Chương 74: Cô gái thắp sáng cuộc sống của tôi
Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử
03/01/2016
Mặc dù tình huống bây giờ rất khẩn cấp, nhưng Lăng Tịch phải đi chậm
lại để phối hợp vối tốc độ đi của tôi , chúng tôi tìm một cái sườn xe
lớn làm chỗ che chắn, núp trpng bóng tối , nhịp thở của tôi càng ngày
càng gấp, chân có chút run run, chính tôi cũng ko biết mình còn có thể
chạy tiếp nữa hay ko
“Người đâu?” Đột ngột , người trong phòng trực ban toàn bộ vọt ra . Hướng về phía chúng tôi chạy tới, Lăng Tịch vội kéo tôi qua trốn vào gầm xe,sau khi hắn nhìn thấy góc tường ngổn ngang thùng dầu, lại lập tức kéo tôi chạy đến , mở nắp 1 cái thùng trong số đó lên , rồi mới lo lắng nói với tôi “Tiểu Nhứ, em trốn vào bên trong đi, có xảy ra chuyện gì thì cũng ko được đi ra ngoài”
“Ừ” Tôi gật đầu
Hắn ôm lấy tôi thả vào bên trong, đậy nắp thùng dầu trước khi dặn dò 1 lần nữa
“Nhớ kĩ ngàn vạn lần cũng ko được đi ra ngoài”
Nhìn hắn căn bản vốn ko có ý ẩn thân ở chỗ này , tôi vội vàng hỏi “Anh muốn đi đâu? Đừng đi, bọn họ có súng”
Tiếng bước chân cùng tiếng chửi rủa của đám người ngày càng gần , Lăng Tịch cho tôi một nụ cười trấn an “Đừng lo lắng , tôi sẽ núp ở một chỗ gần em: Ko nói gì thêm, hắn đè đầu tôi xuống đậy nắp lên .
Trong nháy mắt, trước mắt tôi đã là một mảng tối đen nhánh, thính giác củng trở nên nhạy bén lạ thường . Tôi nghe thấy Lăng Tịch chạy về phương hướng ngược lại , trong lòng từng trận lo lắng, hắn đang làm gì thế? Hắn muốn dẫn bọn họ rời đi sao? Tên ngu ngốc này
Lăng Tịch chạy đến một cái sườn xe đối diện với chỗ của Liễu Nhứ, hắn ngừng thở chăm chú nhìn vào bước chân của đám người kia . Thấy bọn họ chạy tới mấy thùng dầu gần đó, bắt đầu tỏ ra nghi ngờ, hắn bèn làm ra một tiếng động nhỏ . Tất cả mọi người cảnh giác quay đầu, sau đó lại rất ăn ý chạy về phía bên này
. Lăng Tịch lập tức từ dưới gầm xe chui ra, ko biết là cố tình hay vô ý, hắn lại để cho đám người phía sau thấy bóng dáng mình . Rất nhanh, hắn chạy về chỗ mấy thùng dầu lân cận . Phía trước đã ko còn đường đi, Lăng Tịch từ từ dừng lại, dồn dập thở . Xoay người , hắn đã bị bốn người bao vây xung quanh
“Con nhỏ kia ở đâu?”
“Hừ” Lăng Tịch khinh thường hừ 1 tiếng, căn bản ko đem câu hỏi của bọn họ vào tai , trong tay vẫn nắm chặt thiết côn . Bốn người kia cũng ko cùng hắn phí lời, cùng nhau hướng về phía Lăng Tịch xông lại . Vung vẫy thiết côn, động tác của Lăng Tịch vừa nhanh vừa hiểm , ko đến mấy phút, 4 người kia cũng ko còn chống đỡ được
“Đoàng!”
Tiếng động kia là gì? Là tiếng súng sao? Đã xảy ra chuyện gì? Lăng Tịch ra sao rồi? Tôi cắn chặt môi ko để cho mình kêu ra thành tiếng, đem lỗ tai dán lên vách thùng……….
