Chương 12:
Giá Oản Chúc
18/08/2023
"Tạm thời không có."
"Người đẹp à, nhớ chú ý tới nội tâm của tôi một chút, không hề thua kém vẻ ngoài của tôi đâu." Tống Khiên gọi một chiếc taxi tới, anh ta giúp cô mở cửa xe, cúi thấp người xuống: "Về đến nhà thì báo cho tôi."
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn, anh Tống."
Tống Khiên nói bên tai cô: "Cuối tuần tôi có thời gian rảnh, xem xét hành trình phổ cập tình yêu của chúng ta đi."
*
Vào thứ Sáu, Tống Khiên còn gửi tin nhắn sớm hơn Dương Phi Thiệp.
Tuy đã kết bạn trên WeChat mấy ngày nay, Khương Lâm Tình cũng không nói gì với Tống Khiên.
Dù bây giờ anh ta gửi tin đến, cô vẫn dừng lại, đếm từng giây trong lòng, một hai ba bốn năm.
Mới vừa đếm xong, Dương Phi Thiệp cũng gửi tin đến.
Suy nghĩ chân thật thường được thể hiện bằng hành động. Khương Lâm Tình xem nhẹ Tống Khiên, trực tiếp mở khung chat với Dương Phi Thiệp lên.
Dương Phi Thiệp: "Đã chọn được ngày tụ họp rồi, là ngày mai."
Thật ra các bạn thảo luận ngay trong nhóm, không biết anh ấy cố ý nhắc nhở như vậy là có dụng ý gì.
Vừa khéo đó chính là ngày mà Tống Khiên sắp xếp cho cô chen hàng cũng là ngày mai. Hai bên đều hẹn cơm tối.
Cô xin lỗi Tống Khiên: "Anh Tống, cuối tuần tôi có việc, lại hẹn vào cuối tuần khác đi."
Tống Khiên: "Đùa tôi à?"
Khương Lâm Tình: "Thật mà, tôi có một bạn cũ mới về nước, ngày mai các bạn đón gió tẩy trần cho cậu ấy."
Tống Khiên: "Sao em lại nhiều chuyện như vậy?"
Khương Lâm Tình: "Xin lỗi."
Lúc sau, anh ta không trả lời lại.
Khương Lâm Tình gửi cho Dương Phi Thiệp một biểu cảm OK.
Khi học trung học, cô ở nội trú.
Dương Phi Thiệp là học sinh ngoại trú, thời điểm tan học vào cuối tuần, anh ấy sẽ nói ‘cuối tuần gặp lại’ với cô.
Mặc dù anh ấy không có hành động thân mật với cô, nhưng cô vẫn vô tình ghi nhớ những chi tiết nhỏ như thế.
*
Ngay trước khi tan tầm, văn phòng vang lên tiếng mở ngăn kéo, các đồng nghiệp chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà.
Trương Nghệ Lam đến chỗ cô, xin lỗi: "Tiểu Khương, đứa nhỏ nhà chị bị bệnh, chị phải về sớm một chút. Nhưng chị vẫn còn có việc, em giúp chị hoàn thành nhé."
Khương Lâm Tình lập tức đồng ý: "Chị Trương, chị đi đi, để em làm cho."
Trương Nghệ Lam đưa văn kiện cho cô, dặn dò: "Buổi tối đừng quên ăn cơm đó."
Công ty của Khương Lâm Tình đang tận sức khai phá đầu tư trung tâm thương mại. Cô ở bộ phận Quản lý chi nhánh điều hành, phụ trách công việc triển lãm.
Triển lãm ô tô đã kết thúc, lại nhận được một triển lãm nước hoa mới.
Lần này kinh phí có hạn, bộ phận vắt óc suy nghĩ, mấy lần đề xuất đều đề cao từ ‘tiết kiệm’.
Bận rộn một hồi, Tống Khiên gửi WeChat đến: "Cô em xinh đẹp, nếu ngày mai em không rảnh, vậy còn buổi tối hôm nay thì sao?"
Khương Lâm Tình: "Xin lỗi, tôi phải tăng ca."
Tống Khiên: "Lần thứ ba, đây là lần thứ ba em từ chối."
Khương Lâm Tình: "Anh Tống, việc tăng ca của nhân viên văn phòng là điều không thể khống chế được."
Tống Khiên: "Họp, tăng ca, tụ họp với bạn bè, thủ đoạn bịp bợm không ít đấy. Em xác định tôi sẽ mời em lần thứ tư à?"
Khương Lâm Tình nhìn.
Cô có nói dối à? Cô không có, nhưng mà thời gian thật sự không thể sắp xếp được sao? Cũng không phải.
Người đàn ông như Tống Khiên, đổi phụ nữ như thay áo. Cô ở bên anh ta, không có gánh nặng, chỉ để bù đắp những tiếc nuối trong đời.
Cô sửa sang lại các tờ quảng cáo nước hoa, luôn có một hoặc hai loại nước hoa có hương thơm lãng mạn.
Quả nhiên, con người luôn muốn yêu đương.
Khương Lâm Tình nhắn: "Anh Tống, tôi tăng ca đến chín hoặc mười giờ."
Gửi cho anh ta.
Nhưng mà Tống Khiên nói: "Tôi hẹn bạn ăn tối."
Anh ta không hẹn ai, nhưng anh ta liên tiếp bị cô cho ăn quả đắng, thế nào cũng phải áp chế kiêu căng của cô.
Kết quả, cô gửi đến ‘À’, hoàn toàn không có ý định xuống nước, chỉ ứng phó cho qua.
