Chương 177: Nếu thời gian quay lại
Thất Niệm An
02/12/2013
Cô còn nhớ rõ, hai người ở cạnh cửa sổ, hắn đã vây cô giữa lồng ngực hắn với cái bàn gỗ, tư thế kia, mập mờ mà liêu nhân, thật rất giống là ở **!
Niệm Kiều hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, "Cố Hành Sâm, lúc đó anh thật sự không hề thích em một chút nào sao?"
Cố Hành Sâm thấy buồn cười, người phụ nữ này thật ngu ngốc, tai sao đến giờ phút này lại hỏi đến vấn đề đó.
"em đoán đi."
Niệm Kiều liếc mắt, cô nếu đoán được, vậy còn hỏi hắn sao?
"Em chính là đoán không được cho nên mới hỏi anh nha, lòng dạ anh sâu như vậy, em không nhìn ra được khi đó thật ra anh có yêu em hay không."
Cô quệt miệng mất hứng lầm bầm, lại chọc cho thú tính của người khác đại phát, cúi đầu liền hôn lên môi cô.
Niệm Kiều không nghĩ tới hắn sẽ hôn cô, sửng sốt một chút mới phản ứng được.
Đưa tay nhẹ nhàng đập lên vai hắn, gắt giọng: "Làm gì đó"
Cố Hành Sâm nghiêm trang, "Hôn em."
Niệm Kiều: "…."
Yên lặng một lát, Niệm Kiều lại trở lại vấn đề kia, quyết tâm truy hỏi kỹ càng sự việc.
"Cố Hành Sâm, em lần đầu tiên nhìn thấy anh liền thích anh, anh thì sao? Anh bắt đầu thích em từ lúc nào?"
"Anh có thích em sao?" Cố Hành Sâm sờ lên cằm, cau mày nhìn cô.
Sắc mặt Niệm Kiều trầm xuống, níu lấy cổ áo của hắn, cắn răng nghiến lợi, "Lặp lại lần nữa."
"Hung dữ như vậy? Xem ra anh cần suy nghĩ một chút, cưới em rồi về sau tính mạng của anh chắc không thể bảo toàn được." Đuôi mắt anh đều hằn lên ý cười, giống như hết sức hưởng thụ cách chung đụng bây giờ.
Niệm Kiều nhìn hắn, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá chói mắt, cười lên làm cho không người nào có thể dời tầm mắt đi.
"Cố Hành Sâm, sao anh lại ‘xinh đẹp’ như vậy, em thật không yên lòng!" Cô chợt ôm lấy cánh tay của hắn, nhẹ nhàng đung đưa.
Cố Hành Sâm ngạo nghễ nhìn cô, "Không được nói anh xinh đẹp!"
Một người đàn ông như hắn mà lại bị cô hình dung thành xinh đẹp, nếu như bị tên khốn An Hi Nghiêu kia biết, đoán chừng hắn sẽ bị cười nhạo cả đời.
"Được được được, là đẹp trai, anh rất tuấn tú, như vậy được chưa?"
Cố Hành Sâm gật đầu một cái, "Như vậy không còn không sai biệt lắm."
Niệm Kiều: "…."
"Anh nói cho em biết đi, anh bắt đầu thích em từ lúc nào?" Cô nhất quyết không tha, chấp nhất muốn biết đáp án.
Cô cảm thấy vấn đề này vô cùng quan trọng, lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn liền thích hắn, không chỉ là ba năm trước hai người nhìn thấy đầu tiên nhìn, mà năm năm trước khi cô nhìn thấy bóng lưng của hắn một cái!
Hắn đây? Lúc nào thì hắn bắt đầu thích cô?
Là sau lần động đất đó cô như kẻ điên lao vào Cố thị tìm kiếm hắn hay là lần cô bất chấp tất cả câu dẫn hắn?
Tóm lại, hiện tại cô rất muốn biết, rốt cuộc hắn bắt đầu thích cô từ lúc nào.
Cố Hành Sâm nhìn cô, từ đáy mắt cô, hắn thấy được cô đang rất mong đợi.
"Trước khi em yêu anh." Hắn nói như thế, làm Niệm Kiều không phản ứng kịp.
"Cái gì?" Ngây ngốc, cô nhìn hắn, hoài nghi mình nghe lầm.
Cố Hành Sâm lấy tay búng nhẹ lên trán cô, nhỏ giọng nói: "Trước khi em yêu anh."
Trước khi em yêu anh ——
Như vậy, không phải là trước khi cô yêu hắn hắn đã yêu cô rồi sao?
Là thế này sao? Là thế này sao?
Cô kích động không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, chỉ nhìn hắn, vẻ mặt không biết là muốn khóc hay muốn cười.
Cố Hành Sâm bất đắc dĩ cười, nâng mặt cô lên, lần đầu tiên, ánh mắt hắn tràn đầy trân tình, "Bé ngốc, năm năm trước khi cứu em, em vẫn luôn ở trong lòng anh."
Nếu không, sao hắn lại giúp cô thoát khỏi cái tát của Liễu Như Mi? Như thế nào nửa đêm lại đi ‘ thầm điều ’ đón cô trở lại? Sao lại phải vì cô mà giải quyết chuyện trường học? Sao lại không cự tuyệt được cô dẫn dụ?
Còn không là vì cô đã sớm chiếm được một vị trí trong lòng hắn sao!
Niệm Kiều vừa khóc vừa cười, tức giận giơ tay lên đánh hắn hai cái, "Vậy tại sao không nói cho em biết năm năm trước chính anh là người cứu em? Lần trước em hỏi anh còn dám phủ nhận!"
Cô nhìn chằm chằm hắn, nhớ tới hắn ‘ có lòng ’ giấu giếm liền lòng tràn đầy uất ức, nhưng tại sao khóe miệng của cô không kiềm được lại nhếch lên?
"Đúng, đúng là anh không đúng, nhưng mà bảo bối, khi đó, giữa anh và em, vẫn có liên hệ máu mủ ." Hắn giơ tay đầu hàng, kiên nhẫn giải thích cùng cô.
Niệm Kiều trợn mắt một cái, "Anh đã vẫn để ý giữa chúng ta có liên hệ máu mủ, vậy anh còn dám chạm tới em sao?"
"Đó không phải là do bị embức sao?" Hắn ôm cô, giễu cợt nói.
"Người nào ép anh? Ngày đó em chỉ nói như vậy, không phải anh cũng muốn em sau này không quấn lấy anh nữa sao. Sau đó em không quấn lấy anh nữa không phải là giống như ý anh muốn còn gì? Anh còn muốn em làm thế nào?"
Cố Hành Sâm giãn mặt, cười đến giảo hoạt, "Anh muốn cùng em như vậy, như vậy, còn có như vậy."
Một bên hắn nói xong, một bên hôn lên mặt của cô, môi của cô, cổ của cô, tới xương quai xanh, đôi tay cũng không ngừng chạy loạn trên thân thể cô.
Niệm Kiều liền giật mình, rồi sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Trách hắn mỗi lần cự tuyệt cô, xoay người lại đối xử tốt với cô, làm cho cô cảm thấy hắn là người ác! Vừa đánh vừa xoa!
Thì ra là ——
Cái tên hồ ly này đang giả vờ thả mồi để bắt cô!
Nếu như sớm biết cô cùng hắn không có liên hệ máu mủ, nói vậy hắn đã sớm ăn luôn cô rồi!
"Cố Hành Sâm, nếu như anh co em biết sớm một chút, thật ra anh đã yêu em thì em cũng sẽ không rời anh đi lâu như vậy, ba năm đó là cơn ác mộng không muốn nhớ tới trong đời em."
Cô nhẹ nhàng nói xong, sau đó liền rúc vào trong ngực của hắn.
Nhắm mắt lại, không dám nhớ tới cuộc sống trong ba năm đó.
Cố Hành Sâm đau lòng vô cùng, ba năm đó cũng là cơn ác mộng của hắn.
Trời mới biết hắn muốn cô nhiều như thế nào, muốn nhìn thấy dáng vẻ cười của cô, dáng vẻ khóc, tức giận, thẹn thùng, muốn tất cả cô.
Nhưng cố tình, hắn lại chịu đựng không đi tìm cô!
Hắn biết, nếu như mình cố tình đi tìm Niệm Kiều, không thể không tìm được, chỉ là hắn không dám đi tìm.
Hắn sợ sau khi tìm được cô, cô đã cùng một người đàn ông khác ở chung một chỗ, có lẽ bên cạnh bọn họ còn có đứa nhỏ đáng yêu.
Lúc gặp lại cô đã là vợ của kẻ khác, sau đó cười với hắn giới thiệu: Cố tiên sinh, đã lâu không gặp, đây là chồng của tôi.
Hắn nghĩ, nếu hai người gặp lại nhau dưới tình huống đó, hắn nhất định sẽ điên mất! Hoặc là ——
Hắn sẽ giết người đàn ông kia!
Trên đời này, trừ Cố Hành Sâm hắn ra, ai cũng không thể đoạt lấy Cố Niệm Kiều!
Nhưng, hắn lại không muốn phá hủy cô, đi theo hắn, cả đời cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không thể có con, hắn muốn cô hạnh phúc!
Mâu thuẫn như vậy, thống khổ như vậy, mới làm cho hắn lừa dối mình ba năm, không đi tìm Niệm Kiều!
"Nếu như thời gian quay lại, anh vẫn sẽ cùng em xuống Địa ngục."
Hắn ở bên tai cô thì thầm, nơi nơi tình thâm.
Cô nở nụ cười, nụ cười kia sáng rỡ mà ấm áp, chiếu sáng cả trái tim hắn.
Niệm Kiều hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, "Cố Hành Sâm, lúc đó anh thật sự không hề thích em một chút nào sao?"
Cố Hành Sâm thấy buồn cười, người phụ nữ này thật ngu ngốc, tai sao đến giờ phút này lại hỏi đến vấn đề đó.
"em đoán đi."
Niệm Kiều liếc mắt, cô nếu đoán được, vậy còn hỏi hắn sao?
"Em chính là đoán không được cho nên mới hỏi anh nha, lòng dạ anh sâu như vậy, em không nhìn ra được khi đó thật ra anh có yêu em hay không."
Cô quệt miệng mất hứng lầm bầm, lại chọc cho thú tính của người khác đại phát, cúi đầu liền hôn lên môi cô.
Niệm Kiều không nghĩ tới hắn sẽ hôn cô, sửng sốt một chút mới phản ứng được.
Đưa tay nhẹ nhàng đập lên vai hắn, gắt giọng: "Làm gì đó"
Cố Hành Sâm nghiêm trang, "Hôn em."
Niệm Kiều: "…."
Yên lặng một lát, Niệm Kiều lại trở lại vấn đề kia, quyết tâm truy hỏi kỹ càng sự việc.
"Cố Hành Sâm, em lần đầu tiên nhìn thấy anh liền thích anh, anh thì sao? Anh bắt đầu thích em từ lúc nào?"
"Anh có thích em sao?" Cố Hành Sâm sờ lên cằm, cau mày nhìn cô.
Sắc mặt Niệm Kiều trầm xuống, níu lấy cổ áo của hắn, cắn răng nghiến lợi, "Lặp lại lần nữa."
"Hung dữ như vậy? Xem ra anh cần suy nghĩ một chút, cưới em rồi về sau tính mạng của anh chắc không thể bảo toàn được." Đuôi mắt anh đều hằn lên ý cười, giống như hết sức hưởng thụ cách chung đụng bây giờ.
Niệm Kiều nhìn hắn, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá chói mắt, cười lên làm cho không người nào có thể dời tầm mắt đi.
"Cố Hành Sâm, sao anh lại ‘xinh đẹp’ như vậy, em thật không yên lòng!" Cô chợt ôm lấy cánh tay của hắn, nhẹ nhàng đung đưa.
Cố Hành Sâm ngạo nghễ nhìn cô, "Không được nói anh xinh đẹp!"
Một người đàn ông như hắn mà lại bị cô hình dung thành xinh đẹp, nếu như bị tên khốn An Hi Nghiêu kia biết, đoán chừng hắn sẽ bị cười nhạo cả đời.
"Được được được, là đẹp trai, anh rất tuấn tú, như vậy được chưa?"
Cố Hành Sâm gật đầu một cái, "Như vậy không còn không sai biệt lắm."
Niệm Kiều: "…."
"Anh nói cho em biết đi, anh bắt đầu thích em từ lúc nào?" Cô nhất quyết không tha, chấp nhất muốn biết đáp án.
Cô cảm thấy vấn đề này vô cùng quan trọng, lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn liền thích hắn, không chỉ là ba năm trước hai người nhìn thấy đầu tiên nhìn, mà năm năm trước khi cô nhìn thấy bóng lưng của hắn một cái!
Hắn đây? Lúc nào thì hắn bắt đầu thích cô?
Là sau lần động đất đó cô như kẻ điên lao vào Cố thị tìm kiếm hắn hay là lần cô bất chấp tất cả câu dẫn hắn?
Tóm lại, hiện tại cô rất muốn biết, rốt cuộc hắn bắt đầu thích cô từ lúc nào.
Cố Hành Sâm nhìn cô, từ đáy mắt cô, hắn thấy được cô đang rất mong đợi.
"Trước khi em yêu anh." Hắn nói như thế, làm Niệm Kiều không phản ứng kịp.
"Cái gì?" Ngây ngốc, cô nhìn hắn, hoài nghi mình nghe lầm.
Cố Hành Sâm lấy tay búng nhẹ lên trán cô, nhỏ giọng nói: "Trước khi em yêu anh."
Trước khi em yêu anh ——
Như vậy, không phải là trước khi cô yêu hắn hắn đã yêu cô rồi sao?
Là thế này sao? Là thế này sao?
Cô kích động không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, chỉ nhìn hắn, vẻ mặt không biết là muốn khóc hay muốn cười.
Cố Hành Sâm bất đắc dĩ cười, nâng mặt cô lên, lần đầu tiên, ánh mắt hắn tràn đầy trân tình, "Bé ngốc, năm năm trước khi cứu em, em vẫn luôn ở trong lòng anh."
