Overlord Light Novel

Quyển 4 - Chương 9

Maruyama Kugane

08/03/2017

“Oh, tôi có nhìn thấy nó.”

Zenberu nhìn về phía trước và mỉm cười khi đang ngồi đằng sau Rororo.

Họ có thể nhìn thấy bộ tộc được chỉ định là nơi bị hủy diệt đầu tiên cách họ vài trăm mét phía trước – bộ tộc Razor Tail. Họ có tầm vóc ngang với tộc Green Claw nhưng số lượng Lizardmen thì đông hơn nhiều. Có lẽ vì các Lizardmen của các bộ tộc khác cũng đang tập hợp ở đây. Họ đang trong quá trình chuẩn bị cho cuộc chiến và dường như tất cả mọi người đều rất bận rộn.

“Thật khó mà cưỡng lại được bầu không khí này.”

Zenberu hít mạnh lấy cái hương vị quyến rũ trong không khí. Đó là một mùi hương khiến cho anh ta-một kẻ cuồng chiến đấu,phải nóng máu lên. Nhưng trái ngược với anh ta, Crusch lại có một suy nghĩ khác khi cô không cảm nhận được hương vị nào như thế cả.

“Không phải sẽ rất nguy hiểm khi chúng ta cưỡi Rororo tiến tới sao?”

Họ có thể cảm nhận được sự căng thẳng cao độ từ một khoảng cách xa đến vậy, khiến Crusch đang ăn mặc như con thảo quái phải lên tiếng lo lắng. Cô sợ sự xuất hiện của một con Hydra sẽ làm bùng phát cơn thịnh nộ từ những Lizardmen đang khát máu kia.

Bên kia có lẽ đã biết trước về Zaryusu, nhưng chưa chắc tất cả những người trong tộc Razor Tail đều biết về Zaryusu. Bên cạnh đó còn có sự xuất hiện của Zenberu và Crusch nữa.

“Lầm rồi, ngược lại mới đúng. Chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm nếu cưỡi trên Rororo”.

Một cái nhìn bối rối từ Crusch, nó không thể nhìn thấy, nhưng cô lại cảm thấy như vậy. Zaryusu đưa ra lời giải thích đơn giản.

“Anh trai của anh đã đến đây và chắc chắn anh ấy đã nói với họ rằng anh sẽ cưỡi Rororo. Việc chúng ta cưỡi Rororo đã được anh ấy loan đi, vì vậy chúng ta chỉ cần từ từ tiếp cận là ổn.”

Sau khi họ cưỡi Rororo tiến vào được một lúc, một Lizardmen màu đen bước ra từ làng. Zaryusu vẫy tay chào Lizardmen thân thuộc đó.

“Đó là anh trai anh.”

“Heh.”

“Hoh.”

Cả hai người họ trả lời đồng thanh, Crusch chỉ đơn giản là tò mò còn Zenberu cảm thấy vừa tìm được một đối thủ mạnh.

Rororo rút ngắn khoảng cách giữa Zaryusu và Shasuryu, đủ gần để họ đối mặt với nhau. Hai anh em nhìn thẳng vào nhau.

Hai người chỉ mới cách biệt nhau hai ngày, nhưng vì họ đang trong một thực tế mà có thể sẽ không bao giờ được gặp lại nhau một lần nào nữa, cảm xúc của họ thật mãnh liệt.

“Thật tuyệt khi thấy em trở lại, em trai.”

“Ah, em có tin tốt đây, anh trai.”

Shasuryu chuyển ánh nhìn về phía sau Zaryusu. Zayrusu có thể cảm thấy đôi tay ôm chầm lấy anh của Crusch đang cứng lại vì căng thẳng.

Khi họ đã hoàn toàn thu hẹp khoảng cách, Rororo đến trước Shasuryu và duỗi cổ về phía anh một cách trìu mến.

“Xin lỗi, ta không mang thức ăn cho ngươi rồi.”

Trong khoảnh khắc khi Rororo nghe thấy điều này, nó rút bốn cái đầu lại như thể hiện cơn giận. Hydra không thể hiểu được ngôn ngữ của Lizardmen, nhưng nó có thể biết những Shasuryu đang nói những gì thông qua sự hiểu biết về họ tương tự như các thành viên trong gia đình. Hay chỉ đơn giản là nó không ngửi thấy mùi thức ăn từ Shasuryu.

“Vậy chúng ta hãy xuống thôi.”

Zaryusu nói với hai người phía sau anh và nhanh chóng nhảy xuống. Sau đó anh nắm lấy tay Crusch và giúp cô nhảy xuống. Shasuryu nhìn Crusch đầy ngạc nhiên.

“Con thảo quái này là sao?”

