Chương 33:
Samson
05/11/2022
Tuổi của cô khoảng chừng mười bốn tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn, bề ngoài trẻ con là một sự kết hợp đơn giản giữa tinh tế và đáng yêu, có thể nói là một vẻ đẹp thực sự. Tuy thế, bộ ngực của cô nàng lại không phù hợp với độ tuổi chút nào, có vẻ phát triển khá là mạnh mẽ
“Dịch chuyển tức thời đã bị nghiêm cấm trong Nazarik, ngươi còn cố tình sử dụng cổng dịch chuyển là sao? Ngươi hoàn toàn có thể dùng đôi chân của mình đi đến đấu trường, Shalltear.”
Một âm thanh không chút kiên nhẫn truyền đến bên tai Momonga. Giọng nói này lạnh như băng, hoàn toàn không tìm ra chút cún con làm nũng lúc nãy, tràn đầy một sự thù địch.
Mare ở bên cạnh run lên, cậu nhóc chậm rãi rời xa khỏi bà chị, có vẻ đó là một quyết định khá đúng đắn. Đối với sự quay ngoắt 180 độ như vậy của Aura, Momonga có chút giật mình hoảng sợ.
Người bước ra từ cánh cửa không gian màu đen kia là Shalltear. Cô nàng không thèm nhìn vào khuôn mặt dữ tợn của Aura mà tiến thẳng đến trước mặt Momonga.
Cơ thể cô nàng phát ra một mùi nước hoa đầy dụ dỗ.
“…Hôi quá.”
Aura ở bên cạnh chế nhạo một câu.
“Sẽ không phải là mùi cơ thể thối rữa của một undead đấy chứ.”
Mora bất giác theo phản xạ đưa tay lên mũi hít một cái. Shalltear nhíu mày vẻ không vui.
“…Nói kiểu đấy hả. Ngươi phải nhớ rằng Momonga-sama cũng là một undead đấy nhé.”
“Gì? Ngươi mới là người nói lung tung, Shalltear. Momonga-sama sao có thể so sánh với lũ undead tầm thường kia được. Ngài ấy bây giờ đã vượt qua phạm trù bất tử rồi, có lẽ là cấp độ thần không chừng.”
Nghe được Shalltear và Aura “A”, “Ừ” chấp nhận thanh âm có chút không rõ ràng, bất quá trong Yggdrasill thì Momonga cũng chỉ là một undead bình thường, nên nghe cái điều này thì trong lòng có chút tự ti.
Tóm lại là không có cái gì gọi là siêu cấp undead hay undead cấp thần tồn tại nhé.
“Không, chị à, lời nói lúc nãy vẫn có chút không ổn a.”
“Là, là sao? A, được rồi, vậy thì nói lại. Khụ khụ…Sẽ không phải bởi vì mùi thịt rữa chứ hả?”
“Như vậy…coi như là có thể.”
Chấp nhận câu nói thứ hai của Aura, Shalltear đưa bàn tay mảnh khảnh về phía đầu của Momonga, làm ra tư thế ôm.
“A, chúa tể của em, người duy nhất mà em yêu, và là người em không kiểm soát được.”
Đôi môi đỏ tươi mở ra, để lộ đầu lưỡi ướt át. Đầu lưỡi giống như một sinh vật uốn éo, đem đôi môi ngon lành kia liếm một vòng. Trong miệng truyền đến mùi thơm khiến cho bất cứ thằng đàn ông nào cũng phải hưng phấn.
Mặc dù cô nàng có một vẻ đẹp vô cùng quyến rũ nhưng tuổi lại có vẻ như không đủ, hai sự tương phản đối lập này kết hợp làm cho người ta có chút ăn không tiêu. Hơn nữa cô nàng không đủ cao nên nếu cô ấy muốn với tới và ôm cổ anh, thì nó trông như anh đang đeo cô ấy trước cổ vậy.
Với một kẻ không có kĩ năng nói chuyện với con gái như Momonga mà nói, hành động như vậy vô cùng khiêu khích. Tuy rằng muốn lui bước về sau, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định đứng nguyên tại chỗ.
Tính cách của cô nàng là vậy sao? Trong lòng Momonga suy nghĩ. Thế nhưng nghĩ tới người thiết kế cô nàng - Pelucino, thì cái tính cách này cũng không có gì lạ. Bởi vì Pelucio rất yêu thích H-game. Hắn còn tự hào rằng H-game là cuộc sống của hắn.
Shalltear Bloodfallen nhân vật được tạo ra bởi một kẻ không-hề-tốt-đẹp-gì này.
“…này này, kiềm chế một chút nha…”
Shalltear lần đầu tiên có phản ứng với tiếng hô hào, cô nàng dùng vẻ mặt trêu tức nhìn về phía Aura.
“A, bí đao lùn cũng ở đây sao? Xin lỗi nhé tôi không thấy cô ở đó, còn tưởng rằng cô không có mặt.”
