Chương 16
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
25/04/2023
Tiểu Bát và Bạch Diêm An vừa bước ta khỏi siêu thị thì một bóng tối bao phủ. Bạch Diêm An cảm thấy một vật cứng chạm vào eo mình.
"Đứng yên cô dám nhúc nhíc tôi bắn cô ta. Lên xe."
Một chiếc xe đen phóng đến trước mặt hai người. Tiểu Bát nhìn cô rồi bước lên xe, tên đằng sau đẩy mạnh cô lên xe.
"Phu nhân cô không sao chứ!" Tiểu Bát lo lắng sờ bụng cô.
"Không sao sao." - Bạch Diêm An lần đầu trải qua sự việc có chút sợ hãi lắc đầu.
Tiểu Bát liền hiểu ôm lấy cô vào lòng vỗ về.
"Các người muốn gì? Các người muốn đưa chúng tôi đi đâu?"- Tiểu Bát hét lên nhưng tất cả bọn họ đều im lặng không trả lời cô.
Chiếc xe lái ra ngoài ngoại ô dừng lại tại một nhà kho vắng. Hai người bị nhốt lại trong căn nhà hoang tàn bên trong không có cửa sổ chỉ có một cái cửa sắt. Thấy cô vẫn sợ Tiểu Bát bước đến ôm lấy cô vào lòng.
"Phu nhân, cô đừng sợ. Thiếu gia nhất định sẽ cứu chúng ta."- Tiểu Bát vô về cô.
Nếu một mình cô thì có thể chạy trốn nhưng phu nhân lại đang mang thai. Đợi một lúc sau có một tên nhìn vào căn phòng chỉ thấy Bạch Diêm An ngồi co mình một góc hắn liền mở cửa đẩy vào Tiểu Bát lấp sau cánh cửa quật ngã hắn. Tiếng hét lên khiến đồng bọn bên ngoài chú ý, một tên trong số chúng dơ súng lên bắn vào người Tiểu Bát.
"Ahhhh"-Bạch Diêm An sợ hãi hét lên tiếng.
Tên kia nhân lúc Tiểu Bát bị thương quật ngã cô. Sau đó dùng chân đã cô vào tường.
"Chết tiết con đàn bà dám đánh tao. Mày đúng chán sống."- Tên đó còn định đánh thêm bị đồng bọn ngăn lại.
"Được rồi! Chúng còn có ích đợi sau khi lấy được tiền rồi xử lý luôn thể."
- Tên đó hạ súng xuống.
Hai tên khoá cửa rời đi. Bạch Diêm An chạy tới chỗ Tiểu Bát.
"Làm sao đây chảy ... chảy nhiều máu quá!"
"Không sao phu nhân chỉ là ngoài da thôi!"
Bạch Diêm An không kìm được nước mắt trào ra. Rõ rằng viên đạn xuyên vào người sao có thể ngoài da được chứ. Tiêu Bát cởi áo ngoài ra buộc chặt vết thương bản thân. Nhìn Bạch Diêm An sợ tái mặt thở dài chỉ là vết thương nhỏ cô đã chịu không biết bao nhiêu lần nhưng đối Bạch Diêm An cho dù chỉ là đứt tay cũng là vết thương lớn nhất rồi!
Hơn tiếng sau trôi qua máu tụ thành vũng Tiểu Bát cũng mất dần ý thức rơi vào hôn mê. Lần này Bạch Diêm An sợ thật rồi cô khóc lớn thế nào Tiểu Bát cũng không động đậy.
Cánh cửa mở ra Bạch Diêm An ngước lên nhìn, cô càng khóc lớn hơn sau đó thì ngất đi. Lúc tỉnh dậy thấy trần nhà trắng mùi sát trùng nồng.
"Ông xã."- Bạch Diên An không hề thấy anh vẫn nhẹ nhàng gọi anh.
Một bàn tay nắm lấy tay cô.
"Tiểu Bát đâu?"
" Con bé không sao đang ở phòng hồi sức."
"Ông xã, em sợ lắm!"- Bạch Diêm An rưng rưng nước mắt.
Trạch Dương liền ôm lấy cô vào lòng.
"Xin lỗi. Là anh không tốt."
Bạch Diên An bị động thai phải nằm trên giường một tuần mới được xuống giường liền đi thăm Tiểu Bát đang hôn mê ở phòng cách ly lúc đưa đến cô bé đã mất quá nhiều máu. Đồng thời Trạch Dương cũng tìm kẻ cằm đầu vụ bắt cóc là kẻ cùng anh tranh đấu mảnh đất lần trước.
"Giúp tôi đi anh hai."- Trạch Dương đọc xong tài liệu xong đưa về phía Tiểu Nhi.
