Chương 6: Luận bàn đánh giá
Nhâm Oán
13/04/2013
Tu luyện “Kiện thể thuật” vượt qua chín chu thiên thì sẽ như thế nào? Vấn đề này không hề có đáp án. Triệu Lập đã cẩn thận tìm trên mạng inte nhưng trước nay chưa từng có người như vậy. Thật ra, đã có rất nhiều người tìm các loại phương pháp để hòng đột phá cực hạn nhưng tất cả đều thất bại.
Lúc này đây, Triệu Lập hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, tâm trạng hưng phấn bắt đầu thăm dò. Biện pháp tốt nhất để có thể tìm hiểu là có thể trong trạng thái thanh tỉnh đạt được hiệu quả như vậy mà không phải là trong trạng thái vô thức. Nhưng trong thời gian thí nghiệm cứ tới chín chu thiên là lại chấm dứt.
Xem ra đấy cũng chỉ là sự ngẫu nhiên. Có lẽ phải tiến vào trạng thái vô thức mới có thể lại tiến vào tình huống như vậy. Cũng may nó không có hại đối với thân thể. Sau một đêm thí nghiệm không có hiệu quả, Triệu Lập đành phải buông tha cho mọi cố gắng.
Thẳng tới lúc khai giảng học kỳ thứ ba, Triệu Lập cũng không gặp lại tình huống đấy lần thứ hai.
- Hắc! Triệu Lập, ngày nghỉ thế nào? - Johnny cùng hai bạn học khác vây quanh Triệu Lập hỏi. Cánh tay không kiêng nể gì dựa lên vai Triệu Lập. Triệu Lập đối với hành động này cũng không một chút để ý.
- Rất tốt. Còn các ngươi thế nào? - Vừa thấy mấy tên đến trước mặt mình khoe ra bộ dáng, Triệu Lập cứ để cho bọn hắn có cơ hội khoe nhưng cũng không vì thế mà dao động với lựa chọn của mình.
- Ác! Ngươi biết không? Tu luyện Cự lực thuật cảm giác thật là tuyệt vời. - Johnny thập phần khoa trương, khoe những đường cong trên cánh tay của mình.
- Nhìn xem. Thời gian chỉ mới một tháng, ta nghĩ lực lượng của mình gia tăng gấp đôi. - Khoa trương. Tuyệt đối khoa trương. Thời gian một tháng, quyết không thể đạt được hiệu quả như thế.
- Thôi đi! Đúng là đồ khoác lác. – Cả Triệu Lập và hai bạn học đứng đó đều hướng Johnny giơ ngón tay giữa ra. Da mặt tên này thật dày, không một chút xấu hổ vẫn hướng tới chung quanh thực hiện các động tác khoe khoang.
Kết thúc buổi học, Triệu Lập còn tìm tới giáo viên hướng dẫn. Hắn đối với việc Triệu Lập kiên trì tu luyện trụ cột căn bản đánh giá rất cao và còn cổ vũ rất nhiều. Nhưng do, hắn còn phải hướng dẫn cho tân sinh, hơn nữa còn là buổi đầu tiên nên rất bận rộn, Không có nhiều thời gian chỉ điểm cho Triệu Lập. Triệu Lập cũng chỉ biết nhanh chóng rời đi.
Chương trình học một ngày kết thúc, Triệu Lập trên cơ bản đã đem toàn bộ lớp học, các bạn học tìm hiểu sơ qua. Các bạn học trong lớp cũng đã bắt đầu tu luyện công pháp cấp một, chỉ có Triệu Lập là vẫn kiên trì tu luyện kiện thể thuật.
Biết được một người khác người như vậy, các bạn học cũng rất tò mò. Quan hệ tốt thì sẽ khuyên bảo Triệu Lập không nên cố chấp và hãy từ bỏ ý niệm ngu xuẩn đó đi, còn quan hệ kém thì bắt đầu châm chọc, khiêu khích.
- Ê! Không biết đồng học Triệu Lập định tu luyện thần công gì đây? - Một giọng nói vang lên làm mọi người chán ghét.
Triệu Lập không nghĩ rằng sẽ như vậy, lập tức đáp trả:
- Từ Tuấn! Hãy lo chuyện của chính mình đi. - Từ Tuấn là bạn học cùng khối. Bởi vì Lý Mộng Điệp nên luôn cố ý nhằm vào Triệu Lập đả kích. Tuy bây giờ, Lý Mộng Điệp đã rời đi nhưng quan hệ của hai người vẫn không có gì cải thiện.