Crusch cảm thấy một chút chán nản với phản ứng này, nhưng cô không đáp lại. Có lẽ là nhờ Zenberu đã trêu chọc cô hằng ngày. Chính sự trêu chọc mỗi ngày đó lại làm cô cứng đầu hơn. Mặc dù vậy câu nói của Zaryusu làm cô cứng đơ người.

“Cô ấy là người con gái mà em thích.”

“Ohh… ”

Shasuryu thở dài. Rồi anh lại nhìn chằm chằm vào Crusch vẫn đang cứng đơ nắm tay của Zayrusu.

“Muu… Anh muốn hỏi một điều, cô ấy rất đẹp?”

“Vâng, em đang nghĩ đến việc làm đám cưới – Eh?”

Một cơn đau nhói từ tay của Zayrusu buộc anh im lặng, bởi vì tay anh đang được nắm bằng móng vuốt của Crusch. Cô không nhịn được mà véo anh một cái. Shasuryu nhìn cả hai với vẻ không hài lòng.

“Anh hiểu rồi… vậy em vẫn chưa chọn được thời điểm … vậy nên mới giữ thái độ lạnh lùng và cứ nói ‘Em không muốn kết hôn’. Bởi họ đều không phải ‘cô ấy’ nhỉ… Được rồi, quay lại chủ đề chính. Tôi là tộc trưởng của tộc Green Claw, Shasuryu Shasha. Cảm ơn các bạn vì đã đồng ý liên minh với chúng tôi.”

Shasuryu cố gắng không xác nhận chuyện này, nhưng hoàn toàn chắc chắn về nó. Nhưng Zenberu và Crusch không dễ gì lay chuyển chỉ vì chuyện nhỏ này.

“Chúng tôi mới là người phải cám ơn, tôi là tộc trưởng của tộc Red Eye, Crusch Lulu.”

Tất cả đều nghĩ Zenberu sẽ giới thiệu về mình sau khi Crusch đã chào hỏi xong, nhưng không. Zenberu chỉ yên lặng quan sát Shasaryu.

Cảm thấy hài lòng, Zenberu gật đầu và nói với biểu hiện có phần hiếu chiến.

“Anh chính là người chiến binh với năng lực của druid, tôi đã được nghe danh về anh.”

“Thật ngạc nhiên, ngay cả tộc Dragon Tusk cũng biết điều này.”

Shasuryu đáp lại khi cả hai đang nhìn nhau như những con thú hoang dã.

“Tôi là Zenberu Gugu, tộc trưởng của tộc Dragon Tusk, cho đến ngày em trai anh đồng ý tiếp quản.”

“Cám ơn vì đã tới. Anh quả thực là một tộc trưởng coi trọng sức mạnh hơn tất cả, và xin chào đón tất cả mọi người.”

“Vậy, muốn đấu một trận không? Xem thử ai trong hai chúng ta là kẻ mạnh hơn?”

“… Một ý kiến tuyệt vời.”

Zaryusu không muốn can thiệp. Việc ai mạnh hơn ai chắc chắc sẽ giúp giải quyết nhiều việc trong tương lai dễ dàng hơn.

Nhưng Shasuryu giơ tay lên, giảm bớt ham muốn chiến đấu của Zenberu.

“Tôi đồng ý, nhưng không phải ngay bây giờ.”

“Tại sao?”

Shasuryu mỉm cười với vẻ mặt không hài lòng của Zenberu.

“… Các trinh sát chúng tôi gửi đi đã trở về, chúng ta có thể có được thông tin tình báo chi tiết về đối phương. Chúng ta có thể chiến đấu sau khi nghe báo cáo của họ, đúng không?”

♦ ♦ ♦

Một căn nhà nhỏ được sử dụng làm phòng hội nghị của tộc trưởng.

Tộc trưởng của các bộ lạc và Zaryusu đều đang ở đây, tổng cộng có sáu người.

Zaryusu là người đã giết chết tộc trưởng của tộc Sharp Edge trở thành chủ nhân của [Frost Pain] nổi tiếng và tất cả tộc trưởng đều biết đến anh. Anh cũng là người đã dũng cảm thuyết phục tộc Red Eye và Dragon Tusk gia nhập liên minh, nên không ai phản đối việc anh có mặt trong cuộc hợp.

Trong căn nhà nhỏ, sáu người ngồi thành một vòng tròn. Khi ba tộc trưởng thấy lớp vảy trắng của Crusch, họ đã rất ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Sau khi chào hỏi chào hỏi xong xuôi, người đầu tiên lên tiếng là tộc trưởng của tộc Small Fang.

Tuy dáng người của ông nhỏ hơn so với các Lizardmen khác nhưng tay chân của ông lại cứng như thép. Ông là một xạ thủ bậc thầy, với những kỹ năng tấn công tầm xa tuyệt vời mà không một Lizardmen nào sánh bằng. Trong thực tế, đối với mỗi cuộc chiến quyết định chức tộc trưởng, ông đã dành chiến thắng chỉ với một cú ném đá chuẩn xác.

