Chương 8:
Túy Dữ
10/03/2023
Editor: Bích Ngân
Beta: Tân Sinh
"Xe đến!" Đột nhiên dì Trần đẩy cửa vào nhìn Bạch Mộc Mộc ăn mặc chỉnh tề đang đứng bên giường, tức giận nói: "Cô lớn lối ghê nhỉ, còn muốn tôi lên mời cô à?"
Ánh mắt dì Trần nhìn về phía Lục Ngôn, thấy anh vẫn còn mặc đồ ngủ ngồi trên giường thì nói: "Tôi không chờ cậu ta, cứ để cậu ta chờ ở nhà đi."
Bạch Mộc Mộc khẽ hếch cằm lên, lạnh mặt với bà ta nói: "Bà chỉ là người giúp việc, chờ chúng tôi là nghĩa vụ của bà, mà xe nhà họ Lục là tới đón bà à? Là đến đón tôi với Lục Ngôn, chỉ tiện cho bà ngồi ké thôi."
Bà ta đã đặt mình cao như thế, Bạch Mộc Mộc cảm thấy mình nên nhắc nhở bà ta đôi chút.
"Cô!" Dì Trần vẫn luôn xem nơi này như nhà mình.
Trước đó Bạch Mộc Mộc khúm núm vâng dạ với bà ta, từ ngày hôm qua đến giờ thì như biến thành người khác, bắt đầu vênh váo đắc ý.
Lửa giận của dì Trần vùn vụt bốc lên đỉnh đầu, nhưng lại không tìm ra lý nên chỉ có thể nói: "Cô cứ đắc ý tiếp đi, lát nữa thì đừng hòng về đây!"
Bạch Mộc Mộc lười tiếp lời bà ta, chỉ nhìn ra cửa hạ lệnh: "Bà ra ngoài chờ đi."
Dì Trần tức đến mặt mày xanh mét nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể bực tức đi ra ngoài.
Bà ta đi ra rồi Bạch Mộc Mộc mới quay người hướng tới phòng để quần áo, vừa đi vừa nói: "Tiểu Ngôn dậy nào, hôm nay tụi mình sẽ tới nhà ba mẹ anh. Anh đi đánh răng rửa mặt, em chọn quần áo giúp anh nhé."
"Thật hả?" Lục Ngôn nhảy xuống khỏi giường, chân trần đi theo Bạch Mộc Mộc: "Anh đi anh đi."
Bạch Mộc Mộc chọn một chiếc áo sơ mi trắng và một cái quần tây.
Lục Ngôn ở trong toilet một lúc rồi ra, có vẻ như vừa mới rửa mặt xong.
Ra mặc quần áo xong, Bạch Mộc Mộc cài cúc áo cho anh, vừa cài vừa dạy: "Anh xem áo sơ mi phải cài thế này, từng cúc từng cúc một, cài từ trên xuống dưới, bắt đầu từ cúc thứ nhất xuống dưới."
Bạch Mộc Mộc cài giúp Lục Ngôn ba cái cúc áo: "Được rồi, còn lại tự làm thử xem được không?"
Trước giờ Lục Ngôn chưa từng mặc áo sơ mi, chỉ mặc áo chui đầu.
Cũng bởi vì dì Trần sẽ không cài cúc áo giúp anh.
Cài cúc áo đối với anh rất mới lạ, anh thích thú gật gù, sờ đến cúc áo thứ tư bắt đầu cài.
Vì là lần đầu tiên nên việc này khá khó với anh, thậm chí không cài được.
Bạch Mộc Mộc thấy anh toát cả mồ hôi cũng không thúc giục mà giơ nắm tay cổ vũ: "Đừng vội, lần đầu em làm cũng mệt lắm."
Những kinh nghiệm ở viện mồ côi giúp cô rất nhiều việc.
Lục Ngôn cúi đầu móc hai tay lại.
Cuối cùng cũng khó nhọc cài xong cúc áo.
"Cài xong rồi!" Lục Ngôn cực kỳ vui vẻ.
Bạch Mộc Mộc không kìm được khen ngợi: "Giỏi quá, cài xong hết em sẽ đi lấy kẹo nhảy cho anh."
"Được."
Vừa nghe có kẹo nhảy ăn, Lục Ngôn như được tiếp thêm sức mạnh.
Có kinh nghiệm thành công phía trước, nhanh chóng cài xong hai chiếc cúc áo còn lại.
Bạch Mộc Mộc kiểm tra một chút, hài lòng gật đầu: "Đi thôi, dẫn anh đi lấy kẹo nhảy."
Bạch Mộc Mộc cầm hai bịch kẹo nhảy, một bịch cho Lục Ngôn, một bịch cất vào túi để dự phòng.
Dì Trần chờ ngoài cửa.
Lục Ngôn đi theo sau Bạch Mộc Mộc.
Chờ khi Bạch Mộc Mộc bước qua bà ta, Dì Trần kéo Lục Ngôn nói: "Tôi nói cho cậu biết, đợi lát nữa đến nhà bà chủ, cậu.."
"Buông anh ấy ra!" Bạch Mộc Mộc giật tay Dì Trần rời khỏi tay Lục Ngôn: "Bà lại dám uy hiếp cậu chủ, sao không lên trời đi!"
Lục Ngôn còn sợ Dì Trần, mặc dù Bạch Mộc Mộc đã kéo anh ra đi về phía xe nhưng ánh mắt anh vẫn không giấu được sự sợ hãi.
Dì Trần chưa nói xong lời với Lục Ngôn cũng không thấy sợ, dù sao Lục Ngôn cũng sợ bà ta, chỉ cần một ánh mắt là anh có thể nghe theo lời bà ta.
Ba người cùng ngồi xe đến biệt thự của cha mẹ Lục Ngôn.
Khu này không được phép đỗ xe trên mặt đất, xe con trực tiếp lái đến hầm gara.
Hầm gara rất lớn, trang trí cũng rất xa hoa, mặt đất lắp đá hoa cương, các cột chịu lực xung quanh được ốp đá cẩm thách trơn nhẵn.
Chỉ có mỗi khu này thôi mà đã thấy rõ khoảng cách với khu bình dân rồi.
Sau khi xe dừng hẳn, tài xế mở cửa sau xe ra.
Đã lâu Lục Ngôn chưa tới đây, trông thấy hầm gara có nhiều xe thì muốn đi qua sờ.
"Ngôn nhi, đừng động." Bạch Mộc Mộc có lòng nhắc nhở.
Bãi đỗ xe này toàn siêu xe.
Cái nào cũng ít nhất phảii trên mấy vạn tệ.
Lục Ngôn rất nghe lời, ngoan ngoãn chạy về.
Tài xế dẫn ba người đến cầu thang.
Trong phòng khách Bạch Mộc Mộc gặp được bà Lục ---- Trạm Nhất Mẫn.
Trạm Nhất Mẫn trong sách là mẹ ruột của nam chính, coi như là một vai phụ có khá nhiều đất diễn.
Cũng là một vai phụ chính diện.
Trong sách, mẹ ruột của Lục Ngôn sinh được anh sau hai năm thì qua đời, cha Lục Ngôn là Lục Chính Hải đã cưới Trạm Nhất Mẫn vào cửa.
Trạm Nhất Mẫn vào cửa chưa tới nửa năm đã mang thai, ra ngoài dưỡng thai trong lúc Lục Ngôn bị sốt, sau đó thì trí lực có vấn đề.
Theo nội dung trong sách, Trạm Nhất Mẫn vẫn luôn đối xử không tệ với Lục Ngôn.
Trạm Nhất Mẫn mặc một chiếc váy màu trắng dài, năm nay chắc gần năm mươi tuổi, da dáng chăm chút rất tốt, nhìn qua chỉ mới ba mươi.
Vừa rồi khi trên đường đến, Bạch Mộc Mộc để ý mặc dù biệt thự nhà họ Lục bài trí theo style Ý xa xỉ sang trọng, đồ đạc mềm mại, từ tranh treo cho đến vật trang trí hoa nghệ đều thể hiện phong cách ấm áp nhẹ nhàng, phối màu trang nhã điềm đạm khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Từ điểm này nhìn ra được nữ chính rất có thưởng thức.
