[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 36:
Phác Ngọc Dữ Nguyệt Lượng
30/09/2024
Thế là bát mì của Hàng Du Ninh có thêm ba miếng thịt gà luộc béo ngậy, một đĩa nhỏ rau cải xào thịt và hai viên cá viên tròn trĩnh.
Chàng trai trẻ tuổi còn ân cần hỏi: "Nhã Phỉ, em gái ngày mai còn muốn ăn gì nữa không, lát tôi mua cơm cho bố tôi tiện thể mua thêm một phần."
Bố anh ta nghe vậy thì trừng mắt, Hàng Du Ninh cũng trợn tròn mắt, sao lại gọi Nhã Phỉ rồi, làm thân cũng nhanh thật!
May mà Hàng Nhã Phỉ đã kịp thời lấy lại vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp, vội đáp: "Ngày mai mẹ tôi sẽ mang cơm đến."
Hàng Du Ninh ăn no nê, Hàng Nhã Phỉ đưa tay sờ trán cô, thấy ướt đẫm mồ hôi.
Hàng Nhã Phỉ thở dài nói: "En cứ ở lì trong tiệm tạp hóa mãi cũng không phải cách hay, hay là đến ở cùng chị?"
"Hả?"
Mặc dù ở nhà lúc nào cũng bị Trương Thục Phân mắng mỏ nhưng ở cùng Hàng Nhã Phỉ chẳng khác nào sống chung với khủng long bạo chúa.
"Em ở ký túc xá của chị tập trung học hành, nhất định sẽ thi đậu đại học."
"Vậy mẹ ở nhà một mình không vất vả sao?"
"Em thi đậu rồi, chị sẽ không để mẹ mở tiệm tạp hóa nữa." Hàng Nhã Phỉ hiếm khi nói nhiều như vậy: "Bây giờ khác xưa rồi, trong thành phố nhiều cửa hàng nhỏ lắm, bán đủ thứ, tiệm tạp hóa sớm muộn gì cũng không trụ được."
Hàng Du Ninh hơi ngốc, cô chưa từng hình dung ra cửa hàng trong thành phố trông như thế nào, cô chỉ biết đến cửa hàng bách hóa, cô nghĩ rằng mình sẽ mở tiệm tạp hóa cả đời.
Nhìn vẻ ngây ngô của Hàng Du Ninh, Hàng Nhã Phỉ thầm nghĩ đúng là đồ ngốc, người ngốc nhất mà cô ấy từng gặp trên đời này lại chính là em gái ruột của mình.
Vừa ngốc vừa khờ, lại còn tốt bụng đến mức không thể cứu vãn.
Hàng Nhã Phỉ kìm nén cảm xúc, lạnh lùng nói: "Bất kể thế nào thì chị cũng sẽ chăm sóc cho em, chị nợ em, trong lòng chị biết rõ."
Hàng Du Ninh ngẩn người một lúc mới hiểu được Hàng Nhã Phỉ đang nói gì.
"Chị." Hàng Du Ninh khẽ gọi: "Chị không nợ em."
Từ khi cô biết chuyện, Hàng Nhã Phỉ lúc nào cũng tranh giành với cô, không tranh giành sự quan tâm của bố mẹ thì cũng tranh giành tiền tiêu vặt, từ một viên kẹo nhỏ đến cơ hội đi học...
Cô chưa bao giờ cảm thấy Hàng Nhã Phỉ làm sai.
Tài nguyên trong nhà chỉ có hạn, phần lớn đương nhiên dành cho Hàng Kiến Thiết, phần còn lại ít ỏi đương nhiên họ phải tranh giành.
Cô không ghét chị gái, giống như hai người cùng đói đi tranh cơm, người cướp được nhiều có sai không?
Nếu nói oán trách, cô chỉ hơi oán trách Hàng Kiến Thiết, anh ta mà ăn ít đi một chút thì họ sẽ không phải tranh giành nhau như vậy.
Nhưng lần nào anh ta cũng ăn nhiều chiếm nhiều.
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng bệnh, là đội trưởng Hứa cùng một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục bước vào.
"Du Ninh, đây là cảnh sát Dư thuộc đội hình sự công an thành phố." Đội trưởng Hứa giới thiệu: "Nghe nói chuyện của cô nên đến thăm cô."
Cảnh sát Dư có ngoại hình người miền Bắc, rất cao lớn, gương mặt chữ điền, ánh mắt sắc bén nhưng nói chuyện rất ôn hòa: "Tiểu đồng chí, hôm qua cô vất vả rồi, may mà cô kịp thời khống chế nghi phạm, nếu không không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, cô thật sự rất giỏi."
