Chương 3:
clef1990
30/07/2021
Demiurge nhanh nhẹn nhưng không mất đi sự tự tin khi bước vào phòng ngai vàng. Ác quỷ có nước da ngăm đen, mái tóc đen được chải gọn gàng và đeo cặp kính tròn. Gã mặc một bộ suite và thắt cà vạt kiểu Anh, và có phong cách như một quý ông. Gã có một cái đuôi dài màu bạc được bao phủ bởi các tấm kim loại với sáu chiếc gai dài ở cuối đuối. Gã là Thủ vệ của Tầng bảy, và là người chỉ huy lực lượng phòng thủ của Nazarick.
“Thần xin ra mắt ngài, Momonga-sama, thần thật vinh hạnh khi được Ngài gọi đến Phòng Ngai Vàng.”
Một giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ vang lên, len lỏi vào lòng người và khiến họ mê muội. Momonga nhận ra đây là Skill đặc biệt của gã.
“Ta có cần kiểm tra vài thứ và ngươi có sẵn lòng giúp ta?”
“Đó là vinh hạnh của thần.” Demiugre nhẹ nhàng trả lời.
Thật ra Momonga đã muốn thử nghiệm những suy đoán trong đầu anh với Albedo ngay lúc nó vừa le lói, nhưng lại nghĩ đến việc cô ấy là phụ nữ nên thử nghiệm có chút không phù hợp cho lắm. Hơn nữa Momonga cũng không muốn là một kẻ tồi tệ và lạm dụng chức quyền quấy rối tình dục nhân viên trong mắt một cô gái xinh đẹp đâu. Cộng thêm cách nhìn Momonga như muốn ăn tươi nuốt sống của Albedo làm anh chắc chắn hơn với quyết định của mình.
“Lại đây”.
“Vâng”.
Demiugre chậm rãi tiến gần đến chân ngai vàng nơi Momonga đang ngồi, phong thái lịch lãm của gã làm cho anh có chút ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên anh gặp Ác quỷ sau khi Ulbert khoe cho anh xem khi cậu ta mới tạo ra gã.
Vậy ra Ulbert thiết kế gã cũng bình thường đấy, không có gì kì dị như tên thích gap moe kia.
Whoa gã có mùi thơm... chờ đã, mùi!
Một thứ như vậy không thể được lập trình trong một trò chơi.
Và để cho chắc chắn, Momonga vươn tay nắm lấy cổ tay Demiugre, gương mặt nam tính của Ác quỷ nhíu lại, dù mờ nhạt nhưng anh vẫn nhìn thấy. Momonga nhanh chóng rút tay lại và nhận ra lí do, anh lập tức tắt kĩ năng bị động của Chủng tộc. Momonga lại nắm lấy cổ tay Demiugre lần nữa, anh muốn cảm nhận nhịp đập của gã.
Mình có thể cảm nhận được mạch đập và hơi ấm của gã.
Không phải chỉ là NPC, một dữ liệu chương trình thôi sao? Loại AI nào tân tiến đến mức có thể làm được những điều này. Trong đầu Momonga đã có câu trả lời, nhưng để thuyết phục bản thân mình, anh quyết định làm thử nghiệm cuối cùng.
“Cởi ra.”
Bầu không khí như đóng băng, Demiugre mở to đôi mắt đá quý của gã nhìn anh và trong một khoảnh khắc Momonga nghĩ rằng anh vừa chơi ngu. Nhưng anh lại tự bào chữa rằng đàn ông con trai, cởi áo cũng không sao, đây cũng là lí do Momonga không muốn thử nghiệm với Albedo khi nãy.
“Vâng, thưa Ngài.” Giọng nói của Ác quỷ vẫn nhẹ nhàng như cũ, không dễ nhận ra cảm xúc của gã.
Demiugre thanh thoát cởi bộ suite ba mảnh ra, cử chỉ vẫn thanh nhã, làm Momonga cảm tưởng gã là một quý ông ngoài đời thật.
Cơ bắp và có đầu ngực.
Đó là những từ hiện ra trong đầu Momonga, và anh thầm rủa bạn mình vì sao lại tạo ra NPC hoàn hảo đến mức làm người thật phải ghen tị. Nhưng Momonga chợt nhớ đến Ulbert Alain Odle ngoài đời thật, anh có thể đoán được suy nghĩ của bạn mình. Thế giới ảo là nơi mọi người tạo ra thứ mà mình luôn muốn trong thế giới thật.
Momonga quay đầu đi và nhìn xung quanh, không có gì thay đổi, sao không có thông báo nào với hành vi này? Liệu anh phải đi xa hơn? Trong khi Momonga do dự có nên tiếp tục thì nhìn lại Demiugre, thấy Ác quỷ đã cởi xong quần, chỉ còn lại mỗi đồ lót.
Momonga bất ngờ, há to bộ hàm của mình.
“Dừng lại, Demiugre. Dừng ở đây được rồi.”
“Ơ, Vâng” Ác quỷ bối rối nhìn anh, rồi lập tức gã quỳ xuống dưới chân anh. “Xin lỗi Ngài, Momonga-sama. Thần đã tự tiện hành động theo suy đoán của mình mà không có lệnh của Ngài.”
“Được rồi, không phải lỗi của ngươi. Uhm… chỉ là ta muốn kiểm tra vài thứ mà thôi.” Momonga nhanh chóng cứu chữa cho tình huống khó xử này. “Quan trong hơn, ta đã gọi các thủ vệ tập hợp tại đấu trường tầng 6 trong 1h nữa. Vậy nên ngươi lui xuống đi.”
Demiugre nhanh chóng mặc đồ vào rời khỏi chính điện có phần vội vã. Trong khi nhìn Ác quỷ rời đi, Momonga thở dài một tiếng, anh đã xác định Game đã trở thành thế giới thật.
Trong Yggdrasil nghiêm cấm các hành vi 18+, ngay cả hàng động 15+ cũng bị hạn chế, nếu vi phạm sẽ bị xóa tài khoản, hơn nữa để người chơi không bị lẫn lộn giữa thế giới thực và thế giới ảo thì hai trong năm giác quan là khứu giác và xúc giác cũng bị bỏ đi. Ngoài ra vị giác cũng bị hạn chế trong chừng mực. Vì thế công nghệ thực thế ảo không thể ứng dụng nhiều trong ngày công nghiệp tình dục. Nhưng hiện tại các giác quan đều hoạt động bình thường khi anh nhớ lại mùi hương thoang thoảng và hơi ấm từ người Demiugre khi nãy. Quá choáng váng trước hiện thực, Momonga thẫn thờ nghĩ.
Bây giờ mình phải làm thế nào đây.
“Thần xin ra mắt ngài, Momonga-sama, thần thật vinh hạnh khi được Ngài gọi đến Phòng Ngai Vàng.”
Một giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ vang lên, len lỏi vào lòng người và khiến họ mê muội. Momonga nhận ra đây là Skill đặc biệt của gã.
“Ta có cần kiểm tra vài thứ và ngươi có sẵn lòng giúp ta?”
“Đó là vinh hạnh của thần.” Demiugre nhẹ nhàng trả lời.
Thật ra Momonga đã muốn thử nghiệm những suy đoán trong đầu anh với Albedo ngay lúc nó vừa le lói, nhưng lại nghĩ đến việc cô ấy là phụ nữ nên thử nghiệm có chút không phù hợp cho lắm. Hơn nữa Momonga cũng không muốn là một kẻ tồi tệ và lạm dụng chức quyền quấy rối tình dục nhân viên trong mắt một cô gái xinh đẹp đâu. Cộng thêm cách nhìn Momonga như muốn ăn tươi nuốt sống của Albedo làm anh chắc chắn hơn với quyết định của mình.
“Lại đây”.
“Vâng”.
Demiugre chậm rãi tiến gần đến chân ngai vàng nơi Momonga đang ngồi, phong thái lịch lãm của gã làm cho anh có chút ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên anh gặp Ác quỷ sau khi Ulbert khoe cho anh xem khi cậu ta mới tạo ra gã.
Vậy ra Ulbert thiết kế gã cũng bình thường đấy, không có gì kì dị như tên thích gap moe kia.
Whoa gã có mùi thơm... chờ đã, mùi!
Một thứ như vậy không thể được lập trình trong một trò chơi.
Và để cho chắc chắn, Momonga vươn tay nắm lấy cổ tay Demiugre, gương mặt nam tính của Ác quỷ nhíu lại, dù mờ nhạt nhưng anh vẫn nhìn thấy. Momonga nhanh chóng rút tay lại và nhận ra lí do, anh lập tức tắt kĩ năng bị động của Chủng tộc. Momonga lại nắm lấy cổ tay Demiugre lần nữa, anh muốn cảm nhận nhịp đập của gã.
Mình có thể cảm nhận được mạch đập và hơi ấm của gã.
Không phải chỉ là NPC, một dữ liệu chương trình thôi sao? Loại AI nào tân tiến đến mức có thể làm được những điều này. Trong đầu Momonga đã có câu trả lời, nhưng để thuyết phục bản thân mình, anh quyết định làm thử nghiệm cuối cùng.
“Cởi ra.”
Bầu không khí như đóng băng, Demiugre mở to đôi mắt đá quý của gã nhìn anh và trong một khoảnh khắc Momonga nghĩ rằng anh vừa chơi ngu. Nhưng anh lại tự bào chữa rằng đàn ông con trai, cởi áo cũng không sao, đây cũng là lí do Momonga không muốn thử nghiệm với Albedo khi nãy.
“Vâng, thưa Ngài.” Giọng nói của Ác quỷ vẫn nhẹ nhàng như cũ, không dễ nhận ra cảm xúc của gã.
Demiugre thanh thoát cởi bộ suite ba mảnh ra, cử chỉ vẫn thanh nhã, làm Momonga cảm tưởng gã là một quý ông ngoài đời thật.
Cơ bắp và có đầu ngực.
Đó là những từ hiện ra trong đầu Momonga, và anh thầm rủa bạn mình vì sao lại tạo ra NPC hoàn hảo đến mức làm người thật phải ghen tị. Nhưng Momonga chợt nhớ đến Ulbert Alain Odle ngoài đời thật, anh có thể đoán được suy nghĩ của bạn mình. Thế giới ảo là nơi mọi người tạo ra thứ mà mình luôn muốn trong thế giới thật.
Momonga quay đầu đi và nhìn xung quanh, không có gì thay đổi, sao không có thông báo nào với hành vi này? Liệu anh phải đi xa hơn? Trong khi Momonga do dự có nên tiếp tục thì nhìn lại Demiugre, thấy Ác quỷ đã cởi xong quần, chỉ còn lại mỗi đồ lót.
Momonga bất ngờ, há to bộ hàm của mình.
“Dừng lại, Demiugre. Dừng ở đây được rồi.”
“Ơ, Vâng” Ác quỷ bối rối nhìn anh, rồi lập tức gã quỳ xuống dưới chân anh. “Xin lỗi Ngài, Momonga-sama. Thần đã tự tiện hành động theo suy đoán của mình mà không có lệnh của Ngài.”
“Được rồi, không phải lỗi của ngươi. Uhm… chỉ là ta muốn kiểm tra vài thứ mà thôi.” Momonga nhanh chóng cứu chữa cho tình huống khó xử này. “Quan trong hơn, ta đã gọi các thủ vệ tập hợp tại đấu trường tầng 6 trong 1h nữa. Vậy nên ngươi lui xuống đi.”
Demiugre nhanh chóng mặc đồ vào rời khỏi chính điện có phần vội vã. Trong khi nhìn Ác quỷ rời đi, Momonga thở dài một tiếng, anh đã xác định Game đã trở thành thế giới thật.
Trong Yggdrasil nghiêm cấm các hành vi 18+, ngay cả hàng động 15+ cũng bị hạn chế, nếu vi phạm sẽ bị xóa tài khoản, hơn nữa để người chơi không bị lẫn lộn giữa thế giới thực và thế giới ảo thì hai trong năm giác quan là khứu giác và xúc giác cũng bị bỏ đi. Ngoài ra vị giác cũng bị hạn chế trong chừng mực. Vì thế công nghệ thực thế ảo không thể ứng dụng nhiều trong ngày công nghiệp tình dục. Nhưng hiện tại các giác quan đều hoạt động bình thường khi anh nhớ lại mùi hương thoang thoảng và hơi ấm từ người Demiugre khi nãy. Quá choáng váng trước hiện thực, Momonga thẫn thờ nghĩ.
Bây giờ mình phải làm thế nào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.