Dì Trần tiến đến, lập tức thân thuộc chào hỏi mấy người giúp việc khác.
Bà ta tự biết thân phận, không ngồi mà đứng ở một bên.
Bạch Mộc Mộc cũng không ngồi.
Lục Ngôn cũng không ngồi, anh hiếu kì đi tới đi lui trong phòng, một lúc thì sờ bình hoa, một lúc lại sờ pho tượng.
Có người giúp việc bên cạnh đi theo, không cần cô phải để ý.
Trạm Nhất Mẫn quan sát Bạch Mộc Mộc một lúc, lộ ra nụ cười hài lòng: "Lần trước chưa ngắm kỹ, nay nhìn lại đúng là một cô bé xinh đẹp."
Lời này của bà ta rất khéo léo.
Ý tứ là, trước kia tô tô vẽ vẽ mặt quá xấu, nay trang điểm nhẹ mới nhìn qua không quá tệ.
Bạch Mộc Mộc cười khanh khách: "Cảm ơn đã khen ạ."
Dì Trần đứng một bên thấy bầu không khí giữa hai người tốt như thế, lập tức đi đến cạnh Trạm Nhất Mẫn nhỏ giọng: "Bà chủ, đừng nên bị cô ta lừa!"
Trạm Nhất Mẫn ra hiệu cho Bạch Mộc Mộc ngồi xuống.
Mông Bạch Mộc Mộc vừa chạm tới ghế sô pha, dì Trần lại liếc cô một cái rồi nói tiếp với Trạm Nhất Mẫn: "Hôm qua cô ta vừa đến đã quát mắng cậu cả, lúc ăn cơm còn không cho cậu cả lên bàn, tôi nói vài câu thì cô ta đã bảo tôi là người giúp việc rồi bắt tôi ngậm miệng.."
Dì Trần nói xong thì hốc mắt đỏ lên, cúi đầu lau nước mắt rồi tiếp tục: "Ngày thường ở nhà chỉ có tôi với cậu cả, tôi đúng thật không xem mình là người giúp việc, xin bà đừng tức giận, thật ra tôi xem cậu cả là con trai ruột của mình mà đối đãi."
Beta: Tân Sinh
"Xe đến!" Đột nhiên dì Trần đẩy cửa vào nhìn Bạch Mộc Mộc ăn mặc chỉnh tề đang đứng bên giường, tức giận nói: "Cô lớn lối ghê nhỉ, còn muốn tôi lên mời cô à?"
Ánh mắt dì Trần nhìn về phía Lục Ngôn, thấy anh vẫn còn mặc đồ ngủ ngồi trên giường thì nói: "Tôi không chờ cậu ta, cứ để cậu ta chờ ở nhà đi."
Bạch Mộc Mộc khẽ hếch cằm lên, lạnh mặt với bà ta nói: "Bà chỉ là người giúp việc, chờ chúng tôi là nghĩa vụ của bà, mà xe nhà họ Lục là tới đón bà à? Là đến đón tôi với Lục Ngôn, chỉ tiện cho bà ngồi ké thôi."
Bà ta đã đặt mình cao như thế, Bạch Mộc Mộc cảm thấy mình nên nhắc nhở bà ta đôi chút.
"Cô!" Dì Trần vẫn luôn xem nơi này như nhà mình.
Trước đó Bạch Mộc Mộc khúm núm vâng dạ với bà ta, từ ngày hôm qua đến giờ thì như biến thành người khác, bắt đầu vênh váo đắc ý.
Lửa giận của dì Trần vùn vụt bốc lên đỉnh đầu, nhưng lại không tìm ra lý nên chỉ có thể nói: "Cô cứ đắc ý tiếp đi, lát nữa thì đừng hòng về đây!"
Bạch Mộc Mộc lười tiếp lời bà ta, chỉ nhìn ra cửa hạ lệnh: "Bà ra ngoài chờ đi."
Dì Trần tức đến mặt mày xanh mét nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể bực tức đi ra ngoài.
Bà ta đi ra rồi Bạch Mộc Mộc mới quay người hướng tới phòng để quần áo, vừa đi vừa nói: "Tiểu Ngôn dậy nào, hôm nay tụi mình sẽ tới nhà ba mẹ anh. Anh đi đánh răng rửa mặt, em chọn quần áo giúp anh nhé."