Để xác định vị trí của kẻ thù, ông đã huy động tất cả thợ săn để do thám.

“Quân số của đối phương khoảng năm ngàn.”

Con số này vượt quá tổng số dân của tất cả tộc Lizardmen, nhưng vẫn nằm trong dự đoán. Một số thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm khi biết được con số này.

“… Và chỉ huy của chúng?”

“Tôi không dám chắc chắn, nhưng có một con quái vật trông như khối thịt đỏ ở giữa, nhưng tiếp cận gần hơn là một việc quả thực rất khó.”

“Vậy còn cấu trúc lực lượng?”

“Một đội quân Undead, chủ yếu là những Skelecton và Zombie.”

“Undead của Lizardmen?”

“Không, chúng không phải là lizardmen. Tôi thực sự không biết nhiều về những sinh vật sống trên cạn, vì vậy tôi không dám chắc. Nhưng nó có lẽ là chủng loại con người, chúng không hề có đuôi.”

Khi Zaryusu nghe thấy điều này, anh chắc chắn rằng chúng là chủng tộc sống ở đồng bằng, con người.

“Có thể phát động một cuộc tập kích bất ngờ không?”

“Rất khó, chúng mở ra một khoảng không gian khá rộng ở góc khu rừng. Thật ra chúng đã mất bao lâu để loại bỏ những cái cây? Điều lạ lùng là những cái cây bị chặt như không thể tìm thấy— À, tôi lạc đề. Dù sao, doanh trại của địch ở sâu trong rừng. Bỏ qua việc chúng ta có thể thắng hay không, nhưng sẽ rất khó khăn để các chiến binh có thể đi tới đó.”

“Sẽ ra sao nếu chúng ta tập kích chúng bằng nhóm các thợ săn?”

“Tha cho chúng tôi, quý cô Crusch. Chỉ có khoảng hai mươi lăm thợ săn, làm thế nào mà có thể tập kích một đội quân undead với quân số năm ngàn? Chắc chắn họ sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.”

“Hmm… vậy nếu kết hợp sử dụng sử mạnh của các Druid?”

Một vài người trong họ đồng ý với đề nghị của Shasuryu và ánh mắt của họ hướng về Crusch. Nhưng một câu trả lời từ Zaryusu vang lên.

“Không, chúng ta không nên làm điều đó.”

“Ah? Tại sao?”



“Bên kia đang giữ lời nói của họ, nhưng họ sẽ ngừng làm thế nếu chúng ta tấn công.”

“Quả thực chúng ta nên tránh việc tấn công cho tới khi tập hợp đủ các bộ lạc.”

“Vì vậy chúng ta sẽ chuẩn bị một trận chiến phòng thủ?”

“Phòng thủ, nghe hay nhỉ.”

Lizardmen đã nói một câu với hàm ý sỉ nhục đó là tộc trưởng của tộc Razor Tail.

Ông ta mặc một chiếc áo giáp màu trắng bạc với nhiều ánh sáng lấp lánh khác nhau từ kim loại.

Áo giáp lóe lên những tia sáng ma thuật mềm mại. Đó là một trong bốn báu vật của Lizardmen — [White Dragon Bone]. (Bạch cốt Long)

Đó là một bộ giáp làm từ xương của một con rồng băng sống trong dãy núi Azellerisia. Giáp làm từ xương — thậm chí là từ một con rồng mạnh mẽ — sẽ không thể hấp thụ ma thuật. Nhưng nó đã được tăng cường bởi phép thuật mà không ai biết làm cách nào.

Vấn đề là ma thuật của nó là một lời nguyền.

Lí do là vì [White Dragon Bone] chuyển đổi [intelligence] (Trí thông minh) thành sức mạnh phòng ngự. Nếu một Lizardmen mặc nó, nó sẽ cứng cáp hơn so với [Steel], phù hợp hơn [Mithri] và thậm chí là sánh ngang [Adamantium] huyền thoại.

Tuy nhiên ngay cả khi cở bỏ áo giáp, [intelligence] sẽ không được phục hồi. Đó là lý do tại sao một số người nói ma thuật này thực sự là một lời nguyền.

Trong số các Lizardmen, ông ta được nhiều người biết đến bởi sự sáng suốt. Sau khi mặc áo giáp này, sức phòng ngự của nó đủ mạnh để làm chệch hướng tất cả các loại vũ khí của Lizardmen, thậm chí là một trong bốn báu vật – [Frost Pain]. Nó hẳn là phải mạnh mẽ như Adamantium.

