Chương 32:
Samson
05/11/2022
“WOWW!!”
“Ô a…”
Aura cảm thấy thẹn thùng, mặt cô nhóc đỏ tới tận mang tai, có chút rón rén thò tay tiếp nhận cái chén.
“Cảm ơn ngài Momonga-sama.”
“Thật ngại. Phải để Ngài đích thân rót nước cho ta a.”
Có cần phải hạnh phúc như vậy không?
Aura không cự tuyệt nữa, đưa tay nâng chén uống một hơi. Yết hầu cô bé chuyển động nhè nhẹ. Vài giọt nước chảy quả khóe miệng lăn xuống và biến mất ở trước ngực. Còn Mare thì chậm rãi nhấm nháp từng ngụm nhỏ. Chỉ một động tác uống nước thôi cũng thể hiện sự đối lập trong tính cách của cặp song sinh này.
Momonga nhìn động tác uống nước của hai người, bàn tay không tự chủ sờ sờ cổ họng toàn xương xẩu của mình, cảm giác như nó được bao phủ bởi một lớp da mỏng.
Đến bây giờ, cơ thể Momonga không cảm thấy khát nước cũng không có cảm giác mệt mỏi. Tuy đã biết rằng mình hiện tại là một undead, không thể nào tồn tại loại cảm giác này, nhưng khi phát hiện ra mình đã không còn là một nhân loại thì cảm giác có chút giống như đang mơ
Momonga tiếp tục chạm vào cơ thể của mình. Không có da, thịt, mạch máu, dây thần kinh, hay nội tạng, cả thân thể bây giờ chỉ toàn xýõng. Anh dýờng nhý muốn xác nhận lại cảm giác thật sự của mình nên không ngừng chạm vào cơ thể của mình
Xúc giác so với khi còn là nhân loại thì có chút chậm, có cảm giác như chạm vào một tấm vải mỏng phủ bên ngoài. Ngược lại, thị lực hay thính lực trở nên nhạy bén hơn không ít.
Cơ thể chỉ còn là một bộ xương, nghe có vẻ khá mỏng manh dễ vỡ, nhưng anh có thể cảm nhận được mỗi khớp xương so với thép còn cứng rắn hơn.
Hơn nữa tuy rằng cơ thể bây giờ cùng quá khứ khác hoàn toàn nhưng trong lòng anh lại có một cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt, cảm giác đây mới chính là cơ thể thật của chính mình. Có thể đấy là lí do mà Momonga không có chút sợ hãi khi biết cơ thể mình đã biến thành một bộ xương trắng.
“Thêm chút nữa nhé?”
Momonga giơ bình nước lên, hỏi hai người.
“A, cảm ơn ngài. Thần thấy đủ rồi ạ.”
“Vậy sao? Còn ngươi, Mare? Uống thêm chút nữa nhé?”
“Ô, a, thần …thần cũng uống đủ rồi. Đã hết khát rồi ạ.”
Gật đầu đáp lại, Momonga thu hồi bình nước vào trong rương đồ.
Aura đột nhiên nói nhỏ.
“Thần vốn nghĩ ngài Momonga rất đáng sợ”
“Hử? Vậy sao? Nếu vậy thì bây giờ tốt hơn…”
“Tốt hơn rất nhiều! Tuyệt đối tốt hơn so với trước kia!”
“Vậy thì cứ như vậy đi”
Nghe đươc câu trả lời có chút kích động của Aura, Momonga có chút giật mình đáp lại.
“A, Momonga-sama, ngài sẽ không phải chỉ tốt với riêng chúng ta thôi phải không?
Đối mặt với câu lầm bầm của Aura, Momonga không biết phải nói như thế nào, chỉ biết đưa tay xoa nhẹ lên đầu Aura
“Ha ha ha”
Aura biểu hiện giống như một chú cún con được âu yếm, vẻ mặt khá là thỏa mãn, còn Mare ở bên cạnh lộ ra vẻ hâm mộ. Lúc này, có một âm thanh truyền đến.
“A, ta là người đầu tiên đến sao?”
Âm điệu có vẻ trưởng thành nhưng giọng nói lại của một đứa trẻ mới lớn. Theo âm thanh vang lên, một cái bóng màu đen xuất hiện trên mặt đất. Cái bóng tụ lại, biến thành một cánh cửa không gian, và một bóng người chậm rãi từ bên trong đi ra.
Một bộ dạ phục màu đen, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại. Chiếc váy dài, phồng to ở phía dưới nhìn qua có vẻ rất hoành tráng. Nửa thân trên được bao phủ bởi một chiếc áo khoác đẹp có đính một dải ruy băng bằng ren. Cô đeo một đôi găng tay dài màu trắng, do đó hầu như không lộ một chút da thịt nào ra bên ngoài.
Một cô gái với dung mạo cực kì xinh đẹp và làn da mềm mại như sáp ong. Mái tóc dài màu bạc được buộc lại gọn gàng, để lộ ra đôi mắt màu đỏ khá yêu dị.
“Ô a…”
Aura cảm thấy thẹn thùng, mặt cô nhóc đỏ tới tận mang tai, có chút rón rén thò tay tiếp nhận cái chén.
“Cảm ơn ngài Momonga-sama.”
“Thật ngại. Phải để Ngài đích thân rót nước cho ta a.”
Có cần phải hạnh phúc như vậy không?
Aura không cự tuyệt nữa, đưa tay nâng chén uống một hơi. Yết hầu cô bé chuyển động nhè nhẹ. Vài giọt nước chảy quả khóe miệng lăn xuống và biến mất ở trước ngực. Còn Mare thì chậm rãi nhấm nháp từng ngụm nhỏ. Chỉ một động tác uống nước thôi cũng thể hiện sự đối lập trong tính cách của cặp song sinh này.
Momonga nhìn động tác uống nước của hai người, bàn tay không tự chủ sờ sờ cổ họng toàn xương xẩu của mình, cảm giác như nó được bao phủ bởi một lớp da mỏng.
Đến bây giờ, cơ thể Momonga không cảm thấy khát nước cũng không có cảm giác mệt mỏi. Tuy đã biết rằng mình hiện tại là một undead, không thể nào tồn tại loại cảm giác này, nhưng khi phát hiện ra mình đã không còn là một nhân loại thì cảm giác có chút giống như đang mơ
Momonga tiếp tục chạm vào cơ thể của mình. Không có da, thịt, mạch máu, dây thần kinh, hay nội tạng, cả thân thể bây giờ chỉ toàn xýõng. Anh dýờng nhý muốn xác nhận lại cảm giác thật sự của mình nên không ngừng chạm vào cơ thể của mình
Xúc giác so với khi còn là nhân loại thì có chút chậm, có cảm giác như chạm vào một tấm vải mỏng phủ bên ngoài. Ngược lại, thị lực hay thính lực trở nên nhạy bén hơn không ít.
Cơ thể chỉ còn là một bộ xương, nghe có vẻ khá mỏng manh dễ vỡ, nhưng anh có thể cảm nhận được mỗi khớp xương so với thép còn cứng rắn hơn.
Hơn nữa tuy rằng cơ thể bây giờ cùng quá khứ khác hoàn toàn nhưng trong lòng anh lại có một cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt, cảm giác đây mới chính là cơ thể thật của chính mình. Có thể đấy là lí do mà Momonga không có chút sợ hãi khi biết cơ thể mình đã biến thành một bộ xương trắng.
“Thêm chút nữa nhé?”
Momonga giơ bình nước lên, hỏi hai người.
“A, cảm ơn ngài. Thần thấy đủ rồi ạ.”
“Vậy sao? Còn ngươi, Mare? Uống thêm chút nữa nhé?”
“Ô, a, thần …thần cũng uống đủ rồi. Đã hết khát rồi ạ.”
Gật đầu đáp lại, Momonga thu hồi bình nước vào trong rương đồ.
Aura đột nhiên nói nhỏ.
“Thần vốn nghĩ ngài Momonga rất đáng sợ”
“Hử? Vậy sao? Nếu vậy thì bây giờ tốt hơn…”
“Tốt hơn rất nhiều! Tuyệt đối tốt hơn so với trước kia!”
“Vậy thì cứ như vậy đi”
Nghe đươc câu trả lời có chút kích động của Aura, Momonga có chút giật mình đáp lại.
“A, Momonga-sama, ngài sẽ không phải chỉ tốt với riêng chúng ta thôi phải không?
Đối mặt với câu lầm bầm của Aura, Momonga không biết phải nói như thế nào, chỉ biết đưa tay xoa nhẹ lên đầu Aura
“Ha ha ha”
Aura biểu hiện giống như một chú cún con được âu yếm, vẻ mặt khá là thỏa mãn, còn Mare ở bên cạnh lộ ra vẻ hâm mộ. Lúc này, có một âm thanh truyền đến.
“A, ta là người đầu tiên đến sao?”
Âm điệu có vẻ trưởng thành nhưng giọng nói lại của một đứa trẻ mới lớn. Theo âm thanh vang lên, một cái bóng màu đen xuất hiện trên mặt đất. Cái bóng tụ lại, biến thành một cánh cửa không gian, và một bóng người chậm rãi từ bên trong đi ra.
Một bộ dạ phục màu đen, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại. Chiếc váy dài, phồng to ở phía dưới nhìn qua có vẻ rất hoành tráng. Nửa thân trên được bao phủ bởi một chiếc áo khoác đẹp có đính một dải ruy băng bằng ren. Cô đeo một đôi găng tay dài màu trắng, do đó hầu như không lộ một chút da thịt nào ra bên ngoài.
Một cô gái với dung mạo cực kì xinh đẹp và làn da mềm mại như sáp ong. Mái tóc dài màu bạc được buộc lại gọn gàng, để lộ ra đôi mắt màu đỏ khá yêu dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.