Chương 27
Mai Đình Phong
08/12/2019
Tần Mặc Uy cùng Kỉ Tình dẫn hai đứa nhỏ đi chơi quanh thành phố, trưa đó họ tới công viên, anh và cô ngồi trên băng ghế dài dưới gốc cây nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa. Kỉ Tình nhìn anh:
Tiểu Mặc, em thấy Hạ Tuyết Nhàn, cô ta không đơn giản.
Tần Mặc Uy nhìn vào mắt cô thật lâu, một lúc sau mới bật cười vươn tay kéo cô dựa vào lòng mình:
Em nghĩ chỉ mình em phát hiện ra??? Đúng là thân phận cô ta không đơn giản thật, người phụ nữ của ông chùm xã hội đen Trung Quốc cơ mà.
Kỉ Tình kinh ngạc nhìn anh, anh chỉ thở dài
Anh không chỉ đọc được suy nghĩ mà còn nhìn được quá khứ, sửa lại ký ức cửa người khác.
Vậy cô ta tiếp cận Lam Thiên vì muốn chiếm đoạt Lam Thị??
Anh gật đầu. Nhưng hình như mục tiêu của cô ta không chỉ có vậy...
Tối đó, Tần Mặc Uy cho gọi bốn người Hoắc Tầm vào thư phòng, Anh vứt cho họ một tấm ảnh hơi mờ nhạt, giường như đã chụp từ rất lâu về trước. Trong ảnh một người phụ nữ giống Kỉ Tình bây giờ như đúc đang mỉm cười . Nhưng vì bối cảnh trong ảnh không phải ở thời đại này nên họ biết đó không phải cô. Tần Mặc Uy cất giọng lạnh lẽo:
Điều tra người này.
Hoắc Tầm gật đầu, đi ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn lại ba người Trác ngôn, Tô Phàm và Hàn Vũ. Anh nhìn từng người một;
ngôn, cậu cho người bí mật theo dõi Lam Thiên và Hạ Tuyết Nhu, Tô Phàm Và Hàn Vũ chuẩn bị một số thứ cần dùng, Chúng ta sẽ khiến Lam Thị không ngóc đầu lên được..
Sau đó anh đi về phòng ngủ. Tô Phàm thở dài nhìn hàn Vũ và Trác Ngôn:
Tôi không hiểu sao đám ngu ngốc đó cứ thích đâm đầu vào chỗ chết thế nhỉ??'
Hàn Vũ liếc anh ta , ánh mắt như muốn nói anh ta ngu ngốc vậy, sau đó bỏ đi. Trác Ngôn vỗ vỗ vai Tô Phàm:
bọn chúng như nào thì mặc kệ đi, chú mau làm việc của chú đi. Để lão đại biết được coi chừng Lão đại sử dụng gia pháp đó..
Haha, Tô Phàm run lên một cái, chạy nhanh ra ngoài. Gia pháp à, dùng cái đó khác gì để anh ta cưỡi hạc phi thiên đến uống trà đàm đạo cùng cụ diêm vương chứ.
Trác Ngôn lắc lắc đầu rồi nối đuôi theo họ ra khỏi phòng.
Tần Mặc Uy về phòng ngủ. Kỉ Tình lúc này đang ngồi khoanh chân trên giường gặm táo, phía trước mặt cô là vầng sáng bạc hơi lớn một chút. Anh tới gần cô:
Xem gì vậy??
Kỉ Tình không nói gì chỉ cười cười, khi anh ghé mắt vào nhì thì mặt đen lại. Cô thế mà lại đi xem trộm người ta làm chuyện kia. Trong đó là Lam Thiên và Hạ Tuyết nhu đang mây mưa với nhau. Thấy cô vừa ăn vừa xem như vậy, lại còn xem rất vui tần Mặc Uy mới đẩy cô nằm xuống, đè người lên:
thấy em thèm thuồng tới mức phải đi xem trộm như vậy thật tội nghiệp, hôm nay anh sẽ cố gắng thoả mãn em~
Sau đó, ừm, không còn sau đó nữa a~ =_=!
Trong một căn phòng khác, Tần Dịch và Tần Ngạo đang ngồi chụm đầu vào nhau..
Anh trai, anh xem... hình như chúng ta thức tỉnh năng lực mới rồi...
Tần Dịch đứng dậy đưa hai tay ra, người cậu bé bắt đầu lơ lửng bay lên , Tần Ngạo thấy vậy cũng thử y như em trai mình.
Hai đứa nhóc bay qua bay lại, từ chầm chậm đến nhanh dần. sau khi đã quen với năng lực mới Tần Ngạo mới ngồi xuống giường nói với Tần Dịch:
Em mau đi ngủ, sáng mai nhất định chúng ta phải nói với ba mẹ chuyện này. ờ, giờ chắc ba mẹ đang bận rồi>.<'.
Tần Dịch gật đầu, hai đứa nhóc tắt đèn leo lên giường ngủ.
Hôm sau khi Kỉ Tình mở mắt đã là giữa trưa, đưa mắt nhìn xang bên cạnh đã không còn ai nữa rồi. Cô chống tay ngồi dậy , cả cơ thể cô đau nhức như vừa bị cả cái xe tải lăn qua. Nhìn xuống dưới một chút, rất tốt, đã tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo cho cô rồi cơ đấy.
Cô vịn theo tường đi xuống dưới lầu. Hiện tại Trong phòng khách mọi người đã tập trung đông đủ, Bọn Hoắc Tầm mặt mày hớn hở. Hai đứa nhóc Tần Dịch va Tần Ngạo ngoan ngoãn ngồi hai bên trái, phải Tần Mặc Uy.
Kỉ Tình thắc mắc:
làm sao hôm nay đông đủ vậy??
Tần mặc Uy vẫy tay với cô, ánh mắt ngập tràn cưng chiều cùng hạnh phúc. Kỉ tình đi tới, bế Tần Dịch ngồi lên đùi mình, còn cô ngồi bên cạnh anh, đưa ánh mắt tò mò nhìn bọn họ. Tần Mặc Uy bế Tần Ngạo lên mỉm cười:
Con Trai chúng ta thức tỉnh năng lực mới.
thật sao???
Kỉ Tình kinh ngạc nhìn hai đứa bé đang bay lơ lửng trước mặt mình, một lúc sau cô chạy tới ôm chầm lấy hai đứa, hôn tới tấp.
Bảo bối của mẹ thật giỏi..
Tần Mặc Uy kéo cô ngồi lại trên ghế, nhìn hai đứa nhóc lại bay lượn trong lòng đầy tự hào. Con Trai anh sau này có lẽ sẽ giỏi hơn cả ba nó...
Sau khi tìm hiểu xong về tình hình của các con, Tần Mặc Uy mới nhìn Kỉ Tình:
Lam thiên có ý định muốn bắt em...
Anh suy tư nhíu mày thật chặt chợt bên môi nở nụ cười ma quái rồi nhìn vào mắt Kỉ Tình. Sau khi đọc được suy nghĩ của anh, cô cũng nở nụ cười đầy kì lạ.
Tiểu Mặc, em thấy Hạ Tuyết Nhàn, cô ta không đơn giản.
Tần Mặc Uy nhìn vào mắt cô thật lâu, một lúc sau mới bật cười vươn tay kéo cô dựa vào lòng mình:
Em nghĩ chỉ mình em phát hiện ra??? Đúng là thân phận cô ta không đơn giản thật, người phụ nữ của ông chùm xã hội đen Trung Quốc cơ mà.
Kỉ Tình kinh ngạc nhìn anh, anh chỉ thở dài
Anh không chỉ đọc được suy nghĩ mà còn nhìn được quá khứ, sửa lại ký ức cửa người khác.
Vậy cô ta tiếp cận Lam Thiên vì muốn chiếm đoạt Lam Thị??
Anh gật đầu. Nhưng hình như mục tiêu của cô ta không chỉ có vậy...
Tối đó, Tần Mặc Uy cho gọi bốn người Hoắc Tầm vào thư phòng, Anh vứt cho họ một tấm ảnh hơi mờ nhạt, giường như đã chụp từ rất lâu về trước. Trong ảnh một người phụ nữ giống Kỉ Tình bây giờ như đúc đang mỉm cười . Nhưng vì bối cảnh trong ảnh không phải ở thời đại này nên họ biết đó không phải cô. Tần Mặc Uy cất giọng lạnh lẽo:
Điều tra người này.
Hoắc Tầm gật đầu, đi ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn lại ba người Trác ngôn, Tô Phàm và Hàn Vũ. Anh nhìn từng người một;
ngôn, cậu cho người bí mật theo dõi Lam Thiên và Hạ Tuyết Nhu, Tô Phàm Và Hàn Vũ chuẩn bị một số thứ cần dùng, Chúng ta sẽ khiến Lam Thị không ngóc đầu lên được..
Sau đó anh đi về phòng ngủ. Tô Phàm thở dài nhìn hàn Vũ và Trác Ngôn:
Tôi không hiểu sao đám ngu ngốc đó cứ thích đâm đầu vào chỗ chết thế nhỉ??'
Hàn Vũ liếc anh ta , ánh mắt như muốn nói anh ta ngu ngốc vậy, sau đó bỏ đi. Trác Ngôn vỗ vỗ vai Tô Phàm:
bọn chúng như nào thì mặc kệ đi, chú mau làm việc của chú đi. Để lão đại biết được coi chừng Lão đại sử dụng gia pháp đó..
Haha, Tô Phàm run lên một cái, chạy nhanh ra ngoài. Gia pháp à, dùng cái đó khác gì để anh ta cưỡi hạc phi thiên đến uống trà đàm đạo cùng cụ diêm vương chứ.
Trác Ngôn lắc lắc đầu rồi nối đuôi theo họ ra khỏi phòng.
Tần Mặc Uy về phòng ngủ. Kỉ Tình lúc này đang ngồi khoanh chân trên giường gặm táo, phía trước mặt cô là vầng sáng bạc hơi lớn một chút. Anh tới gần cô:
Xem gì vậy??
Kỉ Tình không nói gì chỉ cười cười, khi anh ghé mắt vào nhì thì mặt đen lại. Cô thế mà lại đi xem trộm người ta làm chuyện kia. Trong đó là Lam Thiên và Hạ Tuyết nhu đang mây mưa với nhau. Thấy cô vừa ăn vừa xem như vậy, lại còn xem rất vui tần Mặc Uy mới đẩy cô nằm xuống, đè người lên:
thấy em thèm thuồng tới mức phải đi xem trộm như vậy thật tội nghiệp, hôm nay anh sẽ cố gắng thoả mãn em~
Sau đó, ừm, không còn sau đó nữa a~ =_=!
Trong một căn phòng khác, Tần Dịch và Tần Ngạo đang ngồi chụm đầu vào nhau..
Anh trai, anh xem... hình như chúng ta thức tỉnh năng lực mới rồi...
Tần Dịch đứng dậy đưa hai tay ra, người cậu bé bắt đầu lơ lửng bay lên , Tần Ngạo thấy vậy cũng thử y như em trai mình.
Hai đứa nhóc bay qua bay lại, từ chầm chậm đến nhanh dần. sau khi đã quen với năng lực mới Tần Ngạo mới ngồi xuống giường nói với Tần Dịch:
Em mau đi ngủ, sáng mai nhất định chúng ta phải nói với ba mẹ chuyện này. ờ, giờ chắc ba mẹ đang bận rồi>.<'.
Tần Dịch gật đầu, hai đứa nhóc tắt đèn leo lên giường ngủ.
Hôm sau khi Kỉ Tình mở mắt đã là giữa trưa, đưa mắt nhìn xang bên cạnh đã không còn ai nữa rồi. Cô chống tay ngồi dậy , cả cơ thể cô đau nhức như vừa bị cả cái xe tải lăn qua. Nhìn xuống dưới một chút, rất tốt, đã tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo cho cô rồi cơ đấy.
Cô vịn theo tường đi xuống dưới lầu. Hiện tại Trong phòng khách mọi người đã tập trung đông đủ, Bọn Hoắc Tầm mặt mày hớn hở. Hai đứa nhóc Tần Dịch va Tần Ngạo ngoan ngoãn ngồi hai bên trái, phải Tần Mặc Uy.
Kỉ Tình thắc mắc:
làm sao hôm nay đông đủ vậy??
Tần mặc Uy vẫy tay với cô, ánh mắt ngập tràn cưng chiều cùng hạnh phúc. Kỉ tình đi tới, bế Tần Dịch ngồi lên đùi mình, còn cô ngồi bên cạnh anh, đưa ánh mắt tò mò nhìn bọn họ. Tần Mặc Uy bế Tần Ngạo lên mỉm cười:
Con Trai chúng ta thức tỉnh năng lực mới.
thật sao???
Kỉ Tình kinh ngạc nhìn hai đứa bé đang bay lơ lửng trước mặt mình, một lúc sau cô chạy tới ôm chầm lấy hai đứa, hôn tới tấp.
Bảo bối của mẹ thật giỏi..
Tần Mặc Uy kéo cô ngồi lại trên ghế, nhìn hai đứa nhóc lại bay lượn trong lòng đầy tự hào. Con Trai anh sau này có lẽ sẽ giỏi hơn cả ba nó...
Sau khi tìm hiểu xong về tình hình của các con, Tần Mặc Uy mới nhìn Kỉ Tình:
Lam thiên có ý định muốn bắt em...
Anh suy tư nhíu mày thật chặt chợt bên môi nở nụ cười ma quái rồi nhìn vào mắt Kỉ Tình. Sau khi đọc được suy nghĩ của anh, cô cũng nở nụ cười đầy kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.