Chương 33
Trương Huệ
11/02/2022
Có gì đó không đúng, tiểu Dĩnh có thể đi đâu được trong khi ở đây cô không có người quen? Theo như Âu Phàm biết thì cô ngoài Bố mẹ đang ở bên nước ngoài ra thì không có anh em họ hàng nào khác, rốt cuộc cô có thể đi tới nơi nào.
Anh suy nghĩ cuối cùng cũng chỉ nghĩ ra được mỗi mình cô gái làm tài xế đã trở tiểu Dĩnh đi. Có phải anh đã bỏ qua chi tiết nào rồi không?
Anh liền lấy điện thoại Gọi cho trợ lý.
- anh lập tức điều tra thân thế của tài xế taxi tên Lâm Quế cho tôi. Người mà hôm trước tôi đã đi gặp để tìm Tiểu Dĩnh ấy.
- Tôi biết rồi thưa Tổng Giám Đốc.
Âu Phàm đi lại trong ngôi nhà, bây giờ anh không còn tâm trí làm bất cứ điều gì khác. Ngôi nhà lúc này trống trải quá, cảm giác cô đơn bao vây lấy anh, thứ cảm giác mà từ trước đến nay anh chưa từng phải trải qua.
Thật sự không nghĩ đến một ngày bản thân mình lại trở lên tiều tụy như thế, lại lỡ yêu thương một người đến mức bỏ bê công việc. Bây giờ biết phải tìm cô ở đâu? Nếu như tìm được.... Liệu cô có chấp nhận bỏ qua mà quay về.
Anh Ngồi ở phòng khách, chờ đợi người trợ lý báo tin về.
Lục tiểu Mạn từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy Âu Phàm đã lập tức đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống. Cánh tay vòng qua bờ vai rắn chắc của anh, đôi môi cô ta vừa định chạm vào khuôn mặt Tuấn Tú ấy thì bị anh đẩy ra.
- cô còn chưa chịu đi?
- tại sao em phải đi? Người phải đi chính là tiểu Dĩnh, Cô ta đã rời khỏi đây rồi Không phải sao?
- cô còn muốn tôi phải nói rõ ràng đến mức nào nữa. Trước đây tôi còn nể tình là bởi vì chúng ta đã quen nhau mấy năm. Nhưng bởi vì cô dám giở thủ đoạn với tôi nên đừng có trách tôi tuyệt tình.
- anh dám đuổi em đi? Em đã ở bên anh chừng ấy năm Thanh Xuân, anh không thấy là mình quá đáng hay sao?
- để tôi nhắc cho cô nhớ, người từ chối kết hôn với tôi là cô, người đồng ý để tôi đưa Tiểu Dĩnh về đây cũng là cô. Vậy thì bây giờ cô có tư cách gì để trách móc tôi? Con người cô rốt cuộc có liêm sỉ không vậy?
Lục tiểu Mạn bị nói nặng lời như thế cảm thấy vô cùng tức giận, cô ta chạy lên nhà gọi bà Mỹ Dung xuống.
Tất cả những điều cô ta làm lúc này chỉ khiến cho Âu Phàm cảm thấy căm ghét cô ta hơn, Đúng là mấy năm qua anh đã thực sự lãng phí thời gian ở bên con người giả tạo này.
Bà Mỹ Dung đi từ trên phòng xuống, khuôn mặt có chút khó coi. Bà ta nói với Âu Phàm.
- Tại sao con suốt ngày bắt nạt tiểu Mạn vậy? Con bé đã làm gì sai mà lại bị con đối xử như thế?
- Đây là chuyện của con và cô ta, mẹ không cần xem vào.
- ta làm mẹ con, ta lại không có quyền.?
- mẹ Thôi đi, con Thực sự bây giờ không có tâm trạng để đôi co những chuyện này với mẹ.
- phải nói rõ ràng cho hết, con nhỏ đó nó đã đi rồi. Có nghĩa là nó biết thân biết phận của nó, nó cũng không phải đi không. Nó đã mang theo Một đống tiền của cái nhà này, loại người thực dụng như thế Con còn nghĩ đến làm gì?
