Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 96: Chương 87.2
Phong Phiêu Tuyết
22/12/2015
Một câu nói, làm Hà quyên nhớ lại, trên mặt bỏng đến mức có thể luộc trứng
gà rồi, lắp ba lắp bắp giải thích: "Cái đó, Em...em. . . . . . Không
muốn. . . . . . Em chính là. . . . . ."
Nhìn bộ dáng Hà Quyên nói không lưu loát, Chu Duệ Trạch bỗng nhiên không nhịn được liền hôn môi Hà Quyên, ngăn chận lời của cô..., trằn trọc dây dưa, thật sự là thế nào cũng muốn bà xã anh khó chịu.
Thật là quá đáng yêu.
"Anh biết rõ, là em nói thật, không phải là vì gia tăng tình thú. Chỉ là, anh thích em nói thật, về sau có thể nói tiếp." Chu Duệ Trạch cười gian trá, khiến Hà Quyên hận không thể tát một cái đánh chết anh.
Tại sao lúc trước cô còn nghĩ rằng anh là một người đàn ông tốt đẹp, hiền lành chứ? Cô đúng là mù mắt.
"Ai muốn nói?" Hà quyên lầu bầu một câu, "Ăn cơm ăn cơm, em chết đói rồi."
Cô không cần nói chuyện với cái người không biết xấu hổ này, nhàm chán.
Nhìn bộ dáng Hà Quyên vùi đầu ăn cơm, lỗ tai mơ hồ còn ửng hồng, tâm trạng Chu Duệ Trạch vô cùng tốt, đưa trứng gà đã bóc vỏ cho Hà Quyên.
Rõ ràng là một người hay xấu hổ như vậy, nhưng lại vụng trộm nghịch ngợm như vậy.
Nghĩ tới hành động lúc sáng sớm khi thức dậy của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch không cách nào khống chế được nụ cười của mình.
Không ngờ bà xã anh lại đáng yêu như thế?
Gắp trứng gà đã bóc vỏ vào bát của Hà Quyên, lúc Hà Quyên ngẩng đầu, Chu Duệ Trạch nhanh chóng thu hồi nụ cười, khôi phục thái độ bình thường.
"Anh cũng ăn đi, đừng lo cho em, để nguội sẽ không ngon." Hà Quyên lấy trứng gà ở bên cạnh, hai ba lần liền bóc sạch vỏ đưa qua.
Chu Duệ Trạch cười ha hả há mồm, Hà Quyên hơi sững sờ, cũng không nói gì chỉ là trừng mắt liếc anh một cái, vẫn trực tiếp đưa trứng gà vào trong miệng anh.
Chu Duệ Trạch một miếng nhét tất cả vào miệng, không ngừng nhai.
Nhìn dáng vẻ cố sức của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên không nhịn được mà mắng: "Nhất định phải ăn hết một lần, anh không sợ nghẹn sao?"
Hà Quyên cầm lấy sữa tươi đưa tới: "Nhanh, uống một ngụm."
Chu Duệ Trạch vội vàng nhận lấy, uống một ngụm nuốt xuống, nhưng không ngờ lúc này anh bị sặc, lập tức lấy tay che miệng lại nỗ lực đè nén ho khan, ngược lại nước mắt tràn ra ngoài.
"Như thế nào?" Vừa nhìn thấy dáng vẻ Chu Duệ Trạch khó chịu, Hà Quyên đau lòng liền đứng lên, vội vàng đi qua, cho anh theo vỗ mu bàn tay anh, "Khó chịu phải thì hãy phun ra đi, đừng cố chịu đựng."
Chu Duệ Trạch lại đổ hai ly uống thêm hai hớp sữa tươi, nuốt trứng gà đầy miệng xuống, nhếch miệng cười một tiếng với Hà Quyên: "Không sao."
"Sao không ăn từng miếng từng miếng một? Nhất định phải ăn cùng một lúc sao?" Sau khi xác định Chu Duệ Trạch không có việc gì, không nhịn được trách cứ, "Sặc còn dễ chịu hơn sao?"
Chu Duệ Trạch cúi đầu, nhỏ giọng lầu bầu: "Em đút anh ăn. . . . . ."
