Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 97: Chương 88.1: Làm việc

Phong Phiêu Tuyết

24/12/2015

Chu Duệ Trạch lạnh nhạt nhìn Nhiếp Nghiêu, làm bầu không khí trở nên áp bức. Nhiếp Nghiêu than một tiếng, nhàm chán nhún vai: “Làm sao cậu cũng không chịu hợp tác một chút?”

Anh lạnh lùng liếc mắt xem thường hỏi: “Cậu rất nhàm chán sao?”

Chu Duệ Trạch thật không hiểu, tính tình của anh và Nhiếp Nghiêu trái ngược như thế, sao có thể chung sống hòa bình nhiều năm nay như vậy?

"Được rồi." Nhiếp Nghiêu đã sớm quen đối với ánh mắt khi dễ đó của Chu Duệ Trạch, không thể làm gì khác hơn đành phải nghiêm túc hỏi: "Cố ấy biết thân phận của cậu rồi hả?"

"Làm sao có thể." Chu Duệ Trạch tùy ý khoát khoát tay, "Không cần ở đây đoán mò, đi làm việc đi."

Hiển nhiên Chu Duệ Trạch không muốn nói chuyện nhiều, Nhiếp Nghiêu cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ cần biết không phải là chuyện xấu gì là được rồi.

Kế tiếp Nhiếp Nghiêu nói một số vấn đề của công ty cần Chu Duệ Trạch giải quyết với anh, vừa mới nói thì đã qua hai tiếng đồng hồ, sau khi Nhiếp Nghiêu ra ngoài, Chu Duệ Trạch tập trung tinh thần xử lý công việc.

Đợi đến giờ tan việc, xoa xoa cái trán, đóng lại phần tài liệu cuối cùng.

Sau đó lấy điện thoại di động ra, thần tốc nhấn điện thoại, nghe bên trong truyền tới tiếng chuông, khóe môi không nhịn được giương lên, điện thoại được nhận, một âm thanh ngọt đến độ phát ngán: "Bà xã. . . . . ."

Bên kia điện thoại Hà Quyên không khỏi rùng mình một cái, nghe âm thanh kích thích này thiếu chút nữa làm cô nôn ra, nhìn Phương Thục Tú cười cười, đứng dậy, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Sau khi ra ngoài, chuyện làm đầu tiên chính là hướng về phía điện thoại di động khiển trách một tiếng: "Thật khéo nói chuyện!"

Giọng nói mới vừa rồi kia, thật là vạn năm có một, làm cho cô nổi da gà đầy người, quá lạnh rồi.

"Khụ." Chu Duệ Trạch ho một tiếng, khôi phục giộng nói như bình thường, nhưng người khác vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của anh cực tốt, "Vợ à, buổi tối cùng dì đi ăn cơm ở đâu?"

"Không, buổi tối dì nhỏ muốn nghỉ ngơi sớm một chút, em và dì gọi một vài món ăn bên ngoài khi nào đói sẽ ăn." Hà Quyên l.q d rất tự nhiên nói rõ chuyện của cô và Phương Thục Tú với Chu Duệ Trạch, "Buổi tối anh muốn ăn cái gì, em sẽ mang đến cho anh. Em ở cùng dì nhỏ một lát."

"Không có việc gì, chuyện của anh xong rồi. Vừa đúng lúc về nhà nấu cơm, đừng nóng vội, em chờ qua giờ cao điểm rồi hãy về, không nên chen lấn với người ta, đói bụng thì ăn một l.q.d chút gì đi, không được ăn nhiều, về nhà còn ăn cơm." Không có lời ngon tiếng ngọt gì, Chu Duệ Trạch chỉ là tỉ mỉ nhắc nhở những chuyện thường ngày.

"Ừ, anh lái xe cẩn thận một chút." Hà Quyên cười gật đầu, sau khi dặn dò một câu thì cúp điện thoại.

Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, liền cầm chìa khóa chạy như bay đến siêu thị, mua một đống đồ về nhà.

Sau khi bận rộn sắp xếp một hồi, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay, đi vào phòng bếp nấu cơm.

Đợi đến bảy giờ khi Hà Quyên về nhà, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cúi đầu nhìn thấy đôi dép lê màu đen, hình như là mới, đôi dép cũ trước kia cũng không còn.

Hơn nữa, lại có một đôi dép thỏ màu hồng, tốt. . . . . . Thật đáng yêu. . . . .

Nhíu mày nghi hoặc, sau khi mang vào thì đi vào nhà, vừa đúng lúc Chu Duệ Trạch bưng món ăn từ phòng bếp ra, bày ra khuôn mặt tươi cười với cô: "Bà xã, đến đây, rửa tay rồi ăn cơm."

"Ừ." Hà Quyên đáp một tiếng, sau đó tinh mắt phát hiện dép dưới chân người nào đó thế nhưng giống với cô như đúc, chỉ là không phải màu hồng mà là màu xanh dương phấn nhạt.

