Quyển 11 - Chương 18: Chúa tể Rồng Sương Giá 4
Maruyama Kugane
13/04/2018
"Nào, bắt đầu thôi."
Sau khi nói với Shalltear đứng bên cạnh, Aura mở cuộn da - vật phẩm cấp World mà cô mang theo - và kích hoạt sức mạnh của nó
[Depiction of Mountains and Rivers]
[TL Note: Sơn Hà Đồ]
Đơn giản thì đó là vật phẩm có khả năng phong ấn mục tiêu vào một không gian nhất định. Cụ thể hơn, nó đưa phong cảnh được vẽ trong tranh ra thế giới thực, và biến ngược thế giới thực trở lại vào trong tranh.
Khái niệm về "mục tiêu" trong trường hợp này cũng giống như ma thuật cao cấp [The Creation], hiệu ứng sẽ nhắm vào một khu vực cụ thể. Tất cả mọi thứ nằm trong khu vực đó - từ sinh vật sống cho đến những vật thể vô tri - đều không thể thoát khỏi hiệu ứng của nó.
Lần này, Aura định nhốt tất cả mọi thứ trong cái hang khổng lồ này vào thế giới của [Depiction of Mountains and Rivers].
Shalltear và Ainz đã được bảo vệ bởi các vật phẩm cấp World khác, vì vậy họ sẽ không bị nhốt vào thế giới nhân tạo này. Thay vào đó, Aura sẽ thấy họ xuất hiện ở trong bức tranh như là bằng chứng cho việc hai thế giới đã bị đổi chỗ cho nhau, bởi vì chính cô - tức người sử dụng- cũng bị hút vào thế giới đó.
Thế giới nhân tạo không khác thế giới thực là bao, chẳng có sự khác biệt nào đáng chú ý. Tuy nhiên, về cơ bản nó chỉ là ảo ảnh. Nếu không có sức mạnh của [Depiction of Mountains and Rivers], một khi ra khỏi khu vực bị ảnh hưởng, mọi thứ sẽ tan biến thành sương. Hay nói cách khác, mọi thứ thu được trong thế giới đó cũng sẽ biến mất.
Dĩ nhiên, Aura và Shalltear cố tình bước vào trong thế giới giả tưởng này. Nói theo cách thông thường, vật phẩm cấp World sẽ không ảnh hưởng đến những người cũng sở hữu vật phẩm cấp World tương đương. Nhưng nếu họ chủ động chấp nhận sự ảnh hưởng đó thì lại là chuyện khác. Tất cả tính năng này đều nhờ vào các bản cập nhật của nhà thiết kế trò chơi.
Bạn có thể chọn một trong số 100 thế giới nhân tạo để thế vào khu vực thực được nhắm tới.
Ví dụ như có những vùng đất dung nham nguy hiểm chết người có thể gây sát thương hệ lửa, vùng đất băng giá thì giúp gây sát thương hệ băng, đồng bằng sét thỉnh thoảng đánh xuống những tia sét chết người, khu vực gió mùa khiến cho tầm nhìn xung quanh bị giảm gần như bằng không, hay những khu vực bị sương mù bao phủ hoàn toàn.
Điều kỳ lạ là, chúng ta cũng có thể tạo ra một chiến trường khép kín. Cứ theo chu kỳ nhất định, một toán quân tiếp viện sẽ xuất hiện để tấn công kẻ thù. Tuy nhiên, đạo quân này chỉ sở hữu khoảng 60% sức mạnh của đối phương, thế nên chúng chỉ thường được dùng cho mục đích tiêu hao sinh lực địch.
Tuy nhiên, nếu chọn chế độ một-chọi-một, đối phương sẽ phải gặp những thực thể với số lượng tương đương, mỗi thực thể sở hữu khoảng 80% sức mạnh của người sử dụng. Với khả năng ấy, nó sẽ rất hữu dụng nếu như muốn đánh bại kẻ thù.
Điều đáng sợ của vật phẩm này không phải là khả năng nhốt nạn nhân vào thế giới đó, mà là khả năng cho phép người sở hữu quyền chọn lựa ai là kẻ xấu số sẽ phải hứng chịu các hiệu ứng. Người sở hữu cũng có thể tự do lựa chọn hiệu ứng mà kẻ đó phải nhận. Hay nói cách khác, ngay cả khi người sở hữu tạo ra bãi dung nham nóng chảy, họ có thể khiến cho bất kỳ ai trong đó được miễn nhiễm sát thương.
Tuy nhiên, nó cũng có điểm yếu.
Mỗi khi kích hoạt vật phẩm, một trong số 40 loại lối thoát sẽ được thiết lập ngẫu nhiên trong thế giới nhân tạo, và nếu kẻ thù tìm ra được lối thoát đó, quyền sở hữu vật phẩm sẽ bị chuyển nhượng cho chúng. Dĩ nhiên, để tìm được lối thoát đó không hề dễ, nhưng thực tế mà nói thì việc có thể lấy được vật phẩm cấp World mà không cần phải đánh bại chủ sở hữu cho thấy rằng đây là vật phẩm dễ bị cướp nhất so với các vật phẩm cấp World khác.
Lần này, Aura đã chọn một trong những thế giới đặc biệt, một không gian đơn giản khóa mọi thứ ở bên trong.
Ngoài việc bị nhốt, kẻ thù sẽ không phải hứng chịu tổn thương nào. Và dĩ nhiên, sẽ chỉ có một loại lối thoát trong thế giới nhân tạo này.
"Được rồi, Hanzo, ta muốn ngươi chặn lối thoát khỏi nơi đây. Sẽ rất phiền phức nếu có kẻ trốn thoát. Ghé tai lại đây nào."
Một con Hanzo rời khỏi chỗ núp trong cái bóng, và chú ý lắng nghe Aura giải thích về cách tìm ra lối thoát đó.
Dù Aura không phát hiện bất kì kẻ mai phục nào ở gần đây, nhưng vẫn cứ thận trọng là tốt nhất.
"Thế thì, Aura. Có bao nhiêu người đã vào trong thế giới này sau bọn Quagoa?"
"Hửm? Chỉ có hai ta thôi."
Câu trả lời đó cũng đồng nghĩa là kẻ thù không sở hữu vật phẩm cấp World. Họ thở phào nhẹ nhõm.
Shalltear nhìn quanh những khu nhà ở Thủ đô hoàng gia. Đó là một thành phố lớn, nhưng tĩnh lặng, bởi cư dân ở đây đều đã bỏ trốn hết.
Họ phải nhanh chóng bắt giữ Chúa tể thị tộc, kẻ thống trị bọn Quagoa, và chuyển lời của Đấng tối cao cho hắn. Tuy nhiên, tầm nhìn của họ bị cản trở bởi những tòa nhà và họ không thể tìm ra vị trí của hắn.
"Cô có thể đốt cháy hết chúng không?"
"Hả? Tôi không thể. Nhưng tôi có thể tạo ra một vùng đất gây sát thương theo thời gian. Ví dụ như, nếu có một dãy nhà gỗ quanh đây, tôi có thể tạo ra dung nham để đốt chúng thành bụi cám."
"Như thế sẽ giết hết chúng mất, ta không thể làm vậy được."
"Ừ. Mặc dù tôi có thể tạo ra khu vực dung nham trong thời gian ngắn và tóm gọn bọn chúng, nhưng sẽ rất đáng tiếc nếu quặng kim loại ở đây bị nung chảy hết."
Quagoa nuôi con bằng kim loại và những thứ tương tự, thế nên chắc chắn sẽ có số lượng lớn kim loại hoặc quặng thô và khoáng chất rải rác xung quanh. Tiêu hủy chúng sẽ rất lãng phí, Shalltear cũng đồng ý.
"Bên cạnh đó, lệnh của Ainz-sama vốn yêu cầu chúng ta xem xét liệu chúng có chấp nhận quỳ gối trước lá cờ của chúng ta hay không."
"Và ngài đã nói rằng nếu chúng từ chối, ta sẽ giảm dân số chúng xuống con số cụ thể."
"...Shalltear!"
Khi thấy Aura lườm mình, Shalltear nhận ra cô đang hưng phấn quá mức.
"Sẽ ổn cả thôi! Lần này tôi sẽ không làm hỏng chuyện đâu! Tôi chắc-chắn sẽ không để mọi chuyện rối tung lên đâu!"
"Vậy là tốt."
"Tôi nghĩ là tôi hiểu rồi. Ta phải hành động bằng cái đầu, phải không?"
"Ừm, đi thôi. Vậy thì, liệu cô có thể hoàn thành việc giảm số lượng của chúng không đấy?"
"Tôi cũng nghĩ nhiệm vụ đó sẽ phù hợp với tôi hơn. Không có vấn đề gì với cô chứ?"
Sức mạnh của Aura gắn liền với những con ma thú mà cô sở hữu, thế nên những việc như thế này vốn không phải sở trường của cô.
"Ừ... Nếu Mare có ở đây, chắc chắn nó sẽ tạo ra một trận động đất và xử lí gọn gàng bọn chúng."
"Thằng nhóc đó có khả năng tấn công diện rộng mạnh nhất Nazarick mà. Tôi cũng khá tự tin trong lĩnh vực ấy, nhưng sức mạnh của tôi lại bị giới hạn trong những khu vực như thế này."
Nhắc tới chuyện đó, sử dụng động đất để xóa sổ chúng sẽ không thể hoàn thành mệnh lệnh "lựa chọn" từ chủ nhân họ. Nếu có thể làm như thế thì cô chỉ cần triệu hồi đám thuộc hạ của mình và tàn sát chúng không thương tiếc.
"Vậy là cô cũng nhận được mệnh lệnh kiểu đó rồi sao? Tất cả những nhiệm vụ này đều là để cho cô học hỏi đó, Shalltear à."
Aura đã nhắc đi nhắc lại những nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho họ.
"Đúng vậy." Shalltear đáp lại, và rồi cô chợt nhắc đến điều gì đó mà cô đã suy nghĩ từ nãy đến giờ.
"Dựa trên sức mạnh của những kẻ thù mà ta đã gặp đến giờ, dường như không có kẻ nào ở đây có thể đối chọi được với bọn Death Knight. Vậy thì, liệu chúng có thực sự bị đánh bại không? Khả năng cao là kẻ thù đã dùng vật phẩm hoặc quái vật triệu hồi nào đó... Hiếm khi dự đoán của Ainz-sama bị sai lắm."
Shalltear nhận ra Aura đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô không định hỏi tại sao cô ấy lại làm như vậy.
"Gì vậy? Tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?"
"Không phải như thế...hm... ahhhh. Thật là ngốc quá mà~"
Vẻ khó chịu thoáng hiện trên gương mặt Shalltear.
Nếu cô đã bỏ lỡ điều gì đó, thì tại sao không nói rõ luôn đi? Một lúc sau Aura mới chịu cho cô câu trả lời.
"Thử nghĩ đi - Làm sao Ainz-sama có thể phạm sai lầm kiểu đó được?"
"Vậy việc để cho bọn Death Knight bị đánh bại là nằm trong kế hoạch của Người sao? Sự thật rằng Death Knight do Ainz-sama tạo ra vốn có chỉ số rất cao. Không có kẻ thù nào chúng ta gặp đến giờ có khả năng đánh bại chúng cả..."
Aura đập nắm đấm vào bàn tay của mình. "Liệu có khả năng đó không?" Cô tự hỏi.
"Tôi hiểu rồi. Vậy có khả năng là Người cố tình để cho kẻ thù tiêu diệt bọn Death Knight. Tôi không có ý gì quá sâu xa, nhưng tôi muốn nói rằng 'phán đoán của Người không hề sai'. Lúc bọn Death Knight đi qua cây cầu, tôi nghĩ chúng đã chết vì rơi xuống. Dấu chân của chúng vẫn còn lưu lại trên mặt đất khi chúng ta băng qua khe nứt, nhưng lại không thấy ở đầu bên kia. Hay nói cách khác, chúng đã chết khi đang cố gắng vượt qua. Như vậy, chỉ có một nguyên nhân duy nhất mà thôi."
"Nếu là trường hợp đó, thế có nghĩa là việc này nằm ngoài dự đoán của Ainz-sama sao?"
"Tôi đã nói với cô rồi, không phải vậy đâu. Nếu lúc đó Ainz-sama nói chuyện với cô bằng thái độ nghiêm trọng, thì sự việc đã có thể giống như cô nói, Shalltear à.
"Ý của cô là sao?"
Shalltear nhíu mày, tỏ rõ rằng cô không hiểu. Aura than nhẹ một tiếng và dậm đôi chân của mình.
"Sao gì nữa? Tôi đã nói với cô rồi mà, phải không? Dĩ nhiên Ainz-sama biết thừa chuyện bọn Death Knight bị rơi xuống Great Rift từ lâu rồi."
