Chương 7:
Túy Dữ
10/03/2023
Ediror: Bích Ngân
Beta: Tân Sinh
"Không sao." Bạch Mộc Mộc ngồi xuống bên giường: "Ngủ không được thì đừng ngủ, anh muốn ra ngoài chơi không? Em dẫn anh ra tiểu khu chơi nhé."
Lúc nãy Bạch Mộc Mộc có xem qua bản đồ, biệt thự tiểu khu của Lục Ngôn nằm ở ngoại ô thành phố Bắc, chủ yếu để người già sống thoải mái dưỡng lão. Tiểu khu tỉ lệ dân cư thấp, nhiều cây xanh.
Cô vừa tới đây nên chưa quen lắm nên cô không dám đưa Lục Ngôn đi đâu quá xa.
"Được được!" Nghe Bạch Mộc Mộc nói muốn dẫn mình ra ngoài, Lục Ngôn kích động muốn nhảy cẫng lên.
Bây giờ là tháng tám, trời nóng như đổ lửa.
Bạch Mộc Mộc dẫn Lục Ngôn đi dạo trong tiểu khu một hồi đã nóng muốn xỉu.
Nhưng rõ ràng đã rất lâu rồi Lục Ngôn không ra ngoài, nhìn anh vui như vậy, cô cố nhịn cơ thể không thoa kem chống nắng sắp tèo rồi, quyết định phải kiên trì, kiên trì.
Lục Ngôn giống như một đứa trẻ, nào hoa nào cỏ, ngay cả mấy cây hoa trồng trong khu vườn nhỏ trước cửa nhà người khác anh đều cảm thấy thích thú.
Vừa khéo gặp được một bà cụ đang loay hoay chăm vườn trong sân, đưa cho Lục Ngôn mấy quả cà chua bi.
Lục Ngôn như nhặt được báu vật, ôm không buông tay.
Hai người đi dạo loanh quanh trong tiểu khu tới hai tiếng mới về nhà.
Trong phòng có máy điều hòa, Bạch Mộc Mộc vừa nóng vừa mệt, đang muốn nằm trên ghế salon Cát Ưu thì bị Lục Ngôn kéo dậy.
Lục Ngôn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, có phải em rất nóng phải không?"
Bạch Mộc Mộc gật đầu.
Lục Ngôn cầm cái chén kéo cô vào toilet ở lầu một, mở vòi sen hứng nước vào chén.
Bạch Mộc Mộc tưởng anh muốn uống, đang muốn khuyên thì Lục Ngôn trực tiếp giơ chén nước lên đỉnh đầu Bạch Mộc Mộc, tay nghiêng một cái ------
Chén nước từ đỉnh đầu Bạch Mộc Mộc đổ xuống.
Bạch Mộc Mộc ngẩn người.
Thế nhưng một giây sau Lục Ngôn lại hứng tiếp một chén nước cũng đổ lên đầu mình.
Sau đó vui cười hớn hở nói: "Vú Trần nói đây là cách giải nóng tốt nhất, hết nóng rồi đúng không?"
Bạch Mộc Mộc đứng im ba giây mới hỏi anh: "Dì Trần vẫn luôn làm thế à?"
Lục Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Đúng rồi! Mỗi khi anh nóng dì ấy sẽ làm vậy."
Dường như anh không hề cảm thấy cách này có gì đó không đúng.
Bạch Mộc Mộc cầm khăn lông ở bên cạnh lau người mình trước rồi lại lau cho Lục Ngôn, vừa lau vừa nói: "Làm vậy không đúng, khi nóng chúng ta có thể ăn kem, có thể bật điều hòa, tuyệt đối không thể dội nước lạnh, lâu dần sẽ bị nhức đầu đó."
Lục Ngôn lập tức vui tươi hớn hở gật đầu: "Biết rồi!"
Đêm đó Bạch Mộc Mộc nằm trên giường không dám ngủ.
Cô sợ những gì xảy ra hôm nay đều là một giấc mộng.
Ngày mai tỉnh lại, cô sẽ vẫn nằm ở phòng bệnh kia như cũ, giơ tay lên cũng phải dùng hết sức.
Còn tốt.
Sáng sớm hôm sau, khi Bạch Mộc Mộc thức dậy, cô vẫn còn ở trong sách như cũ.
Hôm nay phải đi gặp mẹ của Lục Ngôn.