Momonga cũng không có ý định can thiệp vào cuộc nói chuyện của hai cô nàng. Aura vẻ mặt run rẩy không ngừng, nhưng Shalltear bỏ qua sự tồn tại của cô nhóc, hướng tới Mare, nói:
“Cậu cũng sống không dễ dàng nhỉ, khi mà có một bà chị đầu óc không bình thường như vậy. Tốt nhất là cậu nên nhanh chóng rời xa cô ta đi, nếu không thì sớm muộn ngươi cũng trở nên không bình thường đấy.”
Mare mặt tái xanh, bởi vì cậu biết rằng Shalltear lợi dụng cậu để tấn công bà chị của mình.
Nhưng Aura chỉ cười cười
“Ầm ĩ quá đấy đồ ngực giả!!”
Một quả bom hạng nặng được quăng ra.
“Cô…cô đang lảm nhảm cái gì thế.”
A, tính cách hoàn toàn trái ngược - Momonga nhịn không được lầm bầm.
Shalltear hoàn toàn bộc lộ ra tính cách của mình, không có dịu dàng như trước.
“Nhìn cái là biết, nó to bất thường thế kia cơ mà. Độn bao nhiêu miếng vào vậy?”
“Waah ahhhhh”
Shalltear không ngừng kích động mà xua tay, giống như là muốn áp đảo đối phương, vẻ mặt giờ mới cùng độ tuổi tương xứng. Đứng ở bên cạnh, Aura lộ ra nụ cười tinh quái.
“Nhiều miếng độn như vậy….nếu di chuyển thì nó sẽ rơi ra mất nhỉ?”
“Gluck!!”
Bị Aura chọc một chút, Shalltear phát ra một âm thanh kì quái.
“Nói trúng rồi! Ha ha ha…! Không thể đi bộ a! Cho nên mặc dù bị cấm nhưng vẫn cố tình dùng cổng dịch chuyển hả ”
“Im miệng! Đồ bí đao lùn! Ngươi hoàn toàn là sân bay, còn ta ít nhất…không ta hoàn toàn phát triển rồi đấy.”
Shalltear liều mình phản kích, nhưng nụ cười của Aura lại càng đậm hơn. Shalltear cảm giác sống lưng lành lạnh, lui nhẹ về phía sau một bước. Phản xạ bảo vệ bộ ngực của Shalltear làm cho người ta có cảm giác đáng thương.
“ …tôi chỉ mới 76 tuổi,vẫn còn nhiều thời gian, không giống cô, undead không có tương lại. Thật đáng thương, không có tuổi dậy thì.”
“Dịch chuyển tức thời đã bị nghiêm cấm trong Nazarik, ngươi còn cố tình sử dụng cổng dịch chuyển là sao? Ngươi hoàn toàn có thể dùng đôi chân của mình đi đến đấu trường, Shalltear.”
Một âm thanh không chút kiên nhẫn truyền đến bên tai Momonga. Giọng nói này lạnh như băng, hoàn toàn không tìm ra chút cún con làm nũng lúc nãy, tràn đầy một sự thù địch.
Mare ở bên cạnh run lên, cậu nhóc chậm rãi rời xa khỏi bà chị, có vẻ đó là một quyết định khá đúng đắn. Đối với sự quay ngoắt 180 độ như vậy của Aura, Momonga có chút giật mình hoảng sợ.
Người bước ra từ cánh cửa không gian màu đen kia là Shalltear. Cô nàng không thèm nhìn vào khuôn mặt dữ tợn của Aura mà tiến thẳng đến trước mặt Momonga.
Cơ thể cô nàng phát ra một mùi nước hoa đầy dụ dỗ.
“…Hôi quá.”
Aura ở bên cạnh chế nhạo một câu.
“Sẽ không phải là mùi cơ thể thối rữa của một undead đấy chứ.”
Mora bất giác theo phản xạ đưa tay lên mũi hít một cái. Shalltear nhíu mày vẻ không vui.
“…Nói kiểu đấy hả. Ngươi phải nhớ rằng Momonga-sama cũng là một undead đấy nhé.”
“Gì? Ngươi mới là người nói lung tung, Shalltear. Momonga-sama sao có thể so sánh với lũ undead tầm thường kia được. Ngài ấy bây giờ đã vượt qua phạm trù bất tử rồi, có lẽ là cấp độ thần không chừng.”
Nghe được Shalltear và Aura “A”, “Ừ” chấp nhận thanh âm có chút không rõ ràng, bất quá trong Yggdrasill thì Momonga cũng chỉ là một undead bình thường, nên nghe cái điều này thì trong lòng có chút tự ti.
Tóm lại là không có cái gì gọi là siêu cấp undead hay undead cấp thần tồn tại nhé.
“Không, chị à, lời nói lúc nãy vẫn có chút không ổn a.”