Nghe Chu Duệ Trạch nói, Hà Quyên không nhịn được mà trừng mắt với trần nhà: "Ngu ngốc, cho anh ăn, cho anh ăn còn không được sao?"
"Ừ." Chu Duệ Trạch vui vẻ gật đầu, "Bà xã, anh muốn ăn bánh bao."
Hà Quyên cầm bánh bao đưa tới khóe miệng Chu Duệ Trạch, vẫn không quên "Hung tợn" uy hiếp anh: "Ăn từ từ."
Mới vừa bị sặc rồi nên Chu Duệ Trạch chỉ cắn một miếng nhỏ, từ từ ăn, tiếp tục cắn miếng thứ hai, ba lần mới ăn hết một cái bánh bao hấp, khi đến miếng cuối cùng còn lè lưỡi, liếm ngón tay Hà Quyên, nhưng chỉ đổi lấy ánh mắt xem thường của Hà Quyên.
"Anh cầm tinh con chó sao?" Không ăn cơm, liếm cái gì mà liếm?
Hơn nữa, liếm làm cho tay cô nóng lên.
"Bà xã cũng ăn đi." Chu Duệ Trạch cầm lên một cái bánh bao hấp, giơ đến trước mặt Hà Quyên, Hà Quyên muốn giơ tay cầm lấy, Chu Duệ Trạch thu tay lại né tránh tay Hà Quyên, "Cố định" giơ lên khóe môi Hà Quyên.
Tính Chu Duệ Trạch giống như trẻ con làm cho Hà Quyên dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là há mồm, liền nuốt bánh trên tay Chu Duệ Trạch vào.
Không biết là sắp đến giờ cơm trưa, sững sờ ăn nửa giờ, sau khi ăn xong, Chu Duệ Trạch thu dọn đồ gọn gàng.
"Bà xã, anh đưa em đi đến chỗ này một chút, anh đi xem phòng bạn, còn đi xem phòng ở cũ của em một chút, xem khi nào có thể bán đi."
"Vâng." Hà Quyên nghĩ rồi nói, chưa tới hai ngày cô liền đến hạn rồi, nên trở về đi làm, sắp xếp phòng ổn thỏa, cô mới có thể yên tâm.
Chu Duệ Trạch đưa Hà Quyên tới khách sạn, cũng không có đi lên, lúc này Phương Thục Tú cùng và Hà Quyên có rất nhiều lời cần tâm sự với nhau.
Dù thế nào anh cũng không nên can thiệp vào.
Chu Duệ Trạch trực tiếp lái xe trở về công ty, vào thang máy chuyên dụng đi lên phòng làm việc, đầu tiên là xem qua một số công việc gần đây một chút, thấy tất cả trong công ty đều bình thường, cũng không có chuyện gì khẩn cấp.
Lúc này mới gọi điện thoại: "Lên đây một chút."
Nhiếp Nghiêu cúp điện thoại, cầm tài liệu đã chuẩn bị trước, khi đi vào
phòng làm việc của Chu Duệ Trạch, vừa hay nhìn thấy Chu Duệ Trạch đang ký tài liệu, thấy cậu đi vào, Chu Duệ Trạch đóng tài liệu lại, ý bảo: "Hôm nay tôi có thể xử lý xong."
"Ừ." Nhiếp Nghiêu hào phóng ngồi xuống ghế, nói: Xong, "Cậu muốn xem nhà tôi đã giúp cậu chọn mấy chỗ, cậu xem một chút xem có chỗ nào ưng ý không."
Nhiếp Nghiêu đưa tài liệu đã chuẩn bị cho Chu Duệ Trạch, Chu Duệ Trạch cười một tiếng, cảm kích không nói.
Nếu không nói năng lực làm việc của Nhiếp Nghiêu rất tốt.
Những căn nhà này không chỉ có bản vẽ mà còn có tài liệu giải thích rõ, không những nhắc tới trước kia làm gì, ngay cả hoàn cảnh xung quanh và mọi người quanh đó cũng viết rõ ràng.
Chu Duệ Trạch nhìn một chút, để xuống, chỉ tay một cái: "Nơi này đi."
Địa điểm không phải gần trung tâm siêu thị, một nửa thuộc về địa phương phồn hoa, chung quanh là bệnh viện, ngân hàng cơ sở thiết bị cũng rất tốt. Quan trọng nhất là, nơi đó giống như là thành phố dành cho người già, xung quanh có rất nhiều người lớn tuổi.
