Chương 176: Cô giống như con mèo
Thất Niệm An
02/12/2013
Nhìn hắn một hồi lâu, Niệm Kiều há mồm nhưng vẫn không nói ra một chữ .
Cô làm thế nào có thể nói cho hắn biết cô đã đáp ứng Tần Dĩnh gả cho Tần Mộ Bạch?
Huống chi, cô không phải đã đáp ứng Tần Dĩnh, sẽ không đem chuyện này nói cho Cố Hành Sâm sao?
Thật ra thì, coi như là Tần Dĩnh không uy hiếp cô, cô cũng sẽ không đem chuyện này nói cho Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm là người, mặc dù hắn không tính là hiểu thấu đáo, nhưng là cũng đủ hiểu rõ rồi.
Nếu như hắn biết Tần Dĩnh ép cô như vậy, cô không dám bảo đảm Cố Hành Sâm sẽ làm ra chuyện gì.
Cô đưa tay, ôm chặt Cố Hành Sâm, nhẹ giọng gọi tên của hắn, không biết bao nhiêu lần: "Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm"
Cố Hành Sâm giữ chặt hai vai của cô, chống lại cô né tránh tầm mắt, gằn từng chữ nói: "Em đã nói, muốn anh không được lừa em nữa, dù là vì tốt cho em, cũng không thể lừa em, em cũng không thể gạt anh, cho nên ——"
Hắn ngừng lại, giảm nhẹ sức lực trên cánh tay, giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, "Nói cho anh biết, rốt cuộc có lời nào muốn nói với anh không?"
Cố Hành Sâm là ai, ánh mắt trao đổi giữa Niệm Kiều cùng Tần Dĩnh, toàn bộ hắn đều nhìn thấu, chỉ là lúc đó hắn không có biểu hiện ra mà thôi.
Nhất là sau khi phân tích ra người nào nổ súng, hắn càng cảm thấy ——Tần Dĩnh có lẽ chính là quả bom hẹn giờ!
Niệm Kiều nhìn hắn, nước mắt chợt rơi xuống.
Muốn nói cho hắn biết tất cả, muốn nói cho hắn biết những ủy khuất của mình, nhưng cô thật không có cách nào mở miệng.
Chỉ có thể ôm hắn, khóc suốt khóc suốt, lắc đầu, nghẹn ngào nức nở: "Cố Hành Sâm, anh đừng ép em nói được không? Không nên ép em"
Lông mày Cố Hành Sâm nhíu lại, sau đó gật đầu, vỗ vỗ lưng của cô, trấn an nói: "Được, anh không ép em nói, không khóc."
Hắn vô điều kiện bao dung, sẽ chỉ làm Niệm Kiều càng thêm áy náy.
Cô cảm thấy mình cái gì cũng không làm được, luôn mang cho hắn thêm phiền toái, luôn mang cho hắn khốn nhiễu!
Nước mắt nước mũi cũng lau trên chiếc áo vét của Cố Hành Sâm, cô khóc một trận, sau đó ngất đi.
Gọi tới bác sĩ, sau khi kiểm tra chỉ nói là do bị xúc động quá lớn, sau đó gần đây lại nghỉ ngơi không tốt cho nên mới bị ngất như vậy.
Cố Hành Sâm gật đầu một cái, chờ bác sĩ đi ra ngoài, hắn mới trở về bên giường, ngồi xuống bên mép giường.
Nắm tay Niệm Kiều, lúc này mới phát hiện ra, tay cô ướt nhẹp, chắc là mồ hôi lạnh.
Cầm lấy khăn giấy lau cho cô, đem bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô áp vào mặt mình, sau đó hôn một cái lên mu bàn tay cô.
Nhớ tới lời bác sĩ vừa nói, hắn không khỏi có chút buồn cười.
Gần đây không nghỉ ngơi tốt, nói cách khác, chính là hai người đã phóng túng quá độ.
Thở dài một tiếng, hắn buông tay cô xuống, sau đó chỉnh lại chăn cho cô, rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Đi tới một hành lang khác, hắn gọi điện thoại cho Lạc Quân Việt.
