Chương 13:
Giá Oản Chúc
18/08/2023
Khi nào thì anh ta phải cúi đầu chờ một người phụ nữ chứ.
Trong Khoảnh khắc, một người đẹp vừa đăng ảnh tự sướng trong phòng tập. Áo ngực thể thao còn đọng lại mồ hôi sau khi tập, diêm dúa, lẳng lơ, quyến rũ.
Là ai vậy?
Ghi chú để Vưu vật, bởi vì cô ấy tự giới thiệu bản thân là Vưu trong vưu vật.
Anh ta đã quên tên thật của cô ấy.
Tống Khiên hẹn Vưu vật này.
Vưu vật gửi tin nhắn bằng giọng nói đến, giọng nói làm nũng không hề õng ẹo: "Cậu Tống, lần sau mong anh mời sớm một chút, tôi có hẹn rồi."
Tống Khiên: “…”
Buồn tẻ đến tận ngày hôm sau, Tống Khiên lại đến hỏi Khương Lâm Tình: "Ăn trưa không?"
Nếu cô lại từ chối nữa thì anh ta sẽ kéo cô vào danh sách đen mất.
Qua hai phút sau, cô trả lời: "Được."
Tống Khiên cũng không quen kiểu nói thẳng này: “Chẳng phải bảo là có họp lớp sao?”
Khương Lâm Tình: "Họp lớp vào buổi tối. Với lại, tôi có chuyện khác muốn nhờ anh giúp đỡ."
Ngu Tuyết Hủy gửi tin hot vào buổi sáng: "Tin lớn, Phì Hùng nói Dương Phi Thiệp dẫn theo bạn gái."
Lúc sau, Dương Phi Thiệp hỏi, bạn trai của cô có đi công tác về không.
Anh ấy có chút cố chấp kì lạ đối với bạn trai cô, nhưng cô không hỏi. Cô không dám chọc thủng thứ vô hình với anh ấy ngay lúc này.
Cô không còn xoắn xuýt tấm ảnh chụp tốt nghiệp kia nữa.
Hôm nay hai người lấy danh nghĩa đón gió tẩy trần mới gặp mặt, chuyện còn lại trong lần gặp trước đã nói với nhau xong hết cả rồi.
Bọn họ như những người bạn bình thường, gặp mặt nói câu "Chúc cậu hạnh phúc" chính là kết cục tốt nhất.
*
Tống Khiên nói sẽ đến một nhà hàng tư nhân để ăn trưa.
Anh ta hỏi Khương Lâm Tình ở đâu.
Tống Khiên đổi xe, chính là thương hiệu của triển lãm xe ngày hôm đó. Khác với chiếc xe trước, nội thất trong xe này vừa đen bóng vừa ngầu, không có vật trang trí dư thừa nào.
"Chào anh Tống." Khương Lâm Tình thắt chặt dây an toàn.
Tống Khiên quay đầu, kiểu trang điểm của cô gần giống với lúc ở phòng triển lãm, làn da trắng như tuyết, trắng nõn đến mỏng manh. Quần áo đơn giản, cô mặc một chiếc quần jeans rộng thùng thình màu lam, kết hợp với một chiếc áo trắng trơn.
Bộ dáng của cô trông không giống như đi hẹn hò mà giống tình cờ đụng phải người quen khi xuống lầu đổ rác rồi lại vội vàng ăn trưa với bạn thì đúng hơn.
Tống Khiên dễ tính, không để ý tới cách ăn mặc của cô.
Xe chạy được một đoạn, thình lình một giọng nói vang lên: "Tôi muốn xuống xe ở đây."
Khương Lâm Tình giật mình.
Tống Khiên dừng xe bên đường.
Người nọ xuống xe.
Khương Lâm Tình ngạc nhiên: "Anh ta vẫn ngồi trên xe từ đầu đến giờ đấy à?"
Tống Khiên: "Đúng vậy, em không phát hiện ra sao?"
Cô vừa lên xe đã quay về phía Tống Kiên, hoàn toàn không chú ý tới ghế sau. May là cô không nói nhiều, nếu không đã bị nghe hết rồi.
