Chương 185: Đứng ngủ cả đêm
Tiểu Chủ
16/07/2020
Tô Ánh Nguyệt nghe thế thì quay đầu nhìn vào, quả nhiên ga giường đã được thay.
Anh thay lúc nào?
An Hạ lặng lẽ rút tay lại, cười tủm tỉm nhìn Tô Ánh Nguyệt: "Cũng không còn sớm nữa, tớ phải đi về đây, hai người nghỉ sớm một chút nhé."
Dù Tô Ánh Nguyệt có ngốc cũng hiểu Trần Minh Tân nói đến tìm chìa khoá chỉ là một cái cớ.
Cô xụ mặt, kéo An Hạ lại: "Buổi tối cậu một mình trở về tớ không yên tâm, đêm nay cậu ngủ ở lại đây đi."
An Hạ lặng lẽ quay đầu, không dám nhìn boss Trần.
Thôi xin, cứ cho cô về thôi.
Cô cảm thấy nếu cô còn ở lại đây thêm một giây nào nữa, nhất định sẽ bị boss Trần làm cho chết cóng, anh chính là cái máy làm lạnh hình người đấy.
Dù trong phòng mở máy sưởi, thì cũng chỉ là vật trưng bày trước mặt boss Trần mà thôi.
Trần Minh Tân không nói gì rút điện thoại di động ra: "Tới đưa cô An về nhà đi."
An Hạ cả gan hỏi một câu: "Anh gọi cho ai thế?"
Trần Minh Tân liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, nể tình cô ấy là bạn thân của Tô Ánh Nguyệt, mới lên tiếng trả lời: "Bùi Chính Thành, cậu ta nói sẽ đến ngay."
"Mẹ kiếp!"
An Hạ kêu to một tiếng, vội vàng cầm túi xách lên, vừa lao ra ngoài vừa nói: "Ánh Nguyệt, tớ về trước đây, kẻ ngông nghênh tự đại đó sẽ giết chết tớ mất."
Trước đó cô vui miệng nói với Bùi Chính Thành ý tưởng muốn anh nhảy thoát y trên quảng trường vào lễ Giáng Sinh, kết quả Bùi Chính Thành đáp lại: "Từ giờ trở đi, cô hãy cầu nguyện bản thân có thể sống đến lễ Giáng Sinh đi nhé."
Nhưng An Hạ vừa tới cửa chung cư, thì đã bị Bùi Chính Thành chặn lại: "Ê ngực lép, anh hai bảo tôi đưa cô về nhà, ha ha."
A, chết tiệt!
Dù trong lòng rất căng thẳng, nhưng An Hạ vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Ha ha, anh Bùi không cần khách khí như thế."
Cô nói xong, định bỏ chạy, nhưng Bùi Chính Thành đã sớm có chuẩn bị, anh đẩy cửa xe khép hờ ra rồi túm lấy An Hạ.
Anh dùng một tay kéo cổ áo An Hạ đến trước mặt, cười giả lả: "Cô An, cô chạy cái gì chứ? Chúng ta đã quen thân như vậy rồi, tôi đưa cô về nhà chắc chắn an toàn."
An Hạ biết mình sắp chết đến nơi, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh hung hăng trừng mắt với Bùi Chính Thành, rồi quay đầu đi không nhìn anh.
Hình như Bùi Chính Thành cảm thấy chơi rất vui, đưa tay nhéo mặt cô, sau đó mở cửa xe nhét cô vào, hung tợn nói: "An Hạ, hôm nay cô chết chắc rồi."
Ngay sau đó, chiếc siêu xe thể thao lao vọt đi như tên rời cung.
"A —— "
Đâu đó vang vọng tiếng thét chói tai của An Hạ.
Bùi Chính Thành lái xe thể thao với tốc độ cực thật nhanh, lên tiếng uy hiếp cô: "Còn muốn tôi nhảy thoát y nữa không?"