Bạch Mộc Mộc trang điểm nhẹ, đặc biệt chọn màu son tươi sáng, cũng chọn một chiếc váy dài màu sáng không quá táo bạo.
Cô đi đến cửa phòng ngủ chính, gõ cửa hai lần hỏi: "Lục Ngôn, dậy chưa?"
Bên trong im ắng.
Chẳng lẽ còn chưa dậy?
Chốc nữa Bạch Mộc Mộc sẽ cùng với dì Trần đến gặp mẹ kế của Lục Ngôn.
Theo kinh nghiệm của cô, lát nữa Lục Ngôn dậy mà không thấy cô ở đây thì sẽ hoảng loạn bất an.
Sau khi đứng ở cửa làm công tác tư tưởng một hồi, cô quyết định đi vào gọi Lục Ngôn dậy.
Bạch Mộc Mộc đẩy cửa vào.
Trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ chính, Lục Ngôn là người lớn nhưng lại nằm co ro ở một góc nhỏ.
Bạch Mộc Mộc đi qua mới phát hiện, Lục Ngôn nhắm mắt, trên lông mi khẽ run tràn đầy hơi nước, trên mặt là từng mảng nước mắt.
"Sao lại khóc?" Bạch Mộc Mộc ngồi xổm bên giường, hai tay vỗ bả vai Lục Ngôn.
Lục Ngôn khó chịu uốn éo người, không muốn đứng dậy.
Hôm qua Bạch Mộc Mộc đã đồng ý là đi đâu cũng sẽ mang theo anh cùng đi, không còn cách nào khác, cô ghé mặt tới gần lỗ tai của Lục Ngôn, hơi cao giọng nói: "Dậy đi nào! Mặt trời cháy tới mông rồi!"
Lục Ngôn cau mày, bĩu môi, rất không tình nguyện mở mắt.
Có vẻ là tâm trạng không tốt lắm, biểu cảm nhìn rất tội nghiệp.
Anh mở mắt ra nhìn Bạch Mộc Mộc, chớp mắt.
Lại chớp mắt.
"Hôm nay chúng ta.."
Bạch Mộc Mộc định mở miệng nói chuyện hôm nay tới nhà họ Lục với anh, khuôn mặt Lục Ngôn đột nhiên lộ vẻ vui mừng bất ngờ: "Tiểu Bạch!"
Anh nói, giang hai tay ôm cổ Bạch Mộc Mộc, cực kỳ vui vẻ: "Tiểu Bạch em đã về, đã về rồi!"
Dù sao Lục Ngôn cũng là đàn ông, sức lớn.
Hơn nữa, không biết bản thân bị gì mà kích động, ôm Bạch Mộc Mộc tới mức thở không nổi..
"Tỉnh, tỉnh, tỉnh táo lại.." Bạch Mộc Mộc chỉ cảm thấy khó thở, hai mắt tối thui: "Thả lỏng tay một chút."
Lục Ngôn chần chờ rồi buông tay ra.
Anh thấy sắc mặt Bạch Mộc Mộc không tốt lắm, nghĩ rằng cô tức giận nên không khỏi lo lắng, ngoan ngoãn ngồi trên giường nói: "Tiểu Bạch, em, em đừng giận mà, anh hứa sẽ nghe lời, hứa sẽ không làm em giận, em có thể đừng.. đừng đi được không?"
Bạch Mộc Mộc cúi đầu thở, nghe giọng điệu của Lục Ngôn có vẻ không đúng, ngẩng đầu mới phát hiện hốc mắt anh ửng đỏ..
"Sao vậy?" Bạch Mộc Mộc giật mình, cô đưa tay véo mặt Lục Ngôn: "Khóc cái gì?"
Lục Ngôn sụt sịt: "Anh không khóc.. Em đừng đi được không.."
Càng nói nước mắt càng lộp bộp rơi xuống.
"Em không đi mà, ai nói em phải đi."
Bạch Mộc Mộc nhíu mày.
Mà cô ở thế giới cũ lạnh lẽo, còn nơi nào để đi chứ.
"Em, em.."
"Anh nằm mơ có phải không?" Lúc này Bạch Mộc Mộc mới kịp phản ứng.
Người bình thường có thể phân biệt rõ ràng giấc mơ và hiện thực.
Tình huống của Lục Ngôn rất có thể không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
"Nằm mơ?" Lục Ngôn nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang.