Nếu không, sao hắn lại giúp cô thoát khỏi cái tát của Liễu Như Mi? Như thế nào nửa đêm lại đi ‘ thầm điều ’ đón cô trở lại? Sao lại phải vì cô mà giải quyết chuyện trường học? Sao lại không cự tuyệt được cô dẫn dụ?
Còn không là vì cô đã sớm chiếm được một vị trí trong lòng hắn sao!
Niệm Kiều vừa khóc vừa cười, tức giận giơ tay lên đánh hắn hai cái, "Vậy tại sao không nói cho em biết năm năm trước chính anh là người cứu em? Lần trước em hỏi anh còn dám phủ nhận!"
Cô nhìn chằm chằm hắn, nhớ tới hắn ‘ có lòng ’ giấu giếm liền lòng tràn đầy uất ức, nhưng tại sao khóe miệng của cô không kiềm được lại nhếch lên?
"Đúng, đúng là anh không đúng, nhưng mà bảo bối, khi đó, giữa anh và em, vẫn có liên hệ máu mủ ." Hắn giơ tay đầu hàng, kiên nhẫn giải thích cùng cô.
Niệm Kiều trợn mắt một cái, "Anh đã vẫn để ý giữa chúng ta có liên hệ máu mủ, vậy anh còn dám chạm tới em sao?"
"Đó không phải là do bị embức sao?" Hắn ôm cô, giễu cợt nói.
"Người nào ép anh? Ngày đó em chỉ nói như vậy, không phải anh cũng muốn em sau này không quấn lấy anh nữa sao. Sau đó em không quấn lấy anh nữa không phải là giống như ý anh muốn còn gì? Anh còn muốn em làm thế nào?"
Cố Hành Sâm giãn mặt, cười đến giảo hoạt, "Anh muốn cùng em như vậy, như vậy, còn có như vậy."
Một bên hắn nói xong, một bên hôn lên mặt của cô, môi của cô, cổ của cô, tới xương quai xanh, đôi tay cũng không ngừng chạy loạn trên thân thể cô.
Niệm Kiều liền giật mình, rồi sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Trách hắn mỗi lần cự tuyệt cô, xoay người lại đối xử tốt với cô, làm cho cô cảm thấy hắn là người ác! Vừa đánh vừa xoa!
Thì ra là ——
Cái tên hồ ly này đang giả vờ thả mồi để bắt cô!
Nếu như sớm biết cô cùng hắn không có liên hệ máu mủ, nói vậy hắn đã sớm ăn luôn cô rồi!
"Cố Hành Sâm, nếu như anh co em biết sớm một chút, thật ra anh đã yêu em thì em cũng sẽ không rời anh đi lâu như vậy, ba năm đó là cơn ác mộng không muốn nhớ tới trong đời em."
Cô nhẹ nhàng nói xong, sau đó liền rúc vào trong ngực của hắn.
Nhắm mắt lại, không dám nhớ tới cuộc sống trong ba năm đó.
Cố Hành Sâm đau lòng vô cùng, ba năm đó cũng là cơn ác mộng của hắn.
Trời mới biết hắn muốn cô nhiều như thế nào, muốn nhìn thấy dáng vẻ cười của cô, dáng vẻ khóc, tức giận, thẹn thùng, muốn tất cả cô.
Nhưng cố tình, hắn lại chịu đựng không đi tìm cô!
Hắn biết, nếu như mình cố tình đi tìm Niệm Kiều, không thể không tìm được, chỉ là hắn không dám đi tìm.
Hắn sợ sau khi tìm được cô, cô đã cùng một người đàn ông khác ở chung một chỗ, có lẽ bên cạnh bọn họ còn có đứa nhỏ đáng yêu.
Lúc gặp lại cô đã là vợ của kẻ khác, sau đó cười với hắn giới thiệu: Cố tiên sinh, đã lâu không gặp, đây là chồng của tôi.
Hắn nghĩ, nếu hai người gặp lại nhau dưới tình huống đó, hắn nhất định sẽ điên mất! Hoặc là ——
Hắn sẽ giết người đàn ông kia!
Trên đời này, trừ Cố Hành Sâm hắn ra, ai cũng không thể đoạt lấy Cố Niệm Kiều!
Nhưng, hắn lại không muốn phá hủy cô, đi theo hắn, cả đời cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không thể có con, hắn muốn cô hạnh phúc!
Mâu thuẫn như vậy, thống khổ như vậy, mới làm cho hắn lừa dối mình ba năm, không đi tìm Niệm Kiều!
"Nếu như thời gian quay lại, anh vẫn sẽ cùng em xuống Địa ngục."
Hắn ở bên tai cô thì thầm, nơi nơi tình thâm.
Cô nở nụ cười, nụ cười kia sáng rỡ mà ấm áp, chiếu sáng cả trái tim hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.