Ánh mắt từ dưới chân Chu Duệ Trạch chuyển tới dưới chân mình, khóe môi Hà Quyên co quắp mấy cái, đây là. . . . . . Không phải như cô nghĩ chứ?

Mấp máy môi, Hà Quyên quyết định phớt lờ chuyện này, cô vào phòng ngủ của mình cũng không cảm thấy l.q.d có gì khác biệt, đi phòng vệ sinh rửa tay, bàn tay với lấy chiếc khăn lông, nhưng không thấy đâu.

Quay đầu nhìn lại, đừng nói khăn lông, ngay cả những đồ vật rửa mặt này nọ thường ngày cũng không thấy.

Nếu cô không biết chuyện gì, thì thật sự phát ngốc rồi.

Xoay người ra cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng Chu Duệ Trạch ra, đồ vật bên trong làm Hà Quyên bất đắc dĩ vỗ trán mình một cái.



Anh hành động cũng thật là nhanh, nhanh như vậy mà đã chuẩn bị đầy đủ hết như vậy.

"Bà xã, bà xã à, mau xuống ăn cơm, nếu không sẽ nguội." Trong phòng ăn Chu Duệ Trạch đang gọi, Hà Quyên nhắm hai mắt lại, xoay người đi ra ngoài.

Đến phòng ăn ngồi xuống, nhìn bát đũa trên bàn bất đắc dĩ than nhẹ.

"Bà xã làm sao vậy?" Nghe Hà Quyên thở dài, Chu Duệ Trạch không hiểu hỏi, "Không thích mấy món này sao?"

Hà Quyên dở khóc dở cười ngẩng đầu, hỏi Chu Duệ Trạch: "Hành động của anh có phải quá nhanh rồi hay không?"

Chuyển hết tất cả đồ đạc gì đó của cô vào phòng ngủ của anh còn không tính, đồ trong nhà hoàn toàn bị thay đổi hết, cái gì cũng một đôi một đôi, ngay cả bát đũa ăn cơm cũng là Long Phượng Trình Tường cùng kiểu với chén.

Nhiều đồ như vậy, anh mua được ở đâu vậy hả?

Huống chi, hôm nay anh không phải cũng đi làm sao?

Bị Hà Quyên vạch trần, Chu Duệ Trạch cũng không ngượng ngùng chút nào, vẻ mặt ngược lại như chuyện đương nhiên nói: "Đương nhiên phải nhanh, nếu không bà xã sẽ không quan tâm anh nữa."

"Khi nào thì em không quan tâm anh?" Hà Quyên phát hiện, có nhiều lúc suy nghĩ của cô thật sự là không theo kịp ý nghĩ của Chu Duệ Trạch.

"Nếu không có, bà xã còn ngại gì nữa? Chúng ta vốn chính là vợ chồng, đúng không?" Đôi mắt đen láy của Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên, đôi mắt nhỏ này, muốn bao nhiêu sáng chói có bấy nhiêu sáng chói, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.

Nhìn giống như một chú chó con lớn thành thật, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn cô, cho dù có nhiều bất mãn hơn nữa, Hà Quyên cũng không nói được gì.

Huống chi, Hà Quyên chỉ là có chút kinh ngạc, ngược lại cũng không thấy có gì kỳ cục, lại bị Chu Duệ Trạch nhìn như vậy, cô còn lời gì có thể nói đây?

Trề miệng một cái, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ: "Ăn cơm."

Cầm đôi đũa mới lên, vùi đầu ăn cơm, không để ý tới người nào đó.

Trong lòng Chu Duệ Trạch âm thầm đốt pháo ăn mừng, toàn thắng.

Hài lòng nho nhỏ kia tuyệt đối không để lộ ra, vẻ mặt thành thật gắp thức ăn cho Hà Quyên: "Bà xã, sườn xào chua ngột đây, mau ăn đi."

"Ừ." Hà Quyên vùi đầu ăn cơm, thuận tay gắp món mà Chu Duệ Trạch thích vào trong chén của anh.

"Bà xã, anh dã kêu giá căn nhà cũ của em rồi, chắc không lâu nữa sẽ có tin tức, gần đây thị trường nhà ở cũ rất được ưa chuộng, bán rất chạy. Anh sẽ mua căn phòng kia về, em thấy có được hay không, nếu thích anh sẽ nói chuyện với cậu ấy." Chu Duệ Trạch vừa ăn cơm vừa thảo luận cùng Hà Quyên.

"Cơm nước xong rồi lại nói." Hà Quyên ngẩng đầu nói với Chu Duệ Trạch, "Lúc ăn cơm đừng nghĩ tới những chuyện khác, nếu không sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.

Bao tử không tốt, cũng khó điều trị.

Huống chi, cô biết dạ dày Chu Duệ Trạch có lúc sẽ không thoải mái, cũng may không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu không chú ý kỷ, thật sự sẽ xảy ra chuyện.

"Ừ." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên, lần nữa bày ra khuôn mặt tươi cười sáng chói, chỉ hận chưa làm mù mắt người nhìn.

Hà Quyên bất đắc dĩ lắc đầu, thật là thời gian ở cùng Chu Duệ Trạch càng dài, càng thấy được người này không được bình thường.

Thế nào lại giống như đứa bé vậy?

Nói anh là đứa bé, nhưng lúc làm việc đặc biệt có trách nhiệm.

Nghĩ tới, Hà Quyên không nhịn được nhẹ nhàng cong khóe môi lên, đây là nói tâm tư mỗi người cũng sẽ có lúc giống một đứa bé.

Cho nên, hình thức ở chung của vợ chồng đúng là tốt nhất, khi người nào cần, người kia phải đi dụ dỗ, dụ dỗ dụ dỗ, hai người cũng vui vẻ.



Đây là cuộc sống hôn nhân mà cô đã từng mong muốn, hai người đều suy nghĩ cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau.

Cô nghĩ chuyện đó chỉ có trong tiểu thuyết, không nghĩ tới cô thật sự gặp được, cô, đúng là thật may mắn.

Chu Duệ Trạch vừa ăn cơm vừa nhìn mắt cười của Hà Quyên, bộ dáng đó không khỏi làm anh phải suy nghĩ.

Bà xã của anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì mà lại vui vẻ như vậy?

Là đang nghĩ đến anh sao?

Ừ, không đúng, chỉ có thể nghĩ đến anh.

"Đang suy nghĩ gì sao?" Chu Duệ Trạch cố ý hạ thấp giọng, mang theo một tia dẫn dụ.

"Nghĩ tới em thật rất may mắn." Hà Quyên cũng không nói sang chuyện khác, mà thẳng thắn thừa nhận.

"May mắn?" Chu Duệ Trạch không hiểu nhìn Hà Quyên, cái đề tài này có phải có chút trừu tượng quá hay không?

"Ừ, rất may mắn." Hà Quyên cười khẳng định nói, "Từ khi còn nhỏ cha mẹ đã rất thương em, không chỉ có bọn họ, còn có dì nhỏ, bây giờ lại gặp được anh."

Chu Duệ Trạch nhìn ánh sáng trông suốt trong tròng mắt của Hà Quyên, tất cả đều tràn đầy hạnh phúc, ở chỗ sâu nhất trong lòng anh như bị thứ gì đó hung hăng đánh vào thật đau, đau đến mức suýt chút nữa anh muốn ngạc thở.

Như vậy có thể được gọi là may mắn sao?

Từ nhỏ cô được cha mẹ yêu thương, lại đột ngột qua đời. Bởi vì được thương yêu quá nhiều, khi họ mất, mang đến cho Hà Quyên đả kích không thể lớn hơn nữa?

Còn có những năm qua sống chung với Phương Thục Tú, cả ngày phải nhìn sắc mặt của Triệu Quốc Tường, loại cảm giác sống dưới mái nhà của người khác, sẽ được dễ chịu hơn sao?

Còn gặp được anh. . . . . . Trước khi gặp được anh, Hà Quyên đã gặp được những cái gì?

Bên trong những hạnh phúc này, gồm có bao nhiêu vết thương thật sâu?

Hết lần này đến lần khác, Hà Quyên chính là muốn che đậy những vết thương kia, cô chỉ muốn cảm nhận cái gọi là hạnh phúc.

Quyên Tử như vậy, làm cho Chu Duệ Trạch thật đau lòng.

"Anh ăn tôm đi." Giọng nói của Hà Quyên làm cho Chu Duệ Trạch phục hồi tinh thần từ trong suy nghĩ của mình lại, nhìn tôm đã được bóc vỏ trong chén, trong mắt có chút chua xót.

"Ăn thật ngon." Chu Duệ Trạch đè nén cảm xúc không ngừng sôi trào trong lòng mình xuống, cho thịt tôm vào trong miệng, ngửa đầu, cười nói.

Phản ứng như vậy đổi ánh mắt xem thường của Hà Quyên: "Em nói, món ăn là do anh làm, anh đang tự khen chính mình sao?"

Chu Duệ Trạch lập tức nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không phải."

Thay đổi vẻ mặt, nhìn về phía Hà Quyên bày ra nụ cười nịnh hót, so với thái giám trong cung thời cổ đại khi gặp hoàng thượng còn khoa trương hơn nhiều: "Cái này không phải do bà xã bóc cho anh sao, cho nên mới ăn ngon như vậy."

Hà Quyên nhịn không được cười lên: "Anh đó, thật không nên đi làm quản lý phụ tá."

"Vậy anh nên làm cái gì?" Chu Duệ Trạch tò mò hỏi.

"Anh nên làm quản lý quan hệ xã hội, miệng lưỡi này, người chết cũng có thể nói thành người sống." Hà Quyên "Khen ngợi" nói: "Miệng lưỡi giống như mật."

Chu Duệ Trạch liếm liếm môi, nghi hoặc nháy mắt: "Không có ngọt nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook