Chương 75: Anh sẽ vì em ra sinh vào tử
Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử
03/01/2016
“Lăng Tịch, anh đừng làm tôi sợ có được hay ko? Tôi ko muốn anh gặp
chuyện, đừng như vậy mà” Khóc lóc , tôi vỗ vào cái nóc thùng trên đầu
“Tôi muốn đi ra ngoài, để cho họ bắt tôi cũng được, chỉ cần cứu anh là
được rồi, để họ bắt tôi đi!” Vỗ vào thùng sẽ làm kinh động mọi người,
Kha Vũ sẽ dẫn đám người kéo đến
“Tiểu Nhứ, anh nói rồi………….anh sẽ vì em ra sinh……….vào tử……….anh, làm được”
Lăng Tịch vô lực gục đầu xuống………
“Lăng Tịch! Lăng Tịch!” Tôi ko hề quan tâm có bị người ta phát hiện hay ko nữa, tôi khóc thật to, điên cuồng vỗ vào vách thùng dầu
“Khốn kiếp, nói chuyện đi! Tôi ko muốn anh chết, có nghe ko? Tôi ko muốn anh chết! Nếu như anh chết, tôi mãi mãi sẽ ko tha thứ cho anh!”
Ngoại trừ tiếng bước chân chay tới, tôi ko còn cảm giác được hơi thở của Lăng Tịch, tôi luống cuống “Lăng Tịch……..Lăng Tịch, anh đừng làm tôi sợ có được hay ko? Phụ nữ mang thai ko thể hoảng sợ , mau cùng tôi nói vài lời đi, đừng đùa nói chuyện đi!”
Cúi đầu van xin, tôi điên cuồng la lối “Khốn kiếp! Tôi hận anh! Tên ngốc này! Đồ ngốc! Ai bảo anh đến cứu?! Ai bảo anh xen vào việc của người khác? Ai bảo anh lấy sinh mệnh mình đánh đổi! Anh là đồ ngốc, đồ ngốc………….đồ ngốc…….huhu……..đồ ngốc………….”
Đột ngột từ bên ngoài truyền ra một trận âm thanh hỗn loạn, là tiếng súng hòa cùng với tiếng còi hụ của cảnh sát
Nắp thùng được mở ra, tôi vội vàng đứng lên, nắm thật chặt cánh tay người
“Tu Nghệ, mau cứu Lăng Tịch! mau cứu hắn, hắn hình như bị trúng đạn rồi” Bạch Tu Nghệ ôm tôi ra , vẻ mặt đau khổ nhìn về hướng bên cạnh . Lăng Tịch lẳng lặng nằm ở trên băng ca………..mãi cho đến khi có người trùm vải trắng qua đỉnh đầu hắn
“Không!!” Dùng hết tất cả sức lực tôi hét lên bằng tất cả nỗi đau , bi ai, buồn phiền trong lòng . Sau khi hét, cảm thấy cả người dường như đã mất đi 1 phần linh hồn, tôi yếu ớt té xuống ……
_________________
“Tiểu Nhứ!”
“Tôi muốn làm ba đứa bé!”
“Đừng ……….tàn nhẫn với tôi được chứ?”
“Đừng bỏ rơi tôi, đừng để tôi phải cô độc”
“Tiểu Nhứ, em là người anh thật lòng yêu”
“Anh sẽ vì em ra sinh…………vào tử………”
_______________________
“Đừng!” Tôi hoảng sợ mở mắt, nước mắt ngay sau đó đã trào ra “Lăng Tịch, tôi ko muốn anh chết!”
Bạch Tu Nghệ đau khổ đỡ lấy tôi “Đừng như vậy mà Tiểu Nhứ, bình tĩnh 1 chút”
Dần dần, tôi cũng bình tĩnh trở lại, ko khóc cũng không náo loạn, chẳng qua chỉ mở to hai mắt thẫn thờ nhìn, lẫm bẩm tự nói 1 mình
“Lăng Tịch đã chết…………vì cứu mình , hắn trúng đạn rồi………..” Quay đầu, tôi nhìn về Bạch Tu Nghệ “Lăng Tịch đã chết, hắn là vì cứu em nên mới chết…………hắn trúng đạn rồi, hắn chảy thật là nhiều máu………….cũng là vì cứu em………….”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Em đang hành hạ mình, hành hạ anh!” Bạch Tu Nghệ kéo tôi lại, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt hắn
“Lăng Tịch đã chết, nhưng hắn ko bao giờ hối hận vì đã cứu em. Tựa như anh, anh cũng sẽ ko chút do dự làm chuyện tương tự”
“Ko” Tôi cuống quýt cắt lời hắn “Em ko muốn anh cũng giống hắn, em ko muốn anh bởi vì cứu em mà chết , đừng , đừng, đừng như vậy!!”