"Hả?!"
"Haizzz... sao cô không nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước đó? Cô thấy đấy, khi Ainz-sama đang giảng bài cho cô, và tôi định hỏi liệu bọn Death Knight có phải đã bị đẩy xuống vực không, nhưng Ainz-sama đã quay sang về phía tôi và ra lệnh cho tôi giữ im lặng. Cô có nhận ra lúc đó không? Ngay khúc mà ngài còn đang đưa ra lời chỉ dẫn ấy."
Shalltear chớp mắt. Đúng là cô đã thấy chủ nhân của mình làm cử chỉ đó. Thoạt đầu, cô đã tưởng đó là vì ngài muốn Aura giữ im lặng, không muốn bị ngắt quãng khi nói chuyện. Tuy nhiên, đấng tối cao của cô vốn là một nhà mưu lược tài ba, thế nên cách giải thích của Aura dường như hợp lí hơn nhận định sai lầm của cô.
Tuy nhiên, nếu là trường hợp đó, tại sao ngài vẫn giải thích tất cả những chuyện đó cho cô?
"Vẻ mặt gì đấy? Cứ chịu khó động não một chút rồi cô sẽ hiểu thôi."
"Có lẽ nào... là vì tôi? Người đã làm chuyện đó với mục đích chỉ để huấn luyện tôi sao? Có phải ý cô là thế không?"
"...Còn câu trả lời nào khác nữa đây? Trên suốt dọc đường, cô bảo rằng có thể có kẻ thù mạnh ngoài kia và đã hỏi Ainz-sama nhiều thứ. Nếu cô biết chúng rơi vào Great Rift, liệu cô có hỏi nhiều đến vậy không? À, liệu cô có thể giữ bí mật với Ainz-sama được không? Bởi vì cô đã nghi ngờ rằng Ainz-sama..."
"Cô bảo rằng tôi nghi ngờ khả năng của Ainz-sama sao? Sao có thể như vậy chứ?"
Shalltear hy vọng sẽ có thể giữ kín chuyện mình thực sự đã vô tình ngụ ý rằng cô không tin tưởng vào sức mạnh của Đấng Tối Cao.
"Ừ thì, cứ giữ bí mật chuyện này thôi. Cũng như Ainz-sama muốn tôi giữ bí mật chuyện đó khỏi cô, cô cũng cần phải coi chừng cái miệng của mình đấy.
"Tất nhiên rồi."
Bình tĩnh mà nghĩ lại thì Aura cũng phạm phải một tội lớn, đó là phớt lờ mệnh lệnh từ Đấng Tối Cao. Tuy nhiên, đó bởi là vì cô cảm thấy Shalltear đã thể hiện thái độ thiếu tôn trọng với Người.
Cuối cùng thì là mình hay Aura đã tỏ ra thô lỗ với Đấng Tối Cao vậy? Hoặc là không ai cả? Hừm---
Đầu của Shalltear bắt đầu có biểu hiện nhức mỏi, cô quyết định ngừng lẩm bẩm và không suy nghĩ thêm về chuyện giữ bí mật nữa.
“...Tuy vậy, hành động đó vẫn được xem là bất kính đúng không nhỉ? Hừm...”
“...Hừm --- nhắc tới chuyện đó, nếu chúng không quy phục trước Ainz-sama, ngài ấy có nói gì đó về việc cắt giảm chúng xuống còn khoảng 10.000 con. Người nói cần phải để lại một vài con cái, thế còn đám con nít thì sao?”
"Ngài ấy có nhắc tới con số cụ thể không?"
"Dầu vậy, chẳng phải chúng sẽ trở nên mạnh hơn nếu được ăn những đồ kim loại tốt từ nhỏ sao? Và nếu chúng ta định cai trị chúng, chẳng phải tẩy não đám trẻ con sẽ dễ dàng hơn sao? Shalltear---"
Một nụ cười xấu xa hiện lên trên gương mặt của Aura.
"Nếu Ainz-sama không để lại lời chỉ dẫn cụ thể nào, thế có nghĩa... đó là một bài kiểm tra, phải không? Dù chúng ta có thể bảo Hanzo đi hỏi lại bất cứ lúc nào, nhưng Ainz-sama đã nói rằng ngài ấy sẽ giao mọi chuyện cho cô, đúng chứ? Thế nên tôi nghĩ rằng Ainz-sama muốn quan sát xem cô sẽ giải quyết nó như thế nào... liệu thủ vệ tầng một của chúng ta có thể làm tốt được nhiệm vụ này không?"
Shalltear mỉm cười đáp lại. Cô cũng luôn nghĩ về chuyện này kể từ khi cô nhận được những mệnh lệnh từ chủ nhân của mình.
"4.000 con đực, 4000 con cái và 2.000 trẻ con hẳn sẽ là đủ."
"Hửm? Hừm--- Đại khái là vậy. Dường như cô thừ sức xử lý chuyện này nhỉ?"
Aura chợt im lặng và đưa tay lên nghe ngóng. Shalltear biết cô đang làm gì nên cố gắng giữ im lặng nhất có thể. Cuối cùng, Aura mỉm cười.
"Ah, tôi nghe được tiếng động giống như một nhóm Quagoa lớn đang bắt đầu di chuyển."
"Bọn chúng đang rút quân, hay đang định triển khai lực lượng?"
"Tôi không chắc chắn lắm nếu chỉ dựa vào âm thanh, nhưng nghe không giống như chúng đang bỏ trốn. Cứ như là chúng đang di chuyển rải rác bên ngoài thành phố thì đúng hơn."
Có khoảng 80.000 con Quagoa đang ở đây. Bán nhân hình là loài mạnh dần lên theo thời gian. Nói cách khác, tất cả mọi cá thể đều là những chiến binh. Nếu chúng huy động hơn 10.000 quân nhưng lại triển khai ở trong thành phố, lợi thế về nhân số của chúng sẽ chỉ còn có một nửa.
Tuy số lượng của những kẻ xâm nhập ít đến nỗi chúng không xem như là một đạo quân, nhưng đối phương lại sở hữu sức chiến đấu mạnh đến dị thường. Tin tức về sự thất bại của con rồng trước những kẻ xâm nhập có lẽ đã lan truyền khắp thị tộc Quagoa. Nếu là trường hợp đó, kẻ thông minh sẽ sơ tán dân cư ra khỏi thành phố, đồng thời dùng mồi để dụ kẻ địch vào trong lãnh thổ. Nếu đối phương, với số lượng ít ỏi, tiến vào trung tâm thành phố, bọn Quagoa sẽ phong tỏa xung quanh và mở từng đợt tấn công hòng thít chặt vòng vây trước khi tung ra cú dứt điểm bằng một nhóm quân tinh nhuệ. Đây có vẻ là chiến thuật hiệu quả nhất vào lúc này.
Trong bất cứ trường hợp nào, luôn cần phải có một không gian đủ rộng để có thể triển khai lực lượng với số lượng lớn.
Shalltear chỉ đợi mỗi điều đó.
"Chúng đang ở đằng kia. Vậy thì, bắt đầu cuộc đàm phán thôi."
"Tất nhiên rồi. Chúng ta cần phải cố gắng để không khiến Ainz-sama phải chờ lâu."
♦ ♦ ♦
Hơn 60.000 Quagoa có khả năng chiến đấu đã thiết lập đội hình và chờ đợi kẻ thù.
Những Quagoa cái không mang thai hoặc đang nuôi con cũng có khả năng chiến đấu giỏi không kém gì những con đực, đây cũng chính là yếu tố giúp họ có thể triển khai một lực lượng hùng hậu như vậy. Tuy nhiên, dù đã tập hợp với quân số lớn hơn bất kỳ kỷ lục nào trong lịch sử, Chúa tể thị tộc Pe Riyuro không hề cảm thấy vui chút nào.
Chuyện này hết sức kỳ lạ. Cửa hang dẫn đến Thủ đô Hoàng gia bỗng chìm vào trong làn sương.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Đội hình trong trạng thái sẵn sàng đã bắt đầu dàn hàng, quay mặt về phía Thủ đô hoàng gia. Nếu kẻ thù sợ số lượng áp đảo của họ và không muốn ló mặt ra, đó sẽ là điều rất tốt. Vì thế nên họ chỉ mang theo lượng lương thực tối thiểu bên mình, và bỏ châu báu của đám người lùn lại đằng sau. Miễn là kẻ thù không quá ngu ngốc, đối phương cũng sẽ cho rằng chiến đấu là việc không cần thiết.
Tuy nhiên, có ai đó xuất hiện từ phía hang động dẫn đến Thủ đô hoàng gia.
Một kẻ mặc trên mình bộ giáp đỏ, kẻ còn lại thì vừa thấp lại vừa có nước da ngăm đen trông khác hẳn với người lùn.
Theo lời của những kẻ đã chứng kiến cuộc đụng độ giữa đối phương và con rồng ở ngoài Thủ đô hoàng gia, đáng lẽ còn phải có hai tên nữa, nhưng họ không thấy chúng đâu cả. Chắc hẳn bọn chúng đang định chiếm lấy kho báu, trong khi hai tên này có nhiệm vụ câu giờ.
"Gì cũng được, xác nhận lần cuối, đó không phải là loại golem kia phải không?"
"Vâng, không phải là những con golem đó."
Theo lời của Yozu, những con Golem mà hắn gặp có tầm vóc cao lớn và mặc bộ giáp đen. Thế nên bộ giáp đỏ kia là một cái gì đó khác. Tuy nhiên---
Có thể đó cũng là một loại Golem. Sẽ hợp lý hơn nếu suy luận theo cách đó. Nhưng tại sao chúng lại chọn đối đầu với một đội quân với số lượng chênh lệch lên tới hàng chục ngàn kia chứ? Không lẽ chúng tự tin rằng chúng có thể giết hết tất cả chúng ta sao? --- Không thể nào, không thể là như vậy. Điều đó hoàn toàn bất khả thi.
Riyuro lắc mạnh cái đầu của mình nhằm xua tan những ý nghĩ đáng sợ vừa hiện ra trong tâm trí.
Hắn đoán rằng đối phương sở hữu một thứ sức mạnh vượt ngoài trí tưởng tượng, và điều đó giải thích cho việc chúng đã tạo ra không gian kỳ quặc này. Sự thật rằng việc có thể khiến cho một con rồng phải cúi lạy mà không cần ra tay đã cho thấy chúng hoàn toàn không thể xem thường.
Nhưng mà, hắn vẫn còn có đến 60.000 quân dự bị. Nó hoàn toàn khác hẳn so với vài trăm hay vài ngàn quân. Không thể có chuyện đối phương có khả năng đánh lại chừng ấy quân với số lượng ít ỏi như vậy.
Tuy nhiên, nếu chúng là những con Golem thì điều đó cũng có thể hiểu được.
Golem không biết mệt mỏi như những sinh vật sống. Chúng có thể chiến đấu mãi mãi, và nếu chúng đủ mạnh để đánh bại được Riyuro, về mặt lý thuyết chúng sẽ có thể giết hết tất cả Quagoa ở đây.
Nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi.
Chỉ cần một trong cả tá Quagoa ngã xuống may mắn gây được một lượng sát thương nhất định, trải qua nhiều đợt tấn công liên tiếp không ngừng nghỉ, những vết xước sẽ dần tích tụ thành những vết thương trí mạng đủ để khiến cho kẻ mạnh mẽ nhất cũng phải sụp đổ.
Số lượng chính là sức mạnh. Nắm giữ trong tay 60.000 quân, nếu quyết tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, chúng thậm chí có thể đánh bại được cả Dragon Lord.
"---Ta sẽ đi nói chuyện với đám người này. Các ngươi đợi ở đây. Nếu ta bị giết... Ờ thì, cứ làm theo những gì các ngươi muốn."
"Nhưng như thế quá mạo hiểm," một trong các thuộc hạ của hắn lên tiếng, một mối lo ngại hết sức hiển nhiên.
"...Chúng ta không thể nói chuyện với Golem, thế nên ta sẽ nói chuyện với kẻ đang đi cùng nó. Sẽ rất là tệ nếu chúng ta không biết được mục tiêu của chúng là gì, ít nhất là vậy."
Dù có là trường hợp nào, Riyuro nhất quyết phải mở một cuộc đàm phán.
Đối phương chắc chắn phải rất mạnh. Nếu là như vậy, hắn sẽ hỏi mục đích của chúng. Nếu chúng là những kẻ có thể thương thuyết, hắn sẽ không do dự bỏ ra một cái giá lớn. Nếu chúng có thể đánh bại được Dragon lord, thì việc thần phục chúng làm chủ nhân mới cũng không thành vấn đề. Kể cả nếu những điều đó là không thể, hắn thậm chí có thể trả công cao hơn tộc người lùn để kéo bọn chúng chuyển về phe mình.
