Chương 34
Trương Huệ
11/02/2022
Đau đớn nhất là khi bản thân không biết đã yêu họ đến mức nào, đến khi biết thì họ đã không còn ở bên nữa.
Tiểu Dĩnh.....
Rốt cuộc là em đang ở nơi nào?.??
Em có biết là bây giờ tôi đang rất nhớ em hay không?
Nếu Như tôi biết mình yêu em nhiều đến như vậy, thì có phải bây giờ ở cạnh tôi chính là em không?
Tôi luôn ngạo mạn....
Tôi luôn nghĩ bản thân mình không cần em....
Nhưng giờ tôi biết mình sai rồi....
Em về đi có được không????
Âu Phàm ngồi một mình trong bóng tối, ở trong căn phòng làm việc này càng khiến cho lòng anh thêm trống trải.
Anh không dám trở về nhà...
Không dám bước qua căn phòng ấy...
Không dám đi xuống bếp...
Cũng chẳng dám đi quanh sân vườn...
Từng cái ghế....
Thậm chí là từng góc trong căn nhà anh cũng không dám đặt chân tới....
Bởi tất cả những nơi nó đều đã từng có hình bóng của cô...
Bây giờ cô đã không còn ở đây nữa, vậy trở về để làm gì???
Tình Yêu vốn dĩ đến bên cạnh người ta một cách bất ngờ và hoàn toàn không được báo trước....
Nếu như anh biết sẽ có một ngày cô rời bỏ anh thì có lẽ đã giữ Cô chặt hơn, đã yêu thương cô nhiều hơn....
Chai rượu để ngay trước mặt, nhưng anh không có cách nào uống nó...
Bởi khi con người ta say xỉn sẽ làm ra những chuyện mà đến chính họ cũng không cách nào kiểm soát được.
Anh rất muốn chìm vào trong men cay này....
Rất muốn dùng nó để quên đi cái cảm giác thương nhớ này...
Hơn ai hết Anh hiểu rất rõ....
Anh cần tỉnh táo để đi tìm cô, nếu như không thể tìm được, vậy Cuộc sống của anh sau này sẽ như thế nào?
Thực sự anh không dám nghĩ tiếp.....
Hai con người thật lòng yêu nhau, nhưng lại không thể nào đến được với nhau. Cho dù cách xa thật đấy, không được ở cạnh nhau thật đấy.... nhưng trong trái tim, trong suy nghĩ chưa bao giờ hình ảnh của đối phương bị phai nhạt.
Chị thấy tiểu Dĩnh ngồi thẫn thờ thì đau lòng lắm, nhưng chị không biết làm cách nào để giúp cho cô, cũng không phải nói thế nào để cho vui quên đi được gọi là ông ấy.
Chị Lâm nắm lấy tay tiểu Dĩnh, cố gắng an ủi.
- thật sự khó khăn đến như vậy sao? Em không thể nào quên được người đàn ông đó sao? Em nghĩ nếu như nhớ anh ta thì em có thể ở bên anh ta được à.
- Em xin lỗi....
- đừng xin lỗi ai cả, người em cần xin lỗi chính là bản thân em, là ba mẹ của em. Họ sinh em ra không phải để em chịu khổ, mà là để em cảm nhận được hạnh phúc ở cuộc sống này. Nếu em chỉ vì một người đàn ông mà cứ đau khổ dằn vặt, thì cuộc sống sau này của ba mẹ già biết nương tựa vào ai.
- thực sự em đã rất cố gắng, nhưng em chưa thể làm được. Em rất nhớ người đàn ông ấy, nhớ từ cái nhìn lạnh lùng, đến khuôn mặt lãnh đạm ấy. Em nhớ giọng nói của anh ấy, nhớ từng bức chân, từng câu nói..
Tiểu Dĩnh òa khóc, tất cả những cảm xúc mà cô cố gắng đè nén cuối cùng cũng đã bùng phát.
Chị Lâm không biết làm thế nào chỉ biết ôm Tiểu Dĩnh vào trong lòng.