- Phế vật chính là phế vật. Ngay cả yêu cũng không dám thổ lộ, luyện công cũng là phế vật. - Gặp cơ hội, Từ Tuấn luôn tận hết sức lực tìm cách đả kích Triệu Lập:
- Ngay cả công pháp cấp một cũng không dám luyện tập. Như thế không phải là phế vật thì là gì? - Từ Tuấn trước đây có vài lần hướng tới Lý Mộng Điệp thổ lộ, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng không cho một chút cơ hội nào. Tất cả lý do, Từ Tuấn đều đổ lên đầu Triệu Lập.
- Câm ngay! - Bị mắng như vậy, Triệu Lập thập phần tức giận:
- Ngươi nghĩ ngươi là ai? - Trước kia, Triệu Lập không để ý tới Từ Tuấn, nhất là khi biết khả năng của mình càng cẩn thận đề phòng, tâm tư càng không để ý đến chuyện khác. Không nghĩ tới, người này tự nhiên công khai khiêu khích. Nếu điều này có thể nhẫn nại, thì điều gì mới không thể? Cho dù tâm tư kín đáo, Triệu Lập cũng không hề nhường nhịn làm nhất thời không khí trở nên căng thẳng.
Triệu Lập những năm gần đây rất ít khi tức giận, nhưng gần đây nhiều điều phiền muộn, lại do Từ Tuấn tận lực khiêu khích nên rốt cục đã bộc phát:
- Không phải ngươi chỉ luyện có vài ngày công pháp cấp một sao? Như vậy mà đã nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất à? Đến đây. Ngươi không phải một tên phế vật, có bản lãnh cùng ta luận bàn một lần.
- Luận bàn cái gì? - Từ Tuấn quả nhiên mắc mưu. Trong quá khứ nhiều lần khiêu khích Trần Lập nhưng hắn lại không để ý tới cho nên chưa từng có cơ hội như vậy. Hơn nữa, trình độ mọi người cũng không chênh lệch lắm, cho dù là đánh nhau Từ Tuấn cũng không nhất định chiếm thượng phong. Quần ẩu? Từ Tuấn càng không nắm chắc phần thắng.
Nhưng giờ, Triệu Lập tự đưa mình tới tận cửa. Lại thêm, Từ Tuấn tu luyện cự lực thuật đã được một tháng, còn Triệu Lập vẫn kiên trì tu luyện kiện thể thuật. Ưu thế hiện ra rõ ràng, cơ hội tốt như vậy sẽ không mấy khi xuất hiện.
Quá hưng phấn, nhưng Từ Tuấn không biết rằng mình tu luyện “Cự lực thuật” hơn một tháng, so với Triệu Lập có tốc độ tu luyện gấp bốn lần người bình thường tu luyện “Kiện thể thuật” hiệu quả sẽ không khác nhau nhiều. Đương nhiên, hắn sẽ không bao giờ biết tới điều đó.
Triệu Lập cũng không lo lắng vấn đề như vậy , nhưng hắn cũng muốn biết sự khác biệt. Cho nên, Triệu Lập lần này mới nhân sự khiêu khích của đối phương để cho mình có một sự đánh giá nhất định. Cảm giác vì mình có một bí mật, thường ngày ở trong trường có quá nhiều điều phải lo lắng nên Triệu Lập cũng muốn kiểm nghiệm một chút thành quả. Giống như để có hứng thú khi làm một việc gì đó. Không biết còn bao lâu nữa Triệu Lập mới có thể buông bỏ gánh nặng tư tưởng này.
- Tự do chiến đấu. Một chọi một. - Cho dù tu luyện “Cự lực thuật” nhưng thời gian ngắn ngủi chỉ một tháng cũng chỉ có thể cải thiện một chút lực lượng thân thể. Triệu Lập đương nhiên lựa chọn loại phương thức ổn thỏa này, đồng thời giáo huấn tên đáng ghét Từ Tuấn và hiểu rõ hơn một chút bí mật trên người mình.
-Được! - Từ Tuấn cực kỳ vui sướng:
- Đi. Đến sân huấn luyện của trường. - Nói xong liền cùng bạn bè hướng tới sân huấn luyện đi trước.
- Ngươi có muốn ta thay ngươi giáo huấn hắn không? - Johnny thân thể có thể so sánh với Triệu Lập cùng Từ Tuấn mạnh hơn rất nhiều. Ngày thường, Johnny cùng Triệu Lập quan hệ thân thiết, trọ cũng gần nhau. Bây giờ, Từ Tuấn khiêu khích Triệu Lập tự nhiên cũng thấy nóng mặt.
- Cám ơn! Johnny. Chuyện lần này để tự ta giải quyết. - Triệu Lập khuyên can Johnny rồi hướng về phía sân huấn luyện đi tới.
Kiểu luận bàn như thế này, đương nhiên không dám để cho các giáo viên biết. Chỉ có thể tiến hành vào giờ giải lao hay giờ nghỉ mà thôi. Bình thường tại trường học rất ít khi có những trận đánh nhau. Chẳng qua lần này là một trận khiêu chiến nên phải làm cho nó có hình thức một chút.
- Trước tiên mà nói thì Johnny ngươi cũng không được xằng bậy. – Triệu Lập nghiêm khác nói mọi người. Từ Tuấn cũng đã có dự phòng trước, nếu không hắn đã không dám ứng chiến.
- Đồ nhát gan. – Johnny thấp giọng mắng một câu.
- Ta ở trong này nhìn cũng được. – Johnny vừa làu bàu, vừa đeo cho Triệu Lập cái bao tay. Quy củ khi lên đài đó là không được đả thương đối phương quá nặng. Nếu tại trường mà có chuyện không hay thì mọi người sẽ rất khó mà giải thích.
- Nhớ ghi chép lại một chút về tốc độ phản ứng của ta đấy. – Vừa lên đài, Triệu Lập nhẹ giọng dặn dò Johnny một câu, rồi tự tin lên đối diện với Từ Tuấn.
Hai học sinh để giải quyết tranh cãi… đương nhiên trong đó thì một người chủ động khiêu khích, còn một người lại có mục đích thử nghiệm nên trong lòng họ đều có chủ đích riêng. Vì vậy khi lên sàn đấu, cả hai đều đem cái quy tắc kia vứt lên mây, cùng xông vào nhau loạn ẩu.
Tất nhiên, cả hai đều chưa bao giờ được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, chỉ có trong giờ thể dục được chỉ dẫn một đến hai lần cái quy tắc này. Trong trường hợp này, để có thể duy trì được một trận đấu nghiêm chỉnh là một điều không thể.
Tuy nhiên có một điều rõ ràng là thương tổn do Triệu Lập gây ra cho Từ Tuấn lớn hơn nhiều so với Từ Tuấn gây ra cho Triệu Lập.
Vô luận như thế nào thì Từ Tuấn cũng không làm sao hiểu được vì sao mà mình đã tu luyện qua cự lực thuật vậy mà khi đánh vào đầu Triệu Lập, hắn lại vẫn có thể chịu đựng được. Còn khi Triệu Lập đánh vào đầu Từ Tuấn lại khiến cho hắn đau đớn đến vậy.
Khó hiểu, kinh ngạc, không thể tin… trong nháy mắt tất cả những ý niệm nảy sinh trong đầu Từ Tuấn, làm cho hắn thất thần. Tuy thời gian thất thần này chỉ trong giây lát nhưng nắm tay của Triệu Lập cũng kịp chạm vào đầu của Từ Tuấn mấy lần.
Cự lực thuật mặc dù có thể gia tăng lực lượng cơ thể, nhưng cũng phải cần một khoảng thời gian. Nhất là đối với những người vừa mới tu luyện kiện thể thuật chuyển lên tu luyện công pháp cấp một thì một tháng tu luyện chưa thể sinh ra hiệu quả tức thì.
Kiện thể thuật cũng có tác dụng tăng cường thể chất. Chỉ có điều không giống như cự lực thuật cơ bản tập trung tăng cường thể chất con người, kiện thể thuật nó còn chia đều ra cho các mặt như tốc độ, lực lượng, sự phản ứng, sự mềm dẻo…
Trong hai năm đầu, mặc dù Triệu Lập cẩn thận khống chế tốc độ tu luyện, cho nên cùng với mọi người cũng không có gì khác biệt lắm. Nhưng trong thời gian nghỉ vừa qua, Triệu Lập không hề có gián đoạn một chút thời gian tu luyện nào. Điều này khiến cho đơn thuần xét về mặt lực lượng, Triệu Lập cũng không hề kém với Từ Tuấn là mấy.
Nhưng trong chiến đấu cũng không chỉ có lực lượng là đủ, mà tốc độ, sự phản ứng… cũng hết sức cần thiết. Tập trung vào cự lực thuật, hiển nhiên Từ Tuấn bỏ qua chuyện tu hành kiện thể thuật, đương nhiên ở các mặt khác còn xa mới có thể bằng Triệu Lập.
Lúc bắt đầu, Từ Tuấn còn có thể dựa vào lực lượng lớn hơn chiếm một ít thượng phong. Nhưng khi Triệu Lập hiểu rõ thực lực của Từ Tuấn thì bắt đầu thoải mái hơn rất nhiều.