"Không ai được đi theo ta. Nếu có quá nhiều người, sẽ có thể vô tình tạo ra thái độ thù địch với đối phương."
Không nói thêm lời nào nữa, Riyuro cứ thế bước về phía trước.
Binh lính dạt ra hai bên mở đường cho hắn, và những kẻ bên phía đối diện dường như đã nhận ra có ai đó đang đến. Hắn có thể thấy kẻ thù đã dừng lại để quan sát chuyển động của mình.
"Xin lỗi vì đã để phải chờ lâu."
Riyuro là người lên tiếng trước, và giọng điệu của hắn khiến cho hai người kia quay sang nhìn nhau.
Hắn nhìn xung quanh. Đúng như dự đoán, không có ai khác ở đây nữa cả. Còn hai kẻ nữa trong cuộc chạm trán với con rồng - gã người lùn và một kẻ đội chiếc mũ đầu lâu – chúng không có mặt ở đây.
"Hửm? Ngươi là ai?" đứa trẻ lùn tịt có làn da ngăm đen đáp lại.
Có vẻ kẻ trong bộ giáp đỏ kia là con Golem. Làn da của nó trông tái nhợt hơn, và cũng cao hơn kẻ đứng ở bên cạnh. tuy nhiên, nhìn thoáng qua, trông nó không giống một thực thể được chế tạo chút nào - nó nhìn rất thật.
"Ta là Pe Riyuro, Chúa tể của các thị tộc của tộc Quagoa đang sống ở đây. Còn các ngươi--- các ngươi là ai?"
"Chúng ta theo lệnh của Chúa tể vĩ đại tới để thống trị tất cả các ngươi."
Nó biết nói kìa!
Kẻ trong bộ giáp đỏ lên tiếng. Hắn vốn biết rằng bọn Golem không thể nói chuyện, rõ ràng đó không phải là một con Golem.
Cố gắng giấu đi sự băn khoăn, Riyuro đáp lại:
"Thống trị?"
"Chính xác. Chúa tể của chúng ta tới để chinh phục tất cả các ngươi. Hãy quỳ gối xuống và cúi mình trước ngài ấy."
Mình cần phải làm gì đây? Riyuro nhanh chóng suy nghĩ.
Hắn không có ý kiến gì nếu phải chào đón và cúi mình trước kẻ thống trị mới. Tất cả những gì hắn cần là để cho loài Quagoa phát triển thật mạnh mẽ dưới trướng kẻ thù rồi chờ cơ hội vùng dậy và lật đổ chúng.
Vấn đề ở chỗ là hắn cùng với loài của mình không thể quy phục trước kẻ thù mà không biết sức mạnh của chúng tròn méo ra sao. Tuy chúng đã khiến một con rồng phải quỳ gối trước chúng, nhưng đó không phải là Dragon lord. Theo những gì mà hắn biết, sau khi khuất phục, hắn có thể bị chúng lợi dụng để chống lại Dragon Lord.
"...Các ngươi hình như vẫn còn hai người khác nữa. Chuyện gì đã xảy ra với họ?"
"Ngươi không cần thiết phải biết. Ngươi chỉ được phép nói có hoặc không trước yêu cầu quy hàng dưới sự thống trị của chúng ta thôi."
Chúng không cho hắn biết bất cứ điều gì hết. Điều đó có nghĩa là việc điều tra ý định của kẻ thù - dù cho bọn chúng có thực sự muốn đánh hay không - là rất quan trọng.
"...Ngươi nói ngươi muốn thống trị chúng ta. Tuy nhiên, sẽ rất khó để chúng ta có thể chấp nhận lời đề nghị đó nếu chưa được biết sức mạnh của các ngươi ra sao. Ta nói như vậy liệu có hợp lý chứ?"
Hay nói cách khác, hắn muốn ngụ ý rằng "nếu các ngươi cho ta thấy mình mạnh đến cỡ nào, ta sẽ không do dự mà quỳ gối trước các ngươi." Tuy nhiên, hai kẻ đó chỉ đơn giản là quay sang nhìn nhau rồi nhún vai.
"Là vậy sao. Mệnh lệnh của Đấng tối cao đã nói rõ rằng nếu các ngươi không chấp nhận sự thống trị của chúng ta. Chúng ta sẽ giết cho đến chừng nào các ngươi chịu quỳ gối. Sau đó, các ngươi sẽ phải tự xử cho đến khi chỉ còn 4.000 con đực, 4.000 con cái và 2.000 trẻ con. Ngươi có thể chọn lọc ra những cá thể có giá trị hơn cho sau này, ta nói đúng chứ?"
"Và rồi, khi dân số các ngươi chỉ còn 10.000, các ngươi sẽ được đem trở về đất nước của chúng ta, Vương quốc Pháp thuật, các ngươi sẽ làm việc cho chúng ta tại đó."
Nỗi sợ hãi chạy dọc qua xương sống của Chúa tể thị tộc.
Không phải bởi sự tàn nhẫn trong thông điệp của chủ nhân chúng. Mà là bởi hai kẻ kia truyền tải nó với một giọng điệu hết sức thản nhiên, cũng như thái độ hoàn toàn không giống như những kẻ thùng rỗng kêu to chút nào.
Hắn cảm nhận rằng hai kẻ này thực sự có thể làm được điều đó.
Đúng thế.
Hai kẻ này có thể tàn sát một đạo quân với số lượng trên 60.000 người.
Chúng mất trí rồi sao? Hay chúng quá đỗi tự tin? Hoặc là---
Thái độ không tưởng đó khiến cho Riyuro không biết nên làm gì tiếp theo.
Họ không thể nghe theo cái thứ mệnh lệnh sặc mùi bạo lực như thế được.
Cũng có thể chúng cảm nhận được địch ý từ phía của hắn, nhưng khi cả hai bọn chúng nhìn nhau lần nữa, chúng đã nở một nụ cười rất quỷ quyệt.
Bọn người lùn vốn có rất nhiều lông, thế nên hắn có thể hiểu được chúng. Hai kẻ này không có bất kỳ cọng lông nào trên người ngoại trừ những mớ ở trên đỉnh đầu, vì vậy hắn không thể đọc được biểu cảm của chúng. Sự khác biệt quả thật quá lớn.
"X-xin hãy đợ---"
Lời yêu cầu vẫn còn chưa ra hết khỏi miệng hắn.
"---Vậy thì, bọn ta sẽ bắt đầu giảm dân số các ngươi xuống một mức nhất định. Trong lúc đó, đừng có trao y phục của ngươi cho ai khác."
Bình thường thì tộc Quagoa vốn không có y phục. Bởi vì bộ da của chúng chính là trang phục cũng như bộ giáp tốt nhất.
Tuy nhiên, một vị vua phải luôn thể hiện sự uy nghi trước thần dân, vì vậy ông ta cần thứ gì đó để có thể phân biệt bản thân với những kẻ khác. Đó là lý do vì sao hắn mang trên mình một bộ y phục và vương miện được làm bởi tộc người lùn, tức là biểu tượng cho thấy hắn là Chúa tể thị tộc. Cũng bằng cách đó, hắn có thể để cho kẻ khác mặc chúng, hòng dùng làm con mồi đánh lạc hướng kẻ thù.
Chẳng lẽ bọn chúng đã nhìn thấu được kế hoạch đó?
Loại bỏ thủ lĩnh của đối phương nhằm làm cho kẻ thù như rắn mất đầu là điều kiện chiến thắng hiển nhiên nhất. Tuy nhiên, tại sao chúng không làm thế?
Không, không chỉ có vậy. Vẫn còn lý do khác nữa cho chuyện đó... Có lẽ nào... Hẳn phải là nó rồi. Chúng không cố gắng giết mình, mà là để không giết nhầm!
Sự khác biệt giữa các loài là rất lớn. Tuy nhiên, chừng nào hắn còn mặc y phục trên người, chúng có thể nhận biết được ai là Chúa tể thị tộc mà chừa hắn ra. Đó chính là ý nghĩa đằng sau lời tuyên bố đầy ngạo mạn này.
"Vậy thì ngươi cũng nên quay về rồi chứ nhỉ? Chúng ta sẽ tiến hành khi các ngươi di chuyển về phía chúng ta. Bọn ta sẽ rất vui nếu ngươi có thể tự lựa ra những cá thể mà ngươi muốn để cho sống sót trước khi chuyện đó bắt đầu."
"Nhanh nhanh biến đi."
Chúng vẫy tay xua đuổi hắn đi, biểu lộ rằng hắn nên quay về chỗ của mình. Nói cách khác, chẳng cần phải đàm phán gì nữa.
Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của hắn.
Mình đã định bảo rằng sẽ sẵn sàng quỳ gối trước chúng rồi mà, tại sao chúng không chịu nhượng bộ dù chỉ một chút để nghe mình nói? Nếu chúng thậm không có ý định đó... chẳng lẽ chúng thực sự chỉ xem mạng sống của chúng ta như cỏ rác...?
Đối diện trước sự cao ngạo này, Chúa tể thị tộc cố gắng đè nén sự sợ hãi đang dâng lên trong tim.
Dù có thế nào đi nữa... chúng cũng không thể giảm 60.000 dân số ở đây xuống chỉ còn 10.000 người được... Phải rồi. Đúng là nó. Chắc chắn chúng đã trở nên mất trí sau khi nhìn thấy quân số áp đảo của chúng ta!
Nếu là bình thường thì suy nghĩ đó khá chính xác. Dù là tộc rồng cũng không có khả năng đó.
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ khác hiện lên trong đầu của Chúa tể thị tộc.
Chẳng lẽ chúng sẽ định bay lên không trung và sử dụng chiến thuật hit-and-run?
Nếu chúng định dùng cách của bọn rồng, thì chiến thuật đó quả thật rất xảo quyệt.
Triển khai quân đội ở một nơi thoáng đãng như thế này sẽ rất bất lợi cho phe hắn.
Liệu hắn có nên kéo quân trở vào trong thành phố không?
Tuy nhiên, điều đó cũng sẽ rất nguy hiểm. Nếu kẻ thù có thể phá hủy nhà cửa, điều đó sẽ gây thiệt hại rất lớn cho nơi ở sau này. Sau cùng thì, đây là nơi duy nhất mà có thể làm chiến trường.
Sau khi trở về trại, Chúa tể thị tộc tập hợp các tướng lĩnh của mình.
"Đó có phải là loại Golem đó không? ...Chuyện gì đã xảy ra ạ? Trông ngài có vẻ không được thoải mái."
Biểu cảm của hắn chắc hẳn đã khiến cho đám thuộc hạ không khỏi sợ hãi. Chúa tể thị tộc vỗ nhẹ vào mặt mình rồi truyền lệnh.
"Àhhh... Trong bất cứ trường hợp nào, hãy tập hợp tất cả Blue và Red Quagoa lại đây."
"Ngài muốn triển khai đội hình riêng để bảo vệ ngài sao?"
"Không chỉ vậy. Hãy tập hợp tất cả các cá thể xuất sắc khác trong từng thị tộc lại đây cho ta."
♦ ♦ ♦
Riyuro cất lên tiếng hét xung trận đầy mạnh mẽ. Đó là một tiếng hét mang theo những kỹ năng mà hắn có được kể từ khi bước lên ngôi vị Chúa tể của các thị tộc. Khi nhìn thấy hơn 10.000 quân xông tới kẻ thù theo tiếng hét của hắn, hắn cảm thấy vui vẻ trở lại. Tuy nhiên, kết cục của đợt tiến công đó lại quá kinh khủng. Giống như những con sóng đập vào vách đá, đám binh lính lập tức bị hất văng đi tứ phía khi "đập" vào một bức tường vô hình bất khả xâm phạm.
Những thứ nhầy nhụa bay tung tóe khắp nơi không phải là bọt nước, mà chính là những con Quagoa – hay đúng hơn là những phần từng thuộc về Quagoa. Có lẽ viễn cảnh như thế này sẽ hợp lý hơn nếu đối phương là những con rồng hay lũ khổng lồ, nhưng bên kia lại là những sinh vật thậm chí còn nhỏ bé hơn loài Quagoa.
"Quân ta đang bay kìa..." một trong những tướng lĩnh dưới trướng hắn đang ngu người tự lẩm bẩm với bản thân.
Đây không phải là phép ẩn dụ. Những con Quagoa trong đợt tiến công đang bay theo đúng nghĩa đen. Mà cũng chẳng phải từng con một. Mà là hàng chục con bay lên cùng một lúc.
