Chương 186: Lòng người dễ thay đổi
Tiểu Chủ
16/07/2020
Tô Ánh Nguyệt túm chặt góc áo ngủ trên người, vẻ mặt phức tạp, hỏi anh: "Chỉ là đi ngủ phải không?"
Trần Minh Tân nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm: "Không thì em muốn anh làm gì?"
Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, không đợi anh nói tiếp, bước nhanh về phía trước, vén góc chăn khác lên, nằm lên giường.
Trần Minh Tân nghiêng đầu liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt nằm ở mép giường, giống như là hận không thể nằm thẳng dưới đất mà ngủ, ánh mắt anh lạnh đi, nhưng cũng không nói gì nữa, tắt đèn nằm xuống.
Phòng tối đi, có thể vì không nhìn thấy gương mặt Trần Minh Tân nữa, nên Tô Ánh Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn. Cô kéo chăn xuống, ngửa mặt mở to hai mắt, không hề buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy cũng bắt đầu buồn ngủ, thấy người đàn ông bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, cô mới yên tâm nhắm mắt lại, một lát thì thiếp đi.
Nhưng cô nhanh chóng thức giấc khi cảm thấy người bên cạnh có động tĩnh.
Trong bóng đêm, giọng nam ngọt ngào sâu lắng vang lên: "Em đang sợ cái gì?"
Sợ anh.
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt chăn, không lên tiếng.
Trần Minh Tân hỏi lại lần nữa, giọng điệu có vẻ đã mất kiên nhẫn: "Sao em không nói?"
Tô Ánh Nguyệt hờ hững đáp lại: "Em mơ ác mộng mà thôi, em buồn ngủ rồi."
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, cô không biết Trần Minh Tân ngủ lúc nào, nhưng cô phải hơn nửa đêm mới ngủ được.
***
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, trên giường đã không thấy bóng dáng của Trần Minh Tân nữa.
Không biết tâm trạng bị làm sao, Tô Ánh Nguyệt ngồi dậy xuống giường, ngay cả dép cũng không buồn xỏ, đã vội vàng chạy tới phòng bếp.
Bàn ăn trống không.
Cô xem xét phòng bếp mấy lần, cũng không thấy ai.
Trong tủ lạnh, ngoài nguyên liệu nấu ăn mà hôm qua cô và An Hạ mua và thức ăn chưa ăn hết thì không hề có dấu vết ai đó nấu bữa sáng.
Trần Minh Tân chưa ăn sáng.
Cô nhìn đồng hồ, đã là chín giờ sáng.
Rốt cuộc một người phải thâm sâu khó dò đến cỡ nào mới có thể như gần như xa trong tình cảm một cách tự nhiên như thế.
Dù bình thường Trần Minh Tân không lộ buồn vui, nhưng khi anh đối tốt với cô, cô có thể cảm nhận được là anh thật lòng.
Nhưng những chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến cô hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm anh dành cho mình.
Anh thật sự chán cô rồi sao?
***
Tô Ánh Nguyệt thất thần ngồi yên một lúc thật lâu, mới về phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong, cô cảm thấy tinh thần khá hơn.
Cô nhìn người phụ nữ xấu xí trong gương, thở phào nhẹ nhõm, cùng lắm thì ly hôn thôi, còn được chia tài sản, có gì ghê gớm đâu.
Sau khi tự an ủi bản thân, cô vừa trang điểm, vừa gọi điện cho An Hạ.
"Ánh Nguyệt..." Giọng nói An Hạ có vẻ yếu ớt.
Tô Ánh Nguyệt đang vẽ lông mày: "Cậu làm sao thế? Chúng ta đi ra ngoài dạo phố, cùng nhau tiêu tiền đi."
"Tất cả đều do tên Bùi Chính Thành cầm thú đó." Nhắc đến Bùi Chính Thành, An Hạ như biến thành người máy đầy năng lượng, bùng nổ ngay.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy tay trượt một cái, lông mày bị vẽ lệch đi, nhưng cô không để ý, vội hỏi: "Bùi Chính Thành đã làm gì cậu?"
