Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào
Chương 807: Làm bạn gái của tôi, hai mươi vạn! (3)
Công Tử Diễn
18/08/2018
Anh lập tức tiến lên một bước, “Muốn biết ông mày là ai hả? Có bản lĩnh thì lên đi!”
“Lên thì lên, thằng ranh mày muốn chết các ông đây sẽ không khách khí đâu!”
Nói xong, cả đám người đều vọt tới.
Thượng Quan Vũ lập tức xoay cổ tay, quay đầu nhìn Y Lạc cười, “Đã lâu không vận động, tôi…”
“Phanh!”
Một bên vai đột nhiên trúng một quyền thật mạnh, gương mặt Thượng Quan Vũ đanh lại.
Mụ nội nó!
Mình chỉ muốn ngầu một chút trước mặt phụ nữ mà cũng khó như vậy!
Lâu nay tình trường của anh vô cùng thuận lợi, chưa kể đến ngoại hình xuất chúng này, chỉ nói đến bối cảnh gia thế, bất kể là minh tinh hàng đầu, hay tiểu thư thế gia đều đổ xô chạy theo anh.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Y Lạc này nhìn thấy anh cứ như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Cho nên anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, ý tứ rằng tôi cứu cô, cô cũng không thể lại chạy trốn nữa chứ?
Nhưng mới xoay cổ tay chuẩn bị một chút đám người kia lại không biết điều xông tới!
Trên mặt anh không còn vẻ cợt nhả nữa, nhanh chóng quay đầu thuần thục hạ gục tooàn bộ mấy tên này!
Lúc vỗ vỗ tay áo mình rồi nhìn quanh, Thượng Quan Vũ lập tức sa sầm.
Mẹ nó!
Người đâu rồi?
Lại đi đâu??
Anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Y Lạc vội vàng xông và nhà vệ sinh nữa, cứ như chạy trốn ai đó.
THượng Quan Vũ:…Khốn kiếp! Gương mặt anh lại khiến cho người ta chán ghét như vậy sao?
Thượng Quan Vũ không thèm quan tâm đó là nhà vệ sinh nữ, trực tiếp đá văng cánh cửa rồi đi vào.
Đúng lúc có một người phụ nữ muốn đi ra, nhìn thấy THượng Quan Vũ liền hét to một tiếng, “A!”
“A cái đầu cô!” Thượng Quan Vũ chỉ ra ngoài, “Cút ngay cho tôi!”
Người phụ nữ lập tức ngậm miệng nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh có ba buồng, chỉ có một buồng đang được sử dụng, Thượng Quan Vũ sải bước đi tới, ra sức đập cửa, “Cô mau mở cửa ra cho tôi, có gan chạy vào đây cô nghĩ tôi không tìm được cô?”
THượng Quan Vũ quát to, “Tôi đưa tay cứu cô cô liền chạy, cô giỏi lắm! Tôi là cọp sao? Cô cứ nhìn thấy tôi liền bỏ chạy?”
“Cô đi ra ngay cho tôi nếu không tôi sẽ phá cửa.”
Cửa liền bật mở ra.
THượng Quan Vũ đang muốn lên giọng thì thấy một người phụ nữ đang run rẩy bên trong, “Cô, cô là ai?”
Thượng Quan Vũ vò đầu, khốn kiếp! Sao không phải là Y Lạc?
Liếc nhìn quần áo trên người người phụ nữ kia, “Mẹ kiếp ai cho cô mặc quần màu xanh hôm nay chứ?”
Người phụ nữ:…
Thượng Quan Vũ nổi giận đùng đùng đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn trái phải, sau đó vọt ra hành lang.
Không thấy đám người áo đen, nhất định là đuổi theo Y Lạc rồi!
Anh xông ra cầu thang vội vàng chạy xuống dưới.
Cuối cùng, ở cầu thang tầng một, anh lại nhìn thấy đám người áo đen.
Lúc này có người lấy con dao nhỏ quơ đi quơ lại trước mặt Y Lạc, “Tiểu tiện nhân, mày nghĩ đi bám lấy một thằng đàn ông khác là có thể tránh được? Mau đưa đồ ra đây bằng không tao sẽ để lại mấy bông hoa trên mặt mày!”
Y Lạc sợ hãi run rẩy, tóc tai rối bời, nhưng bị đe dọa cái gì cũng không nói, chỉ siết chặt nắm tay, “Tôi không hiểu các người đang nói gì?”
“Ồ, mày không biết? Tổng biên tập của mày đã treo giải thưởng, ai đưa tin về chúng tao sẽ được thưởng mười vạn, mày nghĩ chúng tao không biết sao? Mau giao ảnh chụp ra đây, bằng không đừng nghĩ sẽ sống sót trở về!”
Y Lạc cắn chặt môi, không nói lời nào.
“Con tiện nhân này, vẫn còn cứng đầu như vậy, đừng trách mấy ông đây không khách khí!”
“Lên thì lên, thằng ranh mày muốn chết các ông đây sẽ không khách khí đâu!”
Nói xong, cả đám người đều vọt tới.
Thượng Quan Vũ lập tức xoay cổ tay, quay đầu nhìn Y Lạc cười, “Đã lâu không vận động, tôi…”
“Phanh!”
Một bên vai đột nhiên trúng một quyền thật mạnh, gương mặt Thượng Quan Vũ đanh lại.
Mụ nội nó!
Mình chỉ muốn ngầu một chút trước mặt phụ nữ mà cũng khó như vậy!
Lâu nay tình trường của anh vô cùng thuận lợi, chưa kể đến ngoại hình xuất chúng này, chỉ nói đến bối cảnh gia thế, bất kể là minh tinh hàng đầu, hay tiểu thư thế gia đều đổ xô chạy theo anh.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Y Lạc này nhìn thấy anh cứ như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Cho nên anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, ý tứ rằng tôi cứu cô, cô cũng không thể lại chạy trốn nữa chứ?
Nhưng mới xoay cổ tay chuẩn bị một chút đám người kia lại không biết điều xông tới!
Trên mặt anh không còn vẻ cợt nhả nữa, nhanh chóng quay đầu thuần thục hạ gục tooàn bộ mấy tên này!
Lúc vỗ vỗ tay áo mình rồi nhìn quanh, Thượng Quan Vũ lập tức sa sầm.
Mẹ nó!
Người đâu rồi?
Lại đi đâu??
Anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Y Lạc vội vàng xông và nhà vệ sinh nữa, cứ như chạy trốn ai đó.
THượng Quan Vũ:…Khốn kiếp! Gương mặt anh lại khiến cho người ta chán ghét như vậy sao?
Thượng Quan Vũ không thèm quan tâm đó là nhà vệ sinh nữ, trực tiếp đá văng cánh cửa rồi đi vào.
Đúng lúc có một người phụ nữ muốn đi ra, nhìn thấy THượng Quan Vũ liền hét to một tiếng, “A!”
“A cái đầu cô!” Thượng Quan Vũ chỉ ra ngoài, “Cút ngay cho tôi!”
Người phụ nữ lập tức ngậm miệng nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh có ba buồng, chỉ có một buồng đang được sử dụng, Thượng Quan Vũ sải bước đi tới, ra sức đập cửa, “Cô mau mở cửa ra cho tôi, có gan chạy vào đây cô nghĩ tôi không tìm được cô?”
THượng Quan Vũ quát to, “Tôi đưa tay cứu cô cô liền chạy, cô giỏi lắm! Tôi là cọp sao? Cô cứ nhìn thấy tôi liền bỏ chạy?”
“Cô đi ra ngay cho tôi nếu không tôi sẽ phá cửa.”
Cửa liền bật mở ra.
THượng Quan Vũ đang muốn lên giọng thì thấy một người phụ nữ đang run rẩy bên trong, “Cô, cô là ai?”
Thượng Quan Vũ vò đầu, khốn kiếp! Sao không phải là Y Lạc?
Liếc nhìn quần áo trên người người phụ nữ kia, “Mẹ kiếp ai cho cô mặc quần màu xanh hôm nay chứ?”
Người phụ nữ:…
Thượng Quan Vũ nổi giận đùng đùng đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn trái phải, sau đó vọt ra hành lang.
Không thấy đám người áo đen, nhất định là đuổi theo Y Lạc rồi!
Anh xông ra cầu thang vội vàng chạy xuống dưới.
Cuối cùng, ở cầu thang tầng một, anh lại nhìn thấy đám người áo đen.
Lúc này có người lấy con dao nhỏ quơ đi quơ lại trước mặt Y Lạc, “Tiểu tiện nhân, mày nghĩ đi bám lấy một thằng đàn ông khác là có thể tránh được? Mau đưa đồ ra đây bằng không tao sẽ để lại mấy bông hoa trên mặt mày!”
Y Lạc sợ hãi run rẩy, tóc tai rối bời, nhưng bị đe dọa cái gì cũng không nói, chỉ siết chặt nắm tay, “Tôi không hiểu các người đang nói gì?”
“Ồ, mày không biết? Tổng biên tập của mày đã treo giải thưởng, ai đưa tin về chúng tao sẽ được thưởng mười vạn, mày nghĩ chúng tao không biết sao? Mau giao ảnh chụp ra đây, bằng không đừng nghĩ sẽ sống sót trở về!”
Y Lạc cắn chặt môi, không nói lời nào.
“Con tiện nhân này, vẫn còn cứng đầu như vậy, đừng trách mấy ông đây không khách khí!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.