"Cố Hành Sâm?" lúc Lạc Quân Việt nhận được điện thoại của hắn có chút kinh ngạc.
Cố Hành Sâm ừ một tiếng, sau đó hỏi: "Hôm nay Tần Dĩnh cùng Niệm Kiều nói cái gì, cậu có biết không?."
Lạc Quân Việt cười nhẹ một tiếng, "Cố Hành Sâm, tôi chỉ có thể nói, tôi may mắn vì tôi và cậu là bằng hữu mà không phải là kẻ thù."
"Tôi cũng cảm thấy may mắn." Cố Hành Sâm nhàn nhạt nói một câu.
Hắn nhớ tới lúc mình chạy tới, An Manh Manh cùng Niệm Kiều đang ở trong hành lang, mà Lạc Quân Việt, là trong phòng bệnh Tần Mộ Bạch bước ra, trong tay còn cầm một cái điện thoại di động.
Lúc ấy hắn còn chưa nghĩ đến rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, bây giờ nghĩ lại, Lạc Quân Việt đã tranh thủ lúc Tần Dĩnh yêu cầu nói chuyện một mình với Niệm Kiều mà bỏ điện thoại của mình vào phòng bệnh, mà điện thoại chắc chắn đã bật sẵn chức năng ghi âm đơn!
Cho nên, trong di động của hắn, chắc chắn có toàn bộ đoạn đối thoại giữa Tần Dĩnh và Niệm Kiều!
Lạc Quân Việt không nghĩ tới, Cố Hành Sâm lại có thể chỉ từ một hành động hắn đi ra khỏi phòng bệnh mà đoán được hành động của hắn, Cố Hành Sâm chính là Cố Hành Sâm!
Lúc ấy bởi vì Tần Dĩnh đã cùng Niệm Kiều nói xong, hơn nữa Niệm Kiều cũng đáp ứng điều kiện Tần Dĩnh, cho nên lúc Lạc Quân Việt vào phòng bệnh lần nữa, Tần Dĩnh mới không đem lòng sinh nghi.
Mà lúc Lạc Quân Việt thấy Cố Hành Sâm chạy tới, bản năng siết chặt điện thoại di động, đại khái chính là lúc đó đã bị Cố Hành Sâm nhìn thấu rồi!
"Yên tâm đi, hiện tại tôi sẽ đem bản sao cuộc đối thoại đó gửi cho anh, chỉ là anh nghe xong cũng đừng kích động."
Cố Hành Sâm khẽ cau mày, rốt cuộc là chuyện gì mà lại có thể làm cho hắn kích động?
Cúp điện thoại một lát, đoạn ghi âm được gửi tới, mở ra nghe xong, cả khuôn mặt Cố Hành Sâm cũng đen lại!
Tần Dĩnh, xem ra cô đã chán sống rồi!
Nhưng mà bây giờ, hắn rốt cuộc cũng đã biết, tại sao Niệm Kiều nói không muốn ép cô nói, nguyên lai là bởi vì chuyện này.
Trì hoãn sắc mặt, hắn thu hồi điện thoại di động, xoay người trở lại phòng bệnh.
Vừa đúng lúc Niệm Kiều tỉnh lại, không thấy Cố Hành Sâm ngồi ở bên giường, nhất thời nhanh chóng muốn xuống giường tìm hắn.
Cố Hành Sâm đẩy cửa liền nhìn thấy một chân cô chạm đất, nôn nóng sốt ruột muốn đi đâu đó.
Tiến lên vịn lên vai của cô, cau mày hỏi cô: "em định đi đâu đó?"
Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, ngẩn người, sau đó ôm lấy hắn, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "em còn tưởng rằng anh muốn bỏ em đi."
Cố Hành Sâm khẽ cười, ôm cả người cô đặt lại lên giường, sau đó nghiêng người vây cô giữa lồng ngực của mình và thành giường, trán cúi thấp chạm vào trán của cô, nhẹ giọng nói: "Dù em không phải muốn anh, anh cũng sẽ nhớ em."