- Nếu như em muốn khóc thì cứ khóc đi, để cho tất cả mọi thứ trôi đi hết. Ngày mai em sẽ lại là chính em, ngày mai Hình Bóng Của Người Đàn Ông Đó Sẽ mãi mãi không còn tồn tại.
Tiểu Dĩnh chỉ biết im lặng, từng tiếng nấc nghẹn ngào khiến cô không thể nào nói được câu gì. Chị Lâm tiếp tục nói.
- Trước đây chị đã từng rất yêu thương một người, yêu hơn cả bản thân. Thậm chí có thể đánh đổi cả mạng sống vì người đàn ông ấy, nhưng cuối cùng thì họ cũng rời xa chị. Cũng bởi vì chị quá nghèo, quá nghèo đấy em có hiểu không? Em muốn có được hạnh phúc, thì trước hết em phải làm ra thật nhiều tiền. Em đã từng nghe câu nói này chưa? " Nếu như hạnh phúc không tìm tới, thì ta sẽ dùng tiền để mua nó chứ không cần phải chờ đợi"
Chị Lâm biết những lời mà chị vừa nói quá tàn nhẫn với một cô gái ngây thơ như tiểu Dĩnh, nhưng nó là sự thật và sự thật thì luôn phũ phàng.
Cái cuộc sống này nó tàn nhẫn lắm, nó bi thương lắm. Nên con người ta phải tìm cách đối mặt, tìm cách bước qua nó chứ không phải cứ yếu đuối ngồi khóc lóc thì sẽ giải quyết được mọi thứ.
Trước khi chị đi khỏi nơi này thì chị chắc chắn sẽ dạy cho Tiểu Dĩnh cách để mạnh mẽ, nếu không Chị sẽ không thể nào yên tâm được.
Chị nắm chặt lấy bả vai của tiểu Dĩnh, ngước mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt mình.
- Em hãy nhìn chị, có biết tại sao chị có thể sống được đến bây giờ hay không? Có biết tại sao chị có thể vượt qua được nỗi đau khi bị người đàn ông mình yêu thương nhất trên đời bỏ rơi hay không?
Tiểu Dĩnh đối mặt với đôi mắt của chị Lâm nhưng không biết phải nói gì chỉ biết im lặng cũng đầu xuống.
- Em ngước mặt lên cho chị, nghe chị nói cho rõ đây.
- ....
- em muốn tồn tại ở thế giới này thì phải mạnh mẽ, phải biết chấp nhận những gì mà mình đã đánh mất. Tuyệt đối không được quay đầu nhìn lại, Bởi vì người đàn ông đó không yêu em, không cần em. Đã hiểu chưa?
Tiểu Dĩnh vẫn chị biết im lắm, cô biết mình yếu đuối, biết mình vô dụng.
Chị Lâm cảm thấy vô cùng bất lực, chị biết bây giờ có gào khét thì cũng không thể nào thay đổi được lối suy nghĩ của tiểu Dĩnh ngay lập tức, chị đành nhỏ nhẹ.
- chị hỏi này, em nhớ điều gì, em đang tiếc nuối cái gì?
- Em không biết?
- Không biết đúng không, người đàn ông đó đã bao giờ thuộc về em chưa? Đã bao giờ nói yêu em chưa? Đã bao giờ hứa bên cạnh em đến suốt cuộc đời chưa?
- ......
- không có đúng không? Chị nói cho em biết, em không nên tiếp tục suy nghĩ đến người đàn ông ấy nữa. Bởi vì Cho dù em có nghĩ thì đó cũng là chồng của người khác và là ba của người khác
- .....
- Em định sẽ cướp đi ba của đứa trẻ đó hay sao? Định để cho nó mồ côi hay sao? Mồ côi giống như chị? Em có hiểu cảm giác không có ba là như thế nào không?
- Chị đừng nói nữa, em xin Chị đừng nói nữa.
- chị phải nói, nói để cho em có thể hiểu được mọi thứ.
- em biết, Em sẽ cố gắng quên anh ấy mà, sẽ cố gắng sống tốt mà. Vậy nên chị đừng nói nữa.
Chị Lâm biết lúc này tiểu Dĩnh đã có một lối suy nghĩ khác đi, Chị cảm thấy có chút yên tâm lên nói với Tiểu Dĩnh.
- Thôi được rồi, chị sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng em phải hứa với chị là sẽ quên đi người đàn ông ấy, có được không.
- em hứa.
- Vậy thì Đưa điện thoại đây.
Tiểu Dĩnh Không biết chị Lâm muốn làm gì nhưng vẫn đưa điện thoại cho chị Lâm.
Chị lấy điện thoại rồi gửi cho Âu Phàm một tin nhắn.
" Cảm ơn anh vì trong suốt thời gian qua đã chăm sóc cho tôi, tôi biết mình nợ anh rất nhiều, Nhưng bây giờ tôi phải đi rồi, Đi tìm hạnh phúc cho mình. Anh có biết tại sao tôi bỏ đi không? Bởi vì tôi không muốn tiếp tục ở bên cạnh một con người khô khan, lạnh lùng như anh nữa. Tôi sẽ đi tới một nơi mà có một người đàn ông ấm áp luôn đợi tôi, luôn yêu thương tôi. Bây giờ tôi và anh ấy đã tới một nơi xa lạ, nên anh đừng tìm tôi nữa. Hãy sống cuộc sống của mình và thật hạnh phúc. Tôi xin lỗi"
tin nhắn được gửi đi.....
Và nội dung của nó như thế nào thì Tiểu Dĩnh cũng hoàn toàn không biết....
Chị Lâm mở điện thoại rồi lấy sim ra, không một chút do dự bẻ gãy nó ngay trước mặt tiểu Dĩnh.
- chị làm gì vậy?
- không phải em nói sẽ quên hắn ta hay sao?
- em....
- như thế này thì em sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện liên lạc với hắn sao nữa, tất cả mọi chuyện kết thúc rồi, kết thúc tất cả rồi...
Tiểu Dĩnh nhìn chiếc SIM bị bẻ đôi rơi xuống dưới đất, trái tim cô giống như bị vỡ vụn. Đau đớn đến mức chẳng có từ ngữ nào có thể miêu tả được.
Vậy là kết thúc....
Mối tình của cô và Âu Phàm còn chưa kịp chớm nở đã bị dập tắt....
Thật sự Quá Đau Lòng.....
Âu Phàm nhìn chăm chăm vào cái điện thoại, anh yêu không thể tin được những gì mà mình vừa đọc được.
Kiểm tra rất nhiều lần để chắc chắn rằng người gửi tin nhắn đó chính là tiểu Dĩnh...
Cô bỏ nhà đi vì một người đàn ông khác hay sao?
Cô nói anh khô khan hay sao?
Anh đáng ghét đến mức không phải rời đi hay sao?
Xin lỗi ư?
Thật đáng buồn cười...
Anh đâu có cần cái đó, đâu có cần phải lời xin lỗi vô nghĩa đó..
Cuối cùng thì trong lòng cô anh cũng không có một chút giá trị nào, cuối cùng thì mọi thứ cũng đổ vỡ, cũng tan nát.
Anh gọi cho cô, muốn nghe từ cô một lời giải thích nhưng lại không thể liên lạc được.
Bàn tay Âu Phàm nắm chặt lại thành Quyền, chiếc điện thoại bị anh bóp chặt đến mức cảm tưởng như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Đôi mắt Âu Phàm trong màn đêm bỗng trở lên sắc lạnh, chiếc điện thoại cũng theo thế mà bị ném mạnh vào tường...
Vỡ vụn....
Trương tiểu Dĩnh, ngày hôm nay chính em là người làm tổn thương tôi, tôi nhất định sẽ không bao giờ quên nỗi đau ngày hôm nay. Cảm ơn em đã cho tôi biết thế nào là nỗi đau khi thật lòng yêu thương một người.
Cảm ơn em..
Một giọt nước mắt cay đắng rơi nhẹ, anh không thể tin là mình có thể khóc, khóc vì một người con gái...
Tất cả đồ đạc trong căn phòng ấy đều bị anh ném vỡ hết, Lục tiểu Mạn đứng ở bên ngoài nghe thấy những tiếng đổ vỡ thì trong lòng vô cùng vui vẻ...
Không uổng công cô đã phải dùng nhiều thủ đoạn mưu mô đến thế....
Chắc chắn sẽ có một ngày Âu Phàm sẽ quay về bên cô ta, Chắc chắn là như vậy....
Tiểu Dĩnh dậy rất sớm, Cô chuẩn bị bữa sáng cho chị Lâm.
- sao em không nghỉ ngơi thêm đi?
- em quyết định rồi, ngày mai em sẽ đi phỏng vấn.
- Để vài ngày nữa đã.
- thôi chị ạ, đằng nào cũng phải đi làm. Đi làm sớm một chút sẽ thoải mái đầu óc hơn.
- Mà chị hỏi thật, mày không được giấu chị đâu nhé.
- em hứa mà.....
- bây giờ trong người mày có bao nhiêu tiền? Có đủ trang trải đến lúc được nhận lương không?
- em có tiền mà, Tuy không nhiều nhưng nếu chi tiêu tiết kiệm thì cũng đủ.
Chị Lâm rút trong túi ra một ít tiền rồi đưa cho tiểu Dĩnh.
- mày giữ lấy với số tiền này, khi nào cần thiết thì lấy ra dùng.
- em không cần đâu ạ, chị cũng đâu có dư giả gì.
- coi như là chị cho mày mượn đi, Khi nào có thì trả cho chị. Chứ Ở một nơi xa lạ không có người thân quen như thế này mà không có tiền trong người thì không được đâu.
Tiểu Dĩnh nghe chị Lâm nói như vậy thì cũng cảm thấy có lý, số tiền này là cô mượn chị chứ không phải là xin của chị nên cũng không cần phải áy náy, nhất định sau này sẽ tìm cách trả lại cho chị.
- Em cảm ơn..
- ơn huệ gì, chị mới là người phải cảm ơn mày.
- sao ạ?
- thôi không có gì đâu. mày làm tiếp đi. chị ra ngoài có chút việc.
Tiểu Dĩnh.....
Rốt cuộc là em đang ở nơi nào?.??
Em có biết là bây giờ tôi đang rất nhớ em hay không?
Nếu Như tôi biết mình yêu em nhiều đến như vậy, thì có phải bây giờ ở cạnh tôi chính là em không?
Tôi luôn ngạo mạn....
Tôi luôn nghĩ bản thân mình không cần em....
Nhưng giờ tôi biết mình sai rồi....
Em về đi có được không????
Âu Phàm ngồi một mình trong bóng tối, ở trong căn phòng làm việc này càng khiến cho lòng anh thêm trống trải.
Anh không dám trở về nhà...
Không dám bước qua căn phòng ấy...
Không dám đi xuống bếp...
Cũng chẳng dám đi quanh sân vườn...
Từng cái ghế....
Thậm chí là từng góc trong căn nhà anh cũng không dám đặt chân tới....
Bởi tất cả những nơi nó đều đã từng có hình bóng của cô...
Bây giờ cô đã không còn ở đây nữa, vậy trở về để làm gì???
Tình Yêu vốn dĩ đến bên cạnh người ta một cách bất ngờ và hoàn toàn không được báo trước....
Nếu như anh biết sẽ có một ngày cô rời bỏ anh thì có lẽ đã giữ Cô chặt hơn, đã yêu thương cô nhiều hơn....
Chai rượu để ngay trước mặt, nhưng anh không có cách nào uống nó...
Bởi khi con người ta say xỉn sẽ làm ra những chuyện mà đến chính họ cũng không cách nào kiểm soát được.
Anh rất muốn chìm vào trong men cay này....
Rất muốn dùng nó để quên đi cái cảm giác thương nhớ này...
Hơn ai hết Anh hiểu rất rõ....
Anh cần tỉnh táo để đi tìm cô, nếu như không thể tìm được, vậy Cuộc sống của anh sau này sẽ như thế nào?