Nhìn vết thương trước ngực, máu đang ào ạt chảy ra , thanh thiết côn trong tay cũng “Leng keng” một tiếng rơi xuống đất, cả người xụi lơ, hắn ngã xuống , lưng tựa vào một thùng dầu gần đó , thùng dầu đó cũng chính là thùng dầu Liễu Nhứ ẩn thân
Kha Vũ từ từ đến gần Lăng Tịch, đem họng súng còn hơi thuốc súng nhắm vào hắn, mặt ko chút thay đổi nói “Nó ở đâu?” (Rin: dùng súng đấu với một người tay ko ,hừ hừ hết sức hèn hạ)
Đè lại phần bị thương, Lăng Tịch hổn hển thở lên, trên trán đã toát mồ hôi lạnh . Song ánh mắt hắn vẫn tràn đầy châm chọc, khóe miệng vung lên một nụ cười tà , nâng một tay lên , lại giơ ngón tay giữa .
Kha Vũ nhíu mày, muốn nổ súng , nhưng lại bị đám người bên cạnh ngăn cản “Tiếng súng sẽ khiến cảnh sát chú ý”
Hạ súng xuống, Kha Vũ nhìn thẳng Lăng Tịch một hồi, rồi đột ngột nở nụ cười lạnh , đầy tự tin nói
“Tao biết Liễu Nhứ núp ở đâu rồi”
Vẻ mặt Lăng Tịch trong nháy mắt cứng đờ, theo bản năng hắn nhìn về một loạt thùng đựng bộ phận xe , theo tầm mắt của hắn nhìn lại, Kha Vũ dễ dàng nói
“Tao nghĩ hiện tại tao đã biết nó trốn ở đâu”
Lăng Tịch lập tức lộ vẻ khó chịu vạn phần, khiến cho Kha Vũ càng thêm tin chắc. Vẫy tay 1 cái, hắn kéo mọi người chạy về phía bên kia , thấy người rời đi, trên mặt Lăng Tịch chợt nở nụ cười giễu cợt
“Đồ ngốc”
Tình hình bên ngoài, tôi đã hiểu được đại khái, run giọng, tôi hỏi “Lăng Tịch có phải anh đã trúng đạn rồi hay ko?”
Lăng Tịch lập tức dịu dàng an ủi tôi “Ko sao, chỉ là chút vết thương nhỏ” nhưng giọng nói của hắn đã trở nên yếu ớt vô lực , vết thương nhỏ ko thể khiến hắn trở thành như vậy . Tôi gấp đến mức muốn đi ra ngoài nhìn hắn
“Lăng Tịch, họ đã đi xa chưa?”
“Ừ” Hắn đắc ý nói “Ai mà nghĩ tới ……em lại núp …….. phía sau tôi trong cái thùng dầu này?” Giọng nói của hắn càng lúc càng suy yếu, nhịp thở cũng bắt đầu bất ổn định , máu đã nhiễm đỏ phân nữa bộ ngực
“Tôi muốn đi ra ngoài xem anh” Tôi gấp đến mức nước mắt cũng trào ra, nhất định là hắn đã bị thương rất nặng
“Ko được!” Hắn vội vàng cắt lời tôi, nhưng cũng bởi vì kích động mà khiến hắn phải một trận ho khan, ho đến mức máu tươi ko ngừng trào ra
“Lăng Tịch, anh làm sao vậy?” Hướng về phía vách thùng , lòng tôi gấp rút, hỏi
“Haha, ko có gì” Lau máu nơi miệng, nhìn cái đám ngốc đối diện đang lái xe từng chiếc từng chiếc rời đi , nhưng vẫn ko quên nhìn chăm chú hắn . Lăng Tịch dần dần buông lỏng trở lại, cơn buồn ngủ lại đột ngột kéo đến, hắn có chút ko kiểm soát được đôi mắt
“Tiểu Nhứ?” Lấy lại tinh thần, hắn gọi cái tên vẫn in sâu vào trong đáy lòng hắn
“Ừ” Tôi qua loa dụi mắt, vội vàng lên tiếng . Giọng nói của hắn sao lại nhẹ như vậy? Nhẹ đến mức khiến tôi nghĩ nó có thể hóa thành lông vũ mà theo gió bay đi
“Nhớ được lần đầu chúng ta gặp nhau ko?” Ký ức ngọt ngào lại xuất hiện trước mặt Lăng Tịch
“Nhớ” Giọng nói của tôi nghẹn ngào, mặc dù tôi ko thể nhìn thấy được người phía ngoài, nhưng tôi cảm giác được, tình trạng của hắn hiện ko được tốt . Tim đã xót thật sâu
“Haha” Nhớ đến ngày đó, Lăng Tịch cười khẽ “Tôi rất kì quái, tại sao lại có một chuyện buồn cười như vậy? Cô gái kia cũng thật thú vị, sau đó………lại ko giải thích được, vì sao tôi muốn đến gần em…………..” Lại là một tràn ho mãnh liệt, nhưng ngay sau tràn ho đó là thật nhiều máu tươi xông ra
Ko hề suy nghĩ nhiều, tôi lập tức đội nắp thùng dầu lên, những vẫn ko sao đẩy nó ra được , mặc cho tôi dùng sức như thế nào cũng ko được . Tôi khóc càng lớn hơn “Lăng Tịch, hãy cho tôi ra ngoài, xin anh, cho tôi xem anh như thế nào, được ko? Lăng Tịch…….xin anh”
Dù tôi khóc lóc cầu xin, Lăng Tịch vẫn mắc điếc tai ngơ, vẫn đắm chìm trong kí ức “Cái ngày em tặng tôi bánh sinh nhật cũng ko phải là ngày sinh của tôi , nhưng tôi lại ko muốn nói cho em biết, ngày đó chính em đã thắp sáng cuộc sống của tôi ………..Cho nên, tôi đã quyết định, xem ngày đó như ngày sinh thật sự của mình, bởi vì ngày đó đã có một cô bé tên Liễu Nhứ hồi sinh cuộc sống của tôi”
“Đừng, Lăng Tịch, dừng nói…………..anh mau chạy đi, rời khỏi chỗ này đi thôi, đừng lo cho tôi, tôi xin anh! Chạy mau đi, tôi xin anh…………” Tôi khóc lóc khẩn cầu hắn, tôi ko muốn hắn xảy ra chuyện , tôi muốn hắn sống
“Bất kể………..là dẫn em đi ăn đồ ăn Pháp………..hay là tắm suối nước nóng………cũng là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời anh…….thứ mà mỗi ngày anh đều nhớ đến…………Vì thế dù cho anh có đi nơi nào…………….cũng mãi mãi sẽ ko bao giờ quên………….một cô gái có cái tên Liễu Nhứ …………”
“Lăng Tịch, chạy đi…………….tôi xin anh…..”
“Tiểu Nhứ…………….” Hai mắt Lăng Tịch dần dần mất thần “Em là người anh thật lòng yêu”
“Người đâu?” Đột ngột , người trong phòng trực ban toàn bộ vọt ra . Hướng về phía chúng tôi chạy tới, Lăng Tịch vội kéo tôi qua trốn vào gầm xe,sau khi hắn nhìn thấy góc tường ngổn ngang thùng dầu, lại lập tức kéo tôi chạy đến , mở nắp 1 cái thùng trong số đó lên , rồi mới lo lắng nói với tôi “Tiểu Nhứ, em trốn vào bên trong đi, có xảy ra chuyện gì thì cũng ko được đi ra ngoài”
“Ừ” Tôi gật đầu
Hắn ôm lấy tôi thả vào bên trong, đậy nắp thùng dầu trước khi dặn dò 1 lần nữa
“Nhớ kĩ ngàn vạn lần cũng ko được đi ra ngoài”
Nhìn hắn căn bản vốn ko có ý ẩn thân ở chỗ này , tôi vội vàng hỏi “Anh muốn đi đâu? Đừng đi, bọn họ có súng”
Tiếng bước chân cùng tiếng chửi rủa của đám người ngày càng gần , Lăng Tịch cho tôi một nụ cười trấn an “Đừng lo lắng , tôi sẽ núp ở một chỗ gần em: Ko nói gì thêm, hắn đè đầu tôi xuống đậy nắp lên .
Trong nháy mắt, trước mắt tôi đã là một mảng tối đen nhánh, thính giác củng trở nên nhạy bén lạ thường . Tôi nghe thấy Lăng Tịch chạy về phương hướng ngược lại , trong lòng từng trận lo lắng, hắn đang làm gì thế? Hắn muốn dẫn bọn họ rời đi sao? Tên ngu ngốc này
Lăng Tịch chạy đến một cái sườn xe đối diện với chỗ của Liễu Nhứ, hắn ngừng thở chăm chú nhìn vào bước chân của đám người kia . Thấy bọn họ chạy tới mấy thùng dầu gần đó, bắt đầu tỏ ra nghi ngờ, hắn bèn làm ra một tiếng động nhỏ . Tất cả mọi người cảnh giác quay đầu, sau đó lại rất ăn ý chạy về phía bên này
. Lăng Tịch lập tức từ dưới gầm xe chui ra, ko biết là cố tình hay vô ý, hắn lại để cho đám người phía sau thấy bóng dáng mình . Rất nhanh, hắn chạy về chỗ mấy thùng dầu lân cận . Phía trước đã ko còn đường đi, Lăng Tịch từ từ dừng lại, dồn dập thở . Xoay người , hắn đã bị bốn người bao vây xung quanh
“Con nhỏ kia ở đâu?”
“Hừ” Lăng Tịch khinh thường hừ 1 tiếng, căn bản ko đem câu hỏi của bọn họ vào tai , trong tay vẫn nắm chặt thiết côn . Bốn người kia cũng ko cùng hắn phí lời, cùng nhau hướng về phía Lăng Tịch xông lại . Vung vẫy thiết côn, động tác của Lăng Tịch vừa nhanh vừa hiểm , ko đến mấy phút, 4 người kia cũng ko còn chống đỡ được
“Đoàng!”
Tiếng động kia là gì? Là tiếng súng sao? Đã xảy ra chuyện gì? Lăng Tịch ra sao rồi? Tôi cắn chặt môi ko để cho mình kêu ra thành tiếng, đem lỗ tai dán lên vách thùng……….
Nhìn vết thương trước ngực, máu đang ào ạt chảy ra , thanh thiết côn trong tay cũng “Leng keng” một tiếng rơi xuống đất, cả người xụi lơ, hắn ngã xuống , lưng tựa vào một thùng dầu gần đó , thùng dầu đó cũng chính là thùng dầu Liễu Nhứ ẩn thân
Kha Vũ từ từ đến gần Lăng Tịch, đem họng súng còn hơi thuốc súng nhắm vào hắn, mặt ko chút thay đổi nói “Nó ở đâu?” (Rin: dùng súng đấu với một người tay ko ,hừ hừ hết sức hèn hạ)
Đè lại phần bị thương, Lăng Tịch hổn hển thở lên, trên trán đã toát mồ hôi lạnh . Song ánh mắt hắn vẫn tràn đầy châm chọc, khóe miệng vung lên một nụ cười tà , nâng một tay lên , lại giơ ngón tay giữa .
Kha Vũ nhíu mày, muốn nổ súng , nhưng lại bị đám người bên cạnh ngăn cản “Tiếng súng sẽ khiến cảnh sát chú ý”
Hạ súng xuống, Kha Vũ nhìn thẳng Lăng Tịch một hồi, rồi đột ngột nở nụ cười lạnh , đầy tự tin nói
“Tao biết Liễu Nhứ núp ở đâu rồi”
Vẻ mặt Lăng Tịch trong nháy mắt cứng đờ, theo bản năng hắn nhìn về một loạt thùng đựng bộ phận xe , theo tầm mắt của hắn nhìn lại, Kha Vũ dễ dàng nói
“Tao nghĩ hiện tại tao đã biết nó trốn ở đâu”
Lăng Tịch lập tức lộ vẻ khó chịu vạn phần, khiến cho Kha Vũ càng thêm tin chắc. Vẫy tay 1 cái, hắn kéo mọi người chạy về phía bên kia , thấy người rời đi, trên mặt Lăng Tịch chợt nở nụ cười giễu cợt
“Đồ ngốc”
Tình hình bên ngoài, tôi đã hiểu được đại khái, run giọng, tôi hỏi “Lăng Tịch có phải anh đã trúng đạn rồi hay ko?”
Lăng Tịch lập tức dịu dàng an ủi tôi “Ko sao, chỉ là chút vết thương nhỏ” nhưng giọng nói của hắn đã trở nên yếu ớt vô lực , vết thương nhỏ ko thể khiến hắn trở thành như vậy . Tôi gấp đến mức muốn đi ra ngoài nhìn hắn
“Lăng Tịch, họ đã đi xa chưa?”
“Ừ” Hắn đắc ý nói “Ai mà nghĩ tới ……em lại núp …….. phía sau tôi trong cái thùng dầu này?” Giọng nói của hắn càng lúc càng suy yếu, nhịp thở cũng bắt đầu bất ổn định , máu đã nhiễm đỏ phân nữa bộ ngực
“Tôi muốn đi ra ngoài xem anh” Tôi gấp đến mức nước mắt cũng trào ra, nhất định là hắn đã bị thương rất nặng
“Ko được!” Hắn vội vàng cắt lời tôi, nhưng cũng bởi vì kích động mà khiến hắn phải một trận ho khan, ho đến mức máu tươi ko ngừng trào ra
“Lăng Tịch, anh làm sao vậy?” Hướng về phía vách thùng , lòng tôi gấp rút, hỏi
“Haha, ko có gì” Lau máu nơi miệng, nhìn cái đám ngốc đối diện đang lái xe từng chiếc từng chiếc rời đi , nhưng vẫn ko quên nhìn chăm chú hắn . Lăng Tịch dần dần buông lỏng trở lại, cơn buồn ngủ lại đột ngột kéo đến, hắn có chút ko kiểm soát được đôi mắt
“Tiểu Nhứ?” Lấy lại tinh thần, hắn gọi cái tên vẫn in sâu vào trong đáy lòng hắn
“Ừ” Tôi qua loa dụi mắt, vội vàng lên tiếng . Giọng nói của hắn sao lại nhẹ như vậy? Nhẹ đến mức khiến tôi nghĩ nó có thể hóa thành lông vũ mà theo gió bay đi
“Nhớ được lần đầu chúng ta gặp nhau ko?” Ký ức ngọt ngào lại xuất hiện trước mặt Lăng Tịch
“Nhớ” Giọng nói của tôi nghẹn ngào, mặc dù tôi ko thể nhìn thấy được người phía ngoài, nhưng tôi cảm giác được, tình trạng của hắn hiện ko được tốt . Tim đã xót thật sâu
“Haha” Nhớ đến ngày đó, Lăng Tịch cười khẽ “Tôi rất kì quái, tại sao lại có một chuyện buồn cười như vậy? Cô gái kia cũng thật thú vị, sau đó………lại ko giải thích được, vì sao tôi muốn đến gần em…………..” Lại là một tràn ho mãnh liệt, nhưng ngay sau tràn ho đó là thật nhiều máu tươi xông ra
Ko hề suy nghĩ nhiều, tôi lập tức đội nắp thùng dầu lên, những vẫn ko sao đẩy nó ra được , mặc cho tôi dùng sức như thế nào cũng ko được . Tôi khóc càng lớn hơn “Lăng Tịch, hãy cho tôi ra ngoài, xin anh, cho tôi xem anh như thế nào, được ko? Lăng Tịch…….xin anh”
Dù tôi khóc lóc cầu xin, Lăng Tịch vẫn mắc điếc tai ngơ, vẫn đắm chìm trong kí ức “Cái ngày em tặng tôi bánh sinh nhật cũng ko phải là ngày sinh của tôi , nhưng tôi lại ko muốn nói cho em biết, ngày đó chính em đã thắp sáng cuộc sống của tôi ………..Cho nên, tôi đã quyết định, xem ngày đó như ngày sinh thật sự của mình, bởi vì ngày đó đã có một cô bé tên Liễu Nhứ hồi sinh cuộc sống của tôi”
“Đừng, Lăng Tịch, dừng nói…………..anh mau chạy đi, rời khỏi chỗ này đi thôi, đừng lo cho tôi, tôi xin anh! Chạy mau đi, tôi xin anh…………” Tôi khóc lóc khẩn cầu hắn, tôi ko muốn hắn xảy ra chuyện , tôi muốn hắn sống
“Bất kể………..là dẫn em đi ăn đồ ăn Pháp………..hay là tắm suối nước nóng………cũng là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời anh…….thứ mà mỗi ngày anh đều nhớ đến…………Vì thế dù cho anh có đi nơi nào…………….cũng mãi mãi sẽ ko bao giờ quên………….một cô gái có cái tên Liễu Nhứ …………”
“Lăng Tịch, chạy đi…………….tôi xin anh…..”
“Tiểu Nhứ…………….” Hai mắt Lăng Tịch dần dần mất thần “Em là người anh thật lòng yêu”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.