Niệm Kiều há mồm muốn nói ‘ em tuyệt đối sẽ không không nhớ anh’, nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô đã đáp ứng với Tần Dĩnh, cô chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Giơ tay lên ôm chặt cổ của hắn, vùi mặt vào vai hắn, khổ sở nói: "Cố Hành Sâm, em thật sự rất yêu anh."
"Anh biết rõ." Hắn nói.
Niệm Kiều lắc đầu, ôm lấy khuôn mặt của hắn, đến gần hôn, lại hôn, sau đó mới nói: "Anh không phải biết em yêu anh nhiều như thế nào, bởi vì —— em yêu anh, vượt quá tưởng tượng của mình, ngay cả em cũng không cách nào đo được nên anh cũng không thể nào biết được."
Cố Hành Sâm không thể làm gì.
"Đói bụng sao? Muốn ăn cái gì, anh đi mua." Hắn nói lảng sang chuyện khác, không muốn nói những lời thương tâm như vậy thêm nữa.
Niệm Kiều bởi vì tâm tình không tốt, cũng không có khẩu vị, lắc đầu một cái nói: "Em không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ở cùng anh một lát."
Nói xong, cô tiến vào trong ngực hắn, cọ xát, lại cọ xát, giống như một con mèo.
Cố Hành Sâm chợt nhớ tới một mang cô tới chỗ Cố Bá Ngôn, bị cô nghe được cuộc điện thoại của mình và An Hi Nghiêu, cô lúc ấy giống như con mèo, đạp nghịch ngợm nhưng không mất ưu nhã bước đi, đem hắn mê được một sập hồ đồ.
Chỉ là, cô nhất định không biết, hắn đã bị cô mê hoặc từ rất lâu rồi.
Nghiêng đầu hôn lên gương mặt của cô, giọng nói của hắn hấp dẫn mà mê người, quanh quẩn ở bên tai của cô, "Đứa ngốc, nhớ lần đầu tiên anh dẫn em đi cha anh không?"
Niệm Kiều gật đầu một cái, làm sao có thể không nhớ rõ, lúc ấy hắn như bá chủ, cô giận đến muốn đánh người!
Hơn nữa ——
[/size]
Cô làm thế nào có thể nói cho hắn biết cô đã đáp ứng Tần Dĩnh gả cho Tần Mộ Bạch?
Huống chi, cô không phải đã đáp ứng Tần Dĩnh, sẽ không đem chuyện này nói cho Cố Hành Sâm sao?
Thật ra thì, coi như là Tần Dĩnh không uy hiếp cô, cô cũng sẽ không đem chuyện này nói cho Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm là người, mặc dù hắn không tính là hiểu thấu đáo, nhưng là cũng đủ hiểu rõ rồi.
Nếu như hắn biết Tần Dĩnh ép cô như vậy, cô không dám bảo đảm Cố Hành Sâm sẽ làm ra chuyện gì.
Cô đưa tay, ôm chặt Cố Hành Sâm, nhẹ giọng gọi tên của hắn, không biết bao nhiêu lần: "Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm"
Cố Hành Sâm giữ chặt hai vai của cô, chống lại cô né tránh tầm mắt, gằn từng chữ nói: "Em đã nói, muốn anh không được lừa em nữa, dù là vì tốt cho em, cũng không thể lừa em, em cũng không thể gạt anh, cho nên ——"
Hắn ngừng lại, giảm nhẹ sức lực trên cánh tay, giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, "Nói cho anh biết, rốt cuộc có lời nào muốn nói với anh không?"
Cố Hành Sâm là ai, ánh mắt trao đổi giữa Niệm Kiều cùng Tần Dĩnh, toàn bộ hắn đều nhìn thấu, chỉ là lúc đó hắn không có biểu hiện ra mà thôi.
Nhất là sau khi phân tích ra người nào nổ súng, hắn càng cảm thấy ——Tần Dĩnh có lẽ chính là quả bom hẹn giờ!
Niệm Kiều nhìn hắn, nước mắt chợt rơi xuống.
Muốn nói cho hắn biết tất cả, muốn nói cho hắn biết những ủy khuất của mình, nhưng cô thật không có cách nào mở miệng.