Bạch Tu Nghệ ôm chặt lấy tôi “Em đừng hành hạ mình nữa có được hay ko?Thứ mà Lăng Tịch muốn ko phải là loại kết quả này” Bạch Tu Nghệ hai mắt thấm ướt nước mắt “Hắn ………..cũng là anh em ruột của anh”
Lăng Tịch ơi, Lăng Tịch! Cái tên thoạt nhìn xấu xa, nhưng tâm tính lại vô cùng thiện lương.
“Huhu………….” Nhào vào lòng Bạch Tu Nghệ, tôi gào khóc . Khóc đến dừng ko được, cũng ko muốn dừng lại , nếu ko khóc như vậy, chỉ sợ tim tôi sẽ đau đến chết
“Lăng Tịch đã chết, Lăng Tịch đã chết, hắn đã chết……….huhu………..hắn ko bao giờ…….có thể trở về nữa rồi. Hắn là vì cứu em nên mới chết…. Emko muốn cái kết quả này, em ko muốn……….em muốn hắn sống, tôi chỉ muốn hắn sống”
Bạch Tu Nghệ ko nói gì chịu đựng nỗi đau khổ của nàng, nếu như hắn có thể tùy thời chăm sóc , bảo vệ nàng tốt thì chuyện ngày hôm nay cũng sẽ ko xảy ra . Lăng Tịch cũng có thể sống tốt . Hắn hận mình, hận mình ko cố gắng hết sức
Trời, đã có chút trở lạnh . Lá trên cây rụng đã ko còn bao nhiêu chiếc , chỉ cần có vài cơn gió lạnh run thổi tới, thì là cũng sẽ tùy thời chấm dứt cuộc sống của mình . Cây , trở nên trụi lủi, nó đã ko còn cái gì để có thể cống hiến cho mùa đông nữa rồi, bởi vì mùa thu , đã cướp đi của nó tất cả
“Tiểu Nhứ” Quản gia gọi tôi “Xe đang đợi ở bên ngoài”
“A” Tôi ngay sau đó đi ra ngoài, Bạch Tu Nghệ đã sớm ngồi vào trong xe
“Bạch thúc ko đi?” Tôi nhàn nhạt hỏi
“Ba sợ ko thể chịu được cái cảnh này” Bạch Tu Nghệ trầm tĩnh nói
Kể từ sự khi cái chuyện đó xảy ra, giữa tôi và Bạch Tu Nghệ lúc này dường như đã nổi lên 1 bức tường, ko ai có thể nhảy qua, cũng như chạy thoát
Hôm này, la tang lễ của Lăng Tịch .Đám người Dương Tử khuyên tôi đừng nên đi, họ sợ tôi sẽ chịu ko nỗi mà đánh mất tinh thần , nhưng tôi lại cố ý muốn tới, bởi vì hắn sẽ rất vui khi thấy tôi
Dọc đường đi, chúng tôi ko ai nói với nhau lấy một lời . Xe dần dần lái vào nghĩa địa, rất nhiều người cũng đã đến . Tôi nhìn sơ qua thấy có Lisa, Ti, và cả người của Bạch thị………………
Đột ngột , ko muốn đối mắt với họ , tôi nhẹ nhàng nói với Bạch Tu Nghệ “Em đi dạo xung quanh”
Thật lâu đưa mắt nhìn tôi, hắn gật đầu “Đừng đi xa, xong việc anh sẽ đi tìm em”
“Ừ” Hắn biết tôi ko muốn lấy thân phận là người được cứu đứng ở nơi đó, cũng biết tôi ko muốn đối với đám người họ . Vì Lăng Tịch cũng là con cháu của Bạch gia, nên Bạch Tu Nghệ phụ trách cả tang lễ, nỗi buồn cùng bất đắc dĩ của hắn, tôi cũng có thể hiểu
Lẳng lặng , tôi bước lên núi , tìm được cái mộ bia mới vừa dựng , nhưng lại phát hiện đã có người đến trước so với tôi .
