Chương 17
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
25/04/2023
Một tuần sau Tiểu Bát đã tỉnh lại nhưng sức khoẻ cô còn yếu lên Tiểu Nhất
vẫn theo Bạch Diêm An. Tiểu Nhất từng sinh con rất có kinh nghiệm trong
việc sóc bà bầu Bạch Diêm An cũng an tâm hơn khi ở bên cạnh cô. Để chuẩn bị trước cho việc làm mẹ Bạch Diêm An dụ dỗ mượn con Tiểu Nhất tập làm quen. Con Tiểu Nhất là bé trai gần một tuổi khấu khỉnh đáng yêu vô
cùng.
Đến tháng thứ ba thai kỳ Bạch Diêm An vẫn không có hiện tượng thai nén nào cả. Trạch Dương đích thân đưa cô đi khám định kỳ, bác sĩ khẳng định mẹ con cô hoàn toàn khoẻ mạnh nhưng khi biết đứa bé là con gái anh lại có vẻ lo lắng ngồi ngẩn mình một góc phòng chờ ở bệnh viện.
"Trạch Dương có phải anh không thích con gái không?" - Trước giờ cô chưa từng hỏi anh chuyện này.
Dù sao con cái đều là do ông trời quyết định họ thích hay không đâu có ý nghĩa gì. Nhưng nếu anh trọng nam khinh nữ thì phải làm sao đây.
"Không có. Anh chỉ sợ sau này mình không lỡ thôi!"
"Không lỡ cái gì?"
"Không lỡ gả bảo bối của chúng ta ra ngoài có phải chúng ta lên nuôi chồng cho nó từ bây giờ không?"
Bạch Diêm An nghe xong muốn tăng sông với ông chồng của mình. Con bé còn chưa thành hình anh đã nghĩ chuyện nước phu sa không chảy ruộng ngoài nữa. Bạch Diêm An tức giận bỏ đi mặc anh đuổi theo cô. Anh nói gì sai chứ nếu nó thông minh như anh thôi đi nếu nó ngốc nghếch giống cô mà cho dù thế nào anh không để con gái chịu khổ nhà khác.
\~\~\~\~\~\~\~2 tháng sau\~\~\~\~\~\~\~\~\~
Bụng Bạch Diêm An gần đây lớn bất thường, Trạch Dương có vẻ bận rộn mấy hôm rồi anh chưa về. Cũng may cô và hai đứa trẻ đều khoẻ mạnh. Gần đây cô cũng học thêm nấu ăn từ đầu bếp trong gia đình. Chuyện cô mang thai song sinh anh vẫn chưa biết vì vậy mà cô muốn đến công ty anh. Bạch Diêm An lạch bạch vát bụng lớn chạy đến công ty sau khi tới biết anh đang họp thì lại chạy đi các phòng ban khác để hóng hớt chuyện chồng mình. Mặc dù là vợ giám dốc mọi người vẫn rất thân thiệt với cô đôi khi họ còn ngang nhiên nói xấu chồng cô trước mặt cô. Bạch Diêm An trở về anh vẫn chưa họp xong lên cô chỉ có thể vào phòng thư ký ngồi đợi.
Bỗng nhiên một cô gái ăn mặc thời trang đeo cặp kính *** to bước vào . Cô ta nhìn cô với nửa con mắt.
"Cô là thư ký anh Trạch sao? Mau đi lấy tôi cốc nước đi. Mệt chết đi được."- Cô ta thanh nhiên ngồi xuống ghế sofa ra giọng nói cô.
Bạch Diêm An không biết kẻ điên này ở đâu ra mà gọi thâm mật tên chồng cô.
"Cô bị điếc không còn ngồi đó!"- Mạc Giai Y khó chịu lớn tiếng .
Cô còn chưa kịp phản ứng nghe tiếng bước chân giọng chồng mình. Mạc Giai Y nghe thấy tiếng anh tháo kính ra chạy vút ra ngoài ôm lấy eo Trạch Dương.
"Anh Trạch anh làm gì họp lâu thế người ta đói chết đi được."
Trạch Dương chau mày với hành động thân mật này có chút không quen. Muốn mở miệng bảo cô ta tránh ra thì nghe tiếng "Bộp " vang lên khiến anh ngẩn người. Bạch Diêm An kéo cô ta ra khỏi người anh sau đó liền ban cho cô ta một cái bạt tay. Dám gọi thân mật chồng cô thôi đi còn dám ôm người đàn ông của cô. Mạc Giai Y không yếu thế giơ tay lên muốn trả lại cô lại bị Trạch Dương ngăn lại.