Và thông thường, những người mặc giáp sẽ bị giảm [intelligence] và chịu tổn thương não. Tuy nhiên ông vẫn có [intelligence] rất cao. Do đó mà tộc Razor Tail chưa bao giờ quyết định chức tộc trưởng thông qua sức mạnh vật lý.

“Chỗ này, vùng đầm lầy, nền đất yếu, tường … đều có thể phá vỡ một cách dễ dàng.”

“Tôi biết rồi, vậy chúng ta nên tấn công?”

“Ừ, tại sao lại không, tấn công sẽ tốt hơn việc phòng thủ, mỗi người trong chúng ta chỉ cần hạ 3-4 kẻ địch phải không? Chúng ta chỉ cần đánh bại họ, dễ như ăn bánh vậy.”

Những người khác trong cuộc hợp nhìn nhau sau khi nghe những gì mà Zenberu nói. Cuối cùng, Crusch đổi chủ đề.

“Vấn đề là ở quân tiếp viện của địch… Chúng có thể tập hợp thêm sức mạnh.”

“Hmm… Khó nói. Từ kích thước của không gian mở ra, không thể có thêm Undead được nữa… Mặc dù họ chỉ cần đặt chúng trong rừng.”

Undead không cần lương thực, cũng không cần không gian để đóng quân. Cho nên sẽ rất khó để biết được số lượng của kẻ thù bằng việc đánh giá kích thước khu vực.

“Để đảm bảo an toàn, chúng ta cần xem xét một chiến lược phòng thủ.”

“Vậy thì, chúng tôi – tộc Red Eye sẽ lo tăng cường các bức tường cho một cuộc chiến phòng thủ. Tôi hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ.”

Các thủ lĩnh khác đều gật đầu đồng ý, ngay cả Zenberu đang chán nản cũng gật đầu.

“Trong thời gian ngắn, chúng ta cần phải chuẩn bị phòng thủ và thiết lập hệ thống chỉ huy.”

“Trước hết, ta sẽ giao các Druid cho Crusch, cô ấy sẽ ra lệnh cho họ.”

Giữa sự đồng ý của tất những người có mặt, một người đàn ông đưa ra ý kiến của mình.

“Các tộc trưởng nên lập thành một nhóm đặc biệt.”

Ánh mắt của mọi người hướng về Zaryusu đang nói.

“Tôi thấy… vì vậy như thế, anh trai.”

“Em muốn nói chúng ta nên lập một nhóm đặc biệt?”

“Đúng vậy. Kẻ địch đông hơn chúng ta, nếu chúng ta không hạ được chỉ huy của chúng, chúng ta có thể sẽ thua. Nếu con quái vật đã đi đến các bộ tộc xuất hiện, chúng ta không thể nào giành chiến thắng bằng số lượng và phải tiêu diệt nó bằng một nhóm đặc biệt.”

“Nhưng chúng ta sẽ thiếu người lãnh đạo?”

“Từ những chiến binh… chọn ra người lãnh đạo… làm việc đó.”

“Thậm chí không cần chỉ huy, chỉ cần tiêu diệt chỉ huy kẻ thù ngay… “

“… Nhóm đặc biệt sẽ chỉ huy từ phía sau và sẽ tiến ra chiến trường nếu tìm được chỉ hủy của địch hoặc diễn biến cuộc chiến diễn ra không thuận lợi. Đồng ý chứ?”

“Điều đó cũng tốt. Vậy bao gồm cả Zayrusu, chúng ta sẽ lập thành một nhóm sáu người?”

“Không, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm ba người.”

Có nghĩa là lực lượng của họ sẽ chia ra chiến đâu ở mặt trận nhưng lực lượng sẽ bị dàn trải ra và suy yếu.

“Một nhóm sẽ tấn công chỉ huy địch, đội còn lại sẽ phụ trách hàng phòng ngự.”

“Vậy thì, ba tộc trưởng sẽ thành một nhóm, Zaryusu và hai tộc trưởng do anh đưa đến sẽ thành một nhóm, đó là cách tốt nhất để chia nhau ra. Nhiệm vụ các nhóm sẽ tùy theo tình hình mà phản ứng.”

“Vâng, rất tốt. Có vấn đề gì không, Zaryusu?”

“Tôi hiểu. Có sự phản đối nào không, Zenberu, Crusch?”

“Tôi không phản đối.”

“Tôi cũng thế. Sẽ rất tiếc nếu không có một trận chiến mà tôi mong muốn, nhưng tôi sẽ thực hiện theo ý muốn của người chiến thắng.”

“Chúng ta vẫn còn bốn ngày trước khi họ tấn công phải không?”

“Chính xác.”

“Còn bất cứ điều gì mà chúng ta phải chuẩn bị?”

“Chúng ta cần có thêm đá để ném và gia cố các bức tường. Ngoài ra cũng cần phải trao đổi với các bộ tộc khác và thiết lập một chuỗi các mệnh lệnh, đảm bảo các bộ tộc có thể hoạt động như một.”

