình thành từ mười năm làm việc, Trầm Phi Yên một khi bước chân vào chốn hội tiệc liền bộc lộ thái độ nghiêm túc và chuyên nghiệp của mình.
Nhìn Trầm Phi Yên một hồi, Đoàn Trảm Phong có chút nghi hoặc nhìn Hiên Viên Hoàng hỏi "Sao tôi thấy người đẹp này nhìn quen quen?"
Câu hỏi vừa thốt ra, Trầm Phi Yên cũng không giấu diếm "Tên tiếng Hoa của tôi là Trầm Phi Yên, mười năm trước chúng ta đã gặp nhau vài lần."
Đoàn Trảm Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, chuyển ánh nhìn thâm thúy sang Hiên Viên Hoàng. Bây giờ hắn ta đã hiểu được tại sao Hiên Viên Hoàng cảnh cáo mình không nên nói lung tung rồi. Hắn ta nhớ đến có một khoảng thời gian, cũng đã rất lâu, Hiên Viên Hoàng quả thực giống như kẻ điên, suốt ngày tìm người đánh nhau, rồi nghe nói cô gái bên cạnh hắn bị chết. Nhưng chẳng phải người vẫn còn sống hay sao, nhìn Trầm Phi Yên đang ở bên cạnh Hiên Viên Hoàng, hắn ta rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng cố nén xuống.
Trình Hi Ương đứng bên cạnh sắc mặt xanh mét đầycăng thẳng, thậm chí không kiểm soát được mà dấy lên tia mất mát.
"Thì ra là người quen." Đoàn Trảm Phong vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Hoàng, hắn ta cười đùa bên tai Hiên Viên Hoàng mà hỏi: "Có phải cảm giác đặc biệt vui vẻ hay không?"
Hiên Viên Hoàng tức giận nhìn thoáng qua Đoàn Trảm Phong, nhưng gương mặt nguội lạnh có phần mềm mỏng đi rất nhiều, người sáng suốt vừa nhìn cũng nhận ra hắn đang rất vui. Cũng đúng thôi, món bảo bối bị mất giờ tìm lại được, tất nhiên là mừng rỡ bội phần.
"Hoàng, em giúp anh lấy loại rượu nho của Pháp mà anh thích nhất nè." Trình Hi Ương xem Trầm Phi Yên như không khí, cô ta đưa ly rượu đỏ cho Hiên Viên Hoàng, trên mặt toát ra nụ cười quyến rũ.
Lúc này Trầm Phi Yên hiểu rõ tại sao cô gái này coi mình như kẻ địch, quá rõ ràng, cô ta thích Hiên Viên Hoàng.
Đúng là người đẹp chu đáo, ngay cả rượu ngon bản thân mình cũng không uống, sẵn sàng nhường lại cho Hiên Viên Hoàng.
Một lúc sau, Trầm Phi Yên cảm thấy lúng túng. Mười năm nay cô không ở cạnh hắn, giờ phút này nghe ba người họ nói chuyện, cô hoàn toàn không xen vào được. Cuối cùng cô quyết định rút lui, tranh thủ đi tìm đối tác của mình. Hiên Viên Hoàng chẳng nói một tiếng, hắn cũng chỉ nhìn cô rồi gật đầu một cái.
Giờ phút này tâm trạng cô rất khó chịu, cảm giác lạc lõng giống như đứa bé bị bỏ rơi. Nhìn ba người nói chuyện tâm đầu ý hợp, Trầm Phi Yên rầu rĩ tìm kiếm bóng dáng người ngoại quốc trong hội trường.
Không được suy nghĩ lung tung! Dùng sức vỗ vỗ gương mặt của mình, Trầm Phi Yên tự nhủ với bản thân nhiệm vụ quan trọng lúc này chính là phải tìm cho ra đối tượng hợp tác. Người nước ngoài ở Hồng Kông không phải hiếm, Trầm Phi Yên cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác để đi tìm người.
Nhón tay lấy ly rượu vang từ người bồi bàn, Trầm Phi Yên đảo mắt xung quanh đại sảnh bắt đầu tìm kiếm. Trong bóng tối tựa hồ có một đôi mắt theo dõi cô, làm lưng cô có cảm giác lạnh buốt. Cảm giác bị nhìn trộm này thật khó chịu, nhưng không cần nghĩ cô cũng đoán ra được phần nào, đi cùng Hoàng đế đến dự tiệc nhất định sẽ nhận được nhiều cái nhìn oán hận từ các cô gái ở đây, ví dụ như người đẹp Trinh Hi Ương lúc nãy.
"Tiểu thư, thoạt nhìn rất giống một người bạn cũ của tôi, không biết là..." Một kẻ tự ình là đẹp trai phong lưu bước đến chặn ngang cơ thể Trầm Phi Yên, vẻ mặt xấu xa lại không hề che đậy sự thèm muốn trong mắt gã.
Trong hoàn cảnh như thế này cho dù gặp những gã khiến người khác cảm thấy ghê tởm thì cũng phải giữ một chút lễ nghi giao tiếp. Trầm Phi Yên cười nhạt cự tuyệt "Khuôn mặt của tôi có lẽ quá phổ biến, tôi có việc gấp, lần sau lại tán ngẫu!"
Nói xong, Trầm Phi Yên đi vòng qua bên hông gã. Nhưng có người cảm thấy với địa vị hiện tại của gã, bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy thật mất mặt.
Nhanh nhẹn túm chặt cánh tay Trầm Phi Yên, gã đàn ông toát ra vẻ khinh miệt "Tìm người, tôi cùng tìm với em, nếu không tìm được cũng không sao, tôi có thể cho em cái khác thích hơn."Lời nói lõa lồ trắng trợn, hàm ý ám chỉ hai người có thể đi kiếm chỗ nào làm chuyện mờ ám.
Bữa tiệc này, là nơi tụ họp của giới quý tộc cùng giới thương nhân cao cấp, vậy mà hạng rác rưởi này cũng lọt được vào đây. Điển hình chính là gã đàn ông trước mắt, vẻ mặt thèm thuồng cùng vô liêm sỉ, không cần biết người khác có đồng tình hay không, gã đã muốn lôi cô rời đi.
Trầm Phi Yên hơi tức giận, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất, lạnh lùng châm chọc "Trước khi tìm được thứ khác thích hơn, bản thân tôi đã nhìn thấy thứ làm người khác buồn nôn rồi. Nếu có thể... tôi nghĩ anh nên bỏ tay ra, ở chỗ này nếu tôi nói cái gì nói đó, có lẽ sẽ khiến anh mất mặt đấy."
Chưa từng thấy người đàn ông nào mặt dày như vậy, Trầm Phi Yên ám chỉ, nếu gã không chịu buông tay, nhất định cô sẽ khiến gã mất thể diện.
Gã đàn ông thẹn quá thành giận, đàn bà ở những chỗ như thế này, đa phần nếu không phải là tình nhân thì cũng là gái gọi. Gã cũng chưa từng gặp qua cô, cho nên gã cho rằng cô là người mới trong giới kỹ nữ. Gã hoàn toàn không nghĩ đến người phụ nữ này lại cả gan từ chối gã, trên mặt vốn đang ra vẻ khách sáo lập tức trở nên dữ tợn "Cô tưởng mình là ai, chẳng qua cũng chỉ là một ả gái điếm cho cả ngàn người đàn ông cưỡi lên, lại còn giả bộ trong sáng thuần khiết, tưởng mình là Thánh mẫu Maria chắc?"
Chẳng những không buông tay, gã còn kéo mạnh cánh tay Trầm Phi Yên, dứt khoát lôi cô đi. Giờ phút này ánh đèn trong đại sảnh rất tối, như thêm tiếp tay cho hành động ngang ngược của gã.
Trầm Phi Yên âm thầm kêu rên, không nghĩ sẽ chạm trán một gã lưu manh ngông cuồng trong bữa tiệc sang trọng như thế này. Đang lúc bối rối, cô cầm ly rượu trong tay hất thẳng về phía trước, lập tức gương mặt gã đàn ông ướt đẫm chất lỏng màu đỏ, trông bộ dạng chật vật thảm thương.
"Tiện nhân!" Gã giơ tay lên hướng đến mặtTrầm Phi Yên đánh, cô sợ đến mức cuống quít nhắm mắt lại. Cái tát này chắc chắn là không tránh khỏi, chỉ có thể tính sổ với gã sau.
Không thấy cơn đau ập tới, cùng lúc đó cô nghe tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông vang lên.
Ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt cô không phải Hiên Viên Hoàng, mà là Lôi Man Thiên.
"Rắc!" Xương cánh tay của gã vỡ vụn, gã đau tới nỗi hôn mê bất tỉnh.
Lôi Man Thiên lấy tay ra hiệu, lập tức có người đến khiêng “đống rác rưởi” ra ngoài. Mọi người trong đại sảnh lại tưởng gã uống say đến bất tỉnh nhân sự nên không mấy quan tâm, ai nấy đều lo việc của mình.
Vỗ vỗ ngực để trấn tĩnh, Trầm Phi Yên không dám nhìn thẳng Lôi Man Thiên. Cũng tại vì lần trước cô bỏ đi mà không nói với hắn tiếng nào, hiện tại đột nhiên gặp mặt, cô lúng túng, ấp a ấp úng thật lâu cũng không biết nói gì.
Ánh mắt sắc nhọn, lạnh lùng bắn thẳng đến Trầm Phi Yên, cho dù không nhìn, cô cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.
"Thật xin lỗi." Cúi thấp đầu, Trầm Phi Yên lúng túng nói lời xin lỗi.
Lôi Man Thiên kéo Trầm Phi Yên bước đi, không có cho cô bất kỳ cơ hội nào mở miệng. Từ ngày cô bỏ đi không báo trước, hắn đã tìm cô rất lâu, nhưng vẫn không tìm được, khiến tâm trí hắn gần như phát điên.
Trong lòng Trầm Phi Yên có phần áy náy, cô không dám nói chuyện, tùy ý để Lôi Man Thiên kéo mình đi. Hai người từ đải sảnh đi ra ngoài, đến giữa vườn hoa, Lôi Man Thiên mới buông Trầm Phi Yên ra.
Trong bóng tối, màn đêm bao trùm tất cả, che giấu hai cơ thể của hai con người nơi đây, có chút ánh sáng yếu ớt khẽ hắt trên gương mặt cương nghị Lôi Man Thiên, trông hắn càng thêm phần lạnh lùng u ám. Sau khi lấy lại hô hấp vững vàng, Trầm Phi Yên mới lẩm bẩm nói: "Tình thế lần trước tương đối cấp bách, Phi Dạ đột nhiên đưa cho tôi vé máy bay do Lưu Lam cấp, anh ấy muốn tôi đi Bắc Kinh, cho nên tôi liền vội vã rời đi, không kịp nói cho anh biết."
Lúc ấy thật sự bỏ đi vô cùng gấp gáp, hơn nữa cô không hi vọng mình gặp lại Lôi Man Thiên. Nói ra thì hơi ích kỷ, chỉ vì cô muốn đoạn tuyệt với tất cả những người có liên quan đến Hiên Viên Hoàng, nhưng sau khi bị bắt lại lần nữa, cô không muốn gây thêm phiền toái cho Lôi Man Thiên, nên chẳng dám liên hệ với hắn.
Lôi Man Thiên nhất định đã nhìn thấy tiền thưởng một trăm triệu Đô la cùng lệnh truy nã cô, nhưng hắn không báo cho Hiên Viên Hoàng. Nếu để cho Hiên Viên Hoàng biết cô trốn ở nhà Lôi Man Thiên, như vậy bọn họ sẽ phát sinh mâu thuẫn. Tính cách hai người ngang ngạnh cứng rắn giống nhau, giữa họ không cho phép đối phương phản bội mình, huống chi đối với Lôi Man Thiên và Hiên Viên Hoàng, họ lại là bạn bè thân thiết cùng nhau lớn lên từ tấm bé.
"Em rất ghét tôi, thế nên em không muốn nói cho tôi biết em đi đâu, đúng không?" Ngay lúc hắn đang tức giận, cũng không thể nào trách cứ cô, chẳng qua Lôi Man Thiên không hiểu, tại sao cô lại một lần nữa tránh né hắn.
Mạnh mẽ ngẩng đầu, Trầm Phi Yên có chút nôn nóng "Không phải, tôi không ghét anh, tôi làm sao có thể có ghét anh được chứ. Nếu không nhờ anh cứu tôi, bây giờ tôi đã không được như thế này." Hôm đó nếu không phải là hắn cứu cô, thì cô sớm đã bị Hiên Viên Long chiếm đoạt, thậm chí không biết bây giờ kết quả ra sao. Từ tận đáy lòng, Trầm Phi Yên rất cảm kích Lôi Man Thiên.
"Vậy tại sao em lại có mặt ở đây, nếu là đi Bắc Kinh, tại sao đi chung với Hiên Viên Hoàng?" Không dễ bị người khác lừa gạt, Lôi Man Thiên khóe mắt sắc bén liếc nhìn Trầm Phi Yên, hắn tới đây trước rồi nhìn thấy cô cùng Hiên Viên Hoàng xuất hiện. Từng cử chỉ đến nét mặt của bọn họ đều rất hòa hợp, mang đến cảm giác hai người rất yêu thương nhau. Điều này đối với hắn là một sự đả kích lớn, những năm gần đây, hắn vẫn luôn là người thô cứng, chẳng lẽ cô không động lòng một chút nào sao?
Gió đêm mang theo hơi lạnh, có phần như muốn đóng băng không khí ngột ngạt tại đây. Trầm Phi Yên thật không muốn nói đến vấn đề này, bản thân cô cũng không biết chính xác mối quan hệ của mình và Hiên Viên Hoàng là như thế nào.
Là người yêu sao? Cô và hắn gắn ước với nhau chỉ bằng lời thề độc đoán, hắn giam cầm cô, trừ phi hắn chết đi.
Là tình nhân? Cô và hắn không giống cặp tình nhân đến với nhau bằng giao dịch, mà thực sự cả hai đều bị đối phương hấp dẫn.
Là bạn bè? Không đúng, cô đã có con với hắn, thậm chí từ mười năm trước đã thầm yêu hắn. Nhưng khi đó thân phận cô giống như đống bùn lầy trên mặt đất, cũng đã từng cố gắng ép bản thân mình hưởng vui vẻ hạnh phúc, nhưng không cách nào với tới một người cao cao tại thượng như Hiên Viên Hoàng.
"Tại sao không nói, chẳng lẽ khoảng thời gian một tháng em ở cùng tôi cũng là lừa gạt thôi sao? Em và cậu ấy giống như tình nhân chơi trò cút bắt trốn tìm, dùng tiền thưởng một trăm ngàn Đô La cũng là để gạt người, em ở trước mặt tôi biểu hiện yếu ớt cùng khó chịu cũng vì đang giận dỗi người yêu, đúng không? Em trả lời tôi đi, Phi Yên!" Yêu thương làm người ta mất đi lý trí, Lôi Man Thiên biết rằng một tháng đó cô không hề vui vẻ, nhưng ít ra hắn có thể nhìn cô mỗi ngày. Mỗi khi cô cô buồn, tim của hắn rất đau, nhưng là vì sợ cô càng thêm khó chịu, cho nên hắn không nói gì, chỉ yên lặng dõi theo cô.
"Không phải, không phải là như anh nghĩ. Tôi với anh ấy không phải là người yêu, cũng không phải là cặp tình nhân đang giận dỗi, càng không phải là chơi trò chơi trốn tìm..." Hai tay cuộn chặt thành đấm, móng tay sắc bén như muốn đâm rách lòng bàn tay cô. Lôi Man Thiên nói chính xác những gì trái tim cô đang sợ hãi, rốt cuộc cô cùng Hiên Viên Hoàng là quan hệ như thế nào. Từ lúc bắt đầu đã không công bằng, chỉ là một trò chơi săn đuổi do Hiên Viên Hoàng bày ra, nhưng hiện tại cô đã kẹt cứng vào cái bẫy đó, thậm chí có đau đớn, nhưng bây giờ cô chẳng thể buông tay!
Trong khóe mắt quật cường khẽ ứa ra vài giọt nước, không tràn ra ngoài chỉ ẩn nhẫn ở trong đáy mắt, nhìn cô như vậy thật yếu ớt và bất lực.
Cô run rẩy nhìn vào mắt hắn, bất kể bao nhiêu lần cũng làm hắn đau lòng, lúc cô bất lực, hay lúc cô bối rối đều khiến hắn không thể nhẫn tâm. Lôi Man Thiên dùng sức ôm Trầm Phi Yên vào trong ngực, hắn thật sự không muốn tổn thương cô.
Trong lòng Trầm Phi Yên mờ mịt như khu vườn bị sương giăng kín không thấy lối đi, vô tình bị Lôi Man Thiên kéo ra, phơi bày trước ánh sáng, làm những suy tư có phần né tránh trước đây bắt đầu lay động dữ dội.Cô thật sự không cố ý, chẳng qua cô không biết phải làm sao cho đúng.
Vòng tay này thật ấm áp, không có bá đạo cưỡng ép, càng không có hung hãn chiếm đoạt, làm lòng cô dịu xuống, bình yên vô cùng. Sự thống khổ cuộn trào trong thân thể mệt mỏi, biến thành một hàng nước mắt chảy dài từ trong đáy mắt chảy xuống, ướt đẫm trang phục của Lôi Man Thiên.
"Đừng khóc, tôi không cố ý tổn thương em. Em biết không, lúc em bỏ đi, tôi như muốn điên lên, hệt như con ruồi mất đầu bay khắp thế giới để tìm em, tôi sợ em lại giống như mười năm trước biến mất không tin tức." Ôm thân thể mềm mại trong ngực, hương hoa nhàn nhạt từ trên người Trầm Phi Yên toát ra, tinh tế mà nhẹ nhàng. Hương thơm này là mùi hương tự nhiên của cơ thể cô, nhàn nhạt như có như không nhưng làm tan biết mọi phiền não và sưởi ấm trái tim lạnh giá của hắn.
"Xin lỗi…" Vẫn còn cảm giác buồn bực, từ trong ngực Lôi Man Thiên, Trầm Phi Yên thốt lên lời xin lỗi áy náy, cô không phải là cố ý. Nếu biết hắn sốt ruột như thế, cô nhất định sẽ nói cho hắn biết, bất kể Trầm Phi Dạ có vội vàng kéo cô đi, cô cũng sẽ để lại tờ giấy "Nếu có dịp gặp lại, tôi sẽ chào anh khi ra đi."
Lời hứa của cô làm Lôi Man Thiên khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Trầm Phi Yên, giống như là che chở vật quý báu trong ngực "Không có lần sau, tôi hi vọng em ở bên cạnh tôi vĩnh viễn."
Cúi đầu nhìn trong ngực người, Lôi Man Thiên không muốn băn khoăn thêm điều gì nữa, mỗi lần đắn đo chỉ làm cho cơ hội lần lượt chạy đi mất. Nếu là như vậy, hắn thà phá vỡ mọi thứ đang yên ổn này dù sau đó có thể nhận lấy cơn sóng dận dữ từ cô.
"Tôi thích em, từ mười năm trước đã rất thích em. Lúc nhìn thấy em vì tên nhóc Hiên Viên Hoàng đang bị thương liều lĩnh xông ra, tuy khí thế mạnh mẽ nhưng lại không có một chút kỹ năng đánh đấm, tôi liền suy nghĩ, cô bé này có phải muốn chết hay không đây." Nói tới đây, Lôi Man Thiên không nhịn được phì cười, hồi tưởng lại chuyện mười năm trước. Lúc đó, Hiên Viên Hoàng đánh nhau kịch liệt dẫn đến bị thương, là cô gái này liều lĩnh xông lên, nhặt mấy viên gạch trên mặt đất dùng làm vũ khí, thậm chí còn dùng cả cây đàn Nhị hồ trong tay, hùng hổ lao vào bọn con trai. Nếu không phải là hắn tới kịp, cô có lẽ sẽ bỏ cả cái mạng nhỏ cũng bởi vì sự lỗ mãng của mình. Từ đó về sau, hắn luôn chú ý đến cô.
Ánh mắt khoan dung, tóc tết hai bím, nói chuyện hơi chút là ấp úng, cả người trông cực kỳ điềm đạm và sạch sẽ. Học giỏi, hạnh kiểm tốt, là trưởng lớp, lại là hội trưởng hội học sinh của trường, khi đó cô làm cho người ta ấn tượng mạnh vì hình ảnh con mọt sách chính hiệu.
Một con mọt sách như thế mà đem theo đủ thứ băng gạc thuốc than bên người. Mỗi lần tan học việc đầu tiên chính là đi tìm bọn họ. Băng bó vết thương, mang đến nhiều thức ăn ngon, thậm chí còn liên tục càm ràm họ đến nhức hết cả đầu.
Những năm tháng trẻ con đó, cô giống như sợi tơ, gắn kết tất cả mọi điều trong cuộc sống trở nên tốt đẹp. Hắn có cảm giác luôn có người nào đó chờ đợi hắn, vì hắn sẵn sang làm hết tất cả mọi thứ.
Lôi Man Thiên biết, Hiên Viên Hoàng cũng có cảm giác như thế, nhưng tên nhóc đó luôn nói những lời lẽ cay nghiệt độc đoán, vậy mà mỗi ngày cũng đều mong ngóng cô đến.
Trong những ngày tháng tối tăm buồn phiền, cô giống như là ngọn đèn chiếu sáng trái tim phóng túng, bất kham và bi thương của họ.
"Em lúc nào cũng ở sau lưng chúng tôi, gần đến mức quay đầu lại là có thể thấy được em, với tôi, đó chính là khoảng thời gian đẹp nhất khi còn là học sinh. Tôi chợt phát hiện, trong mọi hoạt thường ngày đều không thể thiếu em, luôn chú ý đến em, dù chỉ là chút chuyện nhỏ cũng không muốn bỏ qua. Cho đến khi em đột nhiên biến mất, tôi mới phát hiện trái tim mình trống rỗng một nửa, tựa hồ đã bị em mang đi." Nói tới đây, Lôi Man Thiên vẫn cảm thấy sợ. Qua lại trong giới hắc đạo, không hiếm gặp cảnh chết chóc, nhưng hắn không tin cô có thể ra đi nhanh đến như vậy. Gắt gao ôm Trầm Phi Yên, trong lòng hắn cuộn lên đau đớn, khi đó hắn mới biết được thì ra cái chết đáng sợ như thế. Không phải là mình chết, nhưng cơ thể chẳng khác nào mất đi mọi nguồn gốc của sự sống.
Thân hình Trầm Phi Yên phút chốc cứng đờ, hoàn toàn ngơ ngẩn, có chút mơ hồ. Hắn nói thích cô, thích, rất thích, điểm này làm cô cảm thấy bối rối. Nhưng trực giác của phụ nữ làm cho cô hiểu được, cảm giác thích này giống như là yêu.
"Có thể gặp lại em, tôi cảm ơn Thượng Đế đã nghe thấy được lời thỉnh cầu của mình. Một tháng qua, nhìn lòng em bị tổn thương, tôi rất đau khổ. Thấy em cô đơn, tôi cảm thấy cuộc sống của mình trở nên khó khăn. Khi Hiên Viên Hoàng tìm em, tôi thực sự rất vui mừng khi em không muốn gặp lại cậu ấy. Nhưng khi em lặng lẽ bỏ đi, tôi khó chịu muốn chết đi. Cuối cùng mới phát hiện, tôi yêu em, vô cùng yêu em, Phi Yên!"
Lời thổ lộ đột ngột của Lôi Man Thiên khiến Trầm Phi Yên như hóa đá. Từ trước đến giờ cô vẫn xem Lôi Man Thiên là bạn tốt, mặc dù đôi lúc cũng phát hiện ra tâm tư của hắn, nhưng cảm nhận đó không rõ ràng. Cho đến bây giờ, hắn thẳng thắn bày tỏ, căn bản không cho phép cô trốn tránh.
Lấy tay tạo ra khoảng cách giữa hai người, Lôi Man Thiên nhìn Trầm Phi Yên, mặt có chút ửng hồng nhẹ giọng hỏi: "Em bằng lòng chấp nhận anh không?"
Câu hỏi này nên trả lời thế nào, hiện tại đầu óc Trầm Phi Yên hỗn loạn vô cùng. Bây giờ cô sống chung cùng Hiên Viên Hoàng, huống chi bọn họ lại là bạn bè tốt!
Vẻ mặt do dự của Trầm Phi Yên làm trong lòng Lôi Man Thiên trào dâng cảm giác mất mác, giờ phút hắn buông khuôn mặt nhỏ nhắn đó xuống, sắc đỏ hồng của làn da mịn màng cộng thêm đôi mắt long lanh còn vương những giọt nước mắt, hắn ngẩn người.
Không đắn đo thêm một giây một phút nào nữa, Lôi Man Thiên buông thả bản thân, chỉ muốn làm theo những gì con tim mách bảo. Cúi đầu hôn lên cánh môi Trầm Phi Yên, chậm rãi đem lưỡi của mình tiến vào bên trong khoang miêng đang hé mở mời gọi này. Ngọt, ngọt lắm! Hắn không thể ngờ chỉ bằng một nụ hôn cũng có thể khiến lòng người say mê đến thế. Khoảnh khắc này hắn mới hiểu, trước kia hắn cũng từng “uống nước bọt” của rất nhiều người phụ nữ khác, nhưng cảm giác ngọt ngào cùng hạnh phúc này thì thật sự là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.
Nụ hôn ngày càng dây dưa mãnh liệt, nhưng Trầm Phi Yên hoàn toàn bất động, cô nhất thời không tỉnh táo, cảm giác toàn thân trống rỗng.
"Hai ngươi đang làm cái gì vậy?" giọng nói lạnh lùng, giống như Hải Thần Poseidon của thần thoại Hy Lạp, mạnh mẽ tung những cột sóng khổng lồ vỡ sự yên lặng của mặt biển.
Ánh mắt Hiên Viên Hoàng thoáng đông lạnh, lộ ra tia rét mướt như muốn giết người, tựa hồ mang theo cơn bão táp đánh úp không gian yên bình nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.