Mặt căn hộ không lớn, từ trên xuống dưới có hai tầng, vừa vặn phía trên dành cho người ở, phía dưới mở tiệm tạp hóa nhỏ, mua chút đồ sử dụng trong nhà, khách hàng là những người già xung quanh là tốt nhất.
Đồng thời hơn nữa cũng có một người để nói chuyện.
Có những người cùng trang lứa ở chung một chỗ, sẽ không để cho Phương Thục Tú cô đơn.
"Ừ, chỗ này sao? Tớ đi tìm người làm, trong vòng một tuần sẽ chuẩn bị xong, không cần quá phô trương, chuẩn bị đơn giản một chút." Nhiếp Nghiêu nói.
"Trên tầng thiết bị được lắp đặt rất tốt, chỉ cần sửa một chút là được,
khoảng nửa tháng." Nhiếp Nghiêu nói xong, nhìn Chu Duệ Trạch một chút, "Còn căn nhà cũ của Hà Quyên, tớ sẽ giúp cậu tìm người mua, năm ngày nữa sẽ đến mua, cậu nghĩ thế nào?"
Chu Duệ Trạch gật đầu cười: "Được."
Nhiếp Nghiêu sắp xếp thời gian cũng rất hợp lý, tuy nói tốc độ nhanh hơn bình thường một chút, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy bất thường.
"Những chuyện này tôi sẽ toàn quyền phụ trách." Chu Duệ Trạch nói, "Đến lúc đó, cậu bảo người mua, người bán đến giao dịch với tôi là được."
Chu Duệ Trạch nói xong, không đợi Nhiếp Nghiêu trả lời, ngẩng đầu, khi thấy nét mặt cổ quái của Nhiếp Nghiêu, không khỏi cau mày hỏi: "Thế nào?"
"Cậu. . . . . ." Nhiếp Nghiêu cẩn thận quan sát Chu Duệ Trạch, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt của anh, nhướng mày hỏi, "Có phải xảy ra chuyện gì không? Tinh thần đã khá hơn nhiều so với bình thường."
Thấy Nhiếp Nghiêu hỏi như vậy, tinh thần cố gắng khắc chế của Chu Duệ Trạch lập tức buông lỏng, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Cậu đã nhìn ra?"
Vừa thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Duệ Trạch, theo bản năng Nhiếp Nghiê đạp bàn làm việc, cái ghế trượt ra thật xa về phía sau, toàn thân phòng bị nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, tư thế giống như chỉ cần Chu Duệ Trạch cử động cậu liền xoay người bỏ chạy.
"Cậu làm gì vậy?" Vẻ mặt và động tác của Nhiếp Nghiêu đều kích động nhìn Chu Duệ Trạch, nhướng mày, không nhịn được hỏi.
"Cậu làm gì vậy?" Nhiếp Nghiêu không nhịn được hỏi lại, đưa tay xa xa chỉ vào Chu Duệ Trạch, "Cậu cười như người ngốc như vậy, cậu có âm mưu gì?"
"Cái gì gọi là ngu ngốc?" Chu Duệ Trạch bất mãn nói, "Cái này gọi là nụ cười hạnh phúc."
Cười hạnh phúc hay người ngu ngốc đều giống nhau?
Nhiếp Nghiêu ở trong lòng không nhịn được oán thầm.
"Có chuyện tốt?" Nhiếp Nghiêu tò mò hỏi.
"Chuyện tốt, chuyện rất tốt." Chu Duệ Trạch lần nữa xuất hiện loại nụ cười đó, Nhiếp Nghiêu lập tức nổi da gà.
"Chuyện gì tốt?" Da gà nổi lên, Nhiếp Nghiêu càng thêm tò mò, rốt cuộc là chuyện tốt gì, khiến Chu Duệ Trạch như vậy.
"Ha ha. . . . . ." Chu Duệ Trạch cười sâu hơn, sau đó, ngoắc ngoắc ngón tay với Nhiếp Nghiêu.
Dưới chân Nhiếp Nghiêu vừa động, cái ghế liền trượt đến gần bàn làm việc.
Chu Duệ Trạch thần bí hề hề tới gần, ở bên tai Nhiếp Nghiêu nhẹ nhàng mà nói một câu: "Cũng không nói cho cậu biết."