Âu Phàm nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, nghiêm túc nói.
- số tiền đó là con tự nguyện cho cô ấy để ba mẹ cô ấy có thể ra nước ngoài chữa bệnh, chứ không phải là cô ấy tự lấy. Mẹ đừng có nói chuyện kiểu đó.
- ta đẻ ra con, Bây giờ con lại vì một đứa con gái mà cãi lại lời ta hay sao?
- con không muốn nói nhiều, ngay lập tức cô ta phải dọn đồ đi ra khỏi căn nhà này. Nếu như mẹ còn tiếp tục bênh vực cho cô ta, thì căn nhà này tuyệt đối không hoan nghênh mẹ.
Bà Mỹ Dung vung tay tát mạnh vào nhà Âu Phàm một cái.
- Hỗn xược....
Âu Phàm biết lúc này mình không thể nào khống chế được hành động cũng như từng lời nói ra, sợ nếu cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ trở thành đứa con bất hiếu nên anh đành đứng dậy. Ngay lúc này anh thực sự đang rất mất bình tĩnh, nhưng khi Âu Phàm vừa bước ra đến cửa thì bà ta tiếp tục la hét.
- con đứng lại, đồ bất hiếu.
Bước chân của anh cứ thế đi dần ra nơi để xe, chiếc xe đi ra phía cổng rồi biến mất, lục tiểu Mạn ôm mặt khóc nức nở.
- Mẹ ơi bây giờ không phải làm sao đây, Mặc dù cô ta đã rời khỏi đây nhưng cô ta vẫn ở nguyên trong lòng của Âu Phàm. Anh ấy không còn yêu thương con nữa rồi.
- Con im lặng để ta nghĩ cách giải quyết, từ đầu con đồng ý lấy nó thì đã không có chuyện này xảy ra rồi.
Cô ta biết, biết tất cả lỗi lầm đều do cô ta gây ra. Nhưng bây giờ có tự trách móc bản thân thì cũng đâu giải quyết được điều gì. Cũng đâu thể nào trông mong vào mẹ của Âu Phàm mãi được, bởi vì dù sao họ cũng là hai mẹ con. Nếu như có chuyện gì thì Âu Phàm cũng sẽ là người được bà ta bênh vực chứ không phải là cô.
Cô ta lái Xe chạy ra ngoài, liền lấy điện thoại gọi cho chị Lâm.
- chị thuê người chăm sóc cho mẹ chị đi, rồi lập tức quay trở lại thành phố.
- có chuyện gì mà phải gấp đến như vậy.?
- Tôi muốn cô ta phải rời đi ngay trong ngày hôm nay, càng để lâu thì mọi thứ sẽ càng trở nên rắc rối.
- sáng mai tôi sẽ quay lại.
- không được, ngay bây giờ chị phải trở về, Chị có biết nếu để Âu Phàm tìm được cô ta thì mọi chuyện sẽ hỏng hết hay không?
- Thôi được rồi.
Chị Lâm tìm người chăm sóc cho mẹ rồi quay trở lại phòng trọ ở trên thành phố, đã lỡ ngồi lên con tàu này thì bắt buộc phải cầm lái, nếu như không muốn nó bị chìm ở giữa biển.
Âu Phàm ngồi một mình ở quán cà phê, mắt liên tục nhìn vào chiếc điện thoại. Một lát sau thì Trợ lý gọi điện.
- tôi đã tìm được phòng trọ của cô ta rồi.
- cho tôi địa chỉ.
Âu phàm nhìn vào địa chỉ ở trên màn hình điện thoại, rồi lái xe đến nơi mà chị Lâm thuê nhà ở.
Anh đứng trước căn phòng, tâm trạng vô cùng hồi hộp. Liệu rằng đằng cánh cửa này có hình bóng của người con gái ấy.? Nếu như cô thực sự ở đây thì bảo anh làm gì để cô quay về anh cũng sẽ làm.