Thực sự anh không dám nghĩ tiếp.....
Hai con người thật lòng yêu nhau, nhưng lại không thể nào đến được với nhau. Cho dù cách xa thật đấy, không được ở cạnh nhau thật đấy.... nhưng trong trái tim, trong suy nghĩ chưa bao giờ hình ảnh của đối phương bị phai nhạt.
Chị thấy tiểu Dĩnh ngồi thẫn thờ thì đau lòng lắm, nhưng chị không biết làm cách nào để giúp cho cô, cũng không phải nói thế nào để cho vui quên đi được gọi là ông ấy.
Chị Lâm nắm lấy tay tiểu Dĩnh, cố gắng an ủi.
- thật sự khó khăn đến như vậy sao? Em không thể nào quên được người đàn ông đó sao? Em nghĩ nếu như nhớ anh ta thì em có thể ở bên anh ta được à.
- Em xin lỗi....
- đừng xin lỗi ai cả, người em cần xin lỗi chính là bản thân em, là ba mẹ của em. Họ sinh em ra không phải để em chịu khổ, mà là để em cảm nhận được hạnh phúc ở cuộc sống này. Nếu em chỉ vì một người đàn ông mà cứ đau khổ dằn vặt, thì cuộc sống sau này của ba mẹ già biết nương tựa vào ai.
- thực sự em đã rất cố gắng, nhưng em chưa thể làm được. Em rất nhớ người đàn ông ấy, nhớ từ cái nhìn lạnh lùng, đến khuôn mặt lãnh đạm ấy. Em nhớ giọng nói của anh ấy, nhớ từng bức chân, từng câu nói..
Tiểu Dĩnh òa khóc, tất cả những cảm xúc mà cô cố gắng đè nén cuối cùng cũng đã bùng phát.
Chị Lâm không biết làm thế nào chỉ biết ôm Tiểu Dĩnh vào trong lòng.
- Nếu như em muốn khóc thì cứ khóc đi, để cho tất cả mọi thứ trôi đi hết. Ngày mai em sẽ lại là chính em, ngày mai Hình Bóng Của Người Đàn Ông Đó Sẽ mãi mãi không còn tồn tại.
Tiểu Dĩnh chỉ biết im lặng, từng tiếng nấc nghẹn ngào khiến cô không thể nào nói được câu gì. Chị Lâm tiếp tục nói.
- Trước đây chị đã từng rất yêu thương một người, yêu hơn cả bản thân. Thậm chí có thể đánh đổi cả mạng sống vì người đàn ông ấy, nhưng cuối cùng thì họ cũng rời xa chị. Cũng bởi vì chị quá nghèo, quá nghèo đấy em có hiểu không? Em muốn có được hạnh phúc, thì trước hết em phải làm ra thật nhiều tiền. Em đã từng nghe câu nói này chưa? " Nếu như hạnh phúc không tìm tới, thì ta sẽ dùng tiền để mua nó chứ không cần phải chờ đợi"
Chị Lâm biết những lời mà chị vừa nói quá tàn nhẫn với một cô gái ngây thơ như tiểu Dĩnh, nhưng nó là sự thật và sự thật thì luôn phũ phàng.
Cái cuộc sống này nó tàn nhẫn lắm, nó bi thương lắm. Nên con người ta phải tìm cách đối mặt, tìm cách bước qua nó chứ không phải cứ yếu đuối ngồi khóc lóc thì sẽ giải quyết được mọi thứ.
Trước khi chị đi khỏi nơi này thì chị chắc chắn sẽ dạy cho Tiểu Dĩnh cách để mạnh mẽ, nếu không Chị sẽ không thể nào yên tâm được.
Chị nắm chặt lấy bả vai của tiểu Dĩnh, ngước mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt mình.
- Em hãy nhìn chị, có biết tại sao chị có thể sống được đến bây giờ hay không? Có biết tại sao chị có thể vượt qua được nỗi đau khi bị người đàn ông mình yêu thương nhất trên đời bỏ rơi hay không?