Bạch Mộc Mộc cười dịu dàng giải thích cho anh: "Nằm mơ là những gì anh thấy khi ngủ."
Lục Ngôn chớp mắt: "Cái này gọi là mơ hả?"
"Đúng rồi." Bạch Mộc Mộc cấm lấy tay anh hỏi: "Nói đi, anh mơ thấy gì?"
Lục Ngôn hiểu ra, bắt đầu nhớ lại: "Anh mơ thấy.. Anh mơ thấy.."
Khi anh nhớ lại, miệng cong lên, biểu cảm càng lúc càng khó chịu, mở miệng nói: "Anh mơ thấy Tiểu Bạch bỏ đi, bởi vì anh không nghe lời, anh làm bể chén của Tiểu Bạch nên em bỏ đi, nói sẽ không quay lại nữa.."
Lục Ngôn nói, nước mắt không kìm được lại chảy xuống.
Trong ký ức của anh, Bạch Mộc Mộc là người đối xử với anh tốt nhất.
Cho dù Bạch Mộc Mộc mới tới có một ngày, nhưng đó là ngày hạnh phúc nhất trong mười năm bị bệnh của Lục Ngôn.
Anh rất sợ cô đi.
Anh không muốn giống như khoảng thời gian trước kia cả ngày bị nhốt trong phòng, không có ai nói chuyện, chơi với anh, càng không có ai mua kẹo cho anh.
Bạch Mộc Mộc không tìm thấy giấy nên cứ thế dùng tay lau nước mắt cho anh, vừa lau vừa nói: "Đừng khóc, anh có biết giấc mơ là trái ngược không?"
Lục Ngôn: "Hả?"
Bạch Mộc Mộc đứng dậy vỗ đỉnh đầu Lục Ngôn, nói với anh: "Ý là, chuyện trong mơ sẽ trái lại với hiện thực."
Lục Ngôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Bạch Mộc Mộc: "Có nghĩa là Tiểu Bạch sẽ không đi đúng không?"
Bạch Mộc Mộc gật đầu: "Đúng, sẽ không đi, nếu đi cũng sẽ dẫn anh theo."
Bạch Mộc Mộc: Em vì anh mà đến, tất nhiên sẽ không rời bỏ anh.
Beta: Tân Sinh
"Không sao." Bạch Mộc Mộc ngồi xuống bên giường: "Ngủ không được thì đừng ngủ, anh muốn ra ngoài chơi không? Em dẫn anh ra tiểu khu chơi nhé."
Lúc nãy Bạch Mộc Mộc có xem qua bản đồ, biệt thự tiểu khu của Lục Ngôn nằm ở ngoại ô thành phố Bắc, chủ yếu để người già sống thoải mái dưỡng lão. Tiểu khu tỉ lệ dân cư thấp, nhiều cây xanh.
Cô vừa tới đây nên chưa quen lắm nên cô không dám đưa Lục Ngôn đi đâu quá xa.
"Được được!" Nghe Bạch Mộc Mộc nói muốn dẫn mình ra ngoài, Lục Ngôn kích động muốn nhảy cẫng lên.
Bây giờ là tháng tám, trời nóng như đổ lửa.
Bạch Mộc Mộc dẫn Lục Ngôn đi dạo trong tiểu khu một hồi đã nóng muốn xỉu.
Nhưng rõ ràng đã rất lâu rồi Lục Ngôn không ra ngoài, nhìn anh vui như vậy, cô cố nhịn cơ thể không thoa kem chống nắng sắp tèo rồi, quyết định phải kiên trì, kiên trì.
Lục Ngôn giống như một đứa trẻ, nào hoa nào cỏ, ngay cả mấy cây hoa trồng trong khu vườn nhỏ trước cửa nhà người khác anh đều cảm thấy thích thú.
Vừa khéo gặp được một bà cụ đang loay hoay chăm vườn trong sân, đưa cho Lục Ngôn mấy quả cà chua bi.
Lục Ngôn như nhặt được báu vật, ôm không buông tay.
Hai người đi dạo loanh quanh trong tiểu khu tới hai tiếng mới về nhà.
Trong phòng có máy điều hòa, Bạch Mộc Mộc vừa nóng vừa mệt, đang muốn nằm trên ghế salon Cát Ưu thì bị Lục Ngôn kéo dậy.
Lục Ngôn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, có phải em rất nóng phải không?"