Âu Phàm nhấn chuông cửa, tiểu Dĩnh ở bên trong thấy có tiếng chuông cứ nghĩ là chị Lâm đã lên liền chạy ra. Nhưng nhớ lời chị Lâm dặn nên cô đã nhìn qua lỗ nhỏ ở cánh cửa trước, khi nhìn thấy khuôn mặt ấy thì toàn thân cô bắt đầu run rẩy, cảm giác lo lắng sợ hãi khiến cô lập tức muốn trốn chạy.
Tại sao anh lại biết nơi này mà đến?
Tại sao anh lại biết cô ở đây?
Tiểu Dĩnh nhất thời còn chưa biết phải xử lý như thế nào thì đã nghe thấy giọng nói trầm lặng quen thuộc ấy.
- Có ai ở nhà không?
- xin lỗi Đây có phải là nhà Lâm Quế hay không?
Tiểu Dĩnh có cảm giác là Âu Phàm chưa chắc chắn biết cô đang ở trong này nên cô chọn cách im lặng. Nếu như không có ai ra mở cửa thì chắc chắn anh sẽ phải đi về. Cô thực sự không muốn quay lại căn nhà ấy nữa, không muốn ngu ngốc biến mình trở thành kẻ thứ ba rồi mang tiếng là xen vào hạnh phúc của người khác.
Anh vốn dĩ đâu có yêu thương gì cô..
Cũng Không cần cô...
Vậy rốt cuộc đi tìm cô để làm gì?
- để bắt cô về làm việc trừ nợ?
Để hành hạ?
Để trêu đùa?
Hay còn mục đích nào khác?
Đã hai ngày nay cô cố gắng không suy nghĩ về anh, làm tất cả mọi cách để quên đi anh, Tại sao còn không chịu buông tha cho cô?
Tại sao còn tìm tới tận nơi này?
Âu Phàm vẫn đứng ở bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi.
Một người phụ nữ thấy anh hơi lạ liền đi tới hỏi chuyện:
- cậu trai trẻ, cậu tìm ai?
- cho tôi hỏi, Đây có phải là nhà của Lâm Quế hay không?
- đúng rồi, nhưng nó không có ở đây đâu.
- Cô ấy đã đi đâu rồi ạ.
- Thấy bảo mẹ ốm nên về quê mấy ngày rồi, căn nhà này hiện tại không có ai ở. Nếu cậu muốn tìm nó thì đợi mấy ngày nữa nó lên rồi tới.
- cảm ơn chị...
Âu Phàm thất vọng ra về, Lẽ Nào suy nghĩ của anh là sai?
Ngay từ đầu cô gái đó đã không nói dối.
Tiểu Dĩnh về quê ư?
Rốt cuộc đó là nơi nào?
Anh chợt nghĩ tới ba mẹ của tiểu Dĩnh đang ở bên nước ngoài, có lẽ họ sẽ biết được Tiểu Dĩnh đã đi tới đâu. Anh lấy điện thoại gọi cho họ.
- ta nghe.
- con có chuyện muốn hỏi mẹ, mẹ có thể trả lời thật cho con biết được không?
- có chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng như vậy? Con cứ hỏi đi, ta chắc chắn sẽ trả lời thật.
- con có nghe tiểu Dĩnh nói muốn về thăm quê, Vậy thì nơi đó ở nơi nào vậy mẹ?
Nghe thấy Câu hỏi này bà Trương khá ngạc nhiên, Bà hỏi lại Âu Phàm:
- con có chắc là con bé nói sẽ về quê hay không?
- Cô ấy đã nói như vậy? nhưng đó là nơi nào thì cô ấy không chịu nói. Con chỉ muốn biết để cho đỡ lo lắng thôi ạ.
- gia đình ta có quê ở gần phương bắc. Từ chỗ con tới đó cũng phải đi xe cả gần nữa ngày, nhưng ở đó chỉ còn một người cô thôi và cũng đã già lắm rồi. Không lẽ con bé muốn về thăm cô của nó.
- mẹ có thể cho con địa chỉ được không ạ.