Cô không phủ nhận Bùi Chính Thành không phải người xấu, nhưng chung quy anh ta vẫn là gã đàn ông ăn chơi, có tiếp cận An Hạ, nhưng đến nay cũng chưa hề tỏ ý định sẽ có gì đó với An Hạ.
An Hạ bất giác hiểu ra cô đã làm Tô Ánh Nguyệt hiểu lầm, vội lên tiếng giải thích: "Tối qua anh ta đưa tớ về nhà, còn lái xe rất nhanh, sau đó tớ bị say xe ngất xỉu, tên cầm thú đố khiêng tớ như khiêng cái bao tải cậu biết không? Tớ là con gái! Tớ không phải bao tải..."
An Hạ lải nhải cằn nhằn, khiến Tô Ánh Nguyệt buồn cười.
Cô cố nén cười phụ họa với An Hạ: "Ừ, cậu không phải bao tải, Bùi Chính Thành là cầm thú, nên tiểu thư bao tải, bây giờ cậu hãy nhanh chóng rời giường, để lát nữa chúng ta gặp nhau cùng đi dạo phố đi."
***
Cô hẹn gặp An Hạ ở trung tâm thương mại.
Sau khi đi dạo cả ngày, hai người đều mệt rã rời.
An Hạ rót một bình nước lớn, vẫn tiếp tục lải nhải không ngừng: "Cậu nói xem trên đời này tại sao có thể có loại đàn ông như Bùi Chính Thành chứ, lăng nhăng, hẹp hòi, lòng dạ còn bé hơn hạt vừng... rốt cuộc những cô gái kia thích anh ta ở điểm gì..."
"Thích anh ta vừa có tiền vừa đẹp trai." Tô Ánh Nguyệt gọt quả cam cho cô ấy, nói thật.
An Hạ: "..."
Lặng lẽ nhận quả cam Tô Ánh guyệt đưa cho cắn một miếng, đúng, cô thừa nhận Bùi Chính Thành khá đẹp trai, cũng có khá nhiều tiền, dù sao cũng là bạn của boss Trần.
"Nhưng anh ta đúng là hoàn toàn không có ưu điểm."
"Cậu không sống với anh ta, anh ta có ưu điểm hay không, có quan trọng không?"
An Hạ dừng một chút mới nói: "... Không quan trọng."
"Vậy không phải được rồi sao?" Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay mở ti vi.
Kết quả trên màn hình TV lại hiện ra hai gương mặt quen thuộc.
An Hạ cũng nhìn rõ Huỳnh Tiến Dương và Tô Yến Nhi trên màn hình: "Chuyện này là thế nào? Họ chính thức hủy bỏ hôn ước sao?"
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: "Đây không phải buổi họp báo chính thức."
Trên TV chỉ đang phát một cuộc phỏng vấn, Tô Yến Nhi vẫn đang khoác chặt tay Huỳnh Tiến Dương, mỉm cười dịu dàng động lòng người, thoạt nhìn vẫn là một đôi trai tài gái sắc.
"Anh Huỳnh, gần đây có lời đồn anh và cô Tô hủy bỏ hôn ước, anh có điều gì muốn nói không?"
Đối mặt câu hỏi của phóng viên, Huỳnh Tiến Dương tỏ vẻ bình tĩnh trả lời: "Tôi vốn định nói chuyện này ra trong một hoàn cảnh chính thức, nhưng là người kinh doanh, tôi lấy sự tin cậy làm gốc, giờ các anh đã hỏi, tôi cũng chỉ có thể trả lời thật. Đúng là tôi và Yến Nhi đang chuẩn bị hủy hôn mà nguyên nhân là vì cảm thấy hai bên không hợp nhau, dù không là tình nhân nữa thì chúng tôi cũng là bạn bè lớn lên từ nhỏ bên nhau."