Bạch Mộc Mộc gật đầu.
Lục Ngôn cầm cái chén kéo cô vào toilet ở lầu một, mở vòi sen hứng nước vào chén.
Bạch Mộc Mộc tưởng anh muốn uống, đang muốn khuyên thì Lục Ngôn trực tiếp giơ chén nước lên đỉnh đầu Bạch Mộc Mộc, tay nghiêng một cái ------
Chén nước từ đỉnh đầu Bạch Mộc Mộc đổ xuống.
Bạch Mộc Mộc ngẩn người.
Thế nhưng một giây sau Lục Ngôn lại hứng tiếp một chén nước cũng đổ lên đầu mình.
Sau đó vui cười hớn hở nói: "Vú Trần nói đây là cách giải nóng tốt nhất, hết nóng rồi đúng không?"
Bạch Mộc Mộc đứng im ba giây mới hỏi anh: "Dì Trần vẫn luôn làm thế à?"
Lục Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Đúng rồi! Mỗi khi anh nóng dì ấy sẽ làm vậy."
Dường như anh không hề cảm thấy cách này có gì đó không đúng.
Bạch Mộc Mộc cầm khăn lông ở bên cạnh lau người mình trước rồi lại lau cho Lục Ngôn, vừa lau vừa nói: "Làm vậy không đúng, khi nóng chúng ta có thể ăn kem, có thể bật điều hòa, tuyệt đối không thể dội nước lạnh, lâu dần sẽ bị nhức đầu đó."
Lục Ngôn lập tức vui tươi hớn hở gật đầu: "Biết rồi!"
Đêm đó Bạch Mộc Mộc nằm trên giường không dám ngủ.
Cô sợ những gì xảy ra hôm nay đều là một giấc mộng.
Ngày mai tỉnh lại, cô sẽ vẫn nằm ở phòng bệnh kia như cũ, giơ tay lên cũng phải dùng hết sức.
Còn tốt.
Sáng sớm hôm sau, khi Bạch Mộc Mộc thức dậy, cô vẫn còn ở trong sách như cũ.
Hôm nay phải đi gặp mẹ của Lục Ngôn.
Bạch Mộc Mộc trang điểm nhẹ, đặc biệt chọn màu son tươi sáng, cũng chọn một chiếc váy dài màu sáng không quá táo bạo.
Cô đi đến cửa phòng ngủ chính, gõ cửa hai lần hỏi: "Lục Ngôn, dậy chưa?"
Bên trong im ắng.
Chẳng lẽ còn chưa dậy?
Chốc nữa Bạch Mộc Mộc sẽ cùng với dì Trần đến gặp mẹ kế của Lục Ngôn.
Theo kinh nghiệm của cô, lát nữa Lục Ngôn dậy mà không thấy cô ở đây thì sẽ hoảng loạn bất an.
Sau khi đứng ở cửa làm công tác tư tưởng một hồi, cô quyết định đi vào gọi Lục Ngôn dậy.
Bạch Mộc Mộc đẩy cửa vào.
Trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ chính, Lục Ngôn là người lớn nhưng lại nằm co ro ở một góc nhỏ.
Bạch Mộc Mộc đi qua mới phát hiện, Lục Ngôn nhắm mắt, trên lông mi khẽ run tràn đầy hơi nước, trên mặt là từng mảng nước mắt.
"Sao lại khóc?" Bạch Mộc Mộc ngồi xổm bên giường, hai tay vỗ bả vai Lục Ngôn.
Lục Ngôn khó chịu uốn éo người, không muốn đứng dậy.
Hôm qua Bạch Mộc Mộc đã đồng ý là đi đâu cũng sẽ mang theo anh cùng đi, không còn cách nào khác, cô ghé mặt tới gần lỗ tai của Lục Ngôn, hơi cao giọng nói: "Dậy đi nào! Mặt trời cháy tới mông rồi!"
Lục Ngôn cau mày, bĩu môi, rất không tình nguyện mở mắt.
Có vẻ là tâm trạng không tốt lắm, biểu cảm nhìn rất tội nghiệp.
Anh mở mắt ra nhìn Bạch Mộc Mộc, chớp mắt.
Lại chớp mắt.
"Hôm nay chúng ta.."
Bạch Mộc Mộc định mở miệng nói chuyện hôm nay tới nhà họ Lục với anh, khuôn mặt Lục Ngôn đột nhiên lộ vẻ vui mừng bất ngờ: "Tiểu Bạch!"