“Đối với phân bổ công việc, chúng tôi, tộc Small Fang muốn giao lại cho Shasuryu như trước.”

“Chúng tôi… đồng ý với điều đó… những chuyện… hai người?”

Crusch và Zenberu gật đầu đồng ý.

“Vậy tôi sẽ tiếp nhận các mệnh lệnh. Tiếp theo chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết các công việc cần làm trong ba ngày tới.”

♦ ♦ ♦

Sau khi hoàn tất công việc, Zaryusu lặng lẽ bước đi giữa bầu không khí ồn ào và sôi nổi. Một số Lizardmen chào đón anh với sự tôn trọng khi họ nhìn thấy dấu ấn trên ngực Zaryusu và [Frost Pain] đeo bên hông.

Có một chút khó chịu, nhưng để nâng cao tinh thần, anh đáp lại họ với một vẻ mặt nghiêm túc, đúng đắn và đầy tự tin.

Zaryusu vẫn duy trì thái độ ấy cho tới khi anh tiến đến các bức tường bên ngoài của ngôi làng. Họ đang đổ xô vào xây dựng bức tường, có nhiều Lizardmen đang tập trung vào công việc của họ.

Đầu tiên, họ buộc các cọc tương đối xa nhau bằng dây leo. Bùn có hàm lượng nước thấp được bôi lên sau đó. Các tu sĩ sử dụng ma thuật loại bỏ độ ẩm và bức tường được hoàn tất. Một số vết nứt đã xuất hiện trên đó, có lẽ bởi vì lượng nước đã không bóc hơi hoàn toàn. Tương tự như vậy, họ lặp lại các bước đối với những bức tường khác.

“Ara, chuyện gì vậy, Zaryusu?”

“Không có gì, chỉ thắc mắc em đang làm gì thôi.”

Bước đi trong tiếng ồn ào phát ra từ vùng đất ngập nước, Zayrusu bước đi cùng Crusch đang ăn mặc giống như một con thảo quái và chỉ vào những công việc được lặp đi lặp lại trước mặt họ.

“Đó là cái gì?”

“Tường bùn. Chúng ta không biết trước được loại quân mà kẻ địch đưa đến, nhưng ta sẽ làm chúng khó khăn trong việc di chuyển… Nhưng lại không có thời gian, chúng ta thậm chí còn chưa làm được một nửa.”

“Vậy à… Nhưng không phải sẽ dễ dàng phá hủy những thứ làm từ bùn sao?”

“Không vấn đề gì. Nếu lớp bùn mỏng, nó rất dễ bị phá vỡ. Nhưng lớp bùn dày thì sẽ chắc chắn hơn. Bởi vì công việc vội vã và đang trong tình trạng thiếu nguyên liệu nên nó sẽ yếu đi nếu trời mưa. Nhưng nó cũng không bị phá vỡ một cách dễ dàng đâu.”

Đó là sự thật, vật liệu gì cũng vậy, chỉ cần đủ dày thì việc phá hủy sẽ rất khó khăn.

Trong khi Zaryusu đang suy nghĩ về điều đó thì ở phía trước, hàng chục Lizardmen đang làm việc của họ nhanh nhất có thể nhưng quá trình đó lại chậm như một con rùa. Thậm chí nếu họ làm liên tục trong ba ngày, cũng không mở rộng ra thêm được bao nhiêu.Dù vậy vẫn tốt hơn là không có gì.

“Còn giờ những phần tường không kịp tráng bùn sẽ được gia cố bằng hàng rào để chắc chắn hơn.”

Dọc theo hướng Crusch đang chỉ vào—

Các phần tường được kéo dài và dựng ở một khoảng khá xa tạo thành một hình tam giác với hai cọc ở hai bên. Giữa những cây cọc được buộc dây leo nhỏ một cách lỏng lẻo với nhau, tạo thành sợi dây dài chắn ngang. Zaryusu suy nghĩ một lúc và chợt nhớ đến hàng rào của bộ tộc Red Eye cũng trông như thế này.

“Đó là cái gì?”

“Bằng cách đặt một vật nặng vào đó, hàng rào sẽ không bị đổ ngay cả khi nó bị kéo hoặc đẩy. Đối với những sợi dây, nó sẽ ngăn chặn kẻ thù vượt qua hàng rào. Nếu dây được kéo căng sẽ dễ dàng bị cắt bằng kiếm hoặc dao, đó là lý do tại sao chúng em buộc chùng chúng lại.”

Crusch đáp lại câu hỏi của Zaryusu trong sự phấn khích.

Trong suốt cuộc hành trình ngắn ngủi của họ, Zaryusu luôn là người dạy cô. Cơ hội dạy một cái gì đó cho Zaryusu làm cô cảm thấy hạnh phúc. Ngoài ra cũng có một cảm giác khác.