Mặt Nhiếp Nghiêu liền biến sắc, không cần suy nghĩ cầm tài liệu trên bàn lập tức ném lên đầu Chu Duệ Trạch, dám đùa giỡn với anh sao!
Nhiếp Nghiêu lợi hại, Chu Duệ Trạch cũng không kém, thân thể lui về phía sau một chút, tài liệu trực tiếp rơi trên bàn.
"Trong phòng làm việc không được đánh nhau." Chu Duệ Trạch dựa vào ghế ngồi, quơ quơ ngón tay với Nhiếp Nghiêu, "Thân là Tổng giám đốc, không được cầm đầu vi phạm quy định."
"Không cho đánh nhau?" Nhiếp Nghiêu hừ lạnh một tiếng, "Liền muốn trốn việc sao?"
"Tôi nghỉ đông." Chu Duệ Trạch hùng hồn giải thích.
Nhiếp Nghiêu vừa nghe, giận dễ sợ, rống giận: "Tại sao cậu nghỉ đông? Nghỉ đông của tôi đâu? Nghỉ đông của tôi đâu"
"Tỉnh táo, tỉnh táo, cậu đừng quá kích động." Chu Duệ Trạch gầm nhẹ vội vàng trấn an Nhiếp Nghiêu, "Chú ý hình tượng một chút."
"Phòng làm việc của cậu hiệu quả cách âm tốt thế nào, tôi biết rõ ràng." Nhiếp Nghiêu cười lạnh, căn bản cũng không nghe Chu Duệ Trạch nói.
"Chờ thêm thời gian nữa, khi tôi cùng bà xã tốt hơn, đến lúc đó cậu có thể đi nghỉ đông." Chu Duệ Trạch vội vàng nói.
Sau khi nói như vậy, thì ngược lại Nhiếp Nghiêu hoài nghi nhìn Chu Duệ Trạch, ánh mắt kỳ quái, Chu Duệ Trạch cả người không được tự nhiên: "Cậu nhìn cái gì?"
"Hình như hôm nay cậu có cái gì không đúng nha." Nhiếp Nghiêu vuốt cằm của mình, suy nghĩ, đột nhiên vỗ trán của mình, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Có khi nào cậu đã. . . . . ."
Nhìn bộ dáng Hà Quyên nói không lưu loát, Chu Duệ Trạch bỗng nhiên không nhịn được liền hôn môi Hà Quyên, ngăn chận lời của cô..., trằn trọc dây dưa, thật sự là thế nào cũng muốn bà xã anh khó chịu.
Thật là quá đáng yêu.
"Anh biết rõ, là em nói thật, không phải là vì gia tăng tình thú. Chỉ là, anh thích em nói thật, về sau có thể nói tiếp." Chu Duệ Trạch cười gian trá, khiến Hà Quyên hận không thể tát một cái đánh chết anh.
Tại sao lúc trước cô còn nghĩ rằng anh là một người đàn ông tốt đẹp, hiền lành chứ? Cô đúng là mù mắt.
"Ai muốn nói?" Hà quyên lầu bầu một câu, "Ăn cơm ăn cơm, em chết đói rồi."
Cô không cần nói chuyện với cái người không biết xấu hổ này, nhàm chán.
Nhìn bộ dáng Hà Quyên vùi đầu ăn cơm, lỗ tai mơ hồ còn ửng hồng, tâm trạng Chu Duệ Trạch vô cùng tốt, đưa trứng gà đã bóc vỏ cho Hà Quyên.
Rõ ràng là một người hay xấu hổ như vậy, nhưng lại vụng trộm nghịch ngợm như vậy.
Nghĩ tới hành động lúc sáng sớm khi thức dậy của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch không cách nào khống chế được nụ cười của mình.
Không ngờ bà xã anh lại đáng yêu như thế?
Gắp trứng gà đã bóc vỏ vào bát của Hà Quyên, lúc Hà Quyên ngẩng đầu, Chu Duệ Trạch nhanh chóng thu hồi nụ cười, khôi phục thái độ bình thường.
"Anh cũng ăn đi, đừng lo cho em, để nguội sẽ không ngon." Hà Quyên lấy trứng gà ở bên cạnh, hai ba lần liền bóc sạch vỏ đưa qua.