Có thể đánh bại Từ Tuấn một cách nhẹ nhàng nhưng Triệu Lập không có làm như vậy. Hiếm khi có cơ hội có được một đối thủ đến khiêu chiến, nên hắn nhân dịp kiểm tra xem sự chênh lệch giữa mình và những người khác. Mặc dù trước đó đã có ý nghĩ như vậy nhưng Triệu Lập không thể dùng Johnny làm đối tượng thử nghiệm được. Không ngờ lại có Từ Tuấn tìm đến đúng lúc.
Thử nghiệm một chút sự phản xạ của bản thân, mặc dù có đôi lúc phân tâm cũng bị trúng vài đòn, nhưng Triệu Lập cũng không chịu yếu thế, phản đòn ngay tức khắc.
Do tất cả các mặt đều có tiến bộ, Triệu Lập hiển nhiên là người chiếm ưu thế, đây là điều mà Từ Tuấn chưa bao giờ nghĩ tới. Từ Tuấn nghĩ rằng bản thân tu luyện công pháp cấp một, còn Triệu Lập tu luyện kiện thể thuật thì sự chênh lệch hiển nhiên không cần phải nói cũng biết, có thể nhân cơ hội này hạ nhục Triệu Lập trước mặt mọi người. Tuy nhiên, tình thế trước mắt cho Từ Tuấn biết rằng mình đã nhai phải cục xương rắn.
Cảm giác đau đớn từ đầu và mặt truyền đến làm cho Từ Tuấn hiểu được không phải đang nằm mơ, và hắn đang bị cái tên đáng ghét kia đánh.
Về sau, Từ Tuấn hoàn toàn không còn lực để chống đỡ, chỉ còn biết lấy tay che chắn những chỗ yếu hại, đồng thời cố gắng di chuyển tránh những đòn đánh của Triệu Lập.
- Dừng tay lại. – Một tiếng hét lớn từ xa truyền đến làm cho cả hai người dừng lại ngay lập tức. Triệu Lập thoáng thấy giáo viên hướng dẫn đang từ xa đi lại chỗ này, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác bất an.
Chính mình có chút không kiềm chế được, quên dấu diếm thực lực của bản thân, mặc dù đánh được Từ Tuấn, nhưng hành động của mình cũng đã bị giáo viên nhìn thấy, chắc chắn là sẽ gặp rắc rối.
- Vì sao lại đánh nhau? – Giáo viên hướng dẫn tức giận, nghiêm khắc hỏi cả hai người.
- Thưa thầy! Chúng em không có đánh nhau, chỉ cùng nhau trao đổi một chút thôi. Thầy xem bọn em còn đeo cả găng tay đây ạ. – Triệu Lập vừa cười hì hì vừa nói, không hề biết trên mặt chỗ xanh, chỗ tím làm cho nụ cười trông hết sức khó coi. Triệu Lập vừa giải thích, vừa ôm bả vai Từ Tuấn ra vẻ thân thiết. Đương nhiên hắn bóp nhẹ vài cái để nhắc nhở Từ Tuấn không được bại lộ.
Từ Tuấn cũng biết chuyện không hay, sợ thầy biết được, chỉ còn cách phối hợp cùng Triệu Lập, cười khan mấy tiếng:
- Đúng vậy! Thưa thầy, bọn em chỉ trao đổi một chút mà thôi. – Khuôn mặt chỗ xanh, chỗ tím cười lên trông cũng hết sức khó coi.
Giáo viên hướng dẫn hết nhìn Triệu Lập rồi lại nhìn Từ Tuấn, một hồi sau mới nở ra nụ cười nói:
- Tốt lắm. Trao đổi à? Trong có vẻ như hai cậu chưa phân thắng bại đúng không?
- Vâng, vâng! – Triệu Lập cùng Từ Tuấn cười khan, gật đầu nói:
- Chưa có phân thắng bại. Ha ha…
- Mới học được có hơn một tháng cự lực thuật đã nghĩ là mình hơn người à? – Đột nhiên ngữ khí của giáo viên trở nên gay gắt.
- Đi khắp nơi mà khiêu chiến. Cậu nghĩ vừa mới tiếp xúc với cự lực thuật là có được trình độ cao hơn so với kiện thể thuật đúng không? – Đối diện với giáo viên, cả hai chỉ biết cúi gằm mặt xuống, không dám mở miệng nói một câu.
- Đúng là cuồng vọng, tự đại. Ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung. – Đưa ra câu thành ngữ đánh giá, rồi giáo viên hướng dẫn quay sang Triệu Lập:
- Còn cậu! Liên tục tu luyện kiện thể thuật trong vòng nửa năm có thể hơn một chút so với người tu luyện công pháp cấp một một số mặt… Tôi chắc là cậu cũng hiểu được lý luận kéo dài mặt tu luyện này rồi.
- Vâng. – Triệu Lập không dám phản bác, chỉ có thể gật đầu.
- Như vậy là có thể khi dễ người khác đúng không?
Triệu Lập vội vàng lắc đầu:
- Không phải thế thưa thầy! Bọn em chỉ trao đổi một chút thôi.
Lúc này đây, Triệu Lập hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, tâm trạng hưng phấn bắt đầu thăm dò. Biện pháp tốt nhất để có thể tìm hiểu là có thể trong trạng thái thanh tỉnh đạt được hiệu quả như vậy mà không phải là trong trạng thái vô thức. Nhưng trong thời gian thí nghiệm cứ tới chín chu thiên là lại chấm dứt.
Xem ra đấy cũng chỉ là sự ngẫu nhiên. Có lẽ phải tiến vào trạng thái vô thức mới có thể lại tiến vào tình huống như vậy. Cũng may nó không có hại đối với thân thể. Sau một đêm thí nghiệm không có hiệu quả, Triệu Lập đành phải buông tha cho mọi cố gắng.
Thẳng tới lúc khai giảng học kỳ thứ ba, Triệu Lập cũng không gặp lại tình huống đấy lần thứ hai.
- Hắc! Triệu Lập, ngày nghỉ thế nào? - Johnny cùng hai bạn học khác vây quanh Triệu Lập hỏi. Cánh tay không kiêng nể gì dựa lên vai Triệu Lập. Triệu Lập đối với hành động này cũng không một chút để ý.
- Rất tốt. Còn các ngươi thế nào? - Vừa thấy mấy tên đến trước mặt mình khoe ra bộ dáng, Triệu Lập cứ để cho bọn hắn có cơ hội khoe nhưng cũng không vì thế mà dao động với lựa chọn của mình.
- Ác! Ngươi biết không? Tu luyện Cự lực thuật cảm giác thật là tuyệt vời. - Johnny thập phần khoa trương, khoe những đường cong trên cánh tay của mình.
- Nhìn xem. Thời gian chỉ mới một tháng, ta nghĩ lực lượng của mình gia tăng gấp đôi. - Khoa trương. Tuyệt đối khoa trương. Thời gian một tháng, quyết không thể đạt được hiệu quả như thế.
- Thôi đi! Đúng là đồ khoác lác. – Cả Triệu Lập và hai bạn học đứng đó đều hướng Johnny giơ ngón tay giữa ra. Da mặt tên này thật dày, không một chút xấu hổ vẫn hướng tới chung quanh thực hiện các động tác khoe khoang.
Kết thúc buổi học, Triệu Lập còn tìm tới giáo viên hướng dẫn. Hắn đối với việc Triệu Lập kiên trì tu luyện trụ cột căn bản đánh giá rất cao và còn cổ vũ rất nhiều. Nhưng do, hắn còn phải hướng dẫn cho tân sinh, hơn nữa còn là buổi đầu tiên nên rất bận rộn, Không có nhiều thời gian chỉ điểm cho Triệu Lập. Triệu Lập cũng chỉ biết nhanh chóng rời đi.
Chương trình học một ngày kết thúc, Triệu Lập trên cơ bản đã đem toàn bộ lớp học, các bạn học tìm hiểu sơ qua. Các bạn học trong lớp cũng đã bắt đầu tu luyện công pháp cấp một, chỉ có Triệu Lập là vẫn kiên trì tu luyện kiện thể thuật.
Biết được một người khác người như vậy, các bạn học cũng rất tò mò. Quan hệ tốt thì sẽ khuyên bảo Triệu Lập không nên cố chấp và hãy từ bỏ ý niệm ngu xuẩn đó đi, còn quan hệ kém thì bắt đầu châm chọc, khiêu khích.
- Ê! Không biết đồng học Triệu Lập định tu luyện thần công gì đây? - Một giọng nói vang lên làm mọi người chán ghét.
Triệu Lập không nghĩ rằng sẽ như vậy, lập tức đáp trả:
- Từ Tuấn! Hãy lo chuyện của chính mình đi. - Từ Tuấn là bạn học cùng khối. Bởi vì Lý Mộng Điệp nên luôn cố ý nhằm vào Triệu Lập đả kích. Tuy bây giờ, Lý Mộng Điệp đã rời đi nhưng quan hệ của hai người vẫn không có gì cải thiện.
- Phế vật chính là phế vật. Ngay cả yêu cũng không dám thổ lộ, luyện công cũng là phế vật. - Gặp cơ hội, Từ Tuấn luôn tận hết sức lực tìm cách đả kích Triệu Lập:
- Ngay cả công pháp cấp một cũng không dám luyện tập. Như thế không phải là phế vật thì là gì? - Từ Tuấn trước đây có vài lần hướng tới Lý Mộng Điệp thổ lộ, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng không cho một chút cơ hội nào. Tất cả lý do, Từ Tuấn đều đổ lên đầu Triệu Lập.
- Câm ngay! - Bị mắng như vậy, Triệu Lập thập phần tức giận:
- Ngươi nghĩ ngươi là ai? - Trước kia, Triệu Lập không để ý tới Từ Tuấn, nhất là khi biết khả năng của mình càng cẩn thận đề phòng, tâm tư càng không để ý đến chuyện khác. Không nghĩ tới, người này tự nhiên công khai khiêu khích. Nếu điều này có thể nhẫn nại, thì điều gì mới không thể? Cho dù tâm tư kín đáo, Triệu Lập cũng không hề nhường nhịn làm nhất thời không khí trở nên căng thẳng.
Triệu Lập những năm gần đây rất ít khi tức giận, nhưng gần đây nhiều điều phiền muộn, lại do Từ Tuấn tận lực khiêu khích nên rốt cục đã bộc phát:
- Không phải ngươi chỉ luyện có vài ngày công pháp cấp một sao? Như vậy mà đã nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất à? Đến đây. Ngươi không phải một tên phế vật, có bản lãnh cùng ta luận bàn một lần.
- Luận bàn cái gì? - Từ Tuấn quả nhiên mắc mưu. Trong quá khứ nhiều lần khiêu khích Trần Lập nhưng hắn lại không để ý tới cho nên chưa từng có cơ hội như vậy. Hơn nữa, trình độ mọi người cũng không chênh lệch lắm, cho dù là đánh nhau Từ Tuấn cũng không nhất định chiếm thượng phong. Quần ẩu? Từ Tuấn càng không nắm chắc phần thắng.
Nhưng giờ, Triệu Lập tự đưa mình tới tận cửa. Lại thêm, Từ Tuấn tu luyện cự lực thuật đã được một tháng, còn Triệu Lập vẫn kiên trì tu luyện kiện thể thuật. Ưu thế hiện ra rõ ràng, cơ hội tốt như vậy sẽ không mấy khi xuất hiện.
Quá hưng phấn, nhưng Từ Tuấn không biết rằng mình tu luyện “Cự lực thuật” hơn một tháng, so với Triệu Lập có tốc độ tu luyện gấp bốn lần người bình thường tu luyện “Kiện thể thuật” hiệu quả sẽ không khác nhau nhiều. Đương nhiên, hắn sẽ không bao giờ biết tới điều đó.
Triệu Lập cũng không lo lắng vấn đề như vậy , nhưng hắn cũng muốn biết sự khác biệt. Cho nên, Triệu Lập lần này mới nhân sự khiêu khích của đối phương để cho mình có một sự đánh giá nhất định. Cảm giác vì mình có một bí mật, thường ngày ở trong trường có quá nhiều điều phải lo lắng nên Triệu Lập cũng muốn kiểm nghiệm một chút thành quả. Giống như để có hứng thú khi làm một việc gì đó. Không biết còn bao lâu nữa Triệu Lập mới có thể buông bỏ gánh nặng tư tưởng này.
- Tự do chiến đấu. Một chọi một. - Cho dù tu luyện “Cự lực thuật” nhưng thời gian ngắn ngủi chỉ một tháng cũng chỉ có thể cải thiện một chút lực lượng thân thể. Triệu Lập đương nhiên lựa chọn loại phương thức ổn thỏa này, đồng thời giáo huấn tên đáng ghét Từ Tuấn và hiểu rõ hơn một chút bí mật trên người mình.
-Được! - Từ Tuấn cực kỳ vui sướng:
- Đi. Đến sân huấn luyện của trường. - Nói xong liền cùng bạn bè hướng tới sân huấn luyện đi trước.
- Ngươi có muốn ta thay ngươi giáo huấn hắn không? - Johnny thân thể có thể so sánh với Triệu Lập cùng Từ Tuấn mạnh hơn rất nhiều. Ngày thường, Johnny cùng Triệu Lập quan hệ thân thiết, trọ cũng gần nhau. Bây giờ, Từ Tuấn khiêu khích Triệu Lập tự nhiên cũng thấy nóng mặt.
- Cám ơn! Johnny. Chuyện lần này để tự ta giải quyết. - Triệu Lập khuyên can Johnny rồi hướng về phía sân huấn luyện đi tới.
Kiểu luận bàn như thế này, đương nhiên không dám để cho các giáo viên biết. Chỉ có thể tiến hành vào giờ giải lao hay giờ nghỉ mà thôi. Bình thường tại trường học rất ít khi có những trận đánh nhau. Chẳng qua lần này là một trận khiêu chiến nên phải làm cho nó có hình thức một chút.
- Trước tiên mà nói thì Johnny ngươi cũng không được xằng bậy. – Triệu Lập nghiêm khác nói mọi người. Từ Tuấn cũng đã có dự phòng trước, nếu không hắn đã không dám ứng chiến.
- Đồ nhát gan. – Johnny thấp giọng mắng một câu.
- Ta ở trong này nhìn cũng được. – Johnny vừa làu bàu, vừa đeo cho Triệu Lập cái bao tay. Quy củ khi lên đài đó là không được đả thương đối phương quá nặng. Nếu tại trường mà có chuyện không hay thì mọi người sẽ rất khó mà giải thích.
- Nhớ ghi chép lại một chút về tốc độ phản ứng của ta đấy. – Vừa lên đài, Triệu Lập nhẹ giọng dặn dò Johnny một câu, rồi tự tin lên đối diện với Từ Tuấn.
Hai học sinh để giải quyết tranh cãi… đương nhiên trong đó thì một người chủ động khiêu khích, còn một người lại có mục đích thử nghiệm nên trong lòng họ đều có chủ đích riêng. Vì vậy khi lên sàn đấu, cả hai đều đem cái quy tắc kia vứt lên mây, cùng xông vào nhau loạn ẩu.
Tất nhiên, cả hai đều chưa bao giờ được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, chỉ có trong giờ thể dục được chỉ dẫn một đến hai lần cái quy tắc này. Trong trường hợp này, để có thể duy trì được một trận đấu nghiêm chỉnh là một điều không thể.
Tuy nhiên có một điều rõ ràng là thương tổn do Triệu Lập gây ra cho Từ Tuấn lớn hơn nhiều so với Từ Tuấn gây ra cho Triệu Lập.
Vô luận như thế nào thì Từ Tuấn cũng không làm sao hiểu được vì sao mà mình đã tu luyện qua cự lực thuật vậy mà khi đánh vào đầu Triệu Lập, hắn lại vẫn có thể chịu đựng được. Còn khi Triệu Lập đánh vào đầu Từ Tuấn lại khiến cho hắn đau đớn đến vậy.
Khó hiểu, kinh ngạc, không thể tin… trong nháy mắt tất cả những ý niệm nảy sinh trong đầu Từ Tuấn, làm cho hắn thất thần. Tuy thời gian thất thần này chỉ trong giây lát nhưng nắm tay của Triệu Lập cũng kịp chạm vào đầu của Từ Tuấn mấy lần.
Cự lực thuật mặc dù có thể gia tăng lực lượng cơ thể, nhưng cũng phải cần một khoảng thời gian. Nhất là đối với những người vừa mới tu luyện kiện thể thuật chuyển lên tu luyện công pháp cấp một thì một tháng tu luyện chưa thể sinh ra hiệu quả tức thì.
Kiện thể thuật cũng có tác dụng tăng cường thể chất. Chỉ có điều không giống như cự lực thuật cơ bản tập trung tăng cường thể chất con người, kiện thể thuật nó còn chia đều ra cho các mặt như tốc độ, lực lượng, sự phản ứng, sự mềm dẻo…
Trong hai năm đầu, mặc dù Triệu Lập cẩn thận khống chế tốc độ tu luyện, cho nên cùng với mọi người cũng không có gì khác biệt lắm. Nhưng trong thời gian nghỉ vừa qua, Triệu Lập không hề có gián đoạn một chút thời gian tu luyện nào. Điều này khiến cho đơn thuần xét về mặt lực lượng, Triệu Lập cũng không hề kém với Từ Tuấn là mấy.
Nhưng trong chiến đấu cũng không chỉ có lực lượng là đủ, mà tốc độ, sự phản ứng… cũng hết sức cần thiết. Tập trung vào cự lực thuật, hiển nhiên Từ Tuấn bỏ qua chuyện tu hành kiện thể thuật, đương nhiên ở các mặt khác còn xa mới có thể bằng Triệu Lập.
Lúc bắt đầu, Từ Tuấn còn có thể dựa vào lực lượng lớn hơn chiếm một ít thượng phong. Nhưng khi Triệu Lập hiểu rõ thực lực của Từ Tuấn thì bắt đầu thoải mái hơn rất nhiều.
Có thể đánh bại Từ Tuấn một cách nhẹ nhàng nhưng Triệu Lập không có làm như vậy. Hiếm khi có cơ hội có được một đối thủ đến khiêu chiến, nên hắn nhân dịp kiểm tra xem sự chênh lệch giữa mình và những người khác. Mặc dù trước đó đã có ý nghĩ như vậy nhưng Triệu Lập không thể dùng Johnny làm đối tượng thử nghiệm được. Không ngờ lại có Từ Tuấn tìm đến đúng lúc.