"Lấy sự tin cậy làm gốc?" An Hạ bật cười một tiếng: "Tớ cảm thấy Huỳnh Tiến Dương còn đáng ghét hơn Bùi Chính Thành."
Tô Ánh Nguyệt không nói gì, cô đang tập trung chú ý vào Tô Yến Nhi bên cạnh Huỳnh Tiến Dương.
Sau đó Huỳnh Tiến Dương còn nói mấy lời xã giao, nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng có hứng thú nghe, điều khiến cô ngạc nhiên là suốt quá trình, Tô Yến Nhi lại không hề trở mặt, cũng chẳng phản bác lại một câu nào.
Không chỉ vậy, thậm chí Tô Yến Nhi còn hùa theo Huỳnh Tiến Dương: "Chúng tôi chia tay trong hòa bình, nhà họ Huỳnh và nhà họ Tô là bạn tốt đã nhiều đời, nên sẽ không vì chuyện giữa thế hệ trẻ chúng tôi mà ảnh hưởng tới sự hợp tác của hai nhà, cảm ơn mọi người quan tâm."
"Đây là Tô Yến Nhi sao?" An Hạ lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, sững sờ quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: "Cậu tin không?"
"Không tin, nhưng đây đúng là Tô Yến Nhi." Tô Ánh Nguyệt híp mắt cẩn thận quan sát Tô Yến Nhi trên màn hình: "Tớ chắc chắn cô ta không cam tâm tình nguyện, có thể Huỳnh Tiến Dương nắm được nhược điểm gì đó của cô ta, bắt cô ta nghe lời."
An Hạ không hiểu: "Cô ta và Huỳnh Tiến Dương đính hôn đã nhiều năm, sao bỗng nhiên lại muốn hủy bỏ hôn ước?"
An Hạ người nói vô tâm, nhưng người nghe Tô Ánh Nguyệt lại có ý.
Dù trước nay hai người đó không hợp nhau, nhưng họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, giờ nói hủy hôn là hủy luôn được...
Xem ra, lòng người thật dễ thay đổi.
Trần Minh Tân nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm: "Không thì em muốn anh làm gì?"
Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, không đợi anh nói tiếp, bước nhanh về phía trước, vén góc chăn khác lên, nằm lên giường.
Trần Minh Tân nghiêng đầu liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt nằm ở mép giường, giống như là hận không thể nằm thẳng dưới đất mà ngủ, ánh mắt anh lạnh đi, nhưng cũng không nói gì nữa, tắt đèn nằm xuống.
Phòng tối đi, có thể vì không nhìn thấy gương mặt Trần Minh Tân nữa, nên Tô Ánh Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn. Cô kéo chăn xuống, ngửa mặt mở to hai mắt, không hề buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy cũng bắt đầu buồn ngủ, thấy người đàn ông bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, cô mới yên tâm nhắm mắt lại, một lát thì thiếp đi.
Nhưng cô nhanh chóng thức giấc khi cảm thấy người bên cạnh có động tĩnh.
Trong bóng đêm, giọng nam ngọt ngào sâu lắng vang lên: "Em đang sợ cái gì?"
Sợ anh.
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt chăn, không lên tiếng.
Trần Minh Tân hỏi lại lần nữa, giọng điệu có vẻ đã mất kiên nhẫn: "Sao em không nói?"
Tô Ánh Nguyệt hờ hững đáp lại: "Em mơ ác mộng mà thôi, em buồn ngủ rồi."
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, cô không biết Trần Minh Tân ngủ lúc nào, nhưng cô phải hơn nửa đêm mới ngủ được.
***
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, trên giường đã không thấy bóng dáng của Trần Minh Tân nữa.
Không biết tâm trạng bị làm sao, Tô Ánh Nguyệt ngồi dậy xuống giường, ngay cả dép cũng không buồn xỏ, đã vội vàng chạy tới phòng bếp.
Bàn ăn trống không.
Cô xem xét phòng bếp mấy lần, cũng không thấy ai.
Trong tủ lạnh, ngoài nguyên liệu nấu ăn mà hôm qua cô và An Hạ mua và thức ăn chưa ăn hết thì không hề có dấu vết ai đó nấu bữa sáng.
Trần Minh Tân chưa ăn sáng.
Cô nhìn đồng hồ, đã là chín giờ sáng.
Rốt cuộc một người phải thâm sâu khó dò đến cỡ nào mới có thể như gần như xa trong tình cảm một cách tự nhiên như thế.
Dù bình thường Trần Minh Tân không lộ buồn vui, nhưng khi anh đối tốt với cô, cô có thể cảm nhận được là anh thật lòng.
Nhưng những chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến cô hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm anh dành cho mình.
Anh thật sự chán cô rồi sao?
***
Tô Ánh Nguyệt thất thần ngồi yên một lúc thật lâu, mới về phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong, cô cảm thấy tinh thần khá hơn.
Cô nhìn người phụ nữ xấu xí trong gương, thở phào nhẹ nhõm, cùng lắm thì ly hôn thôi, còn được chia tài sản, có gì ghê gớm đâu.
Sau khi tự an ủi bản thân, cô vừa trang điểm, vừa gọi điện cho An Hạ.
"Ánh Nguyệt..." Giọng nói An Hạ có vẻ yếu ớt.
Tô Ánh Nguyệt đang vẽ lông mày: "Cậu làm sao thế? Chúng ta đi ra ngoài dạo phố, cùng nhau tiêu tiền đi."
"Tất cả đều do tên Bùi Chính Thành cầm thú đó." Nhắc đến Bùi Chính Thành, An Hạ như biến thành người máy đầy năng lượng, bùng nổ ngay.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy tay trượt một cái, lông mày bị vẽ lệch đi, nhưng cô không để ý, vội hỏi: "Bùi Chính Thành đã làm gì cậu?"
Cô không phủ nhận Bùi Chính Thành không phải người xấu, nhưng chung quy anh ta vẫn là gã đàn ông ăn chơi, có tiếp cận An Hạ, nhưng đến nay cũng chưa hề tỏ ý định sẽ có gì đó với An Hạ.
An Hạ bất giác hiểu ra cô đã làm Tô Ánh Nguyệt hiểu lầm, vội lên tiếng giải thích: "Tối qua anh ta đưa tớ về nhà, còn lái xe rất nhanh, sau đó tớ bị say xe ngất xỉu, tên cầm thú đố khiêng tớ như khiêng cái bao tải cậu biết không? Tớ là con gái! Tớ không phải bao tải..."
An Hạ lải nhải cằn nhằn, khiến Tô Ánh Nguyệt buồn cười.
Cô cố nén cười phụ họa với An Hạ: "Ừ, cậu không phải bao tải, Bùi Chính Thành là cầm thú, nên tiểu thư bao tải, bây giờ cậu hãy nhanh chóng rời giường, để lát nữa chúng ta gặp nhau cùng đi dạo phố đi."
***
Cô hẹn gặp An Hạ ở trung tâm thương mại.
Sau khi đi dạo cả ngày, hai người đều mệt rã rời.
An Hạ rót một bình nước lớn, vẫn tiếp tục lải nhải không ngừng: "Cậu nói xem trên đời này tại sao có thể có loại đàn ông như Bùi Chính Thành chứ, lăng nhăng, hẹp hòi, lòng dạ còn bé hơn hạt vừng... rốt cuộc những cô gái kia thích anh ta ở điểm gì..."
"Thích anh ta vừa có tiền vừa đẹp trai." Tô Ánh Nguyệt gọt quả cam cho cô ấy, nói thật.
An Hạ: "..."
