Chương 7: Đi bar
Nhất Mộng
11/10/2019
-QUÁN BAR!!!
Khả Linh ngạc nhiên:
-Hở???
-Chúng ta đi quán bar đi!
-Mày chắc không đó! Mày nên nhớ tửu lượng kém đi tao không yên tâm...! - cô lo lắng
Thuỳ Dương vỗ ngực tự hào:
-Mày yên tâm đi! Tao sẽ không sao đâu!
Thần Tuấn lên tiếng:
-Ừ thì không sao! Lúc trước bà cũng nói không sao nhưng kết quả bà tặng tui 1 vùng nước ói trên người!
-Cái đó do tôi uống quá đà nên mới vậy thôi! Tôi sẽ uống ít lại mà! Cho đi nha?- Tỏ vẻ đáng thương
Cậu bối rối:
-Hơ... Chuyện đó hỏi Khả Linh đi! Tui không biết!
Thuỳ Dương quay lại nhìn Khả Linh, tỏ vẻ đáng thương. Làm nũng:
-Khả Linh~
Khả Linh gợn cả gai óc:
-Mày làm tao ớn quá à!
Thuỳ Dương cố gắng khuyên Khả Linh:
-Mày kêu ổng cho tao đi nha! Con bff của tao~
Cô bối rối:
-Ơ.........
-Đi, đi, đi, đi +100
-Đi thì đi! Mày làm tao muốn thủng lỗ nhĩ luôn!
Thuỳ Dương ôm chặt cô. Vui:
-Cảm ơn mày! Con bạn thân!
-Được rồi! Được rồi! Thả tao ra! Tao muốn nghẹt thở rồi nè!
-Xin lỗi mày! Tao vui quá!
Thuỳ Dương liền thả tay ra. Khả Linh bịt miệng lại, ho:
-Khụ khụ! Được rồi! Thần Tuấn đi đến quán bar cũ đi!
-Ok bây bê!
-Thằng cha nội nói bình thường giùm con! Bây bê cái giề bây bê! Làm tao ớn chết!
-Xin lỗi! Lâu rồi tôi không đi nên vui mà!
-Ờ! Đi lẹ đi!
-Để tui cho mấy bà xem tài nghệ lái xe của tôi phát triển thế nào nè!!
-Hở???
Thần Tuấn đeo kính râm vào, tạo vẻ ngầu lòi. Cậu phang hết tốc độ xe, Thuỳ Dương sợ:
-CHẬM LẠI ĐI! CHẬM LẠI ĐI!!! TUI CÒN GIA ĐÌNH KHÔNG AI TRÔNG NOM!!! TUI CÒN YÊU ĐỜI! CHƯA HƯỞNG THỤ HẾT CUỘC ĐỜI! TUI CHƯA MUỐN CHẾT ĐÂU!!!!!!! -cô la chảy nước mắt
Nhưng 2 người còn lại lại khác hoàn toàn. Khả Linh lên tiếng:
-HÚ HÚ! TUYỆT VỜI ÔNG MẶT TRỜI!!!
Thần Tuấn quay đầu lại nhìn Thuỳ Dương:
-Đang vui mà dừng bà kêu dừng cái gì! Hưởng thụ đê!!!!
-TRỜI ƠI!! TÔI CHƯA MUỐN CHẾT!!!!
-HÚ HÚ HÚ!!!
-A! A! A!! -Thuỳ Dương sợ chảy nước mắt
....
Đến nơi, Khả Linh xuống xe, vươn vai. Cảm giác thích thú:
-Tài nghệ lái xe không tồi! Cô gắng phát huy nha!!
-Haha! Quá khen! Ủa mà Thuỳ Dương đâu?
-Ờ! Nói mới nhớ! Bả đâu ta? Thường là bả là người xuống xe trước mà bây giờ bả đâu rồi ta?
-Tao đâu nè! - giọng rung rung
Khả Linh lại gần:
-Ủa mày bị gì vậy!? Mặt nhợt nhạt quá!
-Không phải tại các người thì là ai! Kêu chậm lại mà không nghe! Tao mém xuống suối vàng rồi nè!!!
-Thì xin lỗi được chưa!
-Hừ! Giận rồi!
-Mấy bà vào không? Lâu quá!
-Tới liền! - Khả Linh chạy tới
-Lịt pẹ! Bỏ tao vậy luôn hà??
Thuỳ Dương chạy theo câu cổ 2 người:
-2 người được lắm!