- nhưng ta cảm thấy rất lạ, vốn dĩ quan hệ cũng không thân thiết cho lắm nên làm sao con bé có chuyện về thăm được. Hai đứa có chuyện gì xảy ra mà giấu ta phải không?
- Không có chuyện đó đâu ạ, thôi Mẹ nghỉ ngơi đi, con có việc rồi.
Âu Phàm lái xe rời đi, Bây giờ anh phải lập tức trở về nơi mà mẹ của tiểu Dĩnh nói. Hi vọng là có thể tìm được cô.
Tiểu Dĩnh Mở hé cửa nhìn ra, khi Chắc chắn là Âu Phàm đã đi khỏi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không sớm muộn gì thì Âu Phàm cũng sẽ phát hiện ra cô và bắt cô Trở Về.
Chiếc xe của Âu Phạm đi qua Ngoại Thành thành phố thì cũng là lúc xe của chị Lâm đi tới đó. Hai Người Họ đi qua nhau nhưng hoàn toàn không nhận ra nhau.
Người thì muốn quay lại để đưa Tiểu Dĩnh đi đến một nơi khác.
Còn một người đi tới một nơi xa lạ để tìm và đưa cô Trở Về.
- chị Lâm.
Tiểu Dĩnh khá Ngạc nhiên khi nhìn thấy chị Lâm.
- em ở nhà mấy ngày có chuyện gì xảy ra hay không?
- không chị ạ, nhưng có chuyện này.
- chuyện gì?
- Âu Phàm mới tới đây không lâu?
Chị Lâm hoảng hốt, Nắm chặt lấy tay của tiểu Dĩnh hỏi gấp.
- em có cho hắn ta bảo trong nhà không?
- không có, Anh ấy đã đi rồi.
Chị Lâm thở vào nhẹ nhõm, Nếu như để Âu Phàm đưa được tiểu Dĩnh đi khỏi nơi này thì chị sẽ không còn tiền để chữa bệnh cho mẹ và trả nợ nữa. Biết là mình rất ích kỷ nhưng không thể nào để người thân chết mà không lo.
- chị có chuyện gì hay sao?
Chị Lâm buồn bã ngồi xuống. Nhìn Tiểu Dĩnh bằng nước mắt u sầu.
- Em có biết lý do vì sao mà hắn ta tới đây không?
- Có lẽ là muốn đưa em về, nhưng em tuyệt đối sẽ không về.
- em lầm rồi, hắn ta tới đây không phải để đưa em về đâu. Em nghĩ là mình quan trọng đến mức đó hay sao?
- chị Lâm, Chị nói như vậy là có ý gì?
- chị mới gặp hắn ta ở ngoài đường, hắn ta còn nói với chị là nếu như có giữ em thì phiền chị nói cho em biết là hắn ta sắp kết hôn của lục tiểu Mạn. Nếu như em có thể sắp xếp được thời gian thì tới chung vui với hắn.
- Vậy sao?
Tiểu Dĩnh Cố gắng tỏ ra là mình vẫn ổn, nhưng thực sự trong lòng cô lúc này đau đớn lắm, hụt hẫng lắm.
Có lẽ chị Lâm nói đúng, Cô vốn dĩ ở trong lòng của Âu Phàm không hề quan trọng. Vậy thì làm gì có chuyện anh chạy đi tới tận đây để tìm kiếm cô.
- có chịu đựng được không?
- em ổn mà.
Chị Lâm ngập ngừng một lát rồi nói.
- còn có chuyện này.... Không biết là có nên nói ra cho em biết hay không?
- chị cứ nói đi, em Không Sao Đâu?
- Cô ta có thai rồi, Lục Tiểu Mạn đó đã thực sự có thai rồi.
Tiểu Dĩnh quay mặt đi cố gắng che giấu giọt nước mắt đang rơi xuống, chị Lâm cũng đau lòng lắm.
Nhưng có lẽ cách này là cách duy nhất để giải thoát cho tất cả. Bởi vì nếu như tiểu Dĩnh có ở lại ngôi nhà đó thì cũng sẽ bị hãm hại.