Lặng lẽ nhận quả cam Tô Ánh guyệt đưa cho cắn một miếng, đúng, cô thừa nhận Bùi Chính Thành khá đẹp trai, cũng có khá nhiều tiền, dù sao cũng là bạn của boss Trần.
"Nhưng anh ta đúng là hoàn toàn không có ưu điểm."
"Cậu không sống với anh ta, anh ta có ưu điểm hay không, có quan trọng không?"
An Hạ dừng một chút mới nói: "... Không quan trọng."
"Vậy không phải được rồi sao?" Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay mở ti vi.
Kết quả trên màn hình TV lại hiện ra hai gương mặt quen thuộc.
An Hạ cũng nhìn rõ Huỳnh Tiến Dương và Tô Yến Nhi trên màn hình: "Chuyện này là thế nào? Họ chính thức hủy bỏ hôn ước sao?"
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: "Đây không phải buổi họp báo chính thức."
Trên TV chỉ đang phát một cuộc phỏng vấn, Tô Yến Nhi vẫn đang khoác chặt tay Huỳnh Tiến Dương, mỉm cười dịu dàng động lòng người, thoạt nhìn vẫn là một đôi trai tài gái sắc.
"Anh Huỳnh, gần đây có lời đồn anh và cô Tô hủy bỏ hôn ước, anh có điều gì muốn nói không?"
Đối mặt câu hỏi của phóng viên, Huỳnh Tiến Dương tỏ vẻ bình tĩnh trả lời: "Tôi vốn định nói chuyện này ra trong một hoàn cảnh chính thức, nhưng là người kinh doanh, tôi lấy sự tin cậy làm gốc, giờ các anh đã hỏi, tôi cũng chỉ có thể trả lời thật. Đúng là tôi và Yến Nhi đang chuẩn bị hủy hôn mà nguyên nhân là vì cảm thấy hai bên không hợp nhau, dù không là tình nhân nữa thì chúng tôi cũng là bạn bè lớn lên từ nhỏ bên nhau."
"Lấy sự tin cậy làm gốc?" An Hạ bật cười một tiếng: "Tớ cảm thấy Huỳnh Tiến Dương còn đáng ghét hơn Bùi Chính Thành."
Tô Ánh Nguyệt không nói gì, cô đang tập trung chú ý vào Tô Yến Nhi bên cạnh Huỳnh Tiến Dương.
Sau đó Huỳnh Tiến Dương còn nói mấy lời xã giao, nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng có hứng thú nghe, điều khiến cô ngạc nhiên là suốt quá trình, Tô Yến Nhi lại không hề trở mặt, cũng chẳng phản bác lại một câu nào.
Không chỉ vậy, thậm chí Tô Yến Nhi còn hùa theo Huỳnh Tiến Dương: "Chúng tôi chia tay trong hòa bình, nhà họ Huỳnh và nhà họ Tô là bạn tốt đã nhiều đời, nên sẽ không vì chuyện giữa thế hệ trẻ chúng tôi mà ảnh hưởng tới sự hợp tác của hai nhà, cảm ơn mọi người quan tâm."
"Đây là Tô Yến Nhi sao?" An Hạ lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, sững sờ quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: "Cậu tin không?"
"Không tin, nhưng đây đúng là Tô Yến Nhi." Tô Ánh Nguyệt híp mắt cẩn thận quan sát Tô Yến Nhi trên màn hình: "Tớ chắc chắn cô ta không cam tâm tình nguyện, có thể Huỳnh Tiến Dương nắm được nhược điểm gì đó của cô ta, bắt cô ta nghe lời."
An Hạ không hiểu: "Cô ta và Huỳnh Tiến Dương đính hôn đã nhiều năm, sao bỗng nhiên lại muốn hủy bỏ hôn ước?"
An Hạ người nói vô tâm, nhưng người nghe Tô Ánh Nguyệt lại có ý.
Dù trước nay hai người đó không hợp nhau, nhưng họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, giờ nói hủy hôn là hủy luôn được...
Xem ra, lòng người thật dễ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.