"Thật hả?" Lục Ngôn nhảy xuống khỏi giường, chân trần đi theo Bạch Mộc Mộc: "Anh đi anh đi."
Bạch Mộc Mộc chọn một chiếc áo sơ mi trắng và một cái quần tây.
Lục Ngôn ở trong toilet một lúc rồi ra, có vẻ như vừa mới rửa mặt xong.
Ra mặc quần áo xong, Bạch Mộc Mộc cài cúc áo cho anh, vừa cài vừa dạy: "Anh xem áo sơ mi phải cài thế này, từng cúc từng cúc một, cài từ trên xuống dưới, bắt đầu từ cúc thứ nhất xuống dưới."
Bạch Mộc Mộc cài giúp Lục Ngôn ba cái cúc áo: "Được rồi, còn lại tự làm thử xem được không?"
Trước giờ Lục Ngôn chưa từng mặc áo sơ mi, chỉ mặc áo chui đầu.
Cũng bởi vì dì Trần sẽ không cài cúc áo giúp anh.
Cài cúc áo đối với anh rất mới lạ, anh thích thú gật gù, sờ đến cúc áo thứ tư bắt đầu cài.
Vì là lần đầu tiên nên việc này khá khó với anh, thậm chí không cài được.
Bạch Mộc Mộc thấy anh toát cả mồ hôi cũng không thúc giục mà giơ nắm tay cổ vũ: "Đừng vội, lần đầu em làm cũng mệt lắm."
Những kinh nghiệm ở viện mồ côi giúp cô rất nhiều việc.
Lục Ngôn cúi đầu móc hai tay lại.
Cuối cùng cũng khó nhọc cài xong cúc áo.
"Cài xong rồi!" Lục Ngôn cực kỳ vui vẻ.
Bạch Mộc Mộc không kìm được khen ngợi: "Giỏi quá, cài xong hết em sẽ đi lấy kẹo nhảy cho anh."
"Được."
Vừa nghe có kẹo nhảy ăn, Lục Ngôn như được tiếp thêm sức mạnh.
Có kinh nghiệm thành công phía trước, nhanh chóng cài xong hai chiếc cúc áo còn lại.
Bạch Mộc Mộc kiểm tra một chút, hài lòng gật đầu: "Đi thôi, dẫn anh đi lấy kẹo nhảy."
Bạch Mộc Mộc cầm hai bịch kẹo nhảy, một bịch cho Lục Ngôn, một bịch cất vào túi để dự phòng.
Dì Trần chờ ngoài cửa.
Lục Ngôn đi theo sau Bạch Mộc Mộc.
Chờ khi Bạch Mộc Mộc bước qua bà ta, Dì Trần kéo Lục Ngôn nói: "Tôi nói cho cậu biết, đợi lát nữa đến nhà bà chủ, cậu.."
"Buông anh ấy ra!" Bạch Mộc Mộc giật tay Dì Trần rời khỏi tay Lục Ngôn: "Bà lại dám uy hiếp cậu chủ, sao không lên trời đi!"
Lục Ngôn còn sợ Dì Trần, mặc dù Bạch Mộc Mộc đã kéo anh ra đi về phía xe nhưng ánh mắt anh vẫn không giấu được sự sợ hãi.
Dì Trần chưa nói xong lời với Lục Ngôn cũng không thấy sợ, dù sao Lục Ngôn cũng sợ bà ta, chỉ cần một ánh mắt là anh có thể nghe theo lời bà ta.
Ba người cùng ngồi xe đến biệt thự của cha mẹ Lục Ngôn.
Khu này không được phép đỗ xe trên mặt đất, xe con trực tiếp lái đến hầm gara.
Hầm gara rất lớn, trang trí cũng rất xa hoa, mặt đất lắp đá hoa cương, các cột chịu lực xung quanh được ốp đá cẩm thách trơn nhẵn.
Chỉ có mỗi khu này thôi mà đã thấy rõ khoảng cách với khu bình dân rồi.
Sau khi xe dừng hẳn, tài xế mở cửa sau xe ra.
Đã lâu Lục Ngôn chưa tới đây, trông thấy hầm gara có nhiều xe thì muốn đi qua sờ.
"Ngôn nhi, đừng động." Bạch Mộc Mộc có lòng nhắc nhở.
Bãi đỗ xe này toàn siêu xe.
Cái nào cũng ít nhất phảii trên mấy vạn tệ.
Lục Ngôn rất nghe lời, ngoan ngoãn chạy về.
Tài xế dẫn ba người đến cầu thang.
Trong phòng khách Bạch Mộc Mộc gặp được bà Lục ---- Trạm Nhất Mẫn.
Trạm Nhất Mẫn trong sách là mẹ ruột của nam chính, coi như là một vai phụ có khá nhiều đất diễn.
Cũng là một vai phụ chính diện.
Trong sách, mẹ ruột của Lục Ngôn sinh được anh sau hai năm thì qua đời, cha Lục Ngôn là Lục Chính Hải đã cưới Trạm Nhất Mẫn vào cửa.
Trạm Nhất Mẫn vào cửa chưa tới nửa năm đã mang thai, ra ngoài dưỡng thai trong lúc Lục Ngôn bị sốt, sau đó thì trí lực có vấn đề.
Theo nội dung trong sách, Trạm Nhất Mẫn vẫn luôn đối xử không tệ với Lục Ngôn.
Trạm Nhất Mẫn mặc một chiếc váy màu trắng dài, năm nay chắc gần năm mươi tuổi, da dáng chăm chút rất tốt, nhìn qua chỉ mới ba mươi.
Vừa rồi khi trên đường đến, Bạch Mộc Mộc để ý mặc dù biệt thự nhà họ Lục bài trí theo style Ý xa xỉ sang trọng, đồ đạc mềm mại, từ tranh treo cho đến vật trang trí hoa nghệ đều thể hiện phong cách ấm áp nhẹ nhàng, phối màu trang nhã điềm đạm khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Từ điểm này nhìn ra được nữ chính rất có thưởng thức.
Dì Trần tiến đến, lập tức thân thuộc chào hỏi mấy người giúp việc khác.
Bà ta tự biết thân phận, không ngồi mà đứng ở một bên.
Bạch Mộc Mộc cũng không ngồi.
Lục Ngôn cũng không ngồi, anh hiếu kì đi tới đi lui trong phòng, một lúc thì sờ bình hoa, một lúc lại sờ pho tượng.
Có người giúp việc bên cạnh đi theo, không cần cô phải để ý.
Trạm Nhất Mẫn quan sát Bạch Mộc Mộc một lúc, lộ ra nụ cười hài lòng: "Lần trước chưa ngắm kỹ, nay nhìn lại đúng là một cô bé xinh đẹp."
Lời này của bà ta rất khéo léo.
Ý tứ là, trước kia tô tô vẽ vẽ mặt quá xấu, nay trang điểm nhẹ mới nhìn qua không quá tệ.
Bạch Mộc Mộc cười khanh khách: "Cảm ơn đã khen ạ."
Dì Trần đứng một bên thấy bầu không khí giữa hai người tốt như thế, lập tức đi đến cạnh Trạm Nhất Mẫn nhỏ giọng: "Bà chủ, đừng nên bị cô ta lừa!"
Trạm Nhất Mẫn ra hiệu cho Bạch Mộc Mộc ngồi xuống.
Mông Bạch Mộc Mộc vừa chạm tới ghế sô pha, dì Trần lại liếc cô một cái rồi nói tiếp với Trạm Nhất Mẫn: "Hôm qua cô ta vừa đến đã quát mắng cậu cả, lúc ăn cơm còn không cho cậu cả lên bàn, tôi nói vài câu thì cô ta đã bảo tôi là người giúp việc rồi bắt tôi ngậm miệng.."
Dì Trần nói xong thì hốc mắt đỏ lên, cúi đầu lau nước mắt rồi tiếp tục: "Ngày thường ở nhà chỉ có tôi với cậu cả, tôi đúng thật không xem mình là người giúp việc, xin bà đừng tức giận, thật ra tôi xem cậu cả là con trai ruột của mình mà đối đãi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.