Chỉ có thể ôm hắn, khóc suốt khóc suốt, lắc đầu, nghẹn ngào nức nở: "Cố Hành Sâm, anh đừng ép em nói được không? Không nên ép em"
Lông mày Cố Hành Sâm nhíu lại, sau đó gật đầu, vỗ vỗ lưng của cô, trấn an nói: "Được, anh không ép em nói, không khóc."
Hắn vô điều kiện bao dung, sẽ chỉ làm Niệm Kiều càng thêm áy náy.
Cô cảm thấy mình cái gì cũng không làm được, luôn mang cho hắn thêm phiền toái, luôn mang cho hắn khốn nhiễu!
Nước mắt nước mũi cũng lau trên chiếc áo vét của Cố Hành Sâm, cô khóc một trận, sau đó ngất đi.
Gọi tới bác sĩ, sau khi kiểm tra chỉ nói là do bị xúc động quá lớn, sau đó gần đây lại nghỉ ngơi không tốt cho nên mới bị ngất như vậy.
Cố Hành Sâm gật đầu một cái, chờ bác sĩ đi ra ngoài, hắn mới trở về bên giường, ngồi xuống bên mép giường.
Nắm tay Niệm Kiều, lúc này mới phát hiện ra, tay cô ướt nhẹp, chắc là mồ hôi lạnh.
Cầm lấy khăn giấy lau cho cô, đem bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô áp vào mặt mình, sau đó hôn một cái lên mu bàn tay cô.
Nhớ tới lời bác sĩ vừa nói, hắn không khỏi có chút buồn cười.
Gần đây không nghỉ ngơi tốt, nói cách khác, chính là hai người đã phóng túng quá độ.
Thở dài một tiếng, hắn buông tay cô xuống, sau đó chỉnh lại chăn cho cô, rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Đi tới một hành lang khác, hắn gọi điện thoại cho Lạc Quân Việt.
"Cố Hành Sâm?" lúc Lạc Quân Việt nhận được điện thoại của hắn có chút kinh ngạc.
Cố Hành Sâm ừ một tiếng, sau đó hỏi: "Hôm nay Tần Dĩnh cùng Niệm Kiều nói cái gì, cậu có biết không?."
Lạc Quân Việt cười nhẹ một tiếng, "Cố Hành Sâm, tôi chỉ có thể nói, tôi may mắn vì tôi và cậu là bằng hữu mà không phải là kẻ thù."
"Tôi cũng cảm thấy may mắn." Cố Hành Sâm nhàn nhạt nói một câu.
Hắn nhớ tới lúc mình chạy tới, An Manh Manh cùng Niệm Kiều đang ở trong hành lang, mà Lạc Quân Việt, là trong phòng bệnh Tần Mộ Bạch bước ra, trong tay còn cầm một cái điện thoại di động.
Lúc ấy hắn còn chưa nghĩ đến rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, bây giờ nghĩ lại, Lạc Quân Việt đã tranh thủ lúc Tần Dĩnh yêu cầu nói chuyện một mình với Niệm Kiều mà bỏ điện thoại của mình vào phòng bệnh, mà điện thoại chắc chắn đã bật sẵn chức năng ghi âm đơn!
Cho nên, trong di động của hắn, chắc chắn có toàn bộ đoạn đối thoại giữa Tần Dĩnh và Niệm Kiều!
Lạc Quân Việt không nghĩ tới, Cố Hành Sâm lại có thể chỉ từ một hành động hắn đi ra khỏi phòng bệnh mà đoán được hành động của hắn, Cố Hành Sâm chính là Cố Hành Sâm!
Lúc ấy bởi vì Tần Dĩnh đã cùng Niệm Kiều nói xong, hơn nữa Niệm Kiều cũng đáp ứng điều kiện Tần Dĩnh, cho nên lúc Lạc Quân Việt vào phòng bệnh lần nữa, Tần Dĩnh mới không đem lòng sinh nghi.
Mà lúc Lạc Quân Việt thấy Cố Hành Sâm chạy tới, bản năng siết chặt điện thoại di động, đại khái chính là lúc đó đã bị Cố Hành Sâm nhìn thấu rồi!
"Yên tâm đi, hiện tại tôi sẽ đem bản sao cuộc đối thoại đó gửi cho anh, chỉ là anh nghe xong cũng đừng kích động."
Cố Hành Sâm khẽ cau mày, rốt cuộc là chuyện gì mà lại có thể làm cho hắn kích động?
Cúp điện thoại một lát, đoạn ghi âm được gửi tới, mở ra nghe xong, cả khuôn mặt Cố Hành Sâm cũng đen lại!
Tần Dĩnh, xem ra cô đã chán sống rồi!
Nhưng mà bây giờ, hắn rốt cuộc cũng đã biết, tại sao Niệm Kiều nói không muốn ép cô nói, nguyên lai là bởi vì chuyện này.
Trì hoãn sắc mặt, hắn thu hồi điện thoại di động, xoay người trở lại phòng bệnh.
Vừa đúng lúc Niệm Kiều tỉnh lại, không thấy Cố Hành Sâm ngồi ở bên giường, nhất thời nhanh chóng muốn xuống giường tìm hắn.
Cố Hành Sâm đẩy cửa liền nhìn thấy một chân cô chạm đất, nôn nóng sốt ruột muốn đi đâu đó.
Tiến lên vịn lên vai của cô, cau mày hỏi cô: "em định đi đâu đó?"
Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, ngẩn người, sau đó ôm lấy hắn, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "em còn tưởng rằng anh muốn bỏ em đi."
Cố Hành Sâm khẽ cười, ôm cả người cô đặt lại lên giường, sau đó nghiêng người vây cô giữa lồng ngực của mình và thành giường, trán cúi thấp chạm vào trán của cô, nhẹ giọng nói: "Dù em không phải muốn anh, anh cũng sẽ nhớ em."
Niệm Kiều há mồm muốn nói ‘ em tuyệt đối sẽ không không nhớ anh’, nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô đã đáp ứng với Tần Dĩnh, cô chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Giơ tay lên ôm chặt cổ của hắn, vùi mặt vào vai hắn, khổ sở nói: "Cố Hành Sâm, em thật sự rất yêu anh."
"Anh biết rõ." Hắn nói.
Niệm Kiều lắc đầu, ôm lấy khuôn mặt của hắn, đến gần hôn, lại hôn, sau đó mới nói: "Anh không phải biết em yêu anh nhiều như thế nào, bởi vì —— em yêu anh, vượt quá tưởng tượng của mình, ngay cả em cũng không cách nào đo được nên anh cũng không thể nào biết được."
Cố Hành Sâm không thể làm gì.
"Đói bụng sao? Muốn ăn cái gì, anh đi mua." Hắn nói lảng sang chuyện khác, không muốn nói những lời thương tâm như vậy thêm nữa.
Niệm Kiều bởi vì tâm tình không tốt, cũng không có khẩu vị, lắc đầu một cái nói: "Em không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ở cùng anh một lát."
Nói xong, cô tiến vào trong ngực hắn, cọ xát, lại cọ xát, giống như một con mèo.
Cố Hành Sâm chợt nhớ tới một mang cô tới chỗ Cố Bá Ngôn, bị cô nghe được cuộc điện thoại của mình và An Hi Nghiêu, cô lúc ấy giống như con mèo, đạp nghịch ngợm nhưng không mất ưu nhã bước đi, đem hắn mê được một sập hồ đồ.
Chỉ là, cô nhất định không biết, hắn đã bị cô mê hoặc từ rất lâu rồi.
Nghiêng đầu hôn lên gương mặt của cô, giọng nói của hắn hấp dẫn mà mê người, quanh quẩn ở bên tai của cô, "Đứa ngốc, nhớ lần đầu tiên anh dẫn em đi cha anh không?"
Niệm Kiều gật đầu một cái, làm sao có thể không nhớ rõ, lúc ấy hắn như bá chủ, cô giận đến muốn đánh người!
Hơn nữa ——
[/size]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.