Tống Khiên: "Cậu ấy là bạn của tôi, thích đọ xe ở mọi nơi."
Khương Lâm Tình: "Ồ."
Tống Khiên không nói nhiều về người đàn ông đó nữa, hỏi: "Trước em có chuyện muốn nói rồi lại thôi, là chuyện gì thế?"
"Các bạn học rất quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi. Đôi khi họ quan tâm đến mức làm tôi thấy phiền." Khương Lâm Tình càng nói, giọng càng thấp: "Tôi đã khoe với bọn họ là mình đã có bạn trai rồi."
Tống Khiên: "Không lẽ người đó là tôi à?"
"Đương nhiên không phải, tôi còn chưa gia nhập hàng ngũ đâu. Anh Tống có thể giả vờ với tôi một chút không? Ứng phó với miệng lưỡi của các bạn học."
Lời này vừa nghe tựa như những lời từ tận đáy lòng. Giọng của cô nhẹ nhàng lại êm dịu, nghe rất thoải mái. Cô có cuộc họp cần phải ngủ sớm, anh ta cũng đâu có so đo với cô.
"Tôi không giúp không công đâu."
Khương Lâm Tình gật đầu: "Tôi sẽ trả thù lao cho anh."
"Đừng nói đến chuyện tiền bạc." Tống Khiên vươn tay, vén một lọn tóc trên vai cô qua: "Tôi cho phép em chen hàng."
Cô nhìn những lọn tóc lòa xòa trong tay anh ta: "Ừ."
"Em biết câu nói đó nghĩa là gì nhỉ."
"Biết." Cô lên chiếc xe này thì không thể xuống dễ dàng như vậy được.
*
Nhà hàng tư nhân nằm trong cổ trấn, phố dài ngõ sâu.
Hai người đi vào sân viện.
Khương Lâm Tình ngồi xuống bên cửa sổ.
Những cây nhỏ trong sân mọc ra những búp non xanh mơn mởn, trong đó có nụ hoa căng tròn.
Trong Khoảnh khắc, một người đẹp vừa đăng ảnh tự sướng trong phòng tập. Áo ngực thể thao còn đọng lại mồ hôi sau khi tập, diêm dúa, lẳng lơ, quyến rũ.
Là ai vậy?
Ghi chú để Vưu vật, bởi vì cô ấy tự giới thiệu bản thân là Vưu trong vưu vật.
Anh ta đã quên tên thật của cô ấy.
Tống Khiên hẹn Vưu vật này.
Vưu vật gửi tin nhắn bằng giọng nói đến, giọng nói làm nũng không hề õng ẹo: "Cậu Tống, lần sau mong anh mời sớm một chút, tôi có hẹn rồi."
Tống Khiên: “…”
Buồn tẻ đến tận ngày hôm sau, Tống Khiên lại đến hỏi Khương Lâm Tình: "Ăn trưa không?"
Nếu cô lại từ chối nữa thì anh ta sẽ kéo cô vào danh sách đen mất.
Qua hai phút sau, cô trả lời: "Được."
Tống Khiên cũng không quen kiểu nói thẳng này: “Chẳng phải bảo là có họp lớp sao?”
Khương Lâm Tình: "Họp lớp vào buổi tối. Với lại, tôi có chuyện khác muốn nhờ anh giúp đỡ."
Ngu Tuyết Hủy gửi tin hot vào buổi sáng: "Tin lớn, Phì Hùng nói Dương Phi Thiệp dẫn theo bạn gái."
Lúc sau, Dương Phi Thiệp hỏi, bạn trai của cô có đi công tác về không.
Anh ấy có chút cố chấp kì lạ đối với bạn trai cô, nhưng cô không hỏi. Cô không dám chọc thủng thứ vô hình với anh ấy ngay lúc này.
Cô không còn xoắn xuýt tấm ảnh chụp tốt nghiệp kia nữa.
Hôm nay hai người lấy danh nghĩa đón gió tẩy trần mới gặp mặt, chuyện còn lại trong lần gặp trước đã nói với nhau xong hết cả rồi.
Bọn họ như những người bạn bình thường, gặp mặt nói câu "Chúc cậu hạnh phúc" chính là kết cục tốt nhất.
*
Tống Khiên nói sẽ đến một nhà hàng tư nhân để ăn trưa.
Anh ta hỏi Khương Lâm Tình ở đâu.
Tống Khiên đổi xe, chính là thương hiệu của triển lãm xe ngày hôm đó. Khác với chiếc xe trước, nội thất trong xe này vừa đen bóng vừa ngầu, không có vật trang trí dư thừa nào.
"Chào anh Tống." Khương Lâm Tình thắt chặt dây an toàn.
Tống Khiên quay đầu, kiểu trang điểm của cô gần giống với lúc ở phòng triển lãm, làn da trắng như tuyết, trắng nõn đến mỏng manh. Quần áo đơn giản, cô mặc một chiếc quần jeans rộng thùng thình màu lam, kết hợp với một chiếc áo trắng trơn.
Bộ dáng của cô trông không giống như đi hẹn hò mà giống tình cờ đụng phải người quen khi xuống lầu đổ rác rồi lại vội vàng ăn trưa với bạn thì đúng hơn.
Tống Khiên dễ tính, không để ý tới cách ăn mặc của cô.
Xe chạy được một đoạn, thình lình một giọng nói vang lên: "Tôi muốn xuống xe ở đây."
Khương Lâm Tình giật mình.
Tống Khiên dừng xe bên đường.
Người nọ xuống xe.
Khương Lâm Tình ngạc nhiên: "Anh ta vẫn ngồi trên xe từ đầu đến giờ đấy à?"
Tống Khiên: "Đúng vậy, em không phát hiện ra sao?"
Cô vừa lên xe đã quay về phía Tống Kiên, hoàn toàn không chú ý tới ghế sau. May là cô không nói nhiều, nếu không đã bị nghe hết rồi.
Tống Khiên: "Cậu ấy là bạn của tôi, thích đọ xe ở mọi nơi."
Khương Lâm Tình: "Ồ."
Tống Khiên không nói nhiều về người đàn ông đó nữa, hỏi: "Trước em có chuyện muốn nói rồi lại thôi, là chuyện gì thế?"
"Các bạn học rất quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi. Đôi khi họ quan tâm đến mức làm tôi thấy phiền." Khương Lâm Tình càng nói, giọng càng thấp: "Tôi đã khoe với bọn họ là mình đã có bạn trai rồi."
Tống Khiên: "Không lẽ người đó là tôi à?"
"Đương nhiên không phải, tôi còn chưa gia nhập hàng ngũ đâu. Anh Tống có thể giả vờ với tôi một chút không? Ứng phó với miệng lưỡi của các bạn học."
Lời này vừa nghe tựa như những lời từ tận đáy lòng. Giọng của cô nhẹ nhàng lại êm dịu, nghe rất thoải mái. Cô có cuộc họp cần phải ngủ sớm, anh ta cũng đâu có so đo với cô.
"Tôi không giúp không công đâu."
Khương Lâm Tình gật đầu: "Tôi sẽ trả thù lao cho anh."
"Đừng nói đến chuyện tiền bạc." Tống Khiên vươn tay, vén một lọn tóc trên vai cô qua: "Tôi cho phép em chen hàng."
Cô nhìn những lọn tóc lòa xòa trong tay anh ta: "Ừ."
"Em biết câu nói đó nghĩa là gì nhỉ."
"Biết." Cô lên chiếc xe này thì không thể xuống dễ dàng như vậy được.
*
Nhà hàng tư nhân nằm trong cổ trấn, phố dài ngõ sâu.
Hai người đi vào sân viện.
Khương Lâm Tình ngồi xuống bên cửa sổ.
Những cây nhỏ trong sân mọc ra những búp non xanh mơn mởn, trong đó có nụ hoa căng tròn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.