Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 95: Chương 87.1: Thăm dò
Phong Phiêu Tuyết
22/12/2015
Khi sắc trời sáng lên một chút, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ từ từ chiếu vào trong phòng, Hà Quyên từ từ mở mắt.
Mở mắt ra, đầu tiên là rèm cửa sổ không quen thuộc, cô nhanh chóng kéo tấm rèm phía trên có dấu vết ánh mặt, nháy mắt một cái, đây không phải là phòng của cô.
Sau đó, cảm thấy ngang hông thật chặt, lập tức nhận ra được đó là cánh tay của một người, trong đầu oanh một tiếng, nhanh chóng nhớ lại chuyện tối hôm qua, trên người bắt đầu nóng lên.
Tối hôm qua. . . ..Cô, cô . . . . …… Cái đó hình như có hơi quá rồi.
Lật lật thân thể, ngoại trừ có cảm giác không thoải mái một chút chứ cũng không khó chịu như trong sách đã miêu tả, thậm chí trên người cô còn mang theo mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.
Cô cũng không có thói quen sử dụng loại này, ngẩng đầu, trong lúc vô tình thấy lọ tinh dầu trên tủ đầu giường, chẳng lẽ là. . . . . . người nào đó đã xoa bóp cho cô hả?
Tối ngày hôm qua loại tình huống đó, anh, anh, anh thế nhưng xoa bóp cho cô. . . . . . Này, đó không phải là tất cả đều. . . . . .
Phi.
Ở trong lòng thầm mắng chính mình một một tiếng, loại chuyện đó cũng làm, rối rắm vấn đề xoa bóp giống như có hơi làm kiêu quá rồi.
Hối hận không?
Tuyệt không.
Đối với loại chuyện này, trước kia ở cùng một chỗ với Thịnh Nhạc Dục, cô rất mâu thuẫn, cũng không muốn tiến một bước.
Nhưng khi ở chung một chỗ với Chu Duệ Trạch, ngược lại không cảm thấy khó chịu một chút nào, cứ ở cùng nhau như điều hiển nhiên.
Hơn nữa, khi hai người đi chung với nhau, thật sự rất thỏa mãn, rất thỏa mãn, giống như trong lòng hoàn toàn được lấp đầy, chỉ là hạnh phúc muốn rơi nước mắt.
Chỉ có điều, nơi đó còn có chút không thoải mái, không biết sau này ở chung một chỗ trong thời gian dài, chắc sẽ không khó chịu như vậy nữa?
Hà Quyên nghĩ tới không nhịn được mà cong khóe môi, con ngươi cô đảo đi lòng vòng, đột nhiên lộ ra một nụ cười vừa xấu xa vừa nghịch ngợm.
Cô luôn muốn làm một chuyện.
Nhẹ nhàng cử động thân thể, sau đó chờ, người sau lưng vẫn ôm cô ngủ say, xác định Chu Duệ Trạch không bị tỉnh giấc, lúc này Hà Quyên mới cẩn thận di chuyển cánh tay của Chu Duệ Trạch trên người cô, từ từ ngồi dậy.
Động tác ngồi dậy cũng rất chậm, chỉ sợ một tiếng động nhỏ cũng đánh thức Chu Duệ Trạch, khẽ xoay thân thể đối mặt với Chu Duệ Trạch, nhìn anh vẫn ngủ say như cũ, cẩn thận ghé nào tai anh gọi hai tiếng: "Ông xã, ông xã. . . . . ."
Không có động tĩnh, khóe môi Hà Quyên khẽ nhếch lên hài lòng.
Cẩn thận xốc một góc chăn, vén lên một chút.
Bây giờ đã là mùa xuân rồi, bên trong nhà nhiệt độ không có lạnh chút nào, cho nên, cũng không có cảm giác khác biệt lắm.
Hơn nữa, tối hôm qua, Chu Duệ Trạch sợ Hà Quyên cảm lạnh, còn mở máy điều hoà không khí ra, nhiệt độ tương đối phù hợp.
Kéo chăn xuống một nửa, khiến cả nửa người Chu Duệ Trạch đều lộ ra ngoài, Hà Quyên cười híp mắt nhìn Chu Duệ Trạch có đường cong của bắp thịt cứng rắn, thật sự là đẹp mắt.
