Chương 23:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Người đàn ông một tay giữ gáy cô, một tay che miệng cô.
Khương Lâm Tình phát ra nức nở nho nhỏ giống như mèo con. Cô quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, phong cảnh trắng nõn đầy đặn lộ ra dưới mắt anh. Cô không phản kháng được, chỉ mở to đôi mắt to tròn.
Theo lời Tống Khiên, ban quản lý có cử người đến quét dọn theo định kì, hiển nhiên có người khác biết mật mã khóa cửa, vậy nên có kẻ trộm đột nhập cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
‘Tống Khiên!’ Trong lòng Khương Lâm Tình hét to cái tên này.
Lúc trước cô cố ý trì hoãn, chỉ ước được ngâm mình trong bồn tắm lớn cả đêm. Để rồi bây giờ, cho dù cô cầu xin giúp đỡ thế nào, Tống Khiên cũng không chịu tới.
Bên tai vang lên giọng nói từ tốn của người đàn ông: "Cô còn hét nữa không?"
Mưa quá lớn nên không ai nghe thấy tiếng cầu cứu, kết cục của cô rất có thể sẽ bị diệt khẩu, chết một cách khuất nhục.
Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể đấu trí với hổ!
Cổ Khương Lâm Tình lắc lư trái phải: "Ư ư..."
Người đàn ông: "Thật sự không hét nữa?"
Cô khẽ gật đầu một lần nữa.
Sự cứng ngắc của cô không chỉ vì bàn tay anh giữ ở đó, mà còn vì cơn lạnh lẽo sau gáy, dưới đùi trần trụi, khăn tắm chỉ vừa đủ che kín nửa trên và dưới của cô, hơn nữa nút thắt lại nhỏ, không cẩn thận sẽ bị trượt xuống.
"Tin cô một lần." Người đàn ông nới lỏng miệng cô, tay kia vẫn đặt ở sau gáy, vuốt ve da thịt nơi đó.
Khương Lâm Tình rùng mình, cả người không ngừng run rẩy.
Bàn tay người đàn ông vắt qua vai cô: "Cô tới một mình?"
Cô mơ hồ nói: "Không phải..."
"Cậu ấy đâu rồi?"
"Đi ra ngoài."
“Ngày mưa gió mà để cô tắm rửa ở đây một mình?” Hình như người đàn ông thở dài, âm cuối kéo cao, không có ý tốt nói: “Lỡ gặp phải trộm thì làm sao đây?”
Đúng vậy, lỡ gặp phải trộm thì sao?
Khương Lâm Tình để ý thấy mái tóc ẩm ướt của người đàn ông lộn xộn vểnh lên, nhiệt độ bàn tay rất thấp, trên áo nhỏ xuống từng giọt nước mưa.
Anh dầm mưa tới.
Cô nhanh trí hỏi: "Anh đến phòng tắm, có phải muốn tắm không?"
Người đàn ông kéo nhẹ vạt áo: "Đúng vậy.”
Áo của anh giống hệt với cái cô mặc sáng nay, hàng giá rẻ mười chín tệ, vải cotton nguyên chất, thấm nước, vải mỏng, để lộ ra đường cong cơ bắp.
Khương Lâm Tình không dám nhìn: “Tôi nhường phòng tắm lại cho anh.”
"Sau đó thì sao?" Người đàn ông cười ranh mãnh: “Đi báo cảnh sát à?”
Đúng là cô muốn báo cảnh sát nhưng không thể thừa nhận: "Tôi không báo... Anh muốn thế nào?”
“Tôi đến tắm rửa. Đúng rồi, bình thường ở đây cũng không có ai.”
"Sau này tôi sẽ không tới nữa."
"Hôm nay cô đã nhìn thấy mặt tôi, cô cảm thấy tôi sẽ dễ dàng thả cô đi à?"
Khương Lâm Tình cúi đầu: "Tôi không nhớ đâu, tôi nháy mắt là quên ngay.”
