Chương 24:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
"Không phải."
"Không phải cô cũng mượn phòng tắm để tắm rửa đấy à?"
"Tôi được chủ nhân đồng ý."
"Chủ nhân á?" Người đàn ông chỉ ra bên ngoài: “Tôi cũng được khóa cửa đồng ý, đường đường chính chính đi vào.”
Khương Lâm Tình thoáng nghẹn lời. Đây không phải là ăn trộm mật mã sao?
"Được rồi." Dường như người đàn ông hơn khó chịu với nước mưa trên người: "Tôi muốn tắm, cô ra ngoài đi."
Trên kệ đã trống rỗng.
Anh nói thêm: “Đúng rồi, khăn tắm mới đặt trong ngăn tủ ở phòng tắm khác. Tôi lười đi, cô qua lấy cho tôi một cái đi.”
Thấy anh không có ý định giết người, cô bình tĩnh lại: "Anh để tôi ra ngoài trước.”
Người đàn ông tránh ra: "Đi nhanh về nhanh."
Khương Lâm Tình chỉ muốn chạy trốn. Cô chỉ mong trong tủ quần áo có vài bộ có thể mặc được.
Tạ ơn trời đất!
Tuy Tống Khiên không thường xuyên ở đây nhưng vẫn chuẩn bị đầy tủ quần áo.
Cô rón rén bước vào phòng tắm thứ hai.
Bên này đơn sơ hơn, cũng không có bồn tắm lớn. Sớm biết vậy cô đã không ngâm mình trong bồn tắm, có lẽ sẽ không đụng phải người đàn ông kia.
Cô đóng cửa lại, cài khóa rồi vội vàng thay áo sơ mi và quần chun mà mình vừa tìm được.
Quần vừa rộng vừa dài, cô thắt nút dây chun ở thắt lưng, sau đó xắn ống quần lên. Quần áo cũ bị bỏ lại trong phòng tắm vừa nãy, không có đồ lót. Cô dùng khăn tắm quấn ngực rồi mặc sơ mi vào, cài cúc áo thật chặt.
Ngay khi cô đang định đi ra, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Gõ ba lần, nghe còn đáng sợ hơn tiếng mưa lớn bên ngoài cửa sổ.
Khương Lâm Tình không tìm thấy mấy thứ như chổi, cây chà bồn cầu để làm vũ khí. Nhưng cô nhìn thấy vòi hoa sen.
Tiếng gõ cửa lại vang lên ba lần.
Cô vặn đầu vòi hoa sen.
Lại cảm tạ trời đất thêm một lần nữa, cô không luống cuống tay chân, cuối cùng cũng cầm được đầu vòi hoa sen bằng đồng trong tay.
Người đàn ông: "Cô đang làm gì vậy?"
Khương Lâm Tình suy nghĩ một lát, quyết định thà trốn cũng không muốn đặt mình vào nguy hiểm. Không gian kín vô cùng an toàn, hơn nữa cho dù cô nắm chặt vòi hoa sen, cũng chưa chắc sẽ đập trúng đầu người đàn ông kia.
Tiếng gõ cửa dừng lại, ngoài cửa bỗng không có động tĩnh gì.
Khương Lâm Tình thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe được tiếng kim loại va chạm vang lên leng keng, đây là... chùm chìa khóa?
Cánh cửa đã cho cô câu trả lời--- Ổ khóa bị xoáy mở, cánh cửa lộ ra một khe hở.
Giọng nói của người đàn ông truyền vào từ khe hở này: “Cô có thời gian đứng ngơ ngác, không bằng tới ngăn kéo lấy khăn giúp tôi đi.”
Cô thở hổn hển. Chỉ cần đối phương tiến vào, cô sẽ lập tức đập vòi hoa sen qua.
Người đàn ông: “Quần áo trên người tôi bị ướt rất lâu rồi. Nếu tôi bị cảm lạnh, tôi sẽ bắt cô bồi thường tiền thuốc men.”
Khương Lâm Tình: “Anh thật sự chỉ đến tắm thôi à?”
“Nếu không thì sao?”
Anh có một sự lơ đãng lười biếng khiến cô không thể phân biệt được thật giả trong lời nói của anh. Ngay khi cô đang do dự, cánh cửa bị đẩy ra.
Cô lập tức giơ vòi hoa sen lên.
Anh nhanh hơn cô, vòng tay bắt lấy cổ tay gầy gò của cô.
Vừa xoay người một cái, cô đã bị đè lên tường, chỉ cảm thấy bàn tay mềm nhũn.
Vòi hoa sen không rơi, nếu không người bị đập trúng sẽ là cô.
Anh giữ chặt tay cô.
Cô cầm vòi hoa sen.
Hai người không nhúc nhích.
Đôi mắt của cô nằm đối diện cằm anh. Cô khẽ cắn môi, không biết mình có thể cắn rơi một miếng thịt của anh hay không.
Người đàn ông rũ mắt: "Không biết tự lượng sức mình.”
Khương Lâm Tình nhấc chân muốn đá.
Anh lại đoán trước được động tác của cô, tay kia đè bắp đùi cô mà sờ soạng vài cái: "Cô mặc quần của tôi."
"Anh nói bậy gì đấy?" Người này quả nhiên là cướp nhà của Tống Khiên.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn sang áo sơ mi của cô.
Dưới lớp vải màu trắng, có thể thấp thoáng nhìn thấy lớp quấn ngực. Cô hoảng hốt lo lắng khiến hơi thở phập phồng, trói buộc bỗng giảm bớt, nút thắt trên khăn tắm bị nới lỏng.
Cô cứng đờ không nhúc nhích.
Người đàn ông xách cổ áo cô.
Khương Lâm Tình hoảng sợ: “Đừng làm loạn.”
Anh khẽ nhướng mày nhìn cô, người đàn ông phóng túng, kiêu căng, xương cốt lộ ra vẻ xấu xa không đứng đắn. Anh cởi hai nút đầu tiên của áo sơ mi.
"Không phải cô cũng mượn phòng tắm để tắm rửa đấy à?"
"Tôi được chủ nhân đồng ý."
"Chủ nhân á?" Người đàn ông chỉ ra bên ngoài: “Tôi cũng được khóa cửa đồng ý, đường đường chính chính đi vào.”
Khương Lâm Tình thoáng nghẹn lời. Đây không phải là ăn trộm mật mã sao?
"Được rồi." Dường như người đàn ông hơn khó chịu với nước mưa trên người: "Tôi muốn tắm, cô ra ngoài đi."
Trên kệ đã trống rỗng.
Anh nói thêm: “Đúng rồi, khăn tắm mới đặt trong ngăn tủ ở phòng tắm khác. Tôi lười đi, cô qua lấy cho tôi một cái đi.”
Thấy anh không có ý định giết người, cô bình tĩnh lại: "Anh để tôi ra ngoài trước.”
Người đàn ông tránh ra: "Đi nhanh về nhanh."
Khương Lâm Tình chỉ muốn chạy trốn. Cô chỉ mong trong tủ quần áo có vài bộ có thể mặc được.
Tạ ơn trời đất!
Tuy Tống Khiên không thường xuyên ở đây nhưng vẫn chuẩn bị đầy tủ quần áo.
Cô rón rén bước vào phòng tắm thứ hai.
Bên này đơn sơ hơn, cũng không có bồn tắm lớn. Sớm biết vậy cô đã không ngâm mình trong bồn tắm, có lẽ sẽ không đụng phải người đàn ông kia.
Cô đóng cửa lại, cài khóa rồi vội vàng thay áo sơ mi và quần chun mà mình vừa tìm được.
Quần vừa rộng vừa dài, cô thắt nút dây chun ở thắt lưng, sau đó xắn ống quần lên. Quần áo cũ bị bỏ lại trong phòng tắm vừa nãy, không có đồ lót. Cô dùng khăn tắm quấn ngực rồi mặc sơ mi vào, cài cúc áo thật chặt.
Ngay khi cô đang định đi ra, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Gõ ba lần, nghe còn đáng sợ hơn tiếng mưa lớn bên ngoài cửa sổ.
Khương Lâm Tình không tìm thấy mấy thứ như chổi, cây chà bồn cầu để làm vũ khí. Nhưng cô nhìn thấy vòi hoa sen.
Tiếng gõ cửa lại vang lên ba lần.
Cô vặn đầu vòi hoa sen.
Lại cảm tạ trời đất thêm một lần nữa, cô không luống cuống tay chân, cuối cùng cũng cầm được đầu vòi hoa sen bằng đồng trong tay.
Người đàn ông: "Cô đang làm gì vậy?"
Khương Lâm Tình suy nghĩ một lát, quyết định thà trốn cũng không muốn đặt mình vào nguy hiểm. Không gian kín vô cùng an toàn, hơn nữa cho dù cô nắm chặt vòi hoa sen, cũng chưa chắc sẽ đập trúng đầu người đàn ông kia.
Tiếng gõ cửa dừng lại, ngoài cửa bỗng không có động tĩnh gì.
Khương Lâm Tình thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe được tiếng kim loại va chạm vang lên leng keng, đây là... chùm chìa khóa?
Cánh cửa đã cho cô câu trả lời--- Ổ khóa bị xoáy mở, cánh cửa lộ ra một khe hở.
Giọng nói của người đàn ông truyền vào từ khe hở này: “Cô có thời gian đứng ngơ ngác, không bằng tới ngăn kéo lấy khăn giúp tôi đi.”
Cô thở hổn hển. Chỉ cần đối phương tiến vào, cô sẽ lập tức đập vòi hoa sen qua.
Người đàn ông: “Quần áo trên người tôi bị ướt rất lâu rồi. Nếu tôi bị cảm lạnh, tôi sẽ bắt cô bồi thường tiền thuốc men.”
Khương Lâm Tình: “Anh thật sự chỉ đến tắm thôi à?”
“Nếu không thì sao?”
Anh có một sự lơ đãng lười biếng khiến cô không thể phân biệt được thật giả trong lời nói của anh. Ngay khi cô đang do dự, cánh cửa bị đẩy ra.
Cô lập tức giơ vòi hoa sen lên.
Anh nhanh hơn cô, vòng tay bắt lấy cổ tay gầy gò của cô.
Vừa xoay người một cái, cô đã bị đè lên tường, chỉ cảm thấy bàn tay mềm nhũn.
Vòi hoa sen không rơi, nếu không người bị đập trúng sẽ là cô.
Anh giữ chặt tay cô.
Cô cầm vòi hoa sen.
Hai người không nhúc nhích.
Đôi mắt của cô nằm đối diện cằm anh. Cô khẽ cắn môi, không biết mình có thể cắn rơi một miếng thịt của anh hay không.
Người đàn ông rũ mắt: "Không biết tự lượng sức mình.”
Khương Lâm Tình nhấc chân muốn đá.
Anh lại đoán trước được động tác của cô, tay kia đè bắp đùi cô mà sờ soạng vài cái: "Cô mặc quần của tôi."
"Anh nói bậy gì đấy?" Người này quả nhiên là cướp nhà của Tống Khiên.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn sang áo sơ mi của cô.
Dưới lớp vải màu trắng, có thể thấp thoáng nhìn thấy lớp quấn ngực. Cô hoảng hốt lo lắng khiến hơi thở phập phồng, trói buộc bỗng giảm bớt, nút thắt trên khăn tắm bị nới lỏng.
Cô cứng đờ không nhúc nhích.
Người đàn ông xách cổ áo cô.
Khương Lâm Tình hoảng sợ: “Đừng làm loạn.”
Anh khẽ nhướng mày nhìn cô, người đàn ông phóng túng, kiêu căng, xương cốt lộ ra vẻ xấu xa không đứng đắn. Anh cởi hai nút đầu tiên của áo sơ mi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.