“Anh hiểu rồi…sẽ rất khó phá vỡ theo cách đó.”

Lời khen ngợi làm Crusch cảm thấy tự hào.

Zaryusu gật đầu.

Kế hoạch biến ngôi làng thành một thành trì vững chắc đang tiến triển suôn sẻ. Nó có thể không phù hợp với cấu trúc phòng thủ của con người và người lùn, nhưng đối với vùng đất ngập nước sẽ trở nên rất khó khăn khi vượt qua, thật sự không còn cách nào tốt hơn.



“Bằng cách này, Zaryusu, anh đã nói với các chiến binh—.”

Khi Crusch đang nói, tiếng cổ vũ của các chiến binh vang lên và bay vào tai họ. Đó là tiếng ồn của dóng máu nóng đang lưu thông và dữ dội.

“Chuyện gì đang xảy ra? Nó có vẻ hơi quen… Em biết! Đây là tiếng giao chiến vũ khí. Có thể là trận đấu của Zenberu với anh trai của anh?”

Zaryusu gật đầu và nhận thấy vẻ lo lắng của Crusch.

“… Như một chỉ huy, sẽ không sao nếu anh trai của anh thua chứ?”

“Anh không biết, nhưng anh trai anh rất mạnh. Nếu có cơ hội sử dụng khả năng của Druid, anh ấy sẽ mạnh lên rất nhiều, thậm chí ngay cả anh cũng không thể thắng nổi.”

Shasuryu có thể sử một số phép hỗ trợ lên chính mình sẽ khiến anh trở nên rất mạnh. Trong một trận giả chiến có lẽ anh sẽ không sử dụng ma pháp công kích, nhưng nếu anh làm vậy, Zayrusu sẽ không thể đấu lại mà không dùng đến [Forst Pain].

Lý do mà chủ cũ của [Frost Pain] không sử dụng kỹ năng đặc biệt của nó chống lại Zayrusu là vì chỉ có thể sử dụng 3 lần trong ngày và chủ cũ của nó đã sử dụng kỹ năng này trong cuốc chiến với Shasuryu.

“Thật tuyệt… “

Zaryusu tự hỏi liệu mình có nên cho Crusch biết anh mình mạnh như thế nào trong trận chiến, nhưng anh nhớ đến một điều gì khác làm anh lo lắng.

Anh do dự nhưng vẫn quyết định lên tiếng vào phút cuối.

Thật đê tiện khi nói điều này sau tất cả kế hoạch đã được lập ra. Nhưng anh không muốn giấu được điều này với người anh thích, anh cảm thấy được sự thuần khiết và mạnh mẽ trong cô.

“Có một chuyện làm anh— ”

Nghe giọng nói lo lắng của Zaryusu, Crusch mỉm cười. Đó là một nụ cười gượng, một cái gì đó không phải của cô— một cử chỉ không phù hợp với hoàn cảnh— dừng Zaryusu đang nói. Crusch nói tiếp những lời của Zayrusu.

“— Anh có nghĩ điều mà anh không nói đến trong cuộc hợp là đúng? Nếu kẻ thù đã đoán trước được tất cả và đợi chúng ta tập hợp thành một liên minh.”

Zaryusu im lặng, cô ấy đã nói đúng.

Kẻ địch cho biết thời gian tấn công, cố tình công bố thứ tự các ngôi làng bị tấn công và không có bất kỳ hành động nào ngăn chặn việc Zayrusu cố hình thành một liên mình. Sẽ thế nào nếu kế hoạch thực sự của họ là một cái bẫy, dụ tất cả các Lizardmen tập hợp tại một chỗ để tiêu diệt.

“Anh đã lo lắng, thậm chí những gì anh nghĩ còn nhiều hơn em. Nhưng không sao cả, chúng ta sẽ quyến chiến một trận với chúng… Và sau đó chúng ta có thể suy nghĩ về những chuyện khác.”

“Kẻ địch sẽ không dễ gì từ bỏ ngay cả khi chúng ta giành chiến thắng. Chuyện chúng từ bỏ là không thể nào.”

“Mọi chuyện đều có thể, những gì mà em nói có thể là sự thật. Cứ nhìn—”

Crusch dang rộng vòng tay về phía khoảng không trống rỗng trước mặt. Zaryusu cũng hiều điều mà cô ấy muốn nói đến là toàn bộ ngôi làng.

“Nhìn vào tất cả các Lizardmen đến từ các bộ tộc khác nhau đang chung sức làm việc vì một mục tiêu.”

Thật vậy tất cả các Lizardmen từ các bộ lạc gắn kết với nhau như một.

