Chương 9:
Túy Dữ
10/03/2023
Editor: Bích Ngân
Beta: Tân Sinh
Bạch Mộc Mộc khép hai đầu gối lại, hai tay đặt lên chân, hứng thú nghe dì Trần tố cáo mình.
Không lên tiếng, cũng không giải thích cho mình.
Để mặc dì Trần bịa chuyện.
Có điều bà ta không ngờ được rằng Lục Ngôn đang ở đây mà bà ta cứ há mồm nói như vậy.
Trạm Nhất Mẫn nghe xong vẻ mặt cũng không tốt lắm, quay đầu nhìn về phía Bạch Mộc Mộc, giọng điệu không còn thân thiện như vừa nãy: "Cô Bạch, tình huống của A Ngôn tôi đã nói trước với cha mẹ cô rồi, lần trước gặp cô, cô cũng tỏ vẻ có thể chấp nhận."
"Tôi có thể chấp nhận." Bạch Mộc Mộc chờ Trạm Nhất Mẫn nói xong mới không chút hoang mang gật đầu.
Lúc này có người giúp việc bưng trà tới, đặt trà trước mặt Bạch Mộc Mộc.
Lục Ngôn bị người giúp việc đưa ra vườn hoa chơi.
Trạm Nhất Mẫn nhíu mày: "Thế vì sao.."
Bạch Mộc Mộc ngửa đầu nhìn về Dì Trần, nụ cười giả tạo trên mặt nhạt dần, hỏi: "Dì Trần, thiệt thòi cho Lục Ngôn gọi dì một tiếng vú Trần, dì làm việc trái lương tâm nhiều năm như vậy, ban đêm đi ngủ không gặp ác mộng sao? Ví dụ như trong mơ thấy người mẹ quá cố của Lục Ngôn về đòi mạng?"
Giọng Bạch Mộc Mộc không lớn nhưng lại nhấn rõ ràng từng chữ, cam đoan mỗi người trong phòng khách đều có thể nghe thấy.
Sắc mặt dì Trần tái nhợt: "Bà chủ, đừng nghe cô ta nói bậy."
Bạch Mộc Mộc lười phí lời, không nhanh không chậm lấy điện thoại trong túi ra, tìm bản ghi âm hôm qua ấn mở, còn đặc biệt mở volume max: "Nghe cái này chút."
Dì Trần cũng không biết Bạch Mộc Mộc có ghi âm.
Mới đầu bà ta cũng nghe theo.
Nhưng trong ghi âm truyền ra tiếng Bạch Mộc Mộc hỏi: "Sao lại ngồi xa thế?" Lúc này bà ta mới biết đây là cái gì!
Mặt dì Trần trắng bệch, vô thức tiến lên muốn cướp điện thoại.
Bạch Mộc Mộc linh hoạt né tránh.
Một giấy sau trong điện thoại phát ra giọng nói ghét bỏ của dì Trần: "Nó là một thằng ngu, không biết tắm rửa không biết thay quần áo, ngồi gần nó cô còn khẩu vị ăn cơm không?"
Dì Trần cứng nguyên tại chỗ.
Hành động của bà ta đã chứng minh tính chân thật của đoạn ghi âm.
Ghi âm phát ra từng phút từng giây.
Sắc mặt dì Trần cũng càng lúc càng trắng.
Trạm Nhất Mẫn khẽ cau mày.
Chờ ghi âm phát xong, Bạch Mộc Mộc cất điện thoại đi, không nói gì.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng khách đều yên tĩnh đến ngột ngạt.
Dì Trần đứng đó thở hổn hển, rốt cuộc không nhịn được mở miệng trước: "Bà chủ, cái này, đây là cô ta dẫn tôi nói như thế!"
Mặt mũi Bạch Mộc Mộc tràn đầy tò mò: "Vậy thì ngược lại, tôi làm thế nào mà dẫn được bà nói ra mấy lời này?"
"Mày, mày.."
"Báo cảnh sát đi."
Không đợi dì Trần biện hộ, Trạm Nhất Mẫn đã mở miệng trước.
Bạch Mộc Mộc hơi bất ngờ nhìn về phía Trạm Nhất Mẫn.
Cô còn nghĩ là mình phải phí thêm nước bọt mới có thể khiến người nhà họ Lục đồng ý "tiễn" người giúp việc đã phục vụ mấy chục năm cho nhà họ đi nữa.
Không ngờ tới cô còn chưa mở miệng, Trạm Nhất Mẫn đã lên trước!
Dì Trần loạng choạng hai cái rồi trực tiếp ngã bệch xuống đất.
Dì Trần tuổi cũng đã cao, lại ở nhà họ Lục nhiều năm rồi, mấy người giúp việc xung quanh đều lộ ra vẻ không đành lòng.
Có điều Trạm Nhất Mẫn đã mở miệng nên không ai dám cầu tình.
Bạch Mộc Mộc không có hứng xem kịch, cô đứng dậy khách sáo nói với Trạm Nhất Mẫn: "Cảm ơn bà Lục đã theo lẽ xử lý công bằng chuyện này, chỗ tôi ngoài đoạn ghi âm này ra còn có tình huống trong nhà ăn sáng nay, khi cần để luật sư liên hệ với tôi là được."
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Nếu trong vòng ba tháng không có người liên lạc với tôi, vậy tôi sẽ tự khởi tố bà ta, tôi nhớ trong luật pháp có tội ngược đãi người được giám hộ."
Đến cùng Bạch Mộc Mộc vẫn không hoàn toàn tin tưởng người nhà họ Lục.
Sợ bọn họ niệm tình cũ, lại thêm dì Trần lớn tuổi, cứ để chuyện này như vậy.
Trạm Nhất Mẫn khẽ gật đầu: "Tôi sẽ để luật sư liên hệ với cô Bạch trong vòng một tuần."
"Bà chủ!" Dì Trần ngồi liệt dưới đất, nhớ tới là chân mềm nhũn đứng dậy không nổi.
Bạch Mộc Mộc cúi đầu nhìn dì Trần, hỏi: "Vú Trần, bà nóng không?"
Dì Trần kinh hoảng ngẩng đầu, ánh mắt lại mang theo sự hoang mang.
Bạch Mộc Mộc nói với người giúp việc: "Gọi Lục Ngôn vào đây, nói với anh ấy là vú Trần nóng rồi, hỏi anh ấy xem nên làm gì bây giờ?"
Cô như thế, dì Trần đã biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nửa phút sau Lục Ngôn chạy vào nhìn về phía Bạch Mộc Mộc: "Tiểu Bạch, lúc trước em có với anh là làm vậy không tốt."
Bạch Mộc Mộc cười: "Đó là không tốt với chúng ta bởi vì chúng ta không thích, cách này là vú Trần nói ra nên chắc chắn bà ấy thích."
Lục Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy Bạch Mộc Mộc nói rất có lý bèn cầm lấy một cái ly không trên bàn, chạy vào trong toilet hứng một ly nước lạnh rồi chạy ra.
Anh giơ ly nước đổ lên đầu dì Trần, tay nghiêng một cái, cả ly nước lạnh đổ hết lên đầu bà ta.
"A Ngôn!" Trạm Nhất Mẫn không ngờ anh sẽ làm như vậy.
Lục Ngôn bị Trạm Nhất Mẫn quát giật mình, nhẹ buông tay, cái ly "cốp" một tiếng nện vào đầu dì Trần.
Bạch Mộc Mộc kéo Lục Ngôn ra sau lưng bảo vệ, nói với anh: "Nói cho mẹ anh biết, sao lại làm thế?"
Lục Ngôn được Bạch Mộc Mộc che chở, cả người lập tức như có sức mạnh, dáng vẻ mạnh miệng như không làm gì sai: "Vú Trần nói, đây là cách giải nóng tốt nhất!"
Trạm Nhất Mẫn không ngốc, đương nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra.
Bà ta nhìn người giúp việc chậm chạp không động bên cạnh: "Thất thần cái gì, báo cảnh sát đi!"
"Vâng." Người giúp việc vội đi gọi điện thoại.
Bạch Mộc Mộc mỉm cười nói với Lục Ngôn: "Đi thôi, em đưa anh về nhà trước, dì Trần sẽ không trở lại nữa."
Lục Ngôn cũng không nhận ra vừa rồi mình đã làm chuyện vô lý gì, nghe cô nói dì Trần không về nữa, không hề có chút buồn bã nào, trái lại cực kỳ vui vẻ: "Thật hả?"
"Thật." Bạch Mộc Mộc nhìn anh vui vẻ như thế lại đau lòng vô cùng, lấy ra một bịch kẹo nhảy đưa cho anh: "Ăn đi."
"Hả? Phẩn thưởng hả?"
"Ừm, phần thưởng."