Chặt chẽ co rúc lại, nhưng không có nửa phần cảm giác khoa trương, nhất là màu da Chu Duệ Trạch rất trắng, cho nên, hai vật nhỏ màu hồng nhạt rất đẹp.
Từ lần đó khi Chu Duệ Trạch quấn khăn tắm đi ra, trong lòng cô cũng rất ngứa ngáy rồi, chỉ là không dám vượt qua, vẫn ngượng ngùng.
Nhưng mà, hiện tại thì sao.
Lòng hiếu kỳ Hà Quyên tuyệt đối đứng thứ nhất, đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng dò xét một chút, rồi thật nhanh thu ngón tay về, lo lắng nhìn Chu Duệ Trạch, thấy anh hô hấp thật dài vẫn ngủ say như cũ.
Lúc này mới yên tâm thở dài một cái, tiếp tục đưa tay, dùng đầu ngón tay đụng một cái, nhìn vật nhỏ đáng yêu từ từ biến hóa.
Ánh mắt Hà Quyên sáng lên, giống như phát hiện ra trò mới, chơi cực kỳ vui vẻ.
Dùng đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ, dùng lòng ngón tay xoa nắn, cảm xúc mới lạ làm cô yêu thích không muốn buông tay, chơi thật vui, thật sự chơi rất vui.
Vật nhỏ như hòn đá trở nên hồng hồng, Hà Quyên lại len lén liếc Chu Duệ Trạch một cái, vẫn im lặng ngủ như cũ.
Vì vậy, "Bàn tay tội ác" đưa về một cái khác bên cạnh.
Hà Quyên giống như đứa bé phát hiện ra trò chơi mới, chơi không ngừng, chơi đến khi sắc mặt cô ửng hồng, sau đó bắt đầu quyết định thay đổi mục tiêu.
Trước khi rời mục tiêu, kêu một tiếng: "Ông xã, nên dậy thôi. . . . . ."
Đợi một chút, thấy Chu Duệ Trạch vẫn không có phản ứng, Hà Quyên mới yên tâm.
Cẩn thận xốc chăn lên sau đó không nhịn được hô nhỏ một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, người này, thế nhưng ngủ chân không.
Nhắm mắt lại, nhưng mới vừa rồi vội vàng liếc lên một cái, hình như màu sắc rất đẹp.
Không nhịn được tò mò trong lòng, mắt len lén mở ra một khe hở nho nhỏ, khẽ nghiêng mắt nhìn nơi nào đó.
Rất có tinh thần nha.
Giống như bị đầu độc, Hà Quyên đưa tay ra, đến gần nhẹ nhàng sờ sờ một chút, cảm giác thật lạ.
Nhưng mà, lại chơi rất vui, vì vậy đến gần thêm một chút, đưa tay, thận trọng sờ sờ thử, hình như có chút biến hóa so với vừa rồi.
Rốt cuộc biến hóa này là gì?
Hà Quyên nghiêng đầu nghĩ, đột nhiên vật trong tay cô run lên, cô bị dọa sợ liền vội vàng buông tay ra, nhìn cái vật kia tinh thần hưng phấn đang "Chào hỏi" với cô, mặt của Hà Quyên liền đỏ lên.
Làm chuyện này với một ngủ người đang ngủ, thật không tốt.
Vì vậy, Hà Quyên quyết định sửa sai hướng thiện, không làm loại chuyện như vậy nữa, từ từ lui về phía sau muốn xuống đất.
Nhưng vừa cử động cổ tay đột nhiên bị một người tóm lấy, dọa Hà Quyên sợ đến thiếu chút nữa kêu lên nhưng môi liền bị người ta chặn lại.
Kịch liệt dây dưa, nhất thời không chú ý, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Chu Duệ Trạch: "Bà xã, chơi rất vui sao?"
"Vui. . . . . ." Mơ mơ màng màng mới nói một câu, Hà Quyên lập tức tỉnh táo lại, nghĩ đến lời mình vừa nói, hận không thể cắn đầu lưỡi của chính mình.
Thấy bộ dạng hối hận của Hà Quyên, chọc cho Chu Duệ Trạch cười khẽ một tiếng, anh vừa cười ra tiếng, mắt liền thất gò má của Hà Quyên thoáng cái đỏ lên.
"Bà xã, làm cũng làm rồi, chẳng lẽ không dám thừa nhận sao?" Chu Duệ Trạch không nhịn được trêu chọc Hà Quyên, đúng là trước kia anh không có phát hiện ra Hà Quyên lại đáng yêu như thế này.
Tối hôm qua, phản ứng thẳng thắn đã làm cho anh kích động không thôi, biết cô không phải có ý muốn nói gì "Kích thích" lời của anh, nhưng mà, thẳng thắn như vậy càng làm cho anh "Kích động".
Sáng sớm hôm nay, khi cô vừa tỉnh lại anh cũng liền tỉnh, đang muốn ôm cô hung hăng hôn một trận, lại phát hiện ra có chuyện thú vị hơn.
Bà xã có hứng thú với anh, anh rất vui mừng, nhưng chịu đựng thật sự rất vất vả, hơn nữa lại là sáng sớm.
"Làm cái gì, rõ ràng là anh làm đấy!" Miệng lưỡi Hà Quyên lần nữa phát huy tác dụng, không kịp suy nghĩ đã vội vàng nói ra, kết quả chính là —— Hà Quyên hận không thể tát mình một cái, Chu Duệ Trạch nhịn không được cười to.
"Được, anh làm, anh thừa nhận." Chu Duệ Trạch vừa cười vừa nói "Nhận sai" .
"Tránh ra, em muốn đứng lên." Hà Quyên đẩy Chu Duệ Trạch ra, trên mặt nóng bỏng, cúi đầu không dám nhìn anh, nhưng vì cụp mắt xuống, nên nhìn thấy vật nhỏ khí thế bừng bừng tinh thần phấn chấn đứng thẳng, làm cho cô càng thêm ngượng ngùng.
"Bà xã. . . . . ." Giọng nói trần thấp mang theo hấp dẫn, ngón tay Chu Duệ Trạch giống như mang theo dòng điện, làm người cô cảm thấy tê dại, "Em chơi đùa nó thành như vậy, em phải phụ trách."
"Anh. . . . . ." Hà Quyên cũng không nghĩ tới, lời nói xấu hổ như vậy, anh cũng dám nói ra, lúc này, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác của cô, chỉ có thể tức giận mắng một câu, "Không biết xấu hổ."
"Bà xã, em “khi dễ” anh cả buổi sáng rồi, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ nha?" Chu Duệ Trạch nâng cằm Hà Quyên lên, vô tội đáng thương nháy mắt một cái, đôi mắt xinh đẹp lóe ra ánh sáng, làm toàn thân Hà Quyên nóng lên.
"Ưm. . . . . ." Một câu Hà Quyên cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng, liền bị người nào đó chặn lại.
"Anh...anh. . . . . . Chậm, ưm. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."
"Được" Chu Duệ Trạch thở hổn hển nói, hoàn toàn phối hợp với yêu cầu của Hà Quyên.
Đến khi hai người tỉnh dậy lần nữa, đã mười giờ.
Khi Hà Quyên từ phòng vệ sinh đi ra, tất cả ga giường trong phòng đã được đổi sạch sẽ, lúc đi tới phòng ăn, trên bàn mọi thứ đã được bày xong.
Chu Duệ Trạch vừa thấy Hà Quyên ra ngoài, cười ha hả nghênh đón, khẽ ôm lấy Hà Quyên, cúi đầu hôn trộm một cái: "Thoải mái một chút rồi sao?"
Một câu nói liền làm cho mặt của Hà Quyên đỏ ửng, Chu Duệ Trạch thấy Hà Quyên như vậy, cũng không tiếp tục hỏi nữa, lôi kéo Hà Quyên ngồi vào ghế. Trên ghế đã trải đệm dựa, trở nên rất êm, mặc kệ là ngồi hay dựa vào, cũng rất thoải mái
Nhìn Chu Duệ Trạch, Hà Quyên khẽ cười trộm một chút, nhưng câu nói tiếp theo của anh làm cho nụ cười trên mặt cô đột nhiên cứng đờ.
"Lần đầu tiên đều sẽ không thoải mái, lần sau sẽ không sao."
"Anh. . . . . ." Da mặt Hà Quyên mỏng, còn chưa đủ trình độ để nói ra những lời này, nghe Chu Duệ Trạch nói như vậy, sắc mặt đỏ ửng, ngay sau đó, cô nghĩ tới một vấn đề, "Làm sao anh xác định em là lần đầu tiên?"
Trên giường thế nhưng không hề có dấu vết màu đỏ.
"Anh đương nhiên biết." Chu Duệ Trạch khẳng định nói.
"Nhưng không có nhìn thấy cái kia. . . . . ." Hà Quyên khẽ hừ một tiếng, cô cũng không biết tại sao cô lại để ý vấn đề này.
"Ngốc." Hà Quyên còn chưa nói hết, liền bị Chu Duệ Trạch gõ nhẹ một cái vào đầu, cô bất mãn ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, Chu Duệ Trạch lập tức lộ ra nét mặt cầu xin tha thứ, vội vàng đưa tay cho cô giày vò.
"Em cũng không phải là cô gái trong thời cổ đại, cái đó cũng không phải là tiêu chuẩn." Chu Duệ Trạch vừa xoa đầu Hà Quyên vừa cười giải thích, "Bà xã, em quả nhiên rất bảo thủ."
"Không tốt sao?" Hà Quyên bĩu môi hỏi, chẳng lẽ anh ghét bỏ cô?
Hay là anh vẫn thích phụ nữ cởi mở hơn?
Nhìn đôi mắt đen nhánh của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng bóp chóp mũi của cô một cái cười nói: "Được, rất tốt, chỉ cần là bà xã, cái gì cũng tốt."
"Ý của anh là, anh không phải quá để ý quy định cứng nhắc kia, không cần tự trói buộc mình." Chu Duệ Trạch ngưng mắt nhìn vào mắt Hà Quyên, nghiêm túc nói, "Cho dù em không phải, anh cũng sẽ không ngại. Bởi vì anh không có cách nào tham dự vào quá khứ, sau này anh có em là tốt rồi."
Hà Quyên không biết vì sao, chỉ cần Chu Duệ Trạch nói vài câu cũng có thể làm cô khóc, hiện tại cô lại muốn khóc.
"Hơn nữa, bà xã nhỏ như vậy, chính là lần đầu tiên." Chu Duệ Trạch cười như mèo trộm được thịt, thậm chí còn liếm liếm môi của mình.
Nhìn nụ cười gian này khiến tròng mắt của Hà Quyên không khỏi híp lại, đưa tay vỗ mặt của Chu Duệ Trạch: "Anh lại muốn làm gì?"
Sắc mặt Chu Duệ Trạch tối sầm lại, khàn khàn nói: "Anh đang nghĩ, có phải quá lớn hay không?"
Mở mắt ra, đầu tiên là rèm cửa sổ không quen thuộc, cô nhanh chóng kéo tấm rèm phía trên có dấu vết ánh mặt, nháy mắt một cái, đây không phải là phòng của cô.
Sau đó, cảm thấy ngang hông thật chặt, lập tức nhận ra được đó là cánh tay của một người, trong đầu oanh một tiếng, nhanh chóng nhớ lại chuyện tối hôm qua, trên người bắt đầu nóng lên.
Tối hôm qua. . . ..Cô, cô . . . . …… Cái đó hình như có hơi quá rồi.
Lật lật thân thể, ngoại trừ có cảm giác không thoải mái một chút chứ cũng không khó chịu như trong sách đã miêu tả, thậm chí trên người cô còn mang theo mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.
Cô cũng không có thói quen sử dụng loại này, ngẩng đầu, trong lúc vô tình thấy lọ tinh dầu trên tủ đầu giường, chẳng lẽ là. . . . . . người nào đó đã xoa bóp cho cô hả?
Tối ngày hôm qua loại tình huống đó, anh, anh, anh thế nhưng xoa bóp cho cô. . . . . . Này, đó không phải là tất cả đều. . . . . .
Phi.
Ở trong lòng thầm mắng chính mình một một tiếng, loại chuyện đó cũng làm, rối rắm vấn đề xoa bóp giống như có hơi làm kiêu quá rồi.
Hối hận không?
Tuyệt không.
Đối với loại chuyện này, trước kia ở cùng một chỗ với Thịnh Nhạc Dục, cô rất mâu thuẫn, cũng không muốn tiến một bước.
Nhưng khi ở chung một chỗ với Chu Duệ Trạch, ngược lại không cảm thấy khó chịu một chút nào, cứ ở cùng nhau như điều hiển nhiên.
Hơn nữa, khi hai người đi chung với nhau, thật sự rất thỏa mãn, rất thỏa mãn, giống như trong lòng hoàn toàn được lấp đầy, chỉ là hạnh phúc muốn rơi nước mắt.