Con người của tiểu Dĩnh quá đơn giản, dễ bị người ta lừa. Chỉ có Đi đến một nơi nào đó thật xa, xa khỏi người đàn ông đó thì may ra mới có được hạnh phúc.
Anh suy nghĩ cuối cùng cũng chỉ nghĩ ra được mỗi mình cô gái làm tài xế đã trở tiểu Dĩnh đi. Có phải anh đã bỏ qua chi tiết nào rồi không?
Anh liền lấy điện thoại Gọi cho trợ lý.
- anh lập tức điều tra thân thế của tài xế taxi tên Lâm Quế cho tôi. Người mà hôm trước tôi đã đi gặp để tìm Tiểu Dĩnh ấy.
- Tôi biết rồi thưa Tổng Giám Đốc.
Âu Phàm đi lại trong ngôi nhà, bây giờ anh không còn tâm trí làm bất cứ điều gì khác. Ngôi nhà lúc này trống trải quá, cảm giác cô đơn bao vây lấy anh, thứ cảm giác mà từ trước đến nay anh chưa từng phải trải qua.
Thật sự không nghĩ đến một ngày bản thân mình lại trở lên tiều tụy như thế, lại lỡ yêu thương một người đến mức bỏ bê công việc. Bây giờ biết phải tìm cô ở đâu? Nếu như tìm được.... Liệu cô có chấp nhận bỏ qua mà quay về.
Anh Ngồi ở phòng khách, chờ đợi người trợ lý báo tin về.
Lục tiểu Mạn từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy Âu Phàm đã lập tức đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống. Cánh tay vòng qua bờ vai rắn chắc của anh, đôi môi cô ta vừa định chạm vào khuôn mặt Tuấn Tú ấy thì bị anh đẩy ra.
- cô còn chưa chịu đi?
- tại sao em phải đi? Người phải đi chính là tiểu Dĩnh, Cô ta đã rời khỏi đây rồi Không phải sao?
- cô còn muốn tôi phải nói rõ ràng đến mức nào nữa. Trước đây tôi còn nể tình là bởi vì chúng ta đã quen nhau mấy năm. Nhưng bởi vì cô dám giở thủ đoạn với tôi nên đừng có trách tôi tuyệt tình.
- anh dám đuổi em đi? Em đã ở bên anh chừng ấy năm Thanh Xuân, anh không thấy là mình quá đáng hay sao?
- để tôi nhắc cho cô nhớ, người từ chối kết hôn với tôi là cô, người đồng ý để tôi đưa Tiểu Dĩnh về đây cũng là cô. Vậy thì bây giờ cô có tư cách gì để trách móc tôi? Con người cô rốt cuộc có liêm sỉ không vậy?
Lục tiểu Mạn bị nói nặng lời như thế cảm thấy vô cùng tức giận, cô ta chạy lên nhà gọi bà Mỹ Dung xuống.
Tất cả những điều cô ta làm lúc này chỉ khiến cho Âu Phàm cảm thấy căm ghét cô ta hơn, Đúng là mấy năm qua anh đã thực sự lãng phí thời gian ở bên con người giả tạo này.
Bà Mỹ Dung đi từ trên phòng xuống, khuôn mặt có chút khó coi. Bà ta nói với Âu Phàm.
- Tại sao con suốt ngày bắt nạt tiểu Mạn vậy? Con bé đã làm gì sai mà lại bị con đối xử như thế?
- Đây là chuyện của con và cô ta, mẹ không cần xem vào.
- ta làm mẹ con, ta lại không có quyền.?
- mẹ Thôi đi, con Thực sự bây giờ không có tâm trạng để đôi co những chuyện này với mẹ.
- phải nói rõ ràng cho hết, con nhỏ đó nó đã đi rồi. Có nghĩa là nó biết thân biết phận của nó, nó cũng không phải đi không. Nó đã mang theo Một đống tiền của cái nhà này, loại người thực dụng như thế Con còn nghĩ đến làm gì?
Âu Phàm nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, nghiêm túc nói.