Hình ảnh về một buổi tiệc có cả năm bộ tộc nổi lên trong tâm trí Zaryusu. Các bộ tộc cùng nhau hòa thuận mà không hề phòng bị nhau. Nó sẽ là một lời nói dối để những người sống sót từ hai bộ tộc bị phá hủy không sinh mối hận thù. Nhưng họ cũng phải giữ vững ý chí vứt bỏ hận thù khi đối đầu với hiểm họa này.

Thật trớ trêu.

Zaryusu lẩm bẩm. Anh đã luôn nghĩ rằng thế giới của Lizardmen sẽ bị chia rẽ mãi mãi, anh không thể ngờ được sự xuất hiện của một kẻ thù đã giúp anh chứng kiến các bộ tộc Lizardmen thống nhất lại.

“Chúng ta phải bảo vệ kiến thức của chúng ta cho tương lai, Zaryusu. Liên minh giữa các bộ lạc sẽ thúc đẩy sự phát triển của tất cả chúng ta.”

Xây dựng bức tường bằng bùn là kỹ thuật mà Zaryusu chưa từng được thấy trước đây. Nhưng bây giờ, các bộ tộc khác đã biết đến kỹ thuật này. Trong tương lại tất cả các Lizardmen sẽ xây nên những bức tường như thế. Với một bức tường vững chắc như vậy, những con quái vật khó có cơ hội đột nhập vào bên trong làng. Và từ đó tỷ lệ những người trẻ yếu kém bị tấn công sẽ giảm, và số lượng các Lizardmen sẽ tăng lên.

Họ có thể đáp ứng việc gia tăng nhu cầu lương thực bằng trại cá của Zaryusu.

Có lẽ trong một tương lai không xa, tất cả các Lizardmen sẽ đoàn kết thành một bộ tộc lớn mạnh trong vùng đầm lầy.

“Hãy để chúng ta có được chiến thắng, Zaryusu. Không thể nào biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, có thể mọi chuyện sẽ kết thúc sau trận chiến này. Nếu là như vậy, chúng ta có thể bắt đầu phát triển một thế giới tuyệt vời mà không có vấn đề lương thực hay Lizardmen tự giết lẫn nhau.”

Crusch mỉm cười. Zaryusu kìm nén cảm xúc của mình, nếu anh để càm xúc của bản thân tự do biểu hiện, anh sẽ không chế ngự được nó, nhưng một điều gì đó làm anh phải nói ra.

“Em là một Lizardmen nữ tuyệt vời— sau khi trận chiến kết thúc, hãy cho anh biết câu trả lời của em, câu trả lời về câu hỏi mà anh đã hỏi khi chúng ta gặp nhau lần đầu.”

Crusch cười càng rực rỡ hơn.

“Em hiểu, Zaryusu. Em sẽ nói cho anh câu trả lời sau tất cả—”

♦ ♦ ♦

Demiurge đang có một tâm trạng tuyệt vời khi anh ngân nga trong công việc của mình.

Anh cầm một chiếc xương bóng bẩy, tự hỏi có nên cho nó vào bộ sưu tập. Ngay sau đó, anh thực hiện quyết định của mình, đẩy ý nghĩ ra khỏi đầu và đặt nó vào thứ mà anh đang làm.

Khúc xương được đặt hoàn hảo giống như mảnh ghép của trò xếp hình.

“Có thể nói rằng việc xây nhà mà không cần dùng đinh thì có thể hiểu như là ghép các mảnh gỗ lại vậy”

“Điều đó thật tuyệt.”

Demiurge vuốt ve khúc xương với nụ cười trên mặt. Nếu anh tiếp tục công việc, anh sẽ có cảm giác đang hoàn thành một tác phẩm tuyệt vời.

“Có điều… mình đang thiếu xương đùi của người đàn ông cao khoảng 1,2m.”

Anh có thể hoàn thành nó ngay cả khi không tìm thấy chiếc xương phù hợp. Nhưng thiếu nó, tác phẩm của anh sẽ không hoàn hảo.

Thông thường Demiurge sẽ tự dàn xếp và làm gì đó với điều này, nhưng đây là món quà dành tặng Chúa tể vĩ đại, vì vậy anh muốn làm cho nó thật hoàn hảo.

“Sẽ thật tuyệt vời nếu mình tìm được cái gì đó phù hợp.”

Demiurge đi đi lại lại với một tâm trạng tốt.

Thực tế, Demiurge thích tạo ra các tác phẩm như vậy. Hứng thú của anh không phải là việc sử dụng xương để làm một tác phẩm mà giống như công việc của một thợ mộc. Hiểu biết của anh trong lĩnh vực này là khá rộng, từ các tác phẩm nghệ thuật cho tới đồ nội thất, kỹ năng của anh đã vượt qua những tay câu cá lão làng vào dịp cuối tuần.