Bạch Mộc Mộc cười trả lời anh.
Beta: Tân Sinh
Bạch Mộc Mộc khép hai đầu gối lại, hai tay đặt lên chân, hứng thú nghe dì Trần tố cáo mình.
Không lên tiếng, cũng không giải thích cho mình.
Để mặc dì Trần bịa chuyện.
Có điều bà ta không ngờ được rằng Lục Ngôn đang ở đây mà bà ta cứ há mồm nói như vậy.
Trạm Nhất Mẫn nghe xong vẻ mặt cũng không tốt lắm, quay đầu nhìn về phía Bạch Mộc Mộc, giọng điệu không còn thân thiện như vừa nãy: "Cô Bạch, tình huống của A Ngôn tôi đã nói trước với cha mẹ cô rồi, lần trước gặp cô, cô cũng tỏ vẻ có thể chấp nhận."
"Tôi có thể chấp nhận." Bạch Mộc Mộc chờ Trạm Nhất Mẫn nói xong mới không chút hoang mang gật đầu.
Lúc này có người giúp việc bưng trà tới, đặt trà trước mặt Bạch Mộc Mộc.
Lục Ngôn bị người giúp việc đưa ra vườn hoa chơi.
Trạm Nhất Mẫn nhíu mày: "Thế vì sao.."
Bạch Mộc Mộc ngửa đầu nhìn về Dì Trần, nụ cười giả tạo trên mặt nhạt dần, hỏi: "Dì Trần, thiệt thòi cho Lục Ngôn gọi dì một tiếng vú Trần, dì làm việc trái lương tâm nhiều năm như vậy, ban đêm đi ngủ không gặp ác mộng sao? Ví dụ như trong mơ thấy người mẹ quá cố của Lục Ngôn về đòi mạng?"
Giọng Bạch Mộc Mộc không lớn nhưng lại nhấn rõ ràng từng chữ, cam đoan mỗi người trong phòng khách đều có thể nghe thấy.
Sắc mặt dì Trần tái nhợt: "Bà chủ, đừng nghe cô ta nói bậy."
Bạch Mộc Mộc lười phí lời, không nhanh không chậm lấy điện thoại trong túi ra, tìm bản ghi âm hôm qua ấn mở, còn đặc biệt mở volume max: "Nghe cái này chút."
Dì Trần cũng không biết Bạch Mộc Mộc có ghi âm.
Mới đầu bà ta cũng nghe theo.
Nhưng trong ghi âm truyền ra tiếng Bạch Mộc Mộc hỏi: "Sao lại ngồi xa thế?" Lúc này bà ta mới biết đây là cái gì!
Mặt dì Trần trắng bệch, vô thức tiến lên muốn cướp điện thoại.
Bạch Mộc Mộc linh hoạt né tránh.
Một giấy sau trong điện thoại phát ra giọng nói ghét bỏ của dì Trần: "Nó là một thằng ngu, không biết tắm rửa không biết thay quần áo, ngồi gần nó cô còn khẩu vị ăn cơm không?"
Dì Trần cứng nguyên tại chỗ.
Hành động của bà ta đã chứng minh tính chân thật của đoạn ghi âm.
Ghi âm phát ra từng phút từng giây.
Sắc mặt dì Trần cũng càng lúc càng trắng.
Trạm Nhất Mẫn khẽ cau mày.
Chờ ghi âm phát xong, Bạch Mộc Mộc cất điện thoại đi, không nói gì.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng khách đều yên tĩnh đến ngột ngạt.
Dì Trần đứng đó thở hổn hển, rốt cuộc không nhịn được mở miệng trước: "Bà chủ, cái này, đây là cô ta dẫn tôi nói như thế!"
Mặt mũi Bạch Mộc Mộc tràn đầy tò mò: "Vậy thì ngược lại, tôi làm thế nào mà dẫn được bà nói ra mấy lời này?"
"Mày, mày.."
"Báo cảnh sát đi."
Không đợi dì Trần biện hộ, Trạm Nhất Mẫn đã mở miệng trước.
Bạch Mộc Mộc hơi bất ngờ nhìn về phía Trạm Nhất Mẫn.
Cô còn nghĩ là mình phải phí thêm nước bọt mới có thể khiến người nhà họ Lục đồng ý "tiễn" người giúp việc đã phục vụ mấy chục năm cho nhà họ đi nữa.
Không ngờ tới cô còn chưa mở miệng, Trạm Nhất Mẫn đã lên trước!
Dì Trần loạng choạng hai cái rồi trực tiếp ngã bệch xuống đất.
Dì Trần tuổi cũng đã cao, lại ở nhà họ Lục nhiều năm rồi, mấy người giúp việc xung quanh đều lộ ra vẻ không đành lòng.
Có điều Trạm Nhất Mẫn đã mở miệng nên không ai dám cầu tình.
Bạch Mộc Mộc không có hứng xem kịch, cô đứng dậy khách sáo nói với Trạm Nhất Mẫn: "Cảm ơn bà Lục đã theo lẽ xử lý công bằng chuyện này, chỗ tôi ngoài đoạn ghi âm này ra còn có tình huống trong nhà ăn sáng nay, khi cần để luật sư liên hệ với tôi là được."
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Nếu trong vòng ba tháng không có người liên lạc với tôi, vậy tôi sẽ tự khởi tố bà ta, tôi nhớ trong luật pháp có tội ngược đãi người được giám hộ."
Đến cùng Bạch Mộc Mộc vẫn không hoàn toàn tin tưởng người nhà họ Lục.
Sợ bọn họ niệm tình cũ, lại thêm dì Trần lớn tuổi, cứ để chuyện này như vậy.
Trạm Nhất Mẫn khẽ gật đầu: "Tôi sẽ để luật sư liên hệ với cô Bạch trong vòng một tuần."
"Bà chủ!" Dì Trần ngồi liệt dưới đất, nhớ tới là chân mềm nhũn đứng dậy không nổi.
Bạch Mộc Mộc cúi đầu nhìn dì Trần, hỏi: "Vú Trần, bà nóng không?"
Dì Trần kinh hoảng ngẩng đầu, ánh mắt lại mang theo sự hoang mang.
Bạch Mộc Mộc nói với người giúp việc: "Gọi Lục Ngôn vào đây, nói với anh ấy là vú Trần nóng rồi, hỏi anh ấy xem nên làm gì bây giờ?"
Cô như thế, dì Trần đã biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nửa phút sau Lục Ngôn chạy vào nhìn về phía Bạch Mộc Mộc: "Tiểu Bạch, lúc trước em có với anh là làm vậy không tốt."
Bạch Mộc Mộc cười: "Đó là không tốt với chúng ta bởi vì chúng ta không thích, cách này là vú Trần nói ra nên chắc chắn bà ấy thích."
Lục Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy Bạch Mộc Mộc nói rất có lý bèn cầm lấy một cái ly không trên bàn, chạy vào trong toilet hứng một ly nước lạnh rồi chạy ra.
Anh giơ ly nước đổ lên đầu dì Trần, tay nghiêng một cái, cả ly nước lạnh đổ hết lên đầu bà ta.
"A Ngôn!" Trạm Nhất Mẫn không ngờ anh sẽ làm như vậy.
Lục Ngôn bị Trạm Nhất Mẫn quát giật mình, nhẹ buông tay, cái ly "cốp" một tiếng nện vào đầu dì Trần.
Bạch Mộc Mộc kéo Lục Ngôn ra sau lưng bảo vệ, nói với anh: "Nói cho mẹ anh biết, sao lại làm thế?"
Lục Ngôn được Bạch Mộc Mộc che chở, cả người lập tức như có sức mạnh, dáng vẻ mạnh miệng như không làm gì sai: "Vú Trần nói, đây là cách giải nóng tốt nhất!"
Trạm Nhất Mẫn không ngốc, đương nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra.
Bà ta nhìn người giúp việc chậm chạp không động bên cạnh: "Thất thần cái gì, báo cảnh sát đi!"
"Vâng." Người giúp việc vội đi gọi điện thoại.
Bạch Mộc Mộc mỉm cười nói với Lục Ngôn: "Đi thôi, em đưa anh về nhà trước, dì Trần sẽ không trở lại nữa."
Lục Ngôn cũng không nhận ra vừa rồi mình đã làm chuyện vô lý gì, nghe cô nói dì Trần không về nữa, không hề có chút buồn bã nào, trái lại cực kỳ vui vẻ: "Thật hả?"
"Thật." Bạch Mộc Mộc nhìn anh vui vẻ như thế lại đau lòng vô cùng, lấy ra một bịch kẹo nhảy đưa cho anh: "Ăn đi."
"Hả? Phẩn thưởng hả?"
"Ừm, phần thưởng."
Bạch Mộc Mộc cười trả lời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.