An Hạ mở mắt ra, nghiến răng trừng anh: "Nhất định phải nhảy."
Bùi Chính Thành nhếch môi, nở nụ cười hết sức âm hiểm: "Cô đừng hối hận."
Dứt lời, anh lại tăng tốc độ xe.
Năm phút sau.
Giọng An Hạ run rẩy: "Bùi Chính Thành, anh chậm một chút... Tôi không xong... A..."
Bùi Chính Thành nghe vậy sắc mặt cứng đờ: "Cô ngậm miệng!"
***
Tiếng đóng cửa vang lên.
Sau đó lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Trần Minh Tân lên tiếng trước, giọng điệu vẫn như bình thường: "Cũng không còn sớm nữa, chuẩn bị đi nghỉ thôi."
Anh nói xong thì quay người định đi vào phòng tắm.
Tô Ánh Nguyệt tiến lên một bước giữ lấy cánh tay anh: "Chờ một chút!"
Trần Minh Tân dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: "Em có việc gì?"
Tô Ánh Nguyệt buông tay ra: "Anh có ý gì?"
Trần Minh Tân nhìn cánh tay trống không, trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng.
Có ý gì?
Buổi sáng, cô vẫn ốm đến mơ hồ, dù An Hạ là bạn thân của cô, nhưng anh vẫn muốn tự mình trông cô mới an tâm.
Anh nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười, ngay cả con cô cũng không bằng lòng sinh cho anh, mà anh thì hết lần này tới lần khác chỉ quan tâm đến cô.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, là anh đã đứng ngồi không yên.
Trần Minh Tân cũng không trả lời thẳng vấn đề của cô, chỉ là hỏi ngược lại: "Em muốn ở riêng sao?"
Không nhận được câu trả lời của Tô Ánh Nguyệt, một lát sau anh lại nói: "Nhưng anh không nghĩ vậy."
Dứt lời, anh đi thẳng đến phòng tắm.
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch quay người ngồi xuống ghế sofa.
Cô nhìn trên màn hình TV, ánh mắt mờ mịt, bóng người trên màn hình chập chờn, cô cũng hoàn toàn không thấy rõ họ đang phát nội dung gì.
Đầu óc cô rối như mớ bòng bong.
Cô thậm chí không biết, tại sao cô và Trần Minh Tân lại biến thành thế này.
Ngày đó, trong phòng tổng thống, cô muốn giải thích với anh, nhưng anh không nghe, đêm qua cũng thế, cô muốn giải thích, nhưng anh cũng không chịu.
Lần trước, chuyện sinh nhật anh cũng thế, anh không thèm nói gì, cũng không hỏi, tự nhiên giận dữ không quan tâm cô.
Nếu không phải An Hạ nhắc nhở thì cô cũng chưa từng nghĩ có thể hôm đó anh đã tới công ty tìm cô.
Vì không làm chuyện có lỗi với anh, đương nhiên cô sẽ không nghĩ tới việc có thể anh đã bắt gặp cô và Huỳnh Tiến Dương trong phòng làm việc, nên sinh ra hiểu lầm.
Vậy lần này thì sao?
Tất cả không thể trùng hợp như thế.
Khi tin Huỳnh Tiến Dương muốn hủy hôn với Tô Yến Nhi truyền ra, anh đột nhiên đưa cô đến phòng khách sạn VIP, chuẩn bị nhẫn, hoa tươi, muốn cô sinh con cho anh.
Như vậy thì có thể chứng minh anh chưa từng tin tưởng cô hay không...
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa "Kẹt kẹt", không khí trong phòng lập tức trở nên đông lại.
Tô Ánh Nguyệt biết Trần Minh Tân đã đi ra.
Cô hoảng hốt cầm lấy điều khiển từ xa, bấm đổi kênh loạn xạ, cả người cứng đờ không dám quay đầu nhìn lại.
Nhưng Trần Minh Tân cũng đã đi tới chỗ cô.