-Hehe! Vào Thôi!!!
-Ok!!!
Khả Linh ngạc nhiên:
-Hở???
-Chúng ta đi quán bar đi!
-Mày chắc không đó! Mày nên nhớ tửu lượng kém đi tao không yên tâm...! - cô lo lắng
Thuỳ Dương vỗ ngực tự hào:
-Mày yên tâm đi! Tao sẽ không sao đâu!
Thần Tuấn lên tiếng:
-Ừ thì không sao! Lúc trước bà cũng nói không sao nhưng kết quả bà tặng tui 1 vùng nước ói trên người!
-Cái đó do tôi uống quá đà nên mới vậy thôi! Tôi sẽ uống ít lại mà! Cho đi nha?- Tỏ vẻ đáng thương
Cậu bối rối:
-Hơ... Chuyện đó hỏi Khả Linh đi! Tui không biết!
Thuỳ Dương quay lại nhìn Khả Linh, tỏ vẻ đáng thương. Làm nũng:
-Khả Linh~
Khả Linh gợn cả gai óc:
-Mày làm tao ớn quá à!
Thuỳ Dương cố gắng khuyên Khả Linh:
-Mày kêu ổng cho tao đi nha! Con bff của tao~
Cô bối rối:
-Ơ.........
-Đi, đi, đi, đi +100
-Đi thì đi! Mày làm tao muốn thủng lỗ nhĩ luôn!
Thuỳ Dương ôm chặt cô. Vui:
-Cảm ơn mày! Con bạn thân!
-Được rồi! Được rồi! Thả tao ra! Tao muốn nghẹt thở rồi nè!
-Xin lỗi mày! Tao vui quá!
Thuỳ Dương liền thả tay ra. Khả Linh bịt miệng lại, ho:
-Khụ khụ! Được rồi! Thần Tuấn đi đến quán bar cũ đi!
-Ok bây bê!
-Thằng cha nội nói bình thường giùm con! Bây bê cái giề bây bê! Làm tao ớn chết!
-Xin lỗi! Lâu rồi tôi không đi nên vui mà!
-Ờ! Đi lẹ đi!
-Để tui cho mấy bà xem tài nghệ lái xe của tôi phát triển thế nào nè!!
-Hở???
Thần Tuấn đeo kính râm vào, tạo vẻ ngầu lòi. Cậu phang hết tốc độ xe, Thuỳ Dương sợ:
-CHẬM LẠI ĐI! CHẬM LẠI ĐI!!! TUI CÒN GIA ĐÌNH KHÔNG AI TRÔNG NOM!!! TUI CÒN YÊU ĐỜI! CHƯA HƯỞNG THỤ HẾT CUỘC ĐỜI! TUI CHƯA MUỐN CHẾT ĐÂU!!!!!!! -cô la chảy nước mắt
Nhưng 2 người còn lại lại khác hoàn toàn. Khả Linh lên tiếng:
-HÚ HÚ! TUYỆT VỜI ÔNG MẶT TRỜI!!!
Thần Tuấn quay đầu lại nhìn Thuỳ Dương:
-Đang vui mà dừng bà kêu dừng cái gì! Hưởng thụ đê!!!!
-TRỜI ƠI!! TÔI CHƯA MUỐN CHẾT!!!!
-HÚ HÚ HÚ!!!
-A! A! A!! -Thuỳ Dương sợ chảy nước mắt
....
Đến nơi, Khả Linh xuống xe, vươn vai. Cảm giác thích thú:
-Tài nghệ lái xe không tồi! Cô gắng phát huy nha!!
-Haha! Quá khen! Ủa mà Thuỳ Dương đâu?
-Ờ! Nói mới nhớ! Bả đâu ta? Thường là bả là người xuống xe trước mà bây giờ bả đâu rồi ta?
-Tao đâu nè! - giọng rung rung
Khả Linh lại gần:
-Ủa mày bị gì vậy!? Mặt nhợt nhạt quá!
-Không phải tại các người thì là ai! Kêu chậm lại mà không nghe! Tao mém xuống suối vàng rồi nè!!!
-Thì xin lỗi được chưa!
-Hừ! Giận rồi!
-Mấy bà vào không? Lâu quá!
-Tới liền! - Khả Linh chạy tới
-Lịt pẹ! Bỏ tao vậy luôn hà??
Thuỳ Dương chạy theo câu cổ 2 người:
-2 người được lắm!
-Hehe! Vào Thôi!!!
-Ok!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.