Chu Duệ Trạch cười ha hả há mồm, Hà Quyên hơi sững sờ, cũng không nói gì chỉ là trừng mắt liếc anh một cái, vẫn trực tiếp đưa trứng gà vào trong miệng anh.
Chu Duệ Trạch một miếng nhét tất cả vào miệng, không ngừng nhai.
Nhìn dáng vẻ cố sức của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên không nhịn được mà mắng: "Nhất định phải ăn hết một lần, anh không sợ nghẹn sao?"
Hà Quyên cầm lấy sữa tươi đưa tới: "Nhanh, uống một ngụm."
Chu Duệ Trạch vội vàng nhận lấy, uống một ngụm nuốt xuống, nhưng không ngờ lúc này anh bị sặc, lập tức lấy tay che miệng lại nỗ lực đè nén ho khan, ngược lại nước mắt tràn ra ngoài.
"Như thế nào?" Vừa nhìn thấy dáng vẻ Chu Duệ Trạch khó chịu, Hà Quyên đau lòng liền đứng lên, vội vàng đi qua, cho anh theo vỗ mu bàn tay anh, "Khó chịu phải thì hãy phun ra đi, đừng cố chịu đựng."
Chu Duệ Trạch lại đổ hai ly uống thêm hai hớp sữa tươi, nuốt trứng gà đầy miệng xuống, nhếch miệng cười một tiếng với Hà Quyên: "Không sao."
"Sao không ăn từng miếng từng miếng một? Nhất định phải ăn cùng một lúc sao?" Sau khi xác định Chu Duệ Trạch không có việc gì, không nhịn được trách cứ, "Sặc còn dễ chịu hơn sao?"
Chu Duệ Trạch cúi đầu, nhỏ giọng lầu bầu: "Em đút anh ăn. . . . . ."
Nghe Chu Duệ Trạch nói, Hà Quyên không nhịn được mà trừng mắt với trần nhà: "Ngu ngốc, cho anh ăn, cho anh ăn còn không được sao?"
"Ừ." Chu Duệ Trạch vui vẻ gật đầu, "Bà xã, anh muốn ăn bánh bao."
Hà Quyên cầm bánh bao đưa tới khóe miệng Chu Duệ Trạch, vẫn không quên "Hung tợn" uy hiếp anh: "Ăn từ từ."
Mới vừa bị sặc rồi nên Chu Duệ Trạch chỉ cắn một miếng nhỏ, từ từ ăn, tiếp tục cắn miếng thứ hai, ba lần mới ăn hết một cái bánh bao hấp, khi đến miếng cuối cùng còn lè lưỡi, liếm ngón tay Hà Quyên, nhưng chỉ đổi lấy ánh mắt xem thường của Hà Quyên.
"Anh cầm tinh con chó sao?" Không ăn cơm, liếm cái gì mà liếm?
Hơn nữa, liếm làm cho tay cô nóng lên.
"Bà xã cũng ăn đi." Chu Duệ Trạch cầm lên một cái bánh bao hấp, giơ đến trước mặt Hà Quyên, Hà Quyên muốn giơ tay cầm lấy, Chu Duệ Trạch thu tay lại né tránh tay Hà Quyên, "Cố định" giơ lên khóe môi Hà Quyên.
Tính Chu Duệ Trạch giống như trẻ con làm cho Hà Quyên dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là há mồm, liền nuốt bánh trên tay Chu Duệ Trạch vào.
Không biết là sắp đến giờ cơm trưa, sững sờ ăn nửa giờ, sau khi ăn xong, Chu Duệ Trạch thu dọn đồ gọn gàng.
"Bà xã, anh đưa em đi đến chỗ này một chút, anh đi xem phòng bạn, còn đi xem phòng ở cũ của em một chút, xem khi nào có thể bán đi."
"Vâng." Hà Quyên nghĩ rồi nói, chưa tới hai ngày cô liền đến hạn rồi, nên trở về đi làm, sắp xếp phòng ổn thỏa, cô mới có thể yên tâm.
Chu Duệ Trạch đưa Hà Quyên tới khách sạn, cũng không có đi lên, lúc này Phương Thục Tú cùng và Hà Quyên có rất nhiều lời cần tâm sự với nhau.