"Chỉ lúc này cậu mới nhớ tôi là anh trai cậu sao? Giám dốc."
Trạch Dương cười trừ sau đó nhớ ra điều gì đó.
"Đúng rồi! Anh cho tôi mượn vợ anh một chút nha!"- Trạch Dương cưới gian khiến Tiểu Nhị lạnh sống lưng.
Bạch Diêm An từ bệnh viện trở về tâm trạng cô không hề tốt chút nào. Cô đã quen với việc Tiểu Bát luôn ở bên cạnh mình. Giờ Tiểu Bát còn chưa tỉnh dậy khiến cô rất lo lắng.
"Chào phu nhân, rất vui được gặp cô."- Tiếng nói vang lên kiến cô giật mình nhìn lên.
" Tôi là Tiểu Nhất trong thời gian Tiểu Bát không thể chăm sóc cô, tôi sẽ thay con bé làm việc đó."- Tiểu Nhất mỉm cười trừ.
"Cô là vợ của Thư Ký Nhị sao?"
"Đúng vậy rất vui phu nhân biết tôi. Nhưng mà hình như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau."
" Tôi thấy cô ở phòng thư ký. Cô Tiểu Nhất vậy hai người không phải hai chị em sao?"
"Chúng tôi đúng là chị em nhưng không huyết thống. Tên chỉ là số hiệu của chúng tôi thôi! "
"Vậy sao lúc quản gia Tiểu Ngũ ở hòn đảo giới thiệu tôi còn tưởng mọi người anh chị em ruột."
"Vậy chắc cậu ta quên nói phu nhân biết cậu ta và Tiểu Thất là vợ chồng có hai con rồi!"
"Thật sao?"- Bạch Diêm An bất ngờ kêu lên.
Tiểu Nhất cười trừ. Nhìn dáng vẻ ngơ ngát của cô xem ra cũng không biết chồng mình chính là Tiểm Tam rồi! Cậu ta đúng là che dấu tốt thật dù sao cậu ta cũng không còn dùng cái tên đó nữa rồi! Dù sao chín người anh em họ cũng đang làm việc dưới bóng anh. Nhận tiền của người làm việc cho người quá khứ đều không còn quan trọng.
Sau lần bắt cóc Bạch Diêm An ngoan ngoãn hẳn, mặc dù cô và con không sao nhưng không có gì bảo đảm lần sau cô sẽ may mắn như vậy nữa.
"Đứng yên cô dám nhúc nhíc tôi bắn cô ta. Lên xe."
Một chiếc xe đen phóng đến trước mặt hai người. Tiểu Bát nhìn cô rồi bước lên xe, tên đằng sau đẩy mạnh cô lên xe.
"Phu nhân cô không sao chứ!" Tiểu Bát lo lắng sờ bụng cô.
"Không sao sao." - Bạch Diêm An lần đầu trải qua sự việc có chút sợ hãi lắc đầu.
Tiểu Bát liền hiểu ôm lấy cô vào lòng vỗ về.
"Các người muốn gì? Các người muốn đưa chúng tôi đi đâu?"- Tiểu Bát hét lên nhưng tất cả bọn họ đều im lặng không trả lời cô.
Chiếc xe lái ra ngoài ngoại ô dừng lại tại một nhà kho vắng. Hai người bị nhốt lại trong căn nhà hoang tàn bên trong không có cửa sổ chỉ có một cái cửa sắt. Thấy cô vẫn sợ Tiểu Bát bước đến ôm lấy cô vào lòng.
"Phu nhân, cô đừng sợ. Thiếu gia nhất định sẽ cứu chúng ta."- Tiểu Bát vô về cô.
Nếu một mình cô thì có thể chạy trốn nhưng phu nhân lại đang mang thai. Đợi một lúc sau có một tên nhìn vào căn phòng chỉ thấy Bạch Diêm An ngồi co mình một góc hắn liền mở cửa đẩy vào Tiểu Bát lấp sau cánh cửa quật ngã hắn. Tiếng hét lên khiến đồng bọn bên ngoài chú ý, một tên trong số chúng dơ súng lên bắn vào người Tiểu Bát.
"Ahhhh"-Bạch Diêm An sợ hãi hét lên tiếng.
Tên kia nhân lúc Tiểu Bát bị thương quật ngã cô. Sau đó dùng chân đã cô vào tường.
"Chết tiết con đàn bà dám đánh tao. Mày đúng chán sống."- Tên đó còn định đánh thêm bị đồng bọn ngăn lại.
"Được rồi! Chúng còn có ích đợi sau khi lấy được tiền rồi xử lý luôn thể."
