Chương 71: Không khỏi sưu tầm
Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử
03/01/2016
“Hương Hoa……..” Ôm lấy dì, Bạch thúc khóc đến thê lương
“Tôi……….tôi chưa từng trách ông…………” Nhịp thở của dì Bạch càng lúc càng dồn dập “Tôi……..ko trách ông……”
Rốt cuộc cũng đã đợi được người phải đợi , ánh mắt của dì Bạch bắt đầu từ từ tan rã, ghé sát bên tai dì, Bạch thúc nhẹ nhàng nói
“bà là người phụ nữ tôi yêu duy nhất”
Đột ngột , dì Bạch hạnh phúc mỉm cười, nụ cười kia , hẳn là nụ cười đẹp nhất của cả đời dì
Dì bình thản nhắm hai mắt lại
“Hương Hoa, bà là người phụ nữ cả đời này tôi yêu duy nhất………….” Bạch thúc ôm chặt lấy dì Bạch ko muốn buông tay, trong miệng ko ngừng lẩm bẩm
“Mẹ?!” Bạch Tu Nghệ xông lên nhào vào người dì Bạch, khóc rống “Mẹ, con ko muốn mẹ chết, con ko muốn mẹ chết!”
“Mẹ……….” Tôi buông tay ra, cho phép mình khóc lớn thành tiếng . Dì là người đầu tiên đối với tôi có ý săn sóc, đối với dì, tôi càng giống con gái dì hơn , dì nói, dì rất quan tâm đến đứa bé trọng bụng tôi ……….bi thương cùng nước mắt đan xem trào ra
Nằm trên giường bệnh, vẫn là người phụ nữ thanh nhã như hoa lài như lúc tôi vừa gặp dì………
Trong quán rượu huyên náo, Lăng Tịch ngơ ngác nhìn ly rượu trước mặt, ko uống một ngụm . Tống Giai Kỳ lẳng lặng ngồi bên người, chờ cho đến khi Lăng Tịch lầm bầm mở miệng
“Tôi…..dường như đã làm một chuyện rất ngu ngốc……….”
Tống Giai Kỳ dịu dàng hỏi “Làm xong chuyện này, anh có hối hận ko?”
Suy nghĩ một hồi lâu, Lăng Tịch lắc đầu, Tống Giai Kỳ cười
“Vậy thì nó ko phải là chuyện ngu ngốc”
“Có lẽ vậy” Uống một ngượm rượu, Lăng Tịch tự nhiên nắm tay nàng
“Đi, dẫn em đến nhà hàng ăn”
Tống Giai Kỳ ngoan ngoãn đi theo . Hắn, quả thực là hạnh phúc của nàng
Sau buổi tang lễ, tâm tình của Bạch Tu Nghệ vẫn xuống thấp . Bạch thúc cũng bởi vì quá độ đau lòng mà cần phái ở trong bệnh viện để theo dõi mấy ngày . Cả Bạch gia đắm chìm trong một bầu ko khí tang thương . Loại nổi đau này, chỉ có thời gian mới có thể chữa khỏi , mặc dù đứa bé trong bụng cũng càng ngày ko an phận nữa, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức ko quấy rầy Bạch Tu Nghệ, hắn đã quá cực khổ rồi
Vết thương trên tay căn bản đã phục hồi trở lại, rốt cuộc, tôi cũng có thể ko cần nhờ Bạch Tu Nghệ giúp đỡ tắm mặc quần áo, cảm giác tự lo liệu cũng rất tốt
Trong lúc tình cờ,tôi có nghe Dương Tử nói qua, nhìn lần nàng nhìn thấy Lăng Tịch ở cùng với một cô gái rất trong sáng , nhìn bộ dạng hai người, có lẽ là đang gặp gỡ . Lòng cũng dần dần thả lỏng, có lẽ hắn đã tìm được hạnh phúc về mình
Vô luận là mọi chuyện đã thay đổi như thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục vận động , có sinh mệnh mất đi, thì sẽ có sinh mệnh mới được sinh ra , chúng ta vẫn phải tiến lên phía trước . Nếu thuận lợi , có thể được mọi người ủng hộ, còn nếu ko may, thì chỉ có thể nhìn thấy dấu chấm hết
Cục cưng hôm nay ở trong bụng lại đặc biệt ko an phận, ko khỏi làm tôi hoảng hột 1 trận . Lơ đi một bên ko hề yên tĩnh nằm im , tôi thay bộ đồng phục đặc biệt giành cho học sinh mập , đi xuống lầu
“Bà xã, vóc người của em càng lúc càng đẹp nha”
Bạch Tu Nghệ mị mị (*châm biếm) cười nói
“Ngài Bạch đây là đang nói giỡn hay sao?” Cái bụng hơn sáu tháng còn tựa như bắc bán cầu, mà bây giờ đã quay ngoắc 360 độ thành một hình cầu, tôi thật ko hiểu nổi thân hình của tôi tốt là tốt ở chỗ nào
“Haha, trong mắt của người sắp làm ba, lúc bà xã mang thai là đẹp nhất”
Bạch thúc cười cười , nói “Tiểu Nghệ nói chuyện càng lúc càng buồn nôn rồi?”
“Dạ” Tôi đồng ý gật đầu
Bạch Tu Nghệ bộ mặt ngạc nhiên nhìn chúng tôi “Nói chuyện vời bà xã của mình có cái gì mà buồn nôn? Bà xãm mau ăn, thời gian của chúng ta ko còn nhiều”
“A” Tôi lung tung hướng vào miệng mình nhét thức ăn
Bạch thúc bất mãn nói “Gấp cái gì? Để cho tiểu Nhứ ăn từ từ”
“Ba, lúc tan học sẽ có công ty tới hợp tác làm “cơm hộp quản gia” với chúng ta, thuận tiện buổi trưa còn phải khảo sát phản hồi của các bạn học khác, cho nên con ko thể đến trễ”
Bạch thúc thật lâu nhìn hắn 1 cái
“Tẻểu Nghệ, con thật ko khiến cho ba thất vọng”
“Dĩ nhiên, con là con trai của ba mà” Bạch Tu Nghệ vẻ mặt tỉnh bơ nói
Ngồi ở trong xe, tôi hướng về Bạch Tu Nghệ giảo hoạt cười “Thì ra ông xã là như thế, còn ko để cho ba phải thất vọng” Bạch Tu Nghệ xoay đầu qua, khẽ hôn lên gương mặt tôi
“Anh muốn để cho bà xã anh phải cảm thấy hãnh diện”
Mắt nhìn hắn, tay vỗ về cục cưng . Ko gì có thể so sánh với hạnh phúc của hai người lúc này .
Buổi trưa vì Bạch Tu Nghệ phải lo liệu chuyện “cơm hộp quản gia”,nên Dương Tủ và Lâm Chỉ Niệm phải nhận nhiệm vụ bảo vệ . Đi vòng vòng trong sân trường quả thật ko thú vị, lại ko ngừng bị 1 đám nữ sinh liếc mắt .
Tôi quyết định ra ngoài trường đi dạo 1 chút “Dương Tử, cậu khi nào mới chấp nhận cùng Hạo Nam gặp gỡ” Tôi nhớ lại cái yêu cầu của chị cả Trần Phi lúc trước
“Đúng đó, cậu ép điên người ta còn chưa đủ sao?” Lâm Chỉ Niệm cũng vì Trần Hạo Nam đáng thương mà muốn rơi nước mắt
“Phải nhìn tình hình rồi nói sau” Dương Tử thờ ơ nói “Con trai thì phải quan sát nhiều, tránh để tương lai phải hối phận”
“Thôi đi, chờ cậu quan sát xong, người ta cũng đã có chủ rồi. Nhìn Tiểu Nhứ mà làm gương, ko có quan sát thì đã sao, ko phải cậu ta vẫn hạnh phúc khiến cho người khác phải đỏ mắt đó sao?”
“Cậu ấy là loại khác người, ko được tính”
Tôi ko nhịn được thay mình biện bạch “Tôi sao lại ko được tính?”
Lúc này, bất chợt có một thanh niên thoạt nhìn nho nhã đứng chắn trước mặt chúng tôi, đầu tiên là hắn nhìn chằm chằm vào bụng tôi , sau đó lại rất lịch sự hỏi
“Xin hỏi, cô là Liễu Nhứ tiểu thư phải ko?” (Rin: Trùm cuối sắp xuất hiện rồi :D)
Dương Tử và Lâm Chỉ Niệm ngăn lại trước mặt, tràn đầy đề phòng hỏi
“Ông là ai?”
“Xin chào mọi người, tôi là ký giả báo X, tên Kha Vĩ. Đây là danh thiếp của tôi” Nhưng ngay sau khi xưng danh “Nghe xong chuyện của cô , tôi cảm thấy rất thú vị. Muốn viết một bài báo sưu tầm, ko biết có thể xin cô một chút thời gian ko?”
“Tôi……….tôi chưa từng trách ông…………” Nhịp thở của dì Bạch càng lúc càng dồn dập “Tôi……..ko trách ông……”
Rốt cuộc cũng đã đợi được người phải đợi , ánh mắt của dì Bạch bắt đầu từ từ tan rã, ghé sát bên tai dì, Bạch thúc nhẹ nhàng nói
“bà là người phụ nữ tôi yêu duy nhất”
Đột ngột , dì Bạch hạnh phúc mỉm cười, nụ cười kia , hẳn là nụ cười đẹp nhất của cả đời dì
Dì bình thản nhắm hai mắt lại
“Hương Hoa, bà là người phụ nữ cả đời này tôi yêu duy nhất………….” Bạch thúc ôm chặt lấy dì Bạch ko muốn buông tay, trong miệng ko ngừng lẩm bẩm
“Mẹ?!” Bạch Tu Nghệ xông lên nhào vào người dì Bạch, khóc rống “Mẹ, con ko muốn mẹ chết, con ko muốn mẹ chết!”
“Mẹ……….” Tôi buông tay ra, cho phép mình khóc lớn thành tiếng . Dì là người đầu tiên đối với tôi có ý săn sóc, đối với dì, tôi càng giống con gái dì hơn , dì nói, dì rất quan tâm đến đứa bé trọng bụng tôi ……….bi thương cùng nước mắt đan xem trào ra
Nằm trên giường bệnh, vẫn là người phụ nữ thanh nhã như hoa lài như lúc tôi vừa gặp dì………
Trong quán rượu huyên náo, Lăng Tịch ngơ ngác nhìn ly rượu trước mặt, ko uống một ngụm . Tống Giai Kỳ lẳng lặng ngồi bên người, chờ cho đến khi Lăng Tịch lầm bầm mở miệng
“Tôi…..dường như đã làm một chuyện rất ngu ngốc……….”
Tống Giai Kỳ dịu dàng hỏi “Làm xong chuyện này, anh có hối hận ko?”
Suy nghĩ một hồi lâu, Lăng Tịch lắc đầu, Tống Giai Kỳ cười
“Vậy thì nó ko phải là chuyện ngu ngốc”
“Có lẽ vậy” Uống một ngượm rượu, Lăng Tịch tự nhiên nắm tay nàng
“Đi, dẫn em đến nhà hàng ăn”
Tống Giai Kỳ ngoan ngoãn đi theo . Hắn, quả thực là hạnh phúc của nàng
Sau buổi tang lễ, tâm tình của Bạch Tu Nghệ vẫn xuống thấp . Bạch thúc cũng bởi vì quá độ đau lòng mà cần phái ở trong bệnh viện để theo dõi mấy ngày . Cả Bạch gia đắm chìm trong một bầu ko khí tang thương . Loại nổi đau này, chỉ có thời gian mới có thể chữa khỏi , mặc dù đứa bé trong bụng cũng càng ngày ko an phận nữa, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức ko quấy rầy Bạch Tu Nghệ, hắn đã quá cực khổ rồi
Vết thương trên tay căn bản đã phục hồi trở lại, rốt cuộc, tôi cũng có thể ko cần nhờ Bạch Tu Nghệ giúp đỡ tắm mặc quần áo, cảm giác tự lo liệu cũng rất tốt
Trong lúc tình cờ,tôi có nghe Dương Tử nói qua, nhìn lần nàng nhìn thấy Lăng Tịch ở cùng với một cô gái rất trong sáng , nhìn bộ dạng hai người, có lẽ là đang gặp gỡ . Lòng cũng dần dần thả lỏng, có lẽ hắn đã tìm được hạnh phúc về mình
Vô luận là mọi chuyện đã thay đổi như thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục vận động , có sinh mệnh mất đi, thì sẽ có sinh mệnh mới được sinh ra , chúng ta vẫn phải tiến lên phía trước . Nếu thuận lợi , có thể được mọi người ủng hộ, còn nếu ko may, thì chỉ có thể nhìn thấy dấu chấm hết
Cục cưng hôm nay ở trong bụng lại đặc biệt ko an phận, ko khỏi làm tôi hoảng hột 1 trận . Lơ đi một bên ko hề yên tĩnh nằm im , tôi thay bộ đồng phục đặc biệt giành cho học sinh mập , đi xuống lầu
“Bà xã, vóc người của em càng lúc càng đẹp nha”
Bạch Tu Nghệ mị mị (*châm biếm) cười nói
“Ngài Bạch đây là đang nói giỡn hay sao?” Cái bụng hơn sáu tháng còn tựa như bắc bán cầu, mà bây giờ đã quay ngoắc 360 độ thành một hình cầu, tôi thật ko hiểu nổi thân hình của tôi tốt là tốt ở chỗ nào
“Haha, trong mắt của người sắp làm ba, lúc bà xã mang thai là đẹp nhất”
Bạch thúc cười cười , nói “Tiểu Nghệ nói chuyện càng lúc càng buồn nôn rồi?”
“Dạ” Tôi đồng ý gật đầu
Bạch Tu Nghệ bộ mặt ngạc nhiên nhìn chúng tôi “Nói chuyện vời bà xã của mình có cái gì mà buồn nôn? Bà xãm mau ăn, thời gian của chúng ta ko còn nhiều”
“A” Tôi lung tung hướng vào miệng mình nhét thức ăn
Bạch thúc bất mãn nói “Gấp cái gì? Để cho tiểu Nhứ ăn từ từ”
“Ba, lúc tan học sẽ có công ty tới hợp tác làm “cơm hộp quản gia” với chúng ta, thuận tiện buổi trưa còn phải khảo sát phản hồi của các bạn học khác, cho nên con ko thể đến trễ”
Bạch thúc thật lâu nhìn hắn 1 cái
“Tẻểu Nghệ, con thật ko khiến cho ba thất vọng”
“Dĩ nhiên, con là con trai của ba mà” Bạch Tu Nghệ vẻ mặt tỉnh bơ nói
Ngồi ở trong xe, tôi hướng về Bạch Tu Nghệ giảo hoạt cười “Thì ra ông xã là như thế, còn ko để cho ba phải thất vọng” Bạch Tu Nghệ xoay đầu qua, khẽ hôn lên gương mặt tôi
“Anh muốn để cho bà xã anh phải cảm thấy hãnh diện”
Mắt nhìn hắn, tay vỗ về cục cưng . Ko gì có thể so sánh với hạnh phúc của hai người lúc này .
Buổi trưa vì Bạch Tu Nghệ phải lo liệu chuyện “cơm hộp quản gia”,nên Dương Tủ và Lâm Chỉ Niệm phải nhận nhiệm vụ bảo vệ . Đi vòng vòng trong sân trường quả thật ko thú vị, lại ko ngừng bị 1 đám nữ sinh liếc mắt .
Tôi quyết định ra ngoài trường đi dạo 1 chút “Dương Tử, cậu khi nào mới chấp nhận cùng Hạo Nam gặp gỡ” Tôi nhớ lại cái yêu cầu của chị cả Trần Phi lúc trước
“Đúng đó, cậu ép điên người ta còn chưa đủ sao?” Lâm Chỉ Niệm cũng vì Trần Hạo Nam đáng thương mà muốn rơi nước mắt
“Phải nhìn tình hình rồi nói sau” Dương Tử thờ ơ nói “Con trai thì phải quan sát nhiều, tránh để tương lai phải hối phận”
“Thôi đi, chờ cậu quan sát xong, người ta cũng đã có chủ rồi. Nhìn Tiểu Nhứ mà làm gương, ko có quan sát thì đã sao, ko phải cậu ta vẫn hạnh phúc khiến cho người khác phải đỏ mắt đó sao?”
“Cậu ấy là loại khác người, ko được tính”
Tôi ko nhịn được thay mình biện bạch “Tôi sao lại ko được tính?”
Lúc này, bất chợt có một thanh niên thoạt nhìn nho nhã đứng chắn trước mặt chúng tôi, đầu tiên là hắn nhìn chằm chằm vào bụng tôi , sau đó lại rất lịch sự hỏi
“Xin hỏi, cô là Liễu Nhứ tiểu thư phải ko?” (Rin: Trùm cuối sắp xuất hiện rồi :D)
Dương Tử và Lâm Chỉ Niệm ngăn lại trước mặt, tràn đầy đề phòng hỏi
“Ông là ai?”
“Xin chào mọi người, tôi là ký giả báo X, tên Kha Vĩ. Đây là danh thiếp của tôi” Nhưng ngay sau khi xưng danh “Nghe xong chuyện của cô , tôi cảm thấy rất thú vị. Muốn viết một bài báo sưu tầm, ko biết có thể xin cô một chút thời gian ko?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.