Chỉ có điều, nơi đó còn có chút không thoải mái, không biết sau này ở chung một chỗ trong thời gian dài, chắc sẽ không khó chịu như vậy nữa?
Hà Quyên nghĩ tới không nhịn được mà cong khóe môi, con ngươi cô đảo đi lòng vòng, đột nhiên lộ ra một nụ cười vừa xấu xa vừa nghịch ngợm.
Cô luôn muốn làm một chuyện.
Nhẹ nhàng cử động thân thể, sau đó chờ, người sau lưng vẫn ôm cô ngủ say, xác định Chu Duệ Trạch không bị tỉnh giấc, lúc này Hà Quyên mới cẩn thận di chuyển cánh tay của Chu Duệ Trạch trên người cô, từ từ ngồi dậy.
Động tác ngồi dậy cũng rất chậm, chỉ sợ một tiếng động nhỏ cũng đánh thức Chu Duệ Trạch, khẽ xoay thân thể đối mặt với Chu Duệ Trạch, nhìn anh vẫn ngủ say như cũ, cẩn thận ghé nào tai anh gọi hai tiếng: "Ông xã, ông xã. . . . . ."
Không có động tĩnh, khóe môi Hà Quyên khẽ nhếch lên hài lòng.
Cẩn thận xốc một góc chăn, vén lên một chút.
Bây giờ đã là mùa xuân rồi, bên trong nhà nhiệt độ không có lạnh chút nào, cho nên, cũng không có cảm giác khác biệt lắm.
Hơn nữa, tối hôm qua, Chu Duệ Trạch sợ Hà Quyên cảm lạnh, còn mở máy điều hoà không khí ra, nhiệt độ tương đối phù hợp.
Kéo chăn xuống một nửa, khiến cả nửa người Chu Duệ Trạch đều lộ ra ngoài, Hà Quyên cười híp mắt nhìn Chu Duệ Trạch có đường cong của bắp thịt cứng rắn, thật sự là đẹp mắt.
Chặt chẽ co rúc lại, nhưng không có nửa phần cảm giác khoa trương, nhất là màu da Chu Duệ Trạch rất trắng, cho nên, hai vật nhỏ màu hồng nhạt rất đẹp.
Từ lần đó khi Chu Duệ Trạch quấn khăn tắm đi ra, trong lòng cô cũng rất ngứa ngáy rồi, chỉ là không dám vượt qua, vẫn ngượng ngùng.
Nhưng mà, hiện tại thì sao.
Lòng hiếu kỳ Hà Quyên tuyệt đối đứng thứ nhất, đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng dò xét một chút, rồi thật nhanh thu ngón tay về, lo lắng nhìn Chu Duệ Trạch, thấy anh hô hấp thật dài vẫn ngủ say như cũ.
Lúc này mới yên tâm thở dài một cái, tiếp tục đưa tay, dùng đầu ngón tay đụng một cái, nhìn vật nhỏ đáng yêu từ từ biến hóa.
Ánh mắt Hà Quyên sáng lên, giống như phát hiện ra trò mới, chơi cực kỳ vui vẻ.
Dùng đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ, dùng lòng ngón tay xoa nắn, cảm xúc mới lạ làm cô yêu thích không muốn buông tay, chơi thật vui, thật sự chơi rất vui.
Vật nhỏ như hòn đá trở nên hồng hồng, Hà Quyên lại len lén liếc Chu Duệ Trạch một cái, vẫn im lặng ngủ như cũ.
Vì vậy, "Bàn tay tội ác" đưa về một cái khác bên cạnh.
Hà Quyên giống như đứa bé phát hiện ra trò chơi mới, chơi không ngừng, chơi đến khi sắc mặt cô ửng hồng, sau đó bắt đầu quyết định thay đổi mục tiêu.
Trước khi rời mục tiêu, kêu một tiếng: "Ông xã, nên dậy thôi. . . . . ."
Đợi một chút, thấy Chu Duệ Trạch vẫn không có phản ứng, Hà Quyên mới yên tâm.
Cẩn thận xốc chăn lên sau đó không nhịn được hô nhỏ một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, người này, thế nhưng ngủ chân không.
Nhắm mắt lại, nhưng mới vừa rồi vội vàng liếc lên một cái, hình như màu sắc rất đẹp.
Không nhịn được tò mò trong lòng, mắt len lén mở ra một khe hở nho nhỏ, khẽ nghiêng mắt nhìn nơi nào đó.
Rất có tinh thần nha.
Giống như bị đầu độc, Hà Quyên đưa tay ra, đến gần nhẹ nhàng sờ sờ một chút, cảm giác thật lạ.
Nhưng mà, lại chơi rất vui, vì vậy đến gần thêm một chút, đưa tay, thận trọng sờ sờ thử, hình như có chút biến hóa so với vừa rồi.
Rốt cuộc biến hóa này là gì?
Hà Quyên nghiêng đầu nghĩ, đột nhiên vật trong tay cô run lên, cô bị dọa sợ liền vội vàng buông tay ra, nhìn cái vật kia tinh thần hưng phấn đang "Chào hỏi" với cô, mặt của Hà Quyên liền đỏ lên.
Làm chuyện này với một ngủ người đang ngủ, thật không tốt.
Vì vậy, Hà Quyên quyết định sửa sai hướng thiện, không làm loại chuyện như vậy nữa, từ từ lui về phía sau muốn xuống đất.
Nhưng vừa cử động cổ tay đột nhiên bị một người tóm lấy, dọa Hà Quyên sợ đến thiếu chút nữa kêu lên nhưng môi liền bị người ta chặn lại.
Kịch liệt dây dưa, nhất thời không chú ý, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Chu Duệ Trạch: "Bà xã, chơi rất vui sao?"
"Vui. . . . . ." Mơ mơ màng màng mới nói một câu, Hà Quyên lập tức tỉnh táo lại, nghĩ đến lời mình vừa nói, hận không thể cắn đầu lưỡi của chính mình.
Thấy bộ dạng hối hận của Hà Quyên, chọc cho Chu Duệ Trạch cười khẽ một tiếng, anh vừa cười ra tiếng, mắt liền thất gò má của Hà Quyên thoáng cái đỏ lên.
"Bà xã, làm cũng làm rồi, chẳng lẽ không dám thừa nhận sao?" Chu Duệ Trạch không nhịn được trêu chọc Hà Quyên, đúng là trước kia anh không có phát hiện ra Hà Quyên lại đáng yêu như thế này.
Tối hôm qua, phản ứng thẳng thắn đã làm cho anh kích động không thôi, biết cô không phải có ý muốn nói gì "Kích thích" lời của anh, nhưng mà, thẳng thắn như vậy càng làm cho anh "Kích động".
Sáng sớm hôm nay, khi cô vừa tỉnh lại anh cũng liền tỉnh, đang muốn ôm cô hung hăng hôn một trận, lại phát hiện ra có chuyện thú vị hơn.
Bà xã có hứng thú với anh, anh rất vui mừng, nhưng chịu đựng thật sự rất vất vả, hơn nữa lại là sáng sớm.
"Làm cái gì, rõ ràng là anh làm đấy!" Miệng lưỡi Hà Quyên lần nữa phát huy tác dụng, không kịp suy nghĩ đã vội vàng nói ra, kết quả chính là —— Hà Quyên hận không thể tát mình một cái, Chu Duệ Trạch nhịn không được cười to.
"Được, anh làm, anh thừa nhận." Chu Duệ Trạch vừa cười vừa nói "Nhận sai" .
"Tránh ra, em muốn đứng lên." Hà Quyên đẩy Chu Duệ Trạch ra, trên mặt nóng bỏng, cúi đầu không dám nhìn anh, nhưng vì cụp mắt xuống, nên nhìn thấy vật nhỏ khí thế bừng bừng tinh thần phấn chấn đứng thẳng, làm cho cô càng thêm ngượng ngùng.
"Bà xã. . . . . ." Giọng nói trần thấp mang theo hấp dẫn, ngón tay Chu Duệ Trạch giống như mang theo dòng điện, làm người cô cảm thấy tê dại, "Em chơi đùa nó thành như vậy, em phải phụ trách."
"Anh. . . . . ." Hà Quyên cũng không nghĩ tới, lời nói xấu hổ như vậy, anh cũng dám nói ra, lúc này, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác của cô, chỉ có thể tức giận mắng một câu, "Không biết xấu hổ."
"Bà xã, em “khi dễ” anh cả buổi sáng rồi, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ nha?" Chu Duệ Trạch nâng cằm Hà Quyên lên, vô tội đáng thương nháy mắt một cái, đôi mắt xinh đẹp lóe ra ánh sáng, làm toàn thân Hà Quyên nóng lên.
"Ưm. . . . . ." Một câu Hà Quyên cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng, liền bị người nào đó chặn lại.
"Anh...anh. . . . . . Chậm, ưm. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."
"Được" Chu Duệ Trạch thở hổn hển nói, hoàn toàn phối hợp với yêu cầu của Hà Quyên.
Đến khi hai người tỉnh dậy lần nữa, đã mười giờ.
Khi Hà Quyên từ phòng vệ sinh đi ra, tất cả ga giường trong phòng đã được đổi sạch sẽ, lúc đi tới phòng ăn, trên bàn mọi thứ đã được bày xong.
Chu Duệ Trạch vừa thấy Hà Quyên ra ngoài, cười ha hả nghênh đón, khẽ ôm lấy Hà Quyên, cúi đầu hôn trộm một cái: "Thoải mái một chút rồi sao?"
Một câu nói liền làm cho mặt của Hà Quyên đỏ ửng, Chu Duệ Trạch thấy Hà Quyên như vậy, cũng không tiếp tục hỏi nữa, lôi kéo Hà Quyên ngồi vào ghế. Trên ghế đã trải đệm dựa, trở nên rất êm, mặc kệ là ngồi hay dựa vào, cũng rất thoải mái
Nhìn Chu Duệ Trạch, Hà Quyên khẽ cười trộm một chút, nhưng câu nói tiếp theo của anh làm cho nụ cười trên mặt cô đột nhiên cứng đờ.
"Lần đầu tiên đều sẽ không thoải mái, lần sau sẽ không sao."
"Anh. . . . . ." Da mặt Hà Quyên mỏng, còn chưa đủ trình độ để nói ra những lời này, nghe Chu Duệ Trạch nói như vậy, sắc mặt đỏ ửng, ngay sau đó, cô nghĩ tới một vấn đề, "Làm sao anh xác định em là lần đầu tiên?"
Trên giường thế nhưng không hề có dấu vết màu đỏ.
"Anh đương nhiên biết." Chu Duệ Trạch khẳng định nói.
"Nhưng không có nhìn thấy cái kia. . . . . ." Hà Quyên khẽ hừ một tiếng, cô cũng không biết tại sao cô lại để ý vấn đề này.
"Ngốc." Hà Quyên còn chưa nói hết, liền bị Chu Duệ Trạch gõ nhẹ một cái vào đầu, cô bất mãn ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, Chu Duệ Trạch lập tức lộ ra nét mặt cầu xin tha thứ, vội vàng đưa tay cho cô giày vò.
"Em cũng không phải là cô gái trong thời cổ đại, cái đó cũng không phải là tiêu chuẩn." Chu Duệ Trạch vừa xoa đầu Hà Quyên vừa cười giải thích, "Bà xã, em quả nhiên rất bảo thủ."
"Không tốt sao?" Hà Quyên bĩu môi hỏi, chẳng lẽ anh ghét bỏ cô?
Hay là anh vẫn thích phụ nữ cởi mở hơn?
Nhìn đôi mắt đen nhánh của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng bóp chóp mũi của cô một cái cười nói: "Được, rất tốt, chỉ cần là bà xã, cái gì cũng tốt."
"Ý của anh là, anh không phải quá để ý quy định cứng nhắc kia, không cần tự trói buộc mình." Chu Duệ Trạch ngưng mắt nhìn vào mắt Hà Quyên, nghiêm túc nói, "Cho dù em không phải, anh cũng sẽ không ngại. Bởi vì anh không có cách nào tham dự vào quá khứ, sau này anh có em là tốt rồi."
Hà Quyên không biết vì sao, chỉ cần Chu Duệ Trạch nói vài câu cũng có thể làm cô khóc, hiện tại cô lại muốn khóc.
"Hơn nữa, bà xã nhỏ như vậy, chính là lần đầu tiên." Chu Duệ Trạch cười như mèo trộm được thịt, thậm chí còn liếm liếm môi của mình.
Nhìn nụ cười gian này khiến tròng mắt của Hà Quyên không khỏi híp lại, đưa tay vỗ mặt của Chu Duệ Trạch: "Anh lại muốn làm gì?"
Sắc mặt Chu Duệ Trạch tối sầm lại, khàn khàn nói: "Anh đang nghĩ, có phải quá lớn hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.