"Người đẹp à, nhớ chú ý tới nội tâm của tôi một chút, không hề thua kém vẻ ngoài của tôi đâu." Tống Khiên gọi một chiếc taxi tới, anh ta giúp cô mở cửa xe, cúi thấp người xuống: "Về đến nhà thì báo cho tôi."
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn, anh Tống."
Tống Khiên nói bên tai cô: "Cuối tuần tôi có thời gian rảnh, xem xét hành trình phổ cập tình yêu của chúng ta đi."
*
Vào thứ Sáu, Tống Khiên còn gửi tin nhắn sớm hơn Dương Phi Thiệp.
Tuy đã kết bạn trên WeChat mấy ngày nay, Khương Lâm Tình cũng không nói gì với Tống Khiên.
Dù bây giờ anh ta gửi tin đến, cô vẫn dừng lại, đếm từng giây trong lòng, một hai ba bốn năm.
Mới vừa đếm xong, Dương Phi Thiệp cũng gửi tin đến.
Suy nghĩ chân thật thường được thể hiện bằng hành động. Khương Lâm Tình xem nhẹ Tống Khiên, trực tiếp mở khung chat với Dương Phi Thiệp lên.
Dương Phi Thiệp: "Đã chọn được ngày tụ họp rồi, là ngày mai."
Thật ra các bạn thảo luận ngay trong nhóm, không biết anh ấy cố ý nhắc nhở như vậy là có dụng ý gì.
Vừa khéo đó chính là ngày mà Tống Khiên sắp xếp cho cô chen hàng cũng là ngày mai. Hai bên đều hẹn cơm tối.
Cô xin lỗi Tống Khiên: "Anh Tống, cuối tuần tôi có việc, lại hẹn vào cuối tuần khác đi."
Tống Khiên: "Đùa tôi à?"
Khương Lâm Tình: "Thật mà, tôi có một bạn cũ mới về nước, ngày mai các bạn đón gió tẩy trần cho cậu ấy."
Tống Khiên: "Sao em lại nhiều chuyện như vậy?"
Khương Lâm Tình: "Xin lỗi."
Lúc sau, anh ta không trả lời lại.
Khương Lâm Tình gửi cho Dương Phi Thiệp một biểu cảm OK.
Khi học trung học, cô ở nội trú.
Dương Phi Thiệp là học sinh ngoại trú, thời điểm tan học vào cuối tuần, anh ấy sẽ nói ‘cuối tuần gặp lại’ với cô.
Mặc dù anh ấy không có hành động thân mật với cô, nhưng cô vẫn vô tình ghi nhớ những chi tiết nhỏ như thế.
*
Ngay trước khi tan tầm, văn phòng vang lên tiếng mở ngăn kéo, các đồng nghiệp chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà.
Trương Nghệ Lam đến chỗ cô, xin lỗi: "Tiểu Khương, đứa nhỏ nhà chị bị bệnh, chị phải về sớm một chút. Nhưng chị vẫn còn có việc, em giúp chị hoàn thành nhé."
Khương Lâm Tình lập tức đồng ý: "Chị Trương, chị đi đi, để em làm cho."
Trương Nghệ Lam đưa văn kiện cho cô, dặn dò: "Buổi tối đừng quên ăn cơm đó."
Công ty của Khương Lâm Tình đang tận sức khai phá đầu tư trung tâm thương mại. Cô ở bộ phận Quản lý chi nhánh điều hành, phụ trách công việc triển lãm.
Triển lãm ô tô đã kết thúc, lại nhận được một triển lãm nước hoa mới.
Lần này kinh phí có hạn, bộ phận vắt óc suy nghĩ, mấy lần đề xuất đều đề cao từ ‘tiết kiệm’.
Bận rộn một hồi, Tống Khiên gửi WeChat đến: "Cô em xinh đẹp, nếu ngày mai em không rảnh, vậy còn buổi tối hôm nay thì sao?"
Khương Lâm Tình: "Xin lỗi, tôi phải tăng ca."
Tống Khiên: "Lần thứ ba, đây là lần thứ ba em từ chối."
Khương Lâm Tình: "Anh Tống, việc tăng ca của nhân viên văn phòng là điều không thể khống chế được."
Tống Khiên: "Họp, tăng ca, tụ họp với bạn bè, thủ đoạn bịp bợm không ít đấy. Em xác định tôi sẽ mời em lần thứ tư à?"
Khương Lâm Tình nhìn.
Cô có nói dối à? Cô không có, nhưng mà thời gian thật sự không thể sắp xếp được sao? Cũng không phải.
Người đàn ông như Tống Khiên, đổi phụ nữ như thay áo. Cô ở bên anh ta, không có gánh nặng, chỉ để bù đắp những tiếc nuối trong đời.
Cô sửa sang lại các tờ quảng cáo nước hoa, luôn có một hoặc hai loại nước hoa có hương thơm lãng mạn.
Quả nhiên, con người luôn muốn yêu đương.
Khương Lâm Tình nhắn: "Anh Tống, tôi tăng ca đến chín hoặc mười giờ."
Gửi cho anh ta.
Nhưng mà Tống Khiên nói: "Tôi hẹn bạn ăn tối."
Anh ta không hẹn ai, nhưng anh ta liên tiếp bị cô cho ăn quả đắng, thế nào cũng phải áp chế kiêu căng của cô.
Kết quả, cô gửi đến ‘À’, hoàn toàn không có ý định xuống nước, chỉ ứng phó cho qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.