Chương 7: Đột phá chu thiên
Nhâm Oán
13/04/2013
Triệu Lập biết những điều thầy giáo nói, nhưng Từ Tuấn lại không biết. Hắn nghe được những lời thầy giáo nói như vậy chỉ hận không tự cho mình mấy đấm. Sớm biết “Kiện thể thuật” tập luyện kéo dài sẽ có hiệu ứng tốt như vậy thì heo mới đi khiêu chiến với Triệu Lập. Đơn giản là Triệu Lập lấy mình kiểm nghiệm hiệu quả tu luyện, trách không được dám hướng tới mình khiêu chiến.
Chẳng qua, điều làm Triệu Lập vui nhất không phải là chiến thắng mà là vì biểu hiện của mình ra bên ngoài không làm cho giáo viên cảm thấy dị thường. Vừa mới còn lo lắng việc tu hành của mình sẽ bị thầy giáo phát hiện, sẽ dẫn đến cuộc sống như con chuột bạch nhưng giờ có lý luận tính chất kéo dài thời gian tập luyện trụ cột nên chính mình không bị lộ.
Thở ra một hơi, tập trung nghe giáo viên răn dạy. Thả lỏng tâm trạng nghe giáo viên mắng, thời gian trôi qua rất nhanh. Trời xám xịt, Triệu Lập cùng Từ Tuấn và các bạn học đứng xem cuộc bàn luận đều bắt đầu ly khai trường học.
Bất chấp việc mình không bại lộ bí mật, nhưng bị giáo huấn một chút khiến cho Triệu Lập cũng không vui vẻ.
Mặt mũi bầm dập về nhà, tự nhiên sẽ khiến cho ba mẹ một phen lo lắng hỏi han. Ngoài việc bí mật của mình ra, còn lại Triệu Lập kể lại hết thảy sự việc.
Phụ thân Triệu Lập cũng thật mẫn cảm, phát hiện ra hắn có điều dị thường. Tất cả đều quy cho việc trong ngày nghỉ Triệu Lập kiên trì cùng phụ mẫu ăn cơm. Đối với tình cảnh này của Triệu Lập, phụ mẫu như để ý từ lâu. Ngày nghỉ không có cách nào tiếp xúc được với các bạn học, đến khi khai giảng gặp lại các bạn, phản ứng như vậy chẳng có gì lạ.
Nói như thế nào thì Triệu Lập cũng là một đứa nhỏ vừa trưởng thành, vừa phải giữ bí mật của chính mình rất vất vả, lại còn bị các đồng học hiểu lầm dẫn đến cảm xúc sa sút. Phản ứng như vậy chẳng có gì lạ.
Đối với việc Triệu Lập cùng các đồng học bàn luận, tựa hồ hai người cũng không xem là việc gì to lớn. Theo như phụ thân nói, nam nhân phải có chút tính nóng trong người, nếu không sẽ khó sống trong xã hội, đi ra ngoài rất dễ bị người bắt nạt.
Luận bàn không phải là một việc to lớn, nhưng loại cảm giác này cần phải có người chia sẻ. Về mặt này, cha mẹ là một đối tượng rất tốt.
- Con nghĩ như thế nào? - Nhìn qua thì phụ mẫu Triệu Lập rất bận rộn với công tác, nhưng đối với tình huống của Triệu Lập một chút cũng không bỏ qua. Sau khi kết thúc bữa ăn, phụ thân bắt đầu nói chuyện.
- Con? - Triệu Lập ngây người một chút, không nghĩ đến phụ thân lại hỏi hắn về dự định tương lai.
Suy nghĩ một chút, Triệu Lập đem chính ý định của mình nói ra. Nghe được đứa con vì chuyện củng cố thêm khả năng vào đại học mà nguyện ý nhập ngũ, ngay cả phụ thân Triệu Lập cũng vì hắn mà cảm thấy kiêu ngạo. Nhất là tâm nguyện của hai người đặt lên đứa con trai mình từ lúc hắn còn nhỏ.
Hơn nữa Triệu Lập cũng có ý tưởng tu luyện kiện thể thuật tới lúc gia nhập quân ngũ, rồi trực tiếp nhảy vào tu luyện công pháp tốc hành. Suy nghĩ như vậy chưa từng ai áp dụng qua, vì để gia nhập quân đội rất nhiều người đã sớm tu luyện “Cự lực thuật” để tranh thủ vượt qua cơ bản.
Đối với ý tưởng của Triệu Lập, phụ thân vừa mừng vừa sợ. Sợ chính là, con trai mình tự nhiên nghĩ ra một việc chưa có ai từng nghĩ tới, hơn nữa rất có tính chất áp dụng. Vui chính là, rốt cục con trai mình đã ý suy nghĩ độc lập, có chủ kiến của chính mình.
- Con trai! Chúc mừng con. - Lời này phát ra từ nội tâm, phụ mẫu trên mặt đều hiện lên nụ cười:
- Con rốt cục đã trưởng thành, bắt đầu biết lo lắng suy nghĩ về một vấn đề cụ thể.
Triệu Lập rất bất ngờ, suy nghĩ của chính mình không ngờ lại làm phụ mẫu vui vẻ. Vốn đang rất lo sợ, nghĩ đến sau khi nói ra phụ thân sẽ không chấp nhận cho hắn lựa chọn con đường không qua nghiên cứu và thử nghiệm này, không nghĩ tới kết quả sẽ như bây giờ.
- Con…..Con…. - Trong một thời gian ngắn, Triệu Lập cũng trở nên lắp bắp không biết nói gì. Chính mình không ngờ đạt được kết quả như thế. Mặc dù, mình không nói ra bí mật của bản thân, nhưng cũng làm Triệu Lập bất ngờ.
- Khá lắm, con trai! Con có chủ ý như vậy ta rất mừng! - Phụ thân vỗ bờ vai hắn, vui vẻ khích lệ:
- Ta vốn nghĩ phải nói với con, chính mình phải có chủ kiến. Không phải vì người khác mà từ bỏ suy nghĩ của chính mình, nhưng nhìn lại những lời này không phải nói nữa. Ngươi đã trưởng thành, chính mình nên có sự phán đoán, xử lý mọi việc.
- Phụ thân! Con… - Triệu Lập cảm động, nhìn thấy cha mẹ vui vẻ, nhịn không được nghĩ muốn đem bí mật của mình nói ra. Nhưng vừa nói được một từ “Ba”, hắn đã đem câu nói tiếp theo kịp nuốt lại.
- Con nói ra phương pháp này, chúng ta cần phải ghi chép lại một bản. - Giáo dục xong đứa con, phụ thân hắn lại khôi phục lại là một nhân viên nghiên cứu:
- Đúng. Ta nghĩ, đem phương pháp này hướng lên trên đề nghị một chút, nói không chừng cũng sẽ thành một đề tài nghiên cứu. - Vừa nói vừa vuốt ve cằm mình bắt đầu cân nhắc.
- Ách! - Triệu Lập vốn định thẳng thắn nói ý tưởng của mình, nhìn thấy phụ thân như vậy lập tức nghẹn trở lại, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy may mắn. Hoàn hảo, chính mình nói chậm, phụ thân lại chặn lời mình, nếu không nói ra, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Đơn thuần mà nói trong công việc , phụ thân tuyệt đối là một con người có trách nhiệm. Trong cuộc sống gia đình, lại phát hiện cảm xúc của chính mình, kịp thời giảng giải cũng là làm tròn chức trách của một người cha.
Triệu Lập cũng không có gì bất mãn đối với phụ thân. Bởi vì, ông là một con người kiên trì theo nguyên tắc, tuyệt đối không vì việc tư mà bỏ việc công. Nhưng Triệu Lập quyết định giữ lại bí mật của chính mình, đơn giản chỉ là không muốn trở thành vật thí nghiệm.
Theo như phản ứng của phụ thân, chính mình đưa ra con đường tắt tu luyện không phải chưa từng có người thử qua hiệu quả, mà là chưa có ai nghĩ tới. Nói như vậy, chính mình vừa khai phá ra một lưu phái tu hành mới?
Đương nhiên, sau một chút đắc ý nho nhỏ, chính là mình càng phải thêm cẩn thận hơn. Hôm nay, thiếu chút nữa là mình bị bại lộ bí mật, rất may là có cái lý luận kéo dài trụ cột tu luyện kiện thể thuật, nếu không chính mình đã trở thành vật thí nghiệm. Về sau sẽ không bao giờ bị xúc động dễ dàng đơn giản như vậy nữa. Xúc động chính là ma quỷ a.
Đêm đến, khi Triệu Lập thoát ra khỏi trạng thái vô thức, hắn ngạc nhiên phát hiện lần này thời gian hành công đến tận hai canh giờ. Cẩn thận kiểm tra lại thân thể, xác nhận cơ thể không có vấn đề gì, Triệu Lập cũng không có sợ hãi như trước nữa. Dù sao thì chuyện đó cũng đã xảy ra nhiều lần rồi, nên cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.
Thái độ thật sự của phụ thân cũng làm cho Triệu Lập bị ảnh hưởng. Ít nhất là mặc dù không thể tránh được tình huống này xảy ra, nhưng cũng phải cẩn thận không để cho mọi người phát hiện có chuyện gì bất thường.
Đây là học kỳ đầu tiên sau khi cuộc sống trở lại bình thường, ban ngày hắn đi học, buổi tối thì luyện công. Mấy ngày đầu đi học, Triệu Lập đã cố gắng vượt qua sự bàn tán của bạn bè về việc tu luyện của hắn. Cuối cùng, mọi người cũng chấp nhận ý tưởng của hắn, không còn ai để ý đến nữa.
Kiện thể thuật sinh ra chân khí so với công pháp có cấp bậc hiển nhiên có độ chênh lệch nhất định. Hơn nữa, tốc độ sinh ra chân khí của nó so với những loại công pháp khác cũng chậm hơn. Nhưng nó hơn tất cả các công pháp khác ở chỗ mức độ sinh ra chân khí của nó rất ổn định, không có một chút nào nguy hiểm. Chỉ cần kiên trì tu luyện, tu vi nhất định sẽ tăng lên.
Trải qua hai năm tu luyện cơ bản, Triệu Lập có thể cảm nhận được bên trong đan điền hết sức sung mãn. Chẳng qua cái này là do sau khi tu luyện cơ bản xong mới có thể biểu hiện. Trên cơ sở đó mới có thể tiến hành tu luyện công pháp cấp một.
Nhưng bất ngờ vào một ngày nghỉ, Triệu Lập bỗng phát hiện, chân khí bên trong đan điền của hắn vốn hết sức sung mãn đang có dấu hiệu muốn tràn ra, mà hắn không biết là tại làm sao.
Đem sự việc này đi hỏi cha mẹ, thì được giải thích một chút. Chủ yếu là hai đường kinh mạch trong cơ thể. Thứ nhất là do kinh mạch để chứa chân khí có hạn. Thứ hai là chân khí sinh ra không kịp thời đưa đến các kinh mạch khác, cho nên mới có tình huống như thế xảy ra.
Loại tình huống này chỉ xảy ra về sau này, khi tiến hành tu luyện công pháp cao cấp. Trừ phi muốn đột phá cảnh giới, nếu không rất khó có tình huống như vậy xảy ra.
Sau đó, mỗi lần tu luyện, Triệu Lập cảm giác đan điền càng ngày càng sung túc, chân khí càng lúc càng nhiều. Hắn cũng biết đây là hiện tượng bình thường nên cũng không thèm để ý nữa.
Vào ban đêm, từ trong trạng thái vô thức tỉnh lại … Bây giờ, Triệu Lập tự gọi trạng thái này là thiền định. Mặc dù cùng với ngồi thiền không có chút quan hệ nào, nhưng hắn cứ gọi như thế.
Khẳng định là đã vận hành quá chín chu thiên, Triệu Lập bình tĩnh ngồi xuống kiểm tra thân thể. Hắn phát hiện có chút kì quái, đan điền có phần trống rỗng, không hề có cảm giác sung túc.
Lần này, Triệu Lập thật sự kinh hãi. Cơ thể không hề có chỗ nào khó chịu. Kiểm tra đi, kiểm tra lại chỉ trừ đan điền cảm thấy không sung túc ra, còn lại tất cả đều bình thường.
Thử vận công, hắn có cảm giác một chu thiên tuần hoàn nhanh hơn một chút. Có lẽ do tâm tình nên mới như thế. Vấn đề còn lại bây giờ là chân khí đi đâu rồi?
Triệu Lập suy nghĩ vấn đề này suốt cả buổi tối, cuối cũng hắn phát hiện chân khí chảy trong kinh mạch thoáng ngưng tụ một ít. có lẽ đây chính là nguyên nhân làm cho chân khí giảm bớt. Ngoài lý do này ra, chẳng còn lý do nào khác nữa, thân thể hắn vẫn bình thường nên chắc chắn không còn sai vào đâu được.
Điều này làm cho Triệu Lập vừa mừng vừa sợ. Điều này chỉ xảy ra khi vượt qua chướng ngại năm cấp. Chẳng lẽ tu luyện kiện thể thuật vượt qua giới hạn tuần hoàn chín chu thiên cũng sinh ra kết quả như vậy?
Tinh thần phấn chấn, càng thêm kiên định với việc duy trì tu luyện kiện thể thuật. Khi đi học, lúc tinh thần hết sức tập trung thì sẽ cảm thấy lời giáo viên giảng hết sức đơn giản.
Trong quá trình luyện công, do Triệu Lập không cố ý khống chế, nên hầu như mỗi ngày hắn đều tiến vào trạng thái thiền định. Trạng thái này làm cho Triệu Lập hết sức thư thái. Hơn nữa, nó có ưu điểm là so với khi cố ý khống chế việc tu luyện thì tốc độ tăng trưởng chân khí nhanh hơn rất nhiều.
Tiến vào trạng thái thiền định rất dễ dàng vận công vượt qua chín chu thiên. Cơ hồ trong nửa tháng xuất hiện một lần, nhưng số lần có xu thế gia tăng. Việc này cũng làm cho đan điền của Triệu Lập không thấy xuất hiện tình huống sung mãn. Nhưng hắn cũng cảm thấy chân khí so với trước kia khác rất nhiều.
Chân khí không chỉ khác so với trước kia mà càng ngày càng ngưng tụ. Sau khi trải qua vài lần như vậy, Triệu Lập hoàn toàn xác nhận vượt qua giới hạn chín chu thiên dẫn đến việc chân khí ngưng tụ.
Tuy nhiên, Triệu Lập vẫn hoàn toàn chưa biết được hết chỗ tốt của việc này. Việc chân khí ngưng tụ không cần phải nói cũng có thể biết được nó có ích lợi như thế nào. Việc này cũng hoàn toàn là nhờ Triệu Lập tiến hành tu luyện hai đường kinh mạch. Nếu không như lời cha mẹ hắn nói, chân khí chưa đủ lấp đầy kinh mạch làm sao có thể đột phá dễ dàng như thế được.
Trong đó cũng có một chút may mắn, tựa hồ chân khí sinh ra cùng với việc ngưng tụ có quan hệ. Chân khí mới cơ bản đều là do việc ngưng tụ chân khí sau khi tu luyện. Chân khí tu luyện có chất lượng càng cao thì chân khí mới càng dễ dàng sinh ra. (chỗ này ta không hiểu lắm. Bác nào có thể giúp rõ nghĩa hơn thì giúp ta với nhé).
Hai đường kinh mạch tựa hồ như đã tràn ngập chân khí. Bất đắc dĩ, chân khí không ngừng phải áp súc. Hoàn hảo làm cho sau khi tu luyện kiện thể thuật vượt qua chín chu thiên liền tự động áp súc chân khí. Nếu không lấy tốc độ tu luyện của Triệu Lập, đến bây giờ bắt buộc phải tiến hành tu luyện công pháp cao cấp.
Tính toán thời gian, thì Triệu Lập vận hành công pháp đạt tới mười tám chu thiên tức là tương đương với hai lần chín chu thiên. Chân khí ngày càng được ngưng luyện, đồng thời thành kinh mạch cũng ngày càng trở nên đàn hồi, sự tăng trưởng tăng lên ở cả hai mặt.
Dần dần, Triệu Lập đi đến một kết luận, chân khí ngày càng ngưng tụ thì thời gian áp súc càng lúc càng kéo dài hơn. Thời gian hai lần chín chu thiên vẫn không đủ, phải tăng lên ba lần chín chu thiên thì mới được.
Quả nhiên, sau nửa năm, sau khi kết thúc môn thi cuối cùng của học kì một, Triệu Lập lần đầu tiên đạt tới ba lần chín chu thiên. Trong tình huống này, hiệu quả áp súc chân khí càng cao.
Trong ngày nghỉ, sau khi củng cố một trận, Triệu Lập đã có kết luận, kết quả tu luyện kiện thể thuật của mình đã vượt qua tất cả những gì mà mọi người biết từ trước đến này. Ít nhất, tất cả mọi người cũng không có ai đạt tới hiệu quả chân khí ngưng luyện. Không biết sau khi nhập ngũ, sẽ có tình hình như thế nào.
Thành tích học tập luôn được giữ vững quả là một kết quả tốt, nhưng muốn vào được đại học Thanh Hoa thì vẫn còn một khoảng cách nhất định. Tham gia vài cuộc thi thử, không thể không thừa nhận rằng trong việc học tập có rất nhiều thiên tài. Cho dù trong việc tu luyện Triệu Lập được coi là một thiên tài, nhưng trong việc học tập thì hắn còn lâu mới đủ.