Bạch Diêm An liền ôm lấy eo tỏ vẻ yểu khuất nói.
"Ông xã người ta muốn đánh em đáng sợ quá đi!"
Trạch Dương hạn hán lời nhìn cô. Mạc Giai Y nhìn thấy trợn tròn mắt dáng vẻ này đúng là quá giả tạo đi. Ai cũng thấy cô đi bắt nạt người khác lại tỏ ra mình mới là người bị bát nạt. Nhưng cô ta quên mất trong mắt kẻ si tình người tình hoá tây thi. Trạch Dương rất hài lòng dáng vẻ này cô vợ ngốc mình. Không để người ngoài bắt nạt lại biết dựa dẫm vào chồng quá tuyệt. Ánh mắt tránh ghét trở lên dịu dàng vòng tay ôm lấy cơ thể tròn của cô.
"Giai Y đây là vợ anh Bạch Diêm An, còn đây Mạc Giai Y ngày trước nhà em ấy cạnh nhà mình mới từ nước ngoài về."
Mạc Giai Y cuối cùng bình tĩnh lại mỉm cười.
"Nghe nói lâu giờ gặp chị."- Mạc Giai Y mỉm cười đưa tay phía cô.
Bạch Diêm An lại không nể tình nhìn cô ta cái không thèm bắt tay lạnh lùng nói câu chủ quyền.
"Cứ gọi bà Trạch là được rồi!"- Trạch Dương nhìn dáng vẻ ghen tuông bà xã trong lòng mà không nhịn nổi cười.
"Cũng trưa rồi em mời hai người ăn cơm nha! Coi như quà gặp mặt."
"Không cần tôi có mang đồ ăn tới cho chồng tôi. Tôi không biết có thêm người lên xin lỗi cô nha Mạc tiểu thư."- Bạch Diêm An nói xong không để cô ta trả lời liền kéo tay anh vào văn phòng.
Vừa vào văn phòng cô liền quay một phát một trăm tám mươi độ buông tay anh ấm ức ra sofa ngồi góc đôi mắt ửng đỏ. Trạch Dương thở dài bước đến ngồi xuống ngồi cạnh cô kéo tay cô. Bạch Diêm An không chịu vùng tay anh ra. Trạch Dương liền ôm lấy eo cô kéo lên đùi mình. Anh chủ động hôn lên má cô.
"Còn giận, người em cũng đánh rồi còn giận gì nữa."
Đến tháng thứ ba thai kỳ Bạch Diêm An vẫn không có hiện tượng thai nén nào cả. Trạch Dương đích thân đưa cô đi khám định kỳ, bác sĩ khẳng định mẹ con cô hoàn toàn khoẻ mạnh nhưng khi biết đứa bé là con gái anh lại có vẻ lo lắng ngồi ngẩn mình một góc phòng chờ ở bệnh viện.
"Trạch Dương có phải anh không thích con gái không?" - Trước giờ cô chưa từng hỏi anh chuyện này.
Dù sao con cái đều là do ông trời quyết định họ thích hay không đâu có ý nghĩa gì. Nhưng nếu anh trọng nam khinh nữ thì phải làm sao đây.
"Không có. Anh chỉ sợ sau này mình không lỡ thôi!"
"Không lỡ cái gì?"
"Không lỡ gả bảo bối của chúng ta ra ngoài có phải chúng ta lên nuôi chồng cho nó từ bây giờ không?"
Bạch Diêm An nghe xong muốn tăng sông với ông chồng của mình. Con bé còn chưa thành hình anh đã nghĩ chuyện nước phu sa không chảy ruộng ngoài nữa. Bạch Diêm An tức giận bỏ đi mặc anh đuổi theo cô. Anh nói gì sai chứ nếu nó thông minh như anh thôi đi nếu nó ngốc nghếch giống cô mà cho dù thế nào anh không để con gái chịu khổ nhà khác.