Bàn tay anh phủ bàn tay nhỏ của cô, lấy điều khiển từ xa khỏi tay cô, tắt TV đi, giọng nói trầm thấp: "Em đi tắm đi."
Tô Ánh Nguyệt vươn tay đoạt điều khiển từ xa: "Em muốn xem một lát."
Trần Minh Tân mượn ưu thế cao lớn, giơ điều khiển từ xa lên cao, giọng nói không nghe ra cảm xúc: "Đi ngủ sớm một chút."
Tô Ánh Nguyệt nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh, cô thu tay lại: "Anh đi ngủ trước đi."
Đi ngủ sớm một chút chỉ là đi ngủ đơn thuần sao?
Cô bỗng cảm thấy sợ hãi chuyện vợ chồng.
Vì anh thô bạo, giờ cơ thể cô vẫn còn hơi đau, chỗ đau đớn có chút khó mà mở miệng, nên chỉ có thể tự mình chịu đựng, không dám nói cho bất kỳ ai.
Hình như cũng không có người nào có thể thổ lộ.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Tô Ánh Nguyệt càng kém, cô không quan tâm Trần Minh Tân nữa, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Kết quả vừa quay đầu, đã nhìn thấy cơ thể cao lớn của Trần Minh Tân quấn khăn tắm... của cô.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy không thốt nên lời, nghĩ lại, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh dùng đồ đạc của cô, nên cô không suy nghĩ nhiều nữa, xoay người đi vào phòng tắm.
...
Cô ở trong phòng tắm lề mề rất lâu, sau khi chậm rãi lau khô tóc rồi mới mở cửa đi ra.
Trần Minh Tân nhắm mắt ngồi dựa vào đầu giường, chăn đắp ngang eo, hai tay để thoải mái ở phía trên, nửa người trên ở trần truồng, hàng lông mày rậm nhíu chặt, dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú càng trở nên quyến rũ.
Dáng vẻ này của anh khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy lạ lẫm.
Người đàn ông vốn đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Ánh Nguyệt: "Em định đứng cửa phòng ngủ cả đêm sao?"
Anh thay lúc nào?
An Hạ lặng lẽ rút tay lại, cười tủm tỉm nhìn Tô Ánh Nguyệt: "Cũng không còn sớm nữa, tớ phải đi về đây, hai người nghỉ sớm một chút nhé."
Dù Tô Ánh Nguyệt có ngốc cũng hiểu Trần Minh Tân nói đến tìm chìa khoá chỉ là một cái cớ.
Cô xụ mặt, kéo An Hạ lại: "Buổi tối cậu một mình trở về tớ không yên tâm, đêm nay cậu ngủ ở lại đây đi."
An Hạ lặng lẽ quay đầu, không dám nhìn boss Trần.
Thôi xin, cứ cho cô về thôi.
Cô cảm thấy nếu cô còn ở lại đây thêm một giây nào nữa, nhất định sẽ bị boss Trần làm cho chết cóng, anh chính là cái máy làm lạnh hình người đấy.
Dù trong phòng mở máy sưởi, thì cũng chỉ là vật trưng bày trước mặt boss Trần mà thôi.
Trần Minh Tân không nói gì rút điện thoại di động ra: "Tới đưa cô An về nhà đi."
An Hạ cả gan hỏi một câu: "Anh gọi cho ai thế?"
Trần Minh Tân liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, nể tình cô ấy là bạn thân của Tô Ánh Nguyệt, mới lên tiếng trả lời: "Bùi Chính Thành, cậu ta nói sẽ đến ngay."
"Mẹ kiếp!"
An Hạ kêu to một tiếng, vội vàng cầm túi xách lên, vừa lao ra ngoài vừa nói: "Ánh Nguyệt, tớ về trước đây, kẻ ngông nghênh tự đại đó sẽ giết chết tớ mất."
Trước đó cô vui miệng nói với Bùi Chính Thành ý tưởng muốn anh nhảy thoát y trên quảng trường vào lễ Giáng Sinh, kết quả Bùi Chính Thành đáp lại: "Từ giờ trở đi, cô hãy cầu nguyện bản thân có thể sống đến lễ Giáng Sinh đi nhé."
Nhưng An Hạ vừa tới cửa chung cư, thì đã bị Bùi Chính Thành chặn lại: "Ê ngực lép, anh hai bảo tôi đưa cô về nhà, ha ha."
A, chết tiệt!
Dù trong lòng rất căng thẳng, nhưng An Hạ vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Ha ha, anh Bùi không cần khách khí như thế."
Cô nói xong, định bỏ chạy, nhưng Bùi Chính Thành đã sớm có chuẩn bị, anh đẩy cửa xe khép hờ ra rồi túm lấy An Hạ.
Anh dùng một tay kéo cổ áo An Hạ đến trước mặt, cười giả lả: "Cô An, cô chạy cái gì chứ? Chúng ta đã quen thân như vậy rồi, tôi đưa cô về nhà chắc chắn an toàn."
An Hạ biết mình sắp chết đến nơi, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh hung hăng trừng mắt với Bùi Chính Thành, rồi quay đầu đi không nhìn anh.
Hình như Bùi Chính Thành cảm thấy chơi rất vui, đưa tay nhéo mặt cô, sau đó mở cửa xe nhét cô vào, hung tợn nói: "An Hạ, hôm nay cô chết chắc rồi."
Ngay sau đó, chiếc siêu xe thể thao lao vọt đi như tên rời cung.
"A —— "
Đâu đó vang vọng tiếng thét chói tai của An Hạ.
Bùi Chính Thành lái xe thể thao với tốc độ cực thật nhanh, lên tiếng uy hiếp cô: "Còn muốn tôi nhảy thoát y nữa không?"
An Hạ mở mắt ra, nghiến răng trừng anh: "Nhất định phải nhảy."
Bùi Chính Thành nhếch môi, nở nụ cười hết sức âm hiểm: "Cô đừng hối hận."
Dứt lời, anh lại tăng tốc độ xe.
Năm phút sau.
Giọng An Hạ run rẩy: "Bùi Chính Thành, anh chậm một chút... Tôi không xong... A..."
Bùi Chính Thành nghe vậy sắc mặt cứng đờ: "Cô ngậm miệng!"
***
Tiếng đóng cửa vang lên.
Sau đó lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Trần Minh Tân lên tiếng trước, giọng điệu vẫn như bình thường: "Cũng không còn sớm nữa, chuẩn bị đi nghỉ thôi."
Anh nói xong thì quay người định đi vào phòng tắm.
Tô Ánh Nguyệt tiến lên một bước giữ lấy cánh tay anh: "Chờ một chút!"
Trần Minh Tân dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: "Em có việc gì?"
Tô Ánh Nguyệt buông tay ra: "Anh có ý gì?"
Trần Minh Tân nhìn cánh tay trống không, trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng.
Có ý gì?
Buổi sáng, cô vẫn ốm đến mơ hồ, dù An Hạ là bạn thân của cô, nhưng anh vẫn muốn tự mình trông cô mới an tâm.
Anh nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười, ngay cả con cô cũng không bằng lòng sinh cho anh, mà anh thì hết lần này tới lần khác chỉ quan tâm đến cô.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, là anh đã đứng ngồi không yên.
Trần Minh Tân cũng không trả lời thẳng vấn đề của cô, chỉ là hỏi ngược lại: "Em muốn ở riêng sao?"
Không nhận được câu trả lời của Tô Ánh Nguyệt, một lát sau anh lại nói: "Nhưng anh không nghĩ vậy."
Dứt lời, anh đi thẳng đến phòng tắm.
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch quay người ngồi xuống ghế sofa.
Cô nhìn trên màn hình TV, ánh mắt mờ mịt, bóng người trên màn hình chập chờn, cô cũng hoàn toàn không thấy rõ họ đang phát nội dung gì.
Đầu óc cô rối như mớ bòng bong.
Cô thậm chí không biết, tại sao cô và Trần Minh Tân lại biến thành thế này.
Ngày đó, trong phòng tổng thống, cô muốn giải thích với anh, nhưng anh không nghe, đêm qua cũng thế, cô muốn giải thích, nhưng anh cũng không chịu.
Lần trước, chuyện sinh nhật anh cũng thế, anh không thèm nói gì, cũng không hỏi, tự nhiên giận dữ không quan tâm cô.
Nếu không phải An Hạ nhắc nhở thì cô cũng chưa từng nghĩ có thể hôm đó anh đã tới công ty tìm cô.
Vì không làm chuyện có lỗi với anh, đương nhiên cô sẽ không nghĩ tới việc có thể anh đã bắt gặp cô và Huỳnh Tiến Dương trong phòng làm việc, nên sinh ra hiểu lầm.
Vậy lần này thì sao?
Tất cả không thể trùng hợp như thế.
Khi tin Huỳnh Tiến Dương muốn hủy hôn với Tô Yến Nhi truyền ra, anh đột nhiên đưa cô đến phòng khách sạn VIP, chuẩn bị nhẫn, hoa tươi, muốn cô sinh con cho anh.
Như vậy thì có thể chứng minh anh chưa từng tin tưởng cô hay không...
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa "Kẹt kẹt", không khí trong phòng lập tức trở nên đông lại.
Tô Ánh Nguyệt biết Trần Minh Tân đã đi ra.
Cô hoảng hốt cầm lấy điều khiển từ xa, bấm đổi kênh loạn xạ, cả người cứng đờ không dám quay đầu nhìn lại.
Nhưng Trần Minh Tân cũng đã đi tới chỗ cô.
Bàn tay anh phủ bàn tay nhỏ của cô, lấy điều khiển từ xa khỏi tay cô, tắt TV đi, giọng nói trầm thấp: "Em đi tắm đi."
Tô Ánh Nguyệt vươn tay đoạt điều khiển từ xa: "Em muốn xem một lát."
Trần Minh Tân mượn ưu thế cao lớn, giơ điều khiển từ xa lên cao, giọng nói không nghe ra cảm xúc: "Đi ngủ sớm một chút."
Tô Ánh Nguyệt nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh, cô thu tay lại: "Anh đi ngủ trước đi."
Đi ngủ sớm một chút chỉ là đi ngủ đơn thuần sao?
Cô bỗng cảm thấy sợ hãi chuyện vợ chồng.
Vì anh thô bạo, giờ cơ thể cô vẫn còn hơi đau, chỗ đau đớn có chút khó mà mở miệng, nên chỉ có thể tự mình chịu đựng, không dám nói cho bất kỳ ai.
Hình như cũng không có người nào có thể thổ lộ.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Tô Ánh Nguyệt càng kém, cô không quan tâm Trần Minh Tân nữa, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Kết quả vừa quay đầu, đã nhìn thấy cơ thể cao lớn của Trần Minh Tân quấn khăn tắm... của cô.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy không thốt nên lời, nghĩ lại, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh dùng đồ đạc của cô, nên cô không suy nghĩ nhiều nữa, xoay người đi vào phòng tắm.
...
Cô ở trong phòng tắm lề mề rất lâu, sau khi chậm rãi lau khô tóc rồi mới mở cửa đi ra.
Trần Minh Tân nhắm mắt ngồi dựa vào đầu giường, chăn đắp ngang eo, hai tay để thoải mái ở phía trên, nửa người trên ở trần truồng, hàng lông mày rậm nhíu chặt, dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú càng trở nên quyến rũ.
Dáng vẻ này của anh khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy lạ lẫm.
Người đàn ông vốn đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Ánh Nguyệt: "Em định đứng cửa phòng ngủ cả đêm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.