Chương 26
Mai Đình Phong
08/12/2019
Cả đám người trở về biệt thự,Tổ chức ăn uống hết cả ngày hôm đó. Tối đến, Tần Mặc Uy bế hai cậu nhóc đi tắm trước, Kỉ Tình ngồi sắp quần áo, đồ đạc hai cha con mang qua vào tủ.
Đợi sau khi mọi người ăn tối xong , bốn người ngồi trong phòng ngủ lớn, Tần Dịch và Tần Ngạo nhìn Tần Mặc Uy:
Ba, tối nay cho tụi con ngủ cùng hai người nha~
Kỉ Tình bật cười nhìn hai cậu nhóc như hai con gấu koala bám vào cánh tay anh đung đưa. Tần Mặc Uy rút tay ra, choàng qua cổ hai cậu nhóc kéo vào lòng bất đắc dĩ thở dài:
Chỉ lần này thôi đấy.
Rồi sau đó tắt đèn, nằm xuống. Tiểu Bảo và Đạo bảo nằm giữa anh và cô, Tiểu bảo ôm anh, Đại bảo ôm cô, một gia đình bọn họ thật hài hoà, hạnh phúc. Hai người hôn chúc ngủ ngon các con rồi cũng nhắm mắt ngủ .
Đợi khi bên cạnh truyền ra tiếng thở đều đều Tần Mặc Uy mới mở mắt, nhìn ba người bên cạnh mình ánh mắt anh trở nên ôn nhu , mềm mại. Họ là người thân, là ba người quan trọng nhất của cuộc đời anh ,anh sẽ không để họ chịu bất cứ tổn thương nào.
Nhớ lại những gì Tô Phàm kể anh đen mặt. Tên Khốn đó, vậy mà giám nói con anh không cha, vợ anh không chồng, giỏi lắm....
Tần Mặc Uy nở nụ cười yêu mị, đôi mắt đỏ loé sáng trông như một ma cà rồng khát máu tìm thấy con mồi...
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, Kỉ Tình dẫn Tần Dịch đến Lam Thị trước, hẹn gặp Tần Mặc Uy ở đó.
Cô dắt Tiểu bảo nhà cô bước vào trong ánh mắt si mê của tất cả các cô gái, vì sao ư? haha Vì vẻ đẹp của Tiểu Bảo quá chói loá >.<
Cô và Tiểu bảo vào phòng của Lam Thiên ngồi xuống sôfa. Hạ Tuyết Nhàn ngồi đối diện cô, đang trang điểm. Tiểu Bảo lắc đầu nhìn cô ta nói với kỉ Tình:
Mẹ xem, trang điểm dầy như vậy không sợ chết ngột hay sao, con nhìn thấy thật đau mắt.
Tiểu bảo ngoan, không nhìn nữa...
Kỉ Tình nhìn cô ta, trang điểm kĩ như vậy làm như cô ta là người nổi tiếng ấy. Bình thường ở bên Lam Thiên cũng không thấy cô ta ăn diện như vậy.
Lam Thiên ngồi kế bên cô ta hỏi kỉ Tình:
Tần tổng sắp tới chưa??
Kỉ tình nhìn đồng hồ nhíu nhíu mày:
Chắc cũng sắp tới rồi.
Chuyện hôm trước anh nói, em đã suy nghĩ kĩ chưa??
Kỉ Tình nghi hoặc nhìn anh ta, phải mất một lúc mới nhớ ra anh ta đang ám chỉ cái gì, cô cười nhạt:
Xin lỗi nhưng tôi đã nói với anh rồi, tôi đã có chồng .
Anh ta đang định nói thêm thì có tiếng gõ cửa, sau đó một người đàn ông bế một đứa trẻ bước vào.
Hạ Tuyết nhàn nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mắt dáng người cao lớn, khoẻ mạnh, da trắng, mũi cao thẳng, môi đỏ, mái tóc màu nâu nhạt không vuốt keo trải tuỳ ý, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng, ngạo nghễ mà u buồn liếc nhìn bọn họ như một vị đế vương nhìn chúng sinh dưới chân mình vậy. Điều đặ̣c biệt hơn anh ta còn bế một cậu nhóc giống y hệt con trai kỉ Tình. Tần Mặc Uy đi thằng đến bên cạnh Kỉ Tình, ngồi xuống.
Anh Thả Tần Ngạo xuống cạnh Tần Dịch. Lam thiên cũng dời Tầm mắt xuống ha đứa bé. Giống nhau như hai giọt nước vậy. Tần Ngạo nhìn anh ta sau đó gật đầu một cái:
Chào chú.
Tần Dịch nhìn anh ta và Hạ Tuyết Nhu , dùng thần giao cách cảm nói gì đó với Tần Ngạo sau đó cả hai anh em cùng cười.
Tần Mặc Uy nhìn hai nhóc con thậm thụt nãy giờ cũng mặc kệ, nhìn Lam Thiên:
Xin tự giới thiệu, tôi Là Tần Mặc Uy, chồng của Tình.
Hai người kia chết đứng, vẻ mặt ngạc nhiên mãi không thốt nổi một chữ, lúc này tiểu Bảo lại chạy tới bấu cánh tay Tần Mặc Uy lắc lắc:
Ba, chú đó còn muốn đào góc tường nhà ba đó... còn nói Tiểu Bảo không ba làm Tiểu Bảo đau lòng muốn chết..
Tần Mặc Uy gật đầu sau đó nhìn Lam Thiên:
Con Tôi nói như vậy , anh là có ý gì??
Lam Thiên nhìn Tần Mặc Uy , một lúc sau đó tỏ vẻ chính nghĩa:
Tôi muốn dành lại Kỉ Tình, Cô ấy đi theo anh sẽ không được hạnh phúc.
Tần Mặc Uy lạnh lùng nhìn anh ta, không hiểu sao trong phòng giờ lạnh đi rất nhiều. Kỉ Tình cúi nhìn cốc cà phê vừa ban nãy còn bốc khói nghi ngút giờ đã đóng băng cứng ngắc , tay cô cũng run lên. Có cần phải dọa người như vậy không?? Lam Thiên lạnh run nhưng vẫn cứng họng:
Chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng.
Tần Mặc Uy cười khẩy :
Anh bị ngu à??
Sau đó bỏ ra ngoài. Kỉ Tình sờ sờ mũi nén cười đứng lên, lúc này hai bảo bối đứng ra giải thích:
Ý ba tôi là não chú có vấn đề. Ba và mẹ đã kết hôn có hai tụi tôi rồi, cạnh tranh công bằng gì chứ??
Sau đó chúng nối đuôi nhau theo cô ra ngoài. Tần Ngạo còn quay đầu lại nhếch môi:
Chú không xứng.
Lam thiên nghiến răng, một con nhỏ bị anh vứt bỏ có quyền gì mà lên mặt với anh?? Tần mặc uy là cái thá gì cơ chứ.
Hạ Tuyết Nhu lúc này mới sực tỉnh, chạy tới bên Lam Thiên an ủi.
Kỉ Tình chạy ra xe , Tần Mặc Uy đang ngồi đợi họ trong xe. Kỉ Tình cười nịnh nọt tới bám một cánh tay anh. Tần Mặc Uy xoa đầu cô, đợi hai nhóc con leo lên ghế sau ngồi mới khởi động xe, lái đi.
Anh nhìn cô, nhíu nhíu mày:
Tên Lam Thiên này lòng dạ hẹp hòi, rồi từ từ anh sẽ cho hắn biết đối đầu với anh có kết cục gì.
Tần Mặc Uy thầm định sẵn kế hoạch . Lúc gặp tên này anh nghe được suy nghĩ của hắn, là không cam tâm buông bỏ, Hắn luôn nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, tất cả mọi thứ đều xoay quanh hắn ta. Tất cả những cô gái phải yêu hắn chết đi sống lại dù cho hắn không thích họ.
Hơ, cái suy nghĩ gì biến thái vậy chứ...
Đợi sau khi mọi người ăn tối xong , bốn người ngồi trong phòng ngủ lớn, Tần Dịch và Tần Ngạo nhìn Tần Mặc Uy:
Ba, tối nay cho tụi con ngủ cùng hai người nha~
Kỉ Tình bật cười nhìn hai cậu nhóc như hai con gấu koala bám vào cánh tay anh đung đưa. Tần Mặc Uy rút tay ra, choàng qua cổ hai cậu nhóc kéo vào lòng bất đắc dĩ thở dài:
Chỉ lần này thôi đấy.
Rồi sau đó tắt đèn, nằm xuống. Tiểu Bảo và Đạo bảo nằm giữa anh và cô, Tiểu bảo ôm anh, Đại bảo ôm cô, một gia đình bọn họ thật hài hoà, hạnh phúc. Hai người hôn chúc ngủ ngon các con rồi cũng nhắm mắt ngủ .
Đợi khi bên cạnh truyền ra tiếng thở đều đều Tần Mặc Uy mới mở mắt, nhìn ba người bên cạnh mình ánh mắt anh trở nên ôn nhu , mềm mại. Họ là người thân, là ba người quan trọng nhất của cuộc đời anh ,anh sẽ không để họ chịu bất cứ tổn thương nào.
Nhớ lại những gì Tô Phàm kể anh đen mặt. Tên Khốn đó, vậy mà giám nói con anh không cha, vợ anh không chồng, giỏi lắm....
Tần Mặc Uy nở nụ cười yêu mị, đôi mắt đỏ loé sáng trông như một ma cà rồng khát máu tìm thấy con mồi...
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, Kỉ Tình dẫn Tần Dịch đến Lam Thị trước, hẹn gặp Tần Mặc Uy ở đó.
Cô dắt Tiểu bảo nhà cô bước vào trong ánh mắt si mê của tất cả các cô gái, vì sao ư? haha Vì vẻ đẹp của Tiểu Bảo quá chói loá >.<
Cô và Tiểu bảo vào phòng của Lam Thiên ngồi xuống sôfa. Hạ Tuyết Nhàn ngồi đối diện cô, đang trang điểm. Tiểu Bảo lắc đầu nhìn cô ta nói với kỉ Tình:
Mẹ xem, trang điểm dầy như vậy không sợ chết ngột hay sao, con nhìn thấy thật đau mắt.
Tiểu bảo ngoan, không nhìn nữa...
Kỉ Tình nhìn cô ta, trang điểm kĩ như vậy làm như cô ta là người nổi tiếng ấy. Bình thường ở bên Lam Thiên cũng không thấy cô ta ăn diện như vậy.
Lam Thiên ngồi kế bên cô ta hỏi kỉ Tình:
Tần tổng sắp tới chưa??
Kỉ tình nhìn đồng hồ nhíu nhíu mày:
Chắc cũng sắp tới rồi.
Chuyện hôm trước anh nói, em đã suy nghĩ kĩ chưa??
Kỉ Tình nghi hoặc nhìn anh ta, phải mất một lúc mới nhớ ra anh ta đang ám chỉ cái gì, cô cười nhạt:
Xin lỗi nhưng tôi đã nói với anh rồi, tôi đã có chồng .
Anh ta đang định nói thêm thì có tiếng gõ cửa, sau đó một người đàn ông bế một đứa trẻ bước vào.
Hạ Tuyết nhàn nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mắt dáng người cao lớn, khoẻ mạnh, da trắng, mũi cao thẳng, môi đỏ, mái tóc màu nâu nhạt không vuốt keo trải tuỳ ý, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng, ngạo nghễ mà u buồn liếc nhìn bọn họ như một vị đế vương nhìn chúng sinh dưới chân mình vậy. Điều đặ̣c biệt hơn anh ta còn bế một cậu nhóc giống y hệt con trai kỉ Tình. Tần Mặc Uy đi thằng đến bên cạnh Kỉ Tình, ngồi xuống.
Anh Thả Tần Ngạo xuống cạnh Tần Dịch. Lam thiên cũng dời Tầm mắt xuống ha đứa bé. Giống nhau như hai giọt nước vậy. Tần Ngạo nhìn anh ta sau đó gật đầu một cái:
Chào chú.
Tần Dịch nhìn anh ta và Hạ Tuyết Nhu , dùng thần giao cách cảm nói gì đó với Tần Ngạo sau đó cả hai anh em cùng cười.
Tần Mặc Uy nhìn hai nhóc con thậm thụt nãy giờ cũng mặc kệ, nhìn Lam Thiên:
Xin tự giới thiệu, tôi Là Tần Mặc Uy, chồng của Tình.
Hai người kia chết đứng, vẻ mặt ngạc nhiên mãi không thốt nổi một chữ, lúc này tiểu Bảo lại chạy tới bấu cánh tay Tần Mặc Uy lắc lắc:
Ba, chú đó còn muốn đào góc tường nhà ba đó... còn nói Tiểu Bảo không ba làm Tiểu Bảo đau lòng muốn chết..
Tần Mặc Uy gật đầu sau đó nhìn Lam Thiên:
Con Tôi nói như vậy , anh là có ý gì??
Lam Thiên nhìn Tần Mặc Uy , một lúc sau đó tỏ vẻ chính nghĩa:
Tôi muốn dành lại Kỉ Tình, Cô ấy đi theo anh sẽ không được hạnh phúc.
Tần Mặc Uy lạnh lùng nhìn anh ta, không hiểu sao trong phòng giờ lạnh đi rất nhiều. Kỉ Tình cúi nhìn cốc cà phê vừa ban nãy còn bốc khói nghi ngút giờ đã đóng băng cứng ngắc , tay cô cũng run lên. Có cần phải dọa người như vậy không?? Lam Thiên lạnh run nhưng vẫn cứng họng:
Chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng.
Tần Mặc Uy cười khẩy :
Anh bị ngu à??
Sau đó bỏ ra ngoài. Kỉ Tình sờ sờ mũi nén cười đứng lên, lúc này hai bảo bối đứng ra giải thích:
Ý ba tôi là não chú có vấn đề. Ba và mẹ đã kết hôn có hai tụi tôi rồi, cạnh tranh công bằng gì chứ??
Sau đó chúng nối đuôi nhau theo cô ra ngoài. Tần Ngạo còn quay đầu lại nhếch môi:
Chú không xứng.
Lam thiên nghiến răng, một con nhỏ bị anh vứt bỏ có quyền gì mà lên mặt với anh?? Tần mặc uy là cái thá gì cơ chứ.
Hạ Tuyết Nhu lúc này mới sực tỉnh, chạy tới bên Lam Thiên an ủi.
Kỉ Tình chạy ra xe , Tần Mặc Uy đang ngồi đợi họ trong xe. Kỉ Tình cười nịnh nọt tới bám một cánh tay anh. Tần Mặc Uy xoa đầu cô, đợi hai nhóc con leo lên ghế sau ngồi mới khởi động xe, lái đi.
Anh nhìn cô, nhíu nhíu mày:
Tên Lam Thiên này lòng dạ hẹp hòi, rồi từ từ anh sẽ cho hắn biết đối đầu với anh có kết cục gì.
Tần Mặc Uy thầm định sẵn kế hoạch . Lúc gặp tên này anh nghe được suy nghĩ của hắn, là không cam tâm buông bỏ, Hắn luôn nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, tất cả mọi thứ đều xoay quanh hắn ta. Tất cả những cô gái phải yêu hắn chết đi sống lại dù cho hắn không thích họ.
Hơ, cái suy nghĩ gì biến thái vậy chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.