Nếu bỏ qua vật liệu mà anh ấy sử dụng, bất kỳ ai cũng phải ấn tượng bởi vẻ đẹp từ các tác phẩm của anh.

Tất cả đều được trưng bày trong căn phòng này, chẳng hạn như bức tượng bán thân bằng đồng được làm từ dung nham, mọi loại ghế và xích được làm bởi Demiurge. Chúng đều có thể sử dụng trong thực tế hoặc làm đồ trang trí nhưng tất cả đều tuyệt mỹ.

Trong khi Demiurge đang nghiên cứu vật liệu anh lấy từ một góc của căn phòng, anh cảm thấy có chuyển động gần lối vào.

Demiurge nhẹ nhàng đặt khúc xương lại chỗ cũ và cất giữ tác phẩm không thay thế được mà anh muốn tặng cho Chúa tể của mình, tập trung vào động tĩnh bên ngoài. Thông thường thì bên ngoài là thuộc hạ hoặc đồng cấp của anh. Không ai có thể phá vỡ ba lớp phòng vệ của anh mà không bị phát hiện, nhưng Demiurge vẫn phải cảnh giác đối với kẻ đã kiểm soát tâm trí của Shalltear.

Vài giây sau, ai đó mở cửa căn phòng. Hắn ta xuất hiện trong bộ đồ trắng tinh khiết, đeo mặt nạ với một cái mỏ dài như một con chim.

Peruchinera.

Hắn là một chú hề, một tạo vật của Đấng Tối cao giống như Demiurge. Đối với công việc này, hắn được phân công trợ giúp Demiurge.

Xác nhận không có sự kiểm soát tâm trí ở đây, căng thẳng trong mắt Demiurge dần phân tán, anh cũng nới lỏng phòng bị của mình.

“Demiurge-sama, da đã được lột.”

Những lời này làm Demiurge cảm thấy chút xấu hổ.

Demiurge muốn tự mình làm công việc này, nhưng để chống lại những kẻ thù bí ẩn, anh không thể dồn toàn bộ thời gian của mình vào đó mà phải giao nhiệm vụ cho Peruchinera.

Demiurge không thể hiện cảm xúc và đưa ra chỉ thị mới cho Peruchinera.

“Làm tốt lắm. Hãy triển khai giai đoạn tiếp theo. Sẽ thật thiếu tôn trọng đối với Ainz-sama nếu cứ để nó như thế này.”

Demiurge hỏi Peruchinera đang cúi chào nhã nhặn.

“Có ai chết không?”

“Không. Do chịu sự hành hạ, nên họ chỉ mất ý thức, chúng ta có tiếp tục lột da sớm hơn. Một vài kẻ không chịu chữa trị… nhưng vẫn nằm trong tính toán, vì thế không có vấn đề gì.”

“Thật tráng lệ.”

Phải mất rất nhiều công sức để thu thập nguyên liệu, bọn họ phải được lột da thêm vài nữa thể hiện giá trị. Đó sẽ là như vậy, nhưng anh không muốn lột da họ khi mà họ không cảm thấy đau hoặc ngấm thuốc mê.

“Tôi muốn mọi người được hạnh phúc.”

Peruchinera đột nhiên nói, làm cho Demiurge nhớ đến nhân cách của hắn ta.

Peruchinera được biết đến trong toàn thể Nazarick bởi sự nhận từ và dịu dàng. Hăn được tạo ra với mục đích làm cho mọi người hạnh phúc và hành động của hắn dựa trên đức tin này.

“Những cư dân trong Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick đã tìm thấy hạnh phúc khi được phục vụ Ainz-sama.”

Demiurge gật đầu đồng ý.

“Ta hiểu. Ta muốn hỏi ngươi một câu, Peruchinera, người có nghĩ rằng những người khác cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi được phục vụ cho Nazarick?”

“Làm sao mà được, tôi không có ý đó. Chúng ta cảm thấy hạnh phúc vì được phục vụ Ainz-sama vì chúng ta có thể khóc với những giọt nước mắt vui sướng. Nhưng nếu họ bị buộc phải làm như vậy, đó sẽ không phải là hạnh phúc.”

“Ohh, thế chúng ta nên làm gì với điều này?”

“Đơn giản, chúng ta chỉ cần chọn ra một người và chắt đứt hai tay của hắn. Bằng cách đó, những kẻ khác sẽ so sánh mình với hắn và cảm thấy may mắn hơn. Thật tuyệt vời. Và để làm cho kẻ bị chặt đứt hai tay cảm thấy may mắn, chúng ta chỉ cần chặt đứt hai chân của một tên khác. Ahhh, mình đã giúp cho nhiều người được hạnh phúc.”

Demiurge thấy sự hài lòng của chú hề đang ngửa đầu bật cười.

“Ta hiểu rồi, ngươi nói đúng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Overlord Light Novel

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook