Pa Pa 17 Tuổi

Chương 68: Vì anh vui vẻ cho nên em vui vẻ

Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử

03/01/2016

Nhìn Lăng Tịch, từng chén , từng chén uống rượu ko ngừng . Tống Giai Kì rốt cuộc cũng ko nhịn được lên tiếng ngăn lại

“Lăng Tịch, đừng uống nữa. Anh đã uống đủ rồi”

Ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, Lăng Tịch treo móc nụ cười xấu xa “Sao vậy? Đau lòng?”

Tống Giai Kỳ lập tức đỏ bừng mặt “Làm………làm gì có a…….. Tôi chỉ sợ là anh uống say quá chứ sao”

Hai mắt căn bản đã ko dám nhìn thẳng vào người đối diện, đàn ông hư quả nhiên là khắc tinh của phụ nữ, đặc biệt là đàn ông hư sau khi đã trải qua một trận rượu say mềm,vì sự quyến rũ của họ lại càng tăng thêm “Haha, yên tâm, tôi chẳng bao giờ say đâu” Nụ cười xấu xa của Lăng Tịch lại được tô điểm thêm bằng một chút tà mị, rượu vẫn ko ngừng được rót xuống

Vịn cái thân thể xụi lơ của người kia. Tống Giai Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ . Rốt cuộc , nàng cũng trở về với cái nhà trọ đơn độc của mình, cố hết sức đẩy Lăng Tịch ngã xuống giường

Tống Giai Kỳ vội vàng xuống nhà bếp rót ra 1 chén trà, sau đó lại chạy trở về bên giường “Lăng Tịch, Lăng Tịch, uống chút trà tỉnh rượu”

Đôi mắt say mềm mơ hồ mở ra, ngắm nhìn con ngươi quen thuộc, ngoài suy nghĩ hỗn loạn vẫn là suy nghĩ hỗn loạn . Bất chợt , hắn đưa tay kéo nàng về hướng mình

“A!” Tống Giai Kỳ la lên 1 tiếng, chén trà đã lật úp trên mặt đất

“Đừng vứt bỏ tôi, đừng vứt bỏ tôi” Bên tai nàng , là những lời lẩm bẩm đầy bất an của Lăng Tịch “Coi như tôi cực khổ cầu xin, đừng vứt bỏ tôi

Ngừng giẫy dụa, nghe thấy lời nói tận đáy lòng của hắn , Tống Giai Kỳ nhẹ nhàng xoa gương mặt chỉ gặp một lần nàng đã ko thể quên, kìm lòng ko được , nói

“Ko đâu, em sẽ ko rời anh đâu”

Lăng Tịch dần dần bình tĩnh trở lại, xiết chặt đôi mắt sáng, nghi ngờ hỏi “Em là hạnh phúc của tôi sao?”

Tống Giai Kỳ e lệ cười “Anh mới là hạnh phúc của em”

__________________

Sáng sớm, cơn đau đầu vì say rượu khiến cho chân mày của Lăng Tịch cau lại . Liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng ngủ, với cách bày biện phòng thanh nhã , ấm áp như vậy , đủ khiến cho hắn biết chủ nhân của nó hẳn phải là phụ nữ . Tung mình xuống giường, lại phát hiện, mình chỉ mặc mỗi chiếc áo lót, hắn tiện tay cầm cái áo ngữ màu hồng của con gái, tạm thời che đi sự bối rối của mình

Ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách ko có lấy 1 bóng người, trên bàn, đồ ăn sáng đã được bày sẵn , hơn nữa còn kẹp vào một tờ ghi chú “Quần áo đã giặt xong, treo trong tủ quần áo, bữa sáng nhớ ăn xong . Ra cửa xin khóa cửa kỹ – Giai Kỳ”

Tắm rửa xong lại thay quần áo, ăn qua bữa sáng đơn giãn . Lăng Tịch ko trực tiếp đi đến trường học, mà là về Tống thị .

Thấy nhà tài phiệt trẻ tuổi xuất hiện , ba của Tống Giai Kỳ vui vẻ ko ngừng líu ríu,liền ra lệnh cho con gái ko ăn qua cơm trưa ko được trỡ về



Trong quán cà phê, đôi mắt sáng kia dường như đã có chút khác thường . Lăng Tịch rốt cuộc cũng đánh vỡ cục diện bế tắc , hơi ko được tự nhiên nói

“Tối qua, thật cảm ơn em”

Tống Giai Kỳ tùy tiện cười cười

“Vậy mà còn có người tự xưng là chẳng bao giờ say”

“Ai, lần say rượu duy nhất lại để cho em bắt gặp” Lăng Tịch thất bại nói

“Đó là vịnh hạnh của em chứ sao” Tống Giai Kỳ cười khẽ

Thừa dịp không khí dễ chịu, Lăng Tịch dè dặt hỏi “Quần áo của anh…………là em cỡi giúp?”

Tống Giai Kỳ buồn cười nhìn hắn “Anh nôn đầy cả ra, lại say đến bất tỉnh nhân sự, em ko cởi xuống thì giường của em sẽ bị dơ ”

“A, thì ra là như vậy” Nghe Tống Giai Kỳ nói thế, Lăng Tịch rốt cuộc yên tâm “Haha, thật ngại ngùng”

“Lăng Tịch” Tống Giai Kỳ nhàn nhạt hỏi “Cả tối hôm qua, anh cũng chỉ gọi tên một người, cố ấy rốt cuộc là người nào a?”

Lăng Tịch đầu tiên là ngẩn người, rồi treo móc nụ cười xấu xa “Mỹ nữ bên cạnh tôi nhiều lắm , làm sao tôi nhớ được mình gọi tên ai?”

“A? Vậy sao…………” Khẽ nhấp chút cà phê , Tống Giai Kỳ đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ “Lăng Tịch, em ko ngại trở thành thế thân của người khác”

Nghe vậy, Lăng Tịch hướng mắt nhìn thảng nàng , Tống Giai Kì quay đầu nhìn lại “Em chỉ hi vọng anh có thể tìm thấy hạnh phúc của mình”

Nàng cười thật chói mắt và ấm áp . Đây là lần đầu tin , Lăng Tịch nhìn thẳng nàng mà ko phải là nhìn vào đôi mắt sáng kia . Nhìn bề ngoài nàng nhu nhược như vậy, nhưng ánh mắt lại thật kiên nghị .

Lăng Tịch có chút ko dám nhìn vào đôi mắt kia “Em………..em đang ở đây nói cái gì?” Hắn mất tự nhiên đáp lại

Đối với sự trốn tránh của hắn, Tống Giai Kỳ lơ đễnh đáp lại “Anh có thể ko hiểu em nói cái gì, nhưng xin anh nhất định đừng chối từ hạnh phúc” Tay lướt qua mặt bàn, nàng nhẹ nhàng chấp lên tay Lăng Tịch, đôi tay mảnh khảnh kia khiến hắn thật lâu ko cách nào di dời tầm mắt

Nàng muốn hán tìm được hạnh phúc, nàng, muốn hắn đừng quan tâm đến nàng nữa, nàng muốn hắn hạnh phúc, vì hắn hạnh phúc nàng mới có thể hạnh phúc

Giơ tay nhẹ nhàng chắp lên đôi bàn tay kia , nàng nói” hạnh phúc ko chỉ có một loại” . Lăng Tịch ko nhìn vào đôi mắt sáng, mà lại lẳng lặng nhìn người đối diện, nhìn cô bé cam nguyện trở thành thế thân của người khác



_____________________

Nửa tháng sau, tôi xuất viện . Nghênh đón tôi, là sự hoan nghênh đã được chuẩn bị tỉ mỉ của bạn bè . Lâm Chỉ Niệm và Dương Tử thân mật nắm lấy tay tôi

“Tiểu Nhứ, cậu có biết chúng tôi nhớ cậu như thế nào ko”

Dương Tử lập tức dùng hồi báo công trạng “cơm hộp quản gia” tựa như vật quý báo cáo

“Dưới sự chúng sức hợp tác của tôi và quản gia, hạn ngạch tiêu thụ cơm hộp đã tăng lên mười lăm điểm”

Lâm Chỉ Niệm ko cam lòng yếu thế nói “Dươi sự hợp tác hoàn mỹ của tôi và Tiểu Ưu “Bảo Bảo Tú” đã hoàn thành thời báo chuyên đề . Mỗi ngày người nghe danh đến căn tin chen chúc tới chật nức,khiến hiệu trưởng đang có ý định mở rộng căn tin”

Khổng Dĩ Ưu cười nói “Lâm Lâm cũng có thêm rất nhiều fan”

Nghe được mấy cái tin này, tôi thật sự rất vui, cười nói “Tôi sẽ nhớ cuối năm tặng thêm bao đỏ”

Trần Hạo Nam lập tức xen vào “Bao lì xì thì tôi ko cần, cậu chỉ cần giúp tôi có được Dương Tử là được”

Mục Úc Huyên khinh bỉ nhìn hắn “Tôi nghiêm trọng khinh bỉ cậu”

Trần Hạo Nam cũng ko chút để bụng “Cậu là cái người ngày ngày thấy mỹ nhân trong ngực, thì làm gì hiểu rõ sự nghèo khó của dân thường chúng tôi a”

“Được rồi, mấy người đừng quấn lấy bà xã tôi nữa”

Nạch Tu Nghệ kéo tôi qua 1 bên, thần bí nói “Anh muốn tặng cho em một món quà

“Là cái gì a?” Thấy vẻ mặt thần thần bí bí của hắn, tôi cũng rất tò mò

Bạch Tu Nghệ chỉ cười ko nói, hướng Trần Hạo Nam và Mục Úc Huyên nháy mắt . Hai người lập tức hiểu ý, ung dung đi ra cổng, ngay sau đó lại mang vào một cái thùng gỗ

“Bà xã, nhìn nè” Bạch Tu Nghệ cười nâng một góc thùng………..

“Gâu gâu gâu!” Một con thú tựa như heo con nhảy vào lòng tôi

“Austin?!” Tôi vui mừng ôm lấy nó

“Thật tốt quá, mày rốt cuộc ko sao rồi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Pa Pa 17 Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook