Chương 11:
Giá Oản Chúc
18/08/2023
Nhân viên pha chế hỏi: "Sao lại không qua đó?"
Khương Lâm Tình: "Anh ấy nói tôi là người dự bị."
Nhân viên pha chế cảm thấy ức chế do cô ‘Buồn vì bất hạnh, giận mình không tranh’. Anh ta quăng cái khăn lau ly lên quầy bar: "Nếu cô không có ý định từ bỏ thì chờ bị bội tình bạc nghĩa đi."
Khương Lâm Tình không có ý chen ngang. Quả thật cô không thể so được với những cô gái mĩ miều bên người anh ta.
Trước khi đi, cô nhìn về phía bên kia một cái.
Tống Khiên ngồi ở góc tối nhất.
Ra khỏi quán bar, cô đứng dưới gốc cây cổ thụ, hít sâu một hơi, tìm được hốc cây, lẩm bẩm: "Yêu đương không dễ dàng."
Mới vừa nói xong, một người hô lên: "Này cô em xinh đẹp."
Giọng nói gợi cảm như vậy, không phải Tống Khiên thì là ai.
Chiếc áo sơ mi trắng dưới bộ âu phục màu xám sẫm cởi hai nút, càng thêm phóng túng: "Thật là em này, không ngờ tôi vừa nhìn đã nhận ra em."
"Anh Tống." Khương Lâm Tình trốn ở dưới bóng cây như đang rụt người cái vỏ: "Anh đến đây chơi à?"
"Em thì không phải à?"
"Cứ coi như vậy đi."
"Đúng rồi, em..." Tống Khiên nghĩ: "Họ Khương đúng không?"
"Đúng vậy, trí nhớ của anh Tống tốt thật."
"Không phải Tình Thiên... Ừm, Khương Âm Thiên.''*
*‘Tình thiên’ là trời nắng, ‘âm thiên’ là trời âm u.
Cô không nói lời nào, trí nhớ của họ Tống này có lẽ chỉ dùng để nhớ diện mạo người.
Tống Khiên: "Lần trước em vội vàng rời đi, tôi đã quên hỏi phương thức liên lạc của em."
"Ngày đó tôi cũng quên."
Nghe giọng điệu bình tĩnh của cô, anh ta nói: "Thái độ của em khá bình thản khi là một người dự bị đấy."
"Tuy trí nhớ của tôi kém, nhưng tôi còn nhớ rõ ba quy tắc của anh Tống."
Tống Khiên cười nhẹ: "Em đồng ý rồi."
Khương Lâm Tình gật đầu: "Tôi đồng ý, anh Tống bình thường quen bạn gái trong bao lâu."
"Xem tâm trạng thế nào đã."
"Hôm nay anh có bạn gái không?"
"Vừa rồi thì có, giờ thì không." Tống Khiên xông vào cái cây lớn, như muốn vạch sự ngăn cách an toàn của cô. Anh ta tiến đến bên tai cô: "Chi bằng em chen hàng đi?"
Bờ vai Khương Lâm Tình căng cứng: "Tối hôm nay thì sao?"
"Tôi đang có tâm trạng tốt." Giọng điệu của anh ta vô cùng êm tai, trầm ấm: "Em cũng thế, đúng không?"
"Thật ra lần này tôi đến là để thử vận may."
Tống Khiên nhíu mày.
"Hôm nay không phải cuối tuần, ngày mai tôi phải đi làm sớm, rất cần được nghỉ ngơi." Cô cảm thấy một đêm quá ngắn, không kịp gợi cảm xúc, đối phương đã đi.
"Em muốn ngủ sớm còn đến quán bar chơi cái gì?"
"Tôi nghĩ chúng ta có thể để lại phương thức liên hệ trước, đợi cuối tuần rảnh thì bắt đầu."
Tống Khương thôi cười: "Khương Âm Thiên, em chơi tôi đấy à?"
"Không phải, sáng sớm ngày mai tôi thật sự phải đi làm. Anh Tống, anh không cần họp định kỳ ở công ty sao? Hội nghị của chúng tôi bắt đầu từ sáng sớm."
"Quên đi, em yêu thích công việc như thế, tôi không quấy rấy em nữa." Tống Khiên rời đi.
Khương Lâm Tình ra ngoài theo: "Chúng ta lưu phương thức liên lạc đi, một tháng có bốn ngày cuối tuần, sẽ không chờ lâu đâu."
Hai người thêm WeChat của nhau.
Tống Khiên hỏi: "Không phải em là Âm Thiên sao? Vì sao WeChat là Tình Thiên?"
"Tôi không phải là Khương Âm Thiên."
"Vậy em tên gì?"
"Khương Lâm Tình."
"Vậy chẳng phải Âm Thiên sao?" Tống Khiên đổi biệt danh thành Âm Thiên: "Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, mai em còn phải họp."
"Tạm biệt anh Tống, tôi đi trước đây. Anh có việc gì thì có thể lên WeChat tìm tôi." Khương Lâm Tình vừa lễ phép vừa khách khí.
Tống Khiên không khỏi đặt câu hỏi: "Đúng rồi, vì sao em lại đồng ý ở bên tôi?"
"Bởi vì anh đẹp trai." Cô rất thành thật.
"Không còn gì khác nữa?"
Khương Lâm Tình: "Anh ấy nói tôi là người dự bị."
Nhân viên pha chế cảm thấy ức chế do cô ‘Buồn vì bất hạnh, giận mình không tranh’. Anh ta quăng cái khăn lau ly lên quầy bar: "Nếu cô không có ý định từ bỏ thì chờ bị bội tình bạc nghĩa đi."
Khương Lâm Tình không có ý chen ngang. Quả thật cô không thể so được với những cô gái mĩ miều bên người anh ta.
Trước khi đi, cô nhìn về phía bên kia một cái.
Tống Khiên ngồi ở góc tối nhất.
Ra khỏi quán bar, cô đứng dưới gốc cây cổ thụ, hít sâu một hơi, tìm được hốc cây, lẩm bẩm: "Yêu đương không dễ dàng."
Mới vừa nói xong, một người hô lên: "Này cô em xinh đẹp."
Giọng nói gợi cảm như vậy, không phải Tống Khiên thì là ai.
Chiếc áo sơ mi trắng dưới bộ âu phục màu xám sẫm cởi hai nút, càng thêm phóng túng: "Thật là em này, không ngờ tôi vừa nhìn đã nhận ra em."
"Anh Tống." Khương Lâm Tình trốn ở dưới bóng cây như đang rụt người cái vỏ: "Anh đến đây chơi à?"
"Em thì không phải à?"
"Cứ coi như vậy đi."
"Đúng rồi, em..." Tống Khiên nghĩ: "Họ Khương đúng không?"
"Đúng vậy, trí nhớ của anh Tống tốt thật."
"Không phải Tình Thiên... Ừm, Khương Âm Thiên.''*
*‘Tình thiên’ là trời nắng, ‘âm thiên’ là trời âm u.
Cô không nói lời nào, trí nhớ của họ Tống này có lẽ chỉ dùng để nhớ diện mạo người.
Tống Khiên: "Lần trước em vội vàng rời đi, tôi đã quên hỏi phương thức liên lạc của em."
"Ngày đó tôi cũng quên."
Nghe giọng điệu bình tĩnh của cô, anh ta nói: "Thái độ của em khá bình thản khi là một người dự bị đấy."
"Tuy trí nhớ của tôi kém, nhưng tôi còn nhớ rõ ba quy tắc của anh Tống."
Tống Khiên cười nhẹ: "Em đồng ý rồi."
Khương Lâm Tình gật đầu: "Tôi đồng ý, anh Tống bình thường quen bạn gái trong bao lâu."
"Xem tâm trạng thế nào đã."
"Hôm nay anh có bạn gái không?"
"Vừa rồi thì có, giờ thì không." Tống Khiên xông vào cái cây lớn, như muốn vạch sự ngăn cách an toàn của cô. Anh ta tiến đến bên tai cô: "Chi bằng em chen hàng đi?"
Bờ vai Khương Lâm Tình căng cứng: "Tối hôm nay thì sao?"
"Tôi đang có tâm trạng tốt." Giọng điệu của anh ta vô cùng êm tai, trầm ấm: "Em cũng thế, đúng không?"
"Thật ra lần này tôi đến là để thử vận may."
Tống Khiên nhíu mày.
"Hôm nay không phải cuối tuần, ngày mai tôi phải đi làm sớm, rất cần được nghỉ ngơi." Cô cảm thấy một đêm quá ngắn, không kịp gợi cảm xúc, đối phương đã đi.
"Em muốn ngủ sớm còn đến quán bar chơi cái gì?"
"Tôi nghĩ chúng ta có thể để lại phương thức liên hệ trước, đợi cuối tuần rảnh thì bắt đầu."
Tống Khương thôi cười: "Khương Âm Thiên, em chơi tôi đấy à?"
"Không phải, sáng sớm ngày mai tôi thật sự phải đi làm. Anh Tống, anh không cần họp định kỳ ở công ty sao? Hội nghị của chúng tôi bắt đầu từ sáng sớm."
"Quên đi, em yêu thích công việc như thế, tôi không quấy rấy em nữa." Tống Khiên rời đi.
Khương Lâm Tình ra ngoài theo: "Chúng ta lưu phương thức liên lạc đi, một tháng có bốn ngày cuối tuần, sẽ không chờ lâu đâu."
Hai người thêm WeChat của nhau.
Tống Khiên hỏi: "Không phải em là Âm Thiên sao? Vì sao WeChat là Tình Thiên?"
"Tôi không phải là Khương Âm Thiên."
"Vậy em tên gì?"
"Khương Lâm Tình."
"Vậy chẳng phải Âm Thiên sao?" Tống Khiên đổi biệt danh thành Âm Thiên: "Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, mai em còn phải họp."
"Tạm biệt anh Tống, tôi đi trước đây. Anh có việc gì thì có thể lên WeChat tìm tôi." Khương Lâm Tình vừa lễ phép vừa khách khí.
Tống Khiên không khỏi đặt câu hỏi: "Đúng rồi, vì sao em lại đồng ý ở bên tôi?"
"Bởi vì anh đẹp trai." Cô rất thành thật.
"Không còn gì khác nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.