Những cái xác bị nghiền nhão biến thành vòi phun xối mưa máu lẫn thịt nát lên đầu của đồng đội bên cạnh. Đạo quân thấm đẫm máu của đồng đội vẫn không ngừng lao tới, và lại tiếp tục trở thành những đống thịt tươi dội lên những kẻ còn lại. Đó là một khung cảnh chỉ tồn tại trong những cơn ác mộng khủng khiếp nhất.
Vì lý do nào đó mà bọn họ không thấy một giọt máu nào văng ra, việc đó càng khiến cho khung cảnh trở nên thật hơn bao giờ hết.
"Cái, cái, cái quái gì thế kia?!"
Lúc này Riyuro chẳng còn chút sức lực nào để đáp lại tiếng hét đầy bi ai phát ra từ thuộc hạ hắn.
"Nhiều đến thế này..."
"Thưa Chúa tể! Thứ đó là gì vậy? Nó không giống những con Golem mà chúng ta đã thấy trước đây!"
Chúng quét sạch từng con Quagoa lao tới chỗ chúng chỉ bằng một cú quật. Đây không còn là một trận đánh nữa. Nó thậm chí còn không phải là thảm sát. Nó chỉ đơn thuần là sự đào thải. Những đồng loại mà hắn tập hợp để tăng cường quân lực đều bị cắt thành nhiều mảnh như những đống rác.
"Chúng, chúng ta phải chạy thôi!"
"Các ngươi định chạy đi đâu?!"
Hắn hét vào mặt đám thuộc hạ đang hoảng loạn.
"Liệu các ngươi có thể chạy đi đâu trong cái không gian kỳ quái này?! Đám người này đã nói rằng chúng sẽ giết chúng ta cho đến khi chỉ còn 10.000 người sống sót!"
Đám thuộc hạ đều trở nên im lặng.
Sau khi chứng kiến thứ sức mạnh vừa áp đảo lại vừa quái đản này, họ đã hiểu ra rằng lời đe dọa của đối phương không phải là trò đùa. Mặc dù rất khó tin nhưng họ cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật. 80.000 cá thể, chỉ 10.000 cá thể được phép sống sót.
Dù cho bây giờ hắn muốn cầu xin sự tha thứ từ đối phương, nhưng không có sự ấm áp nào trong đôi mắt của hai kẻ đó. Thậm chí con mắt của Dragon lord còn mang theo chút lòng trắc ẩn.
Bọn chúng hoàn toàn không có ý định nào khác ngoài việc cắt giảm chúng ta xuống chỉ còn 10.000 người.
"Không thể nào! Thưa Chúa tể! Chúng là cái quái gì vậy? Bọn người lùn đã mang thứ gì tới đây vậy?!"
"Tại sao những kẻ nhỏ bé này lại mạnh đến như vậy..."
Sau khi nghe được những lời đó, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Riyuro.
"Lẽ nào cái thứ trong bộ giáp đỏ đó cũng là vũ khí của bọn người lùn? Chúng gửi tới một thứ gì đó mạnh mẽ hơn bởi vì chúng biết những con golem trước đó đã bị tiêu diệt?"
"...Vậy nếu chúng ta đánh bại nó, chúng sẽ lại gửi đến một con mạnh hơn nữa?"
Những tiếng kêu la vang vọng khắp xung quanh. Chỉ có những thuộc hạ ở gần hắn là im lặng.
"Rút lui---"
"Không! Họ phải tiếp tục chiến đấu! Không có lối thoát nào cho chúng ta cả! Cho dù cái thứ ấy có mạnh đến cỡ nào, cuối cùng nó cũng sẽ mệt mỏi thôi! Khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ đợi cho đến khi nó không thể vung vũ khí của mình được nữa, Ta sẽ buộc chúng phải đàm phán và yêu cầu sự nhượng bộ từ chúng!"
"Thần, thần hiểu... Nhưng... cái thứ kia sẽ biết mệt mỏi chứ?"
Câu hỏi đó cũng chính là điều vẫn Riyuro luôn băn khoăn. Tuy nhiên---
"Dù thế nào đi nữa, chừng nào nó còn là một sinh vật sống, chắn hẳn nó sẽ phải biết mệt mỏi. Dù thể lực có tốt đến mấy, rồi nó cũng sẽ phải thấm mệt thôi. Cho đến lúc đó, cứ bắt nó tiếp tục vung vũ khí! ...Kể cả khi nó không biết mệt là gì, một khi nó cảm thấy chán chê việc giết chóc rồi, chúng ta sẽ có một chút cơ hội để nói chuyện với nó."
Chúa tể thị tộc hơi lưỡng lự khi sắp phải nói những lời tiếp theo, nhưng hắn không thể không nói tiếp.
"Bên cạnh đó, chúng ta không thể thắng nếu trực tiếp đối đầu với nó! Không phải với một con quái vật như thế."
Hắn không bao giờ làm mất nhuệ khí của quân mình để rồi phải chạy trốn. Tiếng hét xung trận của Riyuro đã biến người của hắn thành những chiến binh gan dạ không biết sợ là gì. Giống như trạng thái [Cuồng hóa] của một Cuồng chiến sĩ, nó giúp tăng cao sức tấn công nhưng đồng thời cũng giảm sức phòng thủ. Quan trọng hơn là, chúng hoàn toàn miễn nhiễm với tất cả hiệu ứng liên quan đến sợ hãi. Dùu vậy, việc mù quáng tuân theo lệnh của Chúa tể bất chấp mọi nguy hiểm là một thanh gươm hai lưỡi.
Một đội quân khổng lồ cứ xông tới mà không mảy may ngoảnh lại đằng sau, và số lượng của chúng lập tức bị giảm đi chỉ còn một nửa so với lúc trước, bằng một tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi.
Vào lúc này, không ai còn chút sức lực nào để mà nói.
Thảm kịch đang diễn ra trước mắt kia được thực hiện bởi một cá thể duy nhất đã làm chấn thương tâm lý của họ.
Tất cả ngoại trừ một người.
Hắn - Riyuro - đang cố nghiến răng, thu hết mọi can đảm cuối cùng của bản thân.
"Các ngươi, những người anh hùng được chọn!"
Tiếng hét của hắn không còn rành mạch như trước nữa.
Riyuro thấy những Red và Blue Quagoa đứng trước mặt hắn, cùng với những Quagoa với khả năng đặc biệt khác, tất cả bọn chúng đều được tập hợp lại thành đơn vị chiến đấu mạnh nhất trong toàn thị tộc.
Lý do không ai trong số họ đáp lại tiếng hét của Riyuro là vì họ đang chăm chú quan sát bộ giáp đỏ kia cùng với vẻ tuyệt vọng lộ rõ trong con mắt.
Hẳn họ cũng cảm thấy rằng không có hy vọng chiến thắng. Khi lần đầu được tập hợp, trong mắt họ vẫn còn có ánh sáng, nhưng bây giờ không còn nữa, trông họ chẳng khác gì những cái xác không hồn.
Riyuro đã quyết định sẽ không kích hoạt [Cuồng hóa] để giữ sức phòng thủ cho chúng, nhưng có vẻ như hắn đã đưa ra lựa chọn sai lầm.
Chúa tể thị tộc cố gắng cất tiếng lần nữa để xốc lại tinh thần.
"Các ngươi là những cá thể ưu tú và nổi trội nhất! Kẻ thù đã giết hại rất nhiều đồng đội của chúng ta, thế nên chắc hẳn nó đã phải thấm mệt rồi! Các ngươi sẽ có cơ hội bắt nó phải chịu đau đớn!"
Chắc chắn nó sẽ thấm mệt - hắn nói thế, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy điều đó. Cái thứ trong bộ giáp đỏ đó hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại khi cứ liên tục cắt từng con Quagoa lao tới thành từng mảnh vụn và hất văng chúng lên không trung, cứ chém rồi lại đâm bằng chiếc giáo kỳ lạ ấy mà không hề có điểm dừng.
"Đúng thế! Dù có thế nào đi nữa, nó cũng là sinh vật sống, nó cũng sẽ mệt mỏi! Các ngươi có thể làm được! Tiến lên! Những vị anh hùng của ta!"
Với lời cầu nguyện trong tim, Riyuro gửi những kẻ mạnh nhất ra trận.
Hắn truyền lệnh cho quân của hắn dọn đường đến chỗ bộ giáp đỏ. Sau đó, những anh hùng sẽ cùng nhau tấn công---
---Riyuro nhắm mắt lại.
"Chúa, Chúa tể của tôi... Ôi hỡi Chúa tể vĩ đại của chúng tôi..."
Sau khi nghe giọng run rẩy của những thủ hạ, hắn từ từ mở mắt ra.
"Các ngươi... các ngươi không cần phải nói gì hết. Ta biết. Ta, ta cũng thấy điều đó mà..."
Không có gì thay đổi cả. Đúng như vậy, chẳng có sự khác biệt nào hết.
Giống như những binh lính bình thường, những anh hùng được chọn đều bị băm nhỏ và ném đi như một đống rác. Tất cả điều đó chỉ xảy ra trong thoáng chốc. Chúng đã phải chịu chung số phận giống như những kẻ trước đó.
"...Vậy thì... vậy thì..."
Riyuro không thể nói gì khác. Dù hắn không biết cái thứ trong bộ giáp đỏ đó là gì, nhưng không nghi ngờ gì nữa khi nó mạnh hơn một con rồng gấp nhiều lần.
Riyuro không còn cảm nhận được bất cứ điều gì nữa. Nếu hắn chỉ đơn thuần chờ đợi thời gian trôi qua, kết quả đằng nào cũng sẽ đúng như những gì mà kẻ thù mong đợi.
"...chúng đã nói chúng muốn 2.000 trẻ em. Hãy lựa ra cho đủ số."
"Chúa tể..."
"...Chúng ta không thể làm gì khác nữa hết. Dù cho chỉ còn có 10.000 người, chừng nào chúng ta còn sống sót, một ngày nào đó... phải... một ngày nào đó, chúng ta có thể làm cho loài Quagoa vĩ đại trở lại..."
Không ai nói gì để đáp lại lời của Riyuro. Đó bởi là vì từ sâu tận trong trái tim, họ đều đã hiểu.
Họ hiểu rằng họ không thể làm được điều gì khác nữa.
Riyuro gục đầu xuống một cách yếu ớt. Nó giống như hắn đang đi trong một nơi yên tĩnh, thì bỗng dưng bị phục kích bởi một con quái vật.
"Nhắc tới chuyện đó, Vương quốc Pháp thuật là nơi nào? Liệu nó có liên hệ gì với bọn người lùn không? Làm ơn ai đó hãy nói cho ta biết..."
Lời lẩm bẩm của hắn phát ra từ tận đáy lòng.
Dù cho hắn cố gắng chối bỏ điều đó, nhưng khung cảnh tàn sát diễn ra trước mắt mang lại cho hắn ý nghĩ rằng kịch bản tồi tệ hơn nữa vẫn còn đang chờ đợi ở phía trước.
Thình lình, hắn thấy những Quagoa hầu hạ hắn đang giữ những chiếc lồng trên tay, đó là những chiếc lồng dùng để đựng món snack thằn lằn. Tuy Riyuro biết đây không phải là lúc để ăn, nhưng áp lực dồn nén khiến hắn đưa tay với tới chiếc lồng theo quán tính. Hắn nắm lấy một con thằn lằn đang cựa quậy, nhưng khi hắn chuẩn bị cắn đứt đầu nó như mọi khi, cơn đau bất ngờ quặn thắt trong bụng hắn, khiến hắn phải gập người xuống.
Hắn không thể đánh bại được kẻ sẽ sớm thống trị tộc của hắn. Ý tưởng cố gắng vực dậy loài Quagoa thực sự không tưởng đến mức hắn không còn lời nào để động viên cho điều đó. Dù cho bao thế hệ trôi qua, chúng hoàn toàn không có khả năng nổi dậy để giành lại tự do. Loài Quagoa của dãy núi Azellisia sẽ phải mang vòng cổ nô lệ, phải phục vụ cho chủ nhân của họ mãi mãi.
Con thằn lằn vùng vẫy tuột ra khỏi tay của Riyuro, len lỏi giữa chân của đám thuộc hạ rồi biến mất. Riyuro cất lên một tiếng "Ahh" giống như thở dài hơn là tiếc nuối, và rồi hắn hoàn toàn sụp đổ trong tiếng khóc nức nở cùng sự đau khổ cùng cực.
"Nếu các ngươi mạnh đến như vậy, đáng lẽ các ngươi nên nói ngay từ đầu! Tại sao, tại sao các ngươi không chịu nói cho ta biết!"
Tiếng rên rỉ phát ra từ Chúa tể thị tộc, kẻ vốn được tôn làm kẻ thống trị vĩ đại nhất trong lịch sử Quagoa, hắn la hét như một đứa trẻ khi chứng kiến người của hắn đang phải tự giết chính đồng bào của mình.