Nháy mắt đã tới thời điểm tốt nghiệp trung học. Kết quả của hắn tuy cao nhưng vẫn chưa đủ để chạm tới cánh cửa của đại học Trung Hoa.
Bèn chia tay cha mẹ, Triệu Lập theo kế hoạch đã định lúc trước, gia nhập vào quân đội.
Chẳng qua, điều làm Triệu Lập vui nhất không phải là chiến thắng mà là vì biểu hiện của mình ra bên ngoài không làm cho giáo viên cảm thấy dị thường. Vừa mới còn lo lắng việc tu hành của mình sẽ bị thầy giáo phát hiện, sẽ dẫn đến cuộc sống như con chuột bạch nhưng giờ có lý luận tính chất kéo dài thời gian tập luyện trụ cột nên chính mình không bị lộ.
Thở ra một hơi, tập trung nghe giáo viên răn dạy. Thả lỏng tâm trạng nghe giáo viên mắng, thời gian trôi qua rất nhanh. Trời xám xịt, Triệu Lập cùng Từ Tuấn và các bạn học đứng xem cuộc bàn luận đều bắt đầu ly khai trường học.
Bất chấp việc mình không bại lộ bí mật, nhưng bị giáo huấn một chút khiến cho Triệu Lập cũng không vui vẻ.
Mặt mũi bầm dập về nhà, tự nhiên sẽ khiến cho ba mẹ một phen lo lắng hỏi han. Ngoài việc bí mật của mình ra, còn lại Triệu Lập kể lại hết thảy sự việc.
Phụ thân Triệu Lập cũng thật mẫn cảm, phát hiện ra hắn có điều dị thường. Tất cả đều quy cho việc trong ngày nghỉ Triệu Lập kiên trì cùng phụ mẫu ăn cơm. Đối với tình cảnh này của Triệu Lập, phụ mẫu như để ý từ lâu. Ngày nghỉ không có cách nào tiếp xúc được với các bạn học, đến khi khai giảng gặp lại các bạn, phản ứng như vậy chẳng có gì lạ.
Nói như thế nào thì Triệu Lập cũng là một đứa nhỏ vừa trưởng thành, vừa phải giữ bí mật của chính mình rất vất vả, lại còn bị các đồng học hiểu lầm dẫn đến cảm xúc sa sút. Phản ứng như vậy chẳng có gì lạ.
Đối với việc Triệu Lập cùng các đồng học bàn luận, tựa hồ hai người cũng không xem là việc gì to lớn. Theo như phụ thân nói, nam nhân phải có chút tính nóng trong người, nếu không sẽ khó sống trong xã hội, đi ra ngoài rất dễ bị người bắt nạt.
Luận bàn không phải là một việc to lớn, nhưng loại cảm giác này cần phải có người chia sẻ. Về mặt này, cha mẹ là một đối tượng rất tốt.
- Con nghĩ như thế nào? - Nhìn qua thì phụ mẫu Triệu Lập rất bận rộn với công tác, nhưng đối với tình huống của Triệu Lập một chút cũng không bỏ qua. Sau khi kết thúc bữa ăn, phụ thân bắt đầu nói chuyện.
- Con? - Triệu Lập ngây người một chút, không nghĩ đến phụ thân lại hỏi hắn về dự định tương lai.
Suy nghĩ một chút, Triệu Lập đem chính ý định của mình nói ra. Nghe được đứa con vì chuyện củng cố thêm khả năng vào đại học mà nguyện ý nhập ngũ, ngay cả phụ thân Triệu Lập cũng vì hắn mà cảm thấy kiêu ngạo. Nhất là tâm nguyện của hai người đặt lên đứa con trai mình từ lúc hắn còn nhỏ.
Hơn nữa Triệu Lập cũng có ý tưởng tu luyện kiện thể thuật tới lúc gia nhập quân ngũ, rồi trực tiếp nhảy vào tu luyện công pháp tốc hành. Suy nghĩ như vậy chưa từng ai áp dụng qua, vì để gia nhập quân đội rất nhiều người đã sớm tu luyện “Cự lực thuật” để tranh thủ vượt qua cơ bản.
Đối với ý tưởng của Triệu Lập, phụ thân vừa mừng vừa sợ. Sợ chính là, con trai mình tự nhiên nghĩ ra một việc chưa có ai từng nghĩ tới, hơn nữa rất có tính chất áp dụng. Vui chính là, rốt cục con trai mình đã ý suy nghĩ độc lập, có chủ kiến của chính mình.
- Con trai! Chúc mừng con. - Lời này phát ra từ nội tâm, phụ mẫu trên mặt đều hiện lên nụ cười:
- Con rốt cục đã trưởng thành, bắt đầu biết lo lắng suy nghĩ về một vấn đề cụ thể.
Triệu Lập rất bất ngờ, suy nghĩ của chính mình không ngờ lại làm phụ mẫu vui vẻ. Vốn đang rất lo sợ, nghĩ đến sau khi nói ra phụ thân sẽ không chấp nhận cho hắn lựa chọn con đường không qua nghiên cứu và thử nghiệm này, không nghĩ tới kết quả sẽ như bây giờ.
- Con…..Con…. - Trong một thời gian ngắn, Triệu Lập cũng trở nên lắp bắp không biết nói gì. Chính mình không ngờ đạt được kết quả như thế. Mặc dù, mình không nói ra bí mật của bản thân, nhưng cũng làm Triệu Lập bất ngờ.
- Khá lắm, con trai! Con có chủ ý như vậy ta rất mừng! - Phụ thân vỗ bờ vai hắn, vui vẻ khích lệ:
- Ta vốn nghĩ phải nói với con, chính mình phải có chủ kiến. Không phải vì người khác mà từ bỏ suy nghĩ của chính mình, nhưng nhìn lại những lời này không phải nói nữa. Ngươi đã trưởng thành, chính mình nên có sự phán đoán, xử lý mọi việc.
- Phụ thân! Con… - Triệu Lập cảm động, nhìn thấy cha mẹ vui vẻ, nhịn không được nghĩ muốn đem bí mật của mình nói ra. Nhưng vừa nói được một từ “Ba”, hắn đã đem câu nói tiếp theo kịp nuốt lại.
- Con nói ra phương pháp này, chúng ta cần phải ghi chép lại một bản. - Giáo dục xong đứa con, phụ thân hắn lại khôi phục lại là một nhân viên nghiên cứu:
- Đúng. Ta nghĩ, đem phương pháp này hướng lên trên đề nghị một chút, nói không chừng cũng sẽ thành một đề tài nghiên cứu. - Vừa nói vừa vuốt ve cằm mình bắt đầu cân nhắc.
- Ách! - Triệu Lập vốn định thẳng thắn nói ý tưởng của mình, nhìn thấy phụ thân như vậy lập tức nghẹn trở lại, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy may mắn. Hoàn hảo, chính mình nói chậm, phụ thân lại chặn lời mình, nếu không nói ra, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Đơn thuần mà nói trong công việc , phụ thân tuyệt đối là một con người có trách nhiệm. Trong cuộc sống gia đình, lại phát hiện cảm xúc của chính mình, kịp thời giảng giải cũng là làm tròn chức trách của một người cha.
Triệu Lập cũng không có gì bất mãn đối với phụ thân. Bởi vì, ông là một con người kiên trì theo nguyên tắc, tuyệt đối không vì việc tư mà bỏ việc công. Nhưng Triệu Lập quyết định giữ lại bí mật của chính mình, đơn giản chỉ là không muốn trở thành vật thí nghiệm.
Theo như phản ứng của phụ thân, chính mình đưa ra con đường tắt tu luyện không phải chưa từng có người thử qua hiệu quả, mà là chưa có ai nghĩ tới. Nói như vậy, chính mình vừa khai phá ra một lưu phái tu hành mới?
Đương nhiên, sau một chút đắc ý nho nhỏ, chính là mình càng phải thêm cẩn thận hơn. Hôm nay, thiếu chút nữa là mình bị bại lộ bí mật, rất may là có cái lý luận kéo dài trụ cột tu luyện kiện thể thuật, nếu không chính mình đã trở thành vật thí nghiệm. Về sau sẽ không bao giờ bị xúc động dễ dàng đơn giản như vậy nữa. Xúc động chính là ma quỷ a.
Đêm đến, khi Triệu Lập thoát ra khỏi trạng thái vô thức, hắn ngạc nhiên phát hiện lần này thời gian hành công đến tận hai canh giờ. Cẩn thận kiểm tra lại thân thể, xác nhận cơ thể không có vấn đề gì, Triệu Lập cũng không có sợ hãi như trước nữa. Dù sao thì chuyện đó cũng đã xảy ra nhiều lần rồi, nên cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.
Thái độ thật sự của phụ thân cũng làm cho Triệu Lập bị ảnh hưởng. Ít nhất là mặc dù không thể tránh được tình huống này xảy ra, nhưng cũng phải cẩn thận không để cho mọi người phát hiện có chuyện gì bất thường.