Dù thế nào anh cũng không nên can thiệp vào.
Chu Duệ Trạch trực tiếp lái xe trở về công ty, vào thang máy chuyên dụng đi lên phòng làm việc, đầu tiên là xem qua một số công việc gần đây một chút, thấy tất cả trong công ty đều bình thường, cũng không có chuyện gì khẩn cấp.
Lúc này mới gọi điện thoại: "Lên đây một chút."
Nhiếp Nghiêu cúp điện thoại, cầm tài liệu đã chuẩn bị trước, khi đi vào
phòng làm việc của Chu Duệ Trạch, vừa hay nhìn thấy Chu Duệ Trạch đang ký tài liệu, thấy cậu đi vào, Chu Duệ Trạch đóng tài liệu lại, ý bảo: "Hôm nay tôi có thể xử lý xong."
"Ừ." Nhiếp Nghiêu hào phóng ngồi xuống ghế, nói: Xong, "Cậu muốn xem nhà tôi đã giúp cậu chọn mấy chỗ, cậu xem một chút xem có chỗ nào ưng ý không."
Nhiếp Nghiêu đưa tài liệu đã chuẩn bị cho Chu Duệ Trạch, Chu Duệ Trạch cười một tiếng, cảm kích không nói.
Nếu không nói năng lực làm việc của Nhiếp Nghiêu rất tốt.
Những căn nhà này không chỉ có bản vẽ mà còn có tài liệu giải thích rõ, không những nhắc tới trước kia làm gì, ngay cả hoàn cảnh xung quanh và mọi người quanh đó cũng viết rõ ràng.
Chu Duệ Trạch nhìn một chút, để xuống, chỉ tay một cái: "Nơi này đi."
Địa điểm không phải gần trung tâm siêu thị, một nửa thuộc về địa phương phồn hoa, chung quanh là bệnh viện, ngân hàng cơ sở thiết bị cũng rất tốt. Quan trọng nhất là, nơi đó giống như là thành phố dành cho người già, xung quanh có rất nhiều người lớn tuổi.
Mặt căn hộ không lớn, từ trên xuống dưới có hai tầng, vừa vặn phía trên dành cho người ở, phía dưới mở tiệm tạp hóa nhỏ, mua chút đồ sử dụng trong nhà, khách hàng là những người già xung quanh là tốt nhất.
Đồng thời hơn nữa cũng có một người để nói chuyện.
Có những người cùng trang lứa ở chung một chỗ, sẽ không để cho Phương Thục Tú cô đơn.
"Ừ, chỗ này sao? Tớ đi tìm người làm, trong vòng một tuần sẽ chuẩn bị xong, không cần quá phô trương, chuẩn bị đơn giản một chút." Nhiếp Nghiêu nói.
"Trên tầng thiết bị được lắp đặt rất tốt, chỉ cần sửa một chút là được,
khoảng nửa tháng." Nhiếp Nghiêu nói xong, nhìn Chu Duệ Trạch một chút, "Còn căn nhà cũ của Hà Quyên, tớ sẽ giúp cậu tìm người mua, năm ngày nữa sẽ đến mua, cậu nghĩ thế nào?"
Chu Duệ Trạch gật đầu cười: "Được."
Nhiếp Nghiêu sắp xếp thời gian cũng rất hợp lý, tuy nói tốc độ nhanh hơn bình thường một chút, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy bất thường.
"Những chuyện này tôi sẽ toàn quyền phụ trách." Chu Duệ Trạch nói, "Đến lúc đó, cậu bảo người mua, người bán đến giao dịch với tôi là được."
Chu Duệ Trạch nói xong, không đợi Nhiếp Nghiêu trả lời, ngẩng đầu, khi thấy nét mặt cổ quái của Nhiếp Nghiêu, không khỏi cau mày hỏi: "Thế nào?"
"Cậu. . . . . ." Nhiếp Nghiêu cẩn thận quan sát Chu Duệ Trạch, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt của anh, nhướng mày hỏi, "Có phải xảy ra chuyện gì không? Tinh thần đã khá hơn nhiều so với bình thường."
Thấy Nhiếp Nghiêu hỏi như vậy, tinh thần cố gắng khắc chế của Chu Duệ Trạch lập tức buông lỏng, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Cậu đã nhìn ra?"