\~\~\~\~\~\~\~2 tháng sau\~\~\~\~\~\~\~\~\~
Bụng Bạch Diêm An gần đây lớn bất thường, Trạch Dương có vẻ bận rộn mấy hôm rồi anh chưa về. Cũng may cô và hai đứa trẻ đều khoẻ mạnh. Gần đây cô cũng học thêm nấu ăn từ đầu bếp trong gia đình. Chuyện cô mang thai song sinh anh vẫn chưa biết vì vậy mà cô muốn đến công ty anh. Bạch Diêm An lạch bạch vát bụng lớn chạy đến công ty sau khi tới biết anh đang họp thì lại chạy đi các phòng ban khác để hóng hớt chuyện chồng mình. Mặc dù là vợ giám dốc mọi người vẫn rất thân thiệt với cô đôi khi họ còn ngang nhiên nói xấu chồng cô trước mặt cô. Bạch Diêm An trở về anh vẫn chưa họp xong lên cô chỉ có thể vào phòng thư ký ngồi đợi.
Bỗng nhiên một cô gái ăn mặc thời trang đeo cặp kính *** to bước vào . Cô ta nhìn cô với nửa con mắt.
"Cô là thư ký anh Trạch sao? Mau đi lấy tôi cốc nước đi. Mệt chết đi được."- Cô ta thanh nhiên ngồi xuống ghế sofa ra giọng nói cô.
Bạch Diêm An không biết kẻ điên này ở đâu ra mà gọi thâm mật tên chồng cô.
"Cô bị điếc không còn ngồi đó!"- Mạc Giai Y khó chịu lớn tiếng .
Cô còn chưa kịp phản ứng nghe tiếng bước chân giọng chồng mình. Mạc Giai Y nghe thấy tiếng anh tháo kính ra chạy vút ra ngoài ôm lấy eo Trạch Dương.
"Anh Trạch anh làm gì họp lâu thế người ta đói chết đi được."
Trạch Dương chau mày với hành động thân mật này có chút không quen. Muốn mở miệng bảo cô ta tránh ra thì nghe tiếng "Bộp " vang lên khiến anh ngẩn người. Bạch Diêm An kéo cô ta ra khỏi người anh sau đó liền ban cho cô ta một cái bạt tay. Dám gọi thân mật chồng cô thôi đi còn dám ôm người đàn ông của cô. Mạc Giai Y không yếu thế giơ tay lên muốn trả lại cô lại bị Trạch Dương ngăn lại.
Bạch Diêm An liền ôm lấy eo tỏ vẻ yểu khuất nói.
"Ông xã người ta muốn đánh em đáng sợ quá đi!"
Trạch Dương hạn hán lời nhìn cô. Mạc Giai Y nhìn thấy trợn tròn mắt dáng vẻ này đúng là quá giả tạo đi. Ai cũng thấy cô đi bắt nạt người khác lại tỏ ra mình mới là người bị bát nạt. Nhưng cô ta quên mất trong mắt kẻ si tình người tình hoá tây thi. Trạch Dương rất hài lòng dáng vẻ này cô vợ ngốc mình. Không để người ngoài bắt nạt lại biết dựa dẫm vào chồng quá tuyệt. Ánh mắt tránh ghét trở lên dịu dàng vòng tay ôm lấy cơ thể tròn của cô.
"Giai Y đây là vợ anh Bạch Diêm An, còn đây Mạc Giai Y ngày trước nhà em ấy cạnh nhà mình mới từ nước ngoài về."
Mạc Giai Y cuối cùng bình tĩnh lại mỉm cười.
"Nghe nói lâu giờ gặp chị."- Mạc Giai Y mỉm cười đưa tay phía cô.
Bạch Diêm An lại không nể tình nhìn cô ta cái không thèm bắt tay lạnh lùng nói câu chủ quyền.
"Cứ gọi bà Trạch là được rồi!"- Trạch Dương nhìn dáng vẻ ghen tuông bà xã trong lòng mà không nhịn nổi cười.
"Cũng trưa rồi em mời hai người ăn cơm nha! Coi như quà gặp mặt."
"Không cần tôi có mang đồ ăn tới cho chồng tôi. Tôi không biết có thêm người lên xin lỗi cô nha Mạc tiểu thư."- Bạch Diêm An nói xong không để cô ta trả lời liền kéo tay anh vào văn phòng.
Vừa vào văn phòng cô liền quay một phát một trăm tám mươi độ buông tay anh ấm ức ra sofa ngồi góc đôi mắt ửng đỏ. Trạch Dương thở dài bước đến ngồi xuống ngồi cạnh cô kéo tay cô. Bạch Diêm An không chịu vùng tay anh ra. Trạch Dương liền ôm lấy eo cô kéo lên đùi mình. Anh chủ động hôn lên má cô.
"Còn giận, người em cũng đánh rồi còn giận gì nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.