Sau khi nói với Shalltear đứng bên cạnh, Aura mở cuộn da - vật phẩm cấp World mà cô mang theo - và kích hoạt sức mạnh của nó
[Depiction of Mountains and Rivers]
[TL Note: Sơn Hà Đồ]
Đơn giản thì đó là vật phẩm có khả năng phong ấn mục tiêu vào một không gian nhất định. Cụ thể hơn, nó đưa phong cảnh được vẽ trong tranh ra thế giới thực, và biến ngược thế giới thực trở lại vào trong tranh.
Khái niệm về "mục tiêu" trong trường hợp này cũng giống như ma thuật cao cấp [The Creation], hiệu ứng sẽ nhắm vào một khu vực cụ thể. Tất cả mọi thứ nằm trong khu vực đó - từ sinh vật sống cho đến những vật thể vô tri - đều không thể thoát khỏi hiệu ứng của nó.
Lần này, Aura định nhốt tất cả mọi thứ trong cái hang khổng lồ này vào thế giới của [Depiction of Mountains and Rivers].
Shalltear và Ainz đã được bảo vệ bởi các vật phẩm cấp World khác, vì vậy họ sẽ không bị nhốt vào thế giới nhân tạo này. Thay vào đó, Aura sẽ thấy họ xuất hiện ở trong bức tranh như là bằng chứng cho việc hai thế giới đã bị đổi chỗ cho nhau, bởi vì chính cô - tức người sử dụng- cũng bị hút vào thế giới đó.
Thế giới nhân tạo không khác thế giới thực là bao, chẳng có sự khác biệt nào đáng chú ý. Tuy nhiên, về cơ bản nó chỉ là ảo ảnh. Nếu không có sức mạnh của [Depiction of Mountains and Rivers], một khi ra khỏi khu vực bị ảnh hưởng, mọi thứ sẽ tan biến thành sương. Hay nói cách khác, mọi thứ thu được trong thế giới đó cũng sẽ biến mất.
Dĩ nhiên, Aura và Shalltear cố tình bước vào trong thế giới giả tưởng này. Nói theo cách thông thường, vật phẩm cấp World sẽ không ảnh hưởng đến những người cũng sở hữu vật phẩm cấp World tương đương. Nhưng nếu họ chủ động chấp nhận sự ảnh hưởng đó thì lại là chuyện khác. Tất cả tính năng này đều nhờ vào các bản cập nhật của nhà thiết kế trò chơi.
Bạn có thể chọn một trong số 100 thế giới nhân tạo để thế vào khu vực thực được nhắm tới.
Ví dụ như có những vùng đất dung nham nguy hiểm chết người có thể gây sát thương hệ lửa, vùng đất băng giá thì giúp gây sát thương hệ băng, đồng bằng sét thỉnh thoảng đánh xuống những tia sét chết người, khu vực gió mùa khiến cho tầm nhìn xung quanh bị giảm gần như bằng không, hay những khu vực bị sương mù bao phủ hoàn toàn.
Điều kỳ lạ là, chúng ta cũng có thể tạo ra một chiến trường khép kín. Cứ theo chu kỳ nhất định, một toán quân tiếp viện sẽ xuất hiện để tấn công kẻ thù. Tuy nhiên, đạo quân này chỉ sở hữu khoảng 60% sức mạnh của đối phương, thế nên chúng chỉ thường được dùng cho mục đích tiêu hao sinh lực địch.
Tuy nhiên, nếu chọn chế độ một-chọi-một, đối phương sẽ phải gặp những thực thể với số lượng tương đương, mỗi thực thể sở hữu khoảng 80% sức mạnh của người sử dụng. Với khả năng ấy, nó sẽ rất hữu dụng nếu như muốn đánh bại kẻ thù.
Điều đáng sợ của vật phẩm này không phải là khả năng nhốt nạn nhân vào thế giới đó, mà là khả năng cho phép người sở hữu quyền chọn lựa ai là kẻ xấu số sẽ phải hứng chịu các hiệu ứng. Người sở hữu cũng có thể tự do lựa chọn hiệu ứng mà kẻ đó phải nhận. Hay nói cách khác, ngay cả khi người sở hữu tạo ra bãi dung nham nóng chảy, họ có thể khiến cho bất kỳ ai trong đó được miễn nhiễm sát thương.
Tuy nhiên, nó cũng có điểm yếu.
Mỗi khi kích hoạt vật phẩm, một trong số 40 loại lối thoát sẽ được thiết lập ngẫu nhiên trong thế giới nhân tạo, và nếu kẻ thù tìm ra được lối thoát đó, quyền sở hữu vật phẩm sẽ bị chuyển nhượng cho chúng. Dĩ nhiên, để tìm được lối thoát đó không hề dễ, nhưng thực tế mà nói thì việc có thể lấy được vật phẩm cấp World mà không cần phải đánh bại chủ sở hữu cho thấy rằng đây là vật phẩm dễ bị cướp nhất so với các vật phẩm cấp World khác.
Lần này, Aura đã chọn một trong những thế giới đặc biệt, một không gian đơn giản khóa mọi thứ ở bên trong.
Ngoài việc bị nhốt, kẻ thù sẽ không phải hứng chịu tổn thương nào. Và dĩ nhiên, sẽ chỉ có một loại lối thoát trong thế giới nhân tạo này.
"Được rồi, Hanzo, ta muốn ngươi chặn lối thoát khỏi nơi đây. Sẽ rất phiền phức nếu có kẻ trốn thoát. Ghé tai lại đây nào."
Một con Hanzo rời khỏi chỗ núp trong cái bóng, và chú ý lắng nghe Aura giải thích về cách tìm ra lối thoát đó.
Dù Aura không phát hiện bất kì kẻ mai phục nào ở gần đây, nhưng vẫn cứ thận trọng là tốt nhất.
"Thế thì, Aura. Có bao nhiêu người đã vào trong thế giới này sau bọn Quagoa?"
"Hửm? Chỉ có hai ta thôi."
Câu trả lời đó cũng đồng nghĩa là kẻ thù không sở hữu vật phẩm cấp World. Họ thở phào nhẹ nhõm.
Shalltear nhìn quanh những khu nhà ở Thủ đô hoàng gia. Đó là một thành phố lớn, nhưng tĩnh lặng, bởi cư dân ở đây đều đã bỏ trốn hết.
Họ phải nhanh chóng bắt giữ Chúa tể thị tộc, kẻ thống trị bọn Quagoa, và chuyển lời của Đấng tối cao cho hắn. Tuy nhiên, tầm nhìn của họ bị cản trở bởi những tòa nhà và họ không thể tìm ra vị trí của hắn.
"Cô có thể đốt cháy hết chúng không?"
"Hả? Tôi không thể. Nhưng tôi có thể tạo ra một vùng đất gây sát thương theo thời gian. Ví dụ như, nếu có một dãy nhà gỗ quanh đây, tôi có thể tạo ra dung nham để đốt chúng thành bụi cám."
"Như thế sẽ giết hết chúng mất, ta không thể làm vậy được."
"Ừ. Mặc dù tôi có thể tạo ra khu vực dung nham trong thời gian ngắn và tóm gọn bọn chúng, nhưng sẽ rất đáng tiếc nếu quặng kim loại ở đây bị nung chảy hết."
Quagoa nuôi con bằng kim loại và những thứ tương tự, thế nên chắc chắn sẽ có số lượng lớn kim loại hoặc quặng thô và khoáng chất rải rác xung quanh. Tiêu hủy chúng sẽ rất lãng phí, Shalltear cũng đồng ý.
"Bên cạnh đó, lệnh của Ainz-sama vốn yêu cầu chúng ta xem xét liệu chúng có chấp nhận quỳ gối trước lá cờ của chúng ta hay không."
"Và ngài đã nói rằng nếu chúng từ chối, ta sẽ giảm dân số chúng xuống con số cụ thể."
"...Shalltear!"
Khi thấy Aura lườm mình, Shalltear nhận ra cô đang hưng phấn quá mức.
"Sẽ ổn cả thôi! Lần này tôi sẽ không làm hỏng chuyện đâu! Tôi chắc-chắn sẽ không để mọi chuyện rối tung lên đâu!"
"Vậy là tốt."
"Tôi nghĩ là tôi hiểu rồi. Ta phải hành động bằng cái đầu, phải không?"
"Ừm, đi thôi. Vậy thì, liệu cô có thể hoàn thành việc giảm số lượng của chúng không đấy?"
"Tôi cũng nghĩ nhiệm vụ đó sẽ phù hợp với tôi hơn. Không có vấn đề gì với cô chứ?"
Sức mạnh của Aura gắn liền với những con ma thú mà cô sở hữu, thế nên những việc như thế này vốn không phải sở trường của cô.
"Ừ... Nếu Mare có ở đây, chắc chắn nó sẽ tạo ra một trận động đất và xử lí gọn gàng bọn chúng."
"Thằng nhóc đó có khả năng tấn công diện rộng mạnh nhất Nazarick mà. Tôi cũng khá tự tin trong lĩnh vực ấy, nhưng sức mạnh của tôi lại bị giới hạn trong những khu vực như thế này."
Nhắc tới chuyện đó, sử dụng động đất để xóa sổ chúng sẽ không thể hoàn thành mệnh lệnh "lựa chọn" từ chủ nhân họ. Nếu có thể làm như thế thì cô chỉ cần triệu hồi đám thuộc hạ của mình và tàn sát chúng không thương tiếc.
"Vậy là cô cũng nhận được mệnh lệnh kiểu đó rồi sao? Tất cả những nhiệm vụ này đều là để cho cô học hỏi đó, Shalltear à."
Aura đã nhắc đi nhắc lại những nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho họ.
"Đúng vậy." Shalltear đáp lại, và rồi cô chợt nhắc đến điều gì đó mà cô đã suy nghĩ từ nãy đến giờ.
"Dựa trên sức mạnh của những kẻ thù mà ta đã gặp đến giờ, dường như không có kẻ nào ở đây có thể đối chọi được với bọn Death Knight. Vậy thì, liệu chúng có thực sự bị đánh bại không? Khả năng cao là kẻ thù đã dùng vật phẩm hoặc quái vật triệu hồi nào đó... Hiếm khi dự đoán của Ainz-sama bị sai lắm."
Shalltear nhận ra Aura đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô không định hỏi tại sao cô ấy lại làm như vậy.
"Gì vậy? Tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?"
"Không phải như thế...hm... ahhhh. Thật là ngốc quá mà~"
Vẻ khó chịu thoáng hiện trên gương mặt Shalltear.
Nếu cô đã bỏ lỡ điều gì đó, thì tại sao không nói rõ luôn đi? Một lúc sau Aura mới chịu cho cô câu trả lời.
"Thử nghĩ đi - Làm sao Ainz-sama có thể phạm sai lầm kiểu đó được?"
"Vậy việc để cho bọn Death Knight bị đánh bại là nằm trong kế hoạch của Người sao? Sự thật rằng Death Knight do Ainz-sama tạo ra vốn có chỉ số rất cao. Không có kẻ thù nào chúng ta gặp đến giờ có khả năng đánh bại chúng cả..."
Aura đập nắm đấm vào bàn tay của mình. "Liệu có khả năng đó không?" Cô tự hỏi.
"Tôi hiểu rồi. Vậy có khả năng là Người cố tình để cho kẻ thù tiêu diệt bọn Death Knight. Tôi không có ý gì quá sâu xa, nhưng tôi muốn nói rằng 'phán đoán của Người không hề sai'. Lúc bọn Death Knight đi qua cây cầu, tôi nghĩ chúng đã chết vì rơi xuống. Dấu chân của chúng vẫn còn lưu lại trên mặt đất khi chúng ta băng qua khe nứt, nhưng lại không thấy ở đầu bên kia. Hay nói cách khác, chúng đã chết khi đang cố gắng vượt qua. Như vậy, chỉ có một nguyên nhân duy nhất mà thôi."
"Nếu là trường hợp đó, thế có nghĩa là việc này nằm ngoài dự đoán của Ainz-sama sao?"
"Tôi đã nói với cô rồi, không phải vậy đâu. Nếu lúc đó Ainz-sama nói chuyện với cô bằng thái độ nghiêm trọng, thì sự việc đã có thể giống như cô nói, Shalltear à.
"Ý của cô là sao?"
Shalltear nhíu mày, tỏ rõ rằng cô không hiểu. Aura than nhẹ một tiếng và dậm đôi chân của mình.
"Sao gì nữa? Tôi đã nói với cô rồi mà, phải không? Dĩ nhiên Ainz-sama biết thừa chuyện bọn Death Knight bị rơi xuống Great Rift từ lâu rồi."
"Hả?!"
"Haizzz... sao cô không nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước đó? Cô thấy đấy, khi Ainz-sama đang giảng bài cho cô, và tôi định hỏi liệu bọn Death Knight có phải đã bị đẩy xuống vực không, nhưng Ainz-sama đã quay sang về phía tôi và ra lệnh cho tôi giữ im lặng. Cô có nhận ra lúc đó không? Ngay khúc mà ngài còn đang đưa ra lời chỉ dẫn ấy."
Shalltear chớp mắt. Đúng là cô đã thấy chủ nhân của mình làm cử chỉ đó. Thoạt đầu, cô đã tưởng đó là vì ngài muốn Aura giữ im lặng, không muốn bị ngắt quãng khi nói chuyện. Tuy nhiên, đấng tối cao của cô vốn là một nhà mưu lược tài ba, thế nên cách giải thích của Aura dường như hợp lí hơn nhận định sai lầm của cô.
Tuy nhiên, nếu là trường hợp đó, tại sao ngài vẫn giải thích tất cả những chuyện đó cho cô?
"Vẻ mặt gì đấy? Cứ chịu khó động não một chút rồi cô sẽ hiểu thôi."
"Có lẽ nào... là vì tôi? Người đã làm chuyện đó với mục đích chỉ để huấn luyện tôi sao? Có phải ý cô là thế không?"
"...Còn câu trả lời nào khác nữa đây? Trên suốt dọc đường, cô bảo rằng có thể có kẻ thù mạnh ngoài kia và đã hỏi Ainz-sama nhiều thứ. Nếu cô biết chúng rơi vào Great Rift, liệu cô có hỏi nhiều đến vậy không? À, liệu cô có thể giữ bí mật với Ainz-sama được không? Bởi vì cô đã nghi ngờ rằng Ainz-sama..."
"Cô bảo rằng tôi nghi ngờ khả năng của Ainz-sama sao? Sao có thể như vậy chứ?"
Shalltear hy vọng sẽ có thể giữ kín chuyện mình thực sự đã vô tình ngụ ý rằng cô không tin tưởng vào sức mạnh của Đấng Tối Cao.
"Ừ thì, cứ giữ bí mật chuyện này thôi. Cũng như Ainz-sama muốn tôi giữ bí mật chuyện đó khỏi cô, cô cũng cần phải coi chừng cái miệng của mình đấy.
"Tất nhiên rồi."
Bình tĩnh mà nghĩ lại thì Aura cũng phạm phải một tội lớn, đó là phớt lờ mệnh lệnh từ Đấng Tối Cao. Tuy nhiên, đó bởi là vì cô cảm thấy Shalltear đã thể hiện thái độ thiếu tôn trọng với Người.
Cuối cùng thì là mình hay Aura đã tỏ ra thô lỗ với Đấng Tối Cao vậy? Hoặc là không ai cả? Hừm---
Đầu của Shalltear bắt đầu có biểu hiện nhức mỏi, cô quyết định ngừng lẩm bẩm và không suy nghĩ thêm về chuyện giữ bí mật nữa.
“...Tuy vậy, hành động đó vẫn được xem là bất kính đúng không nhỉ? Hừm...”
“...Hừm --- nhắc tới chuyện đó, nếu chúng không quy phục trước Ainz-sama, ngài ấy có nói gì đó về việc cắt giảm chúng xuống còn khoảng 10.000 con. Người nói cần phải để lại một vài con cái, thế còn đám con nít thì sao?”
"Ngài ấy có nhắc tới con số cụ thể không?"
"Dầu vậy, chẳng phải chúng sẽ trở nên mạnh hơn nếu được ăn những đồ kim loại tốt từ nhỏ sao? Và nếu chúng ta định cai trị chúng, chẳng phải tẩy não đám trẻ con sẽ dễ dàng hơn sao? Shalltear---"
Một nụ cười xấu xa hiện lên trên gương mặt của Aura.
"Nếu Ainz-sama không để lại lời chỉ dẫn cụ thể nào, thế có nghĩa... đó là một bài kiểm tra, phải không? Dù chúng ta có thể bảo Hanzo đi hỏi lại bất cứ lúc nào, nhưng Ainz-sama đã nói rằng ngài ấy sẽ giao mọi chuyện cho cô, đúng chứ? Thế nên tôi nghĩ rằng Ainz-sama muốn quan sát xem cô sẽ giải quyết nó như thế nào... liệu thủ vệ tầng một của chúng ta có thể làm tốt được nhiệm vụ này không?"
Shalltear mỉm cười đáp lại. Cô cũng luôn nghĩ về chuyện này kể từ khi cô nhận được những mệnh lệnh từ chủ nhân của mình.
"4.000 con đực, 4000 con cái và 2.000 trẻ con hẳn sẽ là đủ."
"Hửm? Hừm--- Đại khái là vậy. Dường như cô thừ sức xử lý chuyện này nhỉ?"
Aura chợt im lặng và đưa tay lên nghe ngóng. Shalltear biết cô đang làm gì nên cố gắng giữ im lặng nhất có thể. Cuối cùng, Aura mỉm cười.
"Ah, tôi nghe được tiếng động giống như một nhóm Quagoa lớn đang bắt đầu di chuyển."
"Bọn chúng đang rút quân, hay đang định triển khai lực lượng?"
"Tôi không chắc chắn lắm nếu chỉ dựa vào âm thanh, nhưng nghe không giống như chúng đang bỏ trốn. Cứ như là chúng đang di chuyển rải rác bên ngoài thành phố thì đúng hơn."
Có khoảng 80.000 con Quagoa đang ở đây. Bán nhân hình là loài mạnh dần lên theo thời gian. Nói cách khác, tất cả mọi cá thể đều là những chiến binh. Nếu chúng huy động hơn 10.000 quân nhưng lại triển khai ở trong thành phố, lợi thế về nhân số của chúng sẽ chỉ còn có một nửa.
Tuy số lượng của những kẻ xâm nhập ít đến nỗi chúng không xem như là một đạo quân, nhưng đối phương lại sở hữu sức chiến đấu mạnh đến dị thường. Tin tức về sự thất bại của con rồng trước những kẻ xâm nhập có lẽ đã lan truyền khắp thị tộc Quagoa. Nếu là trường hợp đó, kẻ thông minh sẽ sơ tán dân cư ra khỏi thành phố, đồng thời dùng mồi để dụ kẻ địch vào trong lãnh thổ. Nếu đối phương, với số lượng ít ỏi, tiến vào trung tâm thành phố, bọn Quagoa sẽ phong tỏa xung quanh và mở từng đợt tấn công hòng thít chặt vòng vây trước khi tung ra cú dứt điểm bằng một nhóm quân tinh nhuệ. Đây có vẻ là chiến thuật hiệu quả nhất vào lúc này.
Trong bất cứ trường hợp nào, luôn cần phải có một không gian đủ rộng để có thể triển khai lực lượng với số lượng lớn.
Shalltear chỉ đợi mỗi điều đó.
"Chúng đang ở đằng kia. Vậy thì, bắt đầu cuộc đàm phán thôi."
"Tất nhiên rồi. Chúng ta cần phải cố gắng để không khiến Ainz-sama phải chờ lâu."
♦ ♦ ♦
Hơn 60.000 Quagoa có khả năng chiến đấu đã thiết lập đội hình và chờ đợi kẻ thù.
Những Quagoa cái không mang thai hoặc đang nuôi con cũng có khả năng chiến đấu giỏi không kém gì những con đực, đây cũng chính là yếu tố giúp họ có thể triển khai một lực lượng hùng hậu như vậy. Tuy nhiên, dù đã tập hợp với quân số lớn hơn bất kỳ kỷ lục nào trong lịch sử, Chúa tể thị tộc Pe Riyuro không hề cảm thấy vui chút nào.
Chuyện này hết sức kỳ lạ. Cửa hang dẫn đến Thủ đô Hoàng gia bỗng chìm vào trong làn sương.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Đội hình trong trạng thái sẵn sàng đã bắt đầu dàn hàng, quay mặt về phía Thủ đô hoàng gia. Nếu kẻ thù sợ số lượng áp đảo của họ và không muốn ló mặt ra, đó sẽ là điều rất tốt. Vì thế nên họ chỉ mang theo lượng lương thực tối thiểu bên mình, và bỏ châu báu của đám người lùn lại đằng sau. Miễn là kẻ thù không quá ngu ngốc, đối phương cũng sẽ cho rằng chiến đấu là việc không cần thiết.
Tuy nhiên, có ai đó xuất hiện từ phía hang động dẫn đến Thủ đô hoàng gia.
Một kẻ mặc trên mình bộ giáp đỏ, kẻ còn lại thì vừa thấp lại vừa có nước da ngăm đen trông khác hẳn với người lùn.
Theo lời của những kẻ đã chứng kiến cuộc đụng độ giữa đối phương và con rồng ở ngoài Thủ đô hoàng gia, đáng lẽ còn phải có hai tên nữa, nhưng họ không thấy chúng đâu cả. Chắc hẳn bọn chúng đang định chiếm lấy kho báu, trong khi hai tên này có nhiệm vụ câu giờ.
"Gì cũng được, xác nhận lần cuối, đó không phải là loại golem kia phải không?"
"Vâng, không phải là những con golem đó."
Theo lời của Yozu, những con Golem mà hắn gặp có tầm vóc cao lớn và mặc bộ giáp đen. Thế nên bộ giáp đỏ kia là một cái gì đó khác. Tuy nhiên---
Có thể đó cũng là một loại Golem. Sẽ hợp lý hơn nếu suy luận theo cách đó. Nhưng tại sao chúng lại chọn đối đầu với một đội quân với số lượng chênh lệch lên tới hàng chục ngàn kia chứ? Không lẽ chúng tự tin rằng chúng có thể giết hết tất cả chúng ta sao? --- Không thể nào, không thể là như vậy. Điều đó hoàn toàn bất khả thi.
Riyuro lắc mạnh cái đầu của mình nhằm xua tan những ý nghĩ đáng sợ vừa hiện ra trong tâm trí.
Hắn đoán rằng đối phương sở hữu một thứ sức mạnh vượt ngoài trí tưởng tượng, và điều đó giải thích cho việc chúng đã tạo ra không gian kỳ quặc này. Sự thật rằng việc có thể khiến cho một con rồng phải cúi lạy mà không cần ra tay đã cho thấy chúng hoàn toàn không thể xem thường.
Nhưng mà, hắn vẫn còn có đến 60.000 quân dự bị. Nó hoàn toàn khác hẳn so với vài trăm hay vài ngàn quân. Không thể có chuyện đối phương có khả năng đánh lại chừng ấy quân với số lượng ít ỏi như vậy.
Tuy nhiên, nếu chúng là những con Golem thì điều đó cũng có thể hiểu được.
Golem không biết mệt mỏi như những sinh vật sống. Chúng có thể chiến đấu mãi mãi, và nếu chúng đủ mạnh để đánh bại được Riyuro, về mặt lý thuyết chúng sẽ có thể giết hết tất cả Quagoa ở đây.
Nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi.
Chỉ cần một trong cả tá Quagoa ngã xuống may mắn gây được một lượng sát thương nhất định, trải qua nhiều đợt tấn công liên tiếp không ngừng nghỉ, những vết xước sẽ dần tích tụ thành những vết thương trí mạng đủ để khiến cho kẻ mạnh mẽ nhất cũng phải sụp đổ.
Số lượng chính là sức mạnh. Nắm giữ trong tay 60.000 quân, nếu quyết tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, chúng thậm chí có thể đánh bại được cả Dragon Lord.
"---Ta sẽ đi nói chuyện với đám người này. Các ngươi đợi ở đây. Nếu ta bị giết... Ờ thì, cứ làm theo những gì các ngươi muốn."
"Nhưng như thế quá mạo hiểm," một trong các thuộc hạ của hắn lên tiếng, một mối lo ngại hết sức hiển nhiên.
"...Chúng ta không thể nói chuyện với Golem, thế nên ta sẽ nói chuyện với kẻ đang đi cùng nó. Sẽ rất là tệ nếu chúng ta không biết được mục tiêu của chúng là gì, ít nhất là vậy."
Dù có là trường hợp nào, Riyuro nhất quyết phải mở một cuộc đàm phán.
Đối phương chắc chắn phải rất mạnh. Nếu là như vậy, hắn sẽ hỏi mục đích của chúng. Nếu chúng là những kẻ có thể thương thuyết, hắn sẽ không do dự bỏ ra một cái giá lớn. Nếu chúng có thể đánh bại được Dragon lord, thì việc thần phục chúng làm chủ nhân mới cũng không thành vấn đề. Kể cả nếu những điều đó là không thể, hắn thậm chí có thể trả công cao hơn tộc người lùn để kéo bọn chúng chuyển về phe mình.
"Không ai được đi theo ta. Nếu có quá nhiều người, sẽ có thể vô tình tạo ra thái độ thù địch với đối phương."
Không nói thêm lời nào nữa, Riyuro cứ thế bước về phía trước.
Binh lính dạt ra hai bên mở đường cho hắn, và những kẻ bên phía đối diện dường như đã nhận ra có ai đó đang đến. Hắn có thể thấy kẻ thù đã dừng lại để quan sát chuyển động của mình.
"Xin lỗi vì đã để phải chờ lâu."
Riyuro là người lên tiếng trước, và giọng điệu của hắn khiến cho hai người kia quay sang nhìn nhau.
Hắn nhìn xung quanh. Đúng như dự đoán, không có ai khác ở đây nữa cả. Còn hai kẻ nữa trong cuộc chạm trán với con rồng - gã người lùn và một kẻ đội chiếc mũ đầu lâu – chúng không có mặt ở đây.
"Hửm? Ngươi là ai?" đứa trẻ lùn tịt có làn da ngăm đen đáp lại.
Có vẻ kẻ trong bộ giáp đỏ kia là con Golem. Làn da của nó trông tái nhợt hơn, và cũng cao hơn kẻ đứng ở bên cạnh. tuy nhiên, nhìn thoáng qua, trông nó không giống một thực thể được chế tạo chút nào - nó nhìn rất thật.
"Ta là Pe Riyuro, Chúa tể của các thị tộc của tộc Quagoa đang sống ở đây. Còn các ngươi--- các ngươi là ai?"
"Chúng ta theo lệnh của Chúa tể vĩ đại tới để thống trị tất cả các ngươi."
Nó biết nói kìa!
Kẻ trong bộ giáp đỏ lên tiếng. Hắn vốn biết rằng bọn Golem không thể nói chuyện, rõ ràng đó không phải là một con Golem.
Cố gắng giấu đi sự băn khoăn, Riyuro đáp lại:
"Thống trị?"
"Chính xác. Chúa tể của chúng ta tới để chinh phục tất cả các ngươi. Hãy quỳ gối xuống và cúi mình trước ngài ấy."
Mình cần phải làm gì đây? Riyuro nhanh chóng suy nghĩ.
Hắn không có ý kiến gì nếu phải chào đón và cúi mình trước kẻ thống trị mới. Tất cả những gì hắn cần là để cho loài Quagoa phát triển thật mạnh mẽ dưới trướng kẻ thù rồi chờ cơ hội vùng dậy và lật đổ chúng.
Vấn đề ở chỗ là hắn cùng với loài của mình không thể quy phục trước kẻ thù mà không biết sức mạnh của chúng tròn méo ra sao. Tuy chúng đã khiến một con rồng phải quỳ gối trước chúng, nhưng đó không phải là Dragon lord. Theo những gì mà hắn biết, sau khi khuất phục, hắn có thể bị chúng lợi dụng để chống lại Dragon Lord.
"...Các ngươi hình như vẫn còn hai người khác nữa. Chuyện gì đã xảy ra với họ?"
"Ngươi không cần thiết phải biết. Ngươi chỉ được phép nói có hoặc không trước yêu cầu quy hàng dưới sự thống trị của chúng ta thôi."
Chúng không cho hắn biết bất cứ điều gì hết. Điều đó có nghĩa là việc điều tra ý định của kẻ thù - dù cho bọn chúng có thực sự muốn đánh hay không - là rất quan trọng.
"...Ngươi nói ngươi muốn thống trị chúng ta. Tuy nhiên, sẽ rất khó để chúng ta có thể chấp nhận lời đề nghị đó nếu chưa được biết sức mạnh của các ngươi ra sao. Ta nói như vậy liệu có hợp lý chứ?"
Hay nói cách khác, hắn muốn ngụ ý rằng "nếu các ngươi cho ta thấy mình mạnh đến cỡ nào, ta sẽ không do dự mà quỳ gối trước các ngươi." Tuy nhiên, hai kẻ đó chỉ đơn giản là quay sang nhìn nhau rồi nhún vai.
"Là vậy sao. Mệnh lệnh của Đấng tối cao đã nói rõ rằng nếu các ngươi không chấp nhận sự thống trị của chúng ta. Chúng ta sẽ giết cho đến chừng nào các ngươi chịu quỳ gối. Sau đó, các ngươi sẽ phải tự xử cho đến khi chỉ còn 4.000 con đực, 4.000 con cái và 2.000 trẻ con. Ngươi có thể chọn lọc ra những cá thể có giá trị hơn cho sau này, ta nói đúng chứ?"
"Và rồi, khi dân số các ngươi chỉ còn 10.000, các ngươi sẽ được đem trở về đất nước của chúng ta, Vương quốc Pháp thuật, các ngươi sẽ làm việc cho chúng ta tại đó."
Nỗi sợ hãi chạy dọc qua xương sống của Chúa tể thị tộc.
Không phải bởi sự tàn nhẫn trong thông điệp của chủ nhân chúng. Mà là bởi hai kẻ kia truyền tải nó với một giọng điệu hết sức thản nhiên, cũng như thái độ hoàn toàn không giống như những kẻ thùng rỗng kêu to chút nào.
Hắn cảm nhận rằng hai kẻ này thực sự có thể làm được điều đó.
Đúng thế.
Hai kẻ này có thể tàn sát một đạo quân với số lượng trên 60.000 người.
Chúng mất trí rồi sao? Hay chúng quá đỗi tự tin? Hoặc là---
Thái độ không tưởng đó khiến cho Riyuro không biết nên làm gì tiếp theo.
Họ không thể nghe theo cái thứ mệnh lệnh sặc mùi bạo lực như thế được.
Cũng có thể chúng cảm nhận được địch ý từ phía của hắn, nhưng khi cả hai bọn chúng nhìn nhau lần nữa, chúng đã nở một nụ cười rất quỷ quyệt.
Bọn người lùn vốn có rất nhiều lông, thế nên hắn có thể hiểu được chúng. Hai kẻ này không có bất kỳ cọng lông nào trên người ngoại trừ những mớ ở trên đỉnh đầu, vì vậy hắn không thể đọc được biểu cảm của chúng. Sự khác biệt quả thật quá lớn.
"X-xin hãy đợ---"
Lời yêu cầu vẫn còn chưa ra hết khỏi miệng hắn.
"---Vậy thì, bọn ta sẽ bắt đầu giảm dân số các ngươi xuống một mức nhất định. Trong lúc đó, đừng có trao y phục của ngươi cho ai khác."
Bình thường thì tộc Quagoa vốn không có y phục. Bởi vì bộ da của chúng chính là trang phục cũng như bộ giáp tốt nhất.
Tuy nhiên, một vị vua phải luôn thể hiện sự uy nghi trước thần dân, vì vậy ông ta cần thứ gì đó để có thể phân biệt bản thân với những kẻ khác. Đó là lý do vì sao hắn mang trên mình một bộ y phục và vương miện được làm bởi tộc người lùn, tức là biểu tượng cho thấy hắn là Chúa tể thị tộc. Cũng bằng cách đó, hắn có thể để cho kẻ khác mặc chúng, hòng dùng làm con mồi đánh lạc hướng kẻ thù.
Chẳng lẽ bọn chúng đã nhìn thấu được kế hoạch đó?
Loại bỏ thủ lĩnh của đối phương nhằm làm cho kẻ thù như rắn mất đầu là điều kiện chiến thắng hiển nhiên nhất. Tuy nhiên, tại sao chúng không làm thế?
Không, không chỉ có vậy. Vẫn còn lý do khác nữa cho chuyện đó... Có lẽ nào... Hẳn phải là nó rồi. Chúng không cố gắng giết mình, mà là để không giết nhầm!
Sự khác biệt giữa các loài là rất lớn. Tuy nhiên, chừng nào hắn còn mặc y phục trên người, chúng có thể nhận biết được ai là Chúa tể thị tộc mà chừa hắn ra. Đó chính là ý nghĩa đằng sau lời tuyên bố đầy ngạo mạn này.
"Vậy thì ngươi cũng nên quay về rồi chứ nhỉ? Chúng ta sẽ tiến hành khi các ngươi di chuyển về phía chúng ta. Bọn ta sẽ rất vui nếu ngươi có thể tự lựa ra những cá thể mà ngươi muốn để cho sống sót trước khi chuyện đó bắt đầu."
"Nhanh nhanh biến đi."
Chúng vẫy tay xua đuổi hắn đi, biểu lộ rằng hắn nên quay về chỗ của mình. Nói cách khác, chẳng cần phải đàm phán gì nữa.
Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của hắn.
Mình đã định bảo rằng sẽ sẵn sàng quỳ gối trước chúng rồi mà, tại sao chúng không chịu nhượng bộ dù chỉ một chút để nghe mình nói? Nếu chúng thậm không có ý định đó... chẳng lẽ chúng thực sự chỉ xem mạng sống của chúng ta như cỏ rác...?
Đối diện trước sự cao ngạo này, Chúa tể thị tộc cố gắng đè nén sự sợ hãi đang dâng lên trong tim.
Dù có thế nào đi nữa... chúng cũng không thể giảm 60.000 dân số ở đây xuống chỉ còn 10.000 người được... Phải rồi. Đúng là nó. Chắc chắn chúng đã trở nên mất trí sau khi nhìn thấy quân số áp đảo của chúng ta!
Nếu là bình thường thì suy nghĩ đó khá chính xác. Dù là tộc rồng cũng không có khả năng đó.
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ khác hiện lên trong đầu của Chúa tể thị tộc.
Chẳng lẽ chúng sẽ định bay lên không trung và sử dụng chiến thuật hit-and-run?
Nếu chúng định dùng cách của bọn rồng, thì chiến thuật đó quả thật rất xảo quyệt.
Triển khai quân đội ở một nơi thoáng đãng như thế này sẽ rất bất lợi cho phe hắn.
Liệu hắn có nên kéo quân trở vào trong thành phố không?
Tuy nhiên, điều đó cũng sẽ rất nguy hiểm. Nếu kẻ thù có thể phá hủy nhà cửa, điều đó sẽ gây thiệt hại rất lớn cho nơi ở sau này. Sau cùng thì, đây là nơi duy nhất mà có thể làm chiến trường.
Sau khi trở về trại, Chúa tể thị tộc tập hợp các tướng lĩnh của mình.
"Đó có phải là loại Golem đó không? ...Chuyện gì đã xảy ra ạ? Trông ngài có vẻ không được thoải mái."
Biểu cảm của hắn chắc hẳn đã khiến cho đám thuộc hạ không khỏi sợ hãi. Chúa tể thị tộc vỗ nhẹ vào mặt mình rồi truyền lệnh.
"Àhhh... Trong bất cứ trường hợp nào, hãy tập hợp tất cả Blue và Red Quagoa lại đây."
"Ngài muốn triển khai đội hình riêng để bảo vệ ngài sao?"
"Không chỉ vậy. Hãy tập hợp tất cả các cá thể xuất sắc khác trong từng thị tộc lại đây cho ta."
♦ ♦ ♦
Riyuro cất lên tiếng hét xung trận đầy mạnh mẽ. Đó là một tiếng hét mang theo những kỹ năng mà hắn có được kể từ khi bước lên ngôi vị Chúa tể của các thị tộc. Khi nhìn thấy hơn 10.000 quân xông tới kẻ thù theo tiếng hét của hắn, hắn cảm thấy vui vẻ trở lại. Tuy nhiên, kết cục của đợt tiến công đó lại quá kinh khủng. Giống như những con sóng đập vào vách đá, đám binh lính lập tức bị hất văng đi tứ phía khi "đập" vào một bức tường vô hình bất khả xâm phạm.
Những thứ nhầy nhụa bay tung tóe khắp nơi không phải là bọt nước, mà chính là những con Quagoa – hay đúng hơn là những phần từng thuộc về Quagoa. Có lẽ viễn cảnh như thế này sẽ hợp lý hơn nếu đối phương là những con rồng hay lũ khổng lồ, nhưng bên kia lại là những sinh vật thậm chí còn nhỏ bé hơn loài Quagoa.
"Quân ta đang bay kìa..." một trong những tướng lĩnh dưới trướng hắn đang ngu người tự lẩm bẩm với bản thân.
Đây không phải là phép ẩn dụ. Những con Quagoa trong đợt tiến công đang bay theo đúng nghĩa đen. Mà cũng chẳng phải từng con một. Mà là hàng chục con bay lên cùng một lúc.
