[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 37:
Phác Ngọc Dữ Nguyệt Lượng
30/09/2024
Cảnh sát Dư cho biết Tiểu Ngọc có vấn đề về tâm lý, dự định đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần kiểm tra trước, sau đó sẽ xử lý tiếp.
"Còn Cố A Phúc, chúng tôi tạm thời chưa cho anh ta rời đi." Cảnh sát Dư nói tiếp: "Tôi muốn hỏi một chút, tại sao cô lại nghi ngờ anh ta có liên quan đến vụ án cô gái nhà máy điện."
Hàng Du Ninh nhìn cảnh sát Dư, thoạt nhìn ông ta không khác biệt so với đội trưởng Hứa, cũng là người rất hòa nhã khéo léo, nhưng nhìn kỹ thì biết không giống nhau.
Dưới vẻ ngoài nhàn nhã khi trò chuyện, ánh mắt ông ta luôn tập trung quan sát cô, không bỏ qua bất kỳ cử chỉ hay biểu cảm nào.
Đây là kinh nghiệm nghề nghiệp của cảnh sát hình sự, bố cô khi điều tra phá án cũng như vậy.
Với kiểu người như vậy, cô không thể nào qua mặt, cũng không thể nói dối, càng không thể nói ra những trực giác mơ hồ của mình.
"Xin lỗi cảnh sát, em gái tôi mới khỏi bệnh..."
Khi Hàng Nhã Phỉ định lên tiếng chuyển chủ đề, Hàng Du Ninh đã lên tiếng trước: "Tôi thấy anh ta rất kỳ lạ."
Cảnh sát Dư cười khích lệ hỏi: "Vậy cô kể xem nào?"
Hàng Du Ninh kể: "Thực ra có một hôm tôi đi ngang qua Kê Minh Độ, thấy một đám người đang...bắt nạt Tiểu Ngọc, bọn họ thấy tôi liền buông lời khiếm nhã."
Nghe em gái nhắc đến Kê Minh Độ, Hàng Nhã Phỉ rõ ràng rất tức giận nhưng cố kìm nén không lên tiếng, tuy nhiên những lời tiếp theo của Hàng Du Ninh lại vượt quá sức tưởng tượng của cô ấy.
Cô nói: "Lúc đó Cố A Phúc đã ra tay cứu tôi, đưa tôi về nhà anh ta để tránh mặt bọn chúng. Tôi thấy trong nhà anh ta có một chiếc váy, chính là chiếc váy mà chị tôi đã mất."
Cảnh sát Dư nhíu mày hỏi: "Sao cô có thể chắc chắn đó là váy của chị mình?"
Hàng Du Ninh vội vàng giải thích: "Thật sự là vậy, tôi đã kiểm tra rất kỹ, trên tay áo có một sợi chỉ..."
Hàng Nhã Phỉ ở bên cạnh lạnh lùng bổ sung: "Chiếc váy đó tôi mua ở Thâm Quyến, cả tỉnh này không thể tìm ra chiếc thứ hai giống hệt như vậy."
Cảnh sát Dư nói: "Cô cứ tiếp tục đi."
Hàng Du Ninh nói: "Lúc đó tôi nghĩ là Cố A Phúc ăn trộm, tôi thấy anh ta rất đáng nghi, một người đàn ông lại đi ăn trộm váy của phụ nữ đã kì lạ rồi, hơn nữa còn đi ra ngoài vào ban đêm."
Kỷ Tiểu Nam chính là bị sát hại khi đi đêm.
"Còn nữa." Hàng Du Ninh tiếp tục: "Ngày mất váy lúc mười một giờ đêm, có một giọng đàn ông muốn mua đồ. Khi tôi định mở cửa thì dì Lục, chính là mẹ của cô gái bị hại đi ngang qua, người đàn ông đó lập tức bỏ chạy."
Con phố đó rất dài, người bình thường rời đi chắc chắn sẽ nhìn thấy bóng người, kỳ lạ là lại không có, hoặc là chạy rất nhanh hoặc là đã trốn đi đâu đó.
Loại người nào lại đi sợ một người phụ nữ trung niên bình thường cơ chứ?
Chỉ có kẻ làm chuyện mờ ám mới giật mình.
Cảnh sát Dư nói: "Nhưng mà bây giờ xem ra cái váy kia chắc là do Cố Tiểu Ngọc trộm, còn giọng đàn ông kia rất có thể chỉ là một khách hàng bình thường."
Cô ta bị thiểu năng trí tuệ, lang thang ngoài đường nhìn thấy váy đẹp tiện tay lấy trộm cũng là chuyện thường tình.
"Cũng có thể, nhưng mà..." Hàng Du Ninh nhỏ giọng nói: "Tôi ở Tưởng Gia Lý nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng gặp cô ta bao giờ, ban ngày ban mặt cô ta căn bản không đến gần đây, tại sao lại biết trong nhà tôi có cái váy này?"