- Tên đó hạ súng xuống.
Hai tên khoá cửa rời đi. Bạch Diêm An chạy tới chỗ Tiểu Bát.
"Làm sao đây chảy ... chảy nhiều máu quá!"
"Không sao phu nhân chỉ là ngoài da thôi!"
Bạch Diêm An không kìm được nước mắt trào ra. Rõ rằng viên đạn xuyên vào người sao có thể ngoài da được chứ. Tiêu Bát cởi áo ngoài ra buộc chặt vết thương bản thân. Nhìn Bạch Diêm An sợ tái mặt thở dài chỉ là vết thương nhỏ cô đã chịu không biết bao nhiêu lần nhưng đối Bạch Diêm An cho dù chỉ là đứt tay cũng là vết thương lớn nhất rồi!
Hơn tiếng sau trôi qua máu tụ thành vũng Tiểu Bát cũng mất dần ý thức rơi vào hôn mê. Lần này Bạch Diêm An sợ thật rồi cô khóc lớn thế nào Tiểu Bát cũng không động đậy.
Cánh cửa mở ra Bạch Diêm An ngước lên nhìn, cô càng khóc lớn hơn sau đó thì ngất đi. Lúc tỉnh dậy thấy trần nhà trắng mùi sát trùng nồng.
"Ông xã."- Bạch Diên An không hề thấy anh vẫn nhẹ nhàng gọi anh.
Một bàn tay nắm lấy tay cô.
"Tiểu Bát đâu?"
" Con bé không sao đang ở phòng hồi sức."
"Ông xã, em sợ lắm!"- Bạch Diêm An rưng rưng nước mắt.
Trạch Dương liền ôm lấy cô vào lòng.
"Xin lỗi. Là anh không tốt."
Bạch Diên An bị động thai phải nằm trên giường một tuần mới được xuống giường liền đi thăm Tiểu Bát đang hôn mê ở phòng cách ly lúc đưa đến cô bé đã mất quá nhiều máu. Đồng thời Trạch Dương cũng tìm kẻ cằm đầu vụ bắt cóc là kẻ cùng anh tranh đấu mảnh đất lần trước.
"Giúp tôi đi anh hai."- Trạch Dương đọc xong tài liệu xong đưa về phía Tiểu Nhi.
"Chỉ lúc này cậu mới nhớ tôi là anh trai cậu sao? Giám dốc."
Trạch Dương cười trừ sau đó nhớ ra điều gì đó.
"Đúng rồi! Anh cho tôi mượn vợ anh một chút nha!"- Trạch Dương cưới gian khiến Tiểu Nhị lạnh sống lưng.
Bạch Diêm An từ bệnh viện trở về tâm trạng cô không hề tốt chút nào. Cô đã quen với việc Tiểu Bát luôn ở bên cạnh mình. Giờ Tiểu Bát còn chưa tỉnh dậy khiến cô rất lo lắng.
"Chào phu nhân, rất vui được gặp cô."- Tiếng nói vang lên kiến cô giật mình nhìn lên.
" Tôi là Tiểu Nhất trong thời gian Tiểu Bát không thể chăm sóc cô, tôi sẽ thay con bé làm việc đó."- Tiểu Nhất mỉm cười trừ.
"Cô là vợ của Thư Ký Nhị sao?"
"Đúng vậy rất vui phu nhân biết tôi. Nhưng mà hình như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau."
" Tôi thấy cô ở phòng thư ký. Cô Tiểu Nhất vậy hai người không phải hai chị em sao?"
"Chúng tôi đúng là chị em nhưng không huyết thống. Tên chỉ là số hiệu của chúng tôi thôi! "
"Vậy sao lúc quản gia Tiểu Ngũ ở hòn đảo giới thiệu tôi còn tưởng mọi người anh chị em ruột."
"Vậy chắc cậu ta quên nói phu nhân biết cậu ta và Tiểu Thất là vợ chồng có hai con rồi!"
"Thật sao?"- Bạch Diêm An bất ngờ kêu lên.
Tiểu Nhất cười trừ. Nhìn dáng vẻ ngơ ngát của cô xem ra cũng không biết chồng mình chính là Tiểm Tam rồi! Cậu ta đúng là che dấu tốt thật dù sao cậu ta cũng không còn dùng cái tên đó nữa rồi! Dù sao chín người anh em họ cũng đang làm việc dưới bóng anh. Nhận tiền của người làm việc cho người quá khứ đều không còn quan trọng.
Sau lần bắt cóc Bạch Diêm An ngoan ngoãn hẳn, mặc dù cô và con không sao nhưng không có gì bảo đảm lần sau cô sẽ may mắn như vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.