Thử nghiệm một chút sự phản xạ của bản thân, mặc dù có đôi lúc phân tâm cũng bị trúng vài đòn, nhưng Triệu Lập cũng không chịu yếu thế, phản đòn ngay tức khắc.
Do tất cả các mặt đều có tiến bộ, Triệu Lập hiển nhiên là người chiếm ưu thế, đây là điều mà Từ Tuấn chưa bao giờ nghĩ tới. Từ Tuấn nghĩ rằng bản thân tu luyện công pháp cấp một, còn Triệu Lập tu luyện kiện thể thuật thì sự chênh lệch hiển nhiên không cần phải nói cũng biết, có thể nhân cơ hội này hạ nhục Triệu Lập trước mặt mọi người. Tuy nhiên, tình thế trước mắt cho Từ Tuấn biết rằng mình đã nhai phải cục xương rắn.
Cảm giác đau đớn từ đầu và mặt truyền đến làm cho Từ Tuấn hiểu được không phải đang nằm mơ, và hắn đang bị cái tên đáng ghét kia đánh.
Về sau, Từ Tuấn hoàn toàn không còn lực để chống đỡ, chỉ còn biết lấy tay che chắn những chỗ yếu hại, đồng thời cố gắng di chuyển tránh những đòn đánh của Triệu Lập.
- Dừng tay lại. – Một tiếng hét lớn từ xa truyền đến làm cho cả hai người dừng lại ngay lập tức. Triệu Lập thoáng thấy giáo viên hướng dẫn đang từ xa đi lại chỗ này, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác bất an.
Chính mình có chút không kiềm chế được, quên dấu diếm thực lực của bản thân, mặc dù đánh được Từ Tuấn, nhưng hành động của mình cũng đã bị giáo viên nhìn thấy, chắc chắn là sẽ gặp rắc rối.
- Vì sao lại đánh nhau? – Giáo viên hướng dẫn tức giận, nghiêm khắc hỏi cả hai người.
- Thưa thầy! Chúng em không có đánh nhau, chỉ cùng nhau trao đổi một chút thôi. Thầy xem bọn em còn đeo cả găng tay đây ạ. – Triệu Lập vừa cười hì hì vừa nói, không hề biết trên mặt chỗ xanh, chỗ tím làm cho nụ cười trông hết sức khó coi. Triệu Lập vừa giải thích, vừa ôm bả vai Từ Tuấn ra vẻ thân thiết. Đương nhiên hắn bóp nhẹ vài cái để nhắc nhở Từ Tuấn không được bại lộ.
Từ Tuấn cũng biết chuyện không hay, sợ thầy biết được, chỉ còn cách phối hợp cùng Triệu Lập, cười khan mấy tiếng:
- Đúng vậy! Thưa thầy, bọn em chỉ trao đổi một chút mà thôi. – Khuôn mặt chỗ xanh, chỗ tím cười lên trông cũng hết sức khó coi.
Giáo viên hướng dẫn hết nhìn Triệu Lập rồi lại nhìn Từ Tuấn, một hồi sau mới nở ra nụ cười nói:
- Tốt lắm. Trao đổi à? Trong có vẻ như hai cậu chưa phân thắng bại đúng không?
- Vâng, vâng! – Triệu Lập cùng Từ Tuấn cười khan, gật đầu nói:
- Chưa có phân thắng bại. Ha ha…
- Mới học được có hơn một tháng cự lực thuật đã nghĩ là mình hơn người à? – Đột nhiên ngữ khí của giáo viên trở nên gay gắt.
- Đi khắp nơi mà khiêu chiến. Cậu nghĩ vừa mới tiếp xúc với cự lực thuật là có được trình độ cao hơn so với kiện thể thuật đúng không? – Đối diện với giáo viên, cả hai chỉ biết cúi gằm mặt xuống, không dám mở miệng nói một câu.
- Đúng là cuồng vọng, tự đại. Ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung. – Đưa ra câu thành ngữ đánh giá, rồi giáo viên hướng dẫn quay sang Triệu Lập:
- Còn cậu! Liên tục tu luyện kiện thể thuật trong vòng nửa năm có thể hơn một chút so với người tu luyện công pháp cấp một một số mặt… Tôi chắc là cậu cũng hiểu được lý luận kéo dài mặt tu luyện này rồi.
- Vâng. – Triệu Lập không dám phản bác, chỉ có thể gật đầu.
- Như vậy là có thể khi dễ người khác đúng không?
Triệu Lập vội vàng lắc đầu:
- Không phải thế thưa thầy! Bọn em chỉ trao đổi một chút thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.