Những cái xác bị nghiền nhão biến thành vòi phun xối mưa máu lẫn thịt nát lên đầu của đồng đội bên cạnh. Đạo quân thấm đẫm máu của đồng đội vẫn không ngừng lao tới, và lại tiếp tục trở thành những đống thịt tươi dội lên những kẻ còn lại. Đó là một khung cảnh chỉ tồn tại trong những cơn ác mộng khủng khiếp nhất.
Vì lý do nào đó mà bọn họ không thấy một giọt máu nào văng ra, việc đó càng khiến cho khung cảnh trở nên thật hơn bao giờ hết.
"Cái, cái, cái quái gì thế kia?!"
Lúc này Riyuro chẳng còn chút sức lực nào để đáp lại tiếng hét đầy bi ai phát ra từ thuộc hạ hắn.
"Nhiều đến thế này..."
"Thưa Chúa tể! Thứ đó là gì vậy? Nó không giống những con Golem mà chúng ta đã thấy trước đây!"
Chúng quét sạch từng con Quagoa lao tới chỗ chúng chỉ bằng một cú quật. Đây không còn là một trận đánh nữa. Nó thậm chí còn không phải là thảm sát. Nó chỉ đơn thuần là sự đào thải. Những đồng loại mà hắn tập hợp để tăng cường quân lực đều bị cắt thành nhiều mảnh như những đống rác.
"Chúng, chúng ta phải chạy thôi!"
"Các ngươi định chạy đi đâu?!"
Hắn hét vào mặt đám thuộc hạ đang hoảng loạn.
"Liệu các ngươi có thể chạy đi đâu trong cái không gian kỳ quái này?! Đám người này đã nói rằng chúng sẽ giết chúng ta cho đến khi chỉ còn 10.000 người sống sót!"
Đám thuộc hạ đều trở nên im lặng.
Sau khi chứng kiến thứ sức mạnh vừa áp đảo lại vừa quái đản này, họ đã hiểu ra rằng lời đe dọa của đối phương không phải là trò đùa. Mặc dù rất khó tin nhưng họ cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật. 80.000 cá thể, chỉ 10.000 cá thể được phép sống sót.
Dù cho bây giờ hắn muốn cầu xin sự tha thứ từ đối phương, nhưng không có sự ấm áp nào trong đôi mắt của hai kẻ đó. Thậm chí con mắt của Dragon lord còn mang theo chút lòng trắc ẩn.
Bọn chúng hoàn toàn không có ý định nào khác ngoài việc cắt giảm chúng ta xuống chỉ còn 10.000 người.
"Không thể nào! Thưa Chúa tể! Chúng là cái quái gì vậy? Bọn người lùn đã mang thứ gì tới đây vậy?!"
"Tại sao những kẻ nhỏ bé này lại mạnh đến như vậy..."
Sau khi nghe được những lời đó, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Riyuro.
"Lẽ nào cái thứ trong bộ giáp đỏ đó cũng là vũ khí của bọn người lùn? Chúng gửi tới một thứ gì đó mạnh mẽ hơn bởi vì chúng biết những con golem trước đó đã bị tiêu diệt?"
"...Vậy nếu chúng ta đánh bại nó, chúng sẽ lại gửi đến một con mạnh hơn nữa?"
Những tiếng kêu la vang vọng khắp xung quanh. Chỉ có những thuộc hạ ở gần hắn là im lặng.
"Rút lui---"
"Không! Họ phải tiếp tục chiến đấu! Không có lối thoát nào cho chúng ta cả! Cho dù cái thứ ấy có mạnh đến cỡ nào, cuối cùng nó cũng sẽ mệt mỏi thôi! Khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ đợi cho đến khi nó không thể vung vũ khí của mình được nữa, Ta sẽ buộc chúng phải đàm phán và yêu cầu sự nhượng bộ từ chúng!"
"Thần, thần hiểu... Nhưng... cái thứ kia sẽ biết mệt mỏi chứ?"
Câu hỏi đó cũng chính là điều vẫn Riyuro luôn băn khoăn. Tuy nhiên---
"Dù thế nào đi nữa, chừng nào nó còn là một sinh vật sống, chắn hẳn nó sẽ phải biết mệt mỏi. Dù thể lực có tốt đến mấy, rồi nó cũng sẽ phải thấm mệt thôi. Cho đến lúc đó, cứ bắt nó tiếp tục vung vũ khí! ...Kể cả khi nó không biết mệt là gì, một khi nó cảm thấy chán chê việc giết chóc rồi, chúng ta sẽ có một chút cơ hội để nói chuyện với nó."
Chúa tể thị tộc hơi lưỡng lự khi sắp phải nói những lời tiếp theo, nhưng hắn không thể không nói tiếp.
"Bên cạnh đó, chúng ta không thể thắng nếu trực tiếp đối đầu với nó! Không phải với một con quái vật như thế."
Hắn không bao giờ làm mất nhuệ khí của quân mình để rồi phải chạy trốn. Tiếng hét xung trận của Riyuro đã biến người của hắn thành những chiến binh gan dạ không biết sợ là gì. Giống như trạng thái [Cuồng hóa] của một Cuồng chiến sĩ, nó giúp tăng cao sức tấn công nhưng đồng thời cũng giảm sức phòng thủ. Quan trọng hơn là, chúng hoàn toàn miễn nhiễm với tất cả hiệu ứng liên quan đến sợ hãi. Dùu vậy, việc mù quáng tuân theo lệnh của Chúa tể bất chấp mọi nguy hiểm là một thanh gươm hai lưỡi.
Một đội quân khổng lồ cứ xông tới mà không mảy may ngoảnh lại đằng sau, và số lượng của chúng lập tức bị giảm đi chỉ còn một nửa so với lúc trước, bằng một tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi.
Vào lúc này, không ai còn chút sức lực nào để mà nói.
Thảm kịch đang diễn ra trước mắt kia được thực hiện bởi một cá thể duy nhất đã làm chấn thương tâm lý của họ.
Tất cả ngoại trừ một người.
Hắn - Riyuro - đang cố nghiến răng, thu hết mọi can đảm cuối cùng của bản thân.
"Các ngươi, những người anh hùng được chọn!"
Tiếng hét của hắn không còn rành mạch như trước nữa.
Riyuro thấy những Red và Blue Quagoa đứng trước mặt hắn, cùng với những Quagoa với khả năng đặc biệt khác, tất cả bọn chúng đều được tập hợp lại thành đơn vị chiến đấu mạnh nhất trong toàn thị tộc.
Lý do không ai trong số họ đáp lại tiếng hét của Riyuro là vì họ đang chăm chú quan sát bộ giáp đỏ kia cùng với vẻ tuyệt vọng lộ rõ trong con mắt.
Hẳn họ cũng cảm thấy rằng không có hy vọng chiến thắng. Khi lần đầu được tập hợp, trong mắt họ vẫn còn có ánh sáng, nhưng bây giờ không còn nữa, trông họ chẳng khác gì những cái xác không hồn.
Riyuro đã quyết định sẽ không kích hoạt [Cuồng hóa] để giữ sức phòng thủ cho chúng, nhưng có vẻ như hắn đã đưa ra lựa chọn sai lầm.
Chúa tể thị tộc cố gắng cất tiếng lần nữa để xốc lại tinh thần.
"Các ngươi là những cá thể ưu tú và nổi trội nhất! Kẻ thù đã giết hại rất nhiều đồng đội của chúng ta, thế nên chắc hẳn nó đã phải thấm mệt rồi! Các ngươi sẽ có cơ hội bắt nó phải chịu đau đớn!"
Chắc chắn nó sẽ thấm mệt - hắn nói thế, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy điều đó. Cái thứ trong bộ giáp đỏ đó hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại khi cứ liên tục cắt từng con Quagoa lao tới thành từng mảnh vụn và hất văng chúng lên không trung, cứ chém rồi lại đâm bằng chiếc giáo kỳ lạ ấy mà không hề có điểm dừng.
"Đúng thế! Dù có thế nào đi nữa, nó cũng là sinh vật sống, nó cũng sẽ mệt mỏi! Các ngươi có thể làm được! Tiến lên! Những vị anh hùng của ta!"
Với lời cầu nguyện trong tim, Riyuro gửi những kẻ mạnh nhất ra trận.
Hắn truyền lệnh cho quân của hắn dọn đường đến chỗ bộ giáp đỏ. Sau đó, những anh hùng sẽ cùng nhau tấn công---
---Riyuro nhắm mắt lại.
"Chúa, Chúa tể của tôi... Ôi hỡi Chúa tể vĩ đại của chúng tôi..."
Sau khi nghe giọng run rẩy của những thủ hạ, hắn từ từ mở mắt ra.
"Các ngươi... các ngươi không cần phải nói gì hết. Ta biết. Ta, ta cũng thấy điều đó mà..."
Không có gì thay đổi cả. Đúng như vậy, chẳng có sự khác biệt nào hết.
Giống như những binh lính bình thường, những anh hùng được chọn đều bị băm nhỏ và ném đi như một đống rác. Tất cả điều đó chỉ xảy ra trong thoáng chốc. Chúng đã phải chịu chung số phận giống như những kẻ trước đó.
"...Vậy thì... vậy thì..."
Riyuro không thể nói gì khác. Dù hắn không biết cái thứ trong bộ giáp đỏ đó là gì, nhưng không nghi ngờ gì nữa khi nó mạnh hơn một con rồng gấp nhiều lần.
Riyuro không còn cảm nhận được bất cứ điều gì nữa. Nếu hắn chỉ đơn thuần chờ đợi thời gian trôi qua, kết quả đằng nào cũng sẽ đúng như những gì mà kẻ thù mong đợi.
"...chúng đã nói chúng muốn 2.000 trẻ em. Hãy lựa ra cho đủ số."
"Chúa tể..."
"...Chúng ta không thể làm gì khác nữa hết. Dù cho chỉ còn có 10.000 người, chừng nào chúng ta còn sống sót, một ngày nào đó... phải... một ngày nào đó, chúng ta có thể làm cho loài Quagoa vĩ đại trở lại..."
Không ai nói gì để đáp lại lời của Riyuro. Đó bởi là vì từ sâu tận trong trái tim, họ đều đã hiểu.
Họ hiểu rằng họ không thể làm được điều gì khác nữa.
Riyuro gục đầu xuống một cách yếu ớt. Nó giống như hắn đang đi trong một nơi yên tĩnh, thì bỗng dưng bị phục kích bởi một con quái vật.
"Nhắc tới chuyện đó, Vương quốc Pháp thuật là nơi nào? Liệu nó có liên hệ gì với bọn người lùn không? Làm ơn ai đó hãy nói cho ta biết..."
Lời lẩm bẩm của hắn phát ra từ tận đáy lòng.
Dù cho hắn cố gắng chối bỏ điều đó, nhưng khung cảnh tàn sát diễn ra trước mắt mang lại cho hắn ý nghĩ rằng kịch bản tồi tệ hơn nữa vẫn còn đang chờ đợi ở phía trước.
Thình lình, hắn thấy những Quagoa hầu hạ hắn đang giữ những chiếc lồng trên tay, đó là những chiếc lồng dùng để đựng món snack thằn lằn. Tuy Riyuro biết đây không phải là lúc để ăn, nhưng áp lực dồn nén khiến hắn đưa tay với tới chiếc lồng theo quán tính. Hắn nắm lấy một con thằn lằn đang cựa quậy, nhưng khi hắn chuẩn bị cắn đứt đầu nó như mọi khi, cơn đau bất ngờ quặn thắt trong bụng hắn, khiến hắn phải gập người xuống.
Hắn không thể đánh bại được kẻ sẽ sớm thống trị tộc của hắn. Ý tưởng cố gắng vực dậy loài Quagoa thực sự không tưởng đến mức hắn không còn lời nào để động viên cho điều đó. Dù cho bao thế hệ trôi qua, chúng hoàn toàn không có khả năng nổi dậy để giành lại tự do. Loài Quagoa của dãy núi Azellisia sẽ phải mang vòng cổ nô lệ, phải phục vụ cho chủ nhân của họ mãi mãi.
Con thằn lằn vùng vẫy tuột ra khỏi tay của Riyuro, len lỏi giữa chân của đám thuộc hạ rồi biến mất. Riyuro cất lên một tiếng "Ahh" giống như thở dài hơn là tiếc nuối, và rồi hắn hoàn toàn sụp đổ trong tiếng khóc nức nở cùng sự đau khổ cùng cực.
"Nếu các ngươi mạnh đến như vậy, đáng lẽ các ngươi nên nói ngay từ đầu! Tại sao, tại sao các ngươi không chịu nói cho ta biết!"
Tiếng rên rỉ phát ra từ Chúa tể thị tộc, kẻ vốn được tôn làm kẻ thống trị vĩ đại nhất trong lịch sử Quagoa, hắn la hét như một đứa trẻ khi chứng kiến người của hắn đang phải tự giết chính đồng bào của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.