Người đàn ông chải mái tóc ướt: “Thật sao?”
"Thật."
"Nếu trí nhớ của cô kém như vậy, tôi sẽ tha cho cô một lần." Người đàn ông búng tay một cái trước mắt cô.
Khương Lâm Tình lui về sau một bước.
"Khoan đã." Đột nhiên người đàn ông đưa mắt nhìn xuống.
Góc độ này... Tim cô đập dồn dập, giữ chặt khăn tắm hơn.
Người đàn ông chỉ vào tay cô: "Buông ra."
"Anh muốn gì? Đừng làm bậy!" Làm cùng Tống Khiên là một chuyện, cùng một người đàn ông xa lạ lại là một chuyện khác. Thứ cô muốn là vui sướng, chứ không phải nỗi sợ hãi đột ngột này.
"Tôi phát hiện——" Người đàn ông chậm rãi mở miệng: “Chiếc khăn tắm này của cô, là cái tôi đã dùng lần trước.”
"Sao có thể là cái anh đã dùng qua được?" Vừa nãy cô lấy cái khăn này từ trong túi zip, rất sạch sẽ.
"Tôi không chỉ từng dùng, thật ra nó còn là của tôi. Nếu cô không tin, cô có thể lật ra nhìn thử, ở góc khăn tắm có thêu hai chữ tiếng Anh.
Khương Lâm Tình quay lưng lại, hơi buông lỏng tay, kéo ra một góc khăn tắm. Ở đó có một sợi dây tơ mỏng, giống như một đốm sáng nhỏ bị thiêu đốt trong sương trắng, không dễ phát hiện.
Thêu chữ: ch.
Người đàn ông nói không sai.
Cô càng khiếp sợ hơn: “Anh xem nơi này thành ổ của mình luôn rồi à?”
"Thỉnh thoảng tôi cũng tới ở."
"Anh xông vào nhà dân."
Người đàn ông hỏi: "Đây là nhà của cô sao?”
Khương Lâm Tình phát ra nức nở nho nhỏ giống như mèo con. Cô quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, phong cảnh trắng nõn đầy đặn lộ ra dưới mắt anh. Cô không phản kháng được, chỉ mở to đôi mắt to tròn.
Theo lời Tống Khiên, ban quản lý có cử người đến quét dọn theo định kì, hiển nhiên có người khác biết mật mã khóa cửa, vậy nên có kẻ trộm đột nhập cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
‘Tống Khiên!’ Trong lòng Khương Lâm Tình hét to cái tên này.
Lúc trước cô cố ý trì hoãn, chỉ ước được ngâm mình trong bồn tắm lớn cả đêm. Để rồi bây giờ, cho dù cô cầu xin giúp đỡ thế nào, Tống Khiên cũng không chịu tới.
Bên tai vang lên giọng nói từ tốn của người đàn ông: "Cô còn hét nữa không?"
Mưa quá lớn nên không ai nghe thấy tiếng cầu cứu, kết cục của cô rất có thể sẽ bị diệt khẩu, chết một cách khuất nhục.
Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể đấu trí với hổ!
Cổ Khương Lâm Tình lắc lư trái phải: "Ư ư..."
Người đàn ông: "Thật sự không hét nữa?"
Cô khẽ gật đầu một lần nữa.
Sự cứng ngắc của cô không chỉ vì bàn tay anh giữ ở đó, mà còn vì cơn lạnh lẽo sau gáy, dưới đùi trần trụi, khăn tắm chỉ vừa đủ che kín nửa trên và dưới của cô, hơn nữa nút thắt lại nhỏ, không cẩn thận sẽ bị trượt xuống.
"Tin cô một lần." Người đàn ông nới lỏng miệng cô, tay kia vẫn đặt ở sau gáy, vuốt ve da thịt nơi đó.
Khương Lâm Tình rùng mình, cả người không ngừng run rẩy.