Anh nói, giang hai tay ôm cổ Bạch Mộc Mộc, cực kỳ vui vẻ: "Tiểu Bạch em đã về, đã về rồi!"
Dù sao Lục Ngôn cũng là đàn ông, sức lớn.
Hơn nữa, không biết bản thân bị gì mà kích động, ôm Bạch Mộc Mộc tới mức thở không nổi..
"Tỉnh, tỉnh, tỉnh táo lại.." Bạch Mộc Mộc chỉ cảm thấy khó thở, hai mắt tối thui: "Thả lỏng tay một chút."
Lục Ngôn chần chờ rồi buông tay ra.
Anh thấy sắc mặt Bạch Mộc Mộc không tốt lắm, nghĩ rằng cô tức giận nên không khỏi lo lắng, ngoan ngoãn ngồi trên giường nói: "Tiểu Bạch, em, em đừng giận mà, anh hứa sẽ nghe lời, hứa sẽ không làm em giận, em có thể đừng.. đừng đi được không?"
Bạch Mộc Mộc cúi đầu thở, nghe giọng điệu của Lục Ngôn có vẻ không đúng, ngẩng đầu mới phát hiện hốc mắt anh ửng đỏ..
"Sao vậy?" Bạch Mộc Mộc giật mình, cô đưa tay véo mặt Lục Ngôn: "Khóc cái gì?"
Lục Ngôn sụt sịt: "Anh không khóc.. Em đừng đi được không.."
Càng nói nước mắt càng lộp bộp rơi xuống.
"Em không đi mà, ai nói em phải đi."
Bạch Mộc Mộc nhíu mày.
Mà cô ở thế giới cũ lạnh lẽo, còn nơi nào để đi chứ.
"Em, em.."
"Anh nằm mơ có phải không?" Lúc này Bạch Mộc Mộc mới kịp phản ứng.
Người bình thường có thể phân biệt rõ ràng giấc mơ và hiện thực.
Tình huống của Lục Ngôn rất có thể không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
"Nằm mơ?" Lục Ngôn nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang.
Bạch Mộc Mộc cười dịu dàng giải thích cho anh: "Nằm mơ là những gì anh thấy khi ngủ."
Lục Ngôn chớp mắt: "Cái này gọi là mơ hả?"
"Đúng rồi." Bạch Mộc Mộc cấm lấy tay anh hỏi: "Nói đi, anh mơ thấy gì?"
Lục Ngôn hiểu ra, bắt đầu nhớ lại: "Anh mơ thấy.. Anh mơ thấy.."
Khi anh nhớ lại, miệng cong lên, biểu cảm càng lúc càng khó chịu, mở miệng nói: "Anh mơ thấy Tiểu Bạch bỏ đi, bởi vì anh không nghe lời, anh làm bể chén của Tiểu Bạch nên em bỏ đi, nói sẽ không quay lại nữa.."
Lục Ngôn nói, nước mắt không kìm được lại chảy xuống.
Trong ký ức của anh, Bạch Mộc Mộc là người đối xử với anh tốt nhất.
Cho dù Bạch Mộc Mộc mới tới có một ngày, nhưng đó là ngày hạnh phúc nhất trong mười năm bị bệnh của Lục Ngôn.
Anh rất sợ cô đi.
Anh không muốn giống như khoảng thời gian trước kia cả ngày bị nhốt trong phòng, không có ai nói chuyện, chơi với anh, càng không có ai mua kẹo cho anh.
Bạch Mộc Mộc không tìm thấy giấy nên cứ thế dùng tay lau nước mắt cho anh, vừa lau vừa nói: "Đừng khóc, anh có biết giấc mơ là trái ngược không?"
Lục Ngôn: "Hả?"
Bạch Mộc Mộc đứng dậy vỗ đỉnh đầu Lục Ngôn, nói với anh: "Ý là, chuyện trong mơ sẽ trái lại với hiện thực."
Lục Ngôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Bạch Mộc Mộc: "Có nghĩa là Tiểu Bạch sẽ không đi đúng không?"
Bạch Mộc Mộc gật đầu: "Đúng, sẽ không đi, nếu đi cũng sẽ dẫn anh theo."
Bạch Mộc Mộc: Em vì anh mà đến, tất nhiên sẽ không rời bỏ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.