- số tiền đó là con tự nguyện cho cô ấy để ba mẹ cô ấy có thể ra nước ngoài chữa bệnh, chứ không phải là cô ấy tự lấy. Mẹ đừng có nói chuyện kiểu đó.
- ta đẻ ra con, Bây giờ con lại vì một đứa con gái mà cãi lại lời ta hay sao?
- con không muốn nói nhiều, ngay lập tức cô ta phải dọn đồ đi ra khỏi căn nhà này. Nếu như mẹ còn tiếp tục bênh vực cho cô ta, thì căn nhà này tuyệt đối không hoan nghênh mẹ.
Bà Mỹ Dung vung tay tát mạnh vào nhà Âu Phàm một cái.
- Hỗn xược....
Âu Phàm biết lúc này mình không thể nào khống chế được hành động cũng như từng lời nói ra, sợ nếu cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ trở thành đứa con bất hiếu nên anh đành đứng dậy. Ngay lúc này anh thực sự đang rất mất bình tĩnh, nhưng khi Âu Phàm vừa bước ra đến cửa thì bà ta tiếp tục la hét.
- con đứng lại, đồ bất hiếu.
Bước chân của anh cứ thế đi dần ra nơi để xe, chiếc xe đi ra phía cổng rồi biến mất, lục tiểu Mạn ôm mặt khóc nức nở.
- Mẹ ơi bây giờ không phải làm sao đây, Mặc dù cô ta đã rời khỏi đây nhưng cô ta vẫn ở nguyên trong lòng của Âu Phàm. Anh ấy không còn yêu thương con nữa rồi.
- Con im lặng để ta nghĩ cách giải quyết, từ đầu con đồng ý lấy nó thì đã không có chuyện này xảy ra rồi.
Cô ta biết, biết tất cả lỗi lầm đều do cô ta gây ra. Nhưng bây giờ có tự trách móc bản thân thì cũng đâu giải quyết được điều gì. Cũng đâu thể nào trông mong vào mẹ của Âu Phàm mãi được, bởi vì dù sao họ cũng là hai mẹ con. Nếu như có chuyện gì thì Âu Phàm cũng sẽ là người được bà ta bênh vực chứ không phải là cô.
Cô ta lái Xe chạy ra ngoài, liền lấy điện thoại gọi cho chị Lâm.
- chị thuê người chăm sóc cho mẹ chị đi, rồi lập tức quay trở lại thành phố.
- có chuyện gì mà phải gấp đến như vậy.?
- Tôi muốn cô ta phải rời đi ngay trong ngày hôm nay, càng để lâu thì mọi thứ sẽ càng trở nên rắc rối.
- sáng mai tôi sẽ quay lại.
- không được, ngay bây giờ chị phải trở về, Chị có biết nếu để Âu Phàm tìm được cô ta thì mọi chuyện sẽ hỏng hết hay không?
- Thôi được rồi.
Chị Lâm tìm người chăm sóc cho mẹ rồi quay trở lại phòng trọ ở trên thành phố, đã lỡ ngồi lên con tàu này thì bắt buộc phải cầm lái, nếu như không muốn nó bị chìm ở giữa biển.
Âu Phàm ngồi một mình ở quán cà phê, mắt liên tục nhìn vào chiếc điện thoại. Một lát sau thì Trợ lý gọi điện.
- tôi đã tìm được phòng trọ của cô ta rồi.
- cho tôi địa chỉ.
Âu phàm nhìn vào địa chỉ ở trên màn hình điện thoại, rồi lái xe đến nơi mà chị Lâm thuê nhà ở.
Anh đứng trước căn phòng, tâm trạng vô cùng hồi hộp. Liệu rằng đằng cánh cửa này có hình bóng của người con gái ấy.? Nếu như cô thực sự ở đây thì bảo anh làm gì để cô quay về anh cũng sẽ làm.
Âu Phàm nhấn chuông cửa, tiểu Dĩnh ở bên trong thấy có tiếng chuông cứ nghĩ là chị Lâm đã lên liền chạy ra. Nhưng nhớ lời chị Lâm dặn nên cô đã nhìn qua lỗ nhỏ ở cánh cửa trước, khi nhìn thấy khuôn mặt ấy thì toàn thân cô bắt đầu run rẩy, cảm giác lo lắng sợ hãi khiến cô lập tức muốn trốn chạy.
Tại sao anh lại biết nơi này mà đến?
Tại sao anh lại biết cô ở đây?
Tiểu Dĩnh nhất thời còn chưa biết phải xử lý như thế nào thì đã nghe thấy giọng nói trầm lặng quen thuộc ấy.
- Có ai ở nhà không?
- xin lỗi Đây có phải là nhà Lâm Quế hay không?
Tiểu Dĩnh có cảm giác là Âu Phàm chưa chắc chắn biết cô đang ở trong này nên cô chọn cách im lặng. Nếu như không có ai ra mở cửa thì chắc chắn anh sẽ phải đi về. Cô thực sự không muốn quay lại căn nhà ấy nữa, không muốn ngu ngốc biến mình trở thành kẻ thứ ba rồi mang tiếng là xen vào hạnh phúc của người khác.
Anh vốn dĩ đâu có yêu thương gì cô..
Cũng Không cần cô...
Vậy rốt cuộc đi tìm cô để làm gì?
- để bắt cô về làm việc trừ nợ?
Để hành hạ?
Để trêu đùa?
Hay còn mục đích nào khác?
Đã hai ngày nay cô cố gắng không suy nghĩ về anh, làm tất cả mọi cách để quên đi anh, Tại sao còn không chịu buông tha cho cô?
Tại sao còn tìm tới tận nơi này?
Âu Phàm vẫn đứng ở bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi.
Một người phụ nữ thấy anh hơi lạ liền đi tới hỏi chuyện:
- cậu trai trẻ, cậu tìm ai?
- cho tôi hỏi, Đây có phải là nhà của Lâm Quế hay không?
- đúng rồi, nhưng nó không có ở đây đâu.
- Cô ấy đã đi đâu rồi ạ.
- Thấy bảo mẹ ốm nên về quê mấy ngày rồi, căn nhà này hiện tại không có ai ở. Nếu cậu muốn tìm nó thì đợi mấy ngày nữa nó lên rồi tới.
- cảm ơn chị...
Âu Phàm thất vọng ra về, Lẽ Nào suy nghĩ của anh là sai?
Ngay từ đầu cô gái đó đã không nói dối.
Tiểu Dĩnh về quê ư?
Rốt cuộc đó là nơi nào?
Anh chợt nghĩ tới ba mẹ của tiểu Dĩnh đang ở bên nước ngoài, có lẽ họ sẽ biết được Tiểu Dĩnh đã đi tới đâu. Anh lấy điện thoại gọi cho họ.
- ta nghe.
- con có chuyện muốn hỏi mẹ, mẹ có thể trả lời thật cho con biết được không?
- có chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng như vậy? Con cứ hỏi đi, ta chắc chắn sẽ trả lời thật.
- con có nghe tiểu Dĩnh nói muốn về thăm quê, Vậy thì nơi đó ở nơi nào vậy mẹ?
Nghe thấy Câu hỏi này bà Trương khá ngạc nhiên, Bà hỏi lại Âu Phàm:
- con có chắc là con bé nói sẽ về quê hay không?
- Cô ấy đã nói như vậy? nhưng đó là nơi nào thì cô ấy không chịu nói. Con chỉ muốn biết để cho đỡ lo lắng thôi ạ.
- gia đình ta có quê ở gần phương bắc. Từ chỗ con tới đó cũng phải đi xe cả gần nữa ngày, nhưng ở đó chỉ còn một người cô thôi và cũng đã già lắm rồi. Không lẽ con bé muốn về thăm cô của nó.
- mẹ có thể cho con địa chỉ được không ạ.
- nhưng ta cảm thấy rất lạ, vốn dĩ quan hệ cũng không thân thiết cho lắm nên làm sao con bé có chuyện về thăm được. Hai đứa có chuyện gì xảy ra mà giấu ta phải không?
- Không có chuyện đó đâu ạ, thôi Mẹ nghỉ ngơi đi, con có việc rồi.
Âu Phàm lái xe rời đi, Bây giờ anh phải lập tức trở về nơi mà mẹ của tiểu Dĩnh nói. Hi vọng là có thể tìm được cô.
Tiểu Dĩnh Mở hé cửa nhìn ra, khi Chắc chắn là Âu Phàm đã đi khỏi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không sớm muộn gì thì Âu Phàm cũng sẽ phát hiện ra cô và bắt cô Trở Về.
Chiếc xe của Âu Phạm đi qua Ngoại Thành thành phố thì cũng là lúc xe của chị Lâm đi tới đó. Hai Người Họ đi qua nhau nhưng hoàn toàn không nhận ra nhau.
Người thì muốn quay lại để đưa Tiểu Dĩnh đi đến một nơi khác.
Còn một người đi tới một nơi xa lạ để tìm và đưa cô Trở Về.
- chị Lâm.
Tiểu Dĩnh khá Ngạc nhiên khi nhìn thấy chị Lâm.
- em ở nhà mấy ngày có chuyện gì xảy ra hay không?
- không chị ạ, nhưng có chuyện này.
- chuyện gì?
- Âu Phàm mới tới đây không lâu?
Chị Lâm hoảng hốt, Nắm chặt lấy tay của tiểu Dĩnh hỏi gấp.
- em có cho hắn ta bảo trong nhà không?
- không có, Anh ấy đã đi rồi.
Chị Lâm thở vào nhẹ nhõm, Nếu như để Âu Phàm đưa được tiểu Dĩnh đi khỏi nơi này thì chị sẽ không còn tiền để chữa bệnh cho mẹ và trả nợ nữa. Biết là mình rất ích kỷ nhưng không thể nào để người thân chết mà không lo.
- chị có chuyện gì hay sao?
Chị Lâm buồn bã ngồi xuống. Nhìn Tiểu Dĩnh bằng nước mắt u sầu.
- Em có biết lý do vì sao mà hắn ta tới đây không?
- Có lẽ là muốn đưa em về, nhưng em tuyệt đối sẽ không về.
- em lầm rồi, hắn ta tới đây không phải để đưa em về đâu. Em nghĩ là mình quan trọng đến mức đó hay sao?
- chị Lâm, Chị nói như vậy là có ý gì?
- chị mới gặp hắn ta ở ngoài đường, hắn ta còn nói với chị là nếu như có giữ em thì phiền chị nói cho em biết là hắn ta sắp kết hôn của lục tiểu Mạn. Nếu như em có thể sắp xếp được thời gian thì tới chung vui với hắn.
- Vậy sao?
Tiểu Dĩnh Cố gắng tỏ ra là mình vẫn ổn, nhưng thực sự trong lòng cô lúc này đau đớn lắm, hụt hẫng lắm.
Có lẽ chị Lâm nói đúng, Cô vốn dĩ ở trong lòng của Âu Phàm không hề quan trọng. Vậy thì làm gì có chuyện anh chạy đi tới tận đây để tìm kiếm cô.
- có chịu đựng được không?
- em ổn mà.
Chị Lâm ngập ngừng một lát rồi nói.
- còn có chuyện này.... Không biết là có nên nói ra cho em biết hay không?
- chị cứ nói đi, em Không Sao Đâu?
- Cô ta có thai rồi, Lục Tiểu Mạn đó đã thực sự có thai rồi.
Tiểu Dĩnh quay mặt đi cố gắng che giấu giọt nước mắt đang rơi xuống, chị Lâm cũng đau lòng lắm.
Nhưng có lẽ cách này là cách duy nhất để giải thoát cho tất cả. Bởi vì nếu như tiểu Dĩnh có ở lại ngôi nhà đó thì cũng sẽ bị hãm hại.
Con người của tiểu Dĩnh quá đơn giản, dễ bị người ta lừa. Chỉ có Đi đến một nơi nào đó thật xa, xa khỏi người đàn ông đó thì may ra mới có được hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.