Vừa thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Duệ Trạch, theo bản năng Nhiếp Nghiê đạp bàn làm việc, cái ghế trượt ra thật xa về phía sau, toàn thân phòng bị nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, tư thế giống như chỉ cần Chu Duệ Trạch cử động cậu liền xoay người bỏ chạy.
"Cậu làm gì vậy?" Vẻ mặt và động tác của Nhiếp Nghiêu đều kích động nhìn Chu Duệ Trạch, nhướng mày, không nhịn được hỏi.
"Cậu làm gì vậy?" Nhiếp Nghiêu không nhịn được hỏi lại, đưa tay xa xa chỉ vào Chu Duệ Trạch, "Cậu cười như người ngốc như vậy, cậu có âm mưu gì?"
"Cái gì gọi là ngu ngốc?" Chu Duệ Trạch bất mãn nói, "Cái này gọi là nụ cười hạnh phúc."
Cười hạnh phúc hay người ngu ngốc đều giống nhau?
Nhiếp Nghiêu ở trong lòng không nhịn được oán thầm.
"Có chuyện tốt?" Nhiếp Nghiêu tò mò hỏi.
"Chuyện tốt, chuyện rất tốt." Chu Duệ Trạch lần nữa xuất hiện loại nụ cười đó, Nhiếp Nghiêu lập tức nổi da gà.
"Chuyện gì tốt?" Da gà nổi lên, Nhiếp Nghiêu càng thêm tò mò, rốt cuộc là chuyện tốt gì, khiến Chu Duệ Trạch như vậy.
"Ha ha. . . . . ." Chu Duệ Trạch cười sâu hơn, sau đó, ngoắc ngoắc ngón tay với Nhiếp Nghiêu.
Dưới chân Nhiếp Nghiêu vừa động, cái ghế liền trượt đến gần bàn làm việc.
Chu Duệ Trạch thần bí hề hề tới gần, ở bên tai Nhiếp Nghiêu nhẹ nhàng mà nói một câu: "Cũng không nói cho cậu biết."
Mặt Nhiếp Nghiêu liền biến sắc, không cần suy nghĩ cầm tài liệu trên bàn lập tức ném lên đầu Chu Duệ Trạch, dám đùa giỡn với anh sao!
Nhiếp Nghiêu lợi hại, Chu Duệ Trạch cũng không kém, thân thể lui về phía sau một chút, tài liệu trực tiếp rơi trên bàn.
"Trong phòng làm việc không được đánh nhau." Chu Duệ Trạch dựa vào ghế ngồi, quơ quơ ngón tay với Nhiếp Nghiêu, "Thân là Tổng giám đốc, không được cầm đầu vi phạm quy định."
"Không cho đánh nhau?" Nhiếp Nghiêu hừ lạnh một tiếng, "Liền muốn trốn việc sao?"
"Tôi nghỉ đông." Chu Duệ Trạch hùng hồn giải thích.
Nhiếp Nghiêu vừa nghe, giận dễ sợ, rống giận: "Tại sao cậu nghỉ đông? Nghỉ đông của tôi đâu? Nghỉ đông của tôi đâu"
"Tỉnh táo, tỉnh táo, cậu đừng quá kích động." Chu Duệ Trạch gầm nhẹ vội vàng trấn an Nhiếp Nghiêu, "Chú ý hình tượng một chút."
"Phòng làm việc của cậu hiệu quả cách âm tốt thế nào, tôi biết rõ ràng." Nhiếp Nghiêu cười lạnh, căn bản cũng không nghe Chu Duệ Trạch nói.
"Chờ thêm thời gian nữa, khi tôi cùng bà xã tốt hơn, đến lúc đó cậu có thể đi nghỉ đông." Chu Duệ Trạch vội vàng nói.
Sau khi nói như vậy, thì ngược lại Nhiếp Nghiêu hoài nghi nhìn Chu Duệ Trạch, ánh mắt kỳ quái, Chu Duệ Trạch cả người không được tự nhiên: "Cậu nhìn cái gì?"
"Hình như hôm nay cậu có cái gì không đúng nha." Nhiếp Nghiêu vuốt cằm của mình, suy nghĩ, đột nhiên vỗ trán của mình, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Có khi nào cậu đã. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.