Hàng Nhã Phỉ lúc này mới biết được sự việc, sắc mặt cô ấy thoáng biến đổi nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, lịch sự rót nước cho hai vị cảnh sát.
Chàng trai trẻ tuổi còn ân cần hỏi: "Nhã Phỉ, em gái ngày mai còn muốn ăn gì nữa không, lát tôi mua cơm cho bố tôi tiện thể mua thêm một phần."
Bố anh ta nghe vậy thì trừng mắt, Hàng Du Ninh cũng trợn tròn mắt, sao lại gọi Nhã Phỉ rồi, làm thân cũng nhanh thật!
May mà Hàng Nhã Phỉ đã kịp thời lấy lại vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp, vội đáp: "Ngày mai mẹ tôi sẽ mang cơm đến."
Hàng Du Ninh ăn no nê, Hàng Nhã Phỉ đưa tay sờ trán cô, thấy ướt đẫm mồ hôi.
Hàng Nhã Phỉ thở dài nói: "En cứ ở lì trong tiệm tạp hóa mãi cũng không phải cách hay, hay là đến ở cùng chị?"
"Hả?"
Mặc dù ở nhà lúc nào cũng bị Trương Thục Phân mắng mỏ nhưng ở cùng Hàng Nhã Phỉ chẳng khác nào sống chung với khủng long bạo chúa.
"Em ở ký túc xá của chị tập trung học hành, nhất định sẽ thi đậu đại học."
"Vậy mẹ ở nhà một mình không vất vả sao?"
"Em thi đậu rồi, chị sẽ không để mẹ mở tiệm tạp hóa nữa." Hàng Nhã Phỉ hiếm khi nói nhiều như vậy: "Bây giờ khác xưa rồi, trong thành phố nhiều cửa hàng nhỏ lắm, bán đủ thứ, tiệm tạp hóa sớm muộn gì cũng không trụ được."
Hàng Du Ninh hơi ngốc, cô chưa từng hình dung ra cửa hàng trong thành phố trông như thế nào, cô chỉ biết đến cửa hàng bách hóa, cô nghĩ rằng mình sẽ mở tiệm tạp hóa cả đời.
Nhìn vẻ ngây ngô của Hàng Du Ninh, Hàng Nhã Phỉ thầm nghĩ đúng là đồ ngốc, người ngốc nhất mà cô ấy từng gặp trên đời này lại chính là em gái ruột của mình.
Vừa ngốc vừa khờ, lại còn tốt bụng đến mức không thể cứu vãn.
Hàng Nhã Phỉ kìm nén cảm xúc, lạnh lùng nói: "Bất kể thế nào thì chị cũng sẽ chăm sóc cho em, chị nợ em, trong lòng chị biết rõ."
Hàng Du Ninh ngẩn người một lúc mới hiểu được Hàng Nhã Phỉ đang nói gì.
"Chị." Hàng Du Ninh khẽ gọi: "Chị không nợ em."
Từ khi cô biết chuyện, Hàng Nhã Phỉ lúc nào cũng tranh giành với cô, không tranh giành sự quan tâm của bố mẹ thì cũng tranh giành tiền tiêu vặt, từ một viên kẹo nhỏ đến cơ hội đi học...
Cô chưa bao giờ cảm thấy Hàng Nhã Phỉ làm sai.
Tài nguyên trong nhà chỉ có hạn, phần lớn đương nhiên dành cho Hàng Kiến Thiết, phần còn lại ít ỏi đương nhiên họ phải tranh giành.
Cô không ghét chị gái, giống như hai người cùng đói đi tranh cơm, người cướp được nhiều có sai không?
Nếu nói oán trách, cô chỉ hơi oán trách Hàng Kiến Thiết, anh ta mà ăn ít đi một chút thì họ sẽ không phải tranh giành nhau như vậy.
Nhưng lần nào anh ta cũng ăn nhiều chiếm nhiều.
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng bệnh, là đội trưởng Hứa cùng một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục bước vào.
"Du Ninh, đây là cảnh sát Dư thuộc đội hình sự công an thành phố." Đội trưởng Hứa giới thiệu: "Nghe nói chuyện của cô nên đến thăm cô."
Cảnh sát Dư có ngoại hình người miền Bắc, rất cao lớn, gương mặt chữ điền, ánh mắt sắc bén nhưng nói chuyện rất ôn hòa: "Tiểu đồng chí, hôm qua cô vất vả rồi, may mà cô kịp thời khống chế nghi phạm, nếu không không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, cô thật sự rất giỏi."
Hàng Nhã Phỉ lúc này mới biết được sự việc, sắc mặt cô ấy thoáng biến đổi nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, lịch sự rót nước cho hai vị cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.