Đây là học kỳ đầu tiên sau khi cuộc sống trở lại bình thường, ban ngày hắn đi học, buổi tối thì luyện công. Mấy ngày đầu đi học, Triệu Lập đã cố gắng vượt qua sự bàn tán của bạn bè về việc tu luyện của hắn. Cuối cùng, mọi người cũng chấp nhận ý tưởng của hắn, không còn ai để ý đến nữa.
Kiện thể thuật sinh ra chân khí so với công pháp có cấp bậc hiển nhiên có độ chênh lệch nhất định. Hơn nữa, tốc độ sinh ra chân khí của nó so với những loại công pháp khác cũng chậm hơn. Nhưng nó hơn tất cả các công pháp khác ở chỗ mức độ sinh ra chân khí của nó rất ổn định, không có một chút nào nguy hiểm. Chỉ cần kiên trì tu luyện, tu vi nhất định sẽ tăng lên.
Trải qua hai năm tu luyện cơ bản, Triệu Lập có thể cảm nhận được bên trong đan điền hết sức sung mãn. Chẳng qua cái này là do sau khi tu luyện cơ bản xong mới có thể biểu hiện. Trên cơ sở đó mới có thể tiến hành tu luyện công pháp cấp một.
Nhưng bất ngờ vào một ngày nghỉ, Triệu Lập bỗng phát hiện, chân khí bên trong đan điền của hắn vốn hết sức sung mãn đang có dấu hiệu muốn tràn ra, mà hắn không biết là tại làm sao.
Đem sự việc này đi hỏi cha mẹ, thì được giải thích một chút. Chủ yếu là hai đường kinh mạch trong cơ thể. Thứ nhất là do kinh mạch để chứa chân khí có hạn. Thứ hai là chân khí sinh ra không kịp thời đưa đến các kinh mạch khác, cho nên mới có tình huống như thế xảy ra.
Loại tình huống này chỉ xảy ra về sau này, khi tiến hành tu luyện công pháp cao cấp. Trừ phi muốn đột phá cảnh giới, nếu không rất khó có tình huống như vậy xảy ra.
Sau đó, mỗi lần tu luyện, Triệu Lập cảm giác đan điền càng ngày càng sung túc, chân khí càng lúc càng nhiều. Hắn cũng biết đây là hiện tượng bình thường nên cũng không thèm để ý nữa.
Vào ban đêm, từ trong trạng thái vô thức tỉnh lại … Bây giờ, Triệu Lập tự gọi trạng thái này là thiền định. Mặc dù cùng với ngồi thiền không có chút quan hệ nào, nhưng hắn cứ gọi như thế.
Khẳng định là đã vận hành quá chín chu thiên, Triệu Lập bình tĩnh ngồi xuống kiểm tra thân thể. Hắn phát hiện có chút kì quái, đan điền có phần trống rỗng, không hề có cảm giác sung túc.
Lần này, Triệu Lập thật sự kinh hãi. Cơ thể không hề có chỗ nào khó chịu. Kiểm tra đi, kiểm tra lại chỉ trừ đan điền cảm thấy không sung túc ra, còn lại tất cả đều bình thường.
Thử vận công, hắn có cảm giác một chu thiên tuần hoàn nhanh hơn một chút. Có lẽ do tâm tình nên mới như thế. Vấn đề còn lại bây giờ là chân khí đi đâu rồi?
Triệu Lập suy nghĩ vấn đề này suốt cả buổi tối, cuối cũng hắn phát hiện chân khí chảy trong kinh mạch thoáng ngưng tụ một ít. có lẽ đây chính là nguyên nhân làm cho chân khí giảm bớt. Ngoài lý do này ra, chẳng còn lý do nào khác nữa, thân thể hắn vẫn bình thường nên chắc chắn không còn sai vào đâu được.
Điều này làm cho Triệu Lập vừa mừng vừa sợ. Điều này chỉ xảy ra khi vượt qua chướng ngại năm cấp. Chẳng lẽ tu luyện kiện thể thuật vượt qua giới hạn tuần hoàn chín chu thiên cũng sinh ra kết quả như vậy?
Tinh thần phấn chấn, càng thêm kiên định với việc duy trì tu luyện kiện thể thuật. Khi đi học, lúc tinh thần hết sức tập trung thì sẽ cảm thấy lời giáo viên giảng hết sức đơn giản.