“Là, là sao? A, được rồi, vậy thì nói lại. Khụ khụ…Sẽ không phải bởi vì mùi thịt rữa chứ hả?”
“Như vậy…coi như là có thể.”
Chấp nhận câu nói thứ hai của Aura, Shalltear đưa bàn tay mảnh khảnh về phía đầu của Momonga, làm ra tư thế ôm.
“A, chúa tể của em, người duy nhất mà em yêu, và là người em không kiểm soát được.”
Đôi môi đỏ tươi mở ra, để lộ đầu lưỡi ướt át. Đầu lưỡi giống như một sinh vật uốn éo, đem đôi môi ngon lành kia liếm một vòng. Trong miệng truyền đến mùi thơm khiến cho bất cứ thằng đàn ông nào cũng phải hưng phấn.
Mặc dù cô nàng có một vẻ đẹp vô cùng quyến rũ nhưng tuổi lại có vẻ như không đủ, hai sự tương phản đối lập này kết hợp làm cho người ta có chút ăn không tiêu. Hơn nữa cô nàng không đủ cao nên nếu cô ấy muốn với tới và ôm cổ anh, thì nó trông như anh đang đeo cô ấy trước cổ vậy.
Với một kẻ không có kĩ năng nói chuyện với con gái như Momonga mà nói, hành động như vậy vô cùng khiêu khích. Tuy rằng muốn lui bước về sau, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định đứng nguyên tại chỗ.
Tính cách của cô nàng là vậy sao? Trong lòng Momonga suy nghĩ. Thế nhưng nghĩ tới người thiết kế cô nàng - Pelucino, thì cái tính cách này cũng không có gì lạ. Bởi vì Pelucio rất yêu thích H-game. Hắn còn tự hào rằng H-game là cuộc sống của hắn.
Shalltear Bloodfallen nhân vật được tạo ra bởi một kẻ không-hề-tốt-đẹp-gì này.
“…này này, kiềm chế một chút nha…”
Shalltear lần đầu tiên có phản ứng với tiếng hô hào, cô nàng dùng vẻ mặt trêu tức nhìn về phía Aura.
“A, bí đao lùn cũng ở đây sao? Xin lỗi nhé tôi không thấy cô ở đó, còn tưởng rằng cô không có mặt.”
Momonga cũng không có ý định can thiệp vào cuộc nói chuyện của hai cô nàng. Aura vẻ mặt run rẩy không ngừng, nhưng Shalltear bỏ qua sự tồn tại của cô nhóc, hướng tới Mare, nói:
“Cậu cũng sống không dễ dàng nhỉ, khi mà có một bà chị đầu óc không bình thường như vậy. Tốt nhất là cậu nên nhanh chóng rời xa cô ta đi, nếu không thì sớm muộn ngươi cũng trở nên không bình thường đấy.”
Mare mặt tái xanh, bởi vì cậu biết rằng Shalltear lợi dụng cậu để tấn công bà chị của mình.
Nhưng Aura chỉ cười cười
“Ầm ĩ quá đấy đồ ngực giả!!”
Một quả bom hạng nặng được quăng ra.
“Cô…cô đang lảm nhảm cái gì thế.”
A, tính cách hoàn toàn trái ngược - Momonga nhịn không được lầm bầm.
Shalltear hoàn toàn bộc lộ ra tính cách của mình, không có dịu dàng như trước.
“Nhìn cái là biết, nó to bất thường thế kia cơ mà. Độn bao nhiêu miếng vào vậy?”
“Waah ahhhhh”
Shalltear không ngừng kích động mà xua tay, giống như là muốn áp đảo đối phương, vẻ mặt giờ mới cùng độ tuổi tương xứng. Đứng ở bên cạnh, Aura lộ ra nụ cười tinh quái.
“Nhiều miếng độn như vậy….nếu di chuyển thì nó sẽ rơi ra mất nhỉ?”
“Gluck!!”
Bị Aura chọc một chút, Shalltear phát ra một âm thanh kì quái.
“Nói trúng rồi! Ha ha ha…! Không thể đi bộ a! Cho nên mặc dù bị cấm nhưng vẫn cố tình dùng cổng dịch chuyển hả ”
“Im miệng! Đồ bí đao lùn! Ngươi hoàn toàn là sân bay, còn ta ít nhất…không ta hoàn toàn phát triển rồi đấy.”
Shalltear liều mình phản kích, nhưng nụ cười của Aura lại càng đậm hơn. Shalltear cảm giác sống lưng lành lạnh, lui nhẹ về phía sau một bước. Phản xạ bảo vệ bộ ngực của Shalltear làm cho người ta có cảm giác đáng thương.
“ …tôi chỉ mới 76 tuổi,vẫn còn nhiều thời gian, không giống cô, undead không có tương lại. Thật đáng thương, không có tuổi dậy thì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.