"Còn Cố A Phúc, chúng tôi tạm thời chưa cho anh ta rời đi." Cảnh sát Dư nói tiếp: "Tôi muốn hỏi một chút, tại sao cô lại nghi ngờ anh ta có liên quan đến vụ án cô gái nhà máy điện."
Hàng Du Ninh nhìn cảnh sát Dư, thoạt nhìn ông ta không khác biệt so với đội trưởng Hứa, cũng là người rất hòa nhã khéo léo, nhưng nhìn kỹ thì biết không giống nhau.
Dưới vẻ ngoài nhàn nhã khi trò chuyện, ánh mắt ông ta luôn tập trung quan sát cô, không bỏ qua bất kỳ cử chỉ hay biểu cảm nào.
Đây là kinh nghiệm nghề nghiệp của cảnh sát hình sự, bố cô khi điều tra phá án cũng như vậy.
Với kiểu người như vậy, cô không thể nào qua mặt, cũng không thể nói dối, càng không thể nói ra những trực giác mơ hồ của mình.
"Xin lỗi cảnh sát, em gái tôi mới khỏi bệnh..."
Khi Hàng Nhã Phỉ định lên tiếng chuyển chủ đề, Hàng Du Ninh đã lên tiếng trước: "Tôi thấy anh ta rất kỳ lạ."
Cảnh sát Dư cười khích lệ hỏi: "Vậy cô kể xem nào?"
Hàng Du Ninh kể: "Thực ra có một hôm tôi đi ngang qua Kê Minh Độ, thấy một đám người đang...bắt nạt Tiểu Ngọc, bọn họ thấy tôi liền buông lời khiếm nhã."
Nghe em gái nhắc đến Kê Minh Độ, Hàng Nhã Phỉ rõ ràng rất tức giận nhưng cố kìm nén không lên tiếng, tuy nhiên những lời tiếp theo của Hàng Du Ninh lại vượt quá sức tưởng tượng của cô ấy.
Cô nói: "Lúc đó Cố A Phúc đã ra tay cứu tôi, đưa tôi về nhà anh ta để tránh mặt bọn chúng. Tôi thấy trong nhà anh ta có một chiếc váy, chính là chiếc váy mà chị tôi đã mất."
Cảnh sát Dư nhíu mày hỏi: "Sao cô có thể chắc chắn đó là váy của chị mình?"
Hàng Du Ninh vội vàng giải thích: "Thật sự là vậy, tôi đã kiểm tra rất kỹ, trên tay áo có một sợi chỉ..."
Hàng Nhã Phỉ ở bên cạnh lạnh lùng bổ sung: "Chiếc váy đó tôi mua ở Thâm Quyến, cả tỉnh này không thể tìm ra chiếc thứ hai giống hệt như vậy."
Cảnh sát Dư nói: "Cô cứ tiếp tục đi."
Hàng Du Ninh nói: "Lúc đó tôi nghĩ là Cố A Phúc ăn trộm, tôi thấy anh ta rất đáng nghi, một người đàn ông lại đi ăn trộm váy của phụ nữ đã kì lạ rồi, hơn nữa còn đi ra ngoài vào ban đêm."
Kỷ Tiểu Nam chính là bị sát hại khi đi đêm.
"Còn nữa." Hàng Du Ninh tiếp tục: "Ngày mất váy lúc mười một giờ đêm, có một giọng đàn ông muốn mua đồ. Khi tôi định mở cửa thì dì Lục, chính là mẹ của cô gái bị hại đi ngang qua, người đàn ông đó lập tức bỏ chạy."
Con phố đó rất dài, người bình thường rời đi chắc chắn sẽ nhìn thấy bóng người, kỳ lạ là lại không có, hoặc là chạy rất nhanh hoặc là đã trốn đi đâu đó.
Loại người nào lại đi sợ một người phụ nữ trung niên bình thường cơ chứ?
Chỉ có kẻ làm chuyện mờ ám mới giật mình.
Cảnh sát Dư nói: "Nhưng mà bây giờ xem ra cái váy kia chắc là do Cố Tiểu Ngọc trộm, còn giọng đàn ông kia rất có thể chỉ là một khách hàng bình thường."
Cô ta bị thiểu năng trí tuệ, lang thang ngoài đường nhìn thấy váy đẹp tiện tay lấy trộm cũng là chuyện thường tình.
"Cũng có thể, nhưng mà..." Hàng Du Ninh nhỏ giọng nói: "Tôi ở Tưởng Gia Lý nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng gặp cô ta bao giờ, ban ngày ban mặt cô ta căn bản không đến gần đây, tại sao lại biết trong nhà tôi có cái váy này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.