Trong quá trình luyện công, do Triệu Lập không cố ý khống chế, nên hầu như mỗi ngày hắn đều tiến vào trạng thái thiền định. Trạng thái này làm cho Triệu Lập hết sức thư thái. Hơn nữa, nó có ưu điểm là so với khi cố ý khống chế việc tu luyện thì tốc độ tăng trưởng chân khí nhanh hơn rất nhiều.
Tiến vào trạng thái thiền định rất dễ dàng vận công vượt qua chín chu thiên. Cơ hồ trong nửa tháng xuất hiện một lần, nhưng số lần có xu thế gia tăng. Việc này cũng làm cho đan điền của Triệu Lập không thấy xuất hiện tình huống sung mãn. Nhưng hắn cũng cảm thấy chân khí so với trước kia khác rất nhiều.
Chân khí không chỉ khác so với trước kia mà càng ngày càng ngưng tụ. Sau khi trải qua vài lần như vậy, Triệu Lập hoàn toàn xác nhận vượt qua giới hạn chín chu thiên dẫn đến việc chân khí ngưng tụ.
Tuy nhiên, Triệu Lập vẫn hoàn toàn chưa biết được hết chỗ tốt của việc này. Việc chân khí ngưng tụ không cần phải nói cũng có thể biết được nó có ích lợi như thế nào. Việc này cũng hoàn toàn là nhờ Triệu Lập tiến hành tu luyện hai đường kinh mạch. Nếu không như lời cha mẹ hắn nói, chân khí chưa đủ lấp đầy kinh mạch làm sao có thể đột phá dễ dàng như thế được.
Trong đó cũng có một chút may mắn, tựa hồ chân khí sinh ra cùng với việc ngưng tụ có quan hệ. Chân khí mới cơ bản đều là do việc ngưng tụ chân khí sau khi tu luyện. Chân khí tu luyện có chất lượng càng cao thì chân khí mới càng dễ dàng sinh ra. (chỗ này ta không hiểu lắm. Bác nào có thể giúp rõ nghĩa hơn thì giúp ta với nhé).
Hai đường kinh mạch tựa hồ như đã tràn ngập chân khí. Bất đắc dĩ, chân khí không ngừng phải áp súc. Hoàn hảo làm cho sau khi tu luyện kiện thể thuật vượt qua chín chu thiên liền tự động áp súc chân khí. Nếu không lấy tốc độ tu luyện của Triệu Lập, đến bây giờ bắt buộc phải tiến hành tu luyện công pháp cao cấp.
Tính toán thời gian, thì Triệu Lập vận hành công pháp đạt tới mười tám chu thiên tức là tương đương với hai lần chín chu thiên. Chân khí ngày càng được ngưng luyện, đồng thời thành kinh mạch cũng ngày càng trở nên đàn hồi, sự tăng trưởng tăng lên ở cả hai mặt.
Dần dần, Triệu Lập đi đến một kết luận, chân khí ngày càng ngưng tụ thì thời gian áp súc càng lúc càng kéo dài hơn. Thời gian hai lần chín chu thiên vẫn không đủ, phải tăng lên ba lần chín chu thiên thì mới được.
Quả nhiên, sau nửa năm, sau khi kết thúc môn thi cuối cùng của học kì một, Triệu Lập lần đầu tiên đạt tới ba lần chín chu thiên. Trong tình huống này, hiệu quả áp súc chân khí càng cao.
Trong ngày nghỉ, sau khi củng cố một trận, Triệu Lập đã có kết luận, kết quả tu luyện kiện thể thuật của mình đã vượt qua tất cả những gì mà mọi người biết từ trước đến này. Ít nhất, tất cả mọi người cũng không có ai đạt tới hiệu quả chân khí ngưng luyện. Không biết sau khi nhập ngũ, sẽ có tình hình như thế nào.
Thành tích học tập luôn được giữ vững quả là một kết quả tốt, nhưng muốn vào được đại học Thanh Hoa thì vẫn còn một khoảng cách nhất định. Tham gia vài cuộc thi thử, không thể không thừa nhận rằng trong việc học tập có rất nhiều thiên tài. Cho dù trong việc tu luyện Triệu Lập được coi là một thiên tài, nhưng trong việc học tập thì hắn còn lâu mới đủ.
Nháy mắt đã tới thời điểm tốt nghiệp trung học. Kết quả của hắn tuy cao nhưng vẫn chưa đủ để chạm tới cánh cửa của đại học Trung Hoa.
Bèn chia tay cha mẹ, Triệu Lập theo kế hoạch đã định lúc trước, gia nhập vào quân đội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.