Tiểu Dĩnh đối mặt với đôi mắt của chị Lâm nhưng không biết phải nói gì chỉ biết im lặng cũng đầu xuống.
- Em ngước mặt lên cho chị, nghe chị nói cho rõ đây.
- ....
- em muốn tồn tại ở thế giới này thì phải mạnh mẽ, phải biết chấp nhận những gì mà mình đã đánh mất. Tuyệt đối không được quay đầu nhìn lại, Bởi vì người đàn ông đó không yêu em, không cần em. Đã hiểu chưa?
Tiểu Dĩnh vẫn chị biết im lắm, cô biết mình yếu đuối, biết mình vô dụng.
Chị Lâm cảm thấy vô cùng bất lực, chị biết bây giờ có gào khét thì cũng không thể nào thay đổi được lối suy nghĩ của tiểu Dĩnh ngay lập tức, chị đành nhỏ nhẹ.
- chị hỏi này, em nhớ điều gì, em đang tiếc nuối cái gì?
- Em không biết?
- Không biết đúng không, người đàn ông đó đã bao giờ thuộc về em chưa? Đã bao giờ nói yêu em chưa? Đã bao giờ hứa bên cạnh em đến suốt cuộc đời chưa?
- ......
- không có đúng không? Chị nói cho em biết, em không nên tiếp tục suy nghĩ đến người đàn ông ấy nữa. Bởi vì Cho dù em có nghĩ thì đó cũng là chồng của người khác và là ba của người khác
- .....
- Em định sẽ cướp đi ba của đứa trẻ đó hay sao? Định để cho nó mồ côi hay sao? Mồ côi giống như chị? Em có hiểu cảm giác không có ba là như thế nào không?
- Chị đừng nói nữa, em xin Chị đừng nói nữa.
- chị phải nói, nói để cho em có thể hiểu được mọi thứ.
- em biết, Em sẽ cố gắng quên anh ấy mà, sẽ cố gắng sống tốt mà. Vậy nên chị đừng nói nữa.
Chị Lâm biết lúc này tiểu Dĩnh đã có một lối suy nghĩ khác đi, Chị cảm thấy có chút yên tâm lên nói với Tiểu Dĩnh.
- Thôi được rồi, chị sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng em phải hứa với chị là sẽ quên đi người đàn ông ấy, có được không.
- em hứa.
- Vậy thì Đưa điện thoại đây.
Tiểu Dĩnh Không biết chị Lâm muốn làm gì nhưng vẫn đưa điện thoại cho chị Lâm.
Chị lấy điện thoại rồi gửi cho Âu Phàm một tin nhắn.
" Cảm ơn anh vì trong suốt thời gian qua đã chăm sóc cho tôi, tôi biết mình nợ anh rất nhiều, Nhưng bây giờ tôi phải đi rồi, Đi tìm hạnh phúc cho mình. Anh có biết tại sao tôi bỏ đi không? Bởi vì tôi không muốn tiếp tục ở bên cạnh một con người khô khan, lạnh lùng như anh nữa. Tôi sẽ đi tới một nơi mà có một người đàn ông ấm áp luôn đợi tôi, luôn yêu thương tôi. Bây giờ tôi và anh ấy đã tới một nơi xa lạ, nên anh đừng tìm tôi nữa. Hãy sống cuộc sống của mình và thật hạnh phúc. Tôi xin lỗi"
tin nhắn được gửi đi.....
Và nội dung của nó như thế nào thì Tiểu Dĩnh cũng hoàn toàn không biết....
Chị Lâm mở điện thoại rồi lấy sim ra, không một chút do dự bẻ gãy nó ngay trước mặt tiểu Dĩnh.
- chị làm gì vậy?
- không phải em nói sẽ quên hắn ta hay sao?
- em....
- như thế này thì em sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện liên lạc với hắn sao nữa, tất cả mọi chuyện kết thúc rồi, kết thúc tất cả rồi...
Tiểu Dĩnh nhìn chiếc SIM bị bẻ đôi rơi xuống dưới đất, trái tim cô giống như bị vỡ vụn. Đau đớn đến mức chẳng có từ ngữ nào có thể miêu tả được.
Vậy là kết thúc....
Mối tình của cô và Âu Phàm còn chưa kịp chớm nở đã bị dập tắt....
Thật sự Quá Đau Lòng.....
Âu Phàm nhìn chăm chăm vào cái điện thoại, anh yêu không thể tin được những gì mà mình vừa đọc được.
Kiểm tra rất nhiều lần để chắc chắn rằng người gửi tin nhắn đó chính là tiểu Dĩnh...
Cô bỏ nhà đi vì một người đàn ông khác hay sao?
Cô nói anh khô khan hay sao?
Anh đáng ghét đến mức không phải rời đi hay sao?
Xin lỗi ư?
Thật đáng buồn cười...
Anh đâu có cần cái đó, đâu có cần phải lời xin lỗi vô nghĩa đó..
Cuối cùng thì trong lòng cô anh cũng không có một chút giá trị nào, cuối cùng thì mọi thứ cũng đổ vỡ, cũng tan nát.
Anh gọi cho cô, muốn nghe từ cô một lời giải thích nhưng lại không thể liên lạc được.
Bàn tay Âu Phàm nắm chặt lại thành Quyền, chiếc điện thoại bị anh bóp chặt đến mức cảm tưởng như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Đôi mắt Âu Phàm trong màn đêm bỗng trở lên sắc lạnh, chiếc điện thoại cũng theo thế mà bị ném mạnh vào tường...
Vỡ vụn....
Trương tiểu Dĩnh, ngày hôm nay chính em là người làm tổn thương tôi, tôi nhất định sẽ không bao giờ quên nỗi đau ngày hôm nay. Cảm ơn em đã cho tôi biết thế nào là nỗi đau khi thật lòng yêu thương một người.
Cảm ơn em..
Một giọt nước mắt cay đắng rơi nhẹ, anh không thể tin là mình có thể khóc, khóc vì một người con gái...
Tất cả đồ đạc trong căn phòng ấy đều bị anh ném vỡ hết, Lục tiểu Mạn đứng ở bên ngoài nghe thấy những tiếng đổ vỡ thì trong lòng vô cùng vui vẻ...
Không uổng công cô đã phải dùng nhiều thủ đoạn mưu mô đến thế....
Chắc chắn sẽ có một ngày Âu Phàm sẽ quay về bên cô ta, Chắc chắn là như vậy....
Tiểu Dĩnh dậy rất sớm, Cô chuẩn bị bữa sáng cho chị Lâm.
- sao em không nghỉ ngơi thêm đi?
- em quyết định rồi, ngày mai em sẽ đi phỏng vấn.
- Để vài ngày nữa đã.
- thôi chị ạ, đằng nào cũng phải đi làm. Đi làm sớm một chút sẽ thoải mái đầu óc hơn.
- Mà chị hỏi thật, mày không được giấu chị đâu nhé.
- em hứa mà.....
- bây giờ trong người mày có bao nhiêu tiền? Có đủ trang trải đến lúc được nhận lương không?
- em có tiền mà, Tuy không nhiều nhưng nếu chi tiêu tiết kiệm thì cũng đủ.
Chị Lâm rút trong túi ra một ít tiền rồi đưa cho tiểu Dĩnh.
- mày giữ lấy với số tiền này, khi nào cần thiết thì lấy ra dùng.
- em không cần đâu ạ, chị cũng đâu có dư giả gì.
- coi như là chị cho mày mượn đi, Khi nào có thì trả cho chị. Chứ Ở một nơi xa lạ không có người thân quen như thế này mà không có tiền trong người thì không được đâu.
Tiểu Dĩnh nghe chị Lâm nói như vậy thì cũng cảm thấy có lý, số tiền này là cô mượn chị chứ không phải là xin của chị nên cũng không cần phải áy náy, nhất định sau này sẽ tìm cách trả lại cho chị.
- Em cảm ơn..
- ơn huệ gì, chị mới là người phải cảm ơn mày.
- sao ạ?
- thôi không có gì đâu. mày làm tiếp đi. chị ra ngoài có chút việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.