Chương 26:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Đứng nghe từ đại sảnh, tiếng mưa rào rào đã biến thành tiếng tí tách, đèn đường bên ngoài bị nước mưa bao phủ, chậm rãi xuyên qua màn đêm sâu thẳm.
Mưa dần nhỏ lại, ánh sáng cũng sáng lên theo.
Khương Lâm Tình tìm thấy một chiếc túi mua sắm trong túi xách.
Nhựa plastic, có thể chống nước.
Cô định dùng túi thay cho ô.
"Cô còn chưa đi à?" Có người chợt hỏi.
Không thể không nói, âm thanh này đã khắc sâu vào tận xương tủy cô. Cô gần như nhảy dựng lên. Cô không quay đầu lại, chỉ nhìn bóng của hai người xếp chồng lên tấm kính màu đỏ tím.
Hơn nửa người anh đứng sau lưng cô.
Cô đứng phía trước, giống như một người ẩn núp.
Cô vô cùng để ý tới hình thức chết, nhẹ như lông hồng, nặng như núi Thái Sơn, là một rào cản của chính cô.
Cô đã ký vào giấy đồng ý hiến xác. Nếu như bị anh giết, có lẽ tới khi thi thể lạnh thấu rồi mới bị phát hiện, như vậy chết chỉ là chết, không có ý nghĩa.
Giọng điệu của người đàn ông đầy thong dong: “Tôi tắm xong rồi, cô có muốn lên không?”
Bên ngoài tấm kính xuất hiện một người đàn ông không có ô, đi cực kỳ vội vàng.
Khương Lâm Tình bình tĩnh lại. Đây là nơi công cộng, trên trần nhà có lắp thiết bị giám sát.
Chắc hẳn anh không dám làm bậy.
Cô mở túi nhựa ngay trước mặt anh, sau đó đặt ngang trên đầu rồi lao vào màn mưa.
*
Lúc cô về đến nhà, lại có một tiếng sấm chớp vang lên.
Khương Lâm Tình bị ướt nửa người, bèn tắm rửa lại lần nữa.
Tống Khiên gửi tin nhắn tới: [Biết em bận công việc, họp nhiều nên không quấy rầy nữa. Nghỉ ngơi thật tốt, chúc ngủ ngon.]
Về phần tên trộm ra sao, anh ta không nhắc tới.
Khương Lâm Tình cũng không hỏi: [Cám ơn anh Tống, chúc ngủ ngon.]
Vòng bạn bè của Tống Khiên vô cùng hoang vắng.
Vưu Nguyệt Vũ lại là một người hoạt động sôi nổi, cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Hôm qua đi chơi hải đảo, hôm nay đến câu lạc bộ giải trí yên tĩnh, còn đăng một bức ảnh HD thật to.
Cô ấy xóa bỏ lớp trang điểm, mái tóc xoăn buộc thành tóc đuôi ngựa, váy áo xanh trắng không phải đồng phục học sinh nhưng bầu không khí lại rất giống. Thậm chí cô ấy còn đeo kính, dựa người vào sô pha, trên tay cầm một quyển sách, đính kèm tám chữ: [Học tập chăm chỉ, mỗi ngày hướng lên.]
Bắt đầu từ Hướng Bội, đến Vưu Nguyệt Vũ, Tống Khiên, mỗi người đều làm trái theo khuôn phép.
Khương Lâm Tình ngay cả phóng túng cũng bó tay bó chân.
*
Mấy ngày sau đó, Tống Khiên không có tin tức gì.
Anh ta không xuất hiện, đêm mưa đó tựa như một giấc mộng hoang đường.
Nhưng sau đó càng hoang đường hơn, Khương Lâm Tình gặp lại người đàn ông kia.
Thế mà anh lại là nhân viên phục vụ quán cà phê.
Khương Lâm Tình đến đây vì công việc.
Bởi vì Trương Nghệ Lam xin nghỉ phép, Khương Lâm Tình tiếp nhận công việc của buổi triển lãm nước hoa.
Người sáng lập thương hiệu nước hoa tên là Bành Dần, tính cách cổ quái, nói chuyện đầy tính triết học và chiều sâu, nhìn chung là một người không nói tới tiền bạc. Từ hàng đầu tiên đến hàng thứ mười một trong thư mục dự án, ý kiến của Bành Dần cũng gom đủ một bài luận văn dài.
Khương Lâm Tình và Bành Dần trao đổi qua điện thoại không được thuận lợi, cô bèn đề nghị gặp mặt nói chuyện.
Thời gian và địa điểm do Bành Dần chọn, là một quán cà phê tên ‘Hữu Quang’, hẹn vào thời gian trà chiều, ba giờ rưỡi.
Khương Lâm Tình đến từ lúc ba giờ, cô quét mã và gọi một ly latte nóng.
Nhân viên phục vụ bưng lên, nói: "Latte nóng của cô."
Cô suýt thì bị dọa cho hét to, ngẩng đầu, cố gắng che giấu: “Ồ, đặt ở đây đi.”
Nhân viên phục vụ đặt xuống ly latte nóng xuống, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt cô, mỉm cười xấu xa: “Có phải quý khách thường xuyên tới đây không? Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì phải?”
"Chưa từng tới, chưa từng gặp." Cô lạnh lùng nói.
Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười: “Nhận nhầm rồi.”
Lúc 3:30, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng tròn bước vào.
Trông quần áo của anh ta không khác nhiều so với thời trang thịnh hành hiện nay, áo sơ mi, áo khoác kẻ ca rô. Nhưng chất liệu vải và màu sắc rất giống với phong cách thời Trung cổ, hơn nữa còn là loại xỉn màu, cũ kĩ được trưng trong bảo tàng.
Anh ta đi thẳng đến quầy bar, trò chuyện với nhân viên phục vụ kia.
Nhân viên phục vụ nửa dựa vào mặt bàn, cười nói tự nhiên.
Sau đó, người đàn ông trung niên gọi điện thoại.
Mưa dần nhỏ lại, ánh sáng cũng sáng lên theo.
Khương Lâm Tình tìm thấy một chiếc túi mua sắm trong túi xách.
Nhựa plastic, có thể chống nước.
Cô định dùng túi thay cho ô.
"Cô còn chưa đi à?" Có người chợt hỏi.
Không thể không nói, âm thanh này đã khắc sâu vào tận xương tủy cô. Cô gần như nhảy dựng lên. Cô không quay đầu lại, chỉ nhìn bóng của hai người xếp chồng lên tấm kính màu đỏ tím.
Hơn nửa người anh đứng sau lưng cô.
Cô đứng phía trước, giống như một người ẩn núp.
Cô vô cùng để ý tới hình thức chết, nhẹ như lông hồng, nặng như núi Thái Sơn, là một rào cản của chính cô.
Cô đã ký vào giấy đồng ý hiến xác. Nếu như bị anh giết, có lẽ tới khi thi thể lạnh thấu rồi mới bị phát hiện, như vậy chết chỉ là chết, không có ý nghĩa.
Giọng điệu của người đàn ông đầy thong dong: “Tôi tắm xong rồi, cô có muốn lên không?”
Bên ngoài tấm kính xuất hiện một người đàn ông không có ô, đi cực kỳ vội vàng.
Khương Lâm Tình bình tĩnh lại. Đây là nơi công cộng, trên trần nhà có lắp thiết bị giám sát.
Chắc hẳn anh không dám làm bậy.
Cô mở túi nhựa ngay trước mặt anh, sau đó đặt ngang trên đầu rồi lao vào màn mưa.
*
Lúc cô về đến nhà, lại có một tiếng sấm chớp vang lên.
Khương Lâm Tình bị ướt nửa người, bèn tắm rửa lại lần nữa.
Tống Khiên gửi tin nhắn tới: [Biết em bận công việc, họp nhiều nên không quấy rầy nữa. Nghỉ ngơi thật tốt, chúc ngủ ngon.]
Về phần tên trộm ra sao, anh ta không nhắc tới.
Khương Lâm Tình cũng không hỏi: [Cám ơn anh Tống, chúc ngủ ngon.]
Vòng bạn bè của Tống Khiên vô cùng hoang vắng.
Vưu Nguyệt Vũ lại là một người hoạt động sôi nổi, cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Hôm qua đi chơi hải đảo, hôm nay đến câu lạc bộ giải trí yên tĩnh, còn đăng một bức ảnh HD thật to.
Cô ấy xóa bỏ lớp trang điểm, mái tóc xoăn buộc thành tóc đuôi ngựa, váy áo xanh trắng không phải đồng phục học sinh nhưng bầu không khí lại rất giống. Thậm chí cô ấy còn đeo kính, dựa người vào sô pha, trên tay cầm một quyển sách, đính kèm tám chữ: [Học tập chăm chỉ, mỗi ngày hướng lên.]
Bắt đầu từ Hướng Bội, đến Vưu Nguyệt Vũ, Tống Khiên, mỗi người đều làm trái theo khuôn phép.
Khương Lâm Tình ngay cả phóng túng cũng bó tay bó chân.
*
Mấy ngày sau đó, Tống Khiên không có tin tức gì.
Anh ta không xuất hiện, đêm mưa đó tựa như một giấc mộng hoang đường.
Nhưng sau đó càng hoang đường hơn, Khương Lâm Tình gặp lại người đàn ông kia.
Thế mà anh lại là nhân viên phục vụ quán cà phê.
Khương Lâm Tình đến đây vì công việc.
Bởi vì Trương Nghệ Lam xin nghỉ phép, Khương Lâm Tình tiếp nhận công việc của buổi triển lãm nước hoa.
Người sáng lập thương hiệu nước hoa tên là Bành Dần, tính cách cổ quái, nói chuyện đầy tính triết học và chiều sâu, nhìn chung là một người không nói tới tiền bạc. Từ hàng đầu tiên đến hàng thứ mười một trong thư mục dự án, ý kiến của Bành Dần cũng gom đủ một bài luận văn dài.
Khương Lâm Tình và Bành Dần trao đổi qua điện thoại không được thuận lợi, cô bèn đề nghị gặp mặt nói chuyện.
Thời gian và địa điểm do Bành Dần chọn, là một quán cà phê tên ‘Hữu Quang’, hẹn vào thời gian trà chiều, ba giờ rưỡi.
Khương Lâm Tình đến từ lúc ba giờ, cô quét mã và gọi một ly latte nóng.
Nhân viên phục vụ bưng lên, nói: "Latte nóng của cô."
Cô suýt thì bị dọa cho hét to, ngẩng đầu, cố gắng che giấu: “Ồ, đặt ở đây đi.”
Nhân viên phục vụ đặt xuống ly latte nóng xuống, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt cô, mỉm cười xấu xa: “Có phải quý khách thường xuyên tới đây không? Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì phải?”
"Chưa từng tới, chưa từng gặp." Cô lạnh lùng nói.
Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười: “Nhận nhầm rồi.”
Lúc 3:30, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng tròn bước vào.
Trông quần áo của anh ta không khác nhiều so với thời trang thịnh hành hiện nay, áo sơ mi, áo khoác kẻ ca rô. Nhưng chất liệu vải và màu sắc rất giống với phong cách thời Trung cổ, hơn nữa còn là loại xỉn màu, cũ kĩ được trưng trong bảo tàng.
Anh ta đi thẳng đến quầy bar, trò chuyện với nhân viên phục vụ kia.
Nhân viên phục vụ nửa dựa vào mặt bàn, cười nói tự nhiên.
Sau đó, người đàn ông trung niên gọi điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.