Bàn tay người đàn ông vắt qua vai cô: "Cô tới một mình?"
Cô mơ hồ nói: "Không phải..."
"Cậu ấy đâu rồi?"
"Đi ra ngoài."
“Ngày mưa gió mà để cô tắm rửa ở đây một mình?” Hình như người đàn ông thở dài, âm cuối kéo cao, không có ý tốt nói: “Lỡ gặp phải trộm thì làm sao đây?”
Đúng vậy, lỡ gặp phải trộm thì sao?
Khương Lâm Tình để ý thấy mái tóc ẩm ướt của người đàn ông lộn xộn vểnh lên, nhiệt độ bàn tay rất thấp, trên áo nhỏ xuống từng giọt nước mưa.
Anh dầm mưa tới.
Cô nhanh trí hỏi: "Anh đến phòng tắm, có phải muốn tắm không?"
Người đàn ông kéo nhẹ vạt áo: "Đúng vậy.”
Áo của anh giống hệt với cái cô mặc sáng nay, hàng giá rẻ mười chín tệ, vải cotton nguyên chất, thấm nước, vải mỏng, để lộ ra đường cong cơ bắp.
Khương Lâm Tình không dám nhìn: “Tôi nhường phòng tắm lại cho anh.”
"Sau đó thì sao?" Người đàn ông cười ranh mãnh: “Đi báo cảnh sát à?”
Đúng là cô muốn báo cảnh sát nhưng không thể thừa nhận: "Tôi không báo... Anh muốn thế nào?”
“Tôi đến tắm rửa. Đúng rồi, bình thường ở đây cũng không có ai.”
"Sau này tôi sẽ không tới nữa."
"Hôm nay cô đã nhìn thấy mặt tôi, cô cảm thấy tôi sẽ dễ dàng thả cô đi à?"
Khương Lâm Tình cúi đầu: "Tôi không nhớ đâu, tôi nháy mắt là quên ngay.”
Người đàn ông chải mái tóc ướt: “Thật sao?”
"Thật."
"Nếu trí nhớ của cô kém như vậy, tôi sẽ tha cho cô một lần." Người đàn ông búng tay một cái trước mắt cô.
Khương Lâm Tình lui về sau một bước.
"Khoan đã." Đột nhiên người đàn ông đưa mắt nhìn xuống.
Góc độ này... Tim cô đập dồn dập, giữ chặt khăn tắm hơn.
Người đàn ông chỉ vào tay cô: "Buông ra."
"Anh muốn gì? Đừng làm bậy!" Làm cùng Tống Khiên là một chuyện, cùng một người đàn ông xa lạ lại là một chuyện khác. Thứ cô muốn là vui sướng, chứ không phải nỗi sợ hãi đột ngột này.
"Tôi phát hiện——" Người đàn ông chậm rãi mở miệng: “Chiếc khăn tắm này của cô, là cái tôi đã dùng lần trước.”
"Sao có thể là cái anh đã dùng qua được?" Vừa nãy cô lấy cái khăn này từ trong túi zip, rất sạch sẽ.
"Tôi không chỉ từng dùng, thật ra nó còn là của tôi. Nếu cô không tin, cô có thể lật ra nhìn thử, ở góc khăn tắm có thêu hai chữ tiếng Anh.
Khương Lâm Tình quay lưng lại, hơi buông lỏng tay, kéo ra một góc khăn tắm. Ở đó có một sợi dây tơ mỏng, giống như một đốm sáng nhỏ bị thiêu đốt trong sương trắng, không dễ phát hiện.
Thêu chữ: ch.
Người đàn ông nói không sai.
Cô càng khiếp sợ hơn: “Anh xem nơi này thành ổ của mình luôn rồi à?”
"Thỉnh thoảng tôi cũng tới ở."
"Anh xông vào nhà dân."
Người đàn ông hỏi: "Đây là nhà của cô sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.