Thấy tôi, cô gái kia có chút kinh ngạc, chằm chằm nhìn vào đôi mắt . Nàng là một cô gái rất thanh tú mà ko mất đi cá tính của mình, đột ngột, tôi nhớ đến Dương Tử đã từng nhắc đến chuyện Lăng Tịch quen bạn gái . Đối với nàng, tôi chợt cảm thấy thật áy náy, nếu như ko phải tôi, hẳn nàng và Lăng Tịch còn có thể hạnh phúc ở bên nhau
“Thật xin lỗi” Tôi cúi đầu, cố nén nước mắt, lại phát hiện mình làm vậy thật phí công, vì nước mắt đã mãnh liệt chảy xuống
“Tiểu Nhứ, anh nói rồi………….anh sẽ vì em ra sinh……….vào tử……….anh, làm được”
Lăng Tịch vô lực gục đầu xuống………
“Lăng Tịch! Lăng Tịch!” Tôi ko hề quan tâm có bị người ta phát hiện hay ko nữa, tôi khóc thật to, điên cuồng vỗ vào vách thùng dầu
“Khốn kiếp, nói chuyện đi! Tôi ko muốn anh chết, có nghe ko? Tôi ko muốn anh chết! Nếu như anh chết, tôi mãi mãi sẽ ko tha thứ cho anh!”
Ngoại trừ tiếng bước chân chay tới, tôi ko còn cảm giác được hơi thở của Lăng Tịch, tôi luống cuống “Lăng Tịch……..Lăng Tịch, anh đừng làm tôi sợ có được hay ko? Phụ nữ mang thai ko thể hoảng sợ , mau cùng tôi nói vài lời đi, đừng đùa nói chuyện đi!”
Cúi đầu van xin, tôi điên cuồng la lối “Khốn kiếp! Tôi hận anh! Tên ngốc này! Đồ ngốc! Ai bảo anh đến cứu?! Ai bảo anh xen vào việc của người khác? Ai bảo anh lấy sinh mệnh mình đánh đổi! Anh là đồ ngốc, đồ ngốc………….đồ ngốc…….huhu……..đồ ngốc………….”
Đột ngột từ bên ngoài truyền ra một trận âm thanh hỗn loạn, là tiếng súng hòa cùng với tiếng còi hụ của cảnh sát
Nắp thùng được mở ra, tôi vội vàng đứng lên, nắm thật chặt cánh tay người
“Tu Nghệ, mau cứu Lăng Tịch! mau cứu hắn, hắn hình như bị trúng đạn rồi” Bạch Tu Nghệ ôm tôi ra , vẻ mặt đau khổ nhìn về hướng bên cạnh . Lăng Tịch lẳng lặng nằm ở trên băng ca………..mãi cho đến khi có người trùm vải trắng qua đỉnh đầu hắn
“Không!!” Dùng hết tất cả sức lực tôi hét lên bằng tất cả nỗi đau , bi ai, buồn phiền trong lòng . Sau khi hét, cảm thấy cả người dường như đã mất đi 1 phần linh hồn, tôi yếu ớt té xuống ……
_________________
“Tiểu Nhứ!”
“Tôi muốn làm ba đứa bé!”
“Đừng ……….tàn nhẫn với tôi được chứ?”
“Đừng bỏ rơi tôi, đừng để tôi phải cô độc”
“Tiểu Nhứ, em là người anh thật lòng yêu”
“Anh sẽ vì em ra sinh…………vào tử………”
_______________________
“Đừng!” Tôi hoảng sợ mở mắt, nước mắt ngay sau đó đã trào ra “Lăng Tịch, tôi ko muốn anh chết!”
Bạch Tu Nghệ đau khổ đỡ lấy tôi “Đừng như vậy mà Tiểu Nhứ, bình tĩnh 1 chút”
Dần dần, tôi cũng bình tĩnh trở lại, ko khóc cũng không náo loạn, chẳng qua chỉ mở to hai mắt thẫn thờ nhìn, lẫm bẩm tự nói 1 mình
“Lăng Tịch đã chết…………vì cứu mình , hắn trúng đạn rồi………..” Quay đầu, tôi nhìn về Bạch Tu Nghệ “Lăng Tịch đã chết, hắn là vì cứu em nên mới chết…………hắn trúng đạn rồi, hắn chảy thật là nhiều máu………….cũng là vì cứu em………….”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Em đang hành hạ mình, hành hạ anh!” Bạch Tu Nghệ kéo tôi lại, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt hắn
“Lăng Tịch đã chết, nhưng hắn ko bao giờ hối hận vì đã cứu em. Tựa như anh, anh cũng sẽ ko chút do dự làm chuyện tương tự”
“Ko” Tôi cuống quýt cắt lời hắn “Em ko muốn anh cũng giống hắn, em ko muốn anh bởi vì cứu em mà chết , đừng , đừng, đừng như vậy!!”
Bạch Tu Nghệ ôm chặt lấy tôi “Em đừng hành hạ mình nữa có được hay ko?Thứ mà Lăng Tịch muốn ko phải là loại kết quả này” Bạch Tu Nghệ hai mắt thấm ướt nước mắt “Hắn ………..cũng là anh em ruột của anh”
Lăng Tịch ơi, Lăng Tịch! Cái tên thoạt nhìn xấu xa, nhưng tâm tính lại vô cùng thiện lương.
“Huhu………….” Nhào vào lòng Bạch Tu Nghệ, tôi gào khóc . Khóc đến dừng ko được, cũng ko muốn dừng lại , nếu ko khóc như vậy, chỉ sợ tim tôi sẽ đau đến chết
“Lăng Tịch đã chết, Lăng Tịch đã chết, hắn đã chết……….huhu………..hắn ko bao giờ…….có thể trở về nữa rồi. Hắn là vì cứu em nên mới chết…. Emko muốn cái kết quả này, em ko muốn……….em muốn hắn sống, tôi chỉ muốn hắn sống”
Bạch Tu Nghệ ko nói gì chịu đựng nỗi đau khổ của nàng, nếu như hắn có thể tùy thời chăm sóc , bảo vệ nàng tốt thì chuyện ngày hôm nay cũng sẽ ko xảy ra . Lăng Tịch cũng có thể sống tốt . Hắn hận mình, hận mình ko cố gắng hết sức
Trời, đã có chút trở lạnh . Lá trên cây rụng đã ko còn bao nhiêu chiếc , chỉ cần có vài cơn gió lạnh run thổi tới, thì là cũng sẽ tùy thời chấm dứt cuộc sống của mình . Cây , trở nên trụi lủi, nó đã ko còn cái gì để có thể cống hiến cho mùa đông nữa rồi, bởi vì mùa thu , đã cướp đi của nó tất cả
“Tiểu Nhứ” Quản gia gọi tôi “Xe đang đợi ở bên ngoài”
“A” Tôi ngay sau đó đi ra ngoài, Bạch Tu Nghệ đã sớm ngồi vào trong xe
“Bạch thúc ko đi?” Tôi nhàn nhạt hỏi
“Ba sợ ko thể chịu được cái cảnh này” Bạch Tu Nghệ trầm tĩnh nói
Kể từ sự khi cái chuyện đó xảy ra, giữa tôi và Bạch Tu Nghệ lúc này dường như đã nổi lên 1 bức tường, ko ai có thể nhảy qua, cũng như chạy thoát
Hôm này, la tang lễ của Lăng Tịch .Đám người Dương Tử khuyên tôi đừng nên đi, họ sợ tôi sẽ chịu ko nỗi mà đánh mất tinh thần , nhưng tôi lại cố ý muốn tới, bởi vì hắn sẽ rất vui khi thấy tôi
Dọc đường đi, chúng tôi ko ai nói với nhau lấy một lời . Xe dần dần lái vào nghĩa địa, rất nhiều người cũng đã đến . Tôi nhìn sơ qua thấy có Lisa, Ti, và cả người của Bạch thị………………
Đột ngột , ko muốn đối mắt với họ , tôi nhẹ nhàng nói với Bạch Tu Nghệ “Em đi dạo xung quanh”
Thật lâu đưa mắt nhìn tôi, hắn gật đầu “Đừng đi xa, xong việc anh sẽ đi tìm em”
“Ừ” Hắn biết tôi ko muốn lấy thân phận là người được cứu đứng ở nơi đó, cũng biết tôi ko muốn đối với đám người họ . Vì Lăng Tịch cũng là con cháu của Bạch gia, nên Bạch Tu Nghệ phụ trách cả tang lễ, nỗi buồn cùng bất đắc dĩ của hắn, tôi cũng có thể hiểu
Lẳng lặng , tôi bước lên núi , tìm được cái mộ bia mới vừa dựng , nhưng lại phát hiện đã có người đến trước so với tôi .
Thấy tôi, cô gái kia có chút kinh ngạc, chằm chằm nhìn vào đôi mắt . Nàng là một cô gái rất thanh tú mà ko mất đi cá tính của mình, đột ngột, tôi nhớ đến Dương Tử đã từng nhắc đến chuyện Lăng Tịch quen bạn gái . Đối với nàng, tôi chợt cảm thấy thật áy náy, nếu như ko phải tôi, hẳn nàng và Lăng Tịch còn có thể hạnh phúc ở bên nhau
“Thật xin lỗi” Tôi cúi đầu, cố nén nước mắt, lại phát hiện mình làm vậy thật